Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-77
Chương 77: Hoắc Minh Vũ làm cái gì
“Con trai của tôi thì thế nào?” Lần này lại đổi
ngược lại thành ông Hoäc cảm thấy không vui, nếu
như nói ông thì cũng được thôi, dù sao thì ông cũng là
chủ của một gia đình, sẽ không quá quan tâm đến
những lời nói không thiết thực này, nhưng mà nếu như.
nói đến con trai của ông thì không thể được, con trai
của ông là bảo bổi lớn ở trong nhà
“Tối hôm nay tôi dân theo Minh Vũ đi ăn cơm cùng
với nhà họ Đỉnh, nhưng mà mới được nửa đường tên
nhóc đó đã chạy mất dạng, bây giờ cũng không biết là
người đã đi đâu mất rồi, nhưng mà cánh nhà báo lại
chụp được ảnh nó đang ở chung một chỗ với Từ Thanh
Lam” Bà Hoắc quở trách từng cái, từng chuyện một,
đều cùng là con trai trong một nhà, Hoắc Minh Dương
chưa từng làm bất cứ điều gì để xuất hiện qua những
loại tình huống không biết năng nhẹ như thế này,
nhưng còn Hoäc Minh Vũ thì lại chỉ biết gây họa.
“Tôi thật sự không biết được là bà nghĩ như thế
nào, nhưng mà bất kể có nói thế nào thì Minh Vũ cũng
vẫn còn là một đứa trẻ, việc nó phạm phải sai lâm thì
chính là chuyện rất bình thường, con trai của chính bà,
vậy mà tự bà lại vẫn cứ ngày ngày bày ra đáng vẻ tôi
không vui mừng, không không thích” Ông Hoắc không
hề cám thấy lo lắng, hơn nữa ông còn đang cho rằng
chính mình nói rất đúng, việc mà Minh Dương hay là
Minh Vũ phạm phải sai lầm thì cũng đều chỉ là những
chuyện vô cùng bình thường thôi mà.
“Sao mà ông lại có thể bao che cho mấy đứa nhóc.
.đó như vậy được chứ? Con trai cũng đã trưởng thành,
.đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn mắc phải loại sai lãm
như thể này?” Bà Hoäc không hài lòng ném khuyên tai
lên trên bàn trang điểm.
“Ai mà có thể quán được nổi con trai báo bối của
bà cơ chứ, khi còn bé không phải cũng đều là do đã
quen được bà chiều đến hư hay sao? Cứ nghe theo lời
của nó đi, tôi cũng đã từng gặp qua Từ Thanh Lam kia
rồi, Từ Thanh Lam đó cũng là một đứa trẻ không tệ
lâm? Chỉ có điều là có hơi nhiều tin đôn và tai tiếng mà.
thôi, hơn nữa cũng có rất nhiều người bạn của ông
cũng biết đến Từ Thanh Lam, tuy rắng nếu như gả đến
nhà họ Hoễc thì nghe ra cũng không được tốt lảm,
nhưng mà đầu gì thì cô gái nhà người ta cũng là một
người có tiếng tăm mà.
Bà Hoắc không hài lòng trợn mắt lên mà nhìn
chồng, việc bà ta mỗi ngày đều phải duy trì cái nhà này.
là một chuyện dễ dàng lầm hay sao, cũng chỉ có hai
người con trai mà lại cứ như vậy, đứa con trai lớn từ
nhỏ đã không căn có người quản thúc, thật vất vá mới
có một đứa con trai nhó, quản thúc nó một chút thì lại
có thể thế nào.
“Tồi cứ hài lòng, vui sướng đấy, con trai của tôi đều
rất tốt, tôi cũng quen nuông chiều chúng rồi đẩy” Bà
Hoắc thuần túy là tỏ ra giận dỗi, vừa không hài lòng với
ông Hoäc vừa chua chua nói.
“Được tồi được tồi, nếu như bà cảm thấy không hài
lòng, vậy thì ngày mai tôi sẽ bảo nó đi đến Công ty làm
việc, sau đó để nó đi theo sát bên cạnh của tôi, tôi sẽ
trông nom nó, được chưa” Ông Hoäc vội vàng tiến vẽ
phía trước, sau đó vừa ôm lấy bà Hoắ vừa an ủi nói.
“Thật ra thì ở trong lòng của ông Hoäc đã sớm ghỉ nhớ
cách làm sao mới có thể khiến cho bà Hoäc nhanh
chóng dừng lại, nếu không thì bà Hoäc có thể sẽ còn
niệm vài bài Kinh ở bên tai của ông thêm một đêm
nữa.
Diệp Tính Gia đi theo Hoắc Minh Dương về nhà,
sau khi vừa mới về đến nhà thì Hoắe Minh Dương cũng
không để ý đến cô nữa.
“Sự chênh lệch này thật sự là có chút lộ liễu và rõ
ràng quá mức, giống như là người mới vừa rồi ngồi ở
trên bàn cơm kia không phải là anh vậy.
“Vừa tồi anh đã ăn no hay chưa?” Chung quy là
Diệp Tính Gia cũng coi như đã tìm ra được âm thanh
để nói chuyện với Hoäc Minh Dương, cô nhớ tới trong
bữa cơm vừa rồi Hoäc Minh Dương cũng không có ăn
được bao nhiêu thức ăn, trên cắn bản đều đã gập hết
sang bát của cô cả rồi
“Không quá đói” Sau khi Hoäc Minh Dương nhả ra
ba chữ này thì quay trở về phòng xem tài liệu, anh ngồi
trên xe lăn, lật xem bản tải liệu còn đang xem qua
trước đó, tuy rằng cũng không quá khác lạ nhưng lại
vẫn luôn khiển cho Diệp Tính Gia cảm thấy anh có
chuyện gì đó không bằng lòng nói cho cô biết: “Vậy
nếu như lúc nào đó anh mà đới thì gọi tôi”
‘Sau khi nói xong thì Diệp Tĩnh Gia nhanh chồng,
Yên lặng ngồi xuống một bên, ngoan ngoãn đưa mắt
nhìn Hoäc Minh Dương đang xem tài iệu ở nơi đó,
ảnh kia của Diệp Tĩnh Gia đột nhiên tạo cho Hoäc
Minh Dương một thứ cảm giác, dường như là anh
đang nhìn thấy được đáng vẻ trước đây của Tô Thanh
Anh vậy.
‘Chí có điều là Diệp Tĩnh Gia có thể cám nhận được.
có một vài điều nho nhỏ đã âm thầm thay đối, ví dụ
như, Hoäc Minh Dương cũng đã không còn quá cố
chấp đối với Tô Thanh Anh giống như trước đây nữa, ít
nhất là từ sau khi trở về thì cô đã không còn nghe thấy
được Hoắc Minh Dương đề cập tới Tô Thanh Anh dù
chỉ là một câu,
“Cô còn định ở trong phòng sách của tôi đến khi
nào thì mới chịu đi?”
“À Diệp Tĩnh Gia vừa mới ngẩng đầu lên thì đã bắt
gặp ngay sự không hài lòng ở trong đôi mắt của Hoäc.
Minh Dương, cho nên sau đó lại vội vàng cúi đầu
xuống, cô không biết nên nói như thế nào, có phải là côi
đã chọc phải điểm nào của Hoäc Minh Dương, khiến
cho anh không vui tôi hay không? Diệp Tĩnh Gia cẩn.
thận hỏi: “Tôi làm phiền đến anh rồi sao? Tôi muốn ở
lại nơi này, ngồi cùng với anh thêm một lát nữa, lỡ như.
anh có cần cái gì hay có gì không thoải mái”
“Tôi nhìn thấy cô là đã cảm thấy không khí cũng
trở nên không tốt.
Rốt cuộc là Hoắc Minh Dương phải ghét cô đến
mức như thế nào, mới có thể nói ra những lời như như.
vậy? Diệp Tĩnh Gia nghe xong thì gật đầu một cái, sau
“đó không nói lời nào, lặng lẽ mà rời đi.
Ben trong căn phòng mờ mờ tối, không nhìn thấy
rõ khuôn mặt của Hoắc Minh Dương, nhưng mà Diệp,
“Tĩnh Gia biết được, Hoắc Minh Dương đã nối giận thật
sao,mặc dù cô cũng không biết nguyên nhân là
nhưng mà trong một khoảnh khắc khi đóng cánh cửa
kia lại, trong lòng của cô cũng như bị một con dao.
chém vào.
‘Ở bên trong phòng, Hoäc Minh Dương ngồi trên xe
lăn, suy nghĩ đến chuyện vừa rồi lúc còn ở trong Nhà.
hàng, nhớ đến sự chăm sóc và quan tâm lẫn nhau
giữa anh và Diệp Tĩnh Gia, cuối cùng chỉ còn cảm thấy
thật có lỗi với Tô Thanh Anh, bất kể là có như thế nào,
anh không thích Diệp Tĩnh Gia, càng không thể dễ
cdàng tha thứ cho việc anh đem lòng thích một người
nào đó khác mà không phải là Tô Thanh Anh, cho dù là
đã trải qua thời gian lâu như vậy rồi nhưng mà cho tới
nay, Tô Thanh Anh vẫn luôn là ứng cử viên số một, là
người mà anh cảm thấy có khả năng phủ hợp nhất cho
vị trí vợ tương lai của anh.
‘Vậy mà người này bông nhiên lại biển thành một
người khác chỉ trong một cái nháy mắt, rơi vào một
loại tình huống như thể, nếu như đối sang bất cứ một
người nào khác thì cũng không thể nào chấp nhận nối
Người bên trong cửa, người đứng ngoài cửa, mỗi
người đều có những tâm tư riêng của chính mình.
Bà Hoắc vừa bước ra khỏi cửa phòng mình thì đã
ngay lập tức nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang hồn bay.
phách lạc mà ở trước cửa phòng sách: “Con ở nơi này
làm cái gì vậy?”
Diệp Tĩnh Gia nghe được giọng nói của bà Hoäc thì
ội vàng lau nước mắt trên mặt đi, cô cũng không biết
tại sao bà Hoäc lại đột nhiên xuất hiện ở cửa như vậy.
‘Tuy râng Hoắc Minh Dương ở bên trong nhưng dĩ
nhiên là anh cũng nghe thấy được.
Diệp Tĩnh Gia lên tiếng chào,
“Tại sao con lại ở bên ngoài này vậy?” Bà Hoäc.
.đưa mắt tò mò nhìn Diệp Tĩnh Gia, không biết tại sao.
cõ lại xuất hiện ở nơi này.
“Con đi ra ngoài rót cho Minh Dương ly nước” Diệp
“Tĩnh Gia vội vàng soạn ra một lời nói láo với bà Hoắc,
lúc này trên người bà Hoắc đang mặc một chiếc áo
ngủ màu vàng hồng, đồ trang sức đá được tháo ra,
không còn lớp trang điểm, không còn hình tượng người
phụ nữ có chức vị, có trách nhiệm, mạnh mẽ và kiên.
cường của ban ngày nữa, chỉ có nhiều thêm mấy phần.
thân thiện, khiển cho Diệp Tính Gia có chút cảm giác,
người mẹ chồng ở trước mặt này không quá giống với
người mẹ chồng ở trong ẩn tượng của cô,
“Ù; chăm sóc Đình Dương cho tốt, bổ mẹ của con ở
bên kia thì mẹ sẽ lại sắp xếp thêm mấy mối làm ăn
cho ông ta, con cứ yên tâm đi, bọn họ ở bên kia đều rất
khỏe mạnh, chỉ cần con tự chăm sóc tốt cho chính
mình là được”
Diệp Tính Gia vô cùng hiểu rõ ý tứ trong những lời
này của bà Hoäc, chỉ cần chăm sóc tốt cho Hoäc Minh
Dương, vậy thì cô và nhà họ Diệp đều có thể rất tối,
nhà họ Hoäc cũng có thể sẽ cho cỏ rất nhiều thứ.
Diệp Tĩnh Gia kh gột đầu, đáp: “Cảm ơn mẹ”
“Đừng chỉ cảm ơn me suông như thể, mẹ hỏi con,
chân của Minh Dương bây giờ như thế nào rồi” Đúng
lúc bà Hoäc cũng muốn đi xuống tầng dưới, cho nên.
bà ta nhanh chóng kéo Diệp Tĩnh Gia cùng đi theo, vừa
.đi xuống phía dưới vừa hỏi, rất sợ để cho Hoäc Minh
Dương nghe được.
Hoäc Minh Dương nghe thấy tiếng nói chuyện của
hai người càng đi càng xa thì cũng không có bất kỳ
phản ứng gì, mặc kệ là bà Hoắc có như thế nào, thì bây
giờ anh cũng không có một chút quan tâm nào đến nội
.dung câu chuyện mà hai người đang nói, chỉ tiếp tục
cúi đầu nhìn tài liệu ở trên tay của chính mình. Nhưng
mà dù cho anh có làm như thế nào thỉ cũng vẫn không.
thể xem tiếp được. Sắp phải tiến hành làm phẫu thuật
cho chân của anh.
“Chỉ còn không đến nửa tháng nữa là anh ấy sẽ
tiến hành phẫu thuật, đến lúc đó con sẽ mang theo.
những đồ đã được chuẩn bị xong từ trước rồi đi cùng,
với anh ấy đến Bệnh viện, ở lại trong Bệnh viện đế
chăm sóc cho anh ấy, có con ở đó rồi, mẹ cứ yên tâm
.đi” Diệp Tính Gia nói rõ lại những dự định mà mình đã
tính trước cho bà Hoác biết, cô cũng không muốn
khiến cho bà Hoắc cám thấy không vui, sau đó sẽ phái
người đến để giúp cho cô, chuyện của Hoắc Minh
Dương, cô vẫn luôn bằng lòng tự dùng đến chính sức
mình, không cần phải có thêm người khác cùng chăm lo.
“Ù, con là một đứa trẻ ngoan, có con chăm sóc cho
Minh Dương thì mẹ cũng cảm thấy an tâm rồi. Minh
Dương cưới được con cũng là bởi vì nó có phúc, con sẽ
không trách mẹ chứ?” Bà Hoäc bây giờ cũng đã không
còn sự buồn bực và tức giận giống như thời điểm mới
biết được Diệp Tĩnh Gia đưa Hoäc Minh Dương đi gặp.
“Tô Thanh Anh trước đó nữa, cho nên cả người cũng trở
niên mềm mại và hiền hòa hơn rất nhiều, cách mà bà ta
đối đãi với Diệp Tĩnh Gia lúc này chính là kiểu dùng
nước ấm để nấu ếch, cho tới bây giờ, bà ta đều chưa
từng vội vàng muốn dùng một lân hành động duy nhất
nào để tri chặt Diệp Tĩnh Gia lại
“Chỉ cứ như vậy, làm thân ở một mức độ vừa phái
sau đó khống chế Diệp Tính Gia từng chứt từng chút
một, khiến cho cô phải ngoan ngoãn mà nghe theo lời
của bà ta
“Trước kia đều là do con không tốt, thật xin lỗi mẹ”
“Tuy rắng là trong lòng của Diệp Tĩnh Gia đang cảm.
thấy vô cùng không vui nhưng mà nếu như cô nói ra lời
cán trách bà Hoắc, vậy thì rõ rằng chính là hành động,
muốn tìm đòn.
“Hai mẹ con chúng ta nhắc đến những chuyện đã
.qua trước kia làm cái gì, Tĩnh Gia, mẹ cũng là hy vọng
là từ nay con và Minh Dương có thể sống chung với
nhau cho thật tốt, trên đời này làm gì có loại đạo lý
nào mà vợ lại tự đẩy chồng mình ra ngoài cho người
phụ nữ khác đâu chứ” Bà Hoäc nói với Diệp Tĩnh Gia
, những lời này, ý đồ chính là vì muốn để cho Diệp Tĩnh
Gia ngoan ngoãn nghe lời, đừng nên tiếp tục làm
những chuyện phí công lại vô ích.
“Thật xin lỗi, mẹ, những chuyện trước đây đều là vì
con không hiểu chuyện, sau này con nhất định sẽ
không như vậy nữa” Diệp Tính Gia cẩn thận từng li
từng tí nói, rất sợ sẽ khiến cho bà Hoắc không hải lòng,
như vậy thì bà Hoắc cũng sẽ khiến cho cô phái trái qua
một cuộc sống không được dễ chịu lắm.
“Con là một cô gái thông minh, con có thể gả được.
vào nhà họ Hoäc của chúng ta, vậy thì cũng chỉ cần
Con ngoan ngoãn ở lại bên cạnh của Minh Dương, sinh.
cho nó một trai một gái, nếu vậy cho dù là chính con đi
chăng nữa thì nửa đời sau cũng không bưôn”
Bà Hoắc vẫn còn băn khoăn chuyện cháu trai, tuy
nhiên trong một chốc, một lát thì bà ta không có bất
cứ hy vọng gì với Hoắc Minh Vũ, cho nên chỉ có thể
mong đợi Diệp Tĩnh Gia sớm chút tranh thú mà mang
thai đứa bế, nếu không thì sau này bà ta sẽ không có
cách nào ăn nói được với liệt tổ liệt tông của nhà họ
Hoäc.
“Vâng, con biết rồi mẹ? Trong lòng của Diệp Tính
Gia cảm thấy rất là bất mãn, mang thai không phải là
chuyện một người có thể làm được, cô thì làm gì có
cách nào khác được, ai mà biết khi nào thì Hoắc Minh
Dương mới bằng lòng có một đứa con chứ, ngay cả
việc chạm thôi mà người đàn ông kia cũng không
muốn chạm vào cô dù chỉ là một chút, vậy thì cũng
càng đừng nói đến chuyện mang thai, sinh con gì đó nữa
“Tĩnh Gia, những chuyện khác thì mẹ cũng sẽ
không quản con, chỉ cần chăm sóc thật tốt cho Minh
Dương, đợi đến khi hai chân của nó khỏi rồi thì mẹ cũng không thể nào bạc
đãi con được” Bà Hoắc nói xong câu này thì cũng
không đế ý tới Diệp Tĩnh Gia nữa, sau khi tìm được
chiếc túi xách mà bà ta mang theo lúc về thì lập tức
xách túi đi lên trên tầng. Dù sao.thì những điều cần nó
cũng đã nói cho Diệp Tĩnh Gia hết cả rồi, nơi này căn
bản cũng không còn chuyện của bà ta nữa.
‘Sau khi đợi bà Hoắc đi lên trên tầng, Diệp Tĩnh Gia
mới rót một ly sữa, sau đó bảo chị Tiết đưa lên trên
phòng sách cho Hoắc Minh Dương, mới vừa rồi anh đã
nói rằng anh không muốn nhìn thấy cô, cho nên cô.
cũng không cần phải miễn cưỡng, nếu như mà đã
không muốn nhìn thấy nữa vậy thì thôi không gặp nữa.
Khi nghe được tiếng gõ cửa thì vốn đĩ là trong lòng
của Hoäc Minh Dương cũng vẫn cảm thấy có chút
không nhịn được, nhưng mà đợi đến lúc thấy được
người đi vào lại là chị Tiết thì Hoäc Minh Dương vẫn
hỏi một câu: “Diệp Tĩnh Gia đâu?” Rõ ràng là lúc ban
đầu, khi cho rắng người đi lên là cô thì anh đã ngay lập.
tức bắt đầu cảm thấy phiền lòng, nhưng mà kết quả
thấy được cô không đi lên nơi này nữa, anh cũng vẫn
lại thấy rất phiền lòng.
‘Chị Tiết cảm giác được sự không vui của cậu chủ
nhà mình, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: ‘Mợ chủ đã về
phòng đi ngủ rồi”
Nói xong, chị Tiết để ly sữa bồ xuống
bàn, thấy được nhiệm vụ đã xong thì chị Tiết cũng
ngay lập tức, nhanh như một làn khói mà rời khỏi
phòng sách.
Hoäc Minh Dương bông nhiên ý thức được, Diệp
“Tĩnh Gia không có ở đây thì anh cũng không cảm thấy
vui vẻ như đã tưởng tượng. Ngay sau đó lại nhấc điện
thoại lên, gọi đến phòng của Diệp Tính Gia: “Tôi đói rồi,
cà om xì đầu, cháo trứng muối”
Diệp Tĩnh Gia vừa mới thay xong quần áo ngủ, dự.
định đi ngủ một giấc thì lại bị tiếng chuông điện thoại
bất ngờ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, sau khi nghe
điện thoại thì lại biết được Hoäc Minh Dương muốn ăn
cơm, nhưng mà mới vừa rồi không phải là anh đã nói
là không ăn hay sao?
Một lần nữa vội vàng thay lại bộ quần áo lúc trước
sau đó đi đến nhà bếp làm cơm, trong nhà không có.
.gao, cho nên thời gian nấu cháo cũng bị kéo dài ra
thêm một khoảng thời gian nữa, Diệp Tĩnh Gia căm
điện thoại di động lên xem mấy cái video ngắn, sau đó
cô lại đột nhiên nhớ ra, hình như là hôm nay Hoäc
Minh Vũ vẫn còn chưa về.
Không phải là sẽ không về nhà đấy chứ? Vậy thì
ngày mai bà Hoắc nhất định sẽ nổi trận lôi định cho mà xem!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Diệp Tĩnh Gia vẫn gửi
một đồng tin nhản cho Từ Thanh Lam, nội dung ghi:
Buổi tối ngày hôm nay cô có gặp Hoắc Minh Vũ hay là
không? Diệp Tĩnh Gia không biết là Hoäc Minh Vũ có ở
chỗ của Từ Thanh Lam bên đó hay là không, chỉ tùy.
tiện hỏi thăm một chút, nhưng mà lỡ như Hoäc Minh
Vũ không có ở chỗ của cô ta, cuối cùng lại khiến cho
“Từ Thanh Lam kia tức giận mà đi tìm Hoắc Minh Vũ
hỏi tội, vây thì cô cũng coi như đã phạm phải sai lâm,
sau khi suy nghĩ một chút thì cô mới uyển chuyến hỏi
một câu.
“Anh ấy đang ở chỗ của tôi, cô có chuyện gì không?
Từ Thanh Lam nhìn thấy tin nhân vừa mới gửi đến của
Diệp Tĩnh Gia thì hơi hơi nghĩ hoặc, nếu như có chuyện
gì thì cứ trực tiếp gọi điện cho cô ta không phải là
được tồi sao? Cho râng là bà Hoäc đang hỏi chuyện từ
Diệp Tĩnh Gia, Từ Thanh Lam vốn đĩ còn đang định gọi
điện thoại lại đột nhiên học được thông rrinh, bất
chước nhãn lại một tin nhãn cho Diệp Tĩnh Gia.
‘Sau khi Diệp Tính Gia thấy tin nhắn kia của Từ
“Thanh Lam thì âm thầm mặc niệm trong lòng mấy:
giây tốt nhất là ngày mai khi mà Hoắc Minh Vũ trở lại
cũng đừng có làm liên luy đến cô.
“Không sao hết, ngày mai tôi tránh gặp mặt mẹ.
một chút.
Từ Thanh Lam nhìn thấy câu tr lời này cúa Diệp
“Tĩnh Gia thì đột nhiên không biết là nên khóc hay nên
cười, Diệp Tĩnh Gia này đúng thật là đáng yêu mà: “Chị
.dâu của anh nhân dòng tin nhắn như thế này là có ý
gj?” Từ Thanh Lam vừa nói vừa giơ điện thoại di động
lên cho Hoäc Minh Vũ cùng nhìn.
Hoắc Minh Vũ chỉ vừa mới nhìn lướt qua một cái
cũng đã biết được ý của Diệp Tĩnh Gia là gj, bật cười
một tiếng: “Dường như là chị ta có chút ngu ngốc”
‘Từ Thanh Lam nhìn thấy khuôn mặt trời quang.
mây tạnh chỉ trong tức khắc của Hoắc Minh Vũ thì
trong lòng lại có chút không thoải mái, giống như là bị
thứ gì đó đâm xuyên qua vậy: “Thôi bỏ đi, quan tâm
đến cô ta làm gì chứ, chúng ta mau mau tiếp tục xem
ii đi? Từ Thanh Lam vừa
mới nói xong thì đã ngay lập tức ném điện thoại di
động sang một bên, sau đó đưa Hoắc Minh Vũ đi
xem bộ phim điện ảnh mới được ra rạp của cô ta,
Từ Thanh Lam biết rõ tính tình của Hoắc Minh Vũ,
nếu như mà anh ta hay cười với người nào đó,
thì đều có khá năng là vì người đó đã khơi gợi
lên được sự hứng thú của anh ta.
“Con trai của tôi thì thế nào?” Lần này lại đổi
ngược lại thành ông Hoäc cảm thấy không vui, nếu
như nói ông thì cũng được thôi, dù sao thì ông cũng là
chủ của một gia đình, sẽ không quá quan tâm đến
những lời nói không thiết thực này, nhưng mà nếu như.
nói đến con trai của ông thì không thể được, con trai
của ông là bảo bổi lớn ở trong nhà
“Tối hôm nay tôi dân theo Minh Vũ đi ăn cơm cùng
với nhà họ Đỉnh, nhưng mà mới được nửa đường tên
nhóc đó đã chạy mất dạng, bây giờ cũng không biết là
người đã đi đâu mất rồi, nhưng mà cánh nhà báo lại
chụp được ảnh nó đang ở chung một chỗ với Từ Thanh
Lam” Bà Hoắc quở trách từng cái, từng chuyện một,
đều cùng là con trai trong một nhà, Hoắc Minh Dương
chưa từng làm bất cứ điều gì để xuất hiện qua những
loại tình huống không biết năng nhẹ như thế này,
nhưng còn Hoäc Minh Vũ thì lại chỉ biết gây họa.
“Tôi thật sự không biết được là bà nghĩ như thế
nào, nhưng mà bất kể có nói thế nào thì Minh Vũ cũng
vẫn còn là một đứa trẻ, việc nó phạm phải sai lâm thì
chính là chuyện rất bình thường, con trai của chính bà,
vậy mà tự bà lại vẫn cứ ngày ngày bày ra đáng vẻ tôi
không vui mừng, không không thích” Ông Hoắc không
hề cám thấy lo lắng, hơn nữa ông còn đang cho rằng
chính mình nói rất đúng, việc mà Minh Dương hay là
Minh Vũ phạm phải sai lầm thì cũng đều chỉ là những
chuyện vô cùng bình thường thôi mà.
“Sao mà ông lại có thể bao che cho mấy đứa nhóc.
.đó như vậy được chứ? Con trai cũng đã trưởng thành,
.đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn mắc phải loại sai lãm
như thể này?” Bà Hoäc không hài lòng ném khuyên tai
lên trên bàn trang điểm.
“Ai mà có thể quán được nổi con trai báo bối của
bà cơ chứ, khi còn bé không phải cũng đều là do đã
quen được bà chiều đến hư hay sao? Cứ nghe theo lời
của nó đi, tôi cũng đã từng gặp qua Từ Thanh Lam kia
rồi, Từ Thanh Lam đó cũng là một đứa trẻ không tệ
lâm? Chỉ có điều là có hơi nhiều tin đôn và tai tiếng mà.
thôi, hơn nữa cũng có rất nhiều người bạn của ông
cũng biết đến Từ Thanh Lam, tuy rắng nếu như gả đến
nhà họ Hoễc thì nghe ra cũng không được tốt lảm,
nhưng mà đầu gì thì cô gái nhà người ta cũng là một
người có tiếng tăm mà.
Bà Hoắc không hài lòng trợn mắt lên mà nhìn
chồng, việc bà ta mỗi ngày đều phải duy trì cái nhà này.
là một chuyện dễ dàng lầm hay sao, cũng chỉ có hai
người con trai mà lại cứ như vậy, đứa con trai lớn từ
nhỏ đã không căn có người quản thúc, thật vất vá mới
có một đứa con trai nhó, quản thúc nó một chút thì lại
có thể thế nào.
“Tồi cứ hài lòng, vui sướng đấy, con trai của tôi đều
rất tốt, tôi cũng quen nuông chiều chúng rồi đẩy” Bà
Hoắc thuần túy là tỏ ra giận dỗi, vừa không hài lòng với
ông Hoäc vừa chua chua nói.
“Được tồi được tồi, nếu như bà cảm thấy không hài
lòng, vậy thì ngày mai tôi sẽ bảo nó đi đến Công ty làm
việc, sau đó để nó đi theo sát bên cạnh của tôi, tôi sẽ
trông nom nó, được chưa” Ông Hoäc vội vàng tiến vẽ
phía trước, sau đó vừa ôm lấy bà Hoắ vừa an ủi nói.
“Thật ra thì ở trong lòng của ông Hoäc đã sớm ghỉ nhớ
cách làm sao mới có thể khiến cho bà Hoäc nhanh
chóng dừng lại, nếu không thì bà Hoäc có thể sẽ còn
niệm vài bài Kinh ở bên tai của ông thêm một đêm
nữa.
Diệp Tính Gia đi theo Hoắc Minh Dương về nhà,
sau khi vừa mới về đến nhà thì Hoắe Minh Dương cũng
không để ý đến cô nữa.
“Sự chênh lệch này thật sự là có chút lộ liễu và rõ
ràng quá mức, giống như là người mới vừa rồi ngồi ở
trên bàn cơm kia không phải là anh vậy.
“Vừa tồi anh đã ăn no hay chưa?” Chung quy là
Diệp Tính Gia cũng coi như đã tìm ra được âm thanh
để nói chuyện với Hoäc Minh Dương, cô nhớ tới trong
bữa cơm vừa rồi Hoäc Minh Dương cũng không có ăn
được bao nhiêu thức ăn, trên cắn bản đều đã gập hết
sang bát của cô cả rồi
“Không quá đói” Sau khi Hoäc Minh Dương nhả ra
ba chữ này thì quay trở về phòng xem tài liệu, anh ngồi
trên xe lăn, lật xem bản tải liệu còn đang xem qua
trước đó, tuy rằng cũng không quá khác lạ nhưng lại
vẫn luôn khiển cho Diệp Tính Gia cảm thấy anh có
chuyện gì đó không bằng lòng nói cho cô biết: “Vậy
nếu như lúc nào đó anh mà đới thì gọi tôi”
‘Sau khi nói xong thì Diệp Tĩnh Gia nhanh chồng,
Yên lặng ngồi xuống một bên, ngoan ngoãn đưa mắt
nhìn Hoäc Minh Dương đang xem tài iệu ở nơi đó,
ảnh kia của Diệp Tĩnh Gia đột nhiên tạo cho Hoäc
Minh Dương một thứ cảm giác, dường như là anh
đang nhìn thấy được đáng vẻ trước đây của Tô Thanh
Anh vậy.
‘Chí có điều là Diệp Tĩnh Gia có thể cám nhận được.
có một vài điều nho nhỏ đã âm thầm thay đối, ví dụ
như, Hoäc Minh Dương cũng đã không còn quá cố
chấp đối với Tô Thanh Anh giống như trước đây nữa, ít
nhất là từ sau khi trở về thì cô đã không còn nghe thấy
được Hoắc Minh Dương đề cập tới Tô Thanh Anh dù
chỉ là một câu,
“Cô còn định ở trong phòng sách của tôi đến khi
nào thì mới chịu đi?”
“À Diệp Tĩnh Gia vừa mới ngẩng đầu lên thì đã bắt
gặp ngay sự không hài lòng ở trong đôi mắt của Hoäc.
Minh Dương, cho nên sau đó lại vội vàng cúi đầu
xuống, cô không biết nên nói như thế nào, có phải là côi
đã chọc phải điểm nào của Hoäc Minh Dương, khiến
cho anh không vui tôi hay không? Diệp Tĩnh Gia cẩn.
thận hỏi: “Tôi làm phiền đến anh rồi sao? Tôi muốn ở
lại nơi này, ngồi cùng với anh thêm một lát nữa, lỡ như.
anh có cần cái gì hay có gì không thoải mái”
“Tôi nhìn thấy cô là đã cảm thấy không khí cũng
trở nên không tốt.
Rốt cuộc là Hoắc Minh Dương phải ghét cô đến
mức như thế nào, mới có thể nói ra những lời như như.
vậy? Diệp Tĩnh Gia nghe xong thì gật đầu một cái, sau
“đó không nói lời nào, lặng lẽ mà rời đi.
Ben trong căn phòng mờ mờ tối, không nhìn thấy
rõ khuôn mặt của Hoắc Minh Dương, nhưng mà Diệp,
“Tĩnh Gia biết được, Hoắc Minh Dương đã nối giận thật
sao,mặc dù cô cũng không biết nguyên nhân là
nhưng mà trong một khoảnh khắc khi đóng cánh cửa
kia lại, trong lòng của cô cũng như bị một con dao.
chém vào.
‘Ở bên trong phòng, Hoäc Minh Dương ngồi trên xe
lăn, suy nghĩ đến chuyện vừa rồi lúc còn ở trong Nhà.
hàng, nhớ đến sự chăm sóc và quan tâm lẫn nhau
giữa anh và Diệp Tĩnh Gia, cuối cùng chỉ còn cảm thấy
thật có lỗi với Tô Thanh Anh, bất kể là có như thế nào,
anh không thích Diệp Tĩnh Gia, càng không thể dễ
cdàng tha thứ cho việc anh đem lòng thích một người
nào đó khác mà không phải là Tô Thanh Anh, cho dù là
đã trải qua thời gian lâu như vậy rồi nhưng mà cho tới
nay, Tô Thanh Anh vẫn luôn là ứng cử viên số một, là
người mà anh cảm thấy có khả năng phủ hợp nhất cho
vị trí vợ tương lai của anh.
‘Vậy mà người này bông nhiên lại biển thành một
người khác chỉ trong một cái nháy mắt, rơi vào một
loại tình huống như thể, nếu như đối sang bất cứ một
người nào khác thì cũng không thể nào chấp nhận nối
Người bên trong cửa, người đứng ngoài cửa, mỗi
người đều có những tâm tư riêng của chính mình.
Bà Hoắc vừa bước ra khỏi cửa phòng mình thì đã
ngay lập tức nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang hồn bay.
phách lạc mà ở trước cửa phòng sách: “Con ở nơi này
làm cái gì vậy?”
Diệp Tĩnh Gia nghe được giọng nói của bà Hoäc thì
ội vàng lau nước mắt trên mặt đi, cô cũng không biết
tại sao bà Hoäc lại đột nhiên xuất hiện ở cửa như vậy.
‘Tuy râng Hoắc Minh Dương ở bên trong nhưng dĩ
nhiên là anh cũng nghe thấy được.
Diệp Tĩnh Gia lên tiếng chào,
“Tại sao con lại ở bên ngoài này vậy?” Bà Hoäc.
.đưa mắt tò mò nhìn Diệp Tĩnh Gia, không biết tại sao.
cõ lại xuất hiện ở nơi này.
“Con đi ra ngoài rót cho Minh Dương ly nước” Diệp
“Tĩnh Gia vội vàng soạn ra một lời nói láo với bà Hoắc,
lúc này trên người bà Hoắc đang mặc một chiếc áo
ngủ màu vàng hồng, đồ trang sức đá được tháo ra,
không còn lớp trang điểm, không còn hình tượng người
phụ nữ có chức vị, có trách nhiệm, mạnh mẽ và kiên.
cường của ban ngày nữa, chỉ có nhiều thêm mấy phần.
thân thiện, khiển cho Diệp Tính Gia có chút cảm giác,
người mẹ chồng ở trước mặt này không quá giống với
người mẹ chồng ở trong ẩn tượng của cô,
“Ù; chăm sóc Đình Dương cho tốt, bổ mẹ của con ở
bên kia thì mẹ sẽ lại sắp xếp thêm mấy mối làm ăn
cho ông ta, con cứ yên tâm đi, bọn họ ở bên kia đều rất
khỏe mạnh, chỉ cần con tự chăm sóc tốt cho chính
mình là được”
Diệp Tính Gia vô cùng hiểu rõ ý tứ trong những lời
này của bà Hoäc, chỉ cần chăm sóc tốt cho Hoäc Minh
Dương, vậy thì cô và nhà họ Diệp đều có thể rất tối,
nhà họ Hoäc cũng có thể sẽ cho cỏ rất nhiều thứ.
Diệp Tĩnh Gia kh gột đầu, đáp: “Cảm ơn mẹ”
“Đừng chỉ cảm ơn me suông như thể, mẹ hỏi con,
chân của Minh Dương bây giờ như thế nào rồi” Đúng
lúc bà Hoäc cũng muốn đi xuống tầng dưới, cho nên.
bà ta nhanh chóng kéo Diệp Tĩnh Gia cùng đi theo, vừa
.đi xuống phía dưới vừa hỏi, rất sợ để cho Hoäc Minh
Dương nghe được.
Hoäc Minh Dương nghe thấy tiếng nói chuyện của
hai người càng đi càng xa thì cũng không có bất kỳ
phản ứng gì, mặc kệ là bà Hoắc có như thế nào, thì bây
giờ anh cũng không có một chút quan tâm nào đến nội
.dung câu chuyện mà hai người đang nói, chỉ tiếp tục
cúi đầu nhìn tài liệu ở trên tay của chính mình. Nhưng
mà dù cho anh có làm như thế nào thỉ cũng vẫn không.
thể xem tiếp được. Sắp phải tiến hành làm phẫu thuật
cho chân của anh.
“Chỉ còn không đến nửa tháng nữa là anh ấy sẽ
tiến hành phẫu thuật, đến lúc đó con sẽ mang theo.
những đồ đã được chuẩn bị xong từ trước rồi đi cùng,
với anh ấy đến Bệnh viện, ở lại trong Bệnh viện đế
chăm sóc cho anh ấy, có con ở đó rồi, mẹ cứ yên tâm
.đi” Diệp Tính Gia nói rõ lại những dự định mà mình đã
tính trước cho bà Hoác biết, cô cũng không muốn
khiến cho bà Hoắc cám thấy không vui, sau đó sẽ phái
người đến để giúp cho cô, chuyện của Hoắc Minh
Dương, cô vẫn luôn bằng lòng tự dùng đến chính sức
mình, không cần phải có thêm người khác cùng chăm lo.
“Ù, con là một đứa trẻ ngoan, có con chăm sóc cho
Minh Dương thì mẹ cũng cảm thấy an tâm rồi. Minh
Dương cưới được con cũng là bởi vì nó có phúc, con sẽ
không trách mẹ chứ?” Bà Hoäc bây giờ cũng đã không
còn sự buồn bực và tức giận giống như thời điểm mới
biết được Diệp Tĩnh Gia đưa Hoäc Minh Dương đi gặp.
“Tô Thanh Anh trước đó nữa, cho nên cả người cũng trở
niên mềm mại và hiền hòa hơn rất nhiều, cách mà bà ta
đối đãi với Diệp Tĩnh Gia lúc này chính là kiểu dùng
nước ấm để nấu ếch, cho tới bây giờ, bà ta đều chưa
từng vội vàng muốn dùng một lân hành động duy nhất
nào để tri chặt Diệp Tĩnh Gia lại
“Chỉ cứ như vậy, làm thân ở một mức độ vừa phái
sau đó khống chế Diệp Tính Gia từng chứt từng chút
một, khiến cho cô phải ngoan ngoãn mà nghe theo lời
của bà ta
“Trước kia đều là do con không tốt, thật xin lỗi mẹ”
“Tuy rắng là trong lòng của Diệp Tĩnh Gia đang cảm.
thấy vô cùng không vui nhưng mà nếu như cô nói ra lời
cán trách bà Hoắc, vậy thì rõ rằng chính là hành động,
muốn tìm đòn.
“Hai mẹ con chúng ta nhắc đến những chuyện đã
.qua trước kia làm cái gì, Tĩnh Gia, mẹ cũng là hy vọng
là từ nay con và Minh Dương có thể sống chung với
nhau cho thật tốt, trên đời này làm gì có loại đạo lý
nào mà vợ lại tự đẩy chồng mình ra ngoài cho người
phụ nữ khác đâu chứ” Bà Hoäc nói với Diệp Tĩnh Gia
, những lời này, ý đồ chính là vì muốn để cho Diệp Tĩnh
Gia ngoan ngoãn nghe lời, đừng nên tiếp tục làm
những chuyện phí công lại vô ích.
“Thật xin lỗi, mẹ, những chuyện trước đây đều là vì
con không hiểu chuyện, sau này con nhất định sẽ
không như vậy nữa” Diệp Tính Gia cẩn thận từng li
từng tí nói, rất sợ sẽ khiến cho bà Hoắc không hải lòng,
như vậy thì bà Hoắc cũng sẽ khiến cho cô phái trái qua
một cuộc sống không được dễ chịu lắm.
“Con là một cô gái thông minh, con có thể gả được.
vào nhà họ Hoäc của chúng ta, vậy thì cũng chỉ cần
Con ngoan ngoãn ở lại bên cạnh của Minh Dương, sinh.
cho nó một trai một gái, nếu vậy cho dù là chính con đi
chăng nữa thì nửa đời sau cũng không bưôn”
Bà Hoắc vẫn còn băn khoăn chuyện cháu trai, tuy
nhiên trong một chốc, một lát thì bà ta không có bất
cứ hy vọng gì với Hoắc Minh Vũ, cho nên chỉ có thể
mong đợi Diệp Tĩnh Gia sớm chút tranh thú mà mang
thai đứa bế, nếu không thì sau này bà ta sẽ không có
cách nào ăn nói được với liệt tổ liệt tông của nhà họ
Hoäc.
“Vâng, con biết rồi mẹ? Trong lòng của Diệp Tính
Gia cảm thấy rất là bất mãn, mang thai không phải là
chuyện một người có thể làm được, cô thì làm gì có
cách nào khác được, ai mà biết khi nào thì Hoắc Minh
Dương mới bằng lòng có một đứa con chứ, ngay cả
việc chạm thôi mà người đàn ông kia cũng không
muốn chạm vào cô dù chỉ là một chút, vậy thì cũng
càng đừng nói đến chuyện mang thai, sinh con gì đó nữa
“Tĩnh Gia, những chuyện khác thì mẹ cũng sẽ
không quản con, chỉ cần chăm sóc thật tốt cho Minh
Dương, đợi đến khi hai chân của nó khỏi rồi thì mẹ cũng không thể nào bạc
đãi con được” Bà Hoắc nói xong câu này thì cũng
không đế ý tới Diệp Tĩnh Gia nữa, sau khi tìm được
chiếc túi xách mà bà ta mang theo lúc về thì lập tức
xách túi đi lên trên tầng. Dù sao.thì những điều cần nó
cũng đã nói cho Diệp Tĩnh Gia hết cả rồi, nơi này căn
bản cũng không còn chuyện của bà ta nữa.
‘Sau khi đợi bà Hoắc đi lên trên tầng, Diệp Tĩnh Gia
mới rót một ly sữa, sau đó bảo chị Tiết đưa lên trên
phòng sách cho Hoắc Minh Dương, mới vừa rồi anh đã
nói rằng anh không muốn nhìn thấy cô, cho nên cô.
cũng không cần phải miễn cưỡng, nếu như mà đã
không muốn nhìn thấy nữa vậy thì thôi không gặp nữa.
Khi nghe được tiếng gõ cửa thì vốn đĩ là trong lòng
của Hoäc Minh Dương cũng vẫn cảm thấy có chút
không nhịn được, nhưng mà đợi đến lúc thấy được
người đi vào lại là chị Tiết thì Hoäc Minh Dương vẫn
hỏi một câu: “Diệp Tĩnh Gia đâu?” Rõ ràng là lúc ban
đầu, khi cho rắng người đi lên là cô thì anh đã ngay lập.
tức bắt đầu cảm thấy phiền lòng, nhưng mà kết quả
thấy được cô không đi lên nơi này nữa, anh cũng vẫn
lại thấy rất phiền lòng.
‘Chị Tiết cảm giác được sự không vui của cậu chủ
nhà mình, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: ‘Mợ chủ đã về
phòng đi ngủ rồi”
Nói xong, chị Tiết để ly sữa bồ xuống
bàn, thấy được nhiệm vụ đã xong thì chị Tiết cũng
ngay lập tức, nhanh như một làn khói mà rời khỏi
phòng sách.
Hoäc Minh Dương bông nhiên ý thức được, Diệp
“Tĩnh Gia không có ở đây thì anh cũng không cảm thấy
vui vẻ như đã tưởng tượng. Ngay sau đó lại nhấc điện
thoại lên, gọi đến phòng của Diệp Tính Gia: “Tôi đói rồi,
cà om xì đầu, cháo trứng muối”
Diệp Tĩnh Gia vừa mới thay xong quần áo ngủ, dự.
định đi ngủ một giấc thì lại bị tiếng chuông điện thoại
bất ngờ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, sau khi nghe
điện thoại thì lại biết được Hoäc Minh Dương muốn ăn
cơm, nhưng mà mới vừa rồi không phải là anh đã nói
là không ăn hay sao?
Một lần nữa vội vàng thay lại bộ quần áo lúc trước
sau đó đi đến nhà bếp làm cơm, trong nhà không có.
.gao, cho nên thời gian nấu cháo cũng bị kéo dài ra
thêm một khoảng thời gian nữa, Diệp Tĩnh Gia căm
điện thoại di động lên xem mấy cái video ngắn, sau đó
cô lại đột nhiên nhớ ra, hình như là hôm nay Hoäc
Minh Vũ vẫn còn chưa về.
Không phải là sẽ không về nhà đấy chứ? Vậy thì
ngày mai bà Hoắc nhất định sẽ nổi trận lôi định cho mà xem!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Diệp Tĩnh Gia vẫn gửi
một đồng tin nhản cho Từ Thanh Lam, nội dung ghi:
Buổi tối ngày hôm nay cô có gặp Hoắc Minh Vũ hay là
không? Diệp Tĩnh Gia không biết là Hoäc Minh Vũ có ở
chỗ của Từ Thanh Lam bên đó hay là không, chỉ tùy.
tiện hỏi thăm một chút, nhưng mà lỡ như Hoäc Minh
Vũ không có ở chỗ của cô ta, cuối cùng lại khiến cho
“Từ Thanh Lam kia tức giận mà đi tìm Hoắc Minh Vũ
hỏi tội, vây thì cô cũng coi như đã phạm phải sai lâm,
sau khi suy nghĩ một chút thì cô mới uyển chuyến hỏi
một câu.
“Anh ấy đang ở chỗ của tôi, cô có chuyện gì không?
Từ Thanh Lam nhìn thấy tin nhân vừa mới gửi đến của
Diệp Tĩnh Gia thì hơi hơi nghĩ hoặc, nếu như có chuyện
gì thì cứ trực tiếp gọi điện cho cô ta không phải là
được tồi sao? Cho râng là bà Hoäc đang hỏi chuyện từ
Diệp Tĩnh Gia, Từ Thanh Lam vốn đĩ còn đang định gọi
điện thoại lại đột nhiên học được thông rrinh, bất
chước nhãn lại một tin nhãn cho Diệp Tĩnh Gia.
‘Sau khi Diệp Tính Gia thấy tin nhắn kia của Từ
“Thanh Lam thì âm thầm mặc niệm trong lòng mấy:
giây tốt nhất là ngày mai khi mà Hoắc Minh Vũ trở lại
cũng đừng có làm liên luy đến cô.
“Không sao hết, ngày mai tôi tránh gặp mặt mẹ.
một chút.
Từ Thanh Lam nhìn thấy câu tr lời này cúa Diệp
“Tĩnh Gia thì đột nhiên không biết là nên khóc hay nên
cười, Diệp Tĩnh Gia này đúng thật là đáng yêu mà: “Chị
.dâu của anh nhân dòng tin nhắn như thế này là có ý
gj?” Từ Thanh Lam vừa nói vừa giơ điện thoại di động
lên cho Hoäc Minh Vũ cùng nhìn.
Hoắc Minh Vũ chỉ vừa mới nhìn lướt qua một cái
cũng đã biết được ý của Diệp Tĩnh Gia là gj, bật cười
một tiếng: “Dường như là chị ta có chút ngu ngốc”
‘Từ Thanh Lam nhìn thấy khuôn mặt trời quang.
mây tạnh chỉ trong tức khắc của Hoắc Minh Vũ thì
trong lòng lại có chút không thoải mái, giống như là bị
thứ gì đó đâm xuyên qua vậy: “Thôi bỏ đi, quan tâm
đến cô ta làm gì chứ, chúng ta mau mau tiếp tục xem
ii đi? Từ Thanh Lam vừa
mới nói xong thì đã ngay lập tức ném điện thoại di
động sang một bên, sau đó đưa Hoắc Minh Vũ đi
xem bộ phim điện ảnh mới được ra rạp của cô ta,
Từ Thanh Lam biết rõ tính tình của Hoắc Minh Vũ,
nếu như mà anh ta hay cười với người nào đó,
thì đều có khá năng là vì người đó đã khơi gợi
lên được sự hứng thú của anh ta.
Bình luận facebook