Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
"Thế nào? Hoàn thành rồi?" Giang Vân Hạc cùng ba người kia tụ hợp,trên khuôn mặt hắn biểu cảm vẫn rất bình thường, như chưa từng gặp qua sự việc kì lạ gì.
"Nào có nhanh như vậy, phải nửa tháng sau mới lấy được!" Lưu Ngọc Nhi cười nói.
"Vậy kế tiếp chúng ta làm gì?" Giang Vân Hạc hỏi.
"Phải chờ chứ biết sao đây! Nếu không ta mang ngươi đi dạo Thành Thịnh Châu? Ta biết gần đây có mấy chỗ chơi rất vui!" Lưu Ngọc Nhi gương mặt mừng rỡ.
"Thôi, ta cảm thấy hơi mệt, để hôm khác đi vậy." Giang Vân Hạc nói.
"A, được rồi." Lưu Ngọc Nhi hơi thất vọng, nhưng cũng không tiếp tục nhiều lời.
Trở về khách sạn, Giang Vân Hạc gọi mọi người vào trong phòng.
"Sợ là sẽ xảy ra chuyện." Nụ cười trên mặt Giang Vân Hạc dần dần mất đi.
"Thế nào? Giang huynh đệ ngươi phát hiện ra điều gì?" Trần Đông Đao thấy sắc mặt của hắn, trong lòng sợ thật sự có việc hệ trọng.
"Hôm ấy Hỏa Nha Quân hút hắc khí từ trong thi thể ra là cái gì?" đầu tiên Giang Vân Hạc hỏi.
"Chắc là dấu vết thuật pháp nào đó lưu lại, có thể sau khi thi pháp còn sót lại, cũng có thể là có người cố ý truyền vào. Việc này liên quan tới phát hiện của ngươi sao?" Lưu Thủ Thành hỏi.
"Đúng vậy,ngày hôm nay ta thấy trong cơ thể loài chim được bày bán ở khu Thú trại trong Tiên Thị đều có loại hắc khí này. Còn có trong những người bày sạp ở quảng trường, 54 quầy hàng có 7 quầy hàng tất cả vật phẩm đều chứa hắc khí bên trong." Giang Vân Hạc đem phát hiện hôm nay nói ra.
Trần Đông Đao và Lưu Thủ Thành sắc mặt đột biến.
"Ngươi không nhìn lầm?"
"Hay ngươi cảm giác sai rồi?"
Hai người hầu như đồng thời mở miệng.
"Không có khả năng,ngày trước ta nhìn ra hương khói pho tượng muốn sử dụng hàng tai thuật với các ngươi chính là do công pháp của ta tương đối đặc thù, có thể nhìn ra đồ vật mà người bình thường không thấy được. Ta có thể chắc chắn,thứ mà hôm nay ta thấy được và hắc khí trong thi thể người dân thôn Trương Khẩu chính là cùng loại." Giang Vân Hạc trầm giọng nói.
"Vậy ý đồ của bọn chúng là gì?" Trần Đông Đao cau mày.
"Trên quầy hàng bọn chúng có phổ thông pháp khí, cũng có một chút thảo dược khoáng thạch, nhưng có một điểm đều giống nhau,đó là giá bán đều rẻ hơn một ít so với những người khác."
"Bọn họ muốn truy tung người mua đồ!" Lưu Thủ Thành trầm giọng nói.
"Giết người đoạt bảo?" Trần Đông Đao nghi ngờ nói.
"Ta thì nghĩ khác, những người mua mấy thứ kia hẳn đều không phải là cao thủ gì, giết mấy người đó đoạt bảo cũng không có giá trị gì lớn. Trọng yếu không phải là ngoại vật, mà là thân phận người tu hành của bọn hắn.
Liên hệ với thôn Trương Khẩu cùng những thôn khác bị tàn sát, ta nghĩ có lẽ bọn chúng có mục đích khác,ví dụ như tà giáo tế tự chẳng hạn.
Hơn nữa nơi nơi tàn sát thôn xóm, còn có thể để Hỏa Nha Quân mệt mỏi chạy đi tìm khắp nơi,càng tạo ra cơ hội lớn cho bọn chúng hành động." Giang Vân Hạc chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.
""Hítttttttt" -- rất có thể!" Trần Đông Đao hít một hơi khí lạnh.
"Nói cách khác, mục đích của bọn chúng chỉ có thể là..."
"Thành Thịnh Châu!"
Tiếng nói Giang Vân Hạc như sét đánh giữa trời quang,khiến hai người giật mình chấn động.
"Ta nghĩ Giang huynh nói có đạo lý." Nghe xong lời nói của hắn, Lưu Ngọc Nhi ở bên cạnh nãy giờ không nói gì mở miệng nhỏ nhẹ nói. Nhưng mà nhìn ánh mắt nàng, khó mà tin được nàng thực sự suy nghĩ cẩn thận các loại quan hệ bên trong câu chuyện này.
Trần Đông Đao nói nhanh: "Khả năng rất lớn, nơi này là đất thị phi không thể ở lâu, thừa dịp chúng ta còn không có bị người khác để mắt tới, tốt nhất là lập tức rời đi."
Mập mạp hiện tại đã rất cấp bách, mồ hôi trên trán cũng chảy ròng ròng.
"Vậy chuyện ta cần làm..." Lưu Thủ Thành mặt ngượng nghịu. Đây hầu như là tất cả của cải của hắn, khó tránh khỏi bị lo mất.
Trần Đông Đao bị Lưu Thủ Thành làm tức cười, nói:"Tính mạng cũng mất, còn muốn ngoại vật? Chuyện này không phải chuyện đùa, nếu bị cuốn vào, bằng vào thực lực của mấy người chúng ta, muốn sống chỉ có thể xem vận khí. Hơn nữa, tiền của ngươi là tiền giấy Ngự Bảo Các, coi như không đổi được ở Thịnh Châu, đi Tiên Thị khác tìm Ngự Bảo Các cũng có thể đổi."
"Được, đi!" Lưu Thủ Thành cắn răng nói.
"Thừa dịp sắc trời còn sớm, lập tức rời đi ngay."
Giang Vân Hạc trầm mặc nửa ngày,sau cùng hắn hít vào một hơi thật dài, cắn răng ra quyết định: "Các ngươi đi thôi."
Làm một phú nhị đại,bản năng của hắn là hướng tới trật tự, chán ghét hỗn loạn. Bởi vì trật tự có thể duy trì sinh hoạt giàu có, mà hỗn loạn chỉ có thể hủy diệt tất cả. Quan trọng hơn là, mấy trăm tấm da người treo ở trên cây theo gió phiêu lãng, thủy chung vẫn ở trong đầu hắn. Có người già, có trẻ nhỏ, còn có cả trẻ sơ sinh.
Trước mắt hắn không thể làm gì được, cũng không biểu hiện ra điều gì. Nhưng lúc này đã phát hiện ra tung tích của đối phương, hắn nghĩ mình có thể làm một vài chuyện nhỏ nhặt.
... Ít nhất... Sớm bóc trần những người đó, để Hỏa Nha Quân có phòng bị, sự tình sẽ không xấu đi.Hơn nữa,trước giờ hắn vẫn cảm thấy mạng người còn quan trọng hơn thiên.Mà quan trọng Nhất vẫn là,hắn không vừa mắt những người đó, cảm thấy rất chán ghét.
"Ngươi không đi? Ngươi muốn làm gì?" Lưu Ngọc Nhi nắm chặt cánh tay của hắn.
"Ta đi thông báo tới Hỏa Nha Quân!" Giang Vân Hạc thấp giọng nói.
"Giang huynh đệ ngươi đừng ngớ ngẩn." Trần Đông Đao cũng có chút giật mình."Những người đó chỉ cần chạy trốn một người, về sau nhất định sẽ trả thù ngươi!"
"Ta biết." Giang Vân Hạc thở dài.
"Các ngươi đi nhanh lên đi, nếu bị để mắt tới thì phiền toái. Yên tâm, ta có điểm nắm chắc, sẽ không tự đưa mình vào tử địa."
"Đây là chuyện ngươi có nắm chắc sao? Đến lúc đó có thể phụ thuộc vào ngươi sao? Ngươi cho là chỉ con đường, đem tình huống nói ra là xong ư?" Trần Đông Đao đè nặng thanh âm nói.
"Ta biết, ta đều biết." Giang Vân Hạc cười khổ.
"Ta đời này đã từng mắng qua thánh mẫu, trước đây ta cảm thấy bọn họ đều là kẻ ngu si, không nghĩ tới chính mình gặp phải sự tình này, hóa ra mình lại biến thành kẻ ngu si."
"Đừng để ý ta."
Giang Vân Hạc khoát khoát tay.
"Yên tâm, ta không dễ dàng chịu chết như vậy. Qua nửa tháng, ta ở Thịnh Châu chờ các ngươi."
"Giang huynh, không được!" Lưu Ngọc Nhi sợ hãi, nắm chặt lấy tay của Giang Vân Hạc.
"Ngọc Nhi." Lưu Thủ Thành kéo nàng lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Giang Vân Hạc.
"Trên đời này luôn luôn có anh hùng, chỉ là đại bộ phận người không làm được anh hùng. Giang đạo hữu là một người có nhiệt huyết, có thiện tâm, hắn có thể làm anh hùng, chịu đi làm anh hùng. Nếu như Giang đạo hữu không hạ quyết tâm, ta khẳng định sẽ khuyên hắn. Nếu hắn đã quyết định, trong lòng tự có tính toán, chúng ta khuyên nữa cũng vô ích."
Dứt lời, Lưu Thủ Thành hơi cúi người, hướng về phía Giang Vân Hạc thi lễ, hắn không làm được như Giang Vân Hạc. Nhưng hắn tôn kính người như vậy.
Giang Vân Hạc trở về phòng, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài phồn hoa thế giới.
Vì những người không quen biết mà tự đưa mình vào hiểm cảnh.
Giang Vân Hạc tự giễu nói: "Cảm giác mình thật ngu xuẩn."
Nghĩ tới trước khi mình xuyên qua, không hiểu vì sao có những chiếc máy bay yểm trợ thủ hộ mình.
Là người chơi trên trái đất, đem số liệu của mình hàng chục tới trên trăm giờ chơi lưu trên sever, hóa thành máy bay yểm trợ đi bảo vệ những người mà mình không biết – người chơi sau.
Nhưng mà chính mình nhưng so với bọn họ càng bi tráng hơn. Bọn họ buông tha là số liệu. Chính mình thế nhưng lại nguy hiểm cho tính mệnh a! Chính mình thật là cmn cao thượng! Trước đây sao mình không phát hiện ra nhỉ?
"Quên đi, không giả bộ nữa."
Giang Vân Hạc thắt lại cái thắt lưng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Thật ra thì ta chỉ là một con người bình thường, chính là nhìn bọn họ không vừa mắt, giả vờ trước mặt người ngoài một chút, tí nữa ngay cả bản thân mình cũng bị lừa.
Hỏa Nha Quân mới có thể bảo vệ ta sao? Hỏa Nha Quân chỉnh thể thực lực khẳng định mạnh hơn bọn họ, nếu không bọn họ cũng sẽ không nghĩ biện pháp để Hỏa Nha Quân mệt mỏi, lăn qua lăn lại một đống chuyện bừa bộn.
Làm như vậy tuy rằng có chút mạo hiểm, nhưng chỗ tốt cũng không ít,... ít nhất... có thể cùng phía quan lại móc nối quan hệ."
Hắn quá rõ chỗ tốt khi móc nối quan hệ với quan lại rồi. Thế giới này triều đình cũng đủ cường đại, cùng bọn họ móc nối quan hệ có trăm lợi mà không một hại.
"Xem trước một chút bên trong mấy hạt châu có cái gì." Giang Vân Hạc móc ra bốn hạt châu, hắn vẫn rất mong đợi với đồ vật bên trong bốn viên châu này.
Bóp nát viên thứ nhất, phanh, trước mặt nhiều hơn một đống đồ ngổn ngang.
"Cái yếm?"
"Đây là cái gì? Màu trắng, dài mà hẹp, dầy như vậy, sẽ không phải là băng vệ sinh của thế giới này đi?"
"Còn cái này là? Quần cộc?"
Giang Vân Hạc vẻ mặt ghét bỏ chọn đi chọn lại.
"Giang huynh chúng ta..." Lưu Ngọc Nhi đẩy cửa phòng ra, gương mặt buồn bã. Thấy rõ mọi thứ trong phòng, Lưu Ngọc Nhi nháy mắt một cái.
"Xin lỗi, ta quấy rầy rồi."
"Mau tới mau tới đây! Ta vừa lúc có việc mà muốn hỏi ngươi." Giang Vân Hạc vẻ mặt bình thản tự nhiên vẫy vẫy tay, không có vẻ gì là ngượng ngùng cả.
"Trước đó mua nạp châu của mấy người nói nhặt được ở trong cấm địa, viên thứ nhất mở ra những đồ vật này, ta không nhận ra được, ngươi xem có đồ vật nào đáng giá không? Chẳng lẽ đều là những thứ bị người ta dùng qua?"
"A? Vậy ngươi vận khí thật tốt, viên thứ nhất đã có nhiều đồ như vậy." Lưu Ngọc Nhi lộ ra hai cái răng khểnh.
"Có thứ ngươi thích sao? Tặng ngươi."
"Ta mới không cần đồ người khác đã dùng qua. Quên đi, ta chính là đến cáo từ, ta và phụ thân, Trần thúc thúc hiện tại chuẩn bị rời đi." Lưu Ngọc Nhi không nỡ ly biệt, cũng vì việc này mà làm nàng buồn rầu nửa ngày.
"Ngươi nhất định phải cẩn thận." Lưu Ngọc Nhi nhìn Giang Vân Hạc nghiêm túc nói.
"Yên tâm, ta còn chưa sống đủ."
"Nhất định phải cẩn thận!"
Giang Vân Hạc thấy lần này Lưu Ngọc Nhi rất nghiêm túc, tiếp đó liền không nói chuyện, mà là gật đầu.
"Nửa tháng sau ta tới tìm ngươi." Lưu Ngọc Nhi viền mắt đỏ lên, không muốn để cho Giang Vân Hạc thấy,nàng quay người lại bước nhanh ra khỏi phòng.
"Nào có nhanh như vậy, phải nửa tháng sau mới lấy được!" Lưu Ngọc Nhi cười nói.
"Vậy kế tiếp chúng ta làm gì?" Giang Vân Hạc hỏi.
"Phải chờ chứ biết sao đây! Nếu không ta mang ngươi đi dạo Thành Thịnh Châu? Ta biết gần đây có mấy chỗ chơi rất vui!" Lưu Ngọc Nhi gương mặt mừng rỡ.
"Thôi, ta cảm thấy hơi mệt, để hôm khác đi vậy." Giang Vân Hạc nói.
"A, được rồi." Lưu Ngọc Nhi hơi thất vọng, nhưng cũng không tiếp tục nhiều lời.
Trở về khách sạn, Giang Vân Hạc gọi mọi người vào trong phòng.
"Sợ là sẽ xảy ra chuyện." Nụ cười trên mặt Giang Vân Hạc dần dần mất đi.
"Thế nào? Giang huynh đệ ngươi phát hiện ra điều gì?" Trần Đông Đao thấy sắc mặt của hắn, trong lòng sợ thật sự có việc hệ trọng.
"Hôm ấy Hỏa Nha Quân hút hắc khí từ trong thi thể ra là cái gì?" đầu tiên Giang Vân Hạc hỏi.
"Chắc là dấu vết thuật pháp nào đó lưu lại, có thể sau khi thi pháp còn sót lại, cũng có thể là có người cố ý truyền vào. Việc này liên quan tới phát hiện của ngươi sao?" Lưu Thủ Thành hỏi.
"Đúng vậy,ngày hôm nay ta thấy trong cơ thể loài chim được bày bán ở khu Thú trại trong Tiên Thị đều có loại hắc khí này. Còn có trong những người bày sạp ở quảng trường, 54 quầy hàng có 7 quầy hàng tất cả vật phẩm đều chứa hắc khí bên trong." Giang Vân Hạc đem phát hiện hôm nay nói ra.
