Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-374
Chương 373: Quyền lợi của bạn trai chính thức
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Sự kiên quyết và cứng đầu của Mạc Lâm Kiêu đối với việc ngủ cùng phòng khiến khóe miệng Lâm Khiết Vy liên tục co giật.
"Tôi phản đối!"
Trần Kiệt gầm lên dữ dội, đứng dưới tầng một nhìn lên hai người bọn họ trên tầng hai, tỏ thái độ như một người đàn bà chanh chua gắt gỏng đứng chống nạnh.
Lần đầu tiên Lâm Khiết Vy cảm thấy sự tồn tại của Trần Kiệt có ý nghĩa như vậy, ngay khi định vỗ tay tán thưởng Trần Kiệt, Mạc Lâm Kiêu đã lạnh lùng phun ra một câu:
"Cút!"
Trần Kiệt tức giận đến mức hai má phồng lên như ếch.
Nam Cung Hào từ sau lưng Trần Kiệt chui ra: "Báo cáo, tôi cũng phản đối."
Mạc Lâm Kiêu trán đã nhắn đến mức không thể nhăn nữa, "Chúng tôi đang nói chuyện, liên quan gì đến hai người? Cút xa được bao nhiêu thì cút!"
Trần Kiệt: "Mạc thiếu, anh không thể bị cô ta mê hoặc, cô ta muốn đào mỏ anh đấy."
Nam Cung Hào: "Anh vừa mới giải độc hôm nay, cơ thể vẫn còn rất yếu, không thể vận động mạnh được đâu."
Trần Kiệt sửa lại lời anh ta: "Hôm nay ở đây là Mạc thiếu chủ động, thực ra nhìn cái liền biết ngay là hoạt nhìn chính là do Lâm Khiết Vy nhào đến trước! Lâm Khiết Vy! Cô muốn cậu Mạc chúng tôi mệt chết sao? Cô là yêu tinh hút máu người đấy à?"
Nam Cung Hào còn chưa kịp bịt miệng Trần Kiệt đã nghe thấy vèo một tiếng, điện thoại di động bị Mạc Lâm Kiêu ném
chính xác vào đầu Trần Kiệt.
"Ui da!"
Trần Kiệt ôm trán hét lên, ngã ngửa ra sàn.
Mấy lời Nam Cung Hào định nói ra liền bị nuốt ngược trở lại.
"Nhiều chuyện!"
Mạc Lâm Kiêu cáu kỉnh mắng, kéo Lâm Khiết Vy vào phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.
Nam Cung Hào nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Anh Trần, anh vẫn còn sống chứ?"
"Tại sao tôi luôn là người bị đánh?"
Trong gia đình này, anh ta có địa vị thấp nhất, hoặc là bị bố đánh, hoặc là bị cậu Mạc đánh, hừ, sống có ý nghĩa gì?
Vừa bước vào phòng ngủ, Mạc Lâm Kiêu chẳng nói chẳng rằng đè Lâm Khiết Vy lên ghế sofa, gấp gáp cuồng nhiệt hôn xuống.
"Từ từ chậm lại, em có chuyện muốn nói."
Lâm Khiết Vy tránh anh, mơ hồ lẩm bẩm.
Mạc Lâm Kiêu động tác càng ngày càng cuồng dã, "Nói gì mà nói, hai chúng ta thích hợp với “làm" hơn."
Chờ đến lúc Lâm Khiết Vy có thể mở miệng, quần áo cả hai đã lộn xộn.
Mạc Lâm Kiêu bây giờ cởi quần áo càng ngày càng thành
thạo.
"Mạc Lâm Kiêu!"
"Gọi là anh Kiều"
Anh em cái gì chứ, vừa kì quái vừa xấu hố.
"Em không.
"Ngoan, anh thương."
"A Kiêu... ưm!"
"Vật nhỏ, thật khiến lòng anh rối rắm"
"Mạc Lâm Kiêu! Thân thể của anh không tốt, mau dừng lại" "Có tốt hay không, bây giờ anh chứng minh cho em xem!
Vừa bước vào trong phòng khách, đầu óc Lâm Khiết Vy cũng trở nên mơ hồ, khi bị ném vào phòng ngủ, cô đã mềm nhũn thành vũng nước từ lâu, để mặc cho Mạc Lâm Kiêu hung hăng đòi muốn.
Đến khi Lâm Khiết Vy vui sướng như bay bổng trên mây, trong tâm trí cô chỉ còn lại những mảnh pháo bông rực sáng. Tự đáy lòng không khỏi thở dài: Đối mặt với mỹ nam có thân hình hơn người, thể lực hơn người, thật sự không có sức phản kháng.
Mạc Lâm Kiêu ôm Lâm Khiết Vy đang mơ màng đi lau rửa sạch sẽ, lúc quay lại nhét thiếu nữ đã mềm nhũn vào trong chăn bông, ngay cả khuôn mặt trắng nõn ửng hồng cũng mềm mại mọng nước, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm gì đó rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Mạc Lâm Kiêu nhất thời chưa ngủ ngay được, chống tay nhìn cô.
Ngày hôm qua của anh vẫn còn là một thế giới đen trắng không hy vọng, không tương lai. Hôm nay, chỉ trong một ngày, anh đã có cả một thế giới đầy hạnh phúc viên mãn.
Dù cô có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, anh có thể cảm nhận được khi cô cố gắng hết sức để cứu anh là thật lòng thật dạ, cô đã để anh trong tim.
"Em là của anh, kiếp này đừng hòng chạy trốn."
Mạc Lâm Kiêu ôm chặt Lâm Khiết Vy, nhằm mắt lại, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Khiết Vy mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt phượng tươi cười của Mạc Lâm Kiêu.
Lâm Khiết Vy đang ngáp một nửa đột nhiên nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.
"Tỉnh rồi?" Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng nói, cúi đầu hôn lên trán Lâm Khiết Vy, nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô liền âm thầm mim cười, “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?
"Cũng được."
"Em xem, hai người ngủ chung vẫn là có chất lượng rất tốt. "Có nhiều phòng như vậy, để trống thật lãng phí, ngủ một mình sẽ thoải mái hơn"
Mạc Lâm Kiêu ngay lập tức cởi bộ đồ ngủ ra, mí mắt của Lâm Khiết Vy giật giật đầy run sợ.
"Anh làm gì đấy?"
"Cần phải chứng minh lại cho em thấy một người ngủ ngon hay hai người ngủ ngon."
Lâm Khiết Vy choáng váng vẫy tay đầu hàng.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai,
đôi chân dài của Mạc Lâm Kiêu đã bước vào phòng thay đồ. Lâm Khiết Vy thở phào nhẹ nhõm, nhận ra anh chỉ đang dọa
cô thôi.
Trong nụ cười quá mức vui vẻ của bác Trần, hai người ăn xong bữa sáng, Lâm Khiết Vy ra bên ngoài biệt thự, có chút sững sờ.
"Xe riêng của tôi đâu?"
Người lái xe lại nghỉ làm! Không đến!
Mạc Lâm Kiêu vòng tay qua eo cô, mang đến bên xe của mình, "Mèo nhỏ ngốc nghếch, con gái có bạn trai đương nhiên sẽ được bạn trai đưa đi."
Vài chiếc ô tô sang trọng bắt mắt nghênh ngang chạy vào bệnh viện Nhân Ái, dừng lại trước cửa chính, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Lâm Khiết Vy tức đến xì khói: "Sao anh lại dừng ở đây? Để cho người ta nhìn thấy kìa."
"Anh đã là bạn trai chính thức, sợ gì chứ. Nhìn thấy lại càng tốt, tránh để con mèo con chó nào lại tơ tưởng đến em”
Mạc Lâm Kiêu đích thân xuống xe, mở cửa kéo Lâm Khiết Vy đang cúi thấp đầu định chạy bừa ra khỏi xe, kết quả lại bị Mạc Lâm Kiêu nắm tay ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô ngay trước đám đông.
Xung quanh đều cảm thán.
Xe sang, người đẹp. Quá bắt mắt rồi.
Lâm Phi Diệp đứng giữa đám đông tức đến suýt ngất.
Ngay cả Lâm Khiết Vy cũng vừa thẹn vừa lo lắng: "Anh làm sao vậy, đã đủ chưa?"
"Buổi trưa chúng ta ăn cơm, anh đến đón em. Thôi, đừng quên nhớ anh đấy."
Mạc Lâm Kiêu mỉm cười, nhìn bóng lưng Lâm Khiết Vy chạy vào rồi mới trở lại xe.
Vừa lên xe, nụ cười của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên biến mất, hỏi: "Chuyện của Kim Ngọc đã giải quyết xong chưa?"
Trần Kiệt: "Đêm qua đã xong rồi."
Mạc Lâm Kiêu khẽ cười, chầm chậm nhắm mắt. Người phụ nữ của anh, con chó họ Hạ kia còn dám tơ tưởng đến sao? Vậy thì cùng chịu phạt với Kim Ngọc hôm qua làm chuyện xấu đi.
Ngay khi Lâm Khiết Vy đến bệnh viện đã thấy nhiều y tá tập trung lại bàn luận sôi nổi, vẻ mặt hóng chuyện.
"Này, bọn họ đang nói cái gì vậy?" Lâm Khiết Vy đẩy Hứa Tịnh một cái.
Hứa Tịnh đưa điện thoại: "Đêm qua Hạ Dịch Sâm và Kim Ngọc bị bắt quả tang!".
Cái gì?
Bắt quả tang gì? Từ này đúng là gợi cho người ta chút tưởng tượng viển vông.
Lâm Khiết Vy cầm điện thoại lên xem, đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Phóng viên đột nhập vào phòng khách sạn bắt gặp Hạ Dịch Sâm và Kim Ngọc trần truồng nằm cùng nhau!
Không nói đến lý do tại sao hai người lại năm cùng nhau thể này, chỉ hỏi tại sao đảm phóng viên lại đột nhiên mở cửa xông vào phòng người khác?
Chỗ nào cũng thấy kỳ quái vô cùng.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Sự kiên quyết và cứng đầu của Mạc Lâm Kiêu đối với việc ngủ cùng phòng khiến khóe miệng Lâm Khiết Vy liên tục co giật.
"Tôi phản đối!"
Trần Kiệt gầm lên dữ dội, đứng dưới tầng một nhìn lên hai người bọn họ trên tầng hai, tỏ thái độ như một người đàn bà chanh chua gắt gỏng đứng chống nạnh.
Lần đầu tiên Lâm Khiết Vy cảm thấy sự tồn tại của Trần Kiệt có ý nghĩa như vậy, ngay khi định vỗ tay tán thưởng Trần Kiệt, Mạc Lâm Kiêu đã lạnh lùng phun ra một câu:
"Cút!"
Trần Kiệt tức giận đến mức hai má phồng lên như ếch.
Nam Cung Hào từ sau lưng Trần Kiệt chui ra: "Báo cáo, tôi cũng phản đối."
Mạc Lâm Kiêu trán đã nhắn đến mức không thể nhăn nữa, "Chúng tôi đang nói chuyện, liên quan gì đến hai người? Cút xa được bao nhiêu thì cút!"
Trần Kiệt: "Mạc thiếu, anh không thể bị cô ta mê hoặc, cô ta muốn đào mỏ anh đấy."
Nam Cung Hào: "Anh vừa mới giải độc hôm nay, cơ thể vẫn còn rất yếu, không thể vận động mạnh được đâu."
Trần Kiệt sửa lại lời anh ta: "Hôm nay ở đây là Mạc thiếu chủ động, thực ra nhìn cái liền biết ngay là hoạt nhìn chính là do Lâm Khiết Vy nhào đến trước! Lâm Khiết Vy! Cô muốn cậu Mạc chúng tôi mệt chết sao? Cô là yêu tinh hút máu người đấy à?"
Nam Cung Hào còn chưa kịp bịt miệng Trần Kiệt đã nghe thấy vèo một tiếng, điện thoại di động bị Mạc Lâm Kiêu ném
chính xác vào đầu Trần Kiệt.
"Ui da!"
Trần Kiệt ôm trán hét lên, ngã ngửa ra sàn.
Mấy lời Nam Cung Hào định nói ra liền bị nuốt ngược trở lại.
"Nhiều chuyện!"
Mạc Lâm Kiêu cáu kỉnh mắng, kéo Lâm Khiết Vy vào phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.
Nam Cung Hào nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Anh Trần, anh vẫn còn sống chứ?"
"Tại sao tôi luôn là người bị đánh?"
Trong gia đình này, anh ta có địa vị thấp nhất, hoặc là bị bố đánh, hoặc là bị cậu Mạc đánh, hừ, sống có ý nghĩa gì?
Vừa bước vào phòng ngủ, Mạc Lâm Kiêu chẳng nói chẳng rằng đè Lâm Khiết Vy lên ghế sofa, gấp gáp cuồng nhiệt hôn xuống.
"Từ từ chậm lại, em có chuyện muốn nói."
Lâm Khiết Vy tránh anh, mơ hồ lẩm bẩm.
Mạc Lâm Kiêu động tác càng ngày càng cuồng dã, "Nói gì mà nói, hai chúng ta thích hợp với “làm" hơn."
Chờ đến lúc Lâm Khiết Vy có thể mở miệng, quần áo cả hai đã lộn xộn.
Mạc Lâm Kiêu bây giờ cởi quần áo càng ngày càng thành
thạo.
"Mạc Lâm Kiêu!"
"Gọi là anh Kiều"
Anh em cái gì chứ, vừa kì quái vừa xấu hố.
"Em không.
"Ngoan, anh thương."
"A Kiêu... ưm!"
"Vật nhỏ, thật khiến lòng anh rối rắm"
"Mạc Lâm Kiêu! Thân thể của anh không tốt, mau dừng lại" "Có tốt hay không, bây giờ anh chứng minh cho em xem!
Vừa bước vào trong phòng khách, đầu óc Lâm Khiết Vy cũng trở nên mơ hồ, khi bị ném vào phòng ngủ, cô đã mềm nhũn thành vũng nước từ lâu, để mặc cho Mạc Lâm Kiêu hung hăng đòi muốn.
Đến khi Lâm Khiết Vy vui sướng như bay bổng trên mây, trong tâm trí cô chỉ còn lại những mảnh pháo bông rực sáng. Tự đáy lòng không khỏi thở dài: Đối mặt với mỹ nam có thân hình hơn người, thể lực hơn người, thật sự không có sức phản kháng.
Mạc Lâm Kiêu ôm Lâm Khiết Vy đang mơ màng đi lau rửa sạch sẽ, lúc quay lại nhét thiếu nữ đã mềm nhũn vào trong chăn bông, ngay cả khuôn mặt trắng nõn ửng hồng cũng mềm mại mọng nước, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm gì đó rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Mạc Lâm Kiêu nhất thời chưa ngủ ngay được, chống tay nhìn cô.
Ngày hôm qua của anh vẫn còn là một thế giới đen trắng không hy vọng, không tương lai. Hôm nay, chỉ trong một ngày, anh đã có cả một thế giới đầy hạnh phúc viên mãn.
Dù cô có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, anh có thể cảm nhận được khi cô cố gắng hết sức để cứu anh là thật lòng thật dạ, cô đã để anh trong tim.
"Em là của anh, kiếp này đừng hòng chạy trốn."
Mạc Lâm Kiêu ôm chặt Lâm Khiết Vy, nhằm mắt lại, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Khiết Vy mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt phượng tươi cười của Mạc Lâm Kiêu.
Lâm Khiết Vy đang ngáp một nửa đột nhiên nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.
"Tỉnh rồi?" Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng nói, cúi đầu hôn lên trán Lâm Khiết Vy, nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô liền âm thầm mim cười, “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?
"Cũng được."
"Em xem, hai người ngủ chung vẫn là có chất lượng rất tốt. "Có nhiều phòng như vậy, để trống thật lãng phí, ngủ một mình sẽ thoải mái hơn"
Mạc Lâm Kiêu ngay lập tức cởi bộ đồ ngủ ra, mí mắt của Lâm Khiết Vy giật giật đầy run sợ.
"Anh làm gì đấy?"
"Cần phải chứng minh lại cho em thấy một người ngủ ngon hay hai người ngủ ngon."
Lâm Khiết Vy choáng váng vẫy tay đầu hàng.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai,
đôi chân dài của Mạc Lâm Kiêu đã bước vào phòng thay đồ. Lâm Khiết Vy thở phào nhẹ nhõm, nhận ra anh chỉ đang dọa
cô thôi.
Trong nụ cười quá mức vui vẻ của bác Trần, hai người ăn xong bữa sáng, Lâm Khiết Vy ra bên ngoài biệt thự, có chút sững sờ.
"Xe riêng của tôi đâu?"
Người lái xe lại nghỉ làm! Không đến!
Mạc Lâm Kiêu vòng tay qua eo cô, mang đến bên xe của mình, "Mèo nhỏ ngốc nghếch, con gái có bạn trai đương nhiên sẽ được bạn trai đưa đi."
Vài chiếc ô tô sang trọng bắt mắt nghênh ngang chạy vào bệnh viện Nhân Ái, dừng lại trước cửa chính, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Lâm Khiết Vy tức đến xì khói: "Sao anh lại dừng ở đây? Để cho người ta nhìn thấy kìa."
"Anh đã là bạn trai chính thức, sợ gì chứ. Nhìn thấy lại càng tốt, tránh để con mèo con chó nào lại tơ tưởng đến em”
Mạc Lâm Kiêu đích thân xuống xe, mở cửa kéo Lâm Khiết Vy đang cúi thấp đầu định chạy bừa ra khỏi xe, kết quả lại bị Mạc Lâm Kiêu nắm tay ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô ngay trước đám đông.
Xung quanh đều cảm thán.
Xe sang, người đẹp. Quá bắt mắt rồi.
Lâm Phi Diệp đứng giữa đám đông tức đến suýt ngất.
Ngay cả Lâm Khiết Vy cũng vừa thẹn vừa lo lắng: "Anh làm sao vậy, đã đủ chưa?"
"Buổi trưa chúng ta ăn cơm, anh đến đón em. Thôi, đừng quên nhớ anh đấy."
Mạc Lâm Kiêu mỉm cười, nhìn bóng lưng Lâm Khiết Vy chạy vào rồi mới trở lại xe.
Vừa lên xe, nụ cười của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên biến mất, hỏi: "Chuyện của Kim Ngọc đã giải quyết xong chưa?"
Trần Kiệt: "Đêm qua đã xong rồi."
Mạc Lâm Kiêu khẽ cười, chầm chậm nhắm mắt. Người phụ nữ của anh, con chó họ Hạ kia còn dám tơ tưởng đến sao? Vậy thì cùng chịu phạt với Kim Ngọc hôm qua làm chuyện xấu đi.
Ngay khi Lâm Khiết Vy đến bệnh viện đã thấy nhiều y tá tập trung lại bàn luận sôi nổi, vẻ mặt hóng chuyện.
"Này, bọn họ đang nói cái gì vậy?" Lâm Khiết Vy đẩy Hứa Tịnh một cái.
Hứa Tịnh đưa điện thoại: "Đêm qua Hạ Dịch Sâm và Kim Ngọc bị bắt quả tang!".
Cái gì?
Bắt quả tang gì? Từ này đúng là gợi cho người ta chút tưởng tượng viển vông.
Lâm Khiết Vy cầm điện thoại lên xem, đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Phóng viên đột nhập vào phòng khách sạn bắt gặp Hạ Dịch Sâm và Kim Ngọc trần truồng nằm cùng nhau!
Không nói đến lý do tại sao hai người lại năm cùng nhau thể này, chỉ hỏi tại sao đảm phóng viên lại đột nhiên mở cửa xông vào phòng người khác?
Chỗ nào cũng thấy kỳ quái vô cùng.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Bình luận facebook