-
Chương 6-10
Chương 6: Cậu ấm ngốc nghếch
Nghe Hứa Thanh Tân nói, trong lòng Tần Hiểu Nhiên kinh ngạc vạn phần.
Kết hôn đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe Hứa Thanh Tân chủ động nói ra hai từ ‘li hôn’.
Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng nói: “Hừ, từ lúc nào mà anh có quyền thay tôi quyết định vậy hả?”
Triệu Lệ Hà còn cau mày lạnh lùng đáp lại: “Đúng đó, đừng bảo tên phế vật nhà mày còn nhung nhớ con tiểu tam đó nhé? Muốn bảo Hiểu Nhiên nhanh chóng li hôn với mày để mày có thể thoải mái theo đuổi cuộc sống mới chứ gì? Mày đừng hòng! Tao nói cho mày biết, mày muốn nhanh chóng li hôn cũng được, năm ngoái mẹ mày đổ bệnh nằm viện, Hiểu Nhiên đã cho mày vay ba trăm ngàn tệ phải không? Đừng cho rằng che giấu thì tao không biết! Hừ, mày hãy trả lại khoản tiền đó, tao sẽ lập tức giục Hiểu Nhiên li hôn! Tác thành cho đôi dã uyên ương các người”.
Tần Hiểu Nhiên khẽ cau mày nói: “Mẹ, mẹ nói tầm bậy gì vậy! Dù sao anh ấy cũng là chồng con, mẹ anh ấy cũng là mẹ của con, mẹ anh ấy bị bệnh, con có thể ngó lơ được sao?”
“Hiểu Nhiên, con điên rồi sao? Đó là ba trăm ngàn tệ, không phải ba mươi tệ. Có được số tiền đó, con làm gì mà không được? Em trai con đã biết bao nhiêu lần nói muốn đổi chiếc xe khác rồi? Người làm chị như con sao lại không để tâm đến chuyện này, coi trọng người ngoài hơn người nhà!”
“Mẹ, xe của Hiểu Long mới đi được hai năm, vả lại nó còn chưa tốt nghiệp, mẹ còn chiều nó như vậy…”
“Được thôi! Hừ, ai cũng đều nói con gái là hướng ra ngoài, câu này quả không sai! Uổng công mẹ vừa nghe tin con phát bệnh liền vội vã bỏ cả ván mạt chược chạy tới, coi như mẹ đã hiểu ra tất cả, con nhóc chết tiệt này con cũng là một con sói mắt trắng, tức chết mẹ rồi!”
Nói xong, Triệu Lệ Hà đứng dậy xách túi muốn rời đi.
Tần Chí Dũng kéo Triệu Lệ Hà lại thuyết phục: “Lệ Hà, bà đây là muốn làm cái gì vậy? Con còn đang phải truyền nước đấy”.
“Hừ, truyền nước mà còn không quên chọc tức tôi, người ngoài còn thân thiết hơn cả anh em trong nhà sao? Ông nói có tức hay không? Bớt nói mấy lời vô nghĩa lại, ông có đi hay không! Ông không đi thì tôi tự đi!”
Triệu Lệ Hà hất tay Tần Chí Dũng rồi bước ra ngoài.
Tần Chí Dũng bối rối nói: “Hiểu Nhiên, xem tình hình của con cũng đã ổn định rồi, con cũng biết tính tình của mẹ con rồi đấy, khi tức giận sẽ luôn làm ra những việc hồ đồ, bố đi coi bà ấy trước đây!”
“Được rồi bố, bố mau đi đi, con không sao”.
Tuy nói ra một cách thản nhiên, nhưng trong mắt Tần Hiểu Nhiên lại có chút mất mát, tất cả đã bị Hứa Thanh Tân quan sát thấy.
Tần Chí Dũng quay người định rời đi, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Triệu Lệ Hà quay trở lại.
Vẻ tức giận trên mặt bà ta đã biến mất từ lâu, lúc này, trên khuôn mặt Triệu Lệ Hà ngập tràn ý cười, cười đến ngọt ngào, thật khó tin rằng con gái bà ta vẫn còn đang nằm viện.
Triệu Lệ Hà không đến một mình, phía sau bà ta là một người đàn ông mập mạp với phong cách ăn mặc kiểu hip-hop đi cùng.
Đây là em trai của Tần Hiểu Nhiên- Tần Hiểu Long, là con trai cưng nhà bọn họ.
Nói cậu ta là một nhóc mập, không phải bởi vì cậu ta còn nhỏ, mà là vì cậu ta rất lùn.
Chiều cao của cậu ta chỉ khoảng một mét sáu lăm, nhưng lại nặng tới hai trăm hai mươi cân.
So với vóc dáng thon thả, cao hơn một mét bảy, nặng chỉ chín mươi tám cân của Tần Hiểu Nhiên, thậm chí Hứa Thanh Tân còn cảm thấy hai người này không phải chị em cùng một mẹ.
“Chị! Nghe mẹ nói chị vừa phát bệnh có phải không? Chị là trụ cột trong nhà, nếu chị ngã xuống, nhà chúng ta biết phải sống ra sao đây. Chị phải kiên cường lên!”
Tần Hiểu Long vừa nhai kẹo cao su vừa nói, còn không quên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Triệu Lệ Hà theo sau nói: “Hiểu Long vừa nghe tin con phát bệnh liền chạy tới, còn xin nghỉ cả buổi học ngày hôm nay. Vào thời điểm quan trọng cũng chỉ có người nhà làm chỗ dựa của con thôi, đúng không?”
Hứa Thanh Tân cười mỉa mai trong lòng.
Tần Hiểu Long từ nhỏ đã không chịu học hành, suốt ngày lo đánh lộn gây sự, nghe nói hồi còn học cấp ba, cậu ta đã có một ‘hành động vẻ vang’- đó là làm cho một bạn gái có thai.
May mắn là nhà họ Tần làm trong ngành giáo dục, việc chi tiền tìm kiếm mối quan hệ đã giúp cậu ta vào được một trường đại học địa phương ở Đông Giang, năm nay đã là sinh viên cuối cấp rồi.
Đã hai năm kể từ khi tới ở rể nhà họ Tần, ngoại trừ việc vòi tiền của gia đình, Hứa Thanh Tân căn bản chưa từng thấy Tần Hiểu Long về nhà.
Ngay cả trong ngày cưới của Hứa Thanh Tân và Tần Hiểu Nhiên, sau khi nhận được hầu bao dày cộm, Tần Hiểu Long cũng biến mất trong nháy mắt.
Loại người như vậy, có thể coi là “đáng tin cậy” sao?
Điều khiến Hứa Thanh Tân khinh thường nhất là hiện tại anh đã lấy lại thị lực, vừa rồi anh thấy rõ ràng nội dung tin nhắn trả lời trên điện thoại di động của Tần Hiểu Long.
“Cục “zàng” đợi anh một chút, anh sẽ lấy được tiền ngay thôi, hôm nay nhất định sẽ mua cho em một chiếc váy mới. Không phải chỉ đáng giá mười ngàn tệ thôi sao, chuyện nhỏ!”
Mười ngàn tệ một bộ lại là chuyện nhỏ? Tên này thật hào phóng.
Chẳng trách thằng nhóc này thay phụ nữ như thay áo, có ai lại không thích một cậu ấm nhà giàu ngốc nghếch nhưng có nhiều tiền đây?
Tần Hiểu Nhiên cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Cảm ơn Hiểu Long đã quan tâm, chị không sao, truyền nước xong có thể xuất viện được rồi”.
Tần Hiểu Long cà lơ cà phất gật đầu nói: “Ò, vậy thì tốt, em còn việc cần giải quyết ở câu lạc bộ của trường, nếu chị không sao rồi, vậy em đi trước đây. À đúng rồi, mẹ, cho con thêm ít tiền đi, dạo này hơi kẹt”.
Tần Chí Dũng nghe thấy liền nói: “Không phải cuối tuần trước mới đưa cho con mười ngàn tệ sao, con…”
“Ai ya bố à, chẳng phải còn hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ tám mươi của bà nội hai sao? Con đã chọn được quà tặng cho bà nội hai, mười ngàn tệ không đủ nên con mượn thêm một ít”.
Triệu Lệ Hà trợn mắt nhìn Tần Chí Dũng nói: “Coi bộ dạng của ông kìa, chúng ta chỉ có một đứa con trai, không tiêu tiền cho nó thì còn cho ai? Không lẽ cho tình nhân của ông à? Hơn nữa, con trai tôi không phải xin để mua quà cho mẹ hai của ông sao! Nếu ông có bản lĩnh thì đừng để nó tặng!”
Tần Chí Dũng nghe xong cũng không nói gì nữa.
Bà nội hai trong miệng Tần Hiểu Long là vợ của ông cụ Tần, người đứng đầu nhà họ Tần hiện nay.
Còn ông ta là thành viên đời thứ hai không được coi trọng, làm sao dám nói năng xằng bậy?
Triệu Lệ Hà chuyển tiền cho Tần Hiểu Long, Tần Hiểu Long nói: “Đúng rồi, mẹ, con vừa nghe nói có người đã nhảy lầu ở bệnh viện An Thọ, có phải không? Nghe nói là cô chiêu của tập đoàn Cố thị, thật hay giả vậy mẹ?”
Triệu Lệ Hà gật đầu: “Chuyện này mẹ cũng có nghe rồi, vừa rồi quá ồn ào nên mẹ ra ngoài hỏi, hình như là được ai đó cứu rồi”.
Tần Hiểu Long vô cùng xúc động: “Chậc chậc, số của người này quá tốt rồi, cứu được cô chiêu của tập đoàn Cố thị, đây là một ơn nghĩa rất lớn, ông Cố nhất định sẽ hậu tạ anh ta”.
Tập đoàn Cố thị là một trong những gia tộc nổi tiếng hàng đầu ở Đông Giang, là sản nghiệp của nhà họ Cố.
Địa vị của nhà họ Cố ở Đông Giang, không phải là điều mà nhà họ Tần có thể sánh được, huống chi nhà họ lại là đời thứ hai không được coi trọng của nhà họ Tần.
Tần Chí Dũng cũng tặc lưỡi: “Ai ya, ai nói không phải đâu, nếu tôi cũng may mắn như được vậy thì tốt. Có sự giúp đỡ của nhà họ Cố, tôi nhất định có thể làm lại từ đầu…”
Nói đến đây, tầm mắt của Tần Chí Dũng tối sầm lại, cũng không nói tiếp nữa.
Triệu Lệ Hà khinh thường: “Hừ, tôi biết ông đang nghĩ đến chuyện tốt gì rồi, không phải là dựa vào nhà họ Cố để lấy lại quyền lực trong nhà họ Tần hay sao? Đừng có mơ tưởng nữa, dù gì nhà họ Cố cũng chỉ có thể giúp ông một thời gian, không thể giúp được cả đời. Là do ông não heo không thể cạnh tranh với người giỏi giang của nhà người ta thôi!”
Tần Hiểu Long thở dài nói: “Ài, nếu ông nội vẫn còn sống thì tốt biết mấy. Cuộc sống của gia đình chúng ta cũng sẽ không đến mức khó khăn như vậy”.
Hai năm trước, cha của Tần Chí Dũng - Tần Hạc Khanh vẫn là người có tiếng nói trong nhà họ Tần, quyền lực cốt lõi của nhà họ Tần đương nhiên cũng do Tần Chí Dũng và gia đình ông ta nắm giữ, lúc đó, Tần Hiểu Long có thể hô mưa gọi gió trong gia tộc, sống như cá gặp nước, là một cậu ấm nổi tiếng ở Đông Giang.
Những ngày tháng đó mới gọi là cuộc sống tự do và không gò bó! Nào có giống như bây giờ, muốn cua gái còn phải vắt óc kiếm tiền.
Càng nghĩ càng chán nản, Tần Hiểu Long theo bản năng mở điện thoại, vô tình bấm vào một đoạn video ngắn, vừa nhìn một cái đã khiến cho cậu ta hét lên vì kinh ngạc.
“Mọi người mau nhìn xem, vì sao cái người đã cứu cô con gái của nhà họ Cố lại giống Hứa Thanh Tân vậy?”
Chương 7: Anh còn là đàn ông không?
Nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Tần Hiểu Long, hai vợ chồng Triệu Lệ Hà đều nhìn sang hướng đó.
Ngay cả Tần Hiểu Nhiên đang nằm ở trên giường bệnh cũng nóng lòng muốn đứng dậy xem có chuyện gì.
Trong video quay lại cảnh Hứa Thanh Tân nhào tới cứu người.
Nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa cộng với màn hình rung lắc cho nên cơ bản không nhìn rõ khuôn mặt của Hứa Thanh Tân
Nhưng mà dựa vào dáng người cùng với cách ăn mặc, đại khái có thể nhìn ra người đàn ông cứu người ở trong video rất giống Hứa Thanh Tân.
Tần Chí Dũng thuận miệng hỏi: “Hứa Thanh Tân, người trong video này là cậu à?”
Hứa Thanh Tân nhún vai, định nói chuyện thì Triệu Lệ Hà không nhịn được cười châm biếm.
“Ông Tần, ông đừng có đùa, làm sao lại là tên phế vật này được chứ? Nó ngày thường nấu cơm rửa bát quét dọn vệ sinh còn được, mỗi lần bảo lau cửa kính ở bên ngoài còn dọa nó sợ chết khiếp, ông còn mong nó mạo hiểm tính mạng để cứu người hay sao?”
Tần Hiểu Long cũng hùa theo nói: “Đúng thế, bố à, bố dám nghĩ quá! Bố quên lần trước Hứa Thanh Tân chơi nhảy cầu cùng chúng ta rồi sao? Nó sợ đến nỗi cầu nhảy còn không dám đi lên ấy chứ! Còn không bằng phụ nữ như chị con, xem lại thân thủ của người trong video, vừa nhìn đã biết người ta thường hay tập luyện rồi, hai người căn bản không cùng đẳng cấp đâu! Hứa Thanh Tân còn không xứng xách dép cho người ta ý chứ!"
Tần Chí Dũng gật đầu, tán thành nói: “Ai, cũng có lí, bố suy đoán sai rồi”.
Lúc này Tần Hiểu Nhiên cũng nhìn thấy video đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt ở trên mạng xã hội, phát biểu ý kiến: “Chuyện khó nhằn như thế này đừng nói là Hứa Thanh Tân ngay cả huấn luyện viên có kinh nghiệm cũng không chắc có thể thành công, nhưng mà người này cực kì giống với Hứa Thanh Tân mà!”
Tần Hiểu Long giọng điệu khinh thường nói: “Được rồi chị ạ, chị đừng cố lấy mặt mũi cho thằng cha kia nữa, chúng ta là người một nhà, anh ta như thế nào, ai mà chẳng biết chứ, chị còn ảo tưởng cái gì nữa, hôm nay em nói thẳng, nếu chuyện này do anh ta làm, em có thể nhảy từ tầng này xuống!”
Hứa Thanh Tân nghe vậy chỉ cười trong lòng, cười như không cười liếc nhìn Tần Hiểu Long.
Tần Hiểu Long nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thanh Tân trong lòng bực bội nói: “Sao nào? Mới nói anh hai câu đã thấy khó chịu rồi hả? Khó chịu thì anh cút ra khỏi nhà chúng tôi đi! Đừng có quên thân phận của anh! Thằng ở rể ạ!”
Triệu Lệ Hà mặt lạnh lùng nói: “Họ Hứa kia, bản thân mày vô năng còn không cho người ta nói nữa à? Nhìn xem người ở trong video rồi tự nhìn lại bản thân mình như thằng phế vật xem, nghĩ đến là thấy bực mình”.
Tần Chí Dũng cũng bảo vệ con trai nói: “Hứa Thanh Tân, Hiểu Long lâu lắm mới về nhà một lần, mày đừng có chọc nó không vui, nếu không thì tao không tha cho mày”.
Tần Hiểu Long đắc ý nói: “Hứa Thanh Tân, anh cũng đừng trách tại sao chúng tôi xem thường anh, nói thật tôi không biết anh đang nghĩ gì nữa? Nếu đổi lại là tôi, năm đó bản thân khỏe mạnh dẻo dai làm gì chẳng được, sao lại đến ở rể nhà người ta chứ?”
Hứa Thanh Tân nhíu mày, đang muốn phản bác lại mấy câu thì nghe thấy tiếng của Tần Hiểu Nhiên: “Được rồi, đừng ai nói gì nữa, con muốn nghỉ ngơi một lát, mọi người về đi”.
Tần Hiểu Long trợn mắt, nghe thấy âm thanh thông báo tiền đã chuyển vào tài khoản ở trên điện thoại liền bực mình xua tay nói: “Được thôi, bố mẹ, đúng lúc con đang vội quay lại trường học, con đi trước nha”.
Tần Chí Dũng và Triệu Lệ Hà nghe vậy vội vàng vây quanh con trai, đưa cậu ta đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn Hứa Thanh Tân và Tần Hiểu Nhiên.
Nhất thời không khí trong phòng có chút xấu hổ.
Hứa Thanh Tân cầm quả táo ở bên cạnh lên vừa gọt vỏ vừa nói: “Chuyện lần trước xảy ra ở trong khách sạn, em thật sự hiểu nhầm rồi, anh hi vọng em có thể cho anh cơ hội giải thích”.
Tần Hiểu Nhiên nhạt nhẽo nói: “Anh cảm thấy cần thiết à?”
Hứa Thanh Tân ngẩn người, đúng thế, cần thiết sao!
Mặc dù Tần Hiểu Nhiên tin vào lời giải thích của anh nhưng chẳng nhẽ cô sẽ vì lí do đấy mà thay đổi nhận định về mình rồi sẽ không li hôn với mình nữa sao?
Đáp án tất nhiên là không.
Băng dày bốn thước không phải chỉ vì một ngày rét, trong hai năm này, ánh mắt Tần Hiểu Nhiên nhìn anh từ thương hại đã biến thành khinh thường.
Ấn tượng về anh ở trong lòng của Tần Hiểu Nhiên chắc không thể thay đổi dễ dàng.
Huống chi với địa vị và ấn tượng của anh trong lòng Tần Hiểu Nhiên, cho dù bản thân có giải thích, chỉ sợ cũng không tin tưởng.
Nghĩ lại, mình thân là một thằng đàn ông nhưng quá thất bại, ngay cả vợ của mình cũng không tin mình.
Hứa Thanh Tân cười khổ thở dài một hơi, đưa quả táo đã gọt xong cho vợ nói: “Cũng đúng, không cần thiết phải giải thích, là anh tự làm chuyện xấu hổ”.
Tần Hiểu Nhiên đón lấy quả táo nhưng mà không ăn, thuận miệng lái sang vấn đề khác: “Tôi hỏi anh, người ở bên trong video vừa nãy rốt cuộc có phải là anh không?”
Hứa Thanh Tân cười nhạt nói: “Em cảm thấy có phải hay không?”
Ánh mắt Tần Hiểu Nhiên ác liệt: “Hứa Thanh Tân, rõ ràng tôi đang hỏi anh, anh nghe cho rõ”.
Hứa Thanh Tân dửng dưng nói: “Trong lòng em có đáp án rồi cơ mà, cho dù anh có nói với em là anh đi nữa, em sẽ tin sao?”
Tần Hiểu Nhiên phản bác: “Tôi tin hay không là việc của tôi, nhưng tôi vô cùng không hài lòng thái độ của anh!”
Hứa Thanh Tân gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, anh nói cho em biết, người đấy chính là anh, người là do anh cứu đấy”.
Tần Hiểu Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, vô vị thật! Đầu tôi hỏng rồi mới hỏi anh vấn đề này!”
Quả nhiên, cô ấy không tin lời anh nói, dù sao cô cũng không thể tưởng tượng nổi một kẻ hèn nhát kém cỏi như Hứa Thanh Tân lại có thể hành động anh hùng như vậy.
Hơn nữa động tác nguy hiểm, độ khó cao như thế, Hứa Thanh Tân tuyệt đối không thể hoàn thành được.
Hứa Thanh Tân im lặng, trong mắt ảm đạm hơn một chút.
Tần Hiểu Nhiên để quả táo vào trong cái đĩa bên cạnh, trong mắt tràn trề thất vọng.
“Hứa Thanh Tân, anh có biết, ngay từ đầu tôi không hề coi thường anh, ngược lại còn từng ảo tưởng về anh”.
“Nhưng sự thật chứng minh là tôi quá ngây thơ, hành động của anh trong hai năm qua làm tôi cực kì thất vọng”.
“Anh có thể không có tiền, không có năng lực nhưng là một người đàn ông, anh thậm chí không có chí tiến thủ”.
“Tôi phải công nhận rằng anh rất giỏi nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà nhưng là một người đàn ông, anh không cảm thấy anh là kẻ thất bại sao? Người đàn ông của Tần Hiểu Nhiên tôi làm sao có thể nhu nhược vô dụng, cam chịu thấp kém người ta một bậc chứ?”
“Đến cả chuyện ngoại tình, anh cũng không có can đảm thừa nhận, người như thế, cũng tính là đàn ông sao?”
“Thật đấy, ở cùng với một người như vậy, tôi thà cô độc cả đời”.
“Anh yên tâm, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, sau khi ly hôn, tôi sẽ bồi thường một khoản tiền”.
“Hi vọng sau này anh có thể....”
Tần Hiểu Nhiên còn chưa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cảnh cửa bị đẩy ra.
“Xin chào, tôi là Tôn Thọ Sơn - viện trưởng bệnh viện này, có thể làm phiền hai người một chút không?”
“Mời vào!”. Nghe thấy viện trưởng đến thăm, Tần Hiểu Nhiên mở miệng khách sáo mời khách vào phòng.
Rất nhanh vài người cùng đi vào, trong đó có ông cục Cố - người mà Hứa Thanh Tân vừa mới gặp.
Là người cầm lái gia tộc họ Cố, Cố thị là gia tộc bậc nhất ở Đông Giang, địa vị của ông Cố trong giới kinh doanh ở Đông Giang đặc biệt cao, Tần Hiểu Nhiên đương nhiên nhận ra ông Cố.
Tần Hiểu Nhiên đang muốn đứng dậy chào hỏi ông Cố, liền nhìn thấy ông ấy đột nhiên bước lên trước một bước làm một ra hành động khiến mọi người kinh ngạc.
“Ân nhân, tôi cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi, xin nhận của tôi một lạy!”
Nói xong, ông Cỗ lễ độ cung kính cúi người hành lễ.
Chương 8: Tôi muốn mượn một chút tiền
Thấy hành động của ông cụ Cố, Tần Hiểu Nhiên trợn tròn mắt.
Ông cụ Cố có thân phận thế nào!
Đây là người dậm chân một cái là có thể làm Đông Giang chấn động.
Dù là thị trưởng thành phố Đông Giang, khi gặp ông cụ Cố thì cũng phải gọi một tiếng “ông Cố”.
Tại Đông Giang, có thể khiến ông cụ cố cúi đầu, e là chẳng có ai!
Nhưng hiện tại, Tần Hiểu Nhiên lại thấy ông ấy cúi đầu với mình.
Tần Hiểu Nhiên hoài nghi mình bị ảo giác.
Mình có tài đức gì mà có thể khiến ông Cố khom lưng với mình.
Về ý nghĩ ông cụ Cố cúi đầu với Hứa Thanh Tân, Tần Hiểu Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới.
Trong ấn tượng của cô, Hứa Thanh Tân là kẻ yếu đuối vô dụng, sao có thể quen nhân vật hàng đầu của Đông Giang thế này.
Hơn nữa, ngày thường Hứa Thanh Tân cũng chỉ ở nhà, trừ ra chợ mua đồ ăn, quen mấy bà bán hàng thì làm gì còn mối quan hệ nào.
Kết quả Tần Hiểu Nhiên lại theo bản năng cảm thấy người này đang khom lưng cúi đầu với mình.
Khi Tần Hiểu Nhiên vẫn không biết nên ứng phó thế nào thì thấy Hứa Thanh Tân kế bên tiến lên hai bước, vươn tay đỡ ông cụ Cố.
“Ông cụ, ông làm thế là đang khó xử tôi đấy, có gì cứ nói chuyện đàng hoàng, làm thế này sao được!”
Thấy hành động của Hứa Thanh Tân, Tần Hiểu Nhiên trợn mắt.
Lúc này lửa giận xộc thẳng lên đầu.
Tên vô dụng này, anh điên rồi sao!
Cái gì mà khó xử anh? Trong đầu nghĩ gì thế!
Thân phận của ông Cố là gì, sao ông ấy có thể cúi đầu trước anh?
Trong lòng anh không có chút nhận thức gì về bản thân sao?
Anh đúng là dám nghĩ đó!
Nếu ông Cố nổi cơn tam bành, giận cá chém thớt nhà họ Tần, thế thì phải làm sao?
Tần Hiểu Nhiên sốt ruột, định lên tiếng răn dạy Hứa Thanh Tân nhưng lại thấy ông Cố nắm lấy tay anh.
Ông Cố chân thành nói: “Phải rồi! phải rồi! Là do tôi lo lắng cháu gái nên sơ suất với ân nhân, tôi rất xấu hổ!”
Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Ông nói quá lời, tôi chỉ tiện tay mà thôi, không thể nhận lễ nặng như thế”.
Ông Cố xua tay, biết ơn nói: “Ân nhân, cậu khoan dung hào phóng nên chỉ là tiện tay nhưng đối với gia đình của lão già này, cậu không chỉ cứu cháu gái tôi mà có ơn tái sinh tôi!”
Gia tộc Cố thị có gia sản khổng lồ nhưng nhánh của ông Cố chỉ còn một cháu gái là Cố Ngọc Thiến.
Tình cảm hai ông cháu thân thiết sâu đậm, ông Cố không dám tưởng tượng, nếu cháu gái xảy ra chuyện gì, mình sẽ sống tiếp một mình thế nào, làm sao dám gặp con trai, con dâu dưới Suối Vàng.
Hứa Thanh Tân còn định nói gì thì đã nghe Tần Hiểu Nhiên lên tiếng: “Chuyện này... Hứa Thanh Tân, anh thật sự đã cứu cô Cố sao?”
Hứa Thanh Tân nhún vai: “Chỉ là vô tình thấy thôi, anh không thể làm lơ!”
Ông Cố tiếp lời: “Nhờ cậu đây ra tay giúp đỡ, bằng không Thiến nhi nhà tôi có lẽ sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm! Cô gái, tôi nên xưng hô thế nào, tôi thấy cô có chút quen mắt!”
Nghe ông Cố hỏi, trong lòng Tần Hiểu Nhiên dâng lên mười mặt trời, sáng lạn vô cùng.
Đồng thời sự khiếp sợ và cảm giác hạnh phúc ùa tới vây lấy cô.
Không ngờ Hứa Thanh Tân lại cứu cô chiêu nhà họ Cố!
Người anh hùng làm cả Đông Giang hâm mộ lại là chồng mình.
Từ lúc kết hôn tới nay, lần đầu tiên Tần Hiểu Nhiên nghĩ tới thân phận của Hứa Thanh Tân, đầu tiên nghĩ anh là chồng mình, không phải ở rể!
Tần Hiểu Nhiên cố gắng kiềm nén sự kích động: “Ông Cố, ông nội tôi là Tần Hạc Khanh, vài năm trước tôi từng có vinh hạnh theo ông nội tới viếng thăm ông!”
sai
Nghe thấy tên Tần Hạc Khanh, ông Cố nhướng mày: “À, là cháu gái của Hạc Khanh so? Hoá ra là người quen. Hạc Khanh là người tài năng, đáng tiếc!”, dứt lời, ông ấy tiếc hận lắc đầu.
Nghĩ tới ông nội, sắc mặt Tần Hiểu Nhiên trở nên tối tăm.
Thấy lôi ra chuyện buồn cả Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân nhíu mày nói: “Ông Cố, vợ tôi còn chưa khoẻ, cần tĩnh dưỡng, nếu không có chuyện gì, hay là tạm thời thế này đã!”
Ông Cố có chút hổ thẹn: “Xấu hổ quá, là do tôi thất lễ! Đã vậy thì tôi không làm phiền nữa nhưng ngày mai tôi có tổ chức tiệc cảm ơn tại Hoàng Triều, mong ân nhân dẫn theo người nhà tham gia!”
Nghe được lời mời của ông Cố, Tần Hiểu Nhiên hưng phấn.
Có thể ngồi ăn chung bàn với ông Cố, hơn nữa còn là gặp riêng...
Giương mắt khắp Đông Giang, có mấy ai được vinh dự này!
Hơn nữa, trong lòng Tần Hiểu Nhiên cũng biết, ơn nghĩa Hứa Thanh Tân cứu cô chiêu nhà họ Cố, ông Cố sẽ không chỉ cảm tạ bằng một bữa tiệc đâu.
Một bữa cơm đủ để đàm phán thành công rất nhiều việc.
Nhờ vậy, địa vị của cô ở nhà họ Tần cũng sẽ không khó xử như thế nữa.
Tần Hiểu Nhiên càng nghĩ càng kích động, Hứa Thanh Tân bên cạnh lại có chút không vui.
Khách sạn Hoàng Triều?
Đây là nơi làm Tần Hiểu Nhiên tức giận, ông già này nói gì không được, sao lại nhắc tới nơi quỷ đó!
Dẫn theo Tần Hiểu Nhiên tới Hoàng Triều ăn cơm, chẳng lẽ là để làm cô ấy nhớ tới cảnh cô ấy xông vào bắt gian sao?
Dù mình bị oan nhưng thêm rắc rối không bằng bớt đi một.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Ông Cố, ý tốt của ông, tôi nhận nhưng tiệc thì thôi, mấy ngày nay cơ thể của vợ tôi không khoẻ, tôi phải ở cạnh, mong ông Cố thông cảm!”
Hứa Thanh Tân vừa nói xong, Tần Hiểu Nhiên lập tức trợn mắt.
Cô giận điên người, lớn tới tuổi này, lần đầu tiên Tần Hiểu Nhiên có khát vọng đánh người.
Bà đây đã chuẩn bị đồng ý theo kiểu chồng hát vợ khen hay rồi mà anh còn dám từ chối!
Đầu anh bị úng à?
Đây là cơ hội tốt cỡ nào, là cơ hội mà biết bao nhiêu người ở Đông Giang mơ ước?
Anh lại dám từ chối.
Đây là loại khốn kiếp gì thế?
Nếu không phải vì phải chú ý hình tượng và sức ảnh hưởng trước mặt ông Cố, Tần Hiểu Nhiên đã hất ly nước vào mặt Hứa Thanh Tân cho anh tỉnh ra.
Ông Cố không ngờ Hứa Thanh Tân sẽ từ chối dứt khoát như vậy.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, có lẽ không ai ở Đông Giang có thể từ chối.
Thế mà người này lại từ chối!
Tên nhóc này cư xử khác người quá!
Ông Cố tức khắc cảm thấy một loạt phương thức báo ơn của mình đều trở nên bất khả thi.
Khi ông ấy đang nghĩ nên làm sao thì Hứa Thanh Tân nói:
“Ông Cố, ông nhiều tài sản thế chắc không thiếu tiền? Tôi muốn mượn một số tiền, không biết có được không?”
Hứa Thanh Tân vừa nói xong, ông Cố ngẩn người.
Chương 9: Sự thật
Trái ngược với biểu hiện ngây người của ông Cố, thì Tần Hiểu Nhiên lại rất tức giận.
Mượn tiền?
Sao lại có thể thốt ra những lời này.
Anh ở rể nhà họ Tần chúng tôi cũng đã hai năm, mỗi tháng tôi đều chuyển cho anh mười ngàn tệ tiền tiêu vặt, anh còn ở đây làm tôi mất mặt nữa hay sao?
Trong thoáng chốc, Tần Hiểu Nhiên có ý nghĩ muốn giết một người.
Ông cụ Cố đã lấy lại bình tĩnh, nói: “Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu, cậu hãy cho một con số đi”.
Lúc này, trong mắt ông cụ Cố đã mất đi vẻ biết ơn vừa rồi.
Vì Hứa Thanh Tân đã coi ân cứu mạng này như một cuộc giao dịch bằng tiền bạc, điều đó không gì có thể tốt hơn.
Theo lời của ông cụ Cố, có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, là cách tốt nhất và tránh để lại rắc rối.
Hứa Thanh Tân giơ ba ngón tay lên, nói: “Nếu ông có thể đáp ứng, tôi hy vọng ông cho mượn ba trăm ngàn tệ”.
Nghe Hứa Thanh Tân nói, trong lòng ông cụ Cố càng an tâm hơn.
Ông còn cho rằng Hứa Thanh Tân sư tử mở miệng lớn thế nào, đều đã chuẩn bị thất thoát một khoản tiền to.
Ai ngờ Hứa Thanh Tân chỉ yêu cầu ba trăm ngàn tệ.
Xem ra sau khi Tần Hạc Khanh lìa thế, nhà họ Tần thực sự đã xuống dốc
Đường đường là con rể nhà họ Tần lại nghèo túng tới mức vì ba trăm ngàn tệ mà phải cúi mình.
Ông cụ Tần nhanh chóng lấy ra một tờ séc và viết chính xác lên vài con số, nói: “Đây là năm trăm ngàn tệ, một lần nữa cảm ơn cậu đã cứu mạng cháu gái tôi! Tiểu Tần vẫn còn bệnh nên ông già này không làm phiền cậu nữa, xin phép”.
Hứa Thanh Tân nhận lấy tấm séc, trên đó quả thực ghi năm trăm ngàn tệ.
“Ài, tôi thực sự chỉ cần ba trăm ngàn tệ thôi”.
Ông cụ Cố cười nói: “Coi như phòng thân đi”.
Nói xong, ông cụ Cố cùng nhóm người ra khỏi phòng bệnh, không cho Hứa Thanh Tân cơ hội nói thêm.
Ông cụ Cố vừa ra khỏi cửa, Hứa Thanh Tân đã cảm nhận được một luồng sát khí phát ra từ phía sau
“Hứa Thanh Tân!”, Tần Hiểu Nhiên như gầm lên.
“Sao vậy bà xã? Anh đã làm sai chỗ nào sao?”, Hứa Thanh Tân cố hết sức dỗ dành Tần Hiểu Nhiên bằng giọng điệu ngọt ngào.
Tần Hiểu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi hỏi anh, vì sao anh lại lấy tiền của nhà họ Cố”.
Hứa Thanh Tân liền vội vã giải thích: “Bà xã, là anh nghĩ như vậy, mượn ba trăm ngàn tệ, anh…”
Nhưng không chờ Hứa Thanh Tân nói xong, Tần Hiểu Nhiên đã ngắt lời anh một cách thô lỗ.
“Anh cái gì mà anh? Quá đủ rồi! Tôi thấy anh chính là một kẻ vô dụng, bất tài, đồ bỏ đi!”
“Có thể làm quen với nhà họ Cố là một cơ hội lớn! Vậy là lại bị anh từ bỏ chỉ vì một khoản tiền nhỏ như vậy”.
“Dù mối quan hệ giữa chúng ta không tốt, nhưng chung quy vẫn là vợ chồng, anh không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho tôi chứ”.
“Địa vị của tôi ở nhà họ Tần thế nào thì anh cũng biết rồi, nếu có thể kết giao với nhà họ Cố, sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều. Nhưng anh đã từ chối mà không hề nghĩ đến điều đó, thậm chí còn không thương lượng trước với tôi”.
“Đây gọi cách anh yêu tôi sao? Trước kia anh không có cơ hội giúp đỡ cho tôi cũng thôi đi, bây giờ cơ hội đã ở trong tầm tay, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cho tôi!”
Tần Hiểu Nhiên càng nói nước mắt càng rơi.
Hứa Thanh Tân thở dài, lấy khăn giấy đưa cho cô rồi nói: “Anh xin lỗi, là anh suy nghĩ chưa thấu đáo, để em chịu thiệt thòi rồi”.
Tần Hiểu Nhiên giật mạnh chiếc khăn giấy lên lau mũi, nói: “Xin lỗi? Từ lúc kết hôn tới bây giờ, anh xin lỗi tôi biết bao nhiêu lần rồi! Xin lỗi thì có tác dụng gì? Lời xin lỗi của anh có cho tôi thêm cơ hội để ngồi ăn cơm chung với ông cụ Cố không?”
Hứa Thanh Tân nói: “Nếu em muốn ăn cơm với ông ấy, hiện tại anh sẽ đi nói chuyện với ông ấy, dù sao ông ấy cũng phải nể mặt anh đôi chút!”
Tần Hiểu Nhiên gần như phát điên, cô mất kiên nhẫn nói: “Anh đừng có ngây thơ như vậy nữa được không? Lúc anh mở miệng ra đòi tiền ông ấy đã tự tay chặt đứt mối quan hệ này rồi”.
Hứa Thanh Tân cau mày nói: “Tiền này là anh mượn, anh sẽ trả lại ông ấy, hơn nữa sẽ trả cả gốc lẫn lãi”.
Hứa Thanh Tân tin tưởng, với năng lực hiện tại của bản thân, nếu có thêm chút thời gian, kiếm tiền là việc không thành vấn đề.
Tần Hiểu Nhiên mỉa mai nói: “Hừ, kiếm tiền? Anh mạnh miệng. Tập đoàn Cố thị lại thiếu chút tiền này của anh sao?”
Hứa Thanh Tân nghiêm túc nói: “Anh biết ông ấy có tiền, nhưng ông ấy cho anh mượn tiền, anh đương nhiên cũng có thể trả lãi cho ông ấy, không thể đánh mất niềm tin của những người tốt bụng được”.
Tần Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, cô phát hiện mình không thể tiếp tục trao đổi với Hứa Thanh Tân về vấn đề này nữa.
“Hứa Thanh Tân, tôi hỏi anh, anh cần ba trăm ngàn tệ này để làm gì?”
Nghe câu hỏi của Tần Hiểu Nhiên, ánh mắt Hứa Thanh Tân có chút mờ mịt.
“Anh biết, lần này em kiên quyết muốn ly hôn với anh, nên anh muốn trước khi ly hôn, trả lại số tiền ba trăm ngàn tệ trước đây anh nợ cho em!”
Không lâu sau khi hai người kết hôn, mẹ của Hứa Thanh Tân bị bệnh cần ba trăm ngàn để chi trả viện phí, vào thời điểm quan trọng, Tần Hiểu Nhiên đã đưa tiền cho anh.
Mặc dù Hứa Thanh Tân vào ở rể, nhưng Hứa Thanh Tân tuyệt không muốn lấy tiền của Tần Hiểu Nhiên.
Nếu không phải vì bản thân đã yêu sâu sắc Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân sẽ không chọn con đường đi ở rể.
Tần Hiểu Nhiên nghe vậy, giận dữ nói: “Hứa Thanh Tân anh có bị điên không vậy? Là tôi tình nguyện dùng số tiền đó để chữa bệnh cho mẹ anh. Bất luận nói thế nào, bác ấy cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi, ai cần anh trả tiền”.
Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Em có thể không cần, nhưng anh không thể không trả. Đây là nguyên tắc làm người của anh”.
Tần Hiểu Nhiên dường như vừa nghe được một chuyện cười, nói một cách mỉa mai: “Nguyên tắc? Haha, người như anh mà cũng có nguyên tắc? Sao không trả lại mười ngàn tệ mà tôi đưa cho anh mỗi tháng? Số tiền đó cộng lại cũng gần ba trăm ngàn tệ đấy”.
Hứa Thanh Tân nhẹ nhàng nói: “Đối với em, anh chưa từng lừa dối. Vì em muốn biết nên anh sẽ không giấu em. Mười ngàn tệ mỗi tháng em cho anh, anh không xài một đồng nào”.
Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng nói: “Anh có ý gì? Ban đầu rõ ràng mỗi tháng tôi đều sẽ đưa tiền cho anh cơ mà!”
Hứa Thanh Tân gật đầu đáp: “Không sai, tiền đã đưa cho anh rồi. Nhưng có điều em không biết, mỗi tháng khi em vừa đưa tiền cho anh, mẹ của em sẽ tới cầm đi không chừa lại một đồng! Thậm chí, toàn bộ đồ dùng sinh hoạt trong hai năm qua đều mua bằng tiền do anh kiếm được từ công việc bốc vác ở bến tàu”.
Tần Hiểu Nhiên khẽ cau mày: “Cái gì? Những gì anh nói đều là thật sao! Nhưng mà, mỗi ngày anh đều ở nhà, lấy đâu ra thời gian đi bốc vác?”
Hứa Thanh Tân bình tĩnh trả lời: “Em có biết sông Giang Đông lúc ba giờ trông như thế nào không? Anh biết, một năm bốn mùa anh đều biết. Mỗi buổi sáng, anh đều thức dậy lúc ba giờ!”
Tần Hiểu Nhiên hít một hơi: “Anh… anh nói là, mỗi ngày anh nói là ra ngoài tập thể dục buổi sáng, thực chất là đi làm công việc bốc vác sao?”
Hứa Thanh Tân cười nói: “Đến bến tàu lúc ba rưỡi, làm việc đến năm rưỡi, tiền công khoảng 150 tệ, về cơ bản có thể duy trì mức tiêu dùng của gia đình trong một ngày”.
Tần Hiểu Nhiên lắc đầu không tin và nói: “Không thể nào! Mẹ tôi sao có thể làm vậy, anh đừng có lừa tôi, tôi muốn mẹ tôi xác nhận chuyện này”.
Hứa Thanh Tân buồn bã nói: “Sự việc đã như vậy rồi, em cho rằng anh còn cần lừa em sao?”
Tần Hiểu Nhiên đột nhiên không biết phải nói gì.
Phải rồi, mặc dù Hứa Thanh Tân nhu nhược, vô năng bất tài.
Nhưng kết hôn tới bây giờ, anh chưa từng nói dối cô dù chỉ một lần.
Hơn nữa, hiện tại cả hai cũng sắp ly hôn và đi con đường riêng của chính mình, Hứa Thanh Tân càng không có lí do gì để lừa dối cô.
Lúc này điện thoại đổ chuông, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong căn phòng.
“Alo, hiệu trưởng Tần, trường học xảy ra chuyện rồi, có một phụ huynh dẫn người tới gây sự, cô mau qua đây xem xem”.
Chương 10: Có người gây chuyện
Chương 10: Có người gây chuyện
Tần Hiểu Nhiên nghe thông tin truyền qua trong điện thoại, lập tức mày của cô hơi nhíu lại.
“Phó hiệu trưởng Tề Giang Bằng đâu? Không phải bây giờ anh có trách nhiệm gác trước trường học sao?”
Người trong điện thoại ấp úng nói: “Hiệu trưởng Tần đến đây trước đi ạ, nếu cô đến muộn một chút nữa, tôi sợ mọi chuyện sẽ thành chuyện lớn mất”.
“Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, nói rõ xem nào!”, Tần Hiểu Nhiên tức giận với thái độ ấp úng của người kia mà quát.
“Thật ra chuyện này không thể dùng hai, ba câu có thể giải thích rõ đâu thưa hiệu trưởng Tần, tốt nhất là cô đến đây sẽ biết thôi. Cô nhanh tới đi”.
Người kia vừa nói xong, không đợi cho Tần Hiểu Nhiên nói tiếp mà cúp máy trước.
Tần Hiểu Nhiên nghe người đó nói như thế nổi trận tam bành, vứt điện thoại sang một bên.
Đám người đó hoàn toàn không quan tâm đến một người hiệu trưởng như cô mà.
Trung học Gia Viễn là trường tư lập nổi tiếng ở thành phố Đông Giang.
Ngôi trường này lễ thuộc vào tập đoàn giáo dục Tần Thị, cũng là sản nghiệp cốt lõi nhất của nhà họ Tần.
Nói đúng hơn, ngôi trường này là cây trụ sản nghiệp cho nhà họ Tần.
Còn Tần Hiểu Nhiên là hiệu trưởng của ngôi trường này.
Nhưng người hiệu trưởng như cô lại không thể quản hết được sự việc xảy ra trong trường học.
Trên vị trí của cô vẫn còn có chủ tịch và tổng giám đốc điều hành các chức danh khác nhau.
Thêm vào đó chức vụ hiệu trưởng cũng chỉ là một trong những quân cờ kiếm tiền cho nhà họ Tần mà thôi.
Hơn thế nữa, trừ nhóm giáo viên ra, đa số những người thuộc dòng họ Tần hay bạn bè của họ đều nhận chức vụ nhàn hạ trong trường.
Trong số đó, có cả đội trưởng nhóm bảo vệ của ngôi trường vừa mới gọi điện thoại cho Tần Hiểu Nhiên kia.
Dù Tần Hiểu Nhiên biết là thế, nhưng cô vẫn rất cố gắng và cẩn thận phấn đấu tiến lên, bởi đây là giang sơn mà ông nội Tần Hạc Khanh đã tranh giành được. Cô không không thể nào trơ mắt nhìn tâm huyết của ông nội mình đổ sông đổ bể được.
Thoáng chốc, Hứa Thanh Tân với Tần Hiểu Nhiên đã vào trung học Gia Viễn.
Tuy Tần Hiểu Nhiên là hiệu trưởng của ngôi trường này, nhưng cô lại lần đầu tiên cùng với Hứa Thanh Tân xuất hiện cùng nhau.
Mà nếu là địa vị hèn mọn của anh ở nhà họ Tần lúc trước, đúng thật sự rất khó nhận được vinh dự như thế.
Lần này, nếu không phải do cơ thể của Tần Hiểu Nhiên yếu đi, cô lo lắng và hoảng loạn đến mức lái xe không được thì Hứa Thanh Tân cũng sẽ không được gọi đến.
Ngay lúc này là thời gian học sinh vào tiết rồi, khi họ đến đã thấy cổng lớn của trường đóng chặt.
Trước cổng trường, có mười mấy người đang đứng ngoài đường chỉ trò, mắng chửi vào trong. Xung quanh họ cũng có rất nhiều người tụm lại, xem chuyện ồn ào.
Người đứng ở trước cổng quá nhiều, vậy nên xe bị chặn không thể chen vào được. Hứa Thanh Tân thấy vậy đành đỗ xe ngay ở cổng trường.
Hứa Thanh Tân cởi dây an toàn ra, định xuống xe lại nghe Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng liếc mình nói: “Anh ở lại xe đợi tôi đi!”
Ánh mắt của Hứa Thanh Tân tối đi, nhưng anh đành phải gật đầu nói: “Được rồi vợ, em tự cẩn thận đấy”.
Anh biết Tần Hiểu Nhiên không cho mình đi theo bởi muốn tránh những lời chỉ trỏ, cười nhạo của người thân ruột thịt đầy khắc nghiệt, khiến anh thấy áp lực.
Tần Hiểu Nhiên vừa đến gần cổng trường thì đã tối mặt đi.
Người ta đang đứng trước cổng trường chửi đổng, thế mà đám bảo vệ của ngôi trường này rất rảnh rỗi, không đứng thì ngồi, chẳng hề quan tâm đến chuyện đang xảy ra.
Mẹ nó! Đám khốn nạn này!
Cả một lũ ngồi không ăn bám!
Tần Hiểu Nhiên bước nhanh đến, tiếng chửi ré chói tai lập tức chui vào tai của cô.
“Mẹ nó thằng khốn Tề Giang Bằng, mày cút ra đây cho ông! Mày là thằng lấy tiền nuốt trộng, không làm việc cho người ta”.
“Thằng họ Tề kia, mày đừng nghĩ mày trốn thì bọn tao không có cách lôi đầu mày ra! Ông đây sẽ dẫn người đến đây nói lý lẽ với mày mỗi ngày, còn nữa ông sẽ tố cáo mày lên Sở Khoa học và Giáo dục!”
“Mọi người đến đây nhìn đi, thằng này là phó hiệu trưởng của trung học Gia Viễn thế mà lấy tiền nuốt trộng, không làm việc cho người ta đấy”.
Tề Giang Bằng là phó hiệu trưởng duy nhất của trường trung học Gia Viễn, ngoài ra còn có một thân phận quan trọng khác là cháu rể của ông hai Tần đang nắm quyền gia chủ của dòng họ hiện tại.
Nhân viên bảo vệ trong cổng trường thấy Tần Hiểu Nhiên xuất hiện lập tức thở dài, như trút được gánh nặng.
Người trông như có địa vị cao nhất trong bọn họ lập tức nói: “Này tất cả đừng nói nữa, mọi người nhìn kìa. Người đó là hiệu trưởng trường của bọn tôi, mấy người muốn tố cáo cái gì thì đến nói với hiệu trưởng giải quyết đi!”
Người này vừa dứt lời, những ánh mắt của người gây chuyện xung quanh đã đổ dồn hết về phía Tần Hiểu Nhiên.
Thoáng chốc, Tần Hiểu Nhiên đã bị một đám người bao vây.
Tần Hiểu Nhiên rất bình tĩnh hỏi: “Chào mọi người, tôi là hiệu trưởng Tần Hiểu Nhiên! Tuy tôi không biết mọi người có chuyện gì muốn tố cáo, nhưng tôi kiến nghị mọi người có chuyện gì cũng vào phòng họp rồi từ từ nói thấy được không? Dù sao mọi người đã đứng đây lâu lắm rồi, chắc cũng rất mệt nhỉ”.
Một người phụ nữ dẫn đầu chống nạnh đáp lại Tần Hiểu Nhiên: “Tao nhổ vào này, mày đừng có tưởng bở dụ bọn tao vào đó sao? Tao thấy mày sợ bọn tao làm ầm trước cổng trường sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngôi trường nên mày muốn lừa bọn tao đi thôi phải không? Bà đây nói cho mày biết, bà không mắc lừa đâu! Nếu trường học của bọn mày dám làm ra chuyện thối tha này, thì đừng sợ bọn này ở đây đòi lại quyền lợi!”
Tần Hiểu Nhiên nghiêm mặt nói: “Bà muốn nhiệt tình đòi quyền lợi như thế thì chúng tôi cũng rất cổ vũ. Nhưng tôi mong bà nói chuyện phải để ý một chút, ít nhất trước khi sự việc chưa xác định rõ ràng thì đừng có đứng trước cổng trung học Gia Viễn chửi bới. Chúng ta có chuyện thì ngồi xuống ăn miếng bánh, uống ly trà rồi từ từ nói được không?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ kia giả vờ oẹ một cái, rồi nói: “Mày đừng có ra vẻ với tao, trường học của bọn mày dám làm chuyện thiếu đạo đức còn không cho người ta nói sao?”
Tần Hiểu Nhiên nghe đối thế nói thế cũng tức giận và lạnh lùng hơn: “Tôi lặp lại cho bà nghe một lần nữa, trước khi chuyện chưa xác định rõ ràng thì đừng chửi bới trường trung học Gia Viễn của chúng tôi. Hành động này là việc bà phải tự chịu trách nhiệm, dù sao cái tội bịa đặt phỉ báng người khác cũng không phải tội nhỏ!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cười lạnh, càng nói càng ngang ngược hơn: “Tao khinh! Mày muốn làm gì? Đe dọa cho tao sợ đúng không? Bà đây sợ quá đi, tao cứ nói bọn mày làm chuyện thối tha đấy thì làm sao? Hừ, cái thứ trường học tởm lợm, để có một đứa con gái chưa đủ lông đủ cánh lên làm hiệu trưởng thì tốt được sao? Tao hối hận khi để con trai mình vào đây học, này vị hiệu trưởng xinh đẹp kia ơi, lúc đi học ấy, có ăn mặc lẳng lơ như thế qua lại trước mặt học sinh không? Học sinh nhìn thấy còn có thể học sao?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ vừa nói dứt câu, những người chung phe lập tức cười ồ lên với ý sâu xa.
Ánh mắt của họ nhìn Tần Hiểu Nhiên càng có vẻ thô tục, có người còn huýt sáo như mấy thằng côn đồ.
Thật ra Tần Hiểu Nhiên vẫn mặc một bộ công sở đúng chuẩn mực mà thôi, nhưng tại dáng người của cô quá hoàn hảo, nên dù có mặc quần áo kín cổng cao tường vẫn có thể thể hiện rõ từng đường cong tinh xảo trên cơ thể. Có thể nói, cô là một giai nhân xinh đẹp trong trường học.
Thêm vào đó, tuy Tần Hiểu Nhiên là hiệu trưởng của trường này nhưng cô không có bằng sư phạm, nên không có nhiệm vụ dạy học và không có cơ hội làm cho học sinh lơ là không học được.
Tần Hiểu Nhiên tức giận đến gân xanh giật giật, nhưng cô vẫn cố gắng đè cơn giận của mình xuống nói: “Xin bà hãy nói lý lẽ một chút, ngừng thốt ra những ngôn từ khó nghe và không có lý lẽ với tôi và trường trung học Gia Viễn của chúng tôi!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ kia khinh bỉ nói: “Ái chà, tao sợ quá đi mà! Một cô gái trẻ như mày đã có thể lên làm hiệu trưởng như thế này có phải được bố đường nào đó đứng sau lưng che chở không? Mày nói tao nghe thử xem nào, bố của mày tên gì thế? Ai biết đâu, mày nói ra tên thì tao lại sợ đấy!”
Mấy người túm tụm đứng xem nhìn người phụ nữ trung niên kia chanh chua, mắng người cũng hùa theo ra oai.
“Có lý đấy! Bây giờ mấy cô gái trẻ giống như cô, đúng là thiếu tự trọng mà!”
“Haiz, tôi còn định cho con trai của mình vào trung học Gia Viễn học đấy. Nhưng nhìn tình trạng trước mặt, tôi vẫn nên suy nghĩ lại”.
“Đúng đấy, chúng ta không đề cập đến mấy chuyện khác. Chỉ riêng chuyện bọn trẻ nhà đang ở tuổi dậy thì, cô còn mặc gợi cảm như thế không khiến bọn nhỏ lơ là việc học mới lạ đấy”.
“Đúng đấy, sao cô làm giáo viên không dạy học cho tốt vào mà lại quan tâm đến chuyện mặc quần áo như thế chứ? Còn có tất chân cao màu đen thế kia không giống hồ ly tinh ngoài đời hay nói là gì! Đúng là quá đáng rồi”.
“Trời ơi, cháu nội của tôi cũng đang học trung học Gia Viễn, khi thằng bé ở cấp hai vẫn còn là học sinh xuất sắc. Bây giờ thành tích học tập đã tuột dốc không phanh rồi, tôi chắc chắn do con hồ ly tinh này làm hại. Tôi phải chuyển trường cho đứa nhỏ nhà mình mới được!”
Người xung quanh nghe thấy thế lập tức bàn tán xôn xao, người phụ nữ mặc đồ đỏ thấy những lời nói của mình ảnh hưởng đến công chúng rất hài lòng. Bà ta hất cằm, đắc thắng nhìn Tần Hiểu Nhiên.
Nghe Hứa Thanh Tân nói, trong lòng Tần Hiểu Nhiên kinh ngạc vạn phần.
Kết hôn đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe Hứa Thanh Tân chủ động nói ra hai từ ‘li hôn’.
Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng nói: “Hừ, từ lúc nào mà anh có quyền thay tôi quyết định vậy hả?”
Triệu Lệ Hà còn cau mày lạnh lùng đáp lại: “Đúng đó, đừng bảo tên phế vật nhà mày còn nhung nhớ con tiểu tam đó nhé? Muốn bảo Hiểu Nhiên nhanh chóng li hôn với mày để mày có thể thoải mái theo đuổi cuộc sống mới chứ gì? Mày đừng hòng! Tao nói cho mày biết, mày muốn nhanh chóng li hôn cũng được, năm ngoái mẹ mày đổ bệnh nằm viện, Hiểu Nhiên đã cho mày vay ba trăm ngàn tệ phải không? Đừng cho rằng che giấu thì tao không biết! Hừ, mày hãy trả lại khoản tiền đó, tao sẽ lập tức giục Hiểu Nhiên li hôn! Tác thành cho đôi dã uyên ương các người”.
Tần Hiểu Nhiên khẽ cau mày nói: “Mẹ, mẹ nói tầm bậy gì vậy! Dù sao anh ấy cũng là chồng con, mẹ anh ấy cũng là mẹ của con, mẹ anh ấy bị bệnh, con có thể ngó lơ được sao?”
“Hiểu Nhiên, con điên rồi sao? Đó là ba trăm ngàn tệ, không phải ba mươi tệ. Có được số tiền đó, con làm gì mà không được? Em trai con đã biết bao nhiêu lần nói muốn đổi chiếc xe khác rồi? Người làm chị như con sao lại không để tâm đến chuyện này, coi trọng người ngoài hơn người nhà!”
“Mẹ, xe của Hiểu Long mới đi được hai năm, vả lại nó còn chưa tốt nghiệp, mẹ còn chiều nó như vậy…”
“Được thôi! Hừ, ai cũng đều nói con gái là hướng ra ngoài, câu này quả không sai! Uổng công mẹ vừa nghe tin con phát bệnh liền vội vã bỏ cả ván mạt chược chạy tới, coi như mẹ đã hiểu ra tất cả, con nhóc chết tiệt này con cũng là một con sói mắt trắng, tức chết mẹ rồi!”
Nói xong, Triệu Lệ Hà đứng dậy xách túi muốn rời đi.
Tần Chí Dũng kéo Triệu Lệ Hà lại thuyết phục: “Lệ Hà, bà đây là muốn làm cái gì vậy? Con còn đang phải truyền nước đấy”.
“Hừ, truyền nước mà còn không quên chọc tức tôi, người ngoài còn thân thiết hơn cả anh em trong nhà sao? Ông nói có tức hay không? Bớt nói mấy lời vô nghĩa lại, ông có đi hay không! Ông không đi thì tôi tự đi!”
Triệu Lệ Hà hất tay Tần Chí Dũng rồi bước ra ngoài.
Tần Chí Dũng bối rối nói: “Hiểu Nhiên, xem tình hình của con cũng đã ổn định rồi, con cũng biết tính tình của mẹ con rồi đấy, khi tức giận sẽ luôn làm ra những việc hồ đồ, bố đi coi bà ấy trước đây!”
“Được rồi bố, bố mau đi đi, con không sao”.
Tuy nói ra một cách thản nhiên, nhưng trong mắt Tần Hiểu Nhiên lại có chút mất mát, tất cả đã bị Hứa Thanh Tân quan sát thấy.
Tần Chí Dũng quay người định rời đi, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Triệu Lệ Hà quay trở lại.
Vẻ tức giận trên mặt bà ta đã biến mất từ lâu, lúc này, trên khuôn mặt Triệu Lệ Hà ngập tràn ý cười, cười đến ngọt ngào, thật khó tin rằng con gái bà ta vẫn còn đang nằm viện.
Triệu Lệ Hà không đến một mình, phía sau bà ta là một người đàn ông mập mạp với phong cách ăn mặc kiểu hip-hop đi cùng.
Đây là em trai của Tần Hiểu Nhiên- Tần Hiểu Long, là con trai cưng nhà bọn họ.
Nói cậu ta là một nhóc mập, không phải bởi vì cậu ta còn nhỏ, mà là vì cậu ta rất lùn.
Chiều cao của cậu ta chỉ khoảng một mét sáu lăm, nhưng lại nặng tới hai trăm hai mươi cân.
So với vóc dáng thon thả, cao hơn một mét bảy, nặng chỉ chín mươi tám cân của Tần Hiểu Nhiên, thậm chí Hứa Thanh Tân còn cảm thấy hai người này không phải chị em cùng một mẹ.
“Chị! Nghe mẹ nói chị vừa phát bệnh có phải không? Chị là trụ cột trong nhà, nếu chị ngã xuống, nhà chúng ta biết phải sống ra sao đây. Chị phải kiên cường lên!”
Tần Hiểu Long vừa nhai kẹo cao su vừa nói, còn không quên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Triệu Lệ Hà theo sau nói: “Hiểu Long vừa nghe tin con phát bệnh liền chạy tới, còn xin nghỉ cả buổi học ngày hôm nay. Vào thời điểm quan trọng cũng chỉ có người nhà làm chỗ dựa của con thôi, đúng không?”
Hứa Thanh Tân cười mỉa mai trong lòng.
Tần Hiểu Long từ nhỏ đã không chịu học hành, suốt ngày lo đánh lộn gây sự, nghe nói hồi còn học cấp ba, cậu ta đã có một ‘hành động vẻ vang’- đó là làm cho một bạn gái có thai.
May mắn là nhà họ Tần làm trong ngành giáo dục, việc chi tiền tìm kiếm mối quan hệ đã giúp cậu ta vào được một trường đại học địa phương ở Đông Giang, năm nay đã là sinh viên cuối cấp rồi.
Đã hai năm kể từ khi tới ở rể nhà họ Tần, ngoại trừ việc vòi tiền của gia đình, Hứa Thanh Tân căn bản chưa từng thấy Tần Hiểu Long về nhà.
Ngay cả trong ngày cưới của Hứa Thanh Tân và Tần Hiểu Nhiên, sau khi nhận được hầu bao dày cộm, Tần Hiểu Long cũng biến mất trong nháy mắt.
Loại người như vậy, có thể coi là “đáng tin cậy” sao?
Điều khiến Hứa Thanh Tân khinh thường nhất là hiện tại anh đã lấy lại thị lực, vừa rồi anh thấy rõ ràng nội dung tin nhắn trả lời trên điện thoại di động của Tần Hiểu Long.
“Cục “zàng” đợi anh một chút, anh sẽ lấy được tiền ngay thôi, hôm nay nhất định sẽ mua cho em một chiếc váy mới. Không phải chỉ đáng giá mười ngàn tệ thôi sao, chuyện nhỏ!”
Mười ngàn tệ một bộ lại là chuyện nhỏ? Tên này thật hào phóng.
Chẳng trách thằng nhóc này thay phụ nữ như thay áo, có ai lại không thích một cậu ấm nhà giàu ngốc nghếch nhưng có nhiều tiền đây?
Tần Hiểu Nhiên cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Cảm ơn Hiểu Long đã quan tâm, chị không sao, truyền nước xong có thể xuất viện được rồi”.
Tần Hiểu Long cà lơ cà phất gật đầu nói: “Ò, vậy thì tốt, em còn việc cần giải quyết ở câu lạc bộ của trường, nếu chị không sao rồi, vậy em đi trước đây. À đúng rồi, mẹ, cho con thêm ít tiền đi, dạo này hơi kẹt”.
Tần Chí Dũng nghe thấy liền nói: “Không phải cuối tuần trước mới đưa cho con mười ngàn tệ sao, con…”
“Ai ya bố à, chẳng phải còn hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ tám mươi của bà nội hai sao? Con đã chọn được quà tặng cho bà nội hai, mười ngàn tệ không đủ nên con mượn thêm một ít”.
Triệu Lệ Hà trợn mắt nhìn Tần Chí Dũng nói: “Coi bộ dạng của ông kìa, chúng ta chỉ có một đứa con trai, không tiêu tiền cho nó thì còn cho ai? Không lẽ cho tình nhân của ông à? Hơn nữa, con trai tôi không phải xin để mua quà cho mẹ hai của ông sao! Nếu ông có bản lĩnh thì đừng để nó tặng!”
Tần Chí Dũng nghe xong cũng không nói gì nữa.
Bà nội hai trong miệng Tần Hiểu Long là vợ của ông cụ Tần, người đứng đầu nhà họ Tần hiện nay.
Còn ông ta là thành viên đời thứ hai không được coi trọng, làm sao dám nói năng xằng bậy?
Triệu Lệ Hà chuyển tiền cho Tần Hiểu Long, Tần Hiểu Long nói: “Đúng rồi, mẹ, con vừa nghe nói có người đã nhảy lầu ở bệnh viện An Thọ, có phải không? Nghe nói là cô chiêu của tập đoàn Cố thị, thật hay giả vậy mẹ?”
Triệu Lệ Hà gật đầu: “Chuyện này mẹ cũng có nghe rồi, vừa rồi quá ồn ào nên mẹ ra ngoài hỏi, hình như là được ai đó cứu rồi”.
Tần Hiểu Long vô cùng xúc động: “Chậc chậc, số của người này quá tốt rồi, cứu được cô chiêu của tập đoàn Cố thị, đây là một ơn nghĩa rất lớn, ông Cố nhất định sẽ hậu tạ anh ta”.
Tập đoàn Cố thị là một trong những gia tộc nổi tiếng hàng đầu ở Đông Giang, là sản nghiệp của nhà họ Cố.
Địa vị của nhà họ Cố ở Đông Giang, không phải là điều mà nhà họ Tần có thể sánh được, huống chi nhà họ lại là đời thứ hai không được coi trọng của nhà họ Tần.
Tần Chí Dũng cũng tặc lưỡi: “Ai ya, ai nói không phải đâu, nếu tôi cũng may mắn như được vậy thì tốt. Có sự giúp đỡ của nhà họ Cố, tôi nhất định có thể làm lại từ đầu…”
Nói đến đây, tầm mắt của Tần Chí Dũng tối sầm lại, cũng không nói tiếp nữa.
Triệu Lệ Hà khinh thường: “Hừ, tôi biết ông đang nghĩ đến chuyện tốt gì rồi, không phải là dựa vào nhà họ Cố để lấy lại quyền lực trong nhà họ Tần hay sao? Đừng có mơ tưởng nữa, dù gì nhà họ Cố cũng chỉ có thể giúp ông một thời gian, không thể giúp được cả đời. Là do ông não heo không thể cạnh tranh với người giỏi giang của nhà người ta thôi!”
Tần Hiểu Long thở dài nói: “Ài, nếu ông nội vẫn còn sống thì tốt biết mấy. Cuộc sống của gia đình chúng ta cũng sẽ không đến mức khó khăn như vậy”.
Hai năm trước, cha của Tần Chí Dũng - Tần Hạc Khanh vẫn là người có tiếng nói trong nhà họ Tần, quyền lực cốt lõi của nhà họ Tần đương nhiên cũng do Tần Chí Dũng và gia đình ông ta nắm giữ, lúc đó, Tần Hiểu Long có thể hô mưa gọi gió trong gia tộc, sống như cá gặp nước, là một cậu ấm nổi tiếng ở Đông Giang.
Những ngày tháng đó mới gọi là cuộc sống tự do và không gò bó! Nào có giống như bây giờ, muốn cua gái còn phải vắt óc kiếm tiền.
Càng nghĩ càng chán nản, Tần Hiểu Long theo bản năng mở điện thoại, vô tình bấm vào một đoạn video ngắn, vừa nhìn một cái đã khiến cho cậu ta hét lên vì kinh ngạc.
“Mọi người mau nhìn xem, vì sao cái người đã cứu cô con gái của nhà họ Cố lại giống Hứa Thanh Tân vậy?”
Chương 7: Anh còn là đàn ông không?
Nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Tần Hiểu Long, hai vợ chồng Triệu Lệ Hà đều nhìn sang hướng đó.
Ngay cả Tần Hiểu Nhiên đang nằm ở trên giường bệnh cũng nóng lòng muốn đứng dậy xem có chuyện gì.
Trong video quay lại cảnh Hứa Thanh Tân nhào tới cứu người.
Nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa cộng với màn hình rung lắc cho nên cơ bản không nhìn rõ khuôn mặt của Hứa Thanh Tân
Nhưng mà dựa vào dáng người cùng với cách ăn mặc, đại khái có thể nhìn ra người đàn ông cứu người ở trong video rất giống Hứa Thanh Tân.
Tần Chí Dũng thuận miệng hỏi: “Hứa Thanh Tân, người trong video này là cậu à?”
Hứa Thanh Tân nhún vai, định nói chuyện thì Triệu Lệ Hà không nhịn được cười châm biếm.
“Ông Tần, ông đừng có đùa, làm sao lại là tên phế vật này được chứ? Nó ngày thường nấu cơm rửa bát quét dọn vệ sinh còn được, mỗi lần bảo lau cửa kính ở bên ngoài còn dọa nó sợ chết khiếp, ông còn mong nó mạo hiểm tính mạng để cứu người hay sao?”
Tần Hiểu Long cũng hùa theo nói: “Đúng thế, bố à, bố dám nghĩ quá! Bố quên lần trước Hứa Thanh Tân chơi nhảy cầu cùng chúng ta rồi sao? Nó sợ đến nỗi cầu nhảy còn không dám đi lên ấy chứ! Còn không bằng phụ nữ như chị con, xem lại thân thủ của người trong video, vừa nhìn đã biết người ta thường hay tập luyện rồi, hai người căn bản không cùng đẳng cấp đâu! Hứa Thanh Tân còn không xứng xách dép cho người ta ý chứ!"
Tần Chí Dũng gật đầu, tán thành nói: “Ai, cũng có lí, bố suy đoán sai rồi”.
Lúc này Tần Hiểu Nhiên cũng nhìn thấy video đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt ở trên mạng xã hội, phát biểu ý kiến: “Chuyện khó nhằn như thế này đừng nói là Hứa Thanh Tân ngay cả huấn luyện viên có kinh nghiệm cũng không chắc có thể thành công, nhưng mà người này cực kì giống với Hứa Thanh Tân mà!”
Tần Hiểu Long giọng điệu khinh thường nói: “Được rồi chị ạ, chị đừng cố lấy mặt mũi cho thằng cha kia nữa, chúng ta là người một nhà, anh ta như thế nào, ai mà chẳng biết chứ, chị còn ảo tưởng cái gì nữa, hôm nay em nói thẳng, nếu chuyện này do anh ta làm, em có thể nhảy từ tầng này xuống!”
Hứa Thanh Tân nghe vậy chỉ cười trong lòng, cười như không cười liếc nhìn Tần Hiểu Long.
Tần Hiểu Long nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thanh Tân trong lòng bực bội nói: “Sao nào? Mới nói anh hai câu đã thấy khó chịu rồi hả? Khó chịu thì anh cút ra khỏi nhà chúng tôi đi! Đừng có quên thân phận của anh! Thằng ở rể ạ!”
Triệu Lệ Hà mặt lạnh lùng nói: “Họ Hứa kia, bản thân mày vô năng còn không cho người ta nói nữa à? Nhìn xem người ở trong video rồi tự nhìn lại bản thân mình như thằng phế vật xem, nghĩ đến là thấy bực mình”.
Tần Chí Dũng cũng bảo vệ con trai nói: “Hứa Thanh Tân, Hiểu Long lâu lắm mới về nhà một lần, mày đừng có chọc nó không vui, nếu không thì tao không tha cho mày”.
Tần Hiểu Long đắc ý nói: “Hứa Thanh Tân, anh cũng đừng trách tại sao chúng tôi xem thường anh, nói thật tôi không biết anh đang nghĩ gì nữa? Nếu đổi lại là tôi, năm đó bản thân khỏe mạnh dẻo dai làm gì chẳng được, sao lại đến ở rể nhà người ta chứ?”
Hứa Thanh Tân nhíu mày, đang muốn phản bác lại mấy câu thì nghe thấy tiếng của Tần Hiểu Nhiên: “Được rồi, đừng ai nói gì nữa, con muốn nghỉ ngơi một lát, mọi người về đi”.
Tần Hiểu Long trợn mắt, nghe thấy âm thanh thông báo tiền đã chuyển vào tài khoản ở trên điện thoại liền bực mình xua tay nói: “Được thôi, bố mẹ, đúng lúc con đang vội quay lại trường học, con đi trước nha”.
Tần Chí Dũng và Triệu Lệ Hà nghe vậy vội vàng vây quanh con trai, đưa cậu ta đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn Hứa Thanh Tân và Tần Hiểu Nhiên.
Nhất thời không khí trong phòng có chút xấu hổ.
Hứa Thanh Tân cầm quả táo ở bên cạnh lên vừa gọt vỏ vừa nói: “Chuyện lần trước xảy ra ở trong khách sạn, em thật sự hiểu nhầm rồi, anh hi vọng em có thể cho anh cơ hội giải thích”.
Tần Hiểu Nhiên nhạt nhẽo nói: “Anh cảm thấy cần thiết à?”
Hứa Thanh Tân ngẩn người, đúng thế, cần thiết sao!
Mặc dù Tần Hiểu Nhiên tin vào lời giải thích của anh nhưng chẳng nhẽ cô sẽ vì lí do đấy mà thay đổi nhận định về mình rồi sẽ không li hôn với mình nữa sao?
Đáp án tất nhiên là không.
Băng dày bốn thước không phải chỉ vì một ngày rét, trong hai năm này, ánh mắt Tần Hiểu Nhiên nhìn anh từ thương hại đã biến thành khinh thường.
Ấn tượng về anh ở trong lòng của Tần Hiểu Nhiên chắc không thể thay đổi dễ dàng.
Huống chi với địa vị và ấn tượng của anh trong lòng Tần Hiểu Nhiên, cho dù bản thân có giải thích, chỉ sợ cũng không tin tưởng.
Nghĩ lại, mình thân là một thằng đàn ông nhưng quá thất bại, ngay cả vợ của mình cũng không tin mình.
Hứa Thanh Tân cười khổ thở dài một hơi, đưa quả táo đã gọt xong cho vợ nói: “Cũng đúng, không cần thiết phải giải thích, là anh tự làm chuyện xấu hổ”.
Tần Hiểu Nhiên đón lấy quả táo nhưng mà không ăn, thuận miệng lái sang vấn đề khác: “Tôi hỏi anh, người ở bên trong video vừa nãy rốt cuộc có phải là anh không?”
Hứa Thanh Tân cười nhạt nói: “Em cảm thấy có phải hay không?”
Ánh mắt Tần Hiểu Nhiên ác liệt: “Hứa Thanh Tân, rõ ràng tôi đang hỏi anh, anh nghe cho rõ”.
Hứa Thanh Tân dửng dưng nói: “Trong lòng em có đáp án rồi cơ mà, cho dù anh có nói với em là anh đi nữa, em sẽ tin sao?”
Tần Hiểu Nhiên phản bác: “Tôi tin hay không là việc của tôi, nhưng tôi vô cùng không hài lòng thái độ của anh!”
Hứa Thanh Tân gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, anh nói cho em biết, người đấy chính là anh, người là do anh cứu đấy”.
Tần Hiểu Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, vô vị thật! Đầu tôi hỏng rồi mới hỏi anh vấn đề này!”
Quả nhiên, cô ấy không tin lời anh nói, dù sao cô cũng không thể tưởng tượng nổi một kẻ hèn nhát kém cỏi như Hứa Thanh Tân lại có thể hành động anh hùng như vậy.
Hơn nữa động tác nguy hiểm, độ khó cao như thế, Hứa Thanh Tân tuyệt đối không thể hoàn thành được.
Hứa Thanh Tân im lặng, trong mắt ảm đạm hơn một chút.
Tần Hiểu Nhiên để quả táo vào trong cái đĩa bên cạnh, trong mắt tràn trề thất vọng.
“Hứa Thanh Tân, anh có biết, ngay từ đầu tôi không hề coi thường anh, ngược lại còn từng ảo tưởng về anh”.
“Nhưng sự thật chứng minh là tôi quá ngây thơ, hành động của anh trong hai năm qua làm tôi cực kì thất vọng”.
“Anh có thể không có tiền, không có năng lực nhưng là một người đàn ông, anh thậm chí không có chí tiến thủ”.
“Tôi phải công nhận rằng anh rất giỏi nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà nhưng là một người đàn ông, anh không cảm thấy anh là kẻ thất bại sao? Người đàn ông của Tần Hiểu Nhiên tôi làm sao có thể nhu nhược vô dụng, cam chịu thấp kém người ta một bậc chứ?”
“Đến cả chuyện ngoại tình, anh cũng không có can đảm thừa nhận, người như thế, cũng tính là đàn ông sao?”
“Thật đấy, ở cùng với một người như vậy, tôi thà cô độc cả đời”.
“Anh yên tâm, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, sau khi ly hôn, tôi sẽ bồi thường một khoản tiền”.
“Hi vọng sau này anh có thể....”
Tần Hiểu Nhiên còn chưa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cảnh cửa bị đẩy ra.
“Xin chào, tôi là Tôn Thọ Sơn - viện trưởng bệnh viện này, có thể làm phiền hai người một chút không?”
“Mời vào!”. Nghe thấy viện trưởng đến thăm, Tần Hiểu Nhiên mở miệng khách sáo mời khách vào phòng.
Rất nhanh vài người cùng đi vào, trong đó có ông cục Cố - người mà Hứa Thanh Tân vừa mới gặp.
Là người cầm lái gia tộc họ Cố, Cố thị là gia tộc bậc nhất ở Đông Giang, địa vị của ông Cố trong giới kinh doanh ở Đông Giang đặc biệt cao, Tần Hiểu Nhiên đương nhiên nhận ra ông Cố.
Tần Hiểu Nhiên đang muốn đứng dậy chào hỏi ông Cố, liền nhìn thấy ông ấy đột nhiên bước lên trước một bước làm một ra hành động khiến mọi người kinh ngạc.
“Ân nhân, tôi cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi, xin nhận của tôi một lạy!”
Nói xong, ông Cỗ lễ độ cung kính cúi người hành lễ.
Chương 8: Tôi muốn mượn một chút tiền
Thấy hành động của ông cụ Cố, Tần Hiểu Nhiên trợn tròn mắt.
Ông cụ Cố có thân phận thế nào!
Đây là người dậm chân một cái là có thể làm Đông Giang chấn động.
Dù là thị trưởng thành phố Đông Giang, khi gặp ông cụ Cố thì cũng phải gọi một tiếng “ông Cố”.
Tại Đông Giang, có thể khiến ông cụ cố cúi đầu, e là chẳng có ai!
Nhưng hiện tại, Tần Hiểu Nhiên lại thấy ông ấy cúi đầu với mình.
Tần Hiểu Nhiên hoài nghi mình bị ảo giác.
Mình có tài đức gì mà có thể khiến ông Cố khom lưng với mình.
Về ý nghĩ ông cụ Cố cúi đầu với Hứa Thanh Tân, Tần Hiểu Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới.
Trong ấn tượng của cô, Hứa Thanh Tân là kẻ yếu đuối vô dụng, sao có thể quen nhân vật hàng đầu của Đông Giang thế này.
Hơn nữa, ngày thường Hứa Thanh Tân cũng chỉ ở nhà, trừ ra chợ mua đồ ăn, quen mấy bà bán hàng thì làm gì còn mối quan hệ nào.
Kết quả Tần Hiểu Nhiên lại theo bản năng cảm thấy người này đang khom lưng cúi đầu với mình.
Khi Tần Hiểu Nhiên vẫn không biết nên ứng phó thế nào thì thấy Hứa Thanh Tân kế bên tiến lên hai bước, vươn tay đỡ ông cụ Cố.
“Ông cụ, ông làm thế là đang khó xử tôi đấy, có gì cứ nói chuyện đàng hoàng, làm thế này sao được!”
Thấy hành động của Hứa Thanh Tân, Tần Hiểu Nhiên trợn mắt.
Lúc này lửa giận xộc thẳng lên đầu.
Tên vô dụng này, anh điên rồi sao!
Cái gì mà khó xử anh? Trong đầu nghĩ gì thế!
Thân phận của ông Cố là gì, sao ông ấy có thể cúi đầu trước anh?
Trong lòng anh không có chút nhận thức gì về bản thân sao?
Anh đúng là dám nghĩ đó!
Nếu ông Cố nổi cơn tam bành, giận cá chém thớt nhà họ Tần, thế thì phải làm sao?
Tần Hiểu Nhiên sốt ruột, định lên tiếng răn dạy Hứa Thanh Tân nhưng lại thấy ông Cố nắm lấy tay anh.
Ông Cố chân thành nói: “Phải rồi! phải rồi! Là do tôi lo lắng cháu gái nên sơ suất với ân nhân, tôi rất xấu hổ!”
Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Ông nói quá lời, tôi chỉ tiện tay mà thôi, không thể nhận lễ nặng như thế”.
Ông Cố xua tay, biết ơn nói: “Ân nhân, cậu khoan dung hào phóng nên chỉ là tiện tay nhưng đối với gia đình của lão già này, cậu không chỉ cứu cháu gái tôi mà có ơn tái sinh tôi!”
Gia tộc Cố thị có gia sản khổng lồ nhưng nhánh của ông Cố chỉ còn một cháu gái là Cố Ngọc Thiến.
Tình cảm hai ông cháu thân thiết sâu đậm, ông Cố không dám tưởng tượng, nếu cháu gái xảy ra chuyện gì, mình sẽ sống tiếp một mình thế nào, làm sao dám gặp con trai, con dâu dưới Suối Vàng.
Hứa Thanh Tân còn định nói gì thì đã nghe Tần Hiểu Nhiên lên tiếng: “Chuyện này... Hứa Thanh Tân, anh thật sự đã cứu cô Cố sao?”
Hứa Thanh Tân nhún vai: “Chỉ là vô tình thấy thôi, anh không thể làm lơ!”
Ông Cố tiếp lời: “Nhờ cậu đây ra tay giúp đỡ, bằng không Thiến nhi nhà tôi có lẽ sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm! Cô gái, tôi nên xưng hô thế nào, tôi thấy cô có chút quen mắt!”
Nghe ông Cố hỏi, trong lòng Tần Hiểu Nhiên dâng lên mười mặt trời, sáng lạn vô cùng.
Đồng thời sự khiếp sợ và cảm giác hạnh phúc ùa tới vây lấy cô.
Không ngờ Hứa Thanh Tân lại cứu cô chiêu nhà họ Cố!
Người anh hùng làm cả Đông Giang hâm mộ lại là chồng mình.
Từ lúc kết hôn tới nay, lần đầu tiên Tần Hiểu Nhiên nghĩ tới thân phận của Hứa Thanh Tân, đầu tiên nghĩ anh là chồng mình, không phải ở rể!
Tần Hiểu Nhiên cố gắng kiềm nén sự kích động: “Ông Cố, ông nội tôi là Tần Hạc Khanh, vài năm trước tôi từng có vinh hạnh theo ông nội tới viếng thăm ông!”
sai
Nghe thấy tên Tần Hạc Khanh, ông Cố nhướng mày: “À, là cháu gái của Hạc Khanh so? Hoá ra là người quen. Hạc Khanh là người tài năng, đáng tiếc!”, dứt lời, ông ấy tiếc hận lắc đầu.
Nghĩ tới ông nội, sắc mặt Tần Hiểu Nhiên trở nên tối tăm.
Thấy lôi ra chuyện buồn cả Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân nhíu mày nói: “Ông Cố, vợ tôi còn chưa khoẻ, cần tĩnh dưỡng, nếu không có chuyện gì, hay là tạm thời thế này đã!”
Ông Cố có chút hổ thẹn: “Xấu hổ quá, là do tôi thất lễ! Đã vậy thì tôi không làm phiền nữa nhưng ngày mai tôi có tổ chức tiệc cảm ơn tại Hoàng Triều, mong ân nhân dẫn theo người nhà tham gia!”
Nghe được lời mời của ông Cố, Tần Hiểu Nhiên hưng phấn.
Có thể ngồi ăn chung bàn với ông Cố, hơn nữa còn là gặp riêng...
Giương mắt khắp Đông Giang, có mấy ai được vinh dự này!
Hơn nữa, trong lòng Tần Hiểu Nhiên cũng biết, ơn nghĩa Hứa Thanh Tân cứu cô chiêu nhà họ Cố, ông Cố sẽ không chỉ cảm tạ bằng một bữa tiệc đâu.
Một bữa cơm đủ để đàm phán thành công rất nhiều việc.
Nhờ vậy, địa vị của cô ở nhà họ Tần cũng sẽ không khó xử như thế nữa.
Tần Hiểu Nhiên càng nghĩ càng kích động, Hứa Thanh Tân bên cạnh lại có chút không vui.
Khách sạn Hoàng Triều?
Đây là nơi làm Tần Hiểu Nhiên tức giận, ông già này nói gì không được, sao lại nhắc tới nơi quỷ đó!
Dẫn theo Tần Hiểu Nhiên tới Hoàng Triều ăn cơm, chẳng lẽ là để làm cô ấy nhớ tới cảnh cô ấy xông vào bắt gian sao?
Dù mình bị oan nhưng thêm rắc rối không bằng bớt đi một.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Ông Cố, ý tốt của ông, tôi nhận nhưng tiệc thì thôi, mấy ngày nay cơ thể của vợ tôi không khoẻ, tôi phải ở cạnh, mong ông Cố thông cảm!”
Hứa Thanh Tân vừa nói xong, Tần Hiểu Nhiên lập tức trợn mắt.
Cô giận điên người, lớn tới tuổi này, lần đầu tiên Tần Hiểu Nhiên có khát vọng đánh người.
Bà đây đã chuẩn bị đồng ý theo kiểu chồng hát vợ khen hay rồi mà anh còn dám từ chối!
Đầu anh bị úng à?
Đây là cơ hội tốt cỡ nào, là cơ hội mà biết bao nhiêu người ở Đông Giang mơ ước?
Anh lại dám từ chối.
Đây là loại khốn kiếp gì thế?
Nếu không phải vì phải chú ý hình tượng và sức ảnh hưởng trước mặt ông Cố, Tần Hiểu Nhiên đã hất ly nước vào mặt Hứa Thanh Tân cho anh tỉnh ra.
Ông Cố không ngờ Hứa Thanh Tân sẽ từ chối dứt khoát như vậy.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, có lẽ không ai ở Đông Giang có thể từ chối.
Thế mà người này lại từ chối!
Tên nhóc này cư xử khác người quá!
Ông Cố tức khắc cảm thấy một loạt phương thức báo ơn của mình đều trở nên bất khả thi.
Khi ông ấy đang nghĩ nên làm sao thì Hứa Thanh Tân nói:
“Ông Cố, ông nhiều tài sản thế chắc không thiếu tiền? Tôi muốn mượn một số tiền, không biết có được không?”
Hứa Thanh Tân vừa nói xong, ông Cố ngẩn người.
Chương 9: Sự thật
Trái ngược với biểu hiện ngây người của ông Cố, thì Tần Hiểu Nhiên lại rất tức giận.
Mượn tiền?
Sao lại có thể thốt ra những lời này.
Anh ở rể nhà họ Tần chúng tôi cũng đã hai năm, mỗi tháng tôi đều chuyển cho anh mười ngàn tệ tiền tiêu vặt, anh còn ở đây làm tôi mất mặt nữa hay sao?
Trong thoáng chốc, Tần Hiểu Nhiên có ý nghĩ muốn giết một người.
Ông cụ Cố đã lấy lại bình tĩnh, nói: “Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu, cậu hãy cho một con số đi”.
Lúc này, trong mắt ông cụ Cố đã mất đi vẻ biết ơn vừa rồi.
Vì Hứa Thanh Tân đã coi ân cứu mạng này như một cuộc giao dịch bằng tiền bạc, điều đó không gì có thể tốt hơn.
Theo lời của ông cụ Cố, có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, là cách tốt nhất và tránh để lại rắc rối.
Hứa Thanh Tân giơ ba ngón tay lên, nói: “Nếu ông có thể đáp ứng, tôi hy vọng ông cho mượn ba trăm ngàn tệ”.
Nghe Hứa Thanh Tân nói, trong lòng ông cụ Cố càng an tâm hơn.
Ông còn cho rằng Hứa Thanh Tân sư tử mở miệng lớn thế nào, đều đã chuẩn bị thất thoát một khoản tiền to.
Ai ngờ Hứa Thanh Tân chỉ yêu cầu ba trăm ngàn tệ.
Xem ra sau khi Tần Hạc Khanh lìa thế, nhà họ Tần thực sự đã xuống dốc
Đường đường là con rể nhà họ Tần lại nghèo túng tới mức vì ba trăm ngàn tệ mà phải cúi mình.
Ông cụ Tần nhanh chóng lấy ra một tờ séc và viết chính xác lên vài con số, nói: “Đây là năm trăm ngàn tệ, một lần nữa cảm ơn cậu đã cứu mạng cháu gái tôi! Tiểu Tần vẫn còn bệnh nên ông già này không làm phiền cậu nữa, xin phép”.
Hứa Thanh Tân nhận lấy tấm séc, trên đó quả thực ghi năm trăm ngàn tệ.
“Ài, tôi thực sự chỉ cần ba trăm ngàn tệ thôi”.
Ông cụ Cố cười nói: “Coi như phòng thân đi”.
Nói xong, ông cụ Cố cùng nhóm người ra khỏi phòng bệnh, không cho Hứa Thanh Tân cơ hội nói thêm.
Ông cụ Cố vừa ra khỏi cửa, Hứa Thanh Tân đã cảm nhận được một luồng sát khí phát ra từ phía sau
“Hứa Thanh Tân!”, Tần Hiểu Nhiên như gầm lên.
“Sao vậy bà xã? Anh đã làm sai chỗ nào sao?”, Hứa Thanh Tân cố hết sức dỗ dành Tần Hiểu Nhiên bằng giọng điệu ngọt ngào.
Tần Hiểu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi hỏi anh, vì sao anh lại lấy tiền của nhà họ Cố”.
Hứa Thanh Tân liền vội vã giải thích: “Bà xã, là anh nghĩ như vậy, mượn ba trăm ngàn tệ, anh…”
Nhưng không chờ Hứa Thanh Tân nói xong, Tần Hiểu Nhiên đã ngắt lời anh một cách thô lỗ.
“Anh cái gì mà anh? Quá đủ rồi! Tôi thấy anh chính là một kẻ vô dụng, bất tài, đồ bỏ đi!”
“Có thể làm quen với nhà họ Cố là một cơ hội lớn! Vậy là lại bị anh từ bỏ chỉ vì một khoản tiền nhỏ như vậy”.
“Dù mối quan hệ giữa chúng ta không tốt, nhưng chung quy vẫn là vợ chồng, anh không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho tôi chứ”.
“Địa vị của tôi ở nhà họ Tần thế nào thì anh cũng biết rồi, nếu có thể kết giao với nhà họ Cố, sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều. Nhưng anh đã từ chối mà không hề nghĩ đến điều đó, thậm chí còn không thương lượng trước với tôi”.
“Đây gọi cách anh yêu tôi sao? Trước kia anh không có cơ hội giúp đỡ cho tôi cũng thôi đi, bây giờ cơ hội đã ở trong tầm tay, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cho tôi!”
Tần Hiểu Nhiên càng nói nước mắt càng rơi.
Hứa Thanh Tân thở dài, lấy khăn giấy đưa cho cô rồi nói: “Anh xin lỗi, là anh suy nghĩ chưa thấu đáo, để em chịu thiệt thòi rồi”.
Tần Hiểu Nhiên giật mạnh chiếc khăn giấy lên lau mũi, nói: “Xin lỗi? Từ lúc kết hôn tới bây giờ, anh xin lỗi tôi biết bao nhiêu lần rồi! Xin lỗi thì có tác dụng gì? Lời xin lỗi của anh có cho tôi thêm cơ hội để ngồi ăn cơm chung với ông cụ Cố không?”
Hứa Thanh Tân nói: “Nếu em muốn ăn cơm với ông ấy, hiện tại anh sẽ đi nói chuyện với ông ấy, dù sao ông ấy cũng phải nể mặt anh đôi chút!”
Tần Hiểu Nhiên gần như phát điên, cô mất kiên nhẫn nói: “Anh đừng có ngây thơ như vậy nữa được không? Lúc anh mở miệng ra đòi tiền ông ấy đã tự tay chặt đứt mối quan hệ này rồi”.
Hứa Thanh Tân cau mày nói: “Tiền này là anh mượn, anh sẽ trả lại ông ấy, hơn nữa sẽ trả cả gốc lẫn lãi”.
Hứa Thanh Tân tin tưởng, với năng lực hiện tại của bản thân, nếu có thêm chút thời gian, kiếm tiền là việc không thành vấn đề.
Tần Hiểu Nhiên mỉa mai nói: “Hừ, kiếm tiền? Anh mạnh miệng. Tập đoàn Cố thị lại thiếu chút tiền này của anh sao?”
Hứa Thanh Tân nghiêm túc nói: “Anh biết ông ấy có tiền, nhưng ông ấy cho anh mượn tiền, anh đương nhiên cũng có thể trả lãi cho ông ấy, không thể đánh mất niềm tin của những người tốt bụng được”.
Tần Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, cô phát hiện mình không thể tiếp tục trao đổi với Hứa Thanh Tân về vấn đề này nữa.
“Hứa Thanh Tân, tôi hỏi anh, anh cần ba trăm ngàn tệ này để làm gì?”
Nghe câu hỏi của Tần Hiểu Nhiên, ánh mắt Hứa Thanh Tân có chút mờ mịt.
“Anh biết, lần này em kiên quyết muốn ly hôn với anh, nên anh muốn trước khi ly hôn, trả lại số tiền ba trăm ngàn tệ trước đây anh nợ cho em!”
Không lâu sau khi hai người kết hôn, mẹ của Hứa Thanh Tân bị bệnh cần ba trăm ngàn để chi trả viện phí, vào thời điểm quan trọng, Tần Hiểu Nhiên đã đưa tiền cho anh.
Mặc dù Hứa Thanh Tân vào ở rể, nhưng Hứa Thanh Tân tuyệt không muốn lấy tiền của Tần Hiểu Nhiên.
Nếu không phải vì bản thân đã yêu sâu sắc Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân sẽ không chọn con đường đi ở rể.
Tần Hiểu Nhiên nghe vậy, giận dữ nói: “Hứa Thanh Tân anh có bị điên không vậy? Là tôi tình nguyện dùng số tiền đó để chữa bệnh cho mẹ anh. Bất luận nói thế nào, bác ấy cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi, ai cần anh trả tiền”.
Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Em có thể không cần, nhưng anh không thể không trả. Đây là nguyên tắc làm người của anh”.
Tần Hiểu Nhiên dường như vừa nghe được một chuyện cười, nói một cách mỉa mai: “Nguyên tắc? Haha, người như anh mà cũng có nguyên tắc? Sao không trả lại mười ngàn tệ mà tôi đưa cho anh mỗi tháng? Số tiền đó cộng lại cũng gần ba trăm ngàn tệ đấy”.
Hứa Thanh Tân nhẹ nhàng nói: “Đối với em, anh chưa từng lừa dối. Vì em muốn biết nên anh sẽ không giấu em. Mười ngàn tệ mỗi tháng em cho anh, anh không xài một đồng nào”.
Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng nói: “Anh có ý gì? Ban đầu rõ ràng mỗi tháng tôi đều sẽ đưa tiền cho anh cơ mà!”
Hứa Thanh Tân gật đầu đáp: “Không sai, tiền đã đưa cho anh rồi. Nhưng có điều em không biết, mỗi tháng khi em vừa đưa tiền cho anh, mẹ của em sẽ tới cầm đi không chừa lại một đồng! Thậm chí, toàn bộ đồ dùng sinh hoạt trong hai năm qua đều mua bằng tiền do anh kiếm được từ công việc bốc vác ở bến tàu”.
Tần Hiểu Nhiên khẽ cau mày: “Cái gì? Những gì anh nói đều là thật sao! Nhưng mà, mỗi ngày anh đều ở nhà, lấy đâu ra thời gian đi bốc vác?”
Hứa Thanh Tân bình tĩnh trả lời: “Em có biết sông Giang Đông lúc ba giờ trông như thế nào không? Anh biết, một năm bốn mùa anh đều biết. Mỗi buổi sáng, anh đều thức dậy lúc ba giờ!”
Tần Hiểu Nhiên hít một hơi: “Anh… anh nói là, mỗi ngày anh nói là ra ngoài tập thể dục buổi sáng, thực chất là đi làm công việc bốc vác sao?”
Hứa Thanh Tân cười nói: “Đến bến tàu lúc ba rưỡi, làm việc đến năm rưỡi, tiền công khoảng 150 tệ, về cơ bản có thể duy trì mức tiêu dùng của gia đình trong một ngày”.
Tần Hiểu Nhiên lắc đầu không tin và nói: “Không thể nào! Mẹ tôi sao có thể làm vậy, anh đừng có lừa tôi, tôi muốn mẹ tôi xác nhận chuyện này”.
Hứa Thanh Tân buồn bã nói: “Sự việc đã như vậy rồi, em cho rằng anh còn cần lừa em sao?”
Tần Hiểu Nhiên đột nhiên không biết phải nói gì.
Phải rồi, mặc dù Hứa Thanh Tân nhu nhược, vô năng bất tài.
Nhưng kết hôn tới bây giờ, anh chưa từng nói dối cô dù chỉ một lần.
Hơn nữa, hiện tại cả hai cũng sắp ly hôn và đi con đường riêng của chính mình, Hứa Thanh Tân càng không có lí do gì để lừa dối cô.
Lúc này điện thoại đổ chuông, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong căn phòng.
“Alo, hiệu trưởng Tần, trường học xảy ra chuyện rồi, có một phụ huynh dẫn người tới gây sự, cô mau qua đây xem xem”.
Chương 10: Có người gây chuyện
Chương 10: Có người gây chuyện
Tần Hiểu Nhiên nghe thông tin truyền qua trong điện thoại, lập tức mày của cô hơi nhíu lại.
“Phó hiệu trưởng Tề Giang Bằng đâu? Không phải bây giờ anh có trách nhiệm gác trước trường học sao?”
Người trong điện thoại ấp úng nói: “Hiệu trưởng Tần đến đây trước đi ạ, nếu cô đến muộn một chút nữa, tôi sợ mọi chuyện sẽ thành chuyện lớn mất”.
“Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, nói rõ xem nào!”, Tần Hiểu Nhiên tức giận với thái độ ấp úng của người kia mà quát.
“Thật ra chuyện này không thể dùng hai, ba câu có thể giải thích rõ đâu thưa hiệu trưởng Tần, tốt nhất là cô đến đây sẽ biết thôi. Cô nhanh tới đi”.
Người kia vừa nói xong, không đợi cho Tần Hiểu Nhiên nói tiếp mà cúp máy trước.
Tần Hiểu Nhiên nghe người đó nói như thế nổi trận tam bành, vứt điện thoại sang một bên.
Đám người đó hoàn toàn không quan tâm đến một người hiệu trưởng như cô mà.
Trung học Gia Viễn là trường tư lập nổi tiếng ở thành phố Đông Giang.
Ngôi trường này lễ thuộc vào tập đoàn giáo dục Tần Thị, cũng là sản nghiệp cốt lõi nhất của nhà họ Tần.
Nói đúng hơn, ngôi trường này là cây trụ sản nghiệp cho nhà họ Tần.
Còn Tần Hiểu Nhiên là hiệu trưởng của ngôi trường này.
Nhưng người hiệu trưởng như cô lại không thể quản hết được sự việc xảy ra trong trường học.
Trên vị trí của cô vẫn còn có chủ tịch và tổng giám đốc điều hành các chức danh khác nhau.
Thêm vào đó chức vụ hiệu trưởng cũng chỉ là một trong những quân cờ kiếm tiền cho nhà họ Tần mà thôi.
Hơn thế nữa, trừ nhóm giáo viên ra, đa số những người thuộc dòng họ Tần hay bạn bè của họ đều nhận chức vụ nhàn hạ trong trường.
Trong số đó, có cả đội trưởng nhóm bảo vệ của ngôi trường vừa mới gọi điện thoại cho Tần Hiểu Nhiên kia.
Dù Tần Hiểu Nhiên biết là thế, nhưng cô vẫn rất cố gắng và cẩn thận phấn đấu tiến lên, bởi đây là giang sơn mà ông nội Tần Hạc Khanh đã tranh giành được. Cô không không thể nào trơ mắt nhìn tâm huyết của ông nội mình đổ sông đổ bể được.
Thoáng chốc, Hứa Thanh Tân với Tần Hiểu Nhiên đã vào trung học Gia Viễn.
Tuy Tần Hiểu Nhiên là hiệu trưởng của ngôi trường này, nhưng cô lại lần đầu tiên cùng với Hứa Thanh Tân xuất hiện cùng nhau.
Mà nếu là địa vị hèn mọn của anh ở nhà họ Tần lúc trước, đúng thật sự rất khó nhận được vinh dự như thế.
Lần này, nếu không phải do cơ thể của Tần Hiểu Nhiên yếu đi, cô lo lắng và hoảng loạn đến mức lái xe không được thì Hứa Thanh Tân cũng sẽ không được gọi đến.
Ngay lúc này là thời gian học sinh vào tiết rồi, khi họ đến đã thấy cổng lớn của trường đóng chặt.
Trước cổng trường, có mười mấy người đang đứng ngoài đường chỉ trò, mắng chửi vào trong. Xung quanh họ cũng có rất nhiều người tụm lại, xem chuyện ồn ào.
Người đứng ở trước cổng quá nhiều, vậy nên xe bị chặn không thể chen vào được. Hứa Thanh Tân thấy vậy đành đỗ xe ngay ở cổng trường.
Hứa Thanh Tân cởi dây an toàn ra, định xuống xe lại nghe Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng liếc mình nói: “Anh ở lại xe đợi tôi đi!”
Ánh mắt của Hứa Thanh Tân tối đi, nhưng anh đành phải gật đầu nói: “Được rồi vợ, em tự cẩn thận đấy”.
Anh biết Tần Hiểu Nhiên không cho mình đi theo bởi muốn tránh những lời chỉ trỏ, cười nhạo của người thân ruột thịt đầy khắc nghiệt, khiến anh thấy áp lực.
Tần Hiểu Nhiên vừa đến gần cổng trường thì đã tối mặt đi.
Người ta đang đứng trước cổng trường chửi đổng, thế mà đám bảo vệ của ngôi trường này rất rảnh rỗi, không đứng thì ngồi, chẳng hề quan tâm đến chuyện đang xảy ra.
Mẹ nó! Đám khốn nạn này!
Cả một lũ ngồi không ăn bám!
Tần Hiểu Nhiên bước nhanh đến, tiếng chửi ré chói tai lập tức chui vào tai của cô.
“Mẹ nó thằng khốn Tề Giang Bằng, mày cút ra đây cho ông! Mày là thằng lấy tiền nuốt trộng, không làm việc cho người ta”.
“Thằng họ Tề kia, mày đừng nghĩ mày trốn thì bọn tao không có cách lôi đầu mày ra! Ông đây sẽ dẫn người đến đây nói lý lẽ với mày mỗi ngày, còn nữa ông sẽ tố cáo mày lên Sở Khoa học và Giáo dục!”
“Mọi người đến đây nhìn đi, thằng này là phó hiệu trưởng của trung học Gia Viễn thế mà lấy tiền nuốt trộng, không làm việc cho người ta đấy”.
Tề Giang Bằng là phó hiệu trưởng duy nhất của trường trung học Gia Viễn, ngoài ra còn có một thân phận quan trọng khác là cháu rể của ông hai Tần đang nắm quyền gia chủ của dòng họ hiện tại.
Nhân viên bảo vệ trong cổng trường thấy Tần Hiểu Nhiên xuất hiện lập tức thở dài, như trút được gánh nặng.
Người trông như có địa vị cao nhất trong bọn họ lập tức nói: “Này tất cả đừng nói nữa, mọi người nhìn kìa. Người đó là hiệu trưởng trường của bọn tôi, mấy người muốn tố cáo cái gì thì đến nói với hiệu trưởng giải quyết đi!”
Người này vừa dứt lời, những ánh mắt của người gây chuyện xung quanh đã đổ dồn hết về phía Tần Hiểu Nhiên.
Thoáng chốc, Tần Hiểu Nhiên đã bị một đám người bao vây.
Tần Hiểu Nhiên rất bình tĩnh hỏi: “Chào mọi người, tôi là hiệu trưởng Tần Hiểu Nhiên! Tuy tôi không biết mọi người có chuyện gì muốn tố cáo, nhưng tôi kiến nghị mọi người có chuyện gì cũng vào phòng họp rồi từ từ nói thấy được không? Dù sao mọi người đã đứng đây lâu lắm rồi, chắc cũng rất mệt nhỉ”.
Một người phụ nữ dẫn đầu chống nạnh đáp lại Tần Hiểu Nhiên: “Tao nhổ vào này, mày đừng có tưởng bở dụ bọn tao vào đó sao? Tao thấy mày sợ bọn tao làm ầm trước cổng trường sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngôi trường nên mày muốn lừa bọn tao đi thôi phải không? Bà đây nói cho mày biết, bà không mắc lừa đâu! Nếu trường học của bọn mày dám làm ra chuyện thối tha này, thì đừng sợ bọn này ở đây đòi lại quyền lợi!”
Tần Hiểu Nhiên nghiêm mặt nói: “Bà muốn nhiệt tình đòi quyền lợi như thế thì chúng tôi cũng rất cổ vũ. Nhưng tôi mong bà nói chuyện phải để ý một chút, ít nhất trước khi sự việc chưa xác định rõ ràng thì đừng có đứng trước cổng trung học Gia Viễn chửi bới. Chúng ta có chuyện thì ngồi xuống ăn miếng bánh, uống ly trà rồi từ từ nói được không?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ kia giả vờ oẹ một cái, rồi nói: “Mày đừng có ra vẻ với tao, trường học của bọn mày dám làm chuyện thiếu đạo đức còn không cho người ta nói sao?”
Tần Hiểu Nhiên nghe đối thế nói thế cũng tức giận và lạnh lùng hơn: “Tôi lặp lại cho bà nghe một lần nữa, trước khi chuyện chưa xác định rõ ràng thì đừng chửi bới trường trung học Gia Viễn của chúng tôi. Hành động này là việc bà phải tự chịu trách nhiệm, dù sao cái tội bịa đặt phỉ báng người khác cũng không phải tội nhỏ!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cười lạnh, càng nói càng ngang ngược hơn: “Tao khinh! Mày muốn làm gì? Đe dọa cho tao sợ đúng không? Bà đây sợ quá đi, tao cứ nói bọn mày làm chuyện thối tha đấy thì làm sao? Hừ, cái thứ trường học tởm lợm, để có một đứa con gái chưa đủ lông đủ cánh lên làm hiệu trưởng thì tốt được sao? Tao hối hận khi để con trai mình vào đây học, này vị hiệu trưởng xinh đẹp kia ơi, lúc đi học ấy, có ăn mặc lẳng lơ như thế qua lại trước mặt học sinh không? Học sinh nhìn thấy còn có thể học sao?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ vừa nói dứt câu, những người chung phe lập tức cười ồ lên với ý sâu xa.
Ánh mắt của họ nhìn Tần Hiểu Nhiên càng có vẻ thô tục, có người còn huýt sáo như mấy thằng côn đồ.
Thật ra Tần Hiểu Nhiên vẫn mặc một bộ công sở đúng chuẩn mực mà thôi, nhưng tại dáng người của cô quá hoàn hảo, nên dù có mặc quần áo kín cổng cao tường vẫn có thể thể hiện rõ từng đường cong tinh xảo trên cơ thể. Có thể nói, cô là một giai nhân xinh đẹp trong trường học.
Thêm vào đó, tuy Tần Hiểu Nhiên là hiệu trưởng của trường này nhưng cô không có bằng sư phạm, nên không có nhiệm vụ dạy học và không có cơ hội làm cho học sinh lơ là không học được.
Tần Hiểu Nhiên tức giận đến gân xanh giật giật, nhưng cô vẫn cố gắng đè cơn giận của mình xuống nói: “Xin bà hãy nói lý lẽ một chút, ngừng thốt ra những ngôn từ khó nghe và không có lý lẽ với tôi và trường trung học Gia Viễn của chúng tôi!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ kia khinh bỉ nói: “Ái chà, tao sợ quá đi mà! Một cô gái trẻ như mày đã có thể lên làm hiệu trưởng như thế này có phải được bố đường nào đó đứng sau lưng che chở không? Mày nói tao nghe thử xem nào, bố của mày tên gì thế? Ai biết đâu, mày nói ra tên thì tao lại sợ đấy!”
Mấy người túm tụm đứng xem nhìn người phụ nữ trung niên kia chanh chua, mắng người cũng hùa theo ra oai.
“Có lý đấy! Bây giờ mấy cô gái trẻ giống như cô, đúng là thiếu tự trọng mà!”
“Haiz, tôi còn định cho con trai của mình vào trung học Gia Viễn học đấy. Nhưng nhìn tình trạng trước mặt, tôi vẫn nên suy nghĩ lại”.
“Đúng đấy, chúng ta không đề cập đến mấy chuyện khác. Chỉ riêng chuyện bọn trẻ nhà đang ở tuổi dậy thì, cô còn mặc gợi cảm như thế không khiến bọn nhỏ lơ là việc học mới lạ đấy”.
“Đúng đấy, sao cô làm giáo viên không dạy học cho tốt vào mà lại quan tâm đến chuyện mặc quần áo như thế chứ? Còn có tất chân cao màu đen thế kia không giống hồ ly tinh ngoài đời hay nói là gì! Đúng là quá đáng rồi”.
“Trời ơi, cháu nội của tôi cũng đang học trung học Gia Viễn, khi thằng bé ở cấp hai vẫn còn là học sinh xuất sắc. Bây giờ thành tích học tập đã tuột dốc không phanh rồi, tôi chắc chắn do con hồ ly tinh này làm hại. Tôi phải chuyển trường cho đứa nhỏ nhà mình mới được!”
Người xung quanh nghe thấy thế lập tức bàn tán xôn xao, người phụ nữ mặc đồ đỏ thấy những lời nói của mình ảnh hưởng đến công chúng rất hài lòng. Bà ta hất cằm, đắc thắng nhìn Tần Hiểu Nhiên.
Bình luận facebook