Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221-227
Chương 221: Hai người gây gổ
Thấy bộ dáng mất kiểm soát như vậy của Diệp Tĩnh Gia, cô cũng không khóc, nhanh lên tiếng an ủi: “Chị, được rồi, chị đừng khóc nữa, em xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, chị đừng lo” Diệp Tĩnh Gia hiện tại vẫn đang bị sốc, chuyện đứa bé khiến cô không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Sáng sớm hôm sau, cô nhanh chóng gọi điện để tìm hiểu địa chỉ, đồng thời đến gặp Hoắc Minh Dương.
Lẽ ra cô có thể trực tiếp đến đó, nhưng sau khi do dự trên đường đi, cô vẫn gọi điện để tránh sự nghi ngờ của Hoắc Minh Dương.
Đến nhà họ Hoắc, vừa vào cửa cô đã thấy bà Hoắc dắt theo bé Hiền, hai người vừa nói vừa cười khiến Diệp Tĩnh Gia thở dài một hơi.
Thấy Hà Vân Phi tiến đến, bà Hoắc hơi hiếu kỳ quan sát cô, bà luôn có cảm giác người phụ nữ này hơi quen mắt.
“Xin chào, tôi là mẹ của đứa bé này” Hà Vân Phi vẫn thân thiện lên tiếng chào hỏi bà cụ.
“Đừng nói như vậy, nếu không phải tôi gọi cô trở về, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nếu đứa bé có chuyện gì, lương tâm tôi cũng bất an” Hoắc Minh Dương rất thích rất thích nói chuyện với Hà Vân Phi, anh có cảm giác người phụ nữ này rất thú vị, làm cho anh không nhịn được muốn tìm tòi kết quả.
“Thực ra cũng không giống nhau, trở về là quyết định cuối cùng của tôi, nhưng có cảm giác hơi, tôi không biết nên diễn đạt ra sao” Nói xong, trong lòng cô bắt đầu nói thầm.
Cô là Hà Vân Phi, không phải Diệp Tĩnh Gia, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, thì cũng không có cách nào kết nối với hiện tại.
Hiện tại cô đã không còn là cậu bé ngày xưa nữa, cô là một người mẹ, biết mình nên mình nên làm gì và không nên làm gì, không có đạo lý vì đứa bé người phụ trách, không phải suy nghĩ cái khác bất luận cái gì biến cố.
“Cô Phi, thứ cô muốn tôi đã chuẩn bị xong, cô sẽ đi xem chứ?” Hoắc Minh Dương trực tiếp ném đồ lên bàn.
Hà Vân Phi cầm lên nhìn một chút, quả nhiên, Hoắc Minh Dương vẫn có biện pháp. “Thành, có vật này, tất cả sẽ vạn sự đại cát” Cô bỗng nhiên thở dài một hơi, rất nhiều thứ ngay từ đầu cô không thể nào tiếp thu được, nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng tiếp thu, điều này đối với cô mà nói, cũng không phải là chuyện “Cô Phi, tôi có việc muốn cùng cô đàm luận” Hoắc Minh Dương bỗng nhiên nói với Diệp Tĩnh Gia khiến cô hơi sửng sốt một chút, không biết Hoắc Minh Dương muốn nói với cô cái gì.
Hà Vân Phi để con chơi với bà Hoắc, còn mình đi lên một chuyến.
Bà Hoắc nhìn bóng lưng biến mất của hai người mà hơi buồn bực, bà hỏi bé Hiền” Mẹ cháu tên là gì?” “Mẹ tên Hà Vân Phi” Bé Hiền vừa nói xong, bà Hoắc suy nghĩ một chút, cái tên này quả thực không phải lần thứ nhất nghe thấy, nhưng nếu có ấn tượng thì đó là một luật sư. “À, mẹ cháu cùng chú Hoắc có quan hệ gì?” Câu này bé Hiền không biết, cậu bé nhìn bà Hoắc, con mắt chuyển động, sau đó lại nhìn bà Hoắc, không nói gì.
“Được rồi, được rồi, vừa nhìn đã thấy cháu cũng không biết” Nhìn bộ dạng của Hoắc Minh Dương có vẻ rất quen thuộc với cô gái này, bà là lần đầu tiên nhìn thấy cô, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy cô hơi quen thuộc, nói không nên lời, không thể biết người phụ nữ này là ai, nhưng bà cảm thấy mình nên nhận ra.
“Thưa anh, không biết anh gọi tôi lên có chuyện gì” Diệp Tĩnh Gia hơi buồn bực nhìn Hoắc Minh Dương.
Cô tin không có bất luận ai nói cho Hoắc Minh Dương cô là ai.
“Là như vậy, tôi muốn hỏi một chút, cô và Lữ Hoàng Trung là quan hệ như thế nào?” Từ sau khi Lữ Hoàng Trung trở về, anh ta không hẹn anh, ngay cả hẹn ăn bữa cơm cũng chưa từng.
Anh điều tra Lữ Hoàng Trung, thì phát hiện anh ta cũng không kết hôn.
“Tôi rất ngạc nhiên, nhiều năm như vậy, anh em tốt của tôi xảy ra chuyện gì, mà về nước cũng không có tới tìm tôi?” Anh biết Lữ Hoàng Trung có cảm giác khác với Diệp Tĩnh Gia, từ sau khi Diệp Tĩnh Gia xảy ra chuyện, Lữ Hoàng Trung không về nước, mà một mực bên ngoài không biết bận chuyện gì.
Bây giờ xem ra không ai muốn nhắc tới chuyện quá khứ, hiện tại không biết nói sao về quan hệ giữa Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trung.
“Được rồi, anh đừng nói lung tung, hiện tại tôi đang đau đầu, cái gì cũng không muốn nói.” Hà Vân Phi không biết Hoắc Minh Dương mạc danh kỳ diệu cái gì tinh thần, hỏi cô chuyện của Lữ Hoàng Trung để làm gì. “Tôi và Lữ Hoàng Trung có quan hệ là rất tốt, nhưng sau khi trở về anh ấy vẫn xử lý chuyện bên ngoài, có thời gian nhất định sẽ tìm đến anh” Cô là một luật sư, nên dựa vào miệng mình để kiếm sống.
Hà Vân Phi đã không còn là Diệp Tĩnh Gia năm đó rồi, nên tự nhiên cô cũng sẽ không mắc phải sai lầm của năm nào.
Nhìn thấy Hoắc Minh Dương ngay cả lời đều sẽ không nói thời gian đã qua.
“Tốt, cô Phi, cô rất tài giỏi” Anh đang chân thành khen một người phụ nữ như cô, một người phụ nữ xinh đẹp lại thông minh, lại rất có tài hoa, chắc chăn là người phụ nữ mà tất cả đàn ông đều mơ ước “Tôi bông nhiên rất muốn hỏi cô, bố bé Hiên là ai, tôi còn tò mò, là ai có năng lực chinh phục một người phụ nữ như cô như vậy” Hoắc Minh Dương bông nhiên mở miệng hỏi.
Câu hỏi đột ngột này khiến Hà Vân Phi có cảm giác được thăm dò, người đàn ông này là cố ý, chỉ cần làm cho anh phát hiện ra một kế hở, anh sẽ hoài nghỉ “Tôi nhớ một câu nói trong Thám †ử lừng danh Conan, bí mật thành phụ nữ là phụ nữ” Cô nói xong, thì mỉm cười với Hoäc Minh Dương, nụ cười này nhất thời làm cho trong lòng Hoäc Minh Dương rung động.
“Tôi bông nhiên rất có hứng thú với cô” Lời này từ trong miệng Hoặc Minh Dương phát ra, có làm sao Hà Vân Phi cũng không tin.
Nhưng thực sự, đây là những gì người đàn ông này nói.
Không nghĩ tới bốn năm không gặp, Hoäc Minh Dương lại hơi giống như Hoäc Minh Vũ.
“Hơi quá đột ngột khi anh nói chuyện với một người phụ nữ như thế này” Cô biết, hiện tại tất cả mọi thứ đều không thể làm cho anh hoàn toàn tỉnh ngộ.
Anh ta làm mọi việc nên làm, không làm mọi việc không nên làm, không muốn chạm vào người phụ nữ có thể chạm vào, người phụ nữ muốn chạm vào cũng không thể chạm vào, đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của Hoặc Minh Dương.
Hiện tại anh có sự rung động không thể giải thích được đối với người phụ nữ trước mặt mình.
Cảm giác này đối với anh không tệ chút nào.
“Cái gì đột ngột, nam nữ không phải chỉ là một chút vấn đề nhỏ như vậy, tôi cảm thấy chúng ta đều không cần phải… phân loại vấn đề này quá rõ ràng” Hoäc Minh Dương nói xong, cũng cảm giác được khuôn mặt Hà Vân Phi đỏ ửng, một người phụ nữ có con lớn mà lại dễ dàng xấu hổ như vậy.
“Lưu manh, anh còn đùa giỡn như vậy tôi không nhận nữa” Cô nói xong thì đứng dậy mở cửa đi.
“Đùa chút thôi, tôi chỉ muốn biết quan hệ giữa cô và Lữ Hoàng Trung, đừng hấp tấp như vậy, ngồi xuống” Hoặc Minh Dương nói giống như ra mệnh lệnh.
Cho dù cô đã không còn là Diệp Tĩnh Gia rồi, nhưng vân nghe lời ngồi xuống “Cô gái ngoan, thực ra cô rất tài giỏi” Anh đang khen ngợi, không thể không nói Diệp Tĩnh Gia quả thực là một người tốt, tất cả mọi chuyện đều làm ngay ngăn rõ ràng, không cần lo lãng những chuyện nên lo lăng.
Nghe Hoäc Minh Dương nói cô gái ngoan, cô nhịn không được lại hồi tưởng lại những năm kia, cô coi người đàn ông này là duy nhất trong một khoảng thời gian dài như vậy Môi lần anh nói cô là cỏ gái ngoan, cô coi mình như một cô gái bé bỏng, cứ như vậy mà ở cùng người đàn ông cô thích, ở phía sau anh, dường như mọi chuyện đều không quá khó chấp nhận.
Chỉ là khi đổi thành hiện tại, cô cảm thấy hơi chua xót. “Tôi không biết phải hình dung tôi và Lữ Hoàng Trung như thế nào, dù sao cũng không phải như anh nghĩ” Cô lấy thân phận Hà Vân Phi, cũng lấy thân phận Diệp Tĩnh Gia, cô không có bất cứ quan hệ gì với Lữ Hoàng Trung, cô không muốn làm cho Hoäc Minh Dương hiểu lầm.
“Được rồi, cái khác tôi đều không nói, cô đi ra ngoài đi.” Anh vận muốn ở một mình một lát, dường như chỉ có chính anh mới có thể cảm nhận được tim của mình chua xót thế nào.
Môi lần thấy Hà Vân Phi, anh đều có cảm giác Diệp Tĩnh Gia đã trở về.
Hà Vân Phi đi tới đầu câu thang, nhìn thấy căn phòng cô từng ở, cô không kiềm được vặn cửa.
Cảnh tượng bền trong khiến cô giật mình.
Trong đó có một linh đường, Hoäc Minh Dương lại mở linh đường trong nhà họ Hoäc, mà còn không bị bà Hoặc đập cho trận.
Hoäc Minh Dương đi tới, anh nhìn vẻ mặt đờ đẫn nhìn trong phòng của Hà Vân Phi, biểu tình rất nghiêm túc.
“Sao? Ai cho cô tùy tiện đi khấp nơi nhìn loạn ở nhà họ Hoặc” Giọng anh lạnh lùng, như thể từ địa ngục bay ra.
Diệp Tĩnh Gia cũng không biết nên nói cái gì cho phải: “Tôi… Tôi đi ngang qua nhìn” Cô hoàn toàn không nghĩ tới Hoäc Minh Dương sẽ ra.
“Yên tâm, cái gì tôi cũng sẽ không nói” Cô nhanh chóng cam đoan, trong lòng vân đang băn khoăn không biết sao Hoäc Minh Dương lại xây linh đường ở nhà họ Hoặc Điều này khiến cô sinh ra chút chờ mong mà từ trước đến nay không có, ngay cả chính cô cũng không tự biết.
“Tốt nhất cô không nền có cái ý tưởng gì không nên có, đây là nhà họ Hoäc, rất nhiều thứ, cô không thể đụng vào, cô có thể đơn giản tiếp xúc” Anh nói xong, cũng không để ý tới Hà Vân Phi nữa, đi xuống lầu trước.
Người phụ nữ này thực sự khác biệt, người bình thường thấy linh đường không phải sẽ bị dọa cho giật mình sao, kết quả cô dường như không sợ hãi chút nào.
Làm cho anh hơi không đoán ra “Bé Hiền, đi thôi, bà đưa cháu về nhà” Hiếm thấy bà Hoäc có thái độ tốt như vậy, nhất là đối với một đứa trẻ, làm cho Diệp Tĩnh Gia hơi được sủng ái mà lo sợ, bất kể nói thế nào, chi cần bà Hoäc đối với đứa bé tốt hơn một chút, những chuyện khác cô đều có thể nhân nại.
Bé Hiền rất vui, được chơi vui vẻ, nên cậu bé không còn gì để nói nữa.
“Được rồi, cô đi về trước đi, quản gia sẽ phái người tặng cô.” Hoặc Minh Dương nói xong cũng trực tiếp ra cửa.
Chương 222: Thái độ của bà Hoắc
“Cô Phi, nghe nói cô là luật sư?” Bà Hoắc nhìn thấy Hoắc Minh Dương đi, thì gọi Hà Vân Phi lại.
“Tôi nhớ cô là là luật sư rất có uy tín ở nước ngoài, tôi có mấy lời tôi không nói, chắc cô cũng biết, nhà họ Hoắc chúng tôi là gia đình gì, trong lòng cô cũng rõ ràng, cho nên tôi khuyên cô một câu, đừng đến gần Minh Dương quá, nếu không đối ai cũng không tốt” Mặc dù là Hà Vân Phi giỏi về mọi mặt, người nhìn cũng xinh đẹp.
Chỉ là cô lại mang theo đứa bé lớn như vậy, thì sống cùng Hoắc Minh Dương vốn không có khả năng.
Nhà họ Hoäc thế nào cũng phải có một đứa cháu, nếu như đứa bé này là của Hoắc Minh Dương thì bà sẽ rất vui vẻ hài lòng, nhưng lại không phải, bà không thể để Hoắc Minh Dương tìm một người phụ nữ không minh bạch.
“Vâng, tôi hiểu ý của bà, bà yên tâm đi, tôi sẽ không tới quấy rây.” Nhà họ Hoắc gì đó, cô không có hứng thú một chút nào.
Nếu không phải vì đứa bé, thì ngày hôm nay cô sẽ không tới.
Nhìn ý của bà Hoắc, tám phân mười trong lòng nghĩ như thế nào.
“Đi thôi, mau tạm biệt bà.” Diệp Tĩnh Gia đẩy đứa bé một cái, để cậu bé tạm biệt bà Hoắc.
“Mẹ, con không thích cái bà kia.” Bé Hiên bỗng nhiên nói với Diệp Tĩnh Gia.
“Làm sao vậy? Nói cho mẹ con biết tại sao con không thích bà.” Nghe đứa bé nói như vậy, dù Diệp Tĩnh Gia không có ý nghĩ gì khác, nhưng khó tránh khỏi vẫn hơi chua xót, dù sao bà Hoắc là bà nội của nó.
Đứa bé không biết nói dối, nó không thích chính là không thích.
“Bà bắt nạt mẹ” Không biết làm sao mà đứa nhỏ lại cảm thấy bà Hoắc khi dễ mẹ, nhìn con trai hiểu chuyện, Hà Vân Phi hơi không nỡ, “Ngoan, đều do mẹ không tốt, để cho con lo lắng” “Mẹ không khóc, bé Hiền bảo vệ mẹ” Vẻ ngoài đơn giản và đáng yêu của đứa bé làm cho Diệp Tĩnh Gia nín khóc mà cười.
“Ngoan, cám ơn con bảo vệ mẹ” Cô chân thành cảm ơn con trai, thân thể nhỏ bé bộc phát ra sức mạnh to lớn, nếu không phải là đứa bé, thì hiện tại nói không chừng cô… “Sau này đừng chạy lung tung, con nói một chút con đã đi đâu” Cậu bé náo loạn với dì, cuối cùng thấy dì giận thật, thì vội chạy đi chứ không có suy nghĩ nhiều như vậy, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
“Được rồi, lần sau không được chạy nữa, con xem dì cũng sợ kìa” Diệp Tĩnh Gia hiện tại đau lòng muốn chết Diệp Thiến Nhi, bất kể nói thế nào thì đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì người hiện tại tự trách nhất là cô ta, Domoto thì càng không cần phải nói.
“Mẹ. Xin lỗi, do con đã chạy mất” Nhìn dáng vẻ oan ức của đứa bé, Diệp Tĩnh Gia không nói gì, cô đau lòng ôm cái đầu nhỏ, đứa bé vô cùng đáng thương.
“Ngoan, con của mẹ là ngoan ngoãn nhất, sau này mẹ sẽ không quát con, ngoan, không sợ” Nói xong, đứa bé ngẩng đầu nhìn Diệp Tĩnh Gia, phát hiện ra cô có vẻ thực sự không tức giận, nên liền ngừng nói.
Trải qua chuyện lần này, Diệp Tĩnh Gia coi như là dài quá cái trí nhớ, tiết kiệm về sau đang đối mặt đứa bé vấn đề, cô không biết nên làm sao bây giờ.
Cô cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, luôn là dáng vẻ bất cẩn như thế, dù không suy tính cho mình, thì cũng nên suy nghĩ cho đứa bé, ném con vào trong tay một thằng bé lớn, cô yên tâm sao được.
“Này, đứa bé chị tìm được rồi, được rồi, em không cần lo lắng” Diệp Tĩnh Gia nói vài câu với người trong điện thoại, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng đứa bé này là toàn bộ tâm huyết của cô, người khác không lay chuyển được vị trí của đứa trẻ trong lòng cô.
“Em thật sự là phục chị rồi, xem bộ dáng này của chị là muốn treo đứa con ở bên người, em cũng không biết nói gì, đều là em không tốt, hại chị suýt chút nữa làm con mất tích” Diệp Thiến Nhi tự trách nói, ngay cả một đứa bé xấu xa cô ta cũng không giải quyết được, thực sự không biết phải làm gì khác.
“Em đừng có coi thường bản thân, bất kể thế nào thì lần này Hoắc Minh Dương đã giúp chị một đại ân, chị phải cám ơn anh” Diệp Tĩnh Gia bây giờ chỉ coi một người là quan trọng nhất, đó chính là Hoắc Minh Dương, trừ anh ra thì không có một ai có thể dễ dàng trêu chọc tiếng lòng của cô.
“Chị, em xem Hoắc Minh Dương rất tốt, sau này hiện tại cũng kết hôn, nếu không chị suy tính một chút đi” Nghe Lữ Hoàng Tâm nói như vậy, khuôn mặt Diệp Tĩnh Gia lập tức đỏ bừng.
“Em nói bậy bạ gì đấy, đừng có lộn xộn những chuyện này, chị và Hoắc Minh Dương là không thể” Cô không muốn ở cùng Hoắc Minh Dương một chỗ, người đàn ông đó dính vào không tốt, cô còn chưa làm gì cả mà đã đắc tội với bà Hoắc rồi, vậy nếu mà làm một chút gì thì.
“Thật là không biết chị nghĩ như thế nào, Hoắc Minh Dương cũng không được, Lữ Hoàng Trung cũng không cần, ôi chao, không phải biết làm sao nữa, em phát hiện ra Domoto và Lữ Hoàng Trung có chỗ không đúng lắm” Cô ta có cảm giác giữa hai người lúc này có nồng nặc sát khí, đã nằm ngoài †ầm kiểm soát của cô ta.
Trong lòng bây giờ vẫn còn hơi sợ, cô ta cảm giác đợi ở nhà tràn ngập mùi thuốc súng.
“Làm sao vậy? Khoa trương như em nói vậy sao” Cô cười cười, cảm thấy Diệp Thiến Nhi hơi không bình thường.
“Cái khác em không nói, nhưng lời nói của em, đều là chuẩn” Cô ta rất có tự giác, biết nên làm gì và không nên làm gì, nên nói gì và không nên nói gì, trong lòng có một ngàn chỗ hoài nghỉ đều từ từ đè xuống.
“Em chớ loạn tưởng, đều là bạn tốt, có thể có chuyện gì chứ?” Diệp Tĩnh Gia lơ đễnh, cô chỉ cảm thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Điều này khiến Diệp Thiến Nhi lo lắng: “Chị, chị thì biết cái gì, chị không phát giác ra cảm giác không giống nhau sao.” Cô ta cùng Domoto có quan hệ tốt, cho nên phát hiện ra dễ như trở bàn tay, Diệp Tĩnh Gia cùng Domoto thì không có quan hệ tốt như vậy, cho nên cô cũng không phát hiện được.
“Em nói đây là cái gì cùng cái gì” Cô đang lái xe thì bị Diệp Thiến Nhi chọc cho nhịn không được cười lên.
Đứa bé này lúc nào cũng nói lung tung. “Chị hãy chờ xem, buổi tối em làm chút món ăn ngon, sau đó sẽ từ từ hòa hoãn hai người, chị nhìn đi, khẳng định giữa bọn họ nhất định phải có cái gì đó” Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng không nói lời nào.
Mặc cho Diệp Thiến Nhi đang làm một số việc.
Về đến nhà, quả nhiên là bầu không khí hơi xấu hổ, Domoto và Lữ Hoàng Trung đều không bước ra trong phòng, chỉ có Diệp Thiến Nhi một mình ngồi trên ghế sa lon xem tỉ vi.
Vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia trở về, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn còn.
Thực ra em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, rất nhiều chuyện chị cũng không nói rõ với em, phải biết rằng mọi nghi ngờ trước tòa đều cần có bằng chứng.
Diệp Thiến Nhi nói mũi là mũi mắt là mắt, bé Hiền nhanh chân chạy vào phòng tìm Lữ Hoàng Trung.
“Thật không phải là em nói chị, chị cũng không suy tính một chút, bé Hiền đối với Lữ Hoàng Trung tốt như vậy, chị đổi một người bố cho bé Hiền” Cô ta hơi bận tâm nói với Diệp Tĩnh Gia.
Dù sao rất nhiều chuyện đều không thể nói rõ ràng, bất kể là ai cùng ai cùng một chỗ đều phải từ từ.
Diệp Tĩnh Gia hiểu rõ hơn tất cả mọi người đâu là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô vẫn không thể quyết định, cô không thể bởi vì Lữ Hoàng Trung cũng yêu cô, nên tự ý ra quyết định, làm cho Lữ Hoàng Trung vì đối yêu cô mà ở cùng một người không thương anh.
Đây cũng là lý do tại sao cô không muốn dây dưa với Lữ Hoàng Trung.
Diệp Tĩnh Gia trở về phòng ngồi trước cửa sổ, nhìn vết hôn trên cổ tay, giờ nào phút nào cô cũng tự nhắc nhở bản thân không được đi lại đường cũ.
Cô không chỉ một lần khuyên bản thân, cứ như vậy mà ở bên Lữ Hoàng Trung, nhưng vẫn không có cách nào làm được.
Bởi vì tình yêu không thể bao dung những thứ khác.
“Chị, ăn gì” Diệp Thiến Nhi nấu xong rồi lấy ra định cho Diệp Tĩnh Gia ăn.
Giờ cô mới phản ứng được, vội vàng thu dọn rồi đi ra khỏi phòng: “Làm sao, buổi tối ăn gì?” “Ăn lẩu, náo nhiệt, Domoto không để ý tới Lữ Hoàng Trung rồi, Lữ Hoàng Trung cũng không để ý Domoto, chị nói hai người bọn họ đến cùng có chuyện gì xảy ra vậy” Diệp Thiến Nhi hỏi Diệp Tĩnh Gia, nhưng cô ta cảm giác cũng là hỏi cũng như không, xem nét mặt của cô là biết cái gì cũng không biết.
“Chị, chị thật là, phục chị rồi” Cô ta còn là bội phục bản lĩnh của Diệp Tĩnh Gia, thật sự cái gì cũng đều có thể không thèm để ý, xem như không có gì xảy ra.
“Chuyện giữa nam nữ chị vẫn luôn không hiểu nhiều, em hỏi chị cũng như không” Cô vẫn biết khả năng của bản thân, cho nên cô cũng không để ý. Diệp Thiến Nhi muốn làm sao thì làm vậy đi, mình cứ ngoan ngoãn nghe là được.
Buổi tối lúc ăn cơm, Diệp Thiến Nhi cố ý chuẩn bị. “Chị muốn ăn cái gì?” “Nào bé Hiền, ngoan chút, đừng làm rộn bố” Diệp Tĩnh Gia đều không có hứng thú lắm với cái gì, vội vàng ôm bé Hiền từ trên người Lữ Hoàng Trung xuống, bầu không khí thật kỳ quái. “Cái kia, hôm nay là Diệp Thiến Nhi đặc biệt chuẩn bị, mọi người cũng nhanh nếm thử đi, nhìn ăn có ngon hay không” Cô hơi xấu hổ, Domoto và Lữ Hoàng Trung ngồi ở vị trí xa nhất, bình thường Domoto đã sớm nói chuyện với Lữ Hoàng Trung rồi, nhưng ngày hôm nay hai người một câu cũng không nói, điều này càng làm cho Diệp Tĩnh Gia lo lắng.
“Hai người nếu như có vấn đề gì thì nói nhanh lên đi.” Diệp Tĩnh Gia có vẻ xấu hổ, nên nói một câu như vậy.
Diệp Thiến Nhi tức giận đấm ngực: “Chị, chị có thể không nói lung lung ” không: Thật là, cô đối với chuyện tình cảm thật giống như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết.
Rõ ràng Domoto và Lữ Hoàng Trung đàm phán không thành rồi. “Mọi người ăn nhiều vào, hai người nhìn xem những món ăn hôm nay tôi nấu có ngon hay không, đều nếm thử đi” Hôm nay cô ta làm nồi lẩu, nói xong cũng thấy Lữ Hoàng Trung và Domoto lặng lẽ nhìn mình.
“Được, tôi im miệng, im miệng”
Chương 223: Không quan tâm
Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi không thể không bắt đầu đút cho Đại Bảo ăn, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Đại Bảo.
“Mẹ ơi, sao dì và ba lại không ăn vậy” Chỉ có một mình cậu phải ăn, thật là không công bằng.
“Ngoan, dì và ba sẽ ăn cơm ngay đây” Nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Lữ Hoàng Trung.
Cho dù nói như thế nào, bây giờ cũng đã không có cách nào để đưa ra quyết định khác tốt hơn.
Ngay cả Diệp Thiến Nhi và Domoto cũng đều phì cười: “Ngoan nào, bọn họ đều bắt nạt Đại Bảo, qua đây ngồi bên cạnh dì, để dì đút cho Đại Bảo ăn” Nghe thấy lời của dì, Đại Bảo nhanh chóng chạy qua, lấy lòng hôn hôn Domoto. ‘Dì thật xinh đẹp, sau này con muốn kết hôn với dì”
Bên ngoài cửa sổ, trên chiếc Maybach màu đen, người đàn ông đang theo dõi mọi động tĩnh bên trong, nhìn thần sắc của Lữ Hoàng Trung một chút cũng không khác thường, liền nói một câu. “Đi thôi.” “Vâng, Tổng giám đốc Dương.” Đột nhiên anh tâm huyết dâng trào, điều tra thông tin của Hà Vân Phi.
Kết quả phát hiện, ngoại trừ việc cô đột ngột xuất hiện bộc lộ tài năng trong giới luật sư, một số nội dung của vài năm trước và quá khứ khác đã bị xóa sạch.
Điều này không tránh khỏi khiến anh có chút tò mò.
Người phụ nữ này rốt cuộc là người như thế nào mà lại có bản lĩnh lớn như vậy, che giấu bản thân đến mức thần không biết quỷ không hay.
“Tổng giám đốc, theo yêu cầu của anh, tôi đã tìm kiếm tất cả thông tin về cô gái kia, nhưng đều nói là cô ta đột ngột xuất hiện” Đánh giá này dường như có vẻ hơi bất hợp lý, anh ta không biết phải nên nói thế nào mới tốt, suy cho cùng có nhiều lúc, đều không thể xác định được một người phụ nữ đã có quá khứ như thế nào.
Nhưng để có thể có được tất cả những gì cô ta có được như ngày hôm nay chắc chắn không phải chỉ có một chút bản lĩnh như vậy.
Người có bản lĩnh kiện tụng thì rất nhiều, nhưng có thể ngồi lên được vị trí đó, chẳng qua chỉ có vài người.
“Nếu có tin tức gì khác, tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra” Anh ta vội vàng đảm bảo để tránh cho Hoắc Minh Dương không cao hứng.
“Quên đi, không cần điều tra nữa, tôi đã đánh giá thấp cô ấy” Người phụ nữ này không bình thường, anh sớm đã cảm nhận được điều này, chỉ là chưa từng nói ra, tuy nhiên, luôn mang đến cho anh cảm giác dường như đã từng quen biết.
Lữ Hoàng Trung ăn xong, liền gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương, nếu không phải nhà họ Diệp nói cho anh ta biết, anh ta đều quên mất Hoắc Minh Dương cái người này.
“Sao, quý nhân bận rộn nhiều việc, về nước ngay cả người bạn cũ này cũng không cần liên lạc nhỉ” Hoắc Minh Dương nói với người đàn ông qua điện thoại.
“Nào có, tôi còn có chút việc phải làm, luôn không có thời gian rảnh, bây giờ có thời gian, tôi liền vội vàng gọi điện cho cậu đây” Anh ta và Hoắc Minh Dương là hai người bạn tương đối tốt, cũng không cần phải nói đến cái gì có hoặc không .
“Lúc nào có thời gian ra ngoài uống vài ly, tôi cũng tính làm tiệc đón gió tẩy trần cho cậu.” “Không cần đâu, tôi hiện tại có rất nhiều việc bận, có thời gian liền mời cậu đi uống rượu coi như tạ tội nhé” Lữ Hoàng Trung bây giờ có rất nhiều việc phải giải quyết, cũng không có thời gian cùng anh hàn huyên.
“Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy rồi thì tôi cũng không cần lấy lòng cậu làm gì nữa” Cảm thấy tất cả mọi thứ đều không còn giống như lúc ban đầu tưởng tượng tốt đẹp như vậy.
Mối quan hệ giữa họ dường như cũng trở nên xa lạ rất nhiều, kể từ sau khi Diệp Tĩnh Gia qua đời, Lữ Hoàng Trung rất ít khi để ý đến anh.
“Minh Dương, cái khác tôi đều sẽ không nói, chỉ nói rằng quan hệ giữa cậu và tôi bây giờ, đều đã cần phải thảo luận về những điều này hay sao?” Dường như mối quan hệ đã biến chất, anh ta biết rằng không có gì có thể đo lường được, anh ta không thể tha thứ cho tất cả những gì mà Hoắc Minh Dương đã làm với Diệp Tĩnh Gia, nếu không phải vì Diệp Tĩnh Gia còn sống, bây giờ anh ta khó chấp nhận tất cả những chuyện này.
May mắn thay, Diệp Tĩnh Gia hiện †ại vẫn sống, mà cuộc sống cũng rất tốt.
“Tôi không biết phải nên nói như thế nào với cậu, liên quan đến những việc trong quá khứ, tôi trong một đoạn thời gian dài luôn tự trách bản thân cũng rất thống khổ, nhưng không giải quyết được vấn đề gì. Hoắc Minh Dương đã từng cự tuyệt rất nhiều, nhưng không có cách nào khiến Diệp Tĩnh Gia sống lại.
Hoắc Minh Dương hiện đang tận hưởng cuộc sống tốt đẹp thuận buồm xuôi gió, lại sắp kết hôn.
Nhưng mà anh bây giờ vẫn chậm chạp không có sắp xếp.
Bốn năm trước, Diệp Tĩnh Gia chết rồi, Hoắc Minh Dương về cơ bản cũng là đã mất đi nửa cái mạng, nhưng cuối cùng vẫn sống sót.
Nhiều lần anh tự nhủ với bản thân cho dù có lựa chọn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không thẹn với lòng là được rồi, ngay từ đầu anh cũng đã nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi mất đi Diệp Tĩnh Gia, anh luôn cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó, cho dù là cái gì cũng không thể bù đắp thay thế được.
Hoắc Minh Dương không thể chịu đựng được nữa, nói với anh rằng người đã chết rồi, thứ còn lưu lại cuối cùng cũng chỉ là ký ức, nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì Diệp Tĩnh Gia ngay cả ký ức cũng không còn, thật là quá đáng thương rồi, cứ như vậy mặc cho ngày tháng trôi qua không quá như ý, anh cũng vẫn còn sống.
Dùng sinh mệnh để tưởng nhớ những ngày tháng đã qua của anh và Diệp Tĩnh Gia.
Không lâu nữa, Hoắc Minh Vũ sẽ đính hôn với Đinh Thanh Uyển và anh không thể chấp nhận được việc Từ Thanh Lam đã làm tất cả những điều này.
Mặc dù chứng minh thực sự Từ Thanh Lam không làm nhiều chuyện vô cùng hung ác như vậy nhưng sau một năm mới được thả.
Nhưng Hoắc Minh Dương đã chặn hết tất cả đường đi của cô ta, đồng thời khiến cô ta luôn sống không bằng chết. Tất cả các đơn vị công tác sẽ không muốn nhận cô ta. Bố mẹ và những người thân trong gia đình đầu của cô ta đều bởi vì cô ta mà bị liên lụy.
Sau tất cả chuyện này, Hoắc Minh Dương vẫn không có cách nào có thể tha thứ, tiếp nhận tất cả mọi việc đã qua.
Đây dường như là một nút thăt trong lòng mà anh không thể tháo gỡ.
Cho đến sau này, Tô Thanh Anh bị trầm cảm nặng, không thể sống như một người bình thường, suốt ngày bị giam trong phòng và từng giây từng phút đều phải có người trông chừng vì Sợ cô †a tự tử.
Sau đó, nhà họ Tô cầu cứu Hoäc Minh Dương, nồi nhớ nhung của anh với Diệp Tĩnh Gia chưa từng giảm đi một chút nào, cũng không cảm thấy bất cứ khác biệt gì.
Nhưng cũng là vì để cứu một mạng người, vì vậy anh mới đồng ý định hôn với Tô Thanh Anh.
Những ngày sau đó chỉ đơn giản chính là địa ngục, sự tùy hứng của Tô Thanh Anh, một chút tâm cơ của cô ta, mọi thứ anh đều nhìn thấy trong mät.
Nhưng có gì cũng không nói.
Những ngày như vậy, Hoäc Minh Dương không thể chịu đựng được nữa, dù nói thế nào đi nữa, người phụ nữ này vân làm tất cả những gì cô ta nên làm.
Ít nhất, cũng không nên bảo anh đập phá linh đường của Diệp Tĩnh Gia, anh muốn chia tay, cuối cùng Tô Thanh Anh vừa khóc vừa thỏa hiệp.
Có lẽ tình yêu chân thật nhất chính là khi không thể nhìn thấy hay chạm vào nhau, nhưng lúc nào cũng hy vọng răng đối phương vân sẽ tốt đẹp.
Sở dĩ Tô Thanh Anh cảm thấy không vui là bởi vì Hoäc Minh Dương luôn làm những chuyện khiến cô ta không vui, nhưng người đàn ông này từ trước đến giờ đã là như vậy rồi, cô ta không thể thay đổi được, chỉ có thể nhượng bộ “Anh đang nghĩ gì vậy?” Tô Thanh Anh bước vào.
Kể từ khi hai người hòa giải, Tô Thanh Anh trở nên cực kỳ đeo bám, khiến Hoäc Minh Dương không thể chịu đựng được.
“Sao vậy, anh có phải hay không cảm thấy em là gánh nặng của anh” Cô ta bất mãn nhìn Hoäc Minh Dương, luôn cảm thấy người đàn ông này có chuyện muốn giấu cô.
