Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Chương 76:
Lục dù nhà họ Hạ cũng được liệt vào tứ đại gia tộc ở Hải Thành, nhưng mấy năm gần đây, danh tiếng của họ đã sớm không còn hưng thịnh như nhiều năm về trước. Ngược lại căn cơ của nhà họ Lục chưa bao giờ dao động.
Đừng nói là ở Hải Thành, bất cứ người nào trong nhà họ Lục tùy tiện giậm chân một cái thì mấy thành phố lớn lân cận cũng phải chấn động theo. Mỗi một thành viên trong nhà họ Lục đều là những nhân vật danh tiếng vô lượng. Ba giới quân sự, chính trị, thương trường, người nhà họ Lục đều có mặt, hơn nữa ai nấy đều có thân phận và địa vị siêu phàm.
“Không thiếu phụ nữ, nhưng người phụ nữ của cậu đúng là… đúng là ngu ngốc mà.” Tần Tư Đình ngoảnh lại lạnh nhạt lườm Hạ Mộc Ngôn.
Thái dương Hạ Mộc Ngôn giật một cái.
Nói cô ngu ngốc, nói cô uống nhầm thuốc, được lắm!
Cô quay đầu nhìn sang Lục Cẩn Phàm đang đứng bên cạnh: “Đã muộn vậy rồi mà bác sĩ Tần lại có thể vì một cú điện thoại của anh mà có lòng lái xe tới đây, có phải anh ấy nợ anh ân tình không?”
Tần Tư Đình nghiêng đầu nhìn cô, chân mày hơi nhướng lên, giống như chợt phát hiện ra Hạ Mộc Ngôn này cũng có chút thú vị.
Lục Cẩn Phàm: “Có thể nói vậy.”
Lúc này, mắt Hạ Mộc Ngôn sáng lên: “Vậy nể mặt anh, em có thể nhờ anh ấy tiện thể giúp em một chuyện được không?”
Trán Tần Tư Đình nổi gân xanh: “Cô Hạ… chẳng trách cô có thể gả cho cậu ấy, hai người các người quả thật là cá mè một lứa…”
Hạ Mộc Ngôn đưa cho anh ta lọ thuốc mà lúc trước cô mang từ nhà họ Hạ về: “Đây là thuốc ba tôi uống gần đây. Nếu bác sĩ Tần có chuyên môn cao về quản lý dược phẩm như thế, vậy có thể giúp tôi phân tích thành phần trong loại thuốc này không?”
“Cô thật sự xem tôi là bác sĩ riêng của Ngự Viên mà sai bảo sao?” Tần Tư Đình nhướng mày.
Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã vang lên giọng nói trầm thấp: “Cậu không phải à?”
Ấn đường của Tần Tư Đình giần giật, khóe miệng run lên, nhưng anh ta bỗng gạt thể diện sang một bên, cười khẽ một tiếng rồi nhận lấy lọ thuốc từ tay Hạ Mộc Ngôn, mở ra ngửi.
“Mùi hương trong loại thuốc này không rõ rệt, có lẽ là loại thuốc mới được nhập từ nước ngoài về. Phân tích kiểm tra trực quan ở đây chẳng có tác dụng gì, cần phải có thiết bị kiểm tra đo lường, cô không ngại nếu tôi mang đi chứ?”
“Không ngại, không ngại!” Hạ Mộc Ngôn nói luôn miệng.
Tần Tư Đình bỏ thuốc vào túi: “Vậy được rồi, không còn sớm nữa, không còn việc gì thì tôi về trước.”
***
Trước cửa Ngự Viên, ánh trăng sáng vằng vặc.
Tần Tư Đình đi ra trước cổng biệt thự, tiện tay sửa sang lại cổ áo sơ mi. Áo khoác trắng tùy ý vắt trên cánh tay trắng sáng chói mắt dưới ánh trăng.
“Nghe nói lúc trước cậu cố ý phái người giám sát nhất cử nhất động của nhà họ Chu?” Tần Tư Đình hờ hững hỏi.
Lục Cẩn Phàm nhướng mắt, trong mắt lóe lên ý cười lạnh lẽo: “Cậu muốn nói rằng mình nắm bắt tin tức rất nhanh?”
“Là vì cô gái bên trong à?” Tần Tư Đình tiếp tục lạnh giọng hỏi.
Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nói: “Cậu có thể cút được rồi.”
Tần Tư Đình nhướng mày, nhếch môi, lạnh giọng: “Đừng nói với tôi là cậu bắt đầu nghiêm túc với Hạ Mộc Ngôn rồi đấy?”
Lục Cẩn Phàm nghiêng đầu nhìn anh ta.
Hồi lâu sau vẫn chưa nhận được câu trả lời, Tần Tư Đình cười nhạt: “Mất kiểm soát à? Đây đâu phải là dự tính ban đầu lúc cậu cưới cô ấy.”
“Cậu định trở thành người đầu tiên bị đạp ra khỏi Ngự Viên sao bác sĩ Tần?” Ánh mắt của Lục Cẩn Phàm không hề dao động.
Tần Tư Đình cười “xùy” một tiếng: “Muộn thế này mà tôi còn lái xe đến đây, ngay cả câu cảm ơn cậu cũng không định nói sao?”
“Vậy trả cái mạng mà cậu nợ tôi trước đi.”
“…”
***
Bên ngoài vọng đến tiếng xe đã đi xa, Hạ Mộc Ngôn mở rèm cửa sổ trong phòng nhìn ra ngoài quan sát.
Lục dù nhà họ Hạ cũng được liệt vào tứ đại gia tộc ở Hải Thành, nhưng mấy năm gần đây, danh tiếng của họ đã sớm không còn hưng thịnh như nhiều năm về trước. Ngược lại căn cơ của nhà họ Lục chưa bao giờ dao động.
Đừng nói là ở Hải Thành, bất cứ người nào trong nhà họ Lục tùy tiện giậm chân một cái thì mấy thành phố lớn lân cận cũng phải chấn động theo. Mỗi một thành viên trong nhà họ Lục đều là những nhân vật danh tiếng vô lượng. Ba giới quân sự, chính trị, thương trường, người nhà họ Lục đều có mặt, hơn nữa ai nấy đều có thân phận và địa vị siêu phàm.
“Không thiếu phụ nữ, nhưng người phụ nữ của cậu đúng là… đúng là ngu ngốc mà.” Tần Tư Đình ngoảnh lại lạnh nhạt lườm Hạ Mộc Ngôn.
Thái dương Hạ Mộc Ngôn giật một cái.
Nói cô ngu ngốc, nói cô uống nhầm thuốc, được lắm!
Cô quay đầu nhìn sang Lục Cẩn Phàm đang đứng bên cạnh: “Đã muộn vậy rồi mà bác sĩ Tần lại có thể vì một cú điện thoại của anh mà có lòng lái xe tới đây, có phải anh ấy nợ anh ân tình không?”
Tần Tư Đình nghiêng đầu nhìn cô, chân mày hơi nhướng lên, giống như chợt phát hiện ra Hạ Mộc Ngôn này cũng có chút thú vị.
Lục Cẩn Phàm: “Có thể nói vậy.”
Lúc này, mắt Hạ Mộc Ngôn sáng lên: “Vậy nể mặt anh, em có thể nhờ anh ấy tiện thể giúp em một chuyện được không?”
Trán Tần Tư Đình nổi gân xanh: “Cô Hạ… chẳng trách cô có thể gả cho cậu ấy, hai người các người quả thật là cá mè một lứa…”
Hạ Mộc Ngôn đưa cho anh ta lọ thuốc mà lúc trước cô mang từ nhà họ Hạ về: “Đây là thuốc ba tôi uống gần đây. Nếu bác sĩ Tần có chuyên môn cao về quản lý dược phẩm như thế, vậy có thể giúp tôi phân tích thành phần trong loại thuốc này không?”
“Cô thật sự xem tôi là bác sĩ riêng của Ngự Viên mà sai bảo sao?” Tần Tư Đình nhướng mày.
Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã vang lên giọng nói trầm thấp: “Cậu không phải à?”
Ấn đường của Tần Tư Đình giần giật, khóe miệng run lên, nhưng anh ta bỗng gạt thể diện sang một bên, cười khẽ một tiếng rồi nhận lấy lọ thuốc từ tay Hạ Mộc Ngôn, mở ra ngửi.
“Mùi hương trong loại thuốc này không rõ rệt, có lẽ là loại thuốc mới được nhập từ nước ngoài về. Phân tích kiểm tra trực quan ở đây chẳng có tác dụng gì, cần phải có thiết bị kiểm tra đo lường, cô không ngại nếu tôi mang đi chứ?”
“Không ngại, không ngại!” Hạ Mộc Ngôn nói luôn miệng.
Tần Tư Đình bỏ thuốc vào túi: “Vậy được rồi, không còn sớm nữa, không còn việc gì thì tôi về trước.”
***
Trước cửa Ngự Viên, ánh trăng sáng vằng vặc.
Tần Tư Đình đi ra trước cổng biệt thự, tiện tay sửa sang lại cổ áo sơ mi. Áo khoác trắng tùy ý vắt trên cánh tay trắng sáng chói mắt dưới ánh trăng.
“Nghe nói lúc trước cậu cố ý phái người giám sát nhất cử nhất động của nhà họ Chu?” Tần Tư Đình hờ hững hỏi.
Lục Cẩn Phàm nhướng mắt, trong mắt lóe lên ý cười lạnh lẽo: “Cậu muốn nói rằng mình nắm bắt tin tức rất nhanh?”
“Là vì cô gái bên trong à?” Tần Tư Đình tiếp tục lạnh giọng hỏi.
Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nói: “Cậu có thể cút được rồi.”
Tần Tư Đình nhướng mày, nhếch môi, lạnh giọng: “Đừng nói với tôi là cậu bắt đầu nghiêm túc với Hạ Mộc Ngôn rồi đấy?”
Lục Cẩn Phàm nghiêng đầu nhìn anh ta.
Hồi lâu sau vẫn chưa nhận được câu trả lời, Tần Tư Đình cười nhạt: “Mất kiểm soát à? Đây đâu phải là dự tính ban đầu lúc cậu cưới cô ấy.”
“Cậu định trở thành người đầu tiên bị đạp ra khỏi Ngự Viên sao bác sĩ Tần?” Ánh mắt của Lục Cẩn Phàm không hề dao động.
Tần Tư Đình cười “xùy” một tiếng: “Muộn thế này mà tôi còn lái xe đến đây, ngay cả câu cảm ơn cậu cũng không định nói sao?”
“Vậy trả cái mạng mà cậu nợ tôi trước đi.”
“…”
***
Bên ngoài vọng đến tiếng xe đã đi xa, Hạ Mộc Ngôn mở rèm cửa sổ trong phòng nhìn ra ngoài quan sát.
Bình luận facebook