• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Yêu Một Người Nợ Một Đời (3 Viewers)

  • Chương 1386

Chương 1386:





Không ngờ căn cứ phái đám nhóc này tới nơi này đóng quân lại khiến bọn họ có thêm được bản lĩnh này, ngay cả sông băng, núi tuyết này cũng không thể làm bọn họ đói chết được.





Lệ Nam Hành cười, phủi tàn thuốc đi, không đi qua đó mà để mặc mấy người bọn họ vui vẻ phấn khởi vừa đi vừa nhảy vừa ầm ĩ.





Bữa tối hiển nhiên có thêm một đĩa cá thịnh soạn, ngay cả Phong Lăng cũng không ngờ, họ bị đưa đến nơi như thế này mà vẫn có được bữa cơm có cá có thịt qua ngày. Ngay cả loại người không có nghiên cứu gì về ẩm thực như Phong Lăng cũng cảm nhận được niềm vui hiếm có thì đừng nói chi là kẻ ham ăn như Tam Bàn.











Tám người của căn cứ XI cộng thêm Lệ Nam Hành đóng quân phía trêи miệng núi Rogers đến ngày thứ mười, quả nhiên có người của căn cứ đưa đồ vật mà bọn họ đang thiếu tới nơi này.





Đóng quân ở miệng núi Rogers đến ngày thứ mười lăm, trời vừa sáng thì Đại Bân – Người tối qua đến phiên gác đêm – đột nhiên thổi một tiếng còi mà chỉ có phạm vi trong vòng ba mươi mét mới có thể nghe rõ.





Loại tiếng còi này chỉ có người của căn cứ XI hiểu, ý nghĩa là có quân địch tới gần, muốn mọi người lập tức chuẩn bị.





Nghe tiếng còi, trong nháy mắt người trong hai chiếc lều đồng thời mở mắt ra, cho dù còn buồn ngủ nhưng ai cũng lập tức bật dậy, trong vòng năm phút mọi người đã mặc xong quần áo, vác theo súng và cất các loại dao găm vũ khí lên người, đồng loạt chạy ra ngoài.





“Xảy ra chuyện gì?” Lệ Nam Hành ra khỏi lều, nhìn các thành viên căn cứ đã đứng thành một hàng ở phía trước, rồi lại nhìn về phía Đại Bân.





Sau khi theo Lệ Nam Hành ra ngoài, Phong Lăng không hỏi nhiều, tức khác tiến vào đội ngũ, xếp hàng chỉnh tề, sẵn sàng đợi lệnh.





“Lão đại, có mai phục.” Đại Bân vừa nói vừa nhìn một ngọn núi tuyết khác ở góc chéo đối diện, phía trêи không nhìn thấy người, thế nhưng từ góc độ này có thể nhìn ra được, trêи đó có vài vết chân lờ mờ.





Những chỗ như thế này thì sẽ không có ai tùy tiện đi qua, đội xây dựng do quân đội Hoa Kỳ sắp xếp cũng sẽ không đến đây, mà từ tối hôm qua đến bây giờ, trong mấy người bọn họ cũng chẳng có ai chạy lên núi tuyết đối diện. Nếu như thật sự có người, nếu đối phương không mai phục hoặc không phải cố ý ẩn nấp thì bên đó sẽ không im hơi lặng tiếng như thế.





“Ban nãy, lúc tôi dậy đi vệ sinh, kết quả mới vừa đi ra đã lập tức nghe thấy tiếng đạn tín hiệu rất nhỏ, tức khắc phát hiện tình hình có điểm bất thường. Tôi quan sát một vòng, quả nhiên thấy trêи núi đối diện có vết chân.”





Người của căn cứ XI có năng lực quan sát vô cùng nhạy bén, cho dù khoảng cách rất xa, cho dù xung quanh đều trắng xóa nhưng đêm nào trước khi ngủ, họ đều sẽ quan sát địa hình và tình hình xung quanh một lượt. Dù vết chân đối diện không rõ nhưng giáp mặt với nơi đầy tuyết thế này thì cũng đã coi như là dấu vết quá rõ ràng rồi. Sau khi nghe Đại Bân báo cáo, Lệ Nam Hành chỉ lạnh lùng liếc về hướng kia, đánh mắt ra hiệu mọi người chú ý, rồi lạnh nhạt mở miệng: “Đỉnh núi tuyết này là vị trí bắn tỉa thuận lợi nhất, năm người ở lại trêи này để ứng chiến bất cứ lúc nào, những người khác theo tôi xuống dưới.”





Không có ai nói chuyện, để tránh rút dây động rừng, họ chỉ dựa vào động tác gật đầu và ánh mắt để hành động.





Đáng lẽ Phong Lăng bị giữ lại trêи núi nhưng cô nhìn thoáng qua tay Lệ Nam Hành, nói thẳng: “Lão đại, tôi cùng đi với các anh, năm người bọn Đại Hồ và Vite ở lại, nhất là trình độ bắn tỉa tầm xa của Đại Hồ trong lần sát hạch kia cũng đứng top đầu. Mặc dù anh ấy chưa vào đội bắn tỉa nhưng khả năng dùng súng lục bắn tỉa tầm xa vững hơn tôi. Ở đây, tôi không có súng trường, không ổn định được như anh ấy.”





Lệ Nam Hành biết cô đang nghĩ gì, anh chỉ nhìn cô một cái, rồi liếc Đại Hồ, gọi Đại Bân, Tam Bàn cùng đi xuống, Phong Lăng nhanh chóng đuổi theo.





Đoàn người đi men theo một con đường nhỏ ở phía sau mới được phát hiện vào hai ngày trước để xuống núi. Dưới hai ngọn núi tuyết này chỉ có một dòng sông, dòng sông này chính là nơi mấy ngày hôm trước Tam Bàn và Đại Bân thường xuyên tới, họ đã hết sức quen thuộc với địa hình.





Sau khi ra hiệu bằng mắt, mọi người tới gần chân núi đối diện bằng cách chạy dọc theo phần rìa thích hợp ẩn náu nhất để tiếp cận phía dưới vách núi đối diện.





Đám người mai phục này cũng rất khôn khéo, chỉ đứng ở chỗ cao mới có thể khiến cả hai có thực lực ngang nhau. Nếu đối phương tấn công từ phía dưới thì sẽ gặp nhiều bất lợi, nhưng nếu như hai bên giằng co cách nhau một ngọn núi, đối với bên phía Phong Lăng, đây không phải là chuyện tốt gì. Thứ nhất, chỗ trại đóng quân sẽ bị hư hại, thứ hai là bọn họ không thể nắm chắc chiến thắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom