Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-287
Chương 288: Cô ấy không thể bắt được nữa
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Người bên cạnh dìu ông là Lâm Thúy Lan. Ngay phía sau là bác cả Lâm Hoàng Văn, còn có ông hai. Như vậy cũng thôi đi, ngay cả bác Trần Xuân Liễu cũng đi cùng.
Lâm Thúy Lan hừ lạnh một tiếng, trên mặt lướt qua một nụ cười mia mai.
Tốt tốt tốt! Tất cả đều ở đây!
Đây là chuẩn bị xem một vở kịch lớn miễn phí, phải không?
Lâm Thúy Lan, cô thật tàn nhẫn!
Để khiến tôi thân bại danh liệt, cô thực sự có thể làm bất cứ điều gì, ngay cả chồng chưa cưới cũng không tha.
Hành lang đối diện với căn phòng này, nếu lúc này cô bước ra khỏi đây thì chắc chắn Lâm Thúy Lan có cách đổi hết tội lỗi hôm nay lên đầu cô.
Ngay cả khi cô và Tạ Nguyên Thần không làm gì cả.
Tất cả những chuyện này là vì đằng sau Lâm Thúy Lan có ông nội chống lưng.
Cô không sợ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, chỉ là cô không cam tâm, dựa vào đâu chứ? Bố cô là bác sĩ y học cổ truyền nổi tiếng kiệt xuất nhất trong dòng họ Lâm hàng trăm năm nay, chính bố là người đã gây dựng vinh quang và danh tiếng cho nhà họ Lâm. Tại sao bố cô chết, sau đó cô lại bị khai trừ khỏi nhà họ Lâm?
Lâm Thúy Lan và ông nội càng muốn đuổi cô, cô càng không thể để họ có được thứ họ muốn!
Lâm Khiết Vy nhanh chóng đóng cửa lại, khóa cửa từ bên trong. "Ông ơi, chính là ở đây” Giọng nói điềm tĩnh của Lâm Thúy Lan từ ngoài cửa vọng vào.
“Ý cháu là, Lâm Khiết Vy đang ở bên trong? Với Tạ Nguyên Thần?” Ông lão một tay chống gậy, vẻ mặt u ám.
Lâm Thúy Lan trông cũng đáng thương và vô cùng đau lòng: "Ông ơi, cháu phải làm sao đây? Nếu hai người họ thực sự làm chuyện như vậy ở bên trong, cháu không biết phải làm thế nào. Đó là chồng chưa cưới của cháu, em họ của cháu! Làm sao họ có thể làm điều này với cháu chứ?”
Trần Xuân Liễu quái dị kêu lên thảm thiết: "Lâm Khiết Vy, đồ không biết xấu hổ, giống hệt như mẹ nó, chỉ giỏi quyển rũ đàn ông. Ai cũng có thể bám lấy, ai cũng có thể hầu ngủ, đúng là cống rãnh! Thúy Lan, cháu yên tâm, ông cháu nhất định sẽ cho cháu một cách giải quyết”
Sắc mặt ông Lâm ngày càng trở nên khó coi: "Đứa trẻ ngoan, đừng sợ, ông nội sẽ che chở con. Nếu Lâm Khiết Vy thật sự làm ra chuyện xấu xa như vậy, ta nhất định sẽ không buông tha cho nó! Dựa theo gia phát đánh gãy hai chân nó, sau đó đuổi khỏi nhà họ Lâm! Cho dù có dựa dẫm vào nhà họ Tạ thì đã sao nào, cũng không thể để cháu ngoan của ta bị ức hiếp. Mở cửa ra!
“Để con mở!”
Trần Xuân Liễu hưng phấn không thôi, bà ta vừa lẩm bẩm vừa đi tới trước đẩy mạnh cửa ra.
Giây tiếp theo.
“Ôi! Tay của tôi!" Trần Xuân Liễu ngồi dưới đất, hai cổ tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt vì đau,
“Cửa đóng rồi! Khóa từ bên trong!”
Lâm Thúy Lan khôn ngoan nheo mắt nhận ra có điều gì đó không ổn. Lập tức nhìn xung quanh rồi hét lên: “Lâm Phi Diệp? Lâm Phi Diệp? Em đang ở đâu?”
Không có ai trả lời, cô nói nhỏ với ông nội: “Cháu đã bảo Lâm Phi Diệp chạy tới chặn bọn họ trước, sao lại không thấy bóng dáng của em ấy?”
Ông hai khi nghe tin không thấy cháu gái thì liên lo lắng: “Ôi, Phi Diệp của chúng ta không phải đi lạc rồi chứ? Mau gọi điện xem sao
Lâm Thúy Lan ngay lập tức gọi cho Lâm Phi Diệp, điện thoại truyền đến một lời nhắc đã tắt máy. Cô liếc nhìn ông hai đang lo lắng và nói: “Điện thoại đã tắt. Nhưng ông hai không cần phải lo lắng. Phi Diệp lớn vậy rồi, sẽ không đi lạc đâu. Việc quan trọng nhất lúc này là đập cửa không cho người bên trong thoát ra ngoài.”
Từ tận đáy lòng, cô đang thầm trách Lâm Phi Diệp làm chuyện không xong, lại làm hỏng chuyện trong thời điểm quan trọng.
Cái gọi là bắt gian trên giường.
Nhưng hôm nay, cô rất chắc chắn rằng cho dù cô ấy mở cửa, Tạ Nguyên Thần và Lâm Khiết Vy ở bên trong không phải đang làm loại chuyện đó thì cô cũng có thể mượn tay của ông nội đuổi Lâm Khiết Vy ra khỏi cửa.
Ông Lâm đập mạnh cây nạng xuống đất, tức giận ra lệnh: “Đập cửa!”
Lâm Hoàng Văn và ông hai lần lượt bắt đầu đập cửa.
Lâm Khiết Vy nhìn vào cánh cửa bị gõ, trong lòng cười lạnh. Đó là một nỗi kinh hoàng trên thế gian này, ông nội ruột đưa người xem chuyện náo nhiệt của cháu gái mình.
Lâm Khiết Vy xé những tấm rèm thành nhiều mảnh, buộc chúng vào nhau rồi buộc vào cửa sổ. Sau đó, cô đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần nhà, nhìn quang cảnh đường phố bên dưới, không kìm lòng được mà hít một hơi thật sâu.
Lâm Khiết Vy, đừng sợ, mày nhất định làm được. Chỉ cần thuận lợi đi xuống một tầng, giống như trong một bộ phim truyền hình, dùng chân đá vào kính ở tầng dưới là cô có thể vào bên trong phòng rồi, sau đó cô có thể thoát khỏi rắc rối.
Nhưng... vẫn không khỏi sợ hãi.
Quá cao, nếu nhỡ không nắm chắc, ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết.
Hơn nữa còn chết rất xấu.
Rơi xuống thành chiếc bánh thịt.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy chùn chân hơn.
Trong lòng đang tính toàn, do dự thì đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng rên rỉ trầm thấp. Cô quay đầu lại nhìn, toàn thân run lên vì sợ hãi.
Tạ Nguyên Thần đã tỉnh dậy!
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, lảo đảo đứng dậy, từng bước đi về phía cô.
Lâm Khiết Vy đầu óc quay cuồng một lát, buông rèm cửa xuống, nhanh chóng chạy về phía Lâm Phi Diệp, Tạ Nguyên Thần thở hổn hển, giống như bệnh nhân lên cơn suyễn, lảo đảo xoay người đi theo Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy ngồi xổm bên cạnh Lâm Phi Diệp, vẫy tay với Tạ Nguyên Thần.
"Đến đây, chỗ này có một cô gái bán hoa. Nào?
Lâm Khiết Vy chỉ vào Lâm Phi Diệp, dùng lực kéo cổ áo Lâm Phi Diệp.
Tạ Nguyên Thần nhìn chằm chằm vào làn da trên cổ Lâm Phi Diệp, anh hồ đồ lẩm bẩm: “Tôi muốn, tôi muốn.."
Sau đó, anh lao về phía Lâm Phi Diệp.
Lâm Khiết Vy nhanh chóng nhường đường, trốn phía sau cửa sổ. Tạ Nguyên Thần hôn mạnh lên làn da lộ ra của Lâm Phi Diệp, như thể đang nhai căn vậy, hành động của anh rất thô lỗ và mạnh bạo.
Lâm Khiết Vy xem đến dựng tóc gáy, rồi cô lại nhìn cánh cửa sắp bị đập mở, còn có chút do dự, cô nghiến răng nghiến lợi nắm lấy rèm cửa, chậm rãi trèo ra ngoài cửa sổ.
Cơ thể cô vừa treo trên bức tường bên ngoài của tòa nhà, Lâm Khiết Vy liền hoảng sợ. Trời ạ, tay cô trơn quá, cô đã đánh giá quá cao sức năm của mình, vải rèm rất chắc nhưng cánh tay của cô lại không quá khỏe, cả người cứ thế buông thõng xuống, cô cảm thấy cánh tay mình như sắp đứt, không thể năm tiếp được nữa.
Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ, Lâm Khiết Vy, mày phải vững vàng.
Tự xoa dịu lòng mình, Lâm Khiết Vy buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cô nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt vải, hơi trượt xuống, thở hổn hển vì kiệt sức, mặt cô đỏ bừng, trán lầm tấm mồ hôi, cuối cùng cũng trượt tới cửa kính tầng dưới.
Được rồi, tuyệt vời, đã thành công một nửa. Tiếp theo, dùng lực đá mạnh làm kính vỡ là mày sẽ giành chiến thắng.
Lâm Khiết Vy tưởng tượng cảnh nam chính trong phim Kung Fu đá vào mảnh kính vỡ, cô hít một hơi rồi dùng lực đá mạnh vào nó.
Tấm kính không hề di chuyển.
Cô lại đá.
Tấm kính vẫn không bị hư hại.
Lâm Khiết Vy đã đá nó năm sáu lần liên tục đều không có tác dụng.
Kính hiện nay đều là kính cách âm hai lớp, chịu lực rất tốt, nói gì tới dùng chân đá, cho dù dùng búa đập mạnh mấy lần cũng sẽ không đập vỡ được.
"Xong đời rồi! Chết chắc rồi!"
Lâm Khiết Vy than khóc, bàn tay đang giữ dây liền run rẩy, cô cố gắng chống đỡ, răng cắn chặt môi.
Cô không thể giữ được nữa rồi.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Người bên cạnh dìu ông là Lâm Thúy Lan. Ngay phía sau là bác cả Lâm Hoàng Văn, còn có ông hai. Như vậy cũng thôi đi, ngay cả bác Trần Xuân Liễu cũng đi cùng.
Lâm Thúy Lan hừ lạnh một tiếng, trên mặt lướt qua một nụ cười mia mai.
Tốt tốt tốt! Tất cả đều ở đây!
Đây là chuẩn bị xem một vở kịch lớn miễn phí, phải không?
Lâm Thúy Lan, cô thật tàn nhẫn!
Để khiến tôi thân bại danh liệt, cô thực sự có thể làm bất cứ điều gì, ngay cả chồng chưa cưới cũng không tha.
Hành lang đối diện với căn phòng này, nếu lúc này cô bước ra khỏi đây thì chắc chắn Lâm Thúy Lan có cách đổi hết tội lỗi hôm nay lên đầu cô.
Ngay cả khi cô và Tạ Nguyên Thần không làm gì cả.
Tất cả những chuyện này là vì đằng sau Lâm Thúy Lan có ông nội chống lưng.
Cô không sợ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, chỉ là cô không cam tâm, dựa vào đâu chứ? Bố cô là bác sĩ y học cổ truyền nổi tiếng kiệt xuất nhất trong dòng họ Lâm hàng trăm năm nay, chính bố là người đã gây dựng vinh quang và danh tiếng cho nhà họ Lâm. Tại sao bố cô chết, sau đó cô lại bị khai trừ khỏi nhà họ Lâm?
Lâm Thúy Lan và ông nội càng muốn đuổi cô, cô càng không thể để họ có được thứ họ muốn!
Lâm Khiết Vy nhanh chóng đóng cửa lại, khóa cửa từ bên trong. "Ông ơi, chính là ở đây” Giọng nói điềm tĩnh của Lâm Thúy Lan từ ngoài cửa vọng vào.
“Ý cháu là, Lâm Khiết Vy đang ở bên trong? Với Tạ Nguyên Thần?” Ông lão một tay chống gậy, vẻ mặt u ám.
Lâm Thúy Lan trông cũng đáng thương và vô cùng đau lòng: "Ông ơi, cháu phải làm sao đây? Nếu hai người họ thực sự làm chuyện như vậy ở bên trong, cháu không biết phải làm thế nào. Đó là chồng chưa cưới của cháu, em họ của cháu! Làm sao họ có thể làm điều này với cháu chứ?”
Trần Xuân Liễu quái dị kêu lên thảm thiết: "Lâm Khiết Vy, đồ không biết xấu hổ, giống hệt như mẹ nó, chỉ giỏi quyển rũ đàn ông. Ai cũng có thể bám lấy, ai cũng có thể hầu ngủ, đúng là cống rãnh! Thúy Lan, cháu yên tâm, ông cháu nhất định sẽ cho cháu một cách giải quyết”
Sắc mặt ông Lâm ngày càng trở nên khó coi: "Đứa trẻ ngoan, đừng sợ, ông nội sẽ che chở con. Nếu Lâm Khiết Vy thật sự làm ra chuyện xấu xa như vậy, ta nhất định sẽ không buông tha cho nó! Dựa theo gia phát đánh gãy hai chân nó, sau đó đuổi khỏi nhà họ Lâm! Cho dù có dựa dẫm vào nhà họ Tạ thì đã sao nào, cũng không thể để cháu ngoan của ta bị ức hiếp. Mở cửa ra!
“Để con mở!”
Trần Xuân Liễu hưng phấn không thôi, bà ta vừa lẩm bẩm vừa đi tới trước đẩy mạnh cửa ra.
Giây tiếp theo.
“Ôi! Tay của tôi!" Trần Xuân Liễu ngồi dưới đất, hai cổ tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt vì đau,
“Cửa đóng rồi! Khóa từ bên trong!”
Lâm Thúy Lan khôn ngoan nheo mắt nhận ra có điều gì đó không ổn. Lập tức nhìn xung quanh rồi hét lên: “Lâm Phi Diệp? Lâm Phi Diệp? Em đang ở đâu?”
Không có ai trả lời, cô nói nhỏ với ông nội: “Cháu đã bảo Lâm Phi Diệp chạy tới chặn bọn họ trước, sao lại không thấy bóng dáng của em ấy?”
Ông hai khi nghe tin không thấy cháu gái thì liên lo lắng: “Ôi, Phi Diệp của chúng ta không phải đi lạc rồi chứ? Mau gọi điện xem sao
Lâm Thúy Lan ngay lập tức gọi cho Lâm Phi Diệp, điện thoại truyền đến một lời nhắc đã tắt máy. Cô liếc nhìn ông hai đang lo lắng và nói: “Điện thoại đã tắt. Nhưng ông hai không cần phải lo lắng. Phi Diệp lớn vậy rồi, sẽ không đi lạc đâu. Việc quan trọng nhất lúc này là đập cửa không cho người bên trong thoát ra ngoài.”
Từ tận đáy lòng, cô đang thầm trách Lâm Phi Diệp làm chuyện không xong, lại làm hỏng chuyện trong thời điểm quan trọng.
Cái gọi là bắt gian trên giường.
Nhưng hôm nay, cô rất chắc chắn rằng cho dù cô ấy mở cửa, Tạ Nguyên Thần và Lâm Khiết Vy ở bên trong không phải đang làm loại chuyện đó thì cô cũng có thể mượn tay của ông nội đuổi Lâm Khiết Vy ra khỏi cửa.
Ông Lâm đập mạnh cây nạng xuống đất, tức giận ra lệnh: “Đập cửa!”
Lâm Hoàng Văn và ông hai lần lượt bắt đầu đập cửa.
Lâm Khiết Vy nhìn vào cánh cửa bị gõ, trong lòng cười lạnh. Đó là một nỗi kinh hoàng trên thế gian này, ông nội ruột đưa người xem chuyện náo nhiệt của cháu gái mình.
Lâm Khiết Vy xé những tấm rèm thành nhiều mảnh, buộc chúng vào nhau rồi buộc vào cửa sổ. Sau đó, cô đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần nhà, nhìn quang cảnh đường phố bên dưới, không kìm lòng được mà hít một hơi thật sâu.
Lâm Khiết Vy, đừng sợ, mày nhất định làm được. Chỉ cần thuận lợi đi xuống một tầng, giống như trong một bộ phim truyền hình, dùng chân đá vào kính ở tầng dưới là cô có thể vào bên trong phòng rồi, sau đó cô có thể thoát khỏi rắc rối.
Nhưng... vẫn không khỏi sợ hãi.
Quá cao, nếu nhỡ không nắm chắc, ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết.
Hơn nữa còn chết rất xấu.
Rơi xuống thành chiếc bánh thịt.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy chùn chân hơn.
Trong lòng đang tính toàn, do dự thì đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng rên rỉ trầm thấp. Cô quay đầu lại nhìn, toàn thân run lên vì sợ hãi.
Tạ Nguyên Thần đã tỉnh dậy!
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, lảo đảo đứng dậy, từng bước đi về phía cô.
Lâm Khiết Vy đầu óc quay cuồng một lát, buông rèm cửa xuống, nhanh chóng chạy về phía Lâm Phi Diệp, Tạ Nguyên Thần thở hổn hển, giống như bệnh nhân lên cơn suyễn, lảo đảo xoay người đi theo Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy ngồi xổm bên cạnh Lâm Phi Diệp, vẫy tay với Tạ Nguyên Thần.
"Đến đây, chỗ này có một cô gái bán hoa. Nào?
Lâm Khiết Vy chỉ vào Lâm Phi Diệp, dùng lực kéo cổ áo Lâm Phi Diệp.
Tạ Nguyên Thần nhìn chằm chằm vào làn da trên cổ Lâm Phi Diệp, anh hồ đồ lẩm bẩm: “Tôi muốn, tôi muốn.."
Sau đó, anh lao về phía Lâm Phi Diệp.
Lâm Khiết Vy nhanh chóng nhường đường, trốn phía sau cửa sổ. Tạ Nguyên Thần hôn mạnh lên làn da lộ ra của Lâm Phi Diệp, như thể đang nhai căn vậy, hành động của anh rất thô lỗ và mạnh bạo.
Lâm Khiết Vy xem đến dựng tóc gáy, rồi cô lại nhìn cánh cửa sắp bị đập mở, còn có chút do dự, cô nghiến răng nghiến lợi nắm lấy rèm cửa, chậm rãi trèo ra ngoài cửa sổ.
Cơ thể cô vừa treo trên bức tường bên ngoài của tòa nhà, Lâm Khiết Vy liền hoảng sợ. Trời ạ, tay cô trơn quá, cô đã đánh giá quá cao sức năm của mình, vải rèm rất chắc nhưng cánh tay của cô lại không quá khỏe, cả người cứ thế buông thõng xuống, cô cảm thấy cánh tay mình như sắp đứt, không thể năm tiếp được nữa.
Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ, Lâm Khiết Vy, mày phải vững vàng.
Tự xoa dịu lòng mình, Lâm Khiết Vy buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cô nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt vải, hơi trượt xuống, thở hổn hển vì kiệt sức, mặt cô đỏ bừng, trán lầm tấm mồ hôi, cuối cùng cũng trượt tới cửa kính tầng dưới.
Được rồi, tuyệt vời, đã thành công một nửa. Tiếp theo, dùng lực đá mạnh làm kính vỡ là mày sẽ giành chiến thắng.
Lâm Khiết Vy tưởng tượng cảnh nam chính trong phim Kung Fu đá vào mảnh kính vỡ, cô hít một hơi rồi dùng lực đá mạnh vào nó.
Tấm kính không hề di chuyển.
Cô lại đá.
Tấm kính vẫn không bị hư hại.
Lâm Khiết Vy đã đá nó năm sáu lần liên tục đều không có tác dụng.
Kính hiện nay đều là kính cách âm hai lớp, chịu lực rất tốt, nói gì tới dùng chân đá, cho dù dùng búa đập mạnh mấy lần cũng sẽ không đập vỡ được.
"Xong đời rồi! Chết chắc rồi!"
Lâm Khiết Vy than khóc, bàn tay đang giữ dây liền run rẩy, cô cố gắng chống đỡ, răng cắn chặt môi.
Cô không thể giữ được nữa rồi.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Bình luận facebook