Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-212
Chương 212: Nuôi mập để mình ăn
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
"Anh của tôi ơi, anh quá khỏe mạnh, chưa từng truyền nước phải không? Mũi kim đột ngột rút ra khói mạch máu, nhất định sẽ chảy máu, bình thường thôi. Không chảy máu là người già đấy" Lâm Khiết Vy ngượng ngùng cười khổ nói: “Nếu nói kỹ thuật...haha, với yêu cầu của anh, tôi đã bị đuối mấy ngàn lần rồi."
Cô đâm kim vào cho người ta, khiến bệnh nhân quý khóc sói gào, nghi ngờ cuộc đời...
Mạc Lâm Kiêu chấn động không ngớt nhìn Lâm Khiết Vy.
Với sự ngốc nghếch và học dở của Lâm Khiết Vy, lại có thêm nhận thức sâu sắc. Anh đang nuôi một người, dường như trừ ăn và gây chuyện ra, hình như không còn năng lực nào khác.
"Quần áo mang đến cho cô rồi, còn có đồ cô cần, không biết mua loại nào, mỗi thứ mua một chút, cô tự chọn đi."
Lâm Khiết Vy bước xuống giường bệnh, chuẩn bị vào phòng vệ sinh thay đồ và băng vệ sinh, vươn tay ra, cứng ngắc trong không trung, khóe môi không ngừng co rút. Một túi lớn như vậy, đầy ắp, toàn bộ đều là băng vệ sinh?
"Nhiều như vậy?”
Mạc Lâm Kiêu ngồi trên ghế bên cạnh nhàn nhạt nói: “Còn ba túi nữa trên xe.”
Lâm Khiết Vy trợn mắt há miệng.
Đây đâu phải là đi mua đồ, mà là gom hết hàng của người ta phải không? Bốn túi băng vệ sinh...thật không biết trong đầu Mạc Lâm Kiêu nghĩ gì, chưa đợi cô dùng hết, đã đến lúc hết hạn rồi. Lâm Khiết Vy nhất thời cạn lời liếc nhìn gương mặt lạnh lùng bình
tĩnh của Mạc Lâm Kiêu, cúi đầu vào nhà vệ sinh.
Sau khi đội siêu xe của Mạc Lâm Kiêu rời khỏi bệnh viện, giám đốc bệnh viện tiễn đến trước cửa thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh đầy đầu.
Coi như đã tiến vị ôn thần này đi rồi!
Bà dì cả người phụ nữ của cậu Mạc đến thăm, lại làm cho bệnh viện rối loạn gà bay chó sủa, chuyện này không biết làm lỡ bao nhiêu bệnh nặng, nếu là bệnh nặng, chẳng phải bệnh viện của họ phải ngừng kinh doanh sao.
Trở về biệt thự Mạc Thiên, trên đường Lâm Khiết Vy nghe thấy trong nhà đã chuẩn bị bữa khuya, lập tức lấy lại tinh thần, nhưng khi cô hưng phấn xông vào phòng ăn, nhìn thấy món ngon trên bàn, lập tức không còn thèm ăn nữa.
Toàn bộ đều là bổ máu!
Bác Trần còn đứng bên cạnh, cười tủm tỉm giới thiệu: “Canh gà ác đương quy rất bổ máu, lúc này cô ăn rất tốt. Đây là cháo tổ yến táo tàu, cũng bổ máu. Còn có..."
Cái này bổ máu, cái kia bổ máu, toàn là bổ máu bổ máu!
Khóe môi Lâm Khiết Vy co rút. Cho nên, bà dì cả cô đến thôi, mà cả thế giới đều biết rồi sao? Mất mặt quá!
Không muốn ăn, một miếng cũng nuốt không trôi! Nhưng nhìn thấy ánh mắt âm trầm áp bức của Mạc Lâm Kiêu, cùng ánh mắt mong đợi của bác Trần, chỉ đành uất ức ngồi xuống, vùi đầu ăn.
Bên tai còn nghe thấy tiếng nói chuyện khiến người ta phát điên của Mạc Lâm Kiêu và bác Trần. Bác Trần: “Mấy ngày này đừng để cô Lâm chạm vào nước lạnh.”
Mạc Lâm Kiêu: "Tất hết nước lạnh trong nhà, nhiệt độ thấp nhất
giữ ở mức nhiệt độ cơ thể người.” Bác Trần: “Không biết ở bệnh viện có nước ấm không? Dù sao cô Lâm ban ngày làm việc, lúc rửa tay cũng rất phiền phức
Mạc Lâm Kiêu: "Cơ thế không thoải mái như vậy, còn đi làm gì chứ? Mấy ngày nay ở nhà thôi."
Bác Trần: “Túi giữ ấm bảo cậu mua cậu đã mua chưa?”
Mạc Lâm Kiêu: "Quên mua rồi. Không sao, tôi có cách khác.”
Thật sự không chịu nổi nữa, Lâm Khiết Vy buông muỗng đang cầm trong tay xuống, bực bội nói: "Chỉ có chút chuyện nhỏ thôi, sao lại không thể đi làm? Tôi muốn đi làm!”
Mạc Lâm Kiêu nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn cô. Ảnh mắt đó, rõ ràng là kiên quyết không đồng ý. Vẻ mặt Lâm Khiết Vy ủ rũ: "Trong bệnh viện có nước nóng, tôi có thể dùng nước nóng rửa tay, đảm bảo!”
Cô mới không muốn ở đây đâu, không có công việc, nhàm chán biết bao.
Mạc Lâm Kiêu vẫn không bày tỏ thái độ như cũ, bạnh mặt, thần sắc không rõ. Hiển nhiên, anh đã nhận định để cô ở nhà mới là tốt nhất.
Lâm Khiết Vy vội vàng đi đến chỗ Mạc Lâm Kiêu ngồi, kéo tay áo anh, đáng thương nói: "Cho tôi đi làm đi, tôi đảm bảo sẽ thương tiếc sức khỏe của mình, tuyệt đối không chạm đến chút nước lạnh nào, có được không? Hửm? Được không?"
Để lay chuyển người đàn ông mặt lạnh tâm độc này, Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ dùng giọng điệu làm nũng, kéo tay áo anh, lắc lư người mình, như một đứa nhỏ đang làm nũng.
Đồng tử sâu thẳm của Mạc Lâm Kiêu lóe lên, không khỏi âm thầm thở dài, quả nhiên, anh không chịu nổi cô làm nũng.
Vươn tay ôm eo cô, kéo cô ngồi trên đùi mình, động tác vô cùng thoải mái tự nhiên.
“Nếu để tôi phát hiện cô chạm vào nước lạnh...
"Không đâu, tuyệt đối không?” Lâm Khiết Vy một lòng muốn trả giá, sự chú ý đều đặt vào chuyện đi làm, hoàn toàn không để ý mình đang ngồi trên đùi người ta.
“Đi làm cũng được, nhưng khi thấy mệt, nhất định phải về nghỉ ngơi. Hửm?"
Lâm Khiết Vy vui mừng gật đầu, đồng ý rất sảng khoái: “Biết rồi, nhất định nhất định!”
Bác Trần mang chén canh gà ác qua: "Cô Lâm, chén canh này còn chưa uống xong, nào, uống thêm vài ngụm nữa”
Những món này toàn bộ đều cố ý thêm vào dược liệu bổ máu, mùi vị có chút kỳ lạ, Lâm Khiết Vy còn ăn nữa sẽ nôn mất, hoảng sợ dụi đầu vào hõm cổ của Mạc Lâm Kiêu, trốn đi, rầu rĩ nói: "Tôi no rồi, không ăn nổi nữa!”
Cả người Mạc Lâm Kiêu lập tức cứng ngắc. Nơi cô dựa vào, khí nóng dày đặc từ hõm cổ anh lan đến toàn thân, trong ngực lại là cơ thế mềm mại không xương của cô, dường như có ngọn lửa lớn bốc lên từ đan điền. Mùi vị mất hồn không kể xiết, thiêu đốt anh.
Một khi cô chơi xấu, làm nũng, anh triệt để hết cách.
Liên thuận thế ôm cô đứng lên, vừa đi lên lầu, vừa nói với bác Trần: “Bỏ đi, ăn cũng không ít, ngày mai lại chuẩn bị thêm mấy món khác.”
Bác Trần cười nói: "Vâng, cậu Mạc, đều nghe cậu sắp xếp. Buổi tối đừng để cô Lâm sợ hãi!” Câu cuối cùng, khiến Lâm Khiết Vy giật mình. Lời nói của bác Trần có nghĩa khác, ông nói với Mạc Lâm Kiêu câu đó để làm gì, hai người họ đâu có ở chung phòng.
Không ngờ, Mạc Lâm Kiêu đi lên lầu lười biếng đáp lại một câu: "Yên tâm, buổi tối tôi canh chừng cô ấy, không để cô ấy đạp chăn."
Trời! Có ý gì? Lâm Khiết Vy giật mình ngẩng đầu, trừng to mắt, không dám tin nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Tên này chắc không phải muốn ngủ chung với cô tối nay đấy chứ?
Chuyện chuyện chuyện này rất nguy hiểm! Anh khỏe như vậy, tinh lực dồi dào như mãnh thú, nơi nào đó hở chút là to lên, nếu cô ngủ chung giường với anh, đêm dài đăng đẳng, cô cảm thấy bất kỳ lúc nào anh hứng chí, cũng sẽ tử hình cô ngay tại chỗ.
Bây giờ cô đang ở trong kỳ, bà dì cả đến nếu bị người ta làm gì đó, nghe nói không tốt với sức khỏe phụ nữ. Hình như nghe nói có vài người đàn ông, rất thích khi bà dì cả của phụ nữ đến chơi một vài động tác, cái gì mà nhiễm hoa mai, Mạc Lâm Kiêu chắc sẽ không có ham mê đáng sợ này đấy chứ?
Đang run rẩy.
Chẳng trách ở trong bệnh viện, anh lại sốt ruột vì cô như vậy, cô còn thấy kinh ngạc, thì ra có ý định nuôi mập để mình ăn.
Quả nhiên, giống như cô dự đoán, cô vừa tắm xong, nằm trên giường, Mạc Lâm Kiêu thay đồ ngủ ở nhà, tóc vẫn còn ướt bước vào phòng cô.
Cô trợn mắt há miệng, rõ ràng vừa rồi cổ ý khóa cửa, tại sao anh lại có thể vào đây như chốn không người vậy?
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
"Anh của tôi ơi, anh quá khỏe mạnh, chưa từng truyền nước phải không? Mũi kim đột ngột rút ra khói mạch máu, nhất định sẽ chảy máu, bình thường thôi. Không chảy máu là người già đấy" Lâm Khiết Vy ngượng ngùng cười khổ nói: “Nếu nói kỹ thuật...haha, với yêu cầu của anh, tôi đã bị đuối mấy ngàn lần rồi."
Cô đâm kim vào cho người ta, khiến bệnh nhân quý khóc sói gào, nghi ngờ cuộc đời...
Mạc Lâm Kiêu chấn động không ngớt nhìn Lâm Khiết Vy.
Với sự ngốc nghếch và học dở của Lâm Khiết Vy, lại có thêm nhận thức sâu sắc. Anh đang nuôi một người, dường như trừ ăn và gây chuyện ra, hình như không còn năng lực nào khác.
"Quần áo mang đến cho cô rồi, còn có đồ cô cần, không biết mua loại nào, mỗi thứ mua một chút, cô tự chọn đi."
Lâm Khiết Vy bước xuống giường bệnh, chuẩn bị vào phòng vệ sinh thay đồ và băng vệ sinh, vươn tay ra, cứng ngắc trong không trung, khóe môi không ngừng co rút. Một túi lớn như vậy, đầy ắp, toàn bộ đều là băng vệ sinh?
"Nhiều như vậy?”
Mạc Lâm Kiêu ngồi trên ghế bên cạnh nhàn nhạt nói: “Còn ba túi nữa trên xe.”
Lâm Khiết Vy trợn mắt há miệng.
Đây đâu phải là đi mua đồ, mà là gom hết hàng của người ta phải không? Bốn túi băng vệ sinh...thật không biết trong đầu Mạc Lâm Kiêu nghĩ gì, chưa đợi cô dùng hết, đã đến lúc hết hạn rồi. Lâm Khiết Vy nhất thời cạn lời liếc nhìn gương mặt lạnh lùng bình
tĩnh của Mạc Lâm Kiêu, cúi đầu vào nhà vệ sinh.
Sau khi đội siêu xe của Mạc Lâm Kiêu rời khỏi bệnh viện, giám đốc bệnh viện tiễn đến trước cửa thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh đầy đầu.
Coi như đã tiến vị ôn thần này đi rồi!
Bà dì cả người phụ nữ của cậu Mạc đến thăm, lại làm cho bệnh viện rối loạn gà bay chó sủa, chuyện này không biết làm lỡ bao nhiêu bệnh nặng, nếu là bệnh nặng, chẳng phải bệnh viện của họ phải ngừng kinh doanh sao.
Trở về biệt thự Mạc Thiên, trên đường Lâm Khiết Vy nghe thấy trong nhà đã chuẩn bị bữa khuya, lập tức lấy lại tinh thần, nhưng khi cô hưng phấn xông vào phòng ăn, nhìn thấy món ngon trên bàn, lập tức không còn thèm ăn nữa.
Toàn bộ đều là bổ máu!
Bác Trần còn đứng bên cạnh, cười tủm tỉm giới thiệu: “Canh gà ác đương quy rất bổ máu, lúc này cô ăn rất tốt. Đây là cháo tổ yến táo tàu, cũng bổ máu. Còn có..."
Cái này bổ máu, cái kia bổ máu, toàn là bổ máu bổ máu!
Khóe môi Lâm Khiết Vy co rút. Cho nên, bà dì cả cô đến thôi, mà cả thế giới đều biết rồi sao? Mất mặt quá!
Không muốn ăn, một miếng cũng nuốt không trôi! Nhưng nhìn thấy ánh mắt âm trầm áp bức của Mạc Lâm Kiêu, cùng ánh mắt mong đợi của bác Trần, chỉ đành uất ức ngồi xuống, vùi đầu ăn.
Bên tai còn nghe thấy tiếng nói chuyện khiến người ta phát điên của Mạc Lâm Kiêu và bác Trần. Bác Trần: “Mấy ngày này đừng để cô Lâm chạm vào nước lạnh.”
Mạc Lâm Kiêu: "Tất hết nước lạnh trong nhà, nhiệt độ thấp nhất
giữ ở mức nhiệt độ cơ thể người.” Bác Trần: “Không biết ở bệnh viện có nước ấm không? Dù sao cô Lâm ban ngày làm việc, lúc rửa tay cũng rất phiền phức
Mạc Lâm Kiêu: "Cơ thế không thoải mái như vậy, còn đi làm gì chứ? Mấy ngày nay ở nhà thôi."
Bác Trần: “Túi giữ ấm bảo cậu mua cậu đã mua chưa?”
Mạc Lâm Kiêu: "Quên mua rồi. Không sao, tôi có cách khác.”
Thật sự không chịu nổi nữa, Lâm Khiết Vy buông muỗng đang cầm trong tay xuống, bực bội nói: "Chỉ có chút chuyện nhỏ thôi, sao lại không thể đi làm? Tôi muốn đi làm!”
Mạc Lâm Kiêu nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn cô. Ảnh mắt đó, rõ ràng là kiên quyết không đồng ý. Vẻ mặt Lâm Khiết Vy ủ rũ: "Trong bệnh viện có nước nóng, tôi có thể dùng nước nóng rửa tay, đảm bảo!”
Cô mới không muốn ở đây đâu, không có công việc, nhàm chán biết bao.
Mạc Lâm Kiêu vẫn không bày tỏ thái độ như cũ, bạnh mặt, thần sắc không rõ. Hiển nhiên, anh đã nhận định để cô ở nhà mới là tốt nhất.
Lâm Khiết Vy vội vàng đi đến chỗ Mạc Lâm Kiêu ngồi, kéo tay áo anh, đáng thương nói: "Cho tôi đi làm đi, tôi đảm bảo sẽ thương tiếc sức khỏe của mình, tuyệt đối không chạm đến chút nước lạnh nào, có được không? Hửm? Được không?"
Để lay chuyển người đàn ông mặt lạnh tâm độc này, Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ dùng giọng điệu làm nũng, kéo tay áo anh, lắc lư người mình, như một đứa nhỏ đang làm nũng.
Đồng tử sâu thẳm của Mạc Lâm Kiêu lóe lên, không khỏi âm thầm thở dài, quả nhiên, anh không chịu nổi cô làm nũng.
Vươn tay ôm eo cô, kéo cô ngồi trên đùi mình, động tác vô cùng thoải mái tự nhiên.
“Nếu để tôi phát hiện cô chạm vào nước lạnh...
"Không đâu, tuyệt đối không?” Lâm Khiết Vy một lòng muốn trả giá, sự chú ý đều đặt vào chuyện đi làm, hoàn toàn không để ý mình đang ngồi trên đùi người ta.
“Đi làm cũng được, nhưng khi thấy mệt, nhất định phải về nghỉ ngơi. Hửm?"
Lâm Khiết Vy vui mừng gật đầu, đồng ý rất sảng khoái: “Biết rồi, nhất định nhất định!”
Bác Trần mang chén canh gà ác qua: "Cô Lâm, chén canh này còn chưa uống xong, nào, uống thêm vài ngụm nữa”
Những món này toàn bộ đều cố ý thêm vào dược liệu bổ máu, mùi vị có chút kỳ lạ, Lâm Khiết Vy còn ăn nữa sẽ nôn mất, hoảng sợ dụi đầu vào hõm cổ của Mạc Lâm Kiêu, trốn đi, rầu rĩ nói: "Tôi no rồi, không ăn nổi nữa!”
Cả người Mạc Lâm Kiêu lập tức cứng ngắc. Nơi cô dựa vào, khí nóng dày đặc từ hõm cổ anh lan đến toàn thân, trong ngực lại là cơ thế mềm mại không xương của cô, dường như có ngọn lửa lớn bốc lên từ đan điền. Mùi vị mất hồn không kể xiết, thiêu đốt anh.
Một khi cô chơi xấu, làm nũng, anh triệt để hết cách.
Liên thuận thế ôm cô đứng lên, vừa đi lên lầu, vừa nói với bác Trần: “Bỏ đi, ăn cũng không ít, ngày mai lại chuẩn bị thêm mấy món khác.”
Bác Trần cười nói: "Vâng, cậu Mạc, đều nghe cậu sắp xếp. Buổi tối đừng để cô Lâm sợ hãi!” Câu cuối cùng, khiến Lâm Khiết Vy giật mình. Lời nói của bác Trần có nghĩa khác, ông nói với Mạc Lâm Kiêu câu đó để làm gì, hai người họ đâu có ở chung phòng.
Không ngờ, Mạc Lâm Kiêu đi lên lầu lười biếng đáp lại một câu: "Yên tâm, buổi tối tôi canh chừng cô ấy, không để cô ấy đạp chăn."
Trời! Có ý gì? Lâm Khiết Vy giật mình ngẩng đầu, trừng to mắt, không dám tin nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Tên này chắc không phải muốn ngủ chung với cô tối nay đấy chứ?
Chuyện chuyện chuyện này rất nguy hiểm! Anh khỏe như vậy, tinh lực dồi dào như mãnh thú, nơi nào đó hở chút là to lên, nếu cô ngủ chung giường với anh, đêm dài đăng đẳng, cô cảm thấy bất kỳ lúc nào anh hứng chí, cũng sẽ tử hình cô ngay tại chỗ.
Bây giờ cô đang ở trong kỳ, bà dì cả đến nếu bị người ta làm gì đó, nghe nói không tốt với sức khỏe phụ nữ. Hình như nghe nói có vài người đàn ông, rất thích khi bà dì cả của phụ nữ đến chơi một vài động tác, cái gì mà nhiễm hoa mai, Mạc Lâm Kiêu chắc sẽ không có ham mê đáng sợ này đấy chứ?
Đang run rẩy.
Chẳng trách ở trong bệnh viện, anh lại sốt ruột vì cô như vậy, cô còn thấy kinh ngạc, thì ra có ý định nuôi mập để mình ăn.
Quả nhiên, giống như cô dự đoán, cô vừa tắm xong, nằm trên giường, Mạc Lâm Kiêu thay đồ ngủ ở nhà, tóc vẫn còn ướt bước vào phòng cô.
Cô trợn mắt há miệng, rõ ràng vừa rồi cổ ý khóa cửa, tại sao anh lại có thể vào đây như chốn không người vậy?
Bình luận facebook