Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Giang Vân Hạc còn muốn ở trong Hỏa Nha quân đến khi nào thiên hoang địa lão (1) mới thôi, nếu không được như vậy thì ít nhất cũng phải đến lúc chuyện này kết thúc hẵng hay, nhưng đáng tiếc mọi việc cũng không như hắn mong muốn.
Ba ngày tiếp theo hắn đều không ở yên trong phòng, từ sáng sớm đã vội ra ngoài tìm hiểu mấy thứ che giấu trong cơ thể mấy tu hành giả.
"Hỏa công tử không phải tới để xử lý công chuyện sao? Ta luôn cảm thấy loại việc này thực ra cũng không cần ngươi tự mình làm. " Giang Vân Hạc ngồi ở quán trà trên lầu, ánh mắt hắn lướt qua mặt đường nói.
"Thi thoảng có chút thời gian rảnh rỗi cũng là chuyện tốt. Mỗi ngày ta ở trong quân đội, chuyện phiền lòng cũng rất nhiều”. Giả nữ Kế Nguyên vươn người một cái, biểu cảm sự lười biếng, đôi môi "nàng" đỏ tươi như nhuộm máu, cộng thêm cả người mặc váy màu đỏ, thật sự làm cho người ta muốn bị hút hồn.
Có một loại mị hoặc thương sinh kiều diễm.
Giang Vân Hạc tự hỏi, nếu như không phải mình biết hắn là đàn ông... thì cho dù có là lão luyện hái vạn bông hoa chắc cũng khó tránh khỏi nội tâm dao động.
"Ở phía trước, bên phải, tên mập áo xanh nhìn giống như một viên ngoại lang, tuổi tác khoảng trên dưới bốn mươi, không có râu, khóe mắt có một cái lá màu xanh”. Giang Vân Hạc đóng lại Chân Thực Thị Giới, vừa uống trà vừa nói.
“ Ừ ”. Hỏa công tử liếc mắt một cái nhìn qua, liền không để ý nữa.
Tuy nhiên Giang Vân Hạc biết chắc chắn đối phương có biện pháp truyền tin tức đi, mấy ngày nay chính hắn cũng phát hiện mười mấy tu hành giả lạ mặt, nhưng mỗi cá nhân đều bị người theo dõi rất sát sao.
Có lẽ thực lực thật sự của Hỏa nha quân ở thành Thịnh Châu không chỉ đơn giản là ba trăm quân số.
"Rốt cuộc mục đích cuối cùng của bọn chúng là cái gì? Không phải là tàn sát thành chứ?" Giang Vân Hạc tò mò hỏi, chuyện này hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Nếu chỉ là một đám tà ma ngoại đạo muốn đánh một châu thành, không biết mục đích chính của chúng có phải là chiếm núi làm vua?
Nếu nói là tàn sát thành, càng không thể. Giang Vân Hạc từ đầu đến cuối đều tin không có ai chỉ vì chiếm thành mà tàn sát hết người dân trong thành, hơn nữa chỉ vì một ít tà ma công pháp tu luyện thì còn những huyện thành kia thực lực nhỏ yếu hơn nhiều.
Vậy cần gì phải cứng rắn tấn công thành Thịnh Châu?
Suy ra chỉ có thể là thành Thịnh Châu có vật gì đó hấp dẫn bọn họ.
"Hai ngày nữa ngươi sẽ biết tất cả. " Hỏa công tử khẽ nhấp miệng ly trà, nhàn nhạt nói.
...
"Mưa gió sắp tới rồi". Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn trời một chút, đã hoàng hôn, trời oi bức làm cho người ta không thở nổi, trên không trung có đám mây đen dường như che kín cả thành Thịnh Châu.
"Có lẽ đã tới hai ngày. " Giang Vân Hạc thầm nói.
Liên tiếp ba ngày đi ra ngoài, rồi lại ở hai ngày tại chỗ ở Hỏa Nha quân. Bên trong không khí càng ngày càng khẩn trương.
"Ùng ùng" chân trời truyền tới tiếng sấm rền, những hạt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.
Giang Vân Hạc nhìn lên trên nửa ngày, cũng không thấy có rồng ở trong đó bay lượn, trong lòng có chút thất vọng.
Không biết khi nào thì mọi chuyện bắt đầu, gió càng lúc càng lớn, mưa hắt vào phòng.
Giang Vân Hạc càng ngày càng cảm thấy nặng nề, không biết tự áp lực từ đâu ép tới mà để cho hắn không thở nổi, hắn chợt nghĩ, nếu hôm nay mà làm không tốt thì chắc chắn phải bỏ mạng ở đây rồi.
"Được rồi, thứ nên tới cũng tới rồi". Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu, xoay người lại đọc sách.
Cửa sổ lại không thèm đóng, mặc cho gió thổi mưa bay vào.
Không biết đã qua bao lâu, phía chân trời đột nhiên có tiếng nổ vang, giống như vạn người đồng thời kêu rên gào thét, làm cho lòng người cực kỳ khó chịu.
Tiếp đến là tiếng trống uỳnh uỳng vang khắp thiên địa, giống như tiếng sấm.
"Tới rồi”. Giang Vân Hạc mặt hơi biến sắc, đi ra khỏi phòng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mặc kệ mưa gió táp lên người.
Không trung vẫn là một mảnh bóng tối, xa xa cũng không nhìn thấy rõ gì, Giang Vân Hạc mở Chân Thực Thị Giới, một lát sau sắc mặt hắn liền biến đổi.
"Làm sao có thể nhiều như vậy?"
Trong tầm mắt hắn, xa xa là từng tầng tin tức chồng chất lên nhau, mới chỉ nhìn sơ sơ thì ít nhất cũng phải có mấy ngàn.
"Không đúng, không thể nào, đối phương sẽ không quá mạnh, nếu không không cần phải làm những chuyện này". Giang Vân Hạc âm thầm ổn định, tuy nhiên thử suy nghĩ lại một chút, nơi này có Hỏa Nha quân cũng không phải là quả hồng mềm, nếu đối phương tập kích thì tám phần sẽ là mục tiêu công kích chủ yếu.
Lúc này xung quanh mọi người đang hoảng sợ, cũng không có ai quan tâm tới hắn, mặc cho hắn thẳng bước ra ngoài.
"Giang đạo hữu, ngươi muốn đi đâu?" Một âm thanh quen thuộc truyền tới,
Là Kế Nguyên, nhưng lần này là nam.
"Tìm một địa phương đẹp xem trò vui, ta muốn xem bọn chúng làm như thế nào để tập kích". Giang Vân Hạc không nhanh không chậm xoay người lại nói.
"Ha ha, nói hay, giang đạo hữu nói lời ấy thật hợp ý ta, không bằng chúng ta cùng đi". Kế nguyên cởi mở cười to nói.
"Thống lĩnh, mời!" Giang Vân Hạc đáp lại.
Lại là ngồi trà lâu, tuy nhiên lần này còn nhiều thêm Liễu Trạch.
Giang Vân Hạc thấy hai người cũng không có dáng vẻ khẩn trương gì, trong lòng cũng an định lại.
Dọc theo đường đi, hai bên đường tất cả cửa hàng đều đóng chặt cửa sổ, tình hình như vậy cho dù là đồ ngu đần cũng thể biết xảy ra chuyện lớn.
Bên đường còn có một chút đồ bay lạc, có lẽ là chưa kịp thu lấy.
Giang Vân Hạc cầm trong tay ba quả lê vừa nhặt trên đường, thuận tiện hắn dùng nước mưa rửa qua một cái.
"Hai vị, có ăn không?" Giang Vân Hạc duỗi tay một cái.
Kế Nguyên ngạc nhiên, những người dám đối với hắn như vậy, thật đúng là rất ít gặp phải.
Mới vừa rồi hắn trơ mắt nhìn Giang Vân Hạc lượm từ dưới đất mấy quả lê bay lạc xong.
Sau đó cười ha ha, hắn cầm qua một quả cắn xuống một miếng.
"Mùi vị không tệ!"
"Ta không ăn". Liễu trạch khẽ cau mày.
Giang Vân Hạc nhún vai, vừa cầm lê gặm mắt vừa nhìn ra ngoài.
Không thể không nói, lê ngọt vô cùng, hơn nữa còn rất nhiều nước.
Gió càng ngày càng lớn.
Trong gió còn xen lẫn các loại âm thanh quỷ khóc sói tru, toàn bộ thành Thịnh Châu như đang rơi vào địa ngục.
Phía chân trời một mảng lớn bóng đen mênh mông cuồn cuộn bay tới, càng tới gần, Giang Vân Hạc càng nhìn rõ. Quần áo của những người đó, rõ ràng là dân chúng bình thường.
Tu sĩ sẽ không bao giờ dùng vải thô vá quần áo, càng không phải nói mấy ngàn người mặc giống nhau như vậy.
Nhưng rất nhanh sắc mặt Giang Vân Hạc liền đại biến, hắn chợt nghĩ đến một khả năng.
Vận chuyển chân thực thị giới nhìn về phía chân trời, biểu cảm Giang Vân Hạc biểu nhất thời trầm xuống.
Trên không trung kia là mấy ngàn da người, mà âm thanh quỷ khóc sói tru chính là từ miệng bọn họ phát ra.
Lại gần nữa, có thể thấy những người đó đều mang khuôn mặt dữ tợn, tựa như đang trải qua thật nhiều đau khổ.
"Khốn kiếp!" Giang Vân Hạc hận đem quả lê nhai bể, nuốt xuống.
"Đám người này thật đáng chết"
Số da người này tất cả đều là dân chúng bình thường, trước kia Hỏa Nha quân đã xử lý qua không ít mà nơi này lại xuất hiện tới mấy ngàn, có thể thấy đối phương đã giết nhiều người như thế nào.
"Phía sau đám da người có người. " Giang Vân Hạc lia mắt, rất nhanh liền phát hiện xen lẫn ở phía sau da người có một ít người mặc quần áo đen.
"Ngươi không nhìn lầm chứ?" Kế nguyên sắc mặt lạnh lẽo.
Mắt thấy mấy ngàn da người đến bên trên thành Thịnh Châu, sắc mặt mang theo đau khổ nhào tới bên trong thành.
Dù là không biết cụ thể như thế nào, nhưng cũng có thể tưởng tượng nếu đám da người này mà nhào vào trong thành thì sẽ lại mang đến một hồi mưa máu.
Trong lúc bất chợt, không biết bên trong thành từ nơi nào truyền tới một âm thanh uy nghiêm cổ kính:
(2)Trời đất có chính khí, tỏa tới cho muôn loài
Là núi sông dưới đất, là trăng sao trên trời
Đầy rẫy cả vũ trụ, khí hạo nhiên của người
Gặp cảnh đời bình trị, triều thịnh vang lời vui
Khi cùng, tiết tháo rõ, sử xanh ghi đời đời...
Câu thứ nhất năm chữ chỉ có một âm thanh, nhưng tới câu thứ hai, có thêm mấy chục âm thanh khác tham gia vào, đến câu thứ năm, đã có cả ngàn âm thanh trong trẻo đồng thanh đọc.
Nam có, nữ có, trẻ có già có, nhưng nhiều nhất vẫn là âm thanh của thanh niên.
Một cái âm thanh, chỉ giống như một giọt nước nhỏ, nhưng mà mấy trăm, mấy ngàn âm thanh hội tụ, thì có thể tạo ra sông lớn.
Cứ như vậy, một cỗ hạo nhiên chính khí như mặt trời ban trưa trong thành bắt đầu dâng lên, rồi bao trùm toàn bộ Thịnh Châu thành.
Khi đã vượt nhật nguyệt, sống thác chuyện con con!
Khuôn đất nhờ đó vững, thiên trụ nhờ đó còn
Ba giường được gìn giữ, đạo nghĩa có gốc nguồn.
Xót ta gặp vận ách, tướng sĩ thực hèn nhát, dải mũ buộc thân tù...
Âm thanh càng ngày càng lớn, thậm chí đem bầu trời đầy tiếng quỷ khóc sói tru chèn ép xuống.
Nghe âm thanh lanh lảnh vang xa, cùng với từng giọng nói ngây ngô mang theo sự dũng cảm cùng kiên định, trong lòng Giang Vân Hạc có chút rung động.
Trên bầu trời là mấy ngàn người da quỷ dị, trong thành chỉ hơn ngàn học sinh dùng hạo nhiên chính khí chống đỡ.
Chỉ có ở bên trong cảnh tượng như vậy, mới có thể hiểu thế nào là rung động lòng người.
"Đây là... " Giang Vân Hạc không nhịn được mở miệng.
"Là Thịnh Châu học đường tiên sinh cùng các học sinh. " Kế nguyên nói.
"Thật khó lường, tốt lắm!" Giang Vân Hạc khen ngợi.
"Hạo nhiên chính khí phúc Thịnh Châu, cả thành đều là tiếng đọc sách!"
Chỉ thấy trên không trung từng cái da người quỷ dị ở tầm phía trên năm mươi thước, cả người liền bốc lên ngọn lửa hoàng kim, gầm một tiếng thê lương rồi hóa thành tro bụi.
Vậy mà lúc này một âm to lớn, không mừng không giận, uy nghiêm vang lên giống như lôi đình cuồn cuộn.
"Các ngươi nghĩ rằng làm như vậy thì sẽ cản được ta? Không khác gì châu chấu đá xe!"
Chú thích:
(1). Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng
(2). Bản dịch của Chính Khí ca
Ba ngày tiếp theo hắn đều không ở yên trong phòng, từ sáng sớm đã vội ra ngoài tìm hiểu mấy thứ che giấu trong cơ thể mấy tu hành giả.
"Hỏa công tử không phải tới để xử lý công chuyện sao? Ta luôn cảm thấy loại việc này thực ra cũng không cần ngươi tự mình làm. " Giang Vân Hạc ngồi ở quán trà trên lầu, ánh mắt hắn lướt qua mặt đường nói.
"Thi thoảng có chút thời gian rảnh rỗi cũng là chuyện tốt. Mỗi ngày ta ở trong quân đội, chuyện phiền lòng cũng rất nhiều”. Giả nữ Kế Nguyên vươn người một cái, biểu cảm sự lười biếng, đôi môi "nàng" đỏ tươi như nhuộm máu, cộng thêm cả người mặc váy màu đỏ, thật sự làm cho người ta muốn bị hút hồn.
Có một loại mị hoặc thương sinh kiều diễm.
Giang Vân Hạc tự hỏi, nếu như không phải mình biết hắn là đàn ông... thì cho dù có là lão luyện hái vạn bông hoa chắc cũng khó tránh khỏi nội tâm dao động.
"Ở phía trước, bên phải, tên mập áo xanh nhìn giống như một viên ngoại lang, tuổi tác khoảng trên dưới bốn mươi, không có râu, khóe mắt có một cái lá màu xanh”. Giang Vân Hạc đóng lại Chân Thực Thị Giới, vừa uống trà vừa nói.
“ Ừ ”. Hỏa công tử liếc mắt một cái nhìn qua, liền không để ý nữa.
Tuy nhiên Giang Vân Hạc biết chắc chắn đối phương có biện pháp truyền tin tức đi, mấy ngày nay chính hắn cũng phát hiện mười mấy tu hành giả lạ mặt, nhưng mỗi cá nhân đều bị người theo dõi rất sát sao.
Có lẽ thực lực thật sự của Hỏa nha quân ở thành Thịnh Châu không chỉ đơn giản là ba trăm quân số.
"Rốt cuộc mục đích cuối cùng của bọn chúng là cái gì? Không phải là tàn sát thành chứ?" Giang Vân Hạc tò mò hỏi, chuyện này hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Nếu chỉ là một đám tà ma ngoại đạo muốn đánh một châu thành, không biết mục đích chính của chúng có phải là chiếm núi làm vua?
Nếu nói là tàn sát thành, càng không thể. Giang Vân Hạc từ đầu đến cuối đều tin không có ai chỉ vì chiếm thành mà tàn sát hết người dân trong thành, hơn nữa chỉ vì một ít tà ma công pháp tu luyện thì còn những huyện thành kia thực lực nhỏ yếu hơn nhiều.
Vậy cần gì phải cứng rắn tấn công thành Thịnh Châu?
Suy ra chỉ có thể là thành Thịnh Châu có vật gì đó hấp dẫn bọn họ.
"Hai ngày nữa ngươi sẽ biết tất cả. " Hỏa công tử khẽ nhấp miệng ly trà, nhàn nhạt nói.
...
"Mưa gió sắp tới rồi". Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn trời một chút, đã hoàng hôn, trời oi bức làm cho người ta không thở nổi, trên không trung có đám mây đen dường như che kín cả thành Thịnh Châu.
"Có lẽ đã tới hai ngày. " Giang Vân Hạc thầm nói.
Liên tiếp ba ngày đi ra ngoài, rồi lại ở hai ngày tại chỗ ở Hỏa Nha quân. Bên trong không khí càng ngày càng khẩn trương.
"Ùng ùng" chân trời truyền tới tiếng sấm rền, những hạt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.
Giang Vân Hạc nhìn lên trên nửa ngày, cũng không thấy có rồng ở trong đó bay lượn, trong lòng có chút thất vọng.
Không biết khi nào thì mọi chuyện bắt đầu, gió càng lúc càng lớn, mưa hắt vào phòng.
Giang Vân Hạc càng ngày càng cảm thấy nặng nề, không biết tự áp lực từ đâu ép tới mà để cho hắn không thở nổi, hắn chợt nghĩ, nếu hôm nay mà làm không tốt thì chắc chắn phải bỏ mạng ở đây rồi.
"Được rồi, thứ nên tới cũng tới rồi". Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu, xoay người lại đọc sách.
Cửa sổ lại không thèm đóng, mặc cho gió thổi mưa bay vào.
Không biết đã qua bao lâu, phía chân trời đột nhiên có tiếng nổ vang, giống như vạn người đồng thời kêu rên gào thét, làm cho lòng người cực kỳ khó chịu.
Tiếp đến là tiếng trống uỳnh uỳng vang khắp thiên địa, giống như tiếng sấm.
"Tới rồi”. Giang Vân Hạc mặt hơi biến sắc, đi ra khỏi phòng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mặc kệ mưa gió táp lên người.
Không trung vẫn là một mảnh bóng tối, xa xa cũng không nhìn thấy rõ gì, Giang Vân Hạc mở Chân Thực Thị Giới, một lát sau sắc mặt hắn liền biến đổi.
"Làm sao có thể nhiều như vậy?"
Trong tầm mắt hắn, xa xa là từng tầng tin tức chồng chất lên nhau, mới chỉ nhìn sơ sơ thì ít nhất cũng phải có mấy ngàn.
"Không đúng, không thể nào, đối phương sẽ không quá mạnh, nếu không không cần phải làm những chuyện này". Giang Vân Hạc âm thầm ổn định, tuy nhiên thử suy nghĩ lại một chút, nơi này có Hỏa Nha quân cũng không phải là quả hồng mềm, nếu đối phương tập kích thì tám phần sẽ là mục tiêu công kích chủ yếu.
Lúc này xung quanh mọi người đang hoảng sợ, cũng không có ai quan tâm tới hắn, mặc cho hắn thẳng bước ra ngoài.
"Giang đạo hữu, ngươi muốn đi đâu?" Một âm thanh quen thuộc truyền tới,
Là Kế Nguyên, nhưng lần này là nam.
"Tìm một địa phương đẹp xem trò vui, ta muốn xem bọn chúng làm như thế nào để tập kích". Giang Vân Hạc không nhanh không chậm xoay người lại nói.
"Ha ha, nói hay, giang đạo hữu nói lời ấy thật hợp ý ta, không bằng chúng ta cùng đi". Kế nguyên cởi mở cười to nói.
"Thống lĩnh, mời!" Giang Vân Hạc đáp lại.
Lại là ngồi trà lâu, tuy nhiên lần này còn nhiều thêm Liễu Trạch.
Giang Vân Hạc thấy hai người cũng không có dáng vẻ khẩn trương gì, trong lòng cũng an định lại.
Dọc theo đường đi, hai bên đường tất cả cửa hàng đều đóng chặt cửa sổ, tình hình như vậy cho dù là đồ ngu đần cũng thể biết xảy ra chuyện lớn.
Bên đường còn có một chút đồ bay lạc, có lẽ là chưa kịp thu lấy.
Giang Vân Hạc cầm trong tay ba quả lê vừa nhặt trên đường, thuận tiện hắn dùng nước mưa rửa qua một cái.
"Hai vị, có ăn không?" Giang Vân Hạc duỗi tay một cái.
Kế Nguyên ngạc nhiên, những người dám đối với hắn như vậy, thật đúng là rất ít gặp phải.
Mới vừa rồi hắn trơ mắt nhìn Giang Vân Hạc lượm từ dưới đất mấy quả lê bay lạc xong.
Sau đó cười ha ha, hắn cầm qua một quả cắn xuống một miếng.
"Mùi vị không tệ!"
"Ta không ăn". Liễu trạch khẽ cau mày.
Giang Vân Hạc nhún vai, vừa cầm lê gặm mắt vừa nhìn ra ngoài.
Không thể không nói, lê ngọt vô cùng, hơn nữa còn rất nhiều nước.
Gió càng ngày càng lớn.
Trong gió còn xen lẫn các loại âm thanh quỷ khóc sói tru, toàn bộ thành Thịnh Châu như đang rơi vào địa ngục.
Phía chân trời một mảng lớn bóng đen mênh mông cuồn cuộn bay tới, càng tới gần, Giang Vân Hạc càng nhìn rõ. Quần áo của những người đó, rõ ràng là dân chúng bình thường.
Tu sĩ sẽ không bao giờ dùng vải thô vá quần áo, càng không phải nói mấy ngàn người mặc giống nhau như vậy.
Nhưng rất nhanh sắc mặt Giang Vân Hạc liền đại biến, hắn chợt nghĩ đến một khả năng.
Vận chuyển chân thực thị giới nhìn về phía chân trời, biểu cảm Giang Vân Hạc biểu nhất thời trầm xuống.
Trên không trung kia là mấy ngàn da người, mà âm thanh quỷ khóc sói tru chính là từ miệng bọn họ phát ra.
Lại gần nữa, có thể thấy những người đó đều mang khuôn mặt dữ tợn, tựa như đang trải qua thật nhiều đau khổ.
"Khốn kiếp!" Giang Vân Hạc hận đem quả lê nhai bể, nuốt xuống.
"Đám người này thật đáng chết"
Số da người này tất cả đều là dân chúng bình thường, trước kia Hỏa Nha quân đã xử lý qua không ít mà nơi này lại xuất hiện tới mấy ngàn, có thể thấy đối phương đã giết nhiều người như thế nào.
"Phía sau đám da người có người. " Giang Vân Hạc lia mắt, rất nhanh liền phát hiện xen lẫn ở phía sau da người có một ít người mặc quần áo đen.
"Ngươi không nhìn lầm chứ?" Kế nguyên sắc mặt lạnh lẽo.
Mắt thấy mấy ngàn da người đến bên trên thành Thịnh Châu, sắc mặt mang theo đau khổ nhào tới bên trong thành.
Dù là không biết cụ thể như thế nào, nhưng cũng có thể tưởng tượng nếu đám da người này mà nhào vào trong thành thì sẽ lại mang đến một hồi mưa máu.
Trong lúc bất chợt, không biết bên trong thành từ nơi nào truyền tới một âm thanh uy nghiêm cổ kính:
(2)Trời đất có chính khí, tỏa tới cho muôn loài
Là núi sông dưới đất, là trăng sao trên trời
Đầy rẫy cả vũ trụ, khí hạo nhiên của người
Gặp cảnh đời bình trị, triều thịnh vang lời vui
Khi cùng, tiết tháo rõ, sử xanh ghi đời đời...
Câu thứ nhất năm chữ chỉ có một âm thanh, nhưng tới câu thứ hai, có thêm mấy chục âm thanh khác tham gia vào, đến câu thứ năm, đã có cả ngàn âm thanh trong trẻo đồng thanh đọc.
Nam có, nữ có, trẻ có già có, nhưng nhiều nhất vẫn là âm thanh của thanh niên.
Một cái âm thanh, chỉ giống như một giọt nước nhỏ, nhưng mà mấy trăm, mấy ngàn âm thanh hội tụ, thì có thể tạo ra sông lớn.
Cứ như vậy, một cỗ hạo nhiên chính khí như mặt trời ban trưa trong thành bắt đầu dâng lên, rồi bao trùm toàn bộ Thịnh Châu thành.
Khi đã vượt nhật nguyệt, sống thác chuyện con con!
Khuôn đất nhờ đó vững, thiên trụ nhờ đó còn
Ba giường được gìn giữ, đạo nghĩa có gốc nguồn.
Xót ta gặp vận ách, tướng sĩ thực hèn nhát, dải mũ buộc thân tù...
Âm thanh càng ngày càng lớn, thậm chí đem bầu trời đầy tiếng quỷ khóc sói tru chèn ép xuống.
Nghe âm thanh lanh lảnh vang xa, cùng với từng giọng nói ngây ngô mang theo sự dũng cảm cùng kiên định, trong lòng Giang Vân Hạc có chút rung động.
Trên bầu trời là mấy ngàn người da quỷ dị, trong thành chỉ hơn ngàn học sinh dùng hạo nhiên chính khí chống đỡ.
Chỉ có ở bên trong cảnh tượng như vậy, mới có thể hiểu thế nào là rung động lòng người.
"Đây là... " Giang Vân Hạc không nhịn được mở miệng.
"Là Thịnh Châu học đường tiên sinh cùng các học sinh. " Kế nguyên nói.
"Thật khó lường, tốt lắm!" Giang Vân Hạc khen ngợi.
"Hạo nhiên chính khí phúc Thịnh Châu, cả thành đều là tiếng đọc sách!"
Chỉ thấy trên không trung từng cái da người quỷ dị ở tầm phía trên năm mươi thước, cả người liền bốc lên ngọn lửa hoàng kim, gầm một tiếng thê lương rồi hóa thành tro bụi.
Vậy mà lúc này một âm to lớn, không mừng không giận, uy nghiêm vang lên giống như lôi đình cuồn cuộn.
"Các ngươi nghĩ rằng làm như vậy thì sẽ cản được ta? Không khác gì châu chấu đá xe!"
Chú thích:
(1). Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng
(2). Bản dịch của Chính Khí ca
Bình luận facebook