• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu Full dịch (1 Viewer)

  • Chap-345

Chương 345: Tôi tiễn cháu một đoạn đường




Cập nhật chương mới tại Vietwriter



Người đàn ông già?



Ông chủ bao nuôi già!



Làm thái giám!



Mạc Lâm Kiêu trước giờ luôn không lộ rõ cảm xúc trên mặt, xém chút lật bàn ngay lúc đó.



Bàn tay đặt trên bàn, dần dần nắm chặt.



Một đôi mắt như chim ưng, lúc này phủ đầy mây đen, sát “Hơ.” Anh lạnh lùng cười nhẹ một tiếng: “Ông chủ bao nuôi khí đùng đùng. của người phụ nữ đó rất già à?"



"Già! Già hơn cháu! Cho dù là nói về khía cạnh nào, thì cũng đều thua xa cháu”



"Cháu xác định muốn để ông ta trở thành thái giám?”



"Nhất định chứ! Vừa nghĩ tới lão già đó, chiếm hữu qua người phụ nữ của cháu, thì cháu muốn cắt bỏ đi phía dưới tội ác của ông ta, lạch cạch lạch cạch chặt thành mấy chục khúc, sau đó cho chó ăn.



Phía dưới của Mạc Lâm Kiêu thắt chặt, ngọn lửa trong lòng bùng cháy lên cao, không thể nhịn được nữa, cầm ống đựng bút bằng kim loại lên, ném thẳng qua đó, "Ui da!"



Tề Việt bịt đầu lại, thân hình chao đảo,đứng không vững, một chân quỳ xuống, nhìn lại trên bàn tay, máu tươi đã đầm đìa, Cậu nhỏ lại ném vào đầu của anh ta!



"Con ngoan của mẹ mau lại đây. Phạm Nguyệt Thi giật

mình, xót xa kiểm tra đầu Tề Việt, không vui vẻ trách móc: “Kiêu, cậu làm gì thế này, con chị làm không đúng chỗ nào, cậu nói là được rồi, làm gì phải động tay."



Nhưng Tề Khắc Việt lại đẩy bàn tay của mẹ anh ta ra, cổ chấp nhìn người cậu của anh ta, rất hào khí nói rằng: “Cậu nhỏ! Việc này chỉ cần cậu chịu giúp cháu, đánh cháu thêm vài cái cháu cũng đồng ý



Phạm Nguyệt Thi không biết làm sao sờ lên trán: “Chao ôi, tạo nghiệp mà, chẳng lẽ con bị quỷ ám rồi?"



"Đúng, con chính là bị quỷ ám rồi, con và ông chủ bao nuôi già của cô ấy không chết không thôi!”



Mạc Lâm Kiêu tức đến nỗi gân xanh trên trán thình thịch nhảy loạn xạ, bỗng đứng dậy, rải bước chân dài đi qua đó, hướng về lòng ngực của Tề Việt, đạp cho một đạp.



Tề Việt ngửa mặt lên trời nằm liệt ở đó, nửa ngày cũng hoãn không được một hơi thở, cả khuôn mặt cau lại thành bánh bao. Phạm Nguyệt Thi đã sợ đến nói không ra lời rồi, ngơ ngác ở đó, ngón tay run rẩy.



Mạc Lâm Kiêu đứng ở phía trước Tạ Việt, âm u nói rằng: Ly "Cháu nghe cho rõ đây, từ nay về sau, cháu không được nghĩ đến người phụ nữ đó nữa, còn có một tí nào ý nghĩ xấu đối với cô ta nữa, thì chính tay tôi sẽ phế cháu."



Như thế này, không những Tề Khắc Việt kinh ngạc đơ người ra, ngay cả Phạm Nguyệt Thi cũng kinh ngạc mắt trợn tròn.



Tề Việt đau đến nước mắt cũng chảy ra rồi, vừa tức vừa vội: "Tại sao? Cậu nhỏ, tại sao cậu không thương cháu nữa rồi? Chẳng lẽ trong lòng của cậu, cháu còn không quan trọng bằng con chó già Phùng Thiên Long đó sao?”



Anh ta đấu không lại Phùng Thiên Long, nên mới đến năn nỉ cậu nhỏ, không nghĩ rằng lại bị cậu nhỏ tàn nhẫn đàn áp. Đây là lần đầu tiên cậu nhỏ động tay động chân với anh ta.



Còn dữ tợn thể kia.



Xương khớp lòng ngực có vẻ như đều vỡ hết rồi, đau chết anh ta đi được,



Nhưng kêu anh ta từ bỏ Lâm Khiết Vy... đừng hòng.

Tề Việt nhịn lại cơn đau khủng khiếp, vồ qua đó ôm chầm lấy ống quần của Mạc Lâm Kiêu, giở trò: “Cháu mặc kệ, cháu mặc kệ, cháu chỉ cần cô ấy, cậu nhỏ cậu giúp cháu đi mà, không có cô ấy, thì cháu đi chết.”



“Được." Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhả ra một từ.



Tề Việt ngơ ngác: "..”



Mạc Lâm Kiêu quay người nhìn xuống anh ta, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Cháu chọn cách chết đúng không, tôi tiễn cháu một đoạn đường."



Mẹ nó!



Tề Khắc Việt đơ người, sau lưng thoáng chốc lạnh băng, tứ chi tê tái.



Anh ta rõ ràng nhìn thấy được sát khí rành rành từ trong đôi mắt tuyệt đẹp đó của cậu nhỏ.



Tề Việt sợ đến mau chóng buông ống quần của Mạc Lâm Kiêu ra, giống như bị sét đánh trúng vậy, lúng túng nói rằng:



"Nhưng tại sao.” "Có những người, số mệnh đã định là cháu đụng không được. Cút ra ngoài!"



Mạc Lâm Kiêu quay người đi vào căn phòng bên cạnh. Chỉ để lại hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, một người rơi nước mắt, một người run rẩy.



Một lúc sau, trong phòng bùng phát ra tiếng gào thét sụp đổ của người trẻ tuổi:



"Cháu không can tâm!"





Mạc Lâm Kiêu ở phía trong của căn phòng, liên tục ném hết vài quyển sách.



Vừa nghĩ tới Lâm Khiết Vy có thể đã từng mim cười niềm nở với Phùng Thiên Long và Tề Việt, thì trong lòng của anh buồn bực chết đi được.



Đúng là thủ đoạn hay mà.



Không nói không rằng mà âm thầm ảnh hưởng sự việc, khiến người bên cạnh anh, từng người một đều bị dụ dỗ mất rồi. Đầu óc đau nhói giống như là kim chích vậy, trong lòng ngực như có hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim vậy, Mạc Lâm Kiêu loạng choạng, bỗng phun ra một búng máu tươi lớn.



Vết máu lốm đốm, dính trên áo sơ mi trắng tinh của anh, trông anh càng thêm xinh đẹp mê hoặc.



Khá là buồn bực, thật sự chi bằng cứ như vậy mà chết đi để được nhẹ nhõm.



Chuyện Lâm Khiết Vy bị hai người đàn ông giành nhau theo đuổi, đã đồn khắp cả phòng khoa, không ít bác sĩ y tá của phòng khoa khác nghe thấy chuyện này, còn cố tình chạy qua đây để nhìn lén hai bó hoa lớn bị vứt bỏ ở trong hành lang đó.



“Khiết Vy, em qua đây, anh có việc hỏi em.” Hạ Dịch Sâm cau mày lại, gõ gõ bàn.



"Chuyện gì vậy?" Lâm Khiết Vy không định rời khỏi đây, án mắt sáng suốt nhìn anh ta.



Hạ Dịch Sầm quan sát xung quanh, phát hiện không có người khác, nói khẽ: “Hai người tặng hoa cho em đó.”



"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn đồng nghiệp quan tâm quá nhiều”



Hạ Dịch Sâm nghẹn lời.



Đáy mắt của anh ta lướt qua vẻ sốt ruột: “Khiết Vy, giữa anh với em, không chỉ là đồng nghiệp thôi, anh không tin em không cảm nhận được tình ý của anh đối với em”



“Cô Vy!” Một người đàn ông cường tráng đột nhiên chạy qua đây, hổn hển nói rằng: "Xảy ra chuyện rồi, mau theo tôi trở về.”



Lâm Khiết Vy ngơ ngác nhìn tài xế xe chuyên chở của cô, ba giây sau đó tỉnh ngộ ra, cầm lấy túi xách đi liền. "Khiết Vy! Anh ta là ai? Em đi đâu?" Trong lòng của Hạ Dịch



Sâm rối bời.



"Bác sĩ Hạ, nhờ anh xin nghỉ phép giúp tôi." Lâm Khiết Vy đầu cũng không quay lại, thì theo người đàn ông đó đi mất rồi. Thân hình của Hạ Dịch Sâm lảo đảo, cả khuôn mặt trắng bệch khủng khiếp, đôi mắt cũng ửng lên màu đỏ đáng sợ.



Cô vừa rồi... gọi anh ta là bác sĩ Hạ.



Khi anh ta tỏ tình với cô lần nữa, thì cô nhẫn tâm đối cách xưng hồ rồi.



"Bác sĩ Hạ, anh thế này là sao vậy? Không khoẻ trong người à? Sắc mặt rất khó coi” Hứa Tịnh đi qua đây, nhìn Hạ Dịch Sâm lảo đảo như sắp ngã, liền giật mình.



Hạ Dịch Sâm nhất thời ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có, khuôn mặt trắng bệch, tuỳ tiện xua xua tay, loạng choạng đi vào phía trong.



Lâm Khiết Vy ngồi trong xe hơi, tự nhiên cảm thấy vô cùng bất an: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"



"Nam Cung Hào gọi điện thoại tới, kêu cô lập tức trở về, nhất định không được chậm trễ, chuyện cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ



Nam Cung Hào?



Anh ta gọi điện thoại tới... chỉ có thể là tình trạng của Mạc Lâm Kiêu có vấn đề!



Trong lòng của Lâm Khiết Vy bỗng trở nên hoang mang. Quả nhiên, vừa về tới biệt thự Mạc Vũ, thì cô cảm thấy được bầu không khí kỳ quái.



Bác Trần ra ngoài tiếp đón, ngay cả bộ dạng mỉm cười cũng không có, sốt ruột nói khẽ: “Mau mau mau, cuối cùng cũng về rồi, mau tới phòng sách lầu một”



"Rốt cuộc sao rồi? Có phải là Mạc Lâm Kiêu xảy ra vấn đề không?”



Bác Trần mặt chau mày ủ lắc đầu, vẻ mặt toàn là một lời khó mà nói hết.



Lâm Khiết Vy nhanh chân đi vào phòng sách, cứ đi thắng vào căn phòng trong cùng nhất, nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu năm thẳng trên giường, ngơ ngác người.



Sắc mặt của anh trắng bệch, im hơi lặng tiếng.



"Anh, anh Kiêu sao vậy?" Giọng nói của Lâm Khiết Vy không kiềm được run rẩy, nhìn Nam Cung Hào.



Nam Cung Hào xoay mặt, hình như đôi mắt cũng đỏ rồi, nghẹn ngào nói rằng: “Đột nhiên ngất xỉu trong phòng làm việc. Hơi thở yếu ớt, nhịp tim yếu ớt, ý thức cầu sinh rất yếu."

"Vậy còn không mau đưa tới bệnh viện?" Lâm Khiết Vy cũng vội rồi.



"Trình độ của tôi là cao nhất ở bệnh viện!” Nam Cung Hào cất cao giọng: cả phương pháp cấp cứu đều dùng hết rồi, không có tác dụng. Bây giờ anh chỉ là chìm vào trong giấc ngủ sâu, không muốn tỉnh



Trong lòng của Lâm Khiết Vy run mạnh: chẳng phải là..."



Nam Cung Hào gật đầu: cơ bản thì là người thực vật.” Trong đầu của Lâm Khiết Vy vang lên một tiếng vù, xém chút té ngã.



Cập nhật chương mới tại Vietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom