• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu Full dịch (3 Viewers)

  • Chap-230

Chương 231: Có thể cưới trước yêu sau.




Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net



Mạc Lâm Kiêu tự động ngồi xuống sa lon cạnh đó, lại có người bưng lên trà ngon mời anh.



"Người mà anh định kết hôn?"



Phùng Thiên Long vẫn chưa vừa lòng: "Đúng vậ, hồi trước suýt nữa thì hôn được cô ấy rồi, tiếc thật. Cô nàng cá trạch này lắm trò thật đấy!"



"Tôi vừa từ viện về đây, Thượng Quan Tư bảo tôi đi thăm Tề Việt" Mạc Lâm Kiêu ngừng một chút, nhàn nhạt nói.



Phùng Thiên Long nhíu mày, thở dài: "Tôi biết việc này không thoát nổi anh, chuyện mới xảy ra mấy tiếng đồng hồ, anh đã chạy đến đây hỏi tội."



"Gì mà hỏi tội, thẳng nhóc Tề Việt kia tính cách ra sao tôi còn không biết à?" Sắc mặt Mạc Lâm Kiều lạnh nhạt: "Ngại mặt mũi thân thích nên hỏi nhiều mấy câu mà thôi. Nghe nói cậu ta vừa ý người phụ nữ của cậu?"



Phùng Thiên Long lập tức nổi giận: "Thằng cháu trai kia của cậu đúng là không biết lí lẽ, vô tình gặp được vợ tôi không nói năng gì đã bắt người đi, kêu là mốn đi thuê phòng! Ông đây nhìn được chắc? Mấu chốt là cậu ta còn đứng trước mặt vợ tôi chế tôi già, cục nợ này ông không nuốt nổi, nên mới đồng ý đầu tay đôi với nó! Xem ra võ thuật của ông trời con vẫn không bằng ông Phùng đây!"



Chuyện này không khác lắm với suy đoán của Mạc Lâm Kiêu, cho nên biểu cảm của anh ta vẫn như thường.



"Đánh cũng đánh rồi, anh cũng không thiệt gì, tiếp theo cũng nể tình nhà họ Tề một chút, đi đến nơi xin lỗi, làm trò cho có là dduocj!"



Phùng Thiên Long lộ ra nét kinh ngạc: "Được đấy người anh em,



lần này không bênh thân thích nhà anh khiến tôi rất cảm động đó. Nhưng tôi không tin nhà họ lại bỏ qua dễ như vậy!"



Mạc Lâm Kiêu cười: "Tề Việt nói muốn anh nhường người phụ nữ kia cho cậu ta!"



Phùng Thiên Long đứng bật dậy, mắt lộ tia giận: "Không thể nào! Người của ông đây thì không có chuyện nhường cho ai hết! Cho dù nó có cầm súng dí lên đầu tôi thì tôi vẫn nói y vậy!"



Mạc Lâm Kiêu khoát tay, ý bảo Phùng Thiên Long tĩnh táo một chút, ngồi xuống trước đã.



Phùng Thiên Long không phục hừ một tiếng, anh ta ngồi xuống nhưng khuôn mặt vẫn tức tối như cũ. "Hoảng cái gì, nghe tôi nói hết lời. tên của vợ cậu chính là Kim



Ngọc!"



"Kim Ngọc? Ai vậy?"



"Vậy không phải ổn thỏa? Tề Việt đích thân chỉ mặt gọi tên rằng nó muốn anh nhường Kim Ngọc cho nó, anh có nhường không?"



Phùng Thiên Long ngẩn người, sửng sốt một lát mới tiêu hóa hết



lời của Mạc Lâm Kiêu, lập tức nở nụ cười xấu xa. "Ha ha ha, Kim Ngọc? A Kiêu, tôi phục cậu rồi, chơi chữ vui lắm đúng không! Cứ theo lời cậu, tiếp đó tôi tới tận cửa xin lỗi, sau sẽ đưa



Kim Ngọc cho cậu ta!"



Trong mắt Mạc Lâm Kiêu lại xẹt qua lo âu: "Nhưng anh cũng đừng mừng sớm quá, tên nhóc Tề Việt kia khó chơi đấy, nếu nó đã muốn cái gì, không có được thì không bỏ qua đâu, anh vẫn nên mau mau kết hôn với vợ mình đi, bằng không Tề Việt chắc chắn chưa chịu hết hy vọng.



"Nói thì nói vậy, nhưng tôi cũng đâu thể bắt ép người ta, hiện giờ vợ tôi vẫn chưa có ý gì với tôi đâu, muốn để cô ấy đồng ý kết hôn với tôi khó hơn lên trời" Phùng Thiên Long nhíu mày trầm ngâm.



Không phải khó mà là rất khó!



Hiện tại còn chưa hôn được, về phần lên giường với kết hôn, núi cao đường xa!



Mạc Lâm Kiêu cười cười, trong mắt là sự quyết liệt: "Những lúc đặc biệt cần dùng đến phương pháp đặc biệt. Thái tử Phùng phong lưu nhiều năm, làm việc dứt khoát, sao lại ủy mị trước chuyện đàn bà như vậy? Nếu không được thì trước cứ cướp, sau khi kết hôn thì chậm chậm bồi dưỡng tình cảm, chỉ cần cả đời này cậu một lòng một dạ, sớm muộn cũng khiến cô ta mở lòng. Yêu đương trước hay kết hôn trước không phải chỉ là vấn đề thứ tự thôi ư?"



"Cướp về?



Phùng Thiên Long lẩm bẩm mấy chữ này, trong đầu xẹt qua các suy nghĩ hết sức đen tối, dần dần đáy mắt cũng bốc lên ngọn lửa rực cháy.



Mạc Lâm Kiêu quả nhiên anh minh cơ trí, ý tưởng này rất tuyệt! Vậy thì hiện tại anh ta có thể ăn thịt luôn, khà khà khà!



Kết hôn trước yêu đương sau...nghe có vẻ rất hấp dẫn.



"Ý kiến hay! A Kiêu, vẫn là cậu thông minh, đủ độc!"



"Được rồi, chuyện của anh và cô ngôi sao kia đều giúp anh đè xuống rồi, cũng đã đánh tiếng với bên cục cảnh sát, việc này sẽ không truy cứu nữa, dần dần theo thời gian trôi đi chuyện này sẽ chìm xuống. Nhưng anh có biết ai đứng sau thọc gậy bánh xe không?"



Phùng Thiên Long gườm gườm: "Kẻ nào?"










Nhà họ Hạ, Hạ Dịch Sâm."



Phùng Thiên Long sửng sốt, lập tức thoải mái cuoif cười: "Ha ha, hóa ra là hắn ta."



Kiểm của tình địch chỉ tới, chứng minh anh ta đã tạo thành uy hiếp cho Hạ Dịch Sâm.



Ha ha, đột nhiên lại thấy đắc ý.



Thật là mớ cảm xúc phức tạp!



Mạc Lâm Kiêu trầm ngâm nói, "Xem ra chuyện cậu tranh đất với nhà họ Hạ đã khiến bọn họ tức giận. Dạo này chú ý tăng mạnh an ninh!"



"Nhà họ Hạ có gan đụng vào tôi thử xem? Loại dòng tộc như nhà



họ cũng chỉ có mấy cái thủ đoạn ngầm này!"



"Cond hai mảnh đất quan trọng còn lại sẽ đấu giá vào hai tuần



nữa, anh tính sao?"



"Đương nhiên là cướp bắn được! Nhà họ Hạ muốn gì tôi sẽ cướp thứ đó!" Hiện tại không chỉ là chuyện công mà đã biến thành thù riêng!



"Quyết định?"



"Quyết định! Cùng với khẳng định!"



"Được, tới lúc đó tôi sẽ sai người đưa tài liệu về hai khu đất đó cho anh."



"A Kiêu, tối hôm nay qua Xuân ý Các đi! Lần này cậu giúp tôi chuyện lớn như vậy, để tôi mời một bữa!"



Phùng Thiên Long phóng khoáng.



"Không đi." Mạc Lâm Kiêu lại tỏ ra lạnh nhạt không có hứng thú.



"Vì sao? Đã lâu chúng ta không tụ tập! Anh đừng có một người phụ nữ liên không cần nah em thế! Hơn nữa, không phải người đó của anh đến ngày đặc biệt hay sao? Anh về nhà cũng không làm được gì, không bằng đi ra ngoài chơi. NGhe đâu bên Xuân Ý Các lại có mấy em mới, đi thử?"



Mạc Lâm Kiêu khế lắc đầu, chỉ nhìn vẻ mặt anh ta thật không



nhìn ra là mang tâm trạng nào, hỉ nộ khó phân. "Đi thôi? Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi mà, đừng về chứ!" Phùng Thiên Long tiếp tục tha thiết khuyên nhủ.



Trong mắt Mạc Lâm Kiều xẹt qua tia sáng lạnh: "Tôi có việc thật!" "Không phải về nhà với người phụ nữ của cậu?"



Khóe môi Mạc Lâm Kiêu nhếch lên một nụ cười châm chọc. Về cái quỷ gì! Người phụ nữ của anh ta đêm nay đi hẹn hò với tên đàn ông khác, còn được hằn ta tỏ tình!



Anh ta còn muốn đi đến tận nơi chứng kiến!



Thật đúng là éo le!



Mạc Lâm Kiêu ngồi một hồi, rồi rời đi. Chuẩn bị đi đến hiện trường Phùng Thiên Long thì đem hết đống tế bào tần kinh của mình ra đường Kim Nhai bắt kẻ thông dâm. nghĩ xem làm thế nào kéo được Tiểu Vy lên giường, rồi chơi trò cưới trước yêu sau. Nhà họ Tề đang dùn hết thảy thủ đoạn tìm đến người phụ nữ tên là Kim Ngọc trong toàn thành phố.



Lâm Khiết Vy tan việc, cùng Hứa Tịnh rời khỏi bệnh viện.



"Khiết Vy, tối nay cậu định hẹn hò với bác sĩ Hạ à?" "Chỉ là đi nghe xem đàn anh nói về tình hình bệnh của Liên Hoài ra sao thôi!"



"Nếu tớ có thể đi cùng thì tốt biết mấy. Haizzz, sao tớ vẫn cứ có cảm giác bác sĩ Hạ thích cậu nhỉ?"



"Đã nói không phải, không phải rồi! Đừng suy nghĩ bậy bạ được hay không?"



Sau khi hai người chia tay, Lâm Khiết Vy dặn tài xế chở cô đến Kim Nhai.



"Anh về trước đi, tối thì tôi sẽ tự bắt xe về nhà



"Được, thưa cô chủ."



Tài xế nhanh chóng trả lời, không hề do dự, ngay sau đó đã lái xe đi mất.



Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom