Đại hội luận võ tranh mỹ nhân diễn ra khoảng bảy ngày mới phân thắng bại.
Người thắng là Yến công tử xuất thân danh môn, tên là Yến Khải. Sở trường của hắn ta là dùng quạt, từng chiêu thức đều nhanh nhẹn, sớm đã thành cao thủ phong lưu trên giang hồ, nhìn qua vô số mỹ nhân. Cho dù như vậy, nhưng khi hắn ta đi vào khuê phòng của Lam Dao, nhìn thấy Lam Dao cởi bỏ khăn che mặt vẫn bị sự xinh đẹp của nàng làm khuất phục.
- Lam cô nương đúng là tiên nhân, tuyệt sắc như vậy chỉ có ở trên trời, nhân gian khó mà có mấy người!
Hắn ta vừa nói vừa liếm khóe miệng, ảo tưởng đến cảnh cùng Lam Dao ân ái có nhiêu mất hồn.
Nhưng Lam Dao ngồi ở trên giường vẫn lạnh nhạt nhìn hắn ta.
Hừ! Bộ dạng không đẹp bằng Tử Dương, thân thể cũng không cường tráng như Tử Dương nữa. Đại hội luận võ rắm chó gì chứ, cứ quyết định mặt hàng như vậy sao?
Nàng không nhịn được trợn mắt, cũng không để ý đến cảm nhận của Yến Khải.
Yến Khải không cho là đúng, hắn ta chỉ muốn lọt vào mắt mỹ nhân trước, nếu nàng thích mình thì đương nhiên tốt, không thích cũng không sao. Làm tình thôi mà, yêu cầu cao như vậy làm gì.
Hắn ta nở nụ cười dâm đãng, cởi y phục.
Lam Dao cau mày nói:
- Ngươi tắm rửa chưa.
Hắn ta đi đến sau bình phong tắm rửa. Sau khi hắn ta tắm xong đi ra, vốn nghĩ có thể hưởng dụng mỹ nhân, nhưng khóe mắt đuôi mày của Lam Dao đều lộ ra vẻ ghét bỏ.
Không ai không để tâm bị người ta chán ghét ở trên giường, trên mặt Yến Khải vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tiểu tao bức, đợi lát nữa xem ta giết chết ngươi không! Làm xong rồi ta còn muốn kéo ngươi ra ngoài, cho các huynh đệ làm ngươi! Cho ngươi dám khinh thường ta!
Lam Dao không biết suy nghĩ trong lòng hắn ta, chỉ là càng ngày càng thấy hắn ta chướng mắt. Vì thế nàng đổi ý rồi...
- Ngươi vẫn nên đừng tới đây, ta nhìn thấy ngươi đã muốn nôn. Ngươi cút đi.
Có bao giờ Yến Khải chịu nhục nhã như vậy, hắn ta không thể nhịn được nữa, trực tiếp cầm lấy cái quạt muốn ra tay với Lam Dao.
Tuy Lam Dao là thánh nữ của Ma Giáo nhưng chỉ biết khinh công và công pháp quyến rũ trên giường. Thấy Yến Khải ra tay với mình, nàng mới cảm nhận được nguy hiểm. Vốn tưởng rằng mình sẽ mất mạng, nàng nhắm chặt hai mắt lại, nhưng bên tai lại vang lên tiếng hét thảm...
Nàng trợn mắt nhìn, phát hiện ánh nến trong phòng đã bị tắt, chỉ có thể nhờ ánh trăng ảm đạm, mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng phía trước. Chỉ thấy trong phòng có thêm một tráng hán như con gấu đầy lông , chẳng biết xông vào trong phòng từ lúc nào, bóp chết Yến Khải.
Lam Dao kinh ngạc, thứ nhất bị bộ dạng chết không nhắm mắt của Yến Khải dọa sợ, thứ hai là bị khí thế trên người con gấu đầy lông dọa sợ.
Con gấu đầy lông ném Yến Khải đi, đi từng bước về phía Lam Dao.
Lam Dao ngồi ở trên giường lùi về sau, nhìn thấy bộ dạng nàng sợ hãi, hắn nở nụ cười.
Lam Dao cảm thấy hơi thở này có chút quen thuộc, nhưng không đợi nàng nhớ tới giống ai, bộ ngực liền truyền đến đau đớn:
- A!
Con gấu đầy lông bóp lấy ngực nàng kéo, xem ra hắn không dùng lực lắm, chỉ là thân thể Lam Dao quá mẫn cảm.
- Thân thể của cô bé vừa non vừa mềm nha.
Giọng nói của hắn trầm thấp, có chút không được tự nhiên.
Lam Dao sợ hắn, hốt ha hốt hoảng không dám nghĩ nhiều.
Con gấu đầy lông cười hài lòng, sau đó khiêng Lam Dao lên vai, nhảy ra ngoài cửa sổ mang nàng đến một vùng hoang vắng.
Sau khi hắn ném Lam Dao xuống đất, Lam Dao lập tức bỏ chạy.
Con gấu đầy lông không vội chậm rãi nói:
- Còn dám bước đi nữa, ta sẽ cắt chân của ngươi.
Lam Dao sợ tới mức không nhúc nhích, nhưng lúc con gấu đầy lông đến gần muốn cưỡng bức nàng, nàng vẫn phản kháng theo bản năng...
Bình luận facebook