Trần Đông Đao và Lưu Thủ Thành sắc mặt đột biến.
"Ngươi không nhìn lầm?"
"Hay ngươi cảm giác sai rồi?"
Hai người hầu như đồng thời mở miệng.
"Không có khả năng,ngày trước ta nhìn ra hương khói pho tượng muốn sử dụng hàng tai thuật với các ngươi chính là do công pháp của ta tương đối đặc thù, có thể nhìn ra đồ vật mà người bình thường không thấy được. Ta có thể chắc chắn,thứ mà hôm nay ta thấy được và hắc khí trong thi thể người dân thôn Trương Khẩu chính là cùng loại." Giang Vân Hạc trầm giọng nói.
"Vậy ý đồ của bọn chúng là gì?" Trần Đông Đao cau mày.
"Trên quầy hàng bọn chúng có phổ thông pháp khí, cũng có một chút thảo dược khoáng thạch, nhưng có một điểm đều giống nhau,đó là giá bán đều rẻ hơn một ít so với những người khác."
"Bọn họ muốn truy tung người mua đồ!" Lưu Thủ Thành trầm giọng nói.
"Giết người đoạt bảo?" Trần Đông Đao nghi ngờ nói.
"Ta thì nghĩ khác, những người mua mấy thứ kia hẳn đều không phải là cao thủ gì, giết mấy người đó đoạt bảo cũng không có giá trị gì lớn. Trọng yếu không phải là ngoại vật, mà là thân phận người tu hành của bọn hắn.
Liên hệ với thôn Trương Khẩu cùng những thôn khác bị tàn sát, ta nghĩ có lẽ bọn chúng có mục đích khác,ví dụ như tà giáo tế tự chẳng hạn.
Hơn nữa nơi nơi tàn sát thôn xóm, còn có thể để Hỏa Nha Quân mệt mỏi chạy đi tìm khắp nơi,càng tạo ra cơ hội lớn cho bọn chúng hành động." Giang Vân Hạc chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.
""Hítttttttt" -- rất có thể!" Trần Đông Đao hít một hơi khí lạnh.
"Nói cách khác, mục đích của bọn chúng chỉ có thể là..."
"Thành Thịnh Châu!"
Tiếng nói Giang Vân Hạc như sét đánh giữa trời quang,khiến hai người giật mình chấn động.
"Ta nghĩ Giang huynh nói có đạo lý." Nghe xong lời nói của hắn, Lưu Ngọc Nhi ở bên cạnh nãy giờ không nói gì mở miệng nhỏ nhẹ nói. Nhưng mà nhìn ánh mắt nàng, khó mà tin được nàng thực sự suy nghĩ cẩn thận các loại quan hệ bên trong câu chuyện này.
Trần Đông Đao nói nhanh: "Khả năng rất lớn, nơi này là đất thị phi không thể ở lâu, thừa dịp chúng ta còn không có bị người khác để mắt tới, tốt nhất là lập tức rời đi."
Mập mạp hiện tại đã rất cấp bách, mồ hôi trên trán cũng chảy ròng ròng.
"Vậy chuyện ta cần làm..." Lưu Thủ Thành mặt ngượng nghịu. Đây hầu như là tất cả của cải của hắn, khó tránh khỏi bị lo mất.
Trần Đông Đao bị Lưu Thủ Thành làm tức cười, nói:"Tính mạng cũng mất, còn muốn ngoại vật? Chuyện này không phải chuyện đùa, nếu bị cuốn vào, bằng vào thực lực của mấy người chúng ta, muốn sống chỉ có thể xem vận khí. Hơn nữa, tiền của ngươi là tiền giấy Ngự Bảo Các, coi như không đổi được ở Thịnh Châu, đi Tiên Thị khác tìm Ngự Bảo Các cũng có thể đổi."
"Được, đi!" Lưu Thủ Thành cắn răng nói.
"Thừa dịp sắc trời còn sớm, lập tức rời đi ngay."
Giang Vân Hạc trầm mặc nửa ngày,sau cùng hắn hít vào một hơi thật dài, cắn răng ra quyết định: "Các ngươi đi thôi."
Làm một phú nhị đại,bản năng của hắn là hướng tới trật tự, chán ghét hỗn loạn. Bởi vì trật tự có thể duy trì sinh hoạt giàu có, mà hỗn loạn chỉ có thể hủy diệt tất cả. Quan trọng hơn là, mấy trăm tấm da người treo ở trên cây theo gió phiêu lãng, thủy chung vẫn ở trong đầu hắn. Có người già, có trẻ nhỏ, còn có cả trẻ sơ sinh.
Trước mắt hắn không thể làm gì được, cũng không biểu hiện ra điều gì. Nhưng lúc này đã phát hiện ra tung tích của đối phương, hắn nghĩ mình có thể làm một vài chuyện nhỏ nhặt.
... Ít nhất... Sớm bóc trần những người đó, để Hỏa Nha Quân có phòng bị, sự tình sẽ không xấu đi.Hơn nữa,trước giờ hắn vẫn cảm thấy mạng người còn quan trọng hơn thiên.Mà quan trọng Nhất vẫn là,hắn không vừa mắt những người đó, cảm thấy rất chán ghét.
"Ngươi không đi? Ngươi muốn làm gì?" Lưu Ngọc Nhi nắm chặt cánh tay của hắn.
"Ta đi thông báo tới Hỏa Nha Quân!" Giang Vân Hạc thấp giọng nói.
"Giang huynh đệ ngươi đừng ngớ ngẩn." Trần Đông Đao cũng có chút giật mình."Những người đó chỉ cần chạy trốn một người, về sau nhất định sẽ trả thù ngươi!"
"Ta biết." Giang Vân Hạc thở dài.
"Các ngươi đi nhanh lên đi, nếu bị để mắt tới thì phiền toái. Yên tâm, ta có điểm nắm chắc, sẽ không tự đưa mình vào tử địa."
"Đây là chuyện ngươi có nắm chắc sao? Đến lúc đó có thể phụ thuộc vào ngươi sao? Ngươi cho là chỉ con đường, đem tình huống nói ra là xong ư?" Trần Đông Đao đè nặng thanh âm nói.
"Ta biết, ta đều biết." Giang Vân Hạc cười khổ.
"Ta đời này đã từng mắng qua thánh mẫu, trước đây ta cảm thấy bọn họ đều là kẻ ngu si, không nghĩ tới chính mình gặp phải sự tình này, hóa ra mình lại biến thành kẻ ngu si."
"Đừng để ý ta."
Giang Vân Hạc khoát khoát tay.
"Yên tâm, ta không dễ dàng chịu chết như vậy. Qua nửa tháng, ta ở Thịnh Châu chờ các ngươi."
"Giang huynh, không được!" Lưu Ngọc Nhi sợ hãi, nắm chặt lấy tay của Giang Vân Hạc.
"Ngọc Nhi." Lưu Thủ Thành kéo nàng lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Giang Vân Hạc.
"Trên đời này luôn luôn có anh hùng, chỉ là đại bộ phận người không làm được anh hùng. Giang đạo hữu là một người có nhiệt huyết, có thiện tâm, hắn có thể làm anh hùng, chịu đi làm anh hùng. Nếu như Giang đạo hữu không hạ quyết tâm, ta khẳng định sẽ khuyên hắn. Nếu hắn đã quyết định, trong lòng tự có tính toán, chúng ta khuyên nữa cũng vô ích."
Dứt lời, Lưu Thủ Thành hơi cúi người, hướng về phía Giang Vân Hạc thi lễ, hắn không làm được như Giang Vân Hạc. Nhưng hắn tôn kính người như vậy.
Giang Vân Hạc trở về phòng, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài phồn hoa thế giới.
Vì những người không quen biết mà tự đưa mình vào hiểm cảnh.
Giang Vân Hạc tự giễu nói: "Cảm giác mình thật ngu xuẩn."
Nghĩ tới trước khi mình xuyên qua, không hiểu vì sao có những chiếc máy bay yểm trợ thủ hộ mình.
Là người chơi trên trái đất, đem số liệu của mình hàng chục tới trên trăm giờ chơi lưu trên sever, hóa thành máy bay yểm trợ đi bảo vệ những người mà mình không biết – người chơi sau.