“Không, anh chỉ nghĩ nên dân em ra ngoài đi dạo” Gần đây anh luôn nghĩ ngợi lung tung. “Sau khi xử lý xong vụ án trong tay, anh sẽ đưa em đến Bali” Lời mời đột ngột của Hoäc Minh Dương khiến cô ta có chút choáng ngợp. “Anh… hôm nay anh bị sao vậy?” “Người chết cũng đã chết rồi, những người còn sống phải sống cho tốt” Anh đột nhiên nói với Tô Thanh Anh.
Tô Thanh Anh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nói ra được không đúng ở chỗ nào.
“Nếu anh có chuyện gì thì nhất định phải nói cho em biết, đúng rồi, em đặc biệt nấu súp gà cho anh đấy” Cô đột nhiên không biết nên đối mặt với Hoäc Minh Dương như thế nào, trong lòng luôn cảm thấy có chút gánh nặng.
“Nghĩ loạn cái gì vậy? Không có gì việc đâu.’ Anh trái lại một chút cũng không quan tâm, hiện tại anh đã nghĩ thông rồi. Hãy để quá khứ trôi qua, anh cần phải đối mặt với một cuộc sống mới, bây giờ ngay cả Lữ Hoàng Trung cũng đã có một khởi đầu mới.
“Thật là, anh làm em sợ muốn chết, em rất lo lăng đấy. Cô sợ Hoäc Minh Dương lại gây ra chuyện gì đó, hiện tại chỉ cần Hoäc Minh Dương đối tốt với cô ta thì sẽ không có vấn đề gì.
Bộ dạng của Tô Thanh Anh hiển nhiên rất lo lăng, không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đơn thuần cảm thấy có một số việc, cho dù là thứ cô ta không phải cô ta cực kỳ muốn lấy, thứ cô ta muốn lấy đều cũng sẽ lấy được dê dàng.
“Là như vậy, gân đây anh có chút không thoải mái nên, muốn đưa em đi ra ngoài cho khuây khỏa.” Anh chủ yếu là vì những chuyện gần đây của Hà Vân Phi khiến anh sức đầu mẻ trán “Ừ, em đi ra ngoài dạo một vòng đi, anh xử lý công việc xong sẽ tới đón em” Anh bây giờ không muốn nói chuyện với Tô Thanh Anh, có chút mệt mỏi.
Công việc của công ty gần như đã xử lý xong, lại chuẩn bị bät đầu bận rộn xử lý việc khác Hà Vân Phi đến công ty đúng giờ, quả thực năm ngoài dự đoán của anh.
“Sao vậy, không ngờ cô đến sớm như thế?” Hoặc Minh Dương tự mình đến gặp Hà Vân Phi: “Cô làm việc ở văn phòng thư ký?” Những việc cô phải giải quyết trong khoảng thời gian này đều là việc nội bộ của Tập đoàn Hoäc Thiên, vì vậy Hà Vân Phi cần phải đến Tập đoàn Hoặc Thiên, lúc nào có vấn đề gì thì hỏi ngay.
“Hay là đến văn phòng tôi đi” Hoäc Minh Dương đột nhiên nói với Hà Vân Phi.
Cô ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy ánh mắt ghen tị trong mắt những người xung quanh. “Chuyện này, không ổn lắm đâu” “Có gì mà không ổn? Cô đến văn phòng tôi làm việc tôi cảm thấy rất ổn” Anh nói xong, cười cười với Hà Vân Phi.
“Không có chuyện gì không ốn cả, Tổng giám đốc Dương nói một không nói hai, chị Vân Phi mau dọn vào đi” Đây là điều rất nhiều người mong muốn nhưng đều không đạt được. Bây giờ lại đặt ở trước mặt Hà Vân Phi, cũng không biết cô ta đã tu được bao nhiêu phúc khí, chẳng qua là nếu để cho vị hôn thê của Tổng giám đốc Dương biết … thì sẽ không có chuyện tốt rồi.
Diệp Tĩnh Gia không biết suy nghĩ của bọn họ, văn phòng của Hoäc Minh Dương còn có một cái bàn làm việc, cô chỉ đơn giản là hỏi khách sáo, liên chuyển đồ vào.
Hoäc Minh Dương nhìn thấy Hà Vân Phi quan sát xung quanh một vòng, nói ‘Sao vậy? Cô không hài lòng với điều kiện ở đây sao?” “Được, ở đây cũng như vậy thôi” Cô chỉ là thỉnh thoảng mới đến làm việc một lát, không phải lúc nào cũng ở đây làm việc, cho nên không cần phải lo lắng làm gì.
Chương 224: Làm việc
Hoắc Minh Dương đang ngồi ở đằng kia làm việc, nhưng như thế nào cũng không thể tập trung được, hết lần này đến lần khác liếc mắt nhìn về phía Hà Vân Phi, dáng vẻ cô khi làm việc rất nghiêm túc.
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của cô, anh không nỡ lòng mở miệng lên tiếng làm phiền.
“Sao vậy? Công việc của tôi có vấn đề gì sao?” Cảm nhận được ánh mắt của anh cứ luôn nhìn vào cô, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi ngại.
Không biết Hoắc Minh Dương như vậy là có ý gì.
“Anh như vậy là có ý gì? Tôi không hiểu” Cô nói xong, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.
Sau khi nói xong, cô cũng không tính tới chuyện khác, dù sao bây giờ trong lòng Hoắc Minh Dương nhất định phải có kế hoạch gì đó. “Anh cảm thấy, anh đưa ra điều kiện gì để tôi có thể cân nhắc ở lại Tập đoàn Hoắc Thiên một thời gian?” Cô không có dự định ở lại trong nước, những chuyện không muốn nghĩ tới cũng sẽ không muốn nhắc tới nữa.
“Muốn mời được luật sư Vân Phi đây thì chắc chắn điều kiện sẽ không thấp rồi” Hoắc Minh Dương nói xong liền dựa lưng vào sau ghế tựa, tư thế muốn thương lượng: “Nói đi, Cô muốn thế nào? Vốn dĩ Hà Vân Phi không muốn nhìn thấy Hoắc Minh Dương, người đàn ông này sao lại chắc chắn rằng cô sẽ ở lại? “Tổng giám đốc Dương, làm người không nên quá tự tin thì tốt hơn” Cô nhìn người đàn ông trước mặt, luôn cảm thấy người đàn ông này chính là cố ý, khiến cho cô không có cách nào đưa ra quyết định đúng đắn.
“Đứa trẻ có thể đi học ở trường học tốt nhất, tất cả mọi chỉ phí ra nước ngoài du học khi lớn lên đều là tôi bỏ ra, nhưng cô làm việc ở đây sẽ không nhận được đồng lương nào, tôi nghĩ là cô là người biết cân nhắc thiệt hơn” Hoắc Minh Dương quyết tâm giữ Hà Vân Phi ở lại, người phụ nữ này chính là trợ thủ đắc lực mà anh đang cần.
Làm mọi việc đều ngay ngắn rõ ràng, nếu để mất một nhân tài như vậy, thật là đáng tiếc.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã cất nhắc như vậy, tôi cùng con vẫn cần phải sinh sống, lương một năm 3 tỷ, mỗi tháng được nghỉ 15 ngày. Tôi sẽ hoàn thành tất cả công việc trong giờ làm việc” Cô đối với Hoắc Minh Dương hoàn toàn không cần khách khí. Dù sao anh ta cũng là cha ruột của con cô, mọi chỉ phí sinh hoạt đều phải dùng tiền của Hoắc Minh Dương chỉ trả.
“Không sao, chỉ cần cô có giá trị” Anh cười, dường như không quan tâm đến điều kiện của Diệp Tĩnh Gia, chỉ cần cô có thể làm anh hài lòng, giá cả đều không thành vấn đề.
Hà Vân Phi đã xem qua tất cả các án kiến của Tập đoàn Hoắc Thiên trong vài năm qua, cô đột nhiên đối với điều kiện mà Hoắc Minh Dương đưa ra có chút hối hận: “Tôi có thể suy nghĩ lại một chút hay không?” “Sao vậy?” Hoắc Minh Dương nhìn cô, không biết cô đang suy nghĩ gì.
“Quá nhiều việc như vậy, lại quá phức tạp, vốn dĩ không thích hợp với tôi chút nào” Cô có chút buồn bực, tất cả đều là tích lũy từ nhiều năm trước: “Công ty của các anh không có bộ phận pháp vụ sao?” Thực ra, cơ bản vẫn là không có vấn đề gì, nhưng là cô rất nóng lòng muốn về nhà chăm sóc Đại Bảo, một lát nhìn thấy con thì chính là đã không nỡ rồi.
“Tôi có thể đem công việc về nhà làm được không?” “Như vậy hình như không được.” Hoắc Minh Dương nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy vui mừng không giải thích được.
“Giá cả mà tôi định ra là dựa vào năng lực của cô, tôi tin tưởng cô, sẽ không có vấn đề gì” Nhiệm vụ mới này khăn biết bao nhiêu, Diệp Tĩnh Gia hung ác liếc nhìn anh một cái.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã ưu ái tôi như vậy” Cô còn chưa có văn phòng nên chỉ có thể tạm ở lại chỗ của Hoắc Minh Dương, lúc đầu cô còn thận trọng lo lắng, nhưng bây giờ hoàn toàn không có, chỉ là bây giờ trong lòng có chút nhớ Đại Bảo, cô bắt đầu nỗ lực làm việc không cố nghĩ đến những chuyện đó nữa.
“Sao vậy? Công việc khó khăn như vậy sao?” Hoắc Minh Dương cau mày nhìn cô.
“Này, tôi nói này một ông chủ lớn như anh, anh rảnh rỗi như vậy sao? Sao lại đi quản việc tôi cau mày hay không cau mày làm gì vậy.’ Cô có chút tức giận và trong lòng rất là bực bội.
“Tổng giám đốc Dương, tôi đi ra ngoài trước, tôi đã xem đại khái rồi, sáng mai tôi sẽ đến sớm, chỉ cần còn cần viết kết luận nữa là được, anh có thể tìm người làm nhân viên toàn chức đi làm đúng giờ, đó là cố vấn, tôi là chuyên gia” Nói xong cô xách túi lên rời đi đầu cũng không thèm ngoảnh lại, như sợ anh lại kiếm chuyện đến làm khó cô.
Hành động của Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương bật cười.
Hoắc Minh Vũ vừa đúng lúc này đi tới tìm Hoắc Minh Dương, liền nhìn thấy một người phụ nữ khí thế mạnh mẽ cầm túi xách đi ra.
Hai người thiếu chút nữa là đụng nhau, tiềm thức mách bảo Hà Vân Phi phải né tránh, cô bước đi mà không thèm chào một câu.
“Anh, anh vừa trêu ghẹo cô ấy ư, vừa làm loạn một trận ở đây đấy à?” Mùi nước hoa trên người người phụ nữ kia là Diệp Tĩnh Gia quen sử dụng, nhìn từ sau lưng cô ta cũng có vài phần tương tự.
“Há, không có, anh cũng không biết là có chuyện gì, chắc là án kiện của công ty chúng ta dọa sợ cô ấy rồi” Hoắc Minh Dương viết tài liệu mà không thèm liếc nhìn em trai mình.
Hoắc Minh Vũ trong nháy mắt có thể biết được cái bàn nhỏ trong góc có người đã sử dụng: “Anh lại đặc biệt sắp xếp người vào đó ư”” Hoắc Minh Dương đang viết, đột ngột ngừng bút.
Anh luôn cảm thấy người phụ nữ này có chút quen thuộc: “Không cần em quan tâm, anh tự có chừng mực.” Công và tư không thể lẫn lộn, anh bây giờ không muốn nói gì khác, chỉ là trong lòng có ý nghĩ, phải biết rằng nhiều khi đối diện với Hà Vân Phi anh đều không thể làm mọi việc như bình thường được. Anh không thể phủ nhận việc rằng anh thiện cảm tốt với cô, nhưng đó chẳng qua chỉ là thiện cảm mà thôi, hơn nữa là do mức độ cô nghiêm túc với công việc của mình như thế.
“Được rồi, tùy anh vậy, hiếm có người khiến anh cảm thấy ưng ý” Từ khi Diệp Tĩnh Gia đi rồi, Hoắc Minh Dương hoàn toàn không còn giống như trước đây, nếu có thể thay đổi tốt hơn một chút thì quá tốt rồi.
Chỉ cần nghĩ đến Tô Thanh Anh, anh đã cảm thấy cần phải giúp đỡ Hoắc Minh Dương một tay.
“Em đến gặp anh có chuyện gì vậy?” Hoắc Hoắc Minh Dương bắt đầu bàn bạc với Hoắc Minh Vũ về công việc.
Hai người nói chuyện một lúc, Hoắc Minh Vũ nói rõ ràng xong liền rời đi.
Chỉ còn lại một mình Hoắc Minh Dương, anh không nhịn được lại nghĩ tới Hà Vân Phi.
Vì vậy đã bảo thư ký sắp xếp để tối nay hẹn gặp Lữ Hoàng Trung ăn cơm.
Có một số việc anh không biết, nhưng Lữ hoàng Trung nhất định biết điều đó.
Trong lòng nghĩ vậy, cũng liền làm như vậy.
Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoại của Hoắc Minh Dương, cũng liền đồng ý.
“Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm nhé, anh có hẹn với Minh Dương rồi” Lữ Hoàng Trung nói xong, Diệp Thiến Nhi nghiêm túc gật đầu: “Ừm, đúng vậy, chắc là người đàn ông kia lại tới tìm anh nói chuyện, đại khái là muốn giữ chị ở lại, nếu trong lúc ăn cơm mà nói đến chuyện chị của em với anh thì tám phần mười chính là như vậy rồi anh cẩn thận một chút”.
Diệp Thiến Nhi nói xong, Diệp Tĩnh Gia liền trừng mắt nhìn cô: “Em đang nói bậy bạ cái gì vậy? Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, chị mời.” “Thật sao?” Diệp Thiến Nhi lộ vẻ phấn khích, có một nhà hàng cô đã muốn đến từ lâu, nhưng luôn không có cơ hội đến.
“Tất nhiên là thật rồi, hôm nay chị kiếm được một món hời như vậy, tất nhiên là phải khao mọi người đi ăn rồi” Tài năng nấu nướng của cả ba người bọn họ thật là không dám kể đến, kể từ sau khi xảy ra vụ cháy đó, cô đối với lửa cũng rất là sợ hãi, thêm nữa Lữ Hoàng Trung luôn chăm sóc cô, chưa bao giờ để cô nấu ăn.
“Được, vậy mọi người cũng ra ngoài ăn cơm đi, chăm sóc cho Đại Bảo thật tốt nhé” Lữ Hoàng Trung cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, lúc đầu còn băn khoăn không biết có nên gọi đồ ăn bên ngoài mang về cho bọn họ không.
“Ừm, tôi biết rồi, anh yên tâm đi” Sau khi nói xong Domoto liền đi ra khỏi phòng, trông có vẻ tâm trạng rất không vui.
Diệp Thiến Nhi lo lắng chết đi được: “Làm sao, là ai đã đem Đại Bảo của chúng tôi dạy thành cái đức hạnh như vậy” Nói xong còn trừng mắt nhìn chằm chằm Lữ Hoàng Trung.
Lữ Hoàng trung không biết là áy náy hay sao, cũng mang theo vẻ mặt lo lắng nói: “Được rồi, cô yêu cầu gì?” Anh thừa nhận mình đối xử với Domoto thật sự có chút không tốt, khiến cho cô gái nhỏ buồn bực.
“Anh đừng nói nữa, tất cả đều là do anh, thật sự không biết anh nghĩ như thế nào, em và Domoto có chỗ nào không tốt chứ” Nói xong, giận dỗi nhìn Diệp Tĩnh Gia, lại không biết phải làm thế nào, nói rõ chuyện này thì một lát lại không đi ra ngoài được, mặc dù không có ai trực tiếp nói ra, nhưng mọi người ai cũng có thể nhìn ra được, Diệp Tĩnh Gia chắc chắn vẫn còn rất yêu Hoắc Minh Dương.
Đơn giản chỉ là một cuộc chiến không có kết quả mà thôi.
Cho dù Diệp Tĩnh Gia lựa chọn như thế nào, cô cũng có lý do của riêng mình, không ai có thể ép buộc bản thân ở bên người mà mình không yêu được.
“Tôi, tôi đưa Đại Bảo vào phòng, Thiến Nhi, chúng ta đi vào chăm sóc cho Đại Bảo” Diệp Tĩnh Gia nhìn ra rằng Lữ Hoàng Trung có chuyện muốn nói với Domoto, cho dù thế nào đi nữa, giữa hai người họ có rất nhiều chuyện mà người ngoài không thể xen vào được.
Sau khi Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi đưa Đại Bảo vào nhà, Diệp Thiến Nhi liền áp tai vào cửa nghe lén.
Đại Bảo nhìn thấy, cau mày lại giống y hệt Hoắc Minh Dương: “Dì nghe lén người khác nói chuyện thế này là vô đạo đức đấy” Một lớn một nhỏ khiến Diệp Tĩnh Gia bật cười, đẩy cậu một cái: “Đi, con nít đừng quan tâm đến chuyện của người lớn.” Nghe mẹ nói như vậy, Đại bảo vẫn rất là oan ức, cậu không thể quan tâm chuyện này, nhưng cậu cảm thấy điều này không đúng: “Mẹ, quên đi, chúng ta chơi đồ chơi đi” Vốn dĩ cậu muốn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ cậu liền vội vàng thay đổi giọng điệu.
Diệp Thiến Nhi vẫn đang nghe trộm rất căng thẳng, ra hiệu cho hai mẹ con nhỏ giọng một chút.
Lucky sủa lên mấy tiếng, Diệp Thiến Nhi tức giận cởi giày ném về phía Lucky, con chó bắt đầu gặm giày không ngừng sủa.
Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy cười cười, một lớn một nhỏ này chính là kẻ dở hơi đây mà.
Trong phòng khách, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi đều đã đi mất, Domoto cũng đứng dậy rời đi, Lữ Hoàng Trung vội vàng đứng dậy, kéo Domoto lại.
“Xin lỗi, tôi thừa nhận đó thực sự đều là lỗi của tôi” Người đàn ông đột nhiên lại nói như vậy khiến cho Domoto giật mình.
Thấy người đàn ông này không phải là đang đùa. “Anh sai cái gì, sau khi tôi nói rồi thì đừng nói nữa, cứ coi như không biết gì” Cô thật sự đã từ bỏ người đàn ông này, cô không có được, cũng không muốn có nữa.
“Chúng ta vẫn là bạn bè, cho dù nói như thế nào, anh cũng không có cách nào để giải quyết, nhưng tôi thật tâm là vì tốt cho Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi, cho nên không nghĩ nhiều như vậy, nếu anh cảm thấy có vấn đề, cứ nói cho nói biết.” Anh chủ yếu là sợ Diệp Tĩnh Gia lo lắng nên mới đem việc này nói cho rõ ràng, anh biết kết cục tốt nhất là Domoto không nên ở bên anh, điều này sẽ khiến cho tất cả mọi người thoải mái.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi thật sự không biết phải nên nói cái gì” Cô từ chối nói chuyện với người đàn ông này, anh ta cố ý làm cho cô không vui. Bất kể bây giờ cô quyết định thế nào, đều sẽ không còn liên quan gì đến người đàn ông này.
Chương 225: Chớ để ý
“Tôi không biết nên nói sao với em, thế nhưng tôi hi vọng em có thể hiểu và thông cảm cho, dù sao thì có rất nhiêu việc chúng ta đều không mong muốn nó trở thành việc mọi người đều khó có thể tiếp thu” Những lời này của Lữ Hoàng Trung đã nói đến mức vô cùng khéo lời rồi.
Anh ta cũng chẳng lo lắng Domoto sẽ ra sao, sớm chút cắt đứt tơ tưởng có lẽ cũng là một lựa chọn tốt. Thế nhưng anh ta cứ luôn không kìm lòng được mà đưa ra những quyết định đến chính bản thân cũng không thể nào hiểu được.
“Về sau anh nhất định sẽ hối hận, sẽ không có người nào có thể yêu anh hơn em” Domoto bỗng dưng lên tiếng, giọng nói khẽ đến mức gân như là không nghe thấy, thế nhưng cô ta quả thật đã nói như vậy.
“Tôi biết, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ hối hận vì đã bỏ qua em, thế nhưng tôi cũng có người mà tôi yêu nhất” Nếu như bọn họ đều không có người mà mình thích, vậy thì càng dễ dàng ở bên nhau hơn.
Lữ Hoàng Tâm biết được tin Lữ Hoàng Trung về nước là do Hoắc Minh Dương nói cho cô ấy.
“Anh Minh Dương, sao anh biết anh trai em đã về nước?” Lữ Hoàng Tâm vừa nhận được tin báo buổi tối Hoắc Minh Dương hẹn cô ăn cơm thì lập tức nổi cơn tam bành.
Được lắm, anh trai chạy đến nước Mỹ bốn năm, nay vất vả lắm mới trở về, thế mà cũng không thèm nói cho cô ấy một tiếng.
Rốt cuộc trong mắt anh ấy còn người em gái là cô ấy hay không? “Được rồi, em đừng làm khó anh trai em nữa, em nhìn em xem, còn có dáng vẻ của một thiếu nữ không cơ chứ?” Hoäc Minh Dương chỉ cân nghe giọng cũng biết cô ấy có bao nhiêu tức giận.
Lữ Hoàng Tâm cụt hứng bĩu môi, dù sao thì Hoắc Minh Dương cũng đâu có nhìn thấy.
“Anh không biết đó thôi, nếu anh ấy đồng ý về nước thì em đã kết hôn lâu rồi. Thế nhưng mà anh ấy cứ không về, nói không chừng ảnh đã có người phụ nữ ở bên ngoài rôi” Lữ Hoàng Tâm thuận miệng nói mấy câu, mấy câu này khiến cho Hoắc Minh Dương không khỏi nhíu mày, cũng không biết cái kiểu này của Lữ Hoàng Trung hiện giờ có tính là có người phụ nữ bên ngoài hay không.
“Em nghĩ anh trai em như vậy thật à?” Hoắc Minh Dương cảm thấy có chút mơ hồ, luôn cảm thấy lời của Lữ Hoàng Tâm ít nhiêu cũng có chút đạo lý.
“Đừng! Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, em cũng chẳng muốn anh trai mình thực sự có đối tượng rôi đâu” Không có nguyên do nào khác, chỉ là cô ấy chưa kết hôn thì anh trai của cô ấy càng không có khả năng, hơn nữa dù cho là kiểu phụ nữ như thế nào thì cô cũng cảm thấy không xứng với anh trai mình.
“Được rồi, đừng nói linh tinh cái gì có với không có nữa. Buổi tối em đuổi sang bên đó nhìn thử xem chẳng phải là sẽ biết sao?” Lữ Hoàng Tâm biết, có rất nhiều chuyện không có khả năng nói rõ bằng một hai câu.
“Ừ, buổi tối gặp nhau ở Nhà hàng Phương Đông” Hoắc Minh Dương cúp điện thoại. Nghe chừng thì ngay cả Lữ Hoàng Tâm cũng không biết Lữ Hoàng Trung mấy năm nay trải qua như thế nào.
Anh bỗng nhiên nhận ra hình như bản thân dạo gần đây rất quan tâm đến người con gái kia, ngay đến cả việc của Lữ Hoàng Trung cũng là bởi vì quan tâm đến cô gái kia nên mới thuận tiện để ý đến, không biết để Lữ Hoàng Trung biết được thì anh ta có đau lòng chút nào không.
Sau khi Lữ Hoàng Trung cúp điện thoại thì vội vàng chỉnh đốn lại, sợ rằng mình có chỗ nào không đủ tốt.
Đến buổi tối thì dường như Domoto đã hơi hòa hoãn với Lữ Hoàng Trung, ít nhất thì lúc gặp nhau cũng hơi gật đầu chào hỏi.
Thấy vậy thì Diệp Tĩnh Gia cũng đã rất hài lòng, cứ từ từ rồi cũng sẽ ổn thôi. Ngược lại thì Diệp Thiến Nhi có vẻ lo lắng.
Lữ Hoàng Trung vừa đến Nhà hàng Phương Đông liền thấy Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh đang chờ anh ta ở đấy rồi: “Sao đến sớm vậy?” “Đều tại cô ấy nói muốn đến sớm một chút, cho cậu đỡ phải đợi lâu, dù sao thì vất vả lắm cậu mới về một chuyến” Hoắc Minh Dương nói xong, Tô Thanh Anh cười với Lữ Hoàng Trung: “Đi đường vất vả rồi, mau ngồi xuống dùng bữa đi” Không lâu sau thì Lữ Hoàng Tâm cũng hùng hổ đi đến.
“Anh, anh đúng là đồ không có lương tâm! Trở về cũng không thèm nói với em một tiếng” Cô ấy dùng dáng vẻ hơi bất mãn nói với Lữ Hoàng Trung.
“Cậu còn gọi cả con bé đến à?” Từ ngày trước Lữ Hoàng Trung đã sợ sự càn quấy tùy hứng này của Lữ Hoàng Tâm thế nên mới không nói chuyện của Diệp Tĩnh Gia cho cô biết, đến trở về cũng không nói cho cô ấy, sợ cô ấy lo nghĩ, ấy thế mà tên Hoắc Minh Dương này lại gọi cô ấy đến rồi.
“Không phải ý của Minh Dương đâu. Quan hệ giữa tôi với Hoàng Tâm rất tốt thế nên tối nay mới đề nghị Minh Dương gọi em ấy đến đây” Mắt thấy Lữ Hoàng Trung đã hơi mất hứng, Tô Thanh Anh vội vàng nói với Lữ Hoàng Trung.
Cô ta đã nói đến vậy rồi thì Lữ Hoàng Trung cũng không còn lý gì để nói nữa: “Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi” Lữ Hoàng Tâm trừng mắt với anh trai nhà mình, đây rõ ràng là đang giấu cô làm chuyện xấu: “Anh, anh là đồ vô lương tâm, đến chuyện như thế này mà cũng giấu em” Nói xong lập tứ trừng mắt nhìn Lữ Hoàng Trung.
“Không có, ngoan ngoãn ăn cơm đi” Qua một lúc Hoắc Minh Dương mới khẽ lau miệng nói: “Thật ra lần này tôi có chuyện muốn hỏi cậu” Nghe Hoắc Minh Dương nói vậy, lòng Lữ Hoàng Trung rơi đánh bộp một cái: “Chuyện gì? Tôi đại khái đã có thể đoán ra là chuyện gì rồi. Sao nào? Có liên quan đến Hà Vân Phi phải không?” “Nữ luật sư Vân Phi kia sao?” “Anh, Hà Vân Phi là ai?” “Ừ. Tôi đã tiêu tốn một khoản lớn cậu cũng biết đấy, cậu nói xem tôi bỏ ra số tiền lớn vậy có đáng giá hay không?” Hoắc Minh Dương cũng không thèm để ý đến ánh mắt đầy nghi vấn của hai cô gái còn lại.
“Sao cơ? Anh còn tiêu một đống tiền á?” Người con gái kia vừa nhìn đã biết chính là hồ ly tinh. Hiện tại Tô Thanh Anh không thể đánh đàn, Hoắc Minh Dương lại vẫn cứ nhớ mãi không quên Diệp Tĩnh Gia. Hơi có chút gió thổi cỏ lay thôi cô ta đã không chịu được, càng huống chi là Hoắc Minh Dương đột nhiên lại nhắc đến người con gái kia.
“Em căng thắn như vậy làm gì?” Hoắc Minh Dương có thể cảm thấy sự ghen tị của Tô Thanh Anh đối với Hà Vân Phi.
“Không phải, anh nghe em nói, em cảm thấy người phụ nữ kia cũng chẳng có bao nhiêu năng lực, chỉ là một cái bình hoa di động thôi, bỏ ra nhiều tiền như vậy quả thực là không đáng” Dưới tình thế cấp bách Tô Thanh Anh lập tức lỡ lời, chẳng có chút dáng vẻ nào của cô chủ nhà họ Tô cả.
“Cậu tiêu số tiền này cũng không oan, cô ấy không phải có mỗi một chút giá trị tí tẹo này đâu, có thể giữ lại đã coi như rất tốt rồi” Lữ Hoàng Trung nói đỡ cho Hà Vân Phi. Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc Đại Bảo là con trai Hoắc Minh Dương cũng đã đủ để Hoắc Minh Dương tốn bao nhiêu tiền vì cậu bé cũng không thiệt rồi.
Có điều nếu như Hà Vân Phi không muốn thì Hoắc Minh Dương mãi mãi cũng không có khả năng biết được Đại Bảo là con của anh.
“Nghe thấy cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Tôi cũng hiểu được cô ấy thật sự là một người xuất sắc” Hoắc Minh Dương cười cười, cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sắp phun ra lửa của Tô Thanh Anh.
Hà Vân Phi mang theo Diệp Thiến Nhi và Domoto về nhà, lại chơi thêm một lát thì cũng chuẩn bị sửa soạn để ra ngoài ăn.
Diệp Thiến Nhi kêu gào đòi đến Nhà hàng Phương Đông, nơi này cần phải đặt trước, hôm này cô ta nghe thấy vì Diệp Tĩnh Gia muốn mời khách nên đã đặt bàn trước rồi.
Diệp Tĩnh Gia nhìn Diệp Thiến Nhi cứ giống như một đứa trẻ vậy, cũng chỉ có thể thuận theo: “Được, vậy thì đến Nhà hàng Phương Đông đi. Mặc cho Đại Bảo ấm chút, bên ngoài có hơi lạnh” Mấy người vừa nói vừa cười ăn cơm, chợt Đại Bảo nhìn thấy Lữ Hoàng Trung vì thế cậu bé liền nhảy xuống đất, mấy người lớn đang vừa ăn vừa nói chuyện nên không có chú ý đến Đại Bảo.
Lữ Hoàng Trung vừa mới khép cửa không lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Lữ Hoàng Tâm đứng dậy mở cửa, nhìn quanh thì không thấy ai.
“Ai vậy?” “Không có ai cả, có lẽ là tiếng gió thổi thôi” Cô ấy vừa nói xong liền nhìn thấy một cậu bé đầu đinh chạy thẳng đến chỗ Lữ Hoàng Trung: “Bố ơi” Vừa nghe thấy có người gọi Lữ Hoàng Trung là bố, Lữ Hoàng Tâm lập tức bị dọa cho giật nảy mình: “Anh, chuyện gì đang xảy ra vậy?” “Đại Bảo, sao con lại đến đây? Mẹ con có biết không? Mẹ con nhất định đang rất lo lắng đấy” Lữ Hoàng Trung ôm lấy Đại Bảo lập tức nhìn quanh, khuôn mặt cậu bé rất là vô tội, hiện lên vẻ con chẳng làm sai cái gì sao bố lại nói con như vậy.
“Mẹ ăn cơm ở bên ngoài, con thấy bố nên con chạy qua đây” Cậu bé nói chuyện vẫn chưa được rõ ràng lắm.
Lữ Hoàng Trung nghe rất rõ ràng, thế nhưng vẻ mặt của Lữ Hoàng Tâm lại vô cùng ngơ ngác.
“Xin lỗi anh có việc một lát” Lữ Hoàng Trung nói xong liền muốn ôm cậu bé ra ngoài, thế nhưng Đại Bảo lại không chịu phối hợp, cậu bé nhìn thấy Hoắc Minh Dương liền muốn giãy ra: “Chú ơi” Sau đó giơ tay ra muốn anh ôm một cái.
Thấy một màn này Lữ Hoàng Trung không tránh được khó chịu, dù sao thì phụ tử đồng tâm, đứa nhỏ có thể cảm nhận được đâu mới là bố ruột.
Bình thường cậu bé đều rất kén chọn thế nhưng mới gặp Hoắc Minh Dương mấy lần mà đã thích như vậy rồi.
Thấy đứa nhỏ giơ tay ra muốn ôm một cái, Hoắc Minh Dương lập tứ đi tới ôm lấy cậu bé: “Không phải cậu muốn đi sao? Cùng đi thôi” Hoắc Minh Dương bỗng nói với Lữ Hoàng Trung.
Lữ Hoàng Trung gật đầu, Hoắc Minh Dương bế Đại Bảo đi đằng sau, cả ba cùng đi tìm mẹ cậu bé.
Bên này Hà Vân Phi cũng đang vô cùng lo lắng: “Tôi đúng là không đủ tư cách làm mẹ” Lúc ở nước ngoài, là Lữ Hoàng Trung đã giúp cô thuê bảo mẫu, đối với việc chăm trẻ nhỏ cô không hiểu lắm, lần này về nước có một chuyến mà đã để lạc con đến hai lần.
“Chị đừng lo lắng, Nhà hàng Phương Đông này lớn như vậy, Đại Bảo cũng chưa từng chạy ra ngoài, nói không chừng là chạy đi đâu đấy chơi thôi” Có kinh nghiệm lần trước nên Diệp Thiến Nhi cũng biết nên xử lý như thế nào, cô ta vội vàng chạy đến trước cửa hỏi một lượt.
Từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hà Vân Phi: “Được rồi, đừng tìm nữa, Đại Bảo ở đấy” Lữ Hoàng Trung nhanh chóng hô lớn.
Quay qua nhìn thì thấy Đại Bảo vẫn bình an, cậu bé được Hoắc Minh Dương ôm vào trong ngực.
Không khóc cũng không làm loạn, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Có bài học lần trước, Đại Bảo cũng không dám chạy loạn nữa, nếu không phải vì do nhìn thấy Lữ Hoàng Trung thì cậu bé cũng sẽ không chạy tới: “Đại Bảo trông thấy tôi nên mới chạy đến tìm tôi, nó không nói cho em, tôi cũng vừa mới thấy nó thôi” Nghe Lữ Hoàng Trung nói vậy thì cô cũng yên tâm không ít: “Lần sau không được dọa mẹ như vậy nữa nghe ” không: Hiện tại cô vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, nếu Đại Bảo xảy ra chuyện gì thì cô là người đầu tiên không chịu nổi.
“Mẹ ơi, ôm con” Đại Bảo biết mẹ lo lắng, vội vàng vươn đôi tay nhỏ bé ra sờ đầu cô.
“Thật là sắp bị con làm cho tức chết rồi. Con có biết mẹ rất lo lắng không?” Cô nói xong thì Đại Bảo tủi thân bĩu môi muốn khóc: “Mẹ, mẹ bắt nạt con” Hoắc Minh Dương ôm đứa nhỏ, thế nhưng lạ ở chỗ đứa bé thấy mẹ cũng không đòi mẹ ôm, cậu bé nằm trong vòng tay của Hoắc Minh Dương, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, điều này khiến Hà Vân Phi bỗng thấy có chút giận dữ.
“Qua đây, để mẹ ôm” Hà Vân Phi vươn tay, thế nhưng Đại Bảo lại rúc vào lòng Hoắc Minh Dương, không có ý để cô ôm mình.
Tô Thanh Anh đứng một bên nhìn, khuôn mặt cô ta hết trắng lại chuyển sang xanh.
“Cậu bé này thật là đáng yêu, thoạt nhìn rất là thích anh” Cô ta thấy Hoắc Minh Dương cũng rất thích đứa nhỏ này vì vậy vội vàng nói.
Quả nhiên trên mặt Hoắc Minh Dương lộ ra nụ cười lơ đãng.
Thấy Tô Thanh Anh, bao nhiêu tâm tình tốt đẹp vừa nấy của Hà Vân Phi lập tức bay sạch: “Nào, Đại Bảo ngoan, đừng làm mất thời gian của chú nữa.” Cô nói xong thì muốn ôm Đại Bảo, cô không muốn con mình có bất cứ liên hệ nào với người phụ nữ kia cả.
Nếu không trong lòng cô sẽ vô cùng không thoải mái.
Cô rất sợ Tô Thanh Anh làm hại cậu bé. Hà Vân Phi không để ý sự phản kháng của Đại Bảo, một tay ôm cậu bé qua.
“Sao con lại không biết ý như vậy? Sau này chú ấy còn có đứa nhỏ của riêng mình, con không thể cứ quấn quít lấy chú ấy mãi vậy” Hà Vân Phi nói xong thì dùng giọng điệu áy náy nói với Tô Thanh Anh: “Cô Thanh Anh, thật là ngại quá, trẻ nhỏ không biết điều, nếu có chỗ nào đắc tội cