Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168-170
Chương 168: Hai người bọn họ đây là muốn làm gì
“Hả? Sao lại thế này? Sao khóa kéo không nhúc nhích rồi hả? Không phải là hỏng rồi đấy chứ?” Lâm Khiết Vy căn bản không chú ý tới trạng thái lúc này của Mạc Lâm Kiêu, tất cả tinh lực đều dành cho quần áo, khóa kéo vừa vặn tới phần eo thì dừng lại, vốn nên còn có thể kéo xuống nữa, bây giờ mắc kẹt ở đây, váy cũng không tụt xuống được nữa.
Cô lắc đầu, chuyên tâm đối phó khóa kéo, căn bản không chú ý tới hơi thở của sinh vật cao lớn ở bên cạnh đã trở nên rối loạn, còn lén lút đến gần cô rồi.
"Không phải là khóa kéo bị hỏng thật đấy chứ, mẹ nó, chất lượng kiểu gì thế, quá tệ rồi." Không phải chiếc váy này là lễ phục cao cấp sao? Cô gái tên Đồng Hải Mai kia nhìn không giống gian thương mà, vì sao lại ăn xén nguyên liệu, đây là khóa kéo chất lượng kém đúng không?
Một bàn tay thanh tú vươn về phía eo cô, giọng nói trầm thấp truyền ra: “Nào, để tôi giúp cô”
“Hả?" Lâm Khiết Vy chớp đôi mắt to mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm Kiêu, khi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp sâu không thấy đáy của anh, cứ thế bị đôi mắt mê hoặc chúng sinh làm cho kinh hãi mà phát ngốc. Đôi mắt của tên họ Mạc này cũng quá đẹp rồi, quá mê hoặc người khác, rõ ràng là một yêu tinh trên đời này! May mà cô có lực miễn dịch siêu mạnh đối với người đàn ông đẹp trai, nếu không cô đã sớm bị anh hút đi thần trí rồi.
Mạc Lâm Kiêu là Bạch Cốt Tinh phiên bản nam!
Một tay của Mạc Lâm Kiêu bóp lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, dùng lực kéo lại gần mình, khiến cô dán sát vào người anh, trong lúc này hai người dán sát không một kẽ hở, hơi thở dần hòa quyện vào nhau.
Một tay anh linh hoạt kéo làn váy của cô, âm thầm dùng nội lực,
soạt một tiếng, váy của cô bị anh xé rách dễ dàng, tư thế đó, dễ dàng như đang xé giấy, Lâm Khiết Vy cúi đầu nhìn mảnh vải rơi trên đất, xem thế là đủ rồi.
Sau đó liên tục không ngừng nghe thấy được âm thanh xoẹt xoẹt, một bộ lễ phục hoàn hảo, cứ thế bị Mạc Lâm Kiêu làm hỏng, liên tiếp biến thành một đống vải rách, nhao nhao rơi loạn trên mặt đất, độ onlam gi
rộng mỗi mảnh vải không chênh nhau mấy, còn chỉnh tề hơn dùng kéo càt!
Lúc này không biết là nên khen ngợi Mạc Lâm Kiêu công phu lợi hại, hay là khen ngợi anh mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Lâm Khiết Vy trợn mắt há hốc miệng, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao lần đầu tiên sau chuyện đó với anh, tất cả quần áo của cô đều thành mảnh vụn, hóa ra đối với người này mà nói, xé quần áo giống
như chơi đùa.
Anh vẫn ôm eo cô ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô, đúng lúc có thể thấy đường cong cơ thể xinh đẹp của cô. Đường cong đó có thể khiến đàn ông điên cuồng, ước gì có thể chết trên đường cong quyến rũ của cô.
Một nghìn ý nghĩ điên cuồng lướt qua trong đầu Mạc Lâm Kiêu, trong tiềm thức đã muốn bắt nạt vật nhỏ quần áo không chỉnh tề, tử hình ngay tại chỗ... Toàn bộ dựa vào năng lực tự chủ mạnh của anh kiềm chế rồi.
Lại ôm cô, chỉ khiến anh càng thêm khó nhịn, anh tội gì khiến mình hãm sâu vào trong loại hành hạ đó. Bỗng nhiên buông cô ra, xoay người đi vào trong, miệng chậm rãi nói nhỏ: “Được rồi, cô có thể vào nhà rồi.”
Lâm Khiết Vy đang chuẩn bị dựa vào đôi chân mềm nhũn không còn sức lực, chậm rãi đi vào nhà, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một con mãng xà rất thô rất thô lướt đi trong bụi cỏ! Cách cô hơn hai mét! Thô hơn cánh tay người trưởng thành! Chỉ trong nháy mắt, Lâm Khit Vy hiểu lầm là đạo cụ đặc biệt của Bạch Nương Tử!
"Mạc Lâm Kiêu!” Lâm Khiết Vy sợ tới mức hồn phi phách tán, giọng nói đều đã run run: “Mạc Lâm Kiêu, cứu mạng!”
Hiện giờ cô muốn chạy, nhưng căn bản không chạy được, cả người giống như con lười ba ngón nhanh nhất trong phi vụ động trời. Hành động giống như động tác chậm, trong đầu đã bước đi như bay, nhưng hiện thực tàn khốc là, cô không bước nổi một bước.
Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng xoay người, liếc thấy Lâm Khiết Vy giang hai tay với anh, cánh tay lo lắng run rẩy, bộ dạng đó giống như bé cưng đáng yêu muốn ôm, đồng thời khóe mắt liếc thấy được mãng xà siêu to đang muốn đánh lén Lâm Khiết Vy!
Nguy hiểm tới gần bất ngờ không phòng ngự như vậy!
Không chút suy nghĩ, một giây sau Mạc Lâm Kiêu xông tới trước mặt Lâm Khiết Vy, nắm chặt lấy cánh tay cô, trực tiếp ôm cô lên như ôm đứa bé. Lúc được cứu, Lâm Khiết Vy ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng, hai cái chân như bánh quai chèo vòng quanh cái hông có lực của anh.
Con rắn to dựng thắng thân rằn, cao khoảng chừng hơn một mét, lưỡi rắn thật dài lượn vòng trong không khí, tràn ngập sát khí.
Mạc Lâm Kiêu xoay người một cái, bảo vệ Lâm Khiết Vy trong lòng, nhanh chóng giơ chân lên, kình phong lập tức tỏa ra, lực lượng mảnh của Vô Ảnh Cước đột nhiên đánh về phía đầu rằn, con rắn to quay cuồng tại chỗ, bị đá cảm thấy hơi mơ hồ. Dù thế nào nó cũng không nghĩ tới một kích của mình thất bại, còn bị đánh tới mức đầu óc mơ hồ, ý thức được kẻ địch trước mắt quả cường đại, rắn tốt không chịu thiệt thòi trước mắt, vẫn nên rút lui đúng lúc thì hơn.
Mãng xà lắc người về phía bụi cỏ, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng. Sao Mạc Lâm Kiêu có thể để nó trốn đi, anh liên cầm chậu hoa ở bên cạnh, ném thẳng về phía mãng xà, chậu hoa được trút xuống nội lực, đập mạnh lên đầu rắn, mãng xà nằm bên cạnh bui có, không nhúc nhích rồi.
Mạc Lâm Kiêu vung chưởng, đang định dùng nội lực băm con mãng xà ra vạn đoạn, thì nghe thấy giọng nói sốt ruột của Lâm Khiết Vy trên đỉnh đầu: "Này này này, đừng giết chết nó!”
Mạc Lâm Kiêu không biết nói gì: "Đừng nói với tôi, cô động lòng trắc ẩn với nó đấy nhé.” Cái gọi là trái tim đồng tình của phụ nữ lan tràn khiến anh ghê tởm rồi.
Lâm Khiết Vy nói với vẻ đầy hứng thú: “Nhân lúc nó vẫn còn sống, nhanh bảo Nam Cung Hào lấy mật rắn của nó ra, cho ngâm vào trong dung dịch, đặt trong tủ lạnh, tương lai có thể làm thuốc.
Người phụ nữ này chỉ chú ý chuyện như vậy sao?
Mạc Lâm Kiêu càng không biết phải nói gì, nhưng mà trong không biết nói gì có thêm chút bội phục, nói ra những lời chẳng dễ nghe: "Một người học tệ như cô, giữ mật rắn cho cô cũng là phung phí của trời.”
Lâm Khiết Vy trợn trắng mất, người này cũng quá xem thường người khác rồi, dù thế nào cô cũng được học đàng hoàng, không phải phấn ngứa rất thành công đấy à, tuy nói là đường ngang ngõ tắt.
Nam Cung Hào từ hai mươi mấy mét chạy nhanh về bên này, ống tay áo rộng rãi tung bay, miệng kêu la: “Cậu Kiêu... Cậu Kiêu... Lâm Khiết Vy cười rộ lên: “Ha ha, trái lại Nam Cung Hào tới rất
đúng lúc, nhanh báo anh ta xử lý mật rắn đi."
Chỉ nghe Mạc Lâm Kiêu nhỏ giọng nói: "Chết tiệt, không phải bảo bọn họ đừng tới đây rồi sao?” Một giây sau, Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng xoay lưng lại, đưa Lâm
Khiết Vy vào trong biệt thự, anh quay lưng về phía Nam Cung Hào.
Mà Lâm Khiết Vy được Mạc Lâm Kiêu ôm thật sự quên mất bây giờ mình có trạng thái gì, còn đầy hứng thú vẫy tay với Nam Cung Hào, cáo mượn oai hùm nói: "Bác sĩ Hào, anh Kiêu bảo anh lấy mật rån!" Nam Cung Hào chạy nhanh tới mức không kịp thở, vô cùng kích động: "Từ trong camera theo dõi phát hiện có một con trăn lớn từ trong biển tới đây... Hả? Hai người đang làm gì thế?”
Từ góc độ của anh ta có thể thấy anh Kiêu ôm người phụ nữ họ Lâm, hai chân tuyết trắng của cô quấn bên hông anh Kiêu, tuy cô gần như được anh Kiêu che chắn, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra được, trên người Lâm Khiết Vy không mặc gì! Bởi vì anh ta giảm lên một đống vải dệt khả nghi!
Ôi trời ơi! Chẳng trách cậu Kiêu không cho bất cứ kẻ nào ở trước hành lang của biệt thự, hóa ra người ta muốn chiến tranh nóng dã ngoại ban đêm!
“Khụ khụ! Chuyện đó, thực ra tôi cũng không có chuyện gì quan trọng... Ai da, tôi đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chuyện cần xử lý một chút!” Nam Cung Hào gãi đầu như nhớ ra chuyện gì, xoay người muốn chạy trốn: "Cậu Kiêu, hai người cứ bận việc đi, tôi đi về trước!”
"Này! Bác sĩ Hào! Anh không thể đi mà! Mật rắn còn chưa lấy đâu!" Lâm Khiết Vy vẫn chưa rõ tình hình một lòng chỉ nghĩ tới mật rắn của cô, liền gọi Nam Cung Hào đã xoay người lại.
Trong lúc này Nam Cung Hào cứng đờ ở chỗ đó, cứ thế không dám quay người lại, phía sau lưng lập tức đều đã thẩm ướt mồ hôi.
Ngàn lần không nên chục ngàn lần không nên, không nên tối nay chạy tới, quấy rầy nhã hứng của cậu Kiêu, cậu Kiêu luôn mang thủ, không biết ngày khác có đánh anh ta đến Châu Phi hay không? Từ xưa tới nay cậu Kiêu vẫn luôn trong trạng thái áp lực nghiêm trọng đối với phương diện kia, cùng là đàn ông, một mặt vừa bội phục anh, một mặt lại vô cùng đau lòng thay anh. Cho dù dùng nội công áp chế, dù sao cũng là người trẻ tuổi long tinh hổ mãnh, chắc chắn tà hỏa thịnh vượng.
Lúc này Nam Cung Hào rất muốn tát mình hai cái, cho mày xem nhẹ mệnh lệnh của anh Kiêu, chạy tới phá hỏng mọi chuyện này!
Lâm Khiết Vy vừa mới gọi Nam Cung Hào lại, mông đã bị Mạc Lâm Kiêu không nặng không nhẹ đánh cho một cái, chỉ cách một tầng nội y mỏng, giống như đang chạm trực tiếp vào. Lâm Khiết Vy hoảng SỢ, nhẹ nhàng kêu một tiếng, giọng nói mềm mại như chim vàng anh, Nam Cung Hào sợ tới mức thiểu chút nữa quỳ xuống, lại càng không dám quay đầu.
Lâm Khiết Vy mở to mắt củi đâu nhìn Mạc Lâm Kiêu, vẻ mặt chất vấn và mờ mịt, ý chính là, đang yên đang lành anh đánh tôi làm gì?
Mạc Lâm Kiêu rất giận, cô gần như không mặc gì như thế, chẳng lẽ còn muốn giữ Nam Cung Hào ở lại cùng nhìn cô? Mật rằn quan trọng, hay là cơ thể trắng nốn trơn bóng của cô quan trọng?
Con mèo trong đĩa của mình, muốn để lộ ra cho người ta xem... Trong lòng anh dần dấy lửa.
Vi trừng phạt cô, một tay cố ý nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng bóng loáng của cô, Lâm Khiết Vy lập tức cứng đờ người, lại nhìn thấy đống vải trên đất, lập tức hiểu ra, nghĩ tới bây giờ mình quần áo không chỉnh tề, lập tức ngượng ngùng không thôi. Sau đó cô lại nghĩ tới hiện giờ mình lấy tư thế khó mà miêu tả treo trên người Mạc Lâm Kiêu, có lẽ Nam Cung Hào nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ theo hướng sâu xa, gương mặt lập tức sung huyết đỏ bừng, đầu nhanh chóng rụt lại, đều giấu trong lòng Mạc Lâm Kiêu, giống như đứa bé then thùng gặp người ta vùi đầu vào trong lòng người lớn.
Cá gương mặt cô đều vùi vào ngực Mạc Lâm Kiêu, cái mũi phả ra hơi thở, từng đợt phả vào da thịt anh. Anh cúi đầu nhìn bộ dạng co đầu rụt cổ của cô, đột nhiên không hiểu sao trong lòng đều được nhồi đầy.
Tâm trạng như xe qua đường núi, không hiểu sao lại tệ, không hiểu sao lại tốt hơn.
Nếu cô nhóc này tâm tâm niệm niệm lấy mật rắn sống, vậy thì thỏa mãn cô đi. Anh lười biếng phân phó: "Nam Cung Hào, nhân lúc con mãng xà này còn hơi thở, anh nhanh lấy mật rắn, cho vào tủ lạnh đi. Làm việc lưu loát một chút, sạch sẽ một chút, lát nữa bảo người tới tiêu độc mặt đất bên ngoài”
“Dạ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Nam Cung Hào đứng nghiêm, không dám quay mặt lại.
Mạc Lâm Kiêu ôm Lâm Khiết Vy như ôm đứa bé, nhanh chóng đi vào biệt thự, dùng chân đá cửa phòng. Mãi đến khi Nam Cung Hào nghe thấy tiếng đóng cửa biệt thự, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người trầm tĩnh lại.
Nam Cung Hào đi đến trước mặt con mãng xã to hiếm thấy, cúi đầu nhìn một lát, không nhịn được chậc chậc: “Người anh em à, mày ra cửa dạo phố không xem hoàng lịch à? Nhìn thấy chưa, muốn ra sân khẩu cũng phải nhìn thời cơ chứ! Nếu người anh em xuất hiện trước mặt tôi, mày già rồi còn có thể đứng ở trong ao rắn, sống thêm mấy chục năm. Đáng tiếc, niềm vui mới của chủ nhân chúng tao nhìn trúng mật rắn của mày, hôm nay mày phải thành quỷ dưới dao của tao rồi. Mật rắn lấy sống, hơi đau một chút, người anh em mày tha thứ cho tao nhé."
Nếu mãng xà có thể nghe hiểu, có lẽ lúc này cũng đã hối hận tới mức ruột xanh lại rồi. Lúc trước nó đánh lén nhân loại, càng chiến càng thắng, có không biết bao nhiều người chết trong bụng nó, dù thể nào cũng không nghĩ tới, vậy mà hôm nay gặp được cao thủ có võ công cao cường, không đụng vào nó, đều có thể đánh nó gần chết.
Mạc Lâm Kiều vào biệt thự, đặt Lâm Khiết Vy trên ghế sô pha, anh thì ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, tự mình châm trà, thưởng liếc cô một cái,
Lâm Khiết Vy ngồi trên ghế số pha co rút thành một cục, hai tay không đủ dùng, không biết nên che mình chỗ nào, đôi mắt to lo lắng nhìn xung quanh, sợ hãi người giúp việc nào đó đột nhiên tới đây. Nhìn Mạc Lâm Kiêu một lát, vậy mà người này vẫn có tâm trạng nhàn nhã châm trà.
Anh không vội, anh mặc quần áo mà! Nhưng cô không được! "Này, anh Kiêu? Anh Kiêu!" Mạc Lâm Kiêu lười biếng nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn cô hỏi: "Có phải đói bụng hay không? Bảo người ta đưa bữa ăn khuya tới đi.”
Mẹ nó! Bữa ăn khuya cái quỷ gì? Bộ dạng hiện giờ của cô bị người
giúp việc nhìn thấy, sau này cô sẽ thành trò cười trong biệt thự này mất. Cô sợ tới mức gương mặt trắng bệch, bàn tay không che nổi mặt,
cuống quít nói: "Đừng đừng đừng! Đừng gọi người tới! Tôi không ăn gì
đầu!” "Nhưng mà tôi đói bụng." Trong mắt Mạc Lâm Kiêu lóe lên chút xấu xa, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười xấu xa: "Đồ ăn ở khách sạn Hải Châu chẳng ra gì, cho nên tôi chưa ăn gì, bây giờ cảm thấy hơi đói"
“Đừng ăn, đừng ăn, anh Kiêu, mong anh nhịn một lát trước. Đợi ôm tôi đi lên lầu, anh xuống ăn bữa khuya lần nữa, được không?"
Cố gắng chớp lông mi, khiến biểu cảm của mình cố gắng chân thành lại mê hoặc một chút, hi vọng người đàn ông trước mặt có thể bị lời nói của mình đả động.
Đáng tiếc..
"Cô và tôi, ai là chủ nhân?
"Anh..."
“Vậy dựa vào cái gì một chủ nhân như tôi, đói bụng mà phải nhân nhượng cô, còn ôm cô đi lên lầu? Tự cô không có chân à?"
Lâm Khiết Vy không chú ý tới, lúc này khi Mạc Lâm Kiêu nói chuyện, trong đôi mắt lóe lên chút tà mị, cười ha ha nói: “Ông chủ bao nuôi tôn kính, anh cũng biết rồi đấy, bây giờ toàn thân tôi không có một chút sức lực nào, bảo tôi một mình đi lên tầng hai, quả thực khó như lên trời. Anh xem vừa rồi anh đều đã ôm tôi đi vào nhà, mong anh lại thương xót, ôm tôi lên phòng ngủ đi.”
"Nhưng tôi mệt, còn đói bụng nữa."
"Cơ thể anh khỏe mạnh như thế, cho dù mệt mỏi đói bụng, cũng có thể đưa tôi lên lầu được" Mạc Lâm Kiêu nở nụ cười xấu xa: “Tôi cơ thể khỏe mạnh, là cần
dùng làm chuyện đó trong phòng ngủ, ôm cô đi lên, tôi sợ sẽ thuận
tiện cùng làm chuyện đó nữa. Còn muốn ôm nữa không?”
Gương mặt Lâm Khiết Vy căng thẳng, run lẩy bẩy. Đây là trang trợn làm thịt người ta mà! Ôm lên lầu còn muốn lăn giường, cái giá này quá dọa người rồi.
Hừ, tự mình đi lên lầu! Cùng låm là chậm một chút vậy!
Hạ quyết tâm, Lâm Khiết Vy di chuyển chân xuống đất, khó khăn đứng dậy, chỉ nghe Mạc Lâm Kiêu cao giọng nói: "Bảo đầu bếp và người giúp việc nhanh trở về, chuẩn bị bữa ăn khuya cho tôi."
Lâm Khiết Vy lập tức sợ hãi, hạ quyết tâm, vỗ ngực nói: "Đừng gọi đầu bếp và người giúp việc! Ôm tôi đi lên lầu, tôi cho anh ăn bữa khuya!”
Những lời kích thích nói ra, khiến Lâm Khiết Vy đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Mạc Lâm Kiêu, cái má không khỏi đỏ lên.
Trời đất ơi, vừa rồi cô nói cái gì thế?
Sao cô dám hào phóng như vậy, dâm đãng như vậy, không cần mặt mũi như vậy! Lời nói cô mới nói, ý chẳng khác nào nói, ông chủ bao nuôi thân
ái, đến đây đi, ôm tôi đi lên lầu, tôi sẽ cho anh ăn. Phun phun phun... Hơi nghĩ như vậy, cô muốn tát chết mình.
"Chuyện đó... Vừa rồi tôi nói đùa đấy, đừng coi là thật, tôi rút về, anh xóa bỏ" Lâm Khiết Vy nuốt nước bọt, đôi mắt nhỏ khẽ đảo, chột dạ giống như ăn trộm.
Đôi mắt Mạc Lâm Kiêu lấp lánh, khóe miệng hơi nhếch lên nu quỷ dị, chậm rãi nói: “Tục ngữ nói đúng, những lời nói ra, y như bát nước hất ra ngoài” cười
Ngụ ý là, cô đều đã nói ra miệng, cô nói xóa bỏ là xóa bỏ sao? Coi người là máy tính à?
Chậm rãi đứng dậy, dáng người cao thẳng làm nối bật gương mặt tuyệt mỹ của anh, giống như yêu tinh chuẩn bị ăn cơm. Anh duỗi thắt lưng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn về phía Lâm Khiết Vy, lười biếng nói: "Thôi, thời gian không còn sớm, ôm cô đi lên lầu, nếm thử bữa ăn khuya cô nói, tối nay cũng không tính là nhàm chán”
Một câu “nếm thử bữa ăn khuya cô nói", Lâm Khiết Vy nghe như sấm sét giữa trời quang, nụ cười gượng đều đã không duy trì được, sợ tới mức lùi về sau: "Vẫn nên đừng thì hơn, anh đói bụng đi ngủ chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thân thể kiện khang, vẫn nên gọi đầu bếp tới chuẩn bị bữa ăn khuya cho anh thì hơn.” Còn tôi, anh đừng nếm thử nữa. Nếm thử, có lẽ sẽ xảy ra án mạng mất.
“Đúng vậy, đói bụng đi ngủ chắc chắn không được..." Mạc Lâm Kiêu làm bộ như hơi gật đầu, nâng mắt lên, mỉm cười nhìn cô rồi nói: "Cho nên đêm dài mênh mang, bữa ăn khuya này của cô là ắt không thể thiếu
Mẹ nó! Lâm Khiết Vy trợn mắt há miệng, thật sự không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu bình thường luôn lạnh lùng, vậy mà cũng có lúc xấu xa như thế. "Anh Kiêu, hãy nghe tôi nói... Anh đừng gấp mà. Đợi một lát đã!”
Lâm Khiết Vy luống cuống không kịp tìm lý do ngăn Mạc Lâm Kiêu lại, nhưng Mạc Lâm Kiêu đã không cho phân trần ngồi dậy ôm cô lên, chân dài thoải mái đi về phía cầu thang.
Lâm Khiết Vy sốt ruột tới mức đại não trống rồng, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ tới mức không tìm được hướng bắc rồi.
Đi lên tầng hai, anh đột nhiên dừng lại, Lâm Khiết Vy thở ra: "Anh Kiêu, cuối cùng anh cũng lý trí hơn một chút. Được rồi, để tôi ở đây đi, cảm ơn."
Không ngờ anh nhìn hai cánh cửa phòng một lát, hỏi: "Đến phòng
cô, hay là đến phòng tôi?
Há?
Cô khóc không ra nước mắt.
"Anh Kiêu, anh đừng kích động, kích động là ma quỷ, chúng ta lại thương lượng một chút..."
"Được rồi, ở phòng cô qua đêm đi, dù sao cũng là giường to” Sau khi nói xong, Mạc Lâm Kiêu cười xấu xa, ôm cô đi vào phòng ngủ của cô.
Trong đầu Lâm Khiết Vy lộn xộn, vẫn luôn sắp xếp lại ngôn ngữ, muốn nói ra có thể phanh lại người đàn ông thịnh vượng đang định ăn cô. Hay là nói với anh, anh Kiêu dì cả mẹ của tôi tới rồi! Ừm, không được, nhỡ đâu anh muốn đích thân kiểm tra, không phải là biết diễn sao? Vậy hay là nói, họ Mạc kia, loại chuyện này ép buộc phụ nữ, nói lên đàn ông không có tài cán gì! Thật oai! Nhưng tính tình tên kia thối như vậy, nghe nói thế sẽ tức giận, đánh cô một trận sau đó bá vương ngạnh thượng cung, vậy không phải là cô thiệt lớn à? Còn không bằng không bị đánh, trực tiếp ăn luôn.
Một lúc lâu sau Mạc Lâm Kiêu vẫn không nghe thấy người phụ nữ tức giận giương oai, cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô đang lim dim đôi mắt đầy sương mù, giống như đang nghĩ chuyện gì đó, gương mặt nhỏ nhắn khi thì nở rộ, khi thì nhíu lại thành cục, khi thì khổ sở.
Đột nhiên lại nghĩ tới ban đêm sao chối kia, cô điềm đạm đáng yêu ở phía dưới người anh, chọc người ta phát cuồng, khiến người ta nghiện,
Ngọn lửa trong lòng dấy mạnh lên, lập tức cao vạn trượng. Dưới đan điền cuồn cuộn khí nóng, cảm giác tê dại lan ra khắp toàn thân,
Không hay rồi! Anh vốn chỉ muốn đùa cô một chút, không nghĩ tới mình có phản ứng trước, hỏa diễm lần này mạnh hơn mấy lần trước nhiều, không biết anh còn có thể dựa vào nghị lực kiềm chế xuống được không.
Nếu thật sự không kiềm chế được... Rõ ràng chỉ có thể thuận thể mà làm rồi! Cô vốn là anh mua về dùng trong phòng ngủ, mặc kệ cô vui hay không, cho dù cô là người xấu hay người tốt, cho dù cô mang theo mục đích gì, anh muốn, vì sao không thể ngủ? Dù sao đối với anh mà nói, ngủ cơ thể cũng không có chỗ hỏng!
Trong lòng Mạc Lâm Kiêu dấy lên ý nghĩ như vậy, cho nên khi nhìn cô, rõ ràng là đôi mắt nóng bỏng hơn nhiều, đặt cô lên trên ghế mát xa, anh thì chen vào giữa hai chân cô, cánh tay để hai bên người cô, khóa chặt cô vào giữa ghế và anh.
Anh trầm giọng nói nhỏ: "Bắt đầu đi, bữa ăn nhẹ của tôi.”
Bữa ăn nhẹ? Lâm Khiết Vy bị xưng hô này làm cho khiếp sợ liên tục rùng mình một cái, hơn nữa toàn thân còn nổi da gà.
"Anh Kiêu, tôi muốn thẳng thắn với anh một chuyện." Cô muốn mạnh mẽ quấy rầy, cho anh thời gian làm lạnh. Anh tách hai chân cô ra, đặt lên trên tay cầm ghế mát xa: "Hai ta
không cản trở nhau mà. Cô nói của cô, tôi làm của tôi. Có phải cảm thấy, ở đây cũng không tệ hay không?” Anh vừa dứt lời, đúng lúc thấy được biểu cảm sợ hãi của cô,
nhưng đồng thời Mạc Lâm Kiêu lại không khỏi nảy sinh hứng thú đối với ghế mát xa này.
Không biết làm chuyện đó ở đây, sẽ có cảm giác gì?
Ý niệm này vừa xuất hiện, cơ thể anh lập tức có phản ứng. Lâm Khiết Vy đột nhiên thấy được chỗ nào đó đáng sợ của anh to lên, lập tức sợ tới mức lá gan đều đã rách. "Anh Kiêu! Không phải là anh ghét bỏ tôi mặc chiếc váy kia rất xấu rất bẩn sao? Tôi còn chưa tắm đâu! Trên người đều là hương vị của chiếc váy kia! Anh không chê tôi bẩn à?"
Quả nhiên là Mạc Lâm Kiêu cau mày lùi về sau: “Đúng là bẩn, nên đi tắm trước đi."
Cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng nhẹ nhàng thở ra, cuồng sạch sẽ gì đó, lúc này cô cảm thấy vô cùng đáng yêu.
"Vây tôi đi tắm rửa trước, anh xuống lầu ăn bữa ăn khuya đi” Đợi cô tiến vào phòng tắm, sẽ lập tức khóa cửa lại, sau đó tối nay ngủ trong phòng tắm. Cô cho anh nhịn, nhìn xem anh còn có tâm trạng ăn bữa ăn nhẹ hay không. Hừ.
Mạc Lâm Kiêu hơi gật đầu, đột nhiên nở nụ cười kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt đẹp hết phần thiên hạ: "Đề nghị này của cô không tệ, cùng tâm đi, tâm uyên ương, nói không chừng còn có thể khai phá chiến trường mới.”
Lâm Khiết Vy tức giận tới mức thiểu chút nữa không thở nổi, cô đây là tương đương chui đầu vô lưới mà!
"Tôi tự mình tắm rửa tốt hơn, đừng làm dơ người anh!” Cho dù Lâm Khiết Vy day thể nào, Mạc Lâm Kiêu dều ngoánh mặt làm ngo, ôm lấy cô tiến vào phòng tâm, đặt cô vào trong bồn tâm to, vän nưoc ấm, sau dó duoi ánh mắt không dám tin của cô, anh tao nhã coi quan áo của mình.
Cá người Lâm Khiết Vy đều bị dọa gốc, cử năm trong bon tâm như vậy, tron tròn mát, ngày ngốc nhìn cái lưng cơ báp cân xứng. Thuần tuy là tâm tính thưong thức, nhưng không tự chú đưoc nuốt nước bọt
Chết tiệt, dáng người của người đàn ông hư hỏng này dúng là mê người! Cái eo kia, cái mông đẹp kia. Xoay người lại càng khiến người ta gần như phun máu mũi, tuyến nhân ngư...
Đang chuẩn bị cởi quần lót, anh quay đầu liếc có một cái, phát hiện cô đang chảy nước miếng si ngốc nhìn mình, không khỏi mím cười.
“Hả? Sao lại thế này? Sao khóa kéo không nhúc nhích rồi hả? Không phải là hỏng rồi đấy chứ?” Lâm Khiết Vy căn bản không chú ý tới trạng thái lúc này của Mạc Lâm Kiêu, tất cả tinh lực đều dành cho quần áo, khóa kéo vừa vặn tới phần eo thì dừng lại, vốn nên còn có thể kéo xuống nữa, bây giờ mắc kẹt ở đây, váy cũng không tụt xuống được nữa.
Cô lắc đầu, chuyên tâm đối phó khóa kéo, căn bản không chú ý tới hơi thở của sinh vật cao lớn ở bên cạnh đã trở nên rối loạn, còn lén lút đến gần cô rồi.
"Không phải là khóa kéo bị hỏng thật đấy chứ, mẹ nó, chất lượng kiểu gì thế, quá tệ rồi." Không phải chiếc váy này là lễ phục cao cấp sao? Cô gái tên Đồng Hải Mai kia nhìn không giống gian thương mà, vì sao lại ăn xén nguyên liệu, đây là khóa kéo chất lượng kém đúng không?
Một bàn tay thanh tú vươn về phía eo cô, giọng nói trầm thấp truyền ra: “Nào, để tôi giúp cô”
“Hả?" Lâm Khiết Vy chớp đôi mắt to mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm Kiêu, khi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp sâu không thấy đáy của anh, cứ thế bị đôi mắt mê hoặc chúng sinh làm cho kinh hãi mà phát ngốc. Đôi mắt của tên họ Mạc này cũng quá đẹp rồi, quá mê hoặc người khác, rõ ràng là một yêu tinh trên đời này! May mà cô có lực miễn dịch siêu mạnh đối với người đàn ông đẹp trai, nếu không cô đã sớm bị anh hút đi thần trí rồi.
Mạc Lâm Kiêu là Bạch Cốt Tinh phiên bản nam!
Một tay của Mạc Lâm Kiêu bóp lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, dùng lực kéo lại gần mình, khiến cô dán sát vào người anh, trong lúc này hai người dán sát không một kẽ hở, hơi thở dần hòa quyện vào nhau.
Một tay anh linh hoạt kéo làn váy của cô, âm thầm dùng nội lực,
soạt một tiếng, váy của cô bị anh xé rách dễ dàng, tư thế đó, dễ dàng như đang xé giấy, Lâm Khiết Vy cúi đầu nhìn mảnh vải rơi trên đất, xem thế là đủ rồi.
Sau đó liên tục không ngừng nghe thấy được âm thanh xoẹt xoẹt, một bộ lễ phục hoàn hảo, cứ thế bị Mạc Lâm Kiêu làm hỏng, liên tiếp biến thành một đống vải rách, nhao nhao rơi loạn trên mặt đất, độ onlam gi
rộng mỗi mảnh vải không chênh nhau mấy, còn chỉnh tề hơn dùng kéo càt!
Lúc này không biết là nên khen ngợi Mạc Lâm Kiêu công phu lợi hại, hay là khen ngợi anh mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Lâm Khiết Vy trợn mắt há hốc miệng, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao lần đầu tiên sau chuyện đó với anh, tất cả quần áo của cô đều thành mảnh vụn, hóa ra đối với người này mà nói, xé quần áo giống
như chơi đùa.
Anh vẫn ôm eo cô ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô, đúng lúc có thể thấy đường cong cơ thể xinh đẹp của cô. Đường cong đó có thể khiến đàn ông điên cuồng, ước gì có thể chết trên đường cong quyến rũ của cô.
Một nghìn ý nghĩ điên cuồng lướt qua trong đầu Mạc Lâm Kiêu, trong tiềm thức đã muốn bắt nạt vật nhỏ quần áo không chỉnh tề, tử hình ngay tại chỗ... Toàn bộ dựa vào năng lực tự chủ mạnh của anh kiềm chế rồi.
Lại ôm cô, chỉ khiến anh càng thêm khó nhịn, anh tội gì khiến mình hãm sâu vào trong loại hành hạ đó. Bỗng nhiên buông cô ra, xoay người đi vào trong, miệng chậm rãi nói nhỏ: “Được rồi, cô có thể vào nhà rồi.”
Lâm Khiết Vy đang chuẩn bị dựa vào đôi chân mềm nhũn không còn sức lực, chậm rãi đi vào nhà, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một con mãng xà rất thô rất thô lướt đi trong bụi cỏ! Cách cô hơn hai mét! Thô hơn cánh tay người trưởng thành! Chỉ trong nháy mắt, Lâm Khit Vy hiểu lầm là đạo cụ đặc biệt của Bạch Nương Tử!
"Mạc Lâm Kiêu!” Lâm Khiết Vy sợ tới mức hồn phi phách tán, giọng nói đều đã run run: “Mạc Lâm Kiêu, cứu mạng!”
Hiện giờ cô muốn chạy, nhưng căn bản không chạy được, cả người giống như con lười ba ngón nhanh nhất trong phi vụ động trời. Hành động giống như động tác chậm, trong đầu đã bước đi như bay, nhưng hiện thực tàn khốc là, cô không bước nổi một bước.
Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng xoay người, liếc thấy Lâm Khiết Vy giang hai tay với anh, cánh tay lo lắng run rẩy, bộ dạng đó giống như bé cưng đáng yêu muốn ôm, đồng thời khóe mắt liếc thấy được mãng xà siêu to đang muốn đánh lén Lâm Khiết Vy!
Nguy hiểm tới gần bất ngờ không phòng ngự như vậy!
Không chút suy nghĩ, một giây sau Mạc Lâm Kiêu xông tới trước mặt Lâm Khiết Vy, nắm chặt lấy cánh tay cô, trực tiếp ôm cô lên như ôm đứa bé. Lúc được cứu, Lâm Khiết Vy ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng, hai cái chân như bánh quai chèo vòng quanh cái hông có lực của anh.
Con rắn to dựng thắng thân rằn, cao khoảng chừng hơn một mét, lưỡi rắn thật dài lượn vòng trong không khí, tràn ngập sát khí.
Mạc Lâm Kiêu xoay người một cái, bảo vệ Lâm Khiết Vy trong lòng, nhanh chóng giơ chân lên, kình phong lập tức tỏa ra, lực lượng mảnh của Vô Ảnh Cước đột nhiên đánh về phía đầu rằn, con rắn to quay cuồng tại chỗ, bị đá cảm thấy hơi mơ hồ. Dù thế nào nó cũng không nghĩ tới một kích của mình thất bại, còn bị đánh tới mức đầu óc mơ hồ, ý thức được kẻ địch trước mắt quả cường đại, rắn tốt không chịu thiệt thòi trước mắt, vẫn nên rút lui đúng lúc thì hơn.
Mãng xà lắc người về phía bụi cỏ, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng. Sao Mạc Lâm Kiêu có thể để nó trốn đi, anh liên cầm chậu hoa ở bên cạnh, ném thẳng về phía mãng xà, chậu hoa được trút xuống nội lực, đập mạnh lên đầu rắn, mãng xà nằm bên cạnh bui có, không nhúc nhích rồi.
Mạc Lâm Kiêu vung chưởng, đang định dùng nội lực băm con mãng xà ra vạn đoạn, thì nghe thấy giọng nói sốt ruột của Lâm Khiết Vy trên đỉnh đầu: "Này này này, đừng giết chết nó!”
Mạc Lâm Kiêu không biết nói gì: "Đừng nói với tôi, cô động lòng trắc ẩn với nó đấy nhé.” Cái gọi là trái tim đồng tình của phụ nữ lan tràn khiến anh ghê tởm rồi.
Lâm Khiết Vy nói với vẻ đầy hứng thú: “Nhân lúc nó vẫn còn sống, nhanh bảo Nam Cung Hào lấy mật rắn của nó ra, cho ngâm vào trong dung dịch, đặt trong tủ lạnh, tương lai có thể làm thuốc.
Người phụ nữ này chỉ chú ý chuyện như vậy sao?
Mạc Lâm Kiêu càng không biết phải nói gì, nhưng mà trong không biết nói gì có thêm chút bội phục, nói ra những lời chẳng dễ nghe: "Một người học tệ như cô, giữ mật rắn cho cô cũng là phung phí của trời.”
Lâm Khiết Vy trợn trắng mất, người này cũng quá xem thường người khác rồi, dù thế nào cô cũng được học đàng hoàng, không phải phấn ngứa rất thành công đấy à, tuy nói là đường ngang ngõ tắt.
Nam Cung Hào từ hai mươi mấy mét chạy nhanh về bên này, ống tay áo rộng rãi tung bay, miệng kêu la: “Cậu Kiêu... Cậu Kiêu... Lâm Khiết Vy cười rộ lên: “Ha ha, trái lại Nam Cung Hào tới rất
đúng lúc, nhanh báo anh ta xử lý mật rắn đi."
Chỉ nghe Mạc Lâm Kiêu nhỏ giọng nói: "Chết tiệt, không phải bảo bọn họ đừng tới đây rồi sao?” Một giây sau, Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng xoay lưng lại, đưa Lâm
Khiết Vy vào trong biệt thự, anh quay lưng về phía Nam Cung Hào.
Mà Lâm Khiết Vy được Mạc Lâm Kiêu ôm thật sự quên mất bây giờ mình có trạng thái gì, còn đầy hứng thú vẫy tay với Nam Cung Hào, cáo mượn oai hùm nói: "Bác sĩ Hào, anh Kiêu bảo anh lấy mật rån!" Nam Cung Hào chạy nhanh tới mức không kịp thở, vô cùng kích động: "Từ trong camera theo dõi phát hiện có một con trăn lớn từ trong biển tới đây... Hả? Hai người đang làm gì thế?”
Từ góc độ của anh ta có thể thấy anh Kiêu ôm người phụ nữ họ Lâm, hai chân tuyết trắng của cô quấn bên hông anh Kiêu, tuy cô gần như được anh Kiêu che chắn, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra được, trên người Lâm Khiết Vy không mặc gì! Bởi vì anh ta giảm lên một đống vải dệt khả nghi!
Ôi trời ơi! Chẳng trách cậu Kiêu không cho bất cứ kẻ nào ở trước hành lang của biệt thự, hóa ra người ta muốn chiến tranh nóng dã ngoại ban đêm!
“Khụ khụ! Chuyện đó, thực ra tôi cũng không có chuyện gì quan trọng... Ai da, tôi đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chuyện cần xử lý một chút!” Nam Cung Hào gãi đầu như nhớ ra chuyện gì, xoay người muốn chạy trốn: "Cậu Kiêu, hai người cứ bận việc đi, tôi đi về trước!”
"Này! Bác sĩ Hào! Anh không thể đi mà! Mật rắn còn chưa lấy đâu!" Lâm Khiết Vy vẫn chưa rõ tình hình một lòng chỉ nghĩ tới mật rắn của cô, liền gọi Nam Cung Hào đã xoay người lại.
Trong lúc này Nam Cung Hào cứng đờ ở chỗ đó, cứ thế không dám quay người lại, phía sau lưng lập tức đều đã thẩm ướt mồ hôi.
Ngàn lần không nên chục ngàn lần không nên, không nên tối nay chạy tới, quấy rầy nhã hứng của cậu Kiêu, cậu Kiêu luôn mang thủ, không biết ngày khác có đánh anh ta đến Châu Phi hay không? Từ xưa tới nay cậu Kiêu vẫn luôn trong trạng thái áp lực nghiêm trọng đối với phương diện kia, cùng là đàn ông, một mặt vừa bội phục anh, một mặt lại vô cùng đau lòng thay anh. Cho dù dùng nội công áp chế, dù sao cũng là người trẻ tuổi long tinh hổ mãnh, chắc chắn tà hỏa thịnh vượng.
Lúc này Nam Cung Hào rất muốn tát mình hai cái, cho mày xem nhẹ mệnh lệnh của anh Kiêu, chạy tới phá hỏng mọi chuyện này!
Lâm Khiết Vy vừa mới gọi Nam Cung Hào lại, mông đã bị Mạc Lâm Kiêu không nặng không nhẹ đánh cho một cái, chỉ cách một tầng nội y mỏng, giống như đang chạm trực tiếp vào. Lâm Khiết Vy hoảng SỢ, nhẹ nhàng kêu một tiếng, giọng nói mềm mại như chim vàng anh, Nam Cung Hào sợ tới mức thiểu chút nữa quỳ xuống, lại càng không dám quay đầu.
Lâm Khiết Vy mở to mắt củi đâu nhìn Mạc Lâm Kiêu, vẻ mặt chất vấn và mờ mịt, ý chính là, đang yên đang lành anh đánh tôi làm gì?
Mạc Lâm Kiêu rất giận, cô gần như không mặc gì như thế, chẳng lẽ còn muốn giữ Nam Cung Hào ở lại cùng nhìn cô? Mật rằn quan trọng, hay là cơ thể trắng nốn trơn bóng của cô quan trọng?
Con mèo trong đĩa của mình, muốn để lộ ra cho người ta xem... Trong lòng anh dần dấy lửa.
Vi trừng phạt cô, một tay cố ý nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng bóng loáng của cô, Lâm Khiết Vy lập tức cứng đờ người, lại nhìn thấy đống vải trên đất, lập tức hiểu ra, nghĩ tới bây giờ mình quần áo không chỉnh tề, lập tức ngượng ngùng không thôi. Sau đó cô lại nghĩ tới hiện giờ mình lấy tư thế khó mà miêu tả treo trên người Mạc Lâm Kiêu, có lẽ Nam Cung Hào nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ theo hướng sâu xa, gương mặt lập tức sung huyết đỏ bừng, đầu nhanh chóng rụt lại, đều giấu trong lòng Mạc Lâm Kiêu, giống như đứa bé then thùng gặp người ta vùi đầu vào trong lòng người lớn.
Cá gương mặt cô đều vùi vào ngực Mạc Lâm Kiêu, cái mũi phả ra hơi thở, từng đợt phả vào da thịt anh. Anh cúi đầu nhìn bộ dạng co đầu rụt cổ của cô, đột nhiên không hiểu sao trong lòng đều được nhồi đầy.
Tâm trạng như xe qua đường núi, không hiểu sao lại tệ, không hiểu sao lại tốt hơn.
Nếu cô nhóc này tâm tâm niệm niệm lấy mật rắn sống, vậy thì thỏa mãn cô đi. Anh lười biếng phân phó: "Nam Cung Hào, nhân lúc con mãng xà này còn hơi thở, anh nhanh lấy mật rắn, cho vào tủ lạnh đi. Làm việc lưu loát một chút, sạch sẽ một chút, lát nữa bảo người tới tiêu độc mặt đất bên ngoài”
“Dạ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Nam Cung Hào đứng nghiêm, không dám quay mặt lại.
Mạc Lâm Kiêu ôm Lâm Khiết Vy như ôm đứa bé, nhanh chóng đi vào biệt thự, dùng chân đá cửa phòng. Mãi đến khi Nam Cung Hào nghe thấy tiếng đóng cửa biệt thự, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người trầm tĩnh lại.
Nam Cung Hào đi đến trước mặt con mãng xã to hiếm thấy, cúi đầu nhìn một lát, không nhịn được chậc chậc: “Người anh em à, mày ra cửa dạo phố không xem hoàng lịch à? Nhìn thấy chưa, muốn ra sân khẩu cũng phải nhìn thời cơ chứ! Nếu người anh em xuất hiện trước mặt tôi, mày già rồi còn có thể đứng ở trong ao rắn, sống thêm mấy chục năm. Đáng tiếc, niềm vui mới của chủ nhân chúng tao nhìn trúng mật rắn của mày, hôm nay mày phải thành quỷ dưới dao của tao rồi. Mật rắn lấy sống, hơi đau một chút, người anh em mày tha thứ cho tao nhé."
Nếu mãng xà có thể nghe hiểu, có lẽ lúc này cũng đã hối hận tới mức ruột xanh lại rồi. Lúc trước nó đánh lén nhân loại, càng chiến càng thắng, có không biết bao nhiều người chết trong bụng nó, dù thể nào cũng không nghĩ tới, vậy mà hôm nay gặp được cao thủ có võ công cao cường, không đụng vào nó, đều có thể đánh nó gần chết.
Mạc Lâm Kiều vào biệt thự, đặt Lâm Khiết Vy trên ghế sô pha, anh thì ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, tự mình châm trà, thưởng liếc cô một cái,
Lâm Khiết Vy ngồi trên ghế số pha co rút thành một cục, hai tay không đủ dùng, không biết nên che mình chỗ nào, đôi mắt to lo lắng nhìn xung quanh, sợ hãi người giúp việc nào đó đột nhiên tới đây. Nhìn Mạc Lâm Kiêu một lát, vậy mà người này vẫn có tâm trạng nhàn nhã châm trà.
Anh không vội, anh mặc quần áo mà! Nhưng cô không được! "Này, anh Kiêu? Anh Kiêu!" Mạc Lâm Kiêu lười biếng nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn cô hỏi: "Có phải đói bụng hay không? Bảo người ta đưa bữa ăn khuya tới đi.”
Mẹ nó! Bữa ăn khuya cái quỷ gì? Bộ dạng hiện giờ của cô bị người
giúp việc nhìn thấy, sau này cô sẽ thành trò cười trong biệt thự này mất. Cô sợ tới mức gương mặt trắng bệch, bàn tay không che nổi mặt,
cuống quít nói: "Đừng đừng đừng! Đừng gọi người tới! Tôi không ăn gì
đầu!” "Nhưng mà tôi đói bụng." Trong mắt Mạc Lâm Kiêu lóe lên chút xấu xa, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười xấu xa: "Đồ ăn ở khách sạn Hải Châu chẳng ra gì, cho nên tôi chưa ăn gì, bây giờ cảm thấy hơi đói"
“Đừng ăn, đừng ăn, anh Kiêu, mong anh nhịn một lát trước. Đợi ôm tôi đi lên lầu, anh xuống ăn bữa khuya lần nữa, được không?"
Cố gắng chớp lông mi, khiến biểu cảm của mình cố gắng chân thành lại mê hoặc một chút, hi vọng người đàn ông trước mặt có thể bị lời nói của mình đả động.
Đáng tiếc..
"Cô và tôi, ai là chủ nhân?
"Anh..."
“Vậy dựa vào cái gì một chủ nhân như tôi, đói bụng mà phải nhân nhượng cô, còn ôm cô đi lên lầu? Tự cô không có chân à?"
Lâm Khiết Vy không chú ý tới, lúc này khi Mạc Lâm Kiêu nói chuyện, trong đôi mắt lóe lên chút tà mị, cười ha ha nói: “Ông chủ bao nuôi tôn kính, anh cũng biết rồi đấy, bây giờ toàn thân tôi không có một chút sức lực nào, bảo tôi một mình đi lên tầng hai, quả thực khó như lên trời. Anh xem vừa rồi anh đều đã ôm tôi đi vào nhà, mong anh lại thương xót, ôm tôi lên phòng ngủ đi.”
"Nhưng tôi mệt, còn đói bụng nữa."
"Cơ thể anh khỏe mạnh như thế, cho dù mệt mỏi đói bụng, cũng có thể đưa tôi lên lầu được" Mạc Lâm Kiêu nở nụ cười xấu xa: “Tôi cơ thể khỏe mạnh, là cần
dùng làm chuyện đó trong phòng ngủ, ôm cô đi lên, tôi sợ sẽ thuận
tiện cùng làm chuyện đó nữa. Còn muốn ôm nữa không?”
Gương mặt Lâm Khiết Vy căng thẳng, run lẩy bẩy. Đây là trang trợn làm thịt người ta mà! Ôm lên lầu còn muốn lăn giường, cái giá này quá dọa người rồi.
Hừ, tự mình đi lên lầu! Cùng låm là chậm một chút vậy!
Hạ quyết tâm, Lâm Khiết Vy di chuyển chân xuống đất, khó khăn đứng dậy, chỉ nghe Mạc Lâm Kiêu cao giọng nói: "Bảo đầu bếp và người giúp việc nhanh trở về, chuẩn bị bữa ăn khuya cho tôi."
Lâm Khiết Vy lập tức sợ hãi, hạ quyết tâm, vỗ ngực nói: "Đừng gọi đầu bếp và người giúp việc! Ôm tôi đi lên lầu, tôi cho anh ăn bữa khuya!”
Những lời kích thích nói ra, khiến Lâm Khiết Vy đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Mạc Lâm Kiêu, cái má không khỏi đỏ lên.
Trời đất ơi, vừa rồi cô nói cái gì thế?
Sao cô dám hào phóng như vậy, dâm đãng như vậy, không cần mặt mũi như vậy! Lời nói cô mới nói, ý chẳng khác nào nói, ông chủ bao nuôi thân
ái, đến đây đi, ôm tôi đi lên lầu, tôi sẽ cho anh ăn. Phun phun phun... Hơi nghĩ như vậy, cô muốn tát chết mình.
"Chuyện đó... Vừa rồi tôi nói đùa đấy, đừng coi là thật, tôi rút về, anh xóa bỏ" Lâm Khiết Vy nuốt nước bọt, đôi mắt nhỏ khẽ đảo, chột dạ giống như ăn trộm.
Đôi mắt Mạc Lâm Kiêu lấp lánh, khóe miệng hơi nhếch lên nu quỷ dị, chậm rãi nói: “Tục ngữ nói đúng, những lời nói ra, y như bát nước hất ra ngoài” cười
Ngụ ý là, cô đều đã nói ra miệng, cô nói xóa bỏ là xóa bỏ sao? Coi người là máy tính à?
Chậm rãi đứng dậy, dáng người cao thẳng làm nối bật gương mặt tuyệt mỹ của anh, giống như yêu tinh chuẩn bị ăn cơm. Anh duỗi thắt lưng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn về phía Lâm Khiết Vy, lười biếng nói: "Thôi, thời gian không còn sớm, ôm cô đi lên lầu, nếm thử bữa ăn khuya cô nói, tối nay cũng không tính là nhàm chán”
Một câu “nếm thử bữa ăn khuya cô nói", Lâm Khiết Vy nghe như sấm sét giữa trời quang, nụ cười gượng đều đã không duy trì được, sợ tới mức lùi về sau: "Vẫn nên đừng thì hơn, anh đói bụng đi ngủ chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thân thể kiện khang, vẫn nên gọi đầu bếp tới chuẩn bị bữa ăn khuya cho anh thì hơn.” Còn tôi, anh đừng nếm thử nữa. Nếm thử, có lẽ sẽ xảy ra án mạng mất.
“Đúng vậy, đói bụng đi ngủ chắc chắn không được..." Mạc Lâm Kiêu làm bộ như hơi gật đầu, nâng mắt lên, mỉm cười nhìn cô rồi nói: "Cho nên đêm dài mênh mang, bữa ăn khuya này của cô là ắt không thể thiếu
Mẹ nó! Lâm Khiết Vy trợn mắt há miệng, thật sự không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu bình thường luôn lạnh lùng, vậy mà cũng có lúc xấu xa như thế. "Anh Kiêu, hãy nghe tôi nói... Anh đừng gấp mà. Đợi một lát đã!”
Lâm Khiết Vy luống cuống không kịp tìm lý do ngăn Mạc Lâm Kiêu lại, nhưng Mạc Lâm Kiêu đã không cho phân trần ngồi dậy ôm cô lên, chân dài thoải mái đi về phía cầu thang.
Lâm Khiết Vy sốt ruột tới mức đại não trống rồng, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ tới mức không tìm được hướng bắc rồi.
Đi lên tầng hai, anh đột nhiên dừng lại, Lâm Khiết Vy thở ra: "Anh Kiêu, cuối cùng anh cũng lý trí hơn một chút. Được rồi, để tôi ở đây đi, cảm ơn."
Không ngờ anh nhìn hai cánh cửa phòng một lát, hỏi: "Đến phòng
cô, hay là đến phòng tôi?
Há?
Cô khóc không ra nước mắt.
"Anh Kiêu, anh đừng kích động, kích động là ma quỷ, chúng ta lại thương lượng một chút..."
"Được rồi, ở phòng cô qua đêm đi, dù sao cũng là giường to” Sau khi nói xong, Mạc Lâm Kiêu cười xấu xa, ôm cô đi vào phòng ngủ của cô.
Trong đầu Lâm Khiết Vy lộn xộn, vẫn luôn sắp xếp lại ngôn ngữ, muốn nói ra có thể phanh lại người đàn ông thịnh vượng đang định ăn cô. Hay là nói với anh, anh Kiêu dì cả mẹ của tôi tới rồi! Ừm, không được, nhỡ đâu anh muốn đích thân kiểm tra, không phải là biết diễn sao? Vậy hay là nói, họ Mạc kia, loại chuyện này ép buộc phụ nữ, nói lên đàn ông không có tài cán gì! Thật oai! Nhưng tính tình tên kia thối như vậy, nghe nói thế sẽ tức giận, đánh cô một trận sau đó bá vương ngạnh thượng cung, vậy không phải là cô thiệt lớn à? Còn không bằng không bị đánh, trực tiếp ăn luôn.
Một lúc lâu sau Mạc Lâm Kiêu vẫn không nghe thấy người phụ nữ tức giận giương oai, cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô đang lim dim đôi mắt đầy sương mù, giống như đang nghĩ chuyện gì đó, gương mặt nhỏ nhắn khi thì nở rộ, khi thì nhíu lại thành cục, khi thì khổ sở.
Đột nhiên lại nghĩ tới ban đêm sao chối kia, cô điềm đạm đáng yêu ở phía dưới người anh, chọc người ta phát cuồng, khiến người ta nghiện,
Ngọn lửa trong lòng dấy mạnh lên, lập tức cao vạn trượng. Dưới đan điền cuồn cuộn khí nóng, cảm giác tê dại lan ra khắp toàn thân,
Không hay rồi! Anh vốn chỉ muốn đùa cô một chút, không nghĩ tới mình có phản ứng trước, hỏa diễm lần này mạnh hơn mấy lần trước nhiều, không biết anh còn có thể dựa vào nghị lực kiềm chế xuống được không.
Nếu thật sự không kiềm chế được... Rõ ràng chỉ có thể thuận thể mà làm rồi! Cô vốn là anh mua về dùng trong phòng ngủ, mặc kệ cô vui hay không, cho dù cô là người xấu hay người tốt, cho dù cô mang theo mục đích gì, anh muốn, vì sao không thể ngủ? Dù sao đối với anh mà nói, ngủ cơ thể cũng không có chỗ hỏng!
Trong lòng Mạc Lâm Kiêu dấy lên ý nghĩ như vậy, cho nên khi nhìn cô, rõ ràng là đôi mắt nóng bỏng hơn nhiều, đặt cô lên trên ghế mát xa, anh thì chen vào giữa hai chân cô, cánh tay để hai bên người cô, khóa chặt cô vào giữa ghế và anh.
Anh trầm giọng nói nhỏ: "Bắt đầu đi, bữa ăn nhẹ của tôi.”
Bữa ăn nhẹ? Lâm Khiết Vy bị xưng hô này làm cho khiếp sợ liên tục rùng mình một cái, hơn nữa toàn thân còn nổi da gà.
"Anh Kiêu, tôi muốn thẳng thắn với anh một chuyện." Cô muốn mạnh mẽ quấy rầy, cho anh thời gian làm lạnh. Anh tách hai chân cô ra, đặt lên trên tay cầm ghế mát xa: "Hai ta
không cản trở nhau mà. Cô nói của cô, tôi làm của tôi. Có phải cảm thấy, ở đây cũng không tệ hay không?” Anh vừa dứt lời, đúng lúc thấy được biểu cảm sợ hãi của cô,
nhưng đồng thời Mạc Lâm Kiêu lại không khỏi nảy sinh hứng thú đối với ghế mát xa này.
Không biết làm chuyện đó ở đây, sẽ có cảm giác gì?
Ý niệm này vừa xuất hiện, cơ thể anh lập tức có phản ứng. Lâm Khiết Vy đột nhiên thấy được chỗ nào đó đáng sợ của anh to lên, lập tức sợ tới mức lá gan đều đã rách. "Anh Kiêu! Không phải là anh ghét bỏ tôi mặc chiếc váy kia rất xấu rất bẩn sao? Tôi còn chưa tắm đâu! Trên người đều là hương vị của chiếc váy kia! Anh không chê tôi bẩn à?"
Quả nhiên là Mạc Lâm Kiêu cau mày lùi về sau: “Đúng là bẩn, nên đi tắm trước đi."
Cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng nhẹ nhàng thở ra, cuồng sạch sẽ gì đó, lúc này cô cảm thấy vô cùng đáng yêu.
"Vây tôi đi tắm rửa trước, anh xuống lầu ăn bữa ăn khuya đi” Đợi cô tiến vào phòng tắm, sẽ lập tức khóa cửa lại, sau đó tối nay ngủ trong phòng tắm. Cô cho anh nhịn, nhìn xem anh còn có tâm trạng ăn bữa ăn nhẹ hay không. Hừ.
Mạc Lâm Kiêu hơi gật đầu, đột nhiên nở nụ cười kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt đẹp hết phần thiên hạ: "Đề nghị này của cô không tệ, cùng tâm đi, tâm uyên ương, nói không chừng còn có thể khai phá chiến trường mới.”
Lâm Khiết Vy tức giận tới mức thiểu chút nữa không thở nổi, cô đây là tương đương chui đầu vô lưới mà!
"Tôi tự mình tắm rửa tốt hơn, đừng làm dơ người anh!” Cho dù Lâm Khiết Vy day thể nào, Mạc Lâm Kiêu dều ngoánh mặt làm ngo, ôm lấy cô tiến vào phòng tâm, đặt cô vào trong bồn tâm to, vän nưoc ấm, sau dó duoi ánh mắt không dám tin của cô, anh tao nhã coi quan áo của mình.
Cá người Lâm Khiết Vy đều bị dọa gốc, cử năm trong bon tâm như vậy, tron tròn mát, ngày ngốc nhìn cái lưng cơ báp cân xứng. Thuần tuy là tâm tính thưong thức, nhưng không tự chú đưoc nuốt nước bọt
Chết tiệt, dáng người của người đàn ông hư hỏng này dúng là mê người! Cái eo kia, cái mông đẹp kia. Xoay người lại càng khiến người ta gần như phun máu mũi, tuyến nhân ngư...
Đang chuẩn bị cởi quần lót, anh quay đầu liếc có một cái, phát hiện cô đang chảy nước miếng si ngốc nhìn mình, không khỏi mím cười.
Bình luận facebook