Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233
Lời nói của Tiêu Dư An từng đoạn từng đoạn, Án Hà Thanh thoáng cái vẫn thật sự không có hiểu hàm ý trong đó.
Tiêu Dư An thấy hắn vẫn còn đang ngây người ở đó, chỉ chỉ miếng đường cao cuối cùng trong hộp thức ăn, hỏi: “Ngon không?”
Án Hà Thanh gật gật đầu.
“Miếng này vẫn muốn ăn chứ?”
Án Hà Thanh một lần nữa gật gật đầu.
Tiêu Dư An cầm lên đường cao, ngậm vào trong miệng, sau đó cong mắt nhìn qua Án Hà Thanh.
Con ngươi của hắn sáng trong, tràn ra sự đắc ý hoàn toàn không thu liễm, tràn đầy một vẻ mặt ‘ngươi đến ăn đi a’
Nguyệt sắc ghẹo người, một ngọn nến nhỏ chiếu sáng căn phòng yên tĩnh.
Cho dù là người ngu ngốc đến cỡ nào đi chăng nữa, giờ đây cũng sẽ hiểu ra ý của Tiêu Dư An.
Án Hà Thanh lưu luyến mà đem con ngươi linh động của Tiêu Dư An thu vào trong đáy mắt, rồi sau đó nghiêng người đến gần Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An cười hi hi một cái, nghiêng đầu ngửa về sau, tránh qua Án Hà Thanh, sau đó đem đường cao cắn vào trong miệng, qua loa nhai vài cái rồi nuốt vào trong bụng, rồi sau đó mang theo môt tia hàm ý khiêu khích mà đối với Án Hà Thanh mở miệng ra, nói: “Mất rồi.”
Góc miệng của hắn vẫn còn dính một chút vụn nhỏ của điểm tâm, đầu lưỡi bởi vì sự nhai nuốt vội vã lúc nãy mà hơi có chút đỏ.
Nguyệt sắc từ khung cửa sổ rọi vào trong nội thất, xông vào trong đáy mắt của Án Hà Thanh, đụng vỡ sự bình yên trong mắt của hắn.
Tay trái của Án Hà Thanh nâng lấy sau đầu của Tiêu Dư An, tay phải ôm lấy eo của hắn, ra sức mà hôn hắn.
“Ưm… …” Tiêu Dư An nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Giống như là muốn từ trong miệng hắn cướp đoạt lại miếng đường cao đã không còn tồn tại.
Giọng nói mang theo sự nghẹn ngào không thể kiềm chế, lời nói của hắn đứt đứt đoạn đoạn, rõ ràng chỉ là nghi vấn, nhưng lại ngọt vô cùng: “Ngươi, ngươi, ngươi không phải là vừa mới bị bệnh xong sao?!”
Tại sao có thể sinh khí dồi dào đến như vậy?!
“Ừm.” Án Hà Thanh liếm mút lấy trái tai của Tiêu Dư An, nhẹ giọng nói: “Cho nên hôm nay chỉ làm hai lần.”
Tiêu Dư An: “… …”
-
Sáng sớm ngày thứ hai, tuy rằng động tác Án Hà Thanh xuống giường đã rất là nhẹ, nhưng Tiêu Dư An vẫn là mơ mơ màng màng mà tỉnh giấc, âm thanh của hắn làm nũng yếu ớt mà gọi: “Án ca? Lên triều sớm?”
“Ừm.” Án Hà Thanh ngăn cách chăn mà ôm lấy Tiêu Dư An, giống như an ủi mà hôn hôn trán của hắn.
Tiêu Dư An đáp lại một tiếng ồ, ôm chặt lấy chăn lại bắt đầu mơ mơ màng màng mà ngủ đi mất.
Đến lúc tỉnh dậy lần nữa, đã là gần đến trưa.
Thiêm Hương thấy hắn đã tỉnh, bưng đến chén cháo trắng cho Tiêu Dư An làm bữa sáng.
Tiêu Dư An vươn vươn vai, đang muốn vén chăn đi xuống giường, đột nhiên phát hiện bên gối có một quyển tấu tập, nhớ lại chắc là cái quyển mà tối qua Án Hà Thanh ngồi ở trên giường phê duyệt, buổi sáng quên mất mang đến triều đường.
Tiêu Dư An lật ra tấu chương, nghĩ trong lòng nếu như là chuyện quan trọng, thì sẽ liền đưa đến cho Án Hà Thanh.
Chỉ thấy tên tấu chương viết: Yển Thành có thiên tai, khắp nơi tuôn ra suối cát, đất bị hở ra khe rãnh, ngàn nhà đổ vỡ, vạn người bị thương, gấp cần kinh thành phấn phối lương thực và dược liệu.
“A… … động đất sao? Yển Thành … …” Tiêu Dư An sờ sờ cằm.
Cái địa danh này rất quen tai.
Hình như… …
Hình như là thôn láng giềng của thôn Đào Nguyên!
Tiêu Dư An đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Thiêm Hương ở một bên nhỏ tiếng nhắc nhở hắn nói: “Hoàng thượng quay về rồi.”
Tiêu Dư An ngẩng đầu nhìn đi, thấy Án Hà Thanh vừa cởi xuống áo khoác lớn vừa đi đến gần giường, trên vai của hắn còn sót lại điểm tuyết trắng, xem ra là một đường đi quá gấp gáp, cũng chưa kịp phủi đi.
Thiêm Hương nhận qua áo khoác lớn trong tay Án Hà Thanh, sau đó cúi người lui ra khỏi tẩm cung.
Tiêu Dư An cười nói: “Án ca, ngươi hôm nay quay về rất sớm a.”
Án Hà Thanh hỏi: “Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Tiêu Dư An lắc lắc đầu, ưỡn ngực vỗ lên bụp bụp: “Cũng đã lão phu lão thê rồi, lấy đâu ra nhiều thứ không thoải mái như vậy, khoẻ mạnh vô cùng! Khục… … vỗ mạnh tay rồi… …”
Án Hà Thanh vội vàng cản lại cái tay tự mình vỗ ngực mình của Tiêu Dư An.
“Đúng rồi Án ca, ta vừa nhìn thấy cái này.” Tiêu Dư An cầm lên tấu chương bỏ ở bên gối, “Ngươi quyết định xong phái ai đi đưa lương thực và dược liệu chưa?”
Án Hà Thanh gật gật đầu: “Trần Ca.”
Tiêu Dư An lại hỏi: “Khi nào xuất phát.”
Án Hà Thanh nói: “Buổi chiều hôm nay.”
“A… …” Tiêu Dư An hơi hơi sững sờ, “Gấp như vậy?”
“Cứu tế không thể chậm trễ, làm sao vậy?” Án Hà Thanh nhìn ra Tiêu Dư An có tâm sự, dò hỏi nói.
“Ta… …” Tiêu Dư An do dự rất lâu, vẫn là nói: “Ta muốn đi cùng.”
Án Hà Thanh ngừng một chút, ánh mắt rơi lên trên tấu chương, dường như lập tức đã hiểu rõ dụng ý của Tiêu Dư An là gì.
Thôn Đào Nguyên chình là ở gần Yển Thành, Tiêu Dư An muốn về thôn Đào Nguyên xem thử.
Án Hà Thanh lấy qua tấu chương trong tay của Tiêu Dư An, dùng tay áo che lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Dư An, bình thản mở miệng: “Ngươi vẫn còn nhớ chế độ khoa cử trước đó không lâu vừa quy định không?”
Tiêu Dư An nghĩ trong lòng: Hắn đương nhiên nhớ, đây còn là đổi mới mà hắn đề ra a.
Trước đó Nam Yến quốc là chế độ cửu phẩm công chính, chức quan đại đa số là cha truyền con nối, đã xuất hiện rất nhiều hôn quan ham ăn biếng làm không vì dân làm việc, làm cho Án Hà Thanh đau đầu vô cùng, Tiêu Dư An liền đề nghị cải cách thành chế độ khoa cử, để con cháu bình dân cũng có thể nhất đăng long môn*.
(*tham gia làm quan)
Thấy Tiêu Dư An gật gật đầu, Án Hà Thanh tiếp tục nói: “Chế độ khoa cử đã phạm phải lợi ích của một số con cháu quan lớn, cải cách gặp phải khó khăn, ta không thể ở lúc này rời khỏi kinh thành, cho nên ta không có cách nào bồi ngươi đi thôn Đào Nguyên.”
Tiêu Dư An: “A… …”
Từ sau khi Tiêu Dư An trọng sinh quay về, hai người chưa từng chia cách qua, một năm chờ đợi không biết ngày trở về đó, Án Hà Thanh tuy rằng một chữ cũng chưa nhắc qua, nhưng Tiêu Dư An vẫn có thể nghe ngóng qua không ít tin đồn.
Chẳng qua là một ngày ba bữa bài nào như bài nấy, nhất thành bất biến lên triều nghị chính, xuân hạ thu động bắt đầu kết thúc như một.
Bỗng nhiên một ngày làm rơi hộp gỗ bên gối, cây sáo bạch ngọc hồng anh trong hộp gỗ rơi xuống đất, chuyện nhỏ như vậy, vậy mà dồn ép đến hắn khóc thảm tuyệt vọng, sụp đổ lực tận.
Nhìn oán niệm đau thương của thế gian này, thì ra đều trốn không qua khỏi bốn chữ sinh ly tử biệt.
Cho nên sau khi trọng sinh, Án Hà Thanh ngoại trừ lên triều, dường như luôn ở bên cạnh Tiêu Dư An, sợ rằng hắn là một giấc mộng xuân thu lớn của mình.
Đợi ngày nào đó tỉnh mộng rồi, sẽ chỉ còn thừa lại một đất trắng xóa.
Tiêu Dư An biết tâm tư của Án Hà Thanh, cho nên không bao giờ chê phiền, dùng hết toàn lực khiến cho Án Hà Thanh an lòng.
Chậm rãi dần, Án Hà Thanh không còn những cử chỉ không bình thường nữa.
Nhưng hai người vẫn như cũ chưa bao giờ xa cách nhau trong một thời gian dài, giờ đây, Tiêu Dư An nếu như muốn đi cứu tế, một đi thì là vài tháng, Án Hà Thanh lại không thể rời khỏi kinh thành… …
“A… … ta hiểu rồi, ta hiểu mà… …” Tiêu Dư An đè nén xuống sự thất vọng trong đáy mắt, cong mắt cười lên.
Án Hà Thanh chăm chú nhìn Tiêu Dư An tỉ mỉ, đột nhiên đưa tay đậy lên tay của hắn, nhẹ nhàng nắm lấy: “Một đi thì là vài tháng, ta không có cách nào bồi ngươi, ngươi phải chăm sóc tốt bản thân.”
Tiêu Dư An ngây người ở tại chỗ, rất lâu mới không thể tưởng tượng nỗi mà nói: “Án ca? Ngươi… … ngươi bằng lòng cho ta đi?”
Án Hà Thanh nói: “Không bằng lòng, nhưng ngươi luôn nhớ về thôn Đào Nguyên, ta làm sao có thể không để ngươi đi?”
Tiêu Dư An đột nhiên thở dài ra một hơi.
Hắn thật là quá coi thường Án Hà Thanh rồi.
Án Hà Thanh ở trong mắt hắn, cứ luôn là một bộ dạng thâm tình không lay chuyển, còn khiến cho Tiêu Dư An tưởng rằng Án Hà Thanh rời khỏi chính mình thì không được.
Làm sao có thể không được chứ?
Đó là Án Hà Thanh đã từng bị vùi lấp dưới máu và xác thịt, đã từng bị kẻ ác lăng nhục, hắn chính là Án Hà Thanh từ trong tứ bề bất ổn, trong đất nước khói lửa chiến tranh mà đi ra đây, từng bước từng bước đăng đỉnh cửu tiêu a.
Với lại sự luyến mộ mà Án Hà Thanh dành cho hắn, từ trước đến nay cũng không phải là trói buộc và giam cầm.
Án Hà Thanh không buông không tha mà dặn dò nói: “Đường sá xa xôi, đường đi gập ghềnh, không được làm chính mình bị thương.”
Biết được mình có thể đi thôn Đào Nguyên, Tiêu Dư An sớm đã hân hoan nhảy nhót, Án Hà Thanh nói cái gì đáp ứng cái đó: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không!!”
“Ừm.” Án Hà Thanh gật gật đầu, “Ta truyền một chỉ thị viết tay cho Trần Ca.”
Nửa canh giờ sau, Trần Ca nhận được chỉ thị viết tay, tiểu tướng sĩ bên cạnh hỏi có chuyện gì, Trần Ca nói lần này đi Yển Thành cứu tế, phải đi cùng với đế hậu.
Tiểu tướng sĩ lập tức gào thét lên: “Xong rồi xong rồi, Trần tướng quân, đây là một kiếp trong mạng của ngài a, lỡ như đế hậu sứt ở đâu mẻ ở đâu rồi, sau khi quay về hoàng thượng sẽ xẻo ngài mất!”
Tiêu Dư An thấy hắn vẫn còn đang ngây người ở đó, chỉ chỉ miếng đường cao cuối cùng trong hộp thức ăn, hỏi: “Ngon không?”
Án Hà Thanh gật gật đầu.
“Miếng này vẫn muốn ăn chứ?”
Án Hà Thanh một lần nữa gật gật đầu.
Tiêu Dư An cầm lên đường cao, ngậm vào trong miệng, sau đó cong mắt nhìn qua Án Hà Thanh.
Con ngươi của hắn sáng trong, tràn ra sự đắc ý hoàn toàn không thu liễm, tràn đầy một vẻ mặt ‘ngươi đến ăn đi a’
Nguyệt sắc ghẹo người, một ngọn nến nhỏ chiếu sáng căn phòng yên tĩnh.
Cho dù là người ngu ngốc đến cỡ nào đi chăng nữa, giờ đây cũng sẽ hiểu ra ý của Tiêu Dư An.
Án Hà Thanh lưu luyến mà đem con ngươi linh động của Tiêu Dư An thu vào trong đáy mắt, rồi sau đó nghiêng người đến gần Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An cười hi hi một cái, nghiêng đầu ngửa về sau, tránh qua Án Hà Thanh, sau đó đem đường cao cắn vào trong miệng, qua loa nhai vài cái rồi nuốt vào trong bụng, rồi sau đó mang theo môt tia hàm ý khiêu khích mà đối với Án Hà Thanh mở miệng ra, nói: “Mất rồi.”
Góc miệng của hắn vẫn còn dính một chút vụn nhỏ của điểm tâm, đầu lưỡi bởi vì sự nhai nuốt vội vã lúc nãy mà hơi có chút đỏ.
Nguyệt sắc từ khung cửa sổ rọi vào trong nội thất, xông vào trong đáy mắt của Án Hà Thanh, đụng vỡ sự bình yên trong mắt của hắn.
Tay trái của Án Hà Thanh nâng lấy sau đầu của Tiêu Dư An, tay phải ôm lấy eo của hắn, ra sức mà hôn hắn.
“Ưm… …” Tiêu Dư An nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Giống như là muốn từ trong miệng hắn cướp đoạt lại miếng đường cao đã không còn tồn tại.
Giọng nói mang theo sự nghẹn ngào không thể kiềm chế, lời nói của hắn đứt đứt đoạn đoạn, rõ ràng chỉ là nghi vấn, nhưng lại ngọt vô cùng: “Ngươi, ngươi, ngươi không phải là vừa mới bị bệnh xong sao?!”
Tại sao có thể sinh khí dồi dào đến như vậy?!
“Ừm.” Án Hà Thanh liếm mút lấy trái tai của Tiêu Dư An, nhẹ giọng nói: “Cho nên hôm nay chỉ làm hai lần.”
Tiêu Dư An: “… …”
-
Sáng sớm ngày thứ hai, tuy rằng động tác Án Hà Thanh xuống giường đã rất là nhẹ, nhưng Tiêu Dư An vẫn là mơ mơ màng màng mà tỉnh giấc, âm thanh của hắn làm nũng yếu ớt mà gọi: “Án ca? Lên triều sớm?”
“Ừm.” Án Hà Thanh ngăn cách chăn mà ôm lấy Tiêu Dư An, giống như an ủi mà hôn hôn trán của hắn.
Tiêu Dư An đáp lại một tiếng ồ, ôm chặt lấy chăn lại bắt đầu mơ mơ màng màng mà ngủ đi mất.
Đến lúc tỉnh dậy lần nữa, đã là gần đến trưa.
Thiêm Hương thấy hắn đã tỉnh, bưng đến chén cháo trắng cho Tiêu Dư An làm bữa sáng.
Tiêu Dư An vươn vươn vai, đang muốn vén chăn đi xuống giường, đột nhiên phát hiện bên gối có một quyển tấu tập, nhớ lại chắc là cái quyển mà tối qua Án Hà Thanh ngồi ở trên giường phê duyệt, buổi sáng quên mất mang đến triều đường.
Tiêu Dư An lật ra tấu chương, nghĩ trong lòng nếu như là chuyện quan trọng, thì sẽ liền đưa đến cho Án Hà Thanh.
Chỉ thấy tên tấu chương viết: Yển Thành có thiên tai, khắp nơi tuôn ra suối cát, đất bị hở ra khe rãnh, ngàn nhà đổ vỡ, vạn người bị thương, gấp cần kinh thành phấn phối lương thực và dược liệu.
“A… … động đất sao? Yển Thành … …” Tiêu Dư An sờ sờ cằm.
Cái địa danh này rất quen tai.
Hình như… …
Hình như là thôn láng giềng của thôn Đào Nguyên!
Tiêu Dư An đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Thiêm Hương ở một bên nhỏ tiếng nhắc nhở hắn nói: “Hoàng thượng quay về rồi.”
Tiêu Dư An ngẩng đầu nhìn đi, thấy Án Hà Thanh vừa cởi xuống áo khoác lớn vừa đi đến gần giường, trên vai của hắn còn sót lại điểm tuyết trắng, xem ra là một đường đi quá gấp gáp, cũng chưa kịp phủi đi.
Thiêm Hương nhận qua áo khoác lớn trong tay Án Hà Thanh, sau đó cúi người lui ra khỏi tẩm cung.
Tiêu Dư An cười nói: “Án ca, ngươi hôm nay quay về rất sớm a.”
Án Hà Thanh hỏi: “Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Tiêu Dư An lắc lắc đầu, ưỡn ngực vỗ lên bụp bụp: “Cũng đã lão phu lão thê rồi, lấy đâu ra nhiều thứ không thoải mái như vậy, khoẻ mạnh vô cùng! Khục… … vỗ mạnh tay rồi… …”
Án Hà Thanh vội vàng cản lại cái tay tự mình vỗ ngực mình của Tiêu Dư An.
“Đúng rồi Án ca, ta vừa nhìn thấy cái này.” Tiêu Dư An cầm lên tấu chương bỏ ở bên gối, “Ngươi quyết định xong phái ai đi đưa lương thực và dược liệu chưa?”
Án Hà Thanh gật gật đầu: “Trần Ca.”
Tiêu Dư An lại hỏi: “Khi nào xuất phát.”
Án Hà Thanh nói: “Buổi chiều hôm nay.”
“A… …” Tiêu Dư An hơi hơi sững sờ, “Gấp như vậy?”
“Cứu tế không thể chậm trễ, làm sao vậy?” Án Hà Thanh nhìn ra Tiêu Dư An có tâm sự, dò hỏi nói.
“Ta… …” Tiêu Dư An do dự rất lâu, vẫn là nói: “Ta muốn đi cùng.”
Án Hà Thanh ngừng một chút, ánh mắt rơi lên trên tấu chương, dường như lập tức đã hiểu rõ dụng ý của Tiêu Dư An là gì.
Thôn Đào Nguyên chình là ở gần Yển Thành, Tiêu Dư An muốn về thôn Đào Nguyên xem thử.
Án Hà Thanh lấy qua tấu chương trong tay của Tiêu Dư An, dùng tay áo che lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Dư An, bình thản mở miệng: “Ngươi vẫn còn nhớ chế độ khoa cử trước đó không lâu vừa quy định không?”
Tiêu Dư An nghĩ trong lòng: Hắn đương nhiên nhớ, đây còn là đổi mới mà hắn đề ra a.
Trước đó Nam Yến quốc là chế độ cửu phẩm công chính, chức quan đại đa số là cha truyền con nối, đã xuất hiện rất nhiều hôn quan ham ăn biếng làm không vì dân làm việc, làm cho Án Hà Thanh đau đầu vô cùng, Tiêu Dư An liền đề nghị cải cách thành chế độ khoa cử, để con cháu bình dân cũng có thể nhất đăng long môn*.
(*tham gia làm quan)
Thấy Tiêu Dư An gật gật đầu, Án Hà Thanh tiếp tục nói: “Chế độ khoa cử đã phạm phải lợi ích của một số con cháu quan lớn, cải cách gặp phải khó khăn, ta không thể ở lúc này rời khỏi kinh thành, cho nên ta không có cách nào bồi ngươi đi thôn Đào Nguyên.”
Tiêu Dư An: “A… …”
Từ sau khi Tiêu Dư An trọng sinh quay về, hai người chưa từng chia cách qua, một năm chờ đợi không biết ngày trở về đó, Án Hà Thanh tuy rằng một chữ cũng chưa nhắc qua, nhưng Tiêu Dư An vẫn có thể nghe ngóng qua không ít tin đồn.
Chẳng qua là một ngày ba bữa bài nào như bài nấy, nhất thành bất biến lên triều nghị chính, xuân hạ thu động bắt đầu kết thúc như một.
Bỗng nhiên một ngày làm rơi hộp gỗ bên gối, cây sáo bạch ngọc hồng anh trong hộp gỗ rơi xuống đất, chuyện nhỏ như vậy, vậy mà dồn ép đến hắn khóc thảm tuyệt vọng, sụp đổ lực tận.
Nhìn oán niệm đau thương của thế gian này, thì ra đều trốn không qua khỏi bốn chữ sinh ly tử biệt.
Cho nên sau khi trọng sinh, Án Hà Thanh ngoại trừ lên triều, dường như luôn ở bên cạnh Tiêu Dư An, sợ rằng hắn là một giấc mộng xuân thu lớn của mình.
Đợi ngày nào đó tỉnh mộng rồi, sẽ chỉ còn thừa lại một đất trắng xóa.
Tiêu Dư An biết tâm tư của Án Hà Thanh, cho nên không bao giờ chê phiền, dùng hết toàn lực khiến cho Án Hà Thanh an lòng.
Chậm rãi dần, Án Hà Thanh không còn những cử chỉ không bình thường nữa.
Nhưng hai người vẫn như cũ chưa bao giờ xa cách nhau trong một thời gian dài, giờ đây, Tiêu Dư An nếu như muốn đi cứu tế, một đi thì là vài tháng, Án Hà Thanh lại không thể rời khỏi kinh thành… …
“A… … ta hiểu rồi, ta hiểu mà… …” Tiêu Dư An đè nén xuống sự thất vọng trong đáy mắt, cong mắt cười lên.
Án Hà Thanh chăm chú nhìn Tiêu Dư An tỉ mỉ, đột nhiên đưa tay đậy lên tay của hắn, nhẹ nhàng nắm lấy: “Một đi thì là vài tháng, ta không có cách nào bồi ngươi, ngươi phải chăm sóc tốt bản thân.”
Tiêu Dư An ngây người ở tại chỗ, rất lâu mới không thể tưởng tượng nỗi mà nói: “Án ca? Ngươi… … ngươi bằng lòng cho ta đi?”
Án Hà Thanh nói: “Không bằng lòng, nhưng ngươi luôn nhớ về thôn Đào Nguyên, ta làm sao có thể không để ngươi đi?”
Tiêu Dư An đột nhiên thở dài ra một hơi.
Hắn thật là quá coi thường Án Hà Thanh rồi.
Án Hà Thanh ở trong mắt hắn, cứ luôn là một bộ dạng thâm tình không lay chuyển, còn khiến cho Tiêu Dư An tưởng rằng Án Hà Thanh rời khỏi chính mình thì không được.
Làm sao có thể không được chứ?
Đó là Án Hà Thanh đã từng bị vùi lấp dưới máu và xác thịt, đã từng bị kẻ ác lăng nhục, hắn chính là Án Hà Thanh từ trong tứ bề bất ổn, trong đất nước khói lửa chiến tranh mà đi ra đây, từng bước từng bước đăng đỉnh cửu tiêu a.
Với lại sự luyến mộ mà Án Hà Thanh dành cho hắn, từ trước đến nay cũng không phải là trói buộc và giam cầm.
Án Hà Thanh không buông không tha mà dặn dò nói: “Đường sá xa xôi, đường đi gập ghềnh, không được làm chính mình bị thương.”
Biết được mình có thể đi thôn Đào Nguyên, Tiêu Dư An sớm đã hân hoan nhảy nhót, Án Hà Thanh nói cái gì đáp ứng cái đó: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không!!”
“Ừm.” Án Hà Thanh gật gật đầu, “Ta truyền một chỉ thị viết tay cho Trần Ca.”
Nửa canh giờ sau, Trần Ca nhận được chỉ thị viết tay, tiểu tướng sĩ bên cạnh hỏi có chuyện gì, Trần Ca nói lần này đi Yển Thành cứu tế, phải đi cùng với đế hậu.
Tiểu tướng sĩ lập tức gào thét lên: “Xong rồi xong rồi, Trần tướng quân, đây là một kiếp trong mạng của ngài a, lỡ như đế hậu sứt ở đâu mẻ ở đâu rồi, sau khi quay về hoàng thượng sẽ xẻo ngài mất!”
Bình luận facebook