Nhưng mà chính mình nhưng so với bọn họ càng bi tráng hơn. Bọn họ buông tha là số liệu. Chính mình thế nhưng lại nguy hiểm cho tính mệnh a! Chính mình thật là cmn cao thượng! Trước đây sao mình không phát hiện ra nhỉ?
"Quên đi, không giả bộ nữa."
Giang Vân Hạc thắt lại cái thắt lưng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Thật ra thì ta chỉ là một con người bình thường, chính là nhìn bọn họ không vừa mắt, giả vờ trước mặt người ngoài một chút, tí nữa ngay cả bản thân mình cũng bị lừa.
Hỏa Nha Quân mới có thể bảo vệ ta sao? Hỏa Nha Quân chỉnh thể thực lực khẳng định mạnh hơn bọn họ, nếu không bọn họ cũng sẽ không nghĩ biện pháp để Hỏa Nha Quân mệt mỏi, lăn qua lăn lại một đống chuyện bừa bộn.
Làm như vậy tuy rằng có chút mạo hiểm, nhưng chỗ tốt cũng không ít,... ít nhất... có thể cùng phía quan lại móc nối quan hệ."
Hắn quá rõ chỗ tốt khi móc nối quan hệ với quan lại rồi. Thế giới này triều đình cũng đủ cường đại, cùng bọn họ móc nối quan hệ có trăm lợi mà không một hại.
"Xem trước một chút bên trong mấy hạt châu có cái gì." Giang Vân Hạc móc ra bốn hạt châu, hắn vẫn rất mong đợi với đồ vật bên trong bốn viên châu này.
Bóp nát viên thứ nhất, phanh, trước mặt nhiều hơn một đống đồ ngổn ngang.
"Cái yếm?"
"Đây là cái gì? Màu trắng, dài mà hẹp, dầy như vậy, sẽ không phải là băng vệ sinh của thế giới này đi?"
"Còn cái này là? Quần cộc?"
Giang Vân Hạc vẻ mặt ghét bỏ chọn đi chọn lại.
"Giang huynh chúng ta..." Lưu Ngọc Nhi đẩy cửa phòng ra, gương mặt buồn bã. Thấy rõ mọi thứ trong phòng, Lưu Ngọc Nhi nháy mắt một cái.
"Xin lỗi, ta quấy rầy rồi."
"Mau tới mau tới đây! Ta vừa lúc có việc mà muốn hỏi ngươi." Giang Vân Hạc vẻ mặt bình thản tự nhiên vẫy vẫy tay, không có vẻ gì là ngượng ngùng cả.
"Trước đó mua nạp châu của mấy người nói nhặt được ở trong cấm địa, viên thứ nhất mở ra những đồ vật này, ta không nhận ra được, ngươi xem có đồ vật nào đáng giá không? Chẳng lẽ đều là những thứ bị người ta dùng qua?"
"A? Vậy ngươi vận khí thật tốt, viên thứ nhất đã có nhiều đồ như vậy." Lưu Ngọc Nhi lộ ra hai cái răng khểnh.
"Có thứ ngươi thích sao? Tặng ngươi."
"Ta mới không cần đồ người khác đã dùng qua. Quên đi, ta chính là đến cáo từ, ta và phụ thân, Trần thúc thúc hiện tại chuẩn bị rời đi." Lưu Ngọc Nhi không nỡ ly biệt, cũng vì việc này mà làm nàng buồn rầu nửa ngày.
"Ngươi nhất định phải cẩn thận." Lưu Ngọc Nhi nhìn Giang Vân Hạc nghiêm túc nói.
"Yên tâm, ta còn chưa sống đủ."
"Nhất định phải cẩn thận!"
Giang Vân Hạc thấy lần này Lưu Ngọc Nhi rất nghiêm túc, tiếp đó liền không nói chuyện, mà là gật đầu.
"Nửa tháng sau ta tới tìm ngươi." Lưu Ngọc Nhi viền mắt đỏ lên, không muốn để cho Giang Vân Hạc thấy,nàng quay người lại bước nhanh ra khỏi phòng.
Bình luận facebook