Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9: Trong mắt anh có hoa đào
Ai bảo Mạc Lâm Kiêu là người khiến cả hai giới đều khiếp sợ, tiền nhiều như nước, quyền thế ngút trời, thủ đoạn còn độc ác tàn nhẫn, anh dũng khí thế mạnh mẽ như sấm sét trừng trị một đám người không phục, bước chân chèn ép cả bốn thành phố lớn, trở thành kẻ ác bá không thể trêu vào nhất,
Lúc này Mạc Lâm Kiêu đang mặc một bộ âu phục màu trắng được đặt may riêng, thong dong bước đến.
Nhìn qua giống như một người đàn ông lịch thiệp rất đẹp trai, rất lịch sự,
Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của anh nhẹ nhàng lướt qua, tất cả mọi người đều bị dọa cả người run lên.
Tất cả mọi người không ai dám nhìn thắng vào anh, đều cúi đầu xuống, đồng loạt cất tiếng chào: "Ông chủ Mạc!"
Nghe nói mấy năm trước, có một cậu chủ nhà giàu nào đó trông thấy vẻ ngoài của Mạc Lâm Kiêu đẹp mắt, định giơ tay ra sờ lên mặt Mạc Lâm Kiêu một cái, đương nhiên lúc đó đã bị Mạc Lâm Kiêu tránh khỏi, sau đó Mạc Lâm Kiêu chỉ dùng ánh mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm vào cậu chủ nhà giàu kia, ngày hôm sau, đã có tin tức về cậu chủ nhà giàu tham lam sắc đẹp không biết sợ đó.
Cậu ta đã bị tai nạn xe cộ, liệt nửa người trên. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Vietwriter
Nhưng người biết rõ chuyện này lại nói ra một điều rất kinh khủng, hai mắt của cậu ta đều bị móc mất, ngay cả hai cánh tay cũng bị chặt đứt.
Chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần là người có chút đầu óc liên tưởng là biết ngay.
Cho nên, từ đó về sau, cuối cùng không còn ai dám can đảm lấy tính mạng mình ra để đặt cược nhìn chấm chằm vào mặt Mạc Lâm Kiêu nữa, càng không có ai dám khen vẻ bề ngoài của anh.
Mạc Lâm Kiêu cao gần một mét chín, dáng người cao ráo đứng giữa đám đông nhìn rất chói mắt, khi nghe thấy mọi người chào hỏi mình, gương mặt anh vẫn lạnh lùng không rõ buồn vui, không nhìn ra được chút tâm tinh nào. Anh chỉ lười biếng dùng giọng mũi "ừ một tiếng, coi như đáp lời.
Mạc Lâm Kiêu đi thẳng một đường vào sâu bên trong, không hề dừng lại, xuyên qua đình đài tầng lầu, qua vườn hoa cây cảnh, đi đến ngôi nhà hai tầng được xây dựng theo phong cách kiến trúc thời nhà Nguyễn ở tận cuối con đường, bên trên có treo một tấm biến, viết hai chữ Nguyễn Các, lúc này Trần Kiệt đang đứng ở bên ngoài mở cửa cho Mạc Lâm Kiều chậm rãi bước vào trong.
Tâng hai được trang trí rất lộng lây, có phong cách của thời Nguyễn, đồ trang trí trong này chắc hần tốn không ít tiền, cũng tổn không ít tâm tư.
Thấy Mạc Lâm Kiêu đã đi vào trong, Trần Kiệt và Nam Cung Hào đến phòng bên cạnh dùng bữa.
"Cậu Kiêu, sao bây giờ mới đến, anh ngồi chờ cậu sắp gãy cả eo rồi đây này." Phùng Thiên Long vừa nói vừa cười ha ha rất lẳng lơ.
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nở nụ cười liếc qua hai em gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh anh ta, một người đang ngồi trong lòng, một người thì nằm trên đùi anh ta.
Mạc Lâm Kiêu không nhịn nối cất tiếng trêu chọc: "Anh không được rồi à? Cải đó hỏng không dùng được nữa hả? Lúc về em bảo người mang cho anh mấy bình thuốc bổ thận nhé."
Mạc Lâm Kiêu đến rồi, Phùng Thiên Long không tiếp tục làm loạn nữa, anh ta đẩy hai cô gái kia ra một chút, rồi nghiêm chỉnh ngồi xuống. Cả người anh ta tựa vào tấm thảm tatami giống như không xương vậy, đôi mắt hoa đào lắng lợ nhìn châm chăm vào Mạc Lâm Kiêu, giống như đang muốn quyến rũ người khác.
Yêu phải tổng tà.ông chiếm Mmm
"Cậu Kiêu, nghe nói chỗ cậu có biến rồi hả? Sao anh lại thấy không đảng tin chút nào nhi?”
Mạc Lâm Kiêu ngồi xuống, anh đấy cô gái bên cạnh ra tự rót cho minh một cốc nước, rồi lấy một cải chén khác tự rót trả cho mình, sau đó nhẹ nhàng thưởng thức.
"Có thể có chuyện gi được chứ, anh bớt nghe bọn họ nói mò đi."
Phùng Thiên Long lập tức tỉnh táo lại, anh ta hiểu Mạc Lâm Kiêu rất rõ, khi Mạc Lâm Kiêu càng bình tĩnh không thừa nhận, thì chắc chân là có việc gì đó.
ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, anh ta mời tò mò đưa mặt tới gần cẩn thận quan sát kỹ Mạc Lãm Kiêu, sau đỏ anh ta vỗ mạnh một cái vào đùi, cần nhằn: "Thay đổi rồi! Cậu Kiều, cậu thay đổi rồi."
Phùng Thiên Long là kẻ có tính cách ồn ào, Mạc Lâm Kiêu chỉ ngước mắt lên, lơ đễnh nhìn anh ta một cái, coi anh ta như không khí.
Phùng Thiên Long nói rất chắc: "Thật đó, cậu đừng không tin, cậu thật sự đã thay đổi rồi, trong mắt cậu đã có hoa đào."
"Luyên thuyên cái gì đó" Còn hoa đào nữa, nghĩ anh là cây đào chắc.
"Cậu thấy chưa, cậu không hiểu đúng không, đây chỉ là ví von, nói trong mắt cậu có hoa đào, nghĩa là trong mắt cậu đã có tình cảm, không không không, nói thế vẫn chưa chuẩn, phải nói là trong mắt cậu đã có độ ấm. Đúng, trong mắt cậu đã có độ ấm."
Mạc Lâm Kiêu vẫn yên lặng không có động tĩnh nào như trước.
Nụ cười trên mặt Phùng Thiên Long càng ngày càng lớn hơn, còn pha trộn cả một chút võ lại: "Hi hi hì, nghe Trần Kiệt nói, cậu có thể làm chuyện đó được hơn nửa đêm, có đúng thế không? Sao anh lại không tin cậu có sức khỏe như vậy nhỉ? Không phải do cậu tim mãi vẫn chưa tìm thấy lối vào, chỉ mò mẫm lăn qua lăn lại bên ngoài cửa động đó chứ?"
Thô tục!
Mạc Lâm Kiêu cầm chén nước trà hất thẳng về phía Phùng Thiên Long, Phùng Thiên Long nhanh nhẹn nghiêng đầu đi tránh được, sau đó anh ta nhẹ nhàng phủi quần áo ướt của mình, miệng đã ngoác đến tận mang tai: "Ha ha, thẹn quá hoá giận rồi hả? Chẳng lẽ lại bị anh đoán trúng? Ôi ôi ôi người anh em tốt của anh, cậu chưa từng ăn thịt heo, thi cũng phải trông thấy heo chạy rồi chứ? Cấu tạo cơ thể người phụ nữ nào chẳng giống nhau, cầu môn ở nơi đó, không phải ngay cả dân bóng vào cậu cũng không biết làm chứ?"
Mạc Lâm Kiêu sa sầm mặt xuống trừng mắt nhìn Phùng Thiên Long một cái, anh không thèm để ý mấy lời thô tục mà anh ta nói, chi lạnh lùng uống trà, rồi lại uống trà.
Anh chưa từng gần gũi với người con gái nào, từ trước đến giờ cũng không tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng không có nghĩa anh là kẻ ngu ngốc, một chút kỹ thuật về chuyện ấy cũng không hiểu.
Nhưng lúc này Mạc Làm Kiêu lại không nhịn được nghĩ đến người con gái Lâm Khiết Vy kia.
Người phụ nữ đầu tiên của anh.
Xét về giàu có, trắng trẻo, xinh đẹp cô đều không đủ, hơn nữa lại còn....
Kết quả là, sau một giây anh đã biến thành dã thú, ra tay cũng rất mạnh.
"Này! Vẻ mặt này của cậu là sao hả? Đang nói chuyện phiếm anh cậu lại còn thất thần." Lời nói này có chút ghen tức, nhưng trong mắt Phùng Thiên Long lại toàn là vẻ trêu tức trắng trợn,
Thiên linh linh, địa linh linh, trời cao có mắt,
Cuối cùng khi anh ta còn sống, cũng để anh ta trông thấy thằng nhóc Mạc Lâm Kiêu này động tình một lần.
Mạc Lâm Kiêu ho khan hai tiếng, không giấu nổi sự lúng túng.
Gặp quỷ rồi, thế mà vừa rồi anh lại nghĩ đến buổi tối kỳ diệu kia, sau đó không nhịn được còn nhớ kỹ từng chi tiết.
Nghĩ đến từng chỉ tiết, cả người anh không khỏi nóng lên, trái tim cũng đập loạn nhịp.
Phùng Thiên Long thì nở nụ cười đắc thắng: "Ha ha ha, người anh em nói thật đi, hương vị của cô gái ấy có phải khiến cậu nhớ mãi không quên không?
Hả?"
Lúc này Mạc Lâm Kiều đã quay lại với dáng vẻ lạnh lùng giống như một vị vua: "Hôm nay đến đây không phải để nói về chuyện Thành phố Tân Thành ở phía Nam sao?"
"Quan tâm chuyện phía Nam hay phía Bắc, cũng không quan trọng bằng chuyện cậu ăn thịt uống canh! Nhanh trả lời anh, mùi vị thế nào?"
Thấy Phùng Thiên Long trưng ra vẻ mặt không lấy được đáp án chắc chắn không bỏ qua, Mạc Lâm Kiêu yên lặng một lúc lâu, sau đó trong ánh mắt nóng bỏng của Phùng Thiên Long, Mạc Lâm Kiêu khẽ phát ra một tiếng "Ừ" từ trong lỗ mũi.
Chỉ có một tiếng này, không còn gì nữa. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Vietwriter
Nhưng mà như vậy thôi cũng đủ khiến cho Phùng Thiên Long kích động phát điên rồi.
"Ôi ôi, ông trời của tôi ơi, cậu Kiêu của chúng ta cuối cùng cũng bình thường rồi! Anh còn nghi ngờ không biết một ngày nào đó cậu có thể bị nghẹn hỏng mất, sau đó ra tay với anh không đó, hiện giờ anh có thể yên tâm rồi, hôm nào đó đưa người đến đây cho anh gặp một lần nhé?"
Ai bảo Mạc Lâm Kiêu là người khiến cả hai giới đều khiếp sợ, tiền nhiều như nước, quyền thế ngút trời, thủ đoạn còn độc ác tàn nhẫn, anh dũng khí thế mạnh mẽ như sấm sét trừng trị một đám người không phục, bước chân chèn ép cả bốn thành phố lớn, trở thành kẻ ác bá không thể trêu vào nhất,
Lúc này Mạc Lâm Kiêu đang mặc một bộ âu phục màu trắng được đặt may riêng, thong dong bước đến.
Nhìn qua giống như một người đàn ông lịch thiệp rất đẹp trai, rất lịch sự,
Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của anh nhẹ nhàng lướt qua, tất cả mọi người đều bị dọa cả người run lên.
Tất cả mọi người không ai dám nhìn thắng vào anh, đều cúi đầu xuống, đồng loạt cất tiếng chào: "Ông chủ Mạc!"
Nghe nói mấy năm trước, có một cậu chủ nhà giàu nào đó trông thấy vẻ ngoài của Mạc Lâm Kiêu đẹp mắt, định giơ tay ra sờ lên mặt Mạc Lâm Kiêu một cái, đương nhiên lúc đó đã bị Mạc Lâm Kiêu tránh khỏi, sau đó Mạc Lâm Kiêu chỉ dùng ánh mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm vào cậu chủ nhà giàu kia, ngày hôm sau, đã có tin tức về cậu chủ nhà giàu tham lam sắc đẹp không biết sợ đó.
Cậu ta đã bị tai nạn xe cộ, liệt nửa người trên. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Vietwriter
Nhưng người biết rõ chuyện này lại nói ra một điều rất kinh khủng, hai mắt của cậu ta đều bị móc mất, ngay cả hai cánh tay cũng bị chặt đứt.
Chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần là người có chút đầu óc liên tưởng là biết ngay.
Cho nên, từ đó về sau, cuối cùng không còn ai dám can đảm lấy tính mạng mình ra để đặt cược nhìn chấm chằm vào mặt Mạc Lâm Kiêu nữa, càng không có ai dám khen vẻ bề ngoài của anh.
Mạc Lâm Kiêu cao gần một mét chín, dáng người cao ráo đứng giữa đám đông nhìn rất chói mắt, khi nghe thấy mọi người chào hỏi mình, gương mặt anh vẫn lạnh lùng không rõ buồn vui, không nhìn ra được chút tâm tinh nào. Anh chỉ lười biếng dùng giọng mũi "ừ một tiếng, coi như đáp lời.
Mạc Lâm Kiêu đi thẳng một đường vào sâu bên trong, không hề dừng lại, xuyên qua đình đài tầng lầu, qua vườn hoa cây cảnh, đi đến ngôi nhà hai tầng được xây dựng theo phong cách kiến trúc thời nhà Nguyễn ở tận cuối con đường, bên trên có treo một tấm biến, viết hai chữ Nguyễn Các, lúc này Trần Kiệt đang đứng ở bên ngoài mở cửa cho Mạc Lâm Kiều chậm rãi bước vào trong.
Tâng hai được trang trí rất lộng lây, có phong cách của thời Nguyễn, đồ trang trí trong này chắc hần tốn không ít tiền, cũng tổn không ít tâm tư.
Thấy Mạc Lâm Kiêu đã đi vào trong, Trần Kiệt và Nam Cung Hào đến phòng bên cạnh dùng bữa.
"Cậu Kiêu, sao bây giờ mới đến, anh ngồi chờ cậu sắp gãy cả eo rồi đây này." Phùng Thiên Long vừa nói vừa cười ha ha rất lẳng lơ.
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nở nụ cười liếc qua hai em gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh anh ta, một người đang ngồi trong lòng, một người thì nằm trên đùi anh ta.
Mạc Lâm Kiêu không nhịn nối cất tiếng trêu chọc: "Anh không được rồi à? Cải đó hỏng không dùng được nữa hả? Lúc về em bảo người mang cho anh mấy bình thuốc bổ thận nhé."
Mạc Lâm Kiêu đến rồi, Phùng Thiên Long không tiếp tục làm loạn nữa, anh ta đẩy hai cô gái kia ra một chút, rồi nghiêm chỉnh ngồi xuống. Cả người anh ta tựa vào tấm thảm tatami giống như không xương vậy, đôi mắt hoa đào lắng lợ nhìn châm chăm vào Mạc Lâm Kiêu, giống như đang muốn quyến rũ người khác.
Yêu phải tổng tà.ông chiếm Mmm
"Cậu Kiêu, nghe nói chỗ cậu có biến rồi hả? Sao anh lại thấy không đảng tin chút nào nhi?”
Mạc Lâm Kiêu ngồi xuống, anh đấy cô gái bên cạnh ra tự rót cho minh một cốc nước, rồi lấy một cải chén khác tự rót trả cho mình, sau đó nhẹ nhàng thưởng thức.
"Có thể có chuyện gi được chứ, anh bớt nghe bọn họ nói mò đi."
Phùng Thiên Long lập tức tỉnh táo lại, anh ta hiểu Mạc Lâm Kiêu rất rõ, khi Mạc Lâm Kiêu càng bình tĩnh không thừa nhận, thì chắc chân là có việc gì đó.
ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, anh ta mời tò mò đưa mặt tới gần cẩn thận quan sát kỹ Mạc Lãm Kiêu, sau đỏ anh ta vỗ mạnh một cái vào đùi, cần nhằn: "Thay đổi rồi! Cậu Kiều, cậu thay đổi rồi."
Phùng Thiên Long là kẻ có tính cách ồn ào, Mạc Lâm Kiêu chỉ ngước mắt lên, lơ đễnh nhìn anh ta một cái, coi anh ta như không khí.
Phùng Thiên Long nói rất chắc: "Thật đó, cậu đừng không tin, cậu thật sự đã thay đổi rồi, trong mắt cậu đã có hoa đào."
"Luyên thuyên cái gì đó" Còn hoa đào nữa, nghĩ anh là cây đào chắc.
"Cậu thấy chưa, cậu không hiểu đúng không, đây chỉ là ví von, nói trong mắt cậu có hoa đào, nghĩa là trong mắt cậu đã có tình cảm, không không không, nói thế vẫn chưa chuẩn, phải nói là trong mắt cậu đã có độ ấm. Đúng, trong mắt cậu đã có độ ấm."
Mạc Lâm Kiêu vẫn yên lặng không có động tĩnh nào như trước.
Nụ cười trên mặt Phùng Thiên Long càng ngày càng lớn hơn, còn pha trộn cả một chút võ lại: "Hi hi hì, nghe Trần Kiệt nói, cậu có thể làm chuyện đó được hơn nửa đêm, có đúng thế không? Sao anh lại không tin cậu có sức khỏe như vậy nhỉ? Không phải do cậu tim mãi vẫn chưa tìm thấy lối vào, chỉ mò mẫm lăn qua lăn lại bên ngoài cửa động đó chứ?"
Thô tục!
Mạc Lâm Kiêu cầm chén nước trà hất thẳng về phía Phùng Thiên Long, Phùng Thiên Long nhanh nhẹn nghiêng đầu đi tránh được, sau đó anh ta nhẹ nhàng phủi quần áo ướt của mình, miệng đã ngoác đến tận mang tai: "Ha ha, thẹn quá hoá giận rồi hả? Chẳng lẽ lại bị anh đoán trúng? Ôi ôi ôi người anh em tốt của anh, cậu chưa từng ăn thịt heo, thi cũng phải trông thấy heo chạy rồi chứ? Cấu tạo cơ thể người phụ nữ nào chẳng giống nhau, cầu môn ở nơi đó, không phải ngay cả dân bóng vào cậu cũng không biết làm chứ?"
Mạc Lâm Kiêu sa sầm mặt xuống trừng mắt nhìn Phùng Thiên Long một cái, anh không thèm để ý mấy lời thô tục mà anh ta nói, chi lạnh lùng uống trà, rồi lại uống trà.
Anh chưa từng gần gũi với người con gái nào, từ trước đến giờ cũng không tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng không có nghĩa anh là kẻ ngu ngốc, một chút kỹ thuật về chuyện ấy cũng không hiểu.
Nhưng lúc này Mạc Làm Kiêu lại không nhịn được nghĩ đến người con gái Lâm Khiết Vy kia.
Người phụ nữ đầu tiên của anh.
Xét về giàu có, trắng trẻo, xinh đẹp cô đều không đủ, hơn nữa lại còn....
Kết quả là, sau một giây anh đã biến thành dã thú, ra tay cũng rất mạnh.
"Này! Vẻ mặt này của cậu là sao hả? Đang nói chuyện phiếm anh cậu lại còn thất thần." Lời nói này có chút ghen tức, nhưng trong mắt Phùng Thiên Long lại toàn là vẻ trêu tức trắng trợn,
Thiên linh linh, địa linh linh, trời cao có mắt,
Cuối cùng khi anh ta còn sống, cũng để anh ta trông thấy thằng nhóc Mạc Lâm Kiêu này động tình một lần.
Mạc Lâm Kiêu ho khan hai tiếng, không giấu nổi sự lúng túng.
Gặp quỷ rồi, thế mà vừa rồi anh lại nghĩ đến buổi tối kỳ diệu kia, sau đó không nhịn được còn nhớ kỹ từng chi tiết.
Nghĩ đến từng chỉ tiết, cả người anh không khỏi nóng lên, trái tim cũng đập loạn nhịp.
Phùng Thiên Long thì nở nụ cười đắc thắng: "Ha ha ha, người anh em nói thật đi, hương vị của cô gái ấy có phải khiến cậu nhớ mãi không quên không?
Hả?"
Lúc này Mạc Lâm Kiều đã quay lại với dáng vẻ lạnh lùng giống như một vị vua: "Hôm nay đến đây không phải để nói về chuyện Thành phố Tân Thành ở phía Nam sao?"
"Quan tâm chuyện phía Nam hay phía Bắc, cũng không quan trọng bằng chuyện cậu ăn thịt uống canh! Nhanh trả lời anh, mùi vị thế nào?"
Thấy Phùng Thiên Long trưng ra vẻ mặt không lấy được đáp án chắc chắn không bỏ qua, Mạc Lâm Kiêu yên lặng một lúc lâu, sau đó trong ánh mắt nóng bỏng của Phùng Thiên Long, Mạc Lâm Kiêu khẽ phát ra một tiếng "Ừ" từ trong lỗ mũi.
Chỉ có một tiếng này, không còn gì nữa. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Vietwriter
Nhưng mà như vậy thôi cũng đủ khiến cho Phùng Thiên Long kích động phát điên rồi.
"Ôi ôi, ông trời của tôi ơi, cậu Kiêu của chúng ta cuối cùng cũng bình thường rồi! Anh còn nghi ngờ không biết một ngày nào đó cậu có thể bị nghẹn hỏng mất, sau đó ra tay với anh không đó, hiện giờ anh có thể yên tâm rồi, hôm nào đó đưa người đến đây cho anh gặp một lần nhé?"
Bình luận facebook