• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch (10 Viewers)

  • Chap-147

Chương 147





Chương 147: Hậu quả nghiêm trọng ra sao tôi tưởng cô biết!







“Tôi không biết, tùy cô lựa chọn.” Chuyện này anh không tỏ thái độ, rốt cuộc rất nhiều chuyện, chỉ có Diệp Tĩnh Gia một mình đối mặt, anh đã làm nhiều rồi.



Quyết định chủ ý, Diệp Tĩnh Gia đi tới, một câu không hề khóc.



“Diệp… Bố.” Nhìn thấy Diệp Bách Niên câu đầu tiên lời nói, Diệp Tĩnh Gia vốn dĩ muốn gọi chú Diệp, vẫn kêu một tiếng bố, nhiều năm như vậy Diệp Bách Niên chăm lo cô đều hiểu, nếu không có Diệp Bách Niên, cô và mẹ chỉ sợ đã sớm…



“Con ngoan.” Nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Gia, ông lại nhìn một vòng, như là tìm kiếm cái gì.



Động tác này, làm Diệp Tĩnh Gia đau lòng, cô biết, đây tìm hình ảnh mẹ cô. Từ khi ông vào đây, Diệp Tĩnh Gia chỉ gặp Diệp Bách Niên một lần trước đó, hiện tại ông gầy đi nhiều, Diệp Tĩnh Gia nhìn khó tránh khỏi có chút không thoải mái. “Bố làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe?” Nói xong còn nhịn không được đau lòng, Lữ Hoàng Trung ở bên cạnh nhìn thấy mọi thứ.



Anh cảm giác Diệp Tĩnh Gia thực bất hạnh, không thể nói bất hạnh thế nào: “Chú Diệp, dì Mai đang bị bệnh, tinh thần không tốt, mặt khác không có việc gì, chỉ là ý thức không rõ ràng bác sĩ nói không thể làm bà chịu kích thích, cho nên không thể tới gặp ông, hiện tại nằm viện ” Có chút thiện ý nói dối cũng chưa chắc không thể.



Nhìn Diệp Tĩnh Gia liếc mắt một cái, cho cô một cái xác định ánh mắt, sinh ly tử biệt trong hoàn cảnh này, quá mức tàn nhẫn.



Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Không cần lo lắng, nhưng tạm thời không thể sắp xếp mẹ gặp bố, sợ mẹ chịu kích thích.” Diệp Tĩnh Gia cùng Diệp Bách Niên nói, càng thêm làm lời nói Lữ Hoàng Trung chân thật hơn.



Diệp Bách Niên mới đầu không tin, nhưng là nhìn hốc mắt Diệp Tĩnh Gia hồng đến kỳ cục, chắc canh dì Mai sinh bệnh: “Được rồi, đều vì bố làm mẹ con lo lắng.” Ông nói xong còn tự trách lên.



Cúi đầu, không được vỗ đùi, thân thể cũng không tốt, ho khan một trận.



Hiện tại chỉ cho rằng dì Mai sinh bệnh, còn có, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy may mắn không nói thật cho ông biết, nếu không nhất định sẽ làm ông càng khó chấp nhận: “Kỳ thật bố không cần quá khổ sở, thật sự, mẹ con hiện tại đêu không nhớ gì cả, vẫn thoải mái hơn.” Nói xong bản thân còn có chút do dự, nước mắt thiếu chút nữa lại trào ra: “Bố nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Diệp Tĩnh Gia nói xong, cũng không nói gì tiếp.



Ông hiện tại đã lớn tuổi, cuộc sống cũng không có gì phải hối tiếc, làm sai, cả đời ở chỗ cũng chưa chắc không thể: “Bố chỉ cảm thấy dù là bố có quyết định gì, lựa chọn gì, đều có đạo lý, lúc trước đều là bố tự làm tự chịu, về sau con cùng mẹ con sống tốt là được.” “Được, bố tự chăm sóc bản thân, thiếu cái gì về sau cho con.” Nói xong do dự một chút, đem số điện thoại Lữ Hoàng Trung để lại: “Bố hiện tại sinh bệnh, có chỗ nào không ổn gọi cho Lữ bác sĩ” Cô nói xong, còn mỉm cười với Diệp Bách Niên, nước mắt thiếu chút nữa lại trào ra.



Người cũng gặp rồi, cô có thể đi, cảm giác mất mát chiếm lấy cô.



“Anh nói xe, nếu chú Diệp biết mẹ cô…” Diệp Tĩnh Gia từ trong ngục giam đi ra, cảm giác mới thoải mái một chút, ít nhất Diệp Bách Niên hiện tại là thỏa mãn, hơn nữa, so với ông ấy ở bên ngoài hàng ngày lo lắng đề phòng thì giờ thoải mái nhiều.



“Ông ấy chắc sẽ không thể chấp nhận sự thật này, cô cũng đừng nói cho ông ấy.” Lữ Hoàng Trung nói chuyện vấn luôn đều ngay thẳng, trực tiếp nói Diệp Tĩnh Gia.



Diệp Tĩnh Gia gật đầu, xác thật có đôi khi, đàn ông nhìn nhận vấn đề rất đơn giản:. “Anh biết chuyện Diệp Thiến Nhi sao? Tôi đã quên nói cho ông ấy.” Cảm giác có vài lần Diệp Bách Niên nói đến Diệp Thiến Nhi, đều bị cô dời đi đề tài.



Kết quả cô đã quên, Diệp Bách Niên chắc anh vẫn nhớ thương: “Không có việc gì, sau này hãy nói.” So với chuyện dì Mai, Diệp Thiến Nhi cũng cái vấn đề lớn, hiện tại còn không tìm được người, không xác định cô có thật sự nhiễm bệnh.



Nhìn biểu tình Lữ Hoàng Trung, cô biết Lữ Hoàng Trung nhất định biết cái gì: “Anh có biết chuyện gì đó đúng không?” Nhìn Diệp Tĩnh Gia có bộ dáng khôn khéo, nghĩ cũng giấu không được: “Đúng, tôi gần đây tìm Diệp Thiến Nhi, nghi ngờ cô ấy bị nhiễm bệnh, nhưng đây cũng là suy đoán, cụ thể cô ấy có bệnh hay không, ai cũng không biết.” Một câu này làm Diệp Tĩnh Gia hy vọng: “Nếu Diệp Thiến Nhi không có việc gì, cuối cùng sẽ không là chú Diệp thất vọng.” Nghe Diệp Tĩnh Gia nói, Lữ Hoàng Trung thở dài, anh ta biết Diệp Tĩnh Gia đem tất cả những gì không tốt, đều tính ở trên người mình.



“Tôi đã nói với cô, những chuyện này với cô không can hệ gì.” Diệp Tĩnh Gia đã rất tốt rồi, không có làm ai thất vọng: “Tôi cảm thấy cô cần suy xét một chút, trước kia nên làm như thế nào, về sau nên làm như thế nào.” Hiện tại điều lo lắng không phải người khác, mà cô phải lo cho chính bản thân cô, cô lại quan tâm mọi người, chỉ trừ bản thân.










“Đưa tôi về nhà đi.” Cô mệt mỏi quá, cần nghỉ ngơi.



“Được.” Lữ Hoàng Trung trực tiếp đưa Diệp Tĩnh Gia về nhà, anh cũng không nghĩ gì khác: “Được, tôi cái gì đều không nghĩ.” Diệp Tĩnh Gia biết nên làm cái gì không nên làm cái gì, trở lại nhà họ Hoắc lại làm bộ một như không có chuyện gì.



Hoắc Minh Vũ ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia trở về, tuy rằng đôi mắt còn có rõ ràng sưng đỏ, nhưng là trạng thái vẫn tốt: “Sao giờ chị mới về, chị không biết đã gây chuyện gì sao?” Diệp Tĩnh Gia rất có hứng thú nhìn Hoắc Minh Vũ, có chút không rõ ràng cậu ta đang nói cái gì: “Tôi làm sao? Khá tốt nha.” Bộ dáng này, anh trai nhìn thấy, còn không biết sẽ nói như thế nào nữa.



“Chị khá tốt, chị không thấy tin tức sao?” Cô làm sao có thời giờ tin tức: “Có chuyện gì nói thẳng, tôi cái gì cũng không biết.” “Chị đụng vào Tô Thanh Anh rồi bỏ trốn, vẫn là tôi tìm người đem xe trở về.” Hoắc Minh Vũ bất mãn chính mình lại phải làm chuyện này, vốn dĩ đều ổn, kết quả Diệp Tĩnh Gia không có việc gì đều có thể tìm được một đống chuyện.



“Tôi không gây chuyện bỏ trốn.” Cô hoài nghỉ nhìn thoáng qua Hoắc Minh Vũ: “Tôi để lại tờ giấy, cũng là tôi báo cảnh sát.” Chỉ là lúc ấy đầu óc cô chỉ nghĩ tới mẹ, cho nên không có nghĩ nhiều như vậy: “Tôi thật sự không biết nói chị thế nào, sao lại hồ đồ thế chứ” Nói xong liếc mắt tỏ vẻ tiếc hận, vỗ tay: “Tô Thanh Anh về sau không thể đánh đàn, chị có biết không?” Chuyện này so với chuyện khác đều là chuyện lớn.



Một nhạc sĩ dương cầm, về sau không thể đánh đàn tương đương lấy đi nửa mạng của họ: “Chị hại chết cô ấy.” Diệp Tĩnh Gia tuy rằng không học dương cầm, nhưng là cũng có thể nghĩ được bao chuyện này hậu quả nghiêm trọng.



“Tôi… Tôi không biết.” Cô có chút lo lắng, áp lực sợ xảy ra chuyện gì: “Nên làm cái gì bây giờ mới tốt, cậu nói cho tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ.” Cô thật giống như không biết nên làm gì, hình như là rất nhiều chuyện đều không có cái đường lui: “Có thể làm sao bây giờ? Chờ anh trai tôi tìm chị đi.” Diệp Tĩnh Gia cũng không giấy giua, tùy ý anh ta quở trách, dù sao nói cái gì đều sẽ không có người tin: “Thật sự không thể trách tôi, tôi cũng đã tránh rồi, cô ta không có tránh.” “Chị nói cô ấy đâm chị?” Diệp Tĩnh Gia nói, làm Hoắc Minh Vũ cũng không biết nói cái gì cho phải, đầu óc cô có vấn đề: “Đừng trách tôi không nhắc nhở chị, có một số việc nên nói, có một số việc không nên nói, có một số việc nên làm, có một số việc không nên làm.” Nếu Diệp Tĩnh Gia không thể khống chế bản thân, vậy miễn bàn về sau sẽ phải ở nhà họ Hoắc thế nào, hiện tại Diệp Bách Niên cũng vào ngục giam, căn bản không ai có thể quản cô .



Hiện tại Diệp Tĩnh Gia hai bàn tay trắng, kỳ thật cũng không thèm để ý những cái đó: “Tùy đi, tôi không để bụng” Diệp Tĩnh Gia nói xong, không thèm để ý tới Hoắc Minh Vũ, rốt cuộc rất nhiều chuyện, còn có rất nhiều chua xót khổ cay đều phải chính mình chịu.



Đêm nay Hoắc Minh Dương không có trở Diệp Tĩnh Gia không biết khi nào, cô đã trở nên để ý Hoặc Minh Dương, không biết anh đang làm gì, anh có phải bên canh Tô Thanh Anh, anh cùng Tô Thanh Anh đầu đang làm cái gì…



Mấy vấn đề này, chuyện nào cũng làm cô khổ sở…



Bệnh viện.



Hoäc Minh Dương đối Tô Thanh Anh cũng không có ý gì, chỉ ngồi ở một bên, nhìn tài liệu của mình, làm công việc của bản thân.



Nhìn thời gian, giờ này Diệp Tĩnh Gia chắc đã ngủ.



Tô Thanh Anh rõ ràng cảm giác Hoắc Minh Dương người ở chỗ này, tâm đã không ở nơi này: “Em lạnh.” “Chuyện gì?” Hoắc Minh Dương nghe được Tô Thanh Anh nói chuyện, mới phản ứng lại đây, suy nghĩ không biết bay tới nơi nào.



“Lạnh.” Tô Thanh Anh nói trắng ra, thật lâu không thấy Hoắc Minh Dương phản ứng: “Đắp chăn đàng hoàng.” “Anh ôm em một cái.” Tô Thanh Anh nói xong, Hoắc Minh Dương cũng không có động tác phản ứng, thật giống như anh căn bản không nghe thấy.



Chưa từ bỏ ý định cô chủ động xuống đất, ôm chặt Hoắc Minh Dương, động tác bị cự tuyệt, “Trước kia anh không như thế, hiện tại sao lại khẩn trương.” Nói xong còn mỉm cười, bất mãn việc Hoắc Minh Dương phản kháng: “Có phải anh ghét bỏ em đôi tay bị…” “Không có.” Anh không thể chấp nhận Tô Thanh Anh , sớm biết có hiện tại, lúc trước đừng làm: “Cút.” “Anh nghe em nói, Minh Dương, em cái gì cũng có thể không có, em không thể không có anh” Cô mang theo khóc nức nở nói, nói xong, nước mắt còn chảy ra: “Em cầu xin anh, không muốn không muốn.” Cô nói xong thấy Hoắc Minh Dương không có biểu tình, hạ quyết tâm, cắn cắn môi dán lên, cô không tin Hoắc Minh Dương sẽ cự tuyệt.



Nữ nhân cánh môi thử tính dán lên, sau đó lại một bộ không có sợ hãi bộ dáng, hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải bắt lấy Hoắc Minh Dương.



Thực ra anh vẫn là cự tuyệt, môi răng chỉ áp sát vào nhau, Tô Thanh Anh bỗng nhiên nói: “Về sau em đều sẽ ở bên cạnh anh, không bao giờ sẽ rời anh.” Mọi thứ giống như đều không quan trọng, Hoắc Minh Dương thật giống như vẫn luôn đang đợi những lời này, mọi bất mãn cùng không thoải mái đều nháy mắt tan rã: “Em đã nói, phải nhớ kỹ” Ngày này, giống như là ngày Tô Thanh Anh thỏa mãn nhất.



Tuy rằng đây là bệnh viện không thể làm gì, nhưng cũng coi như Hoắc Minh Dương tha thứ cho cô .



Giữa trưa lúc ăn cơm, nhà họ Hoắc cho người đưa cơm. Tô Thanh Anh ăn thật sự ngon, nhưng thật ra Hoắc Minh Dương như thế nào cũng không ăn “Làm sao vậy? Không hợp?” “Không phải, tương ớt đâu?” Hoäc Minh Dương nói xong, Tô Thanh Anh lập tức nhớ tới, lần trước ăn cơm thời điểm Hoắc Minh Dương cũng muốn tương ớt, lúc ấy, đều là Diệp Tĩnh Gia ăn…



Chuyện này làm cô nhất thời tức giận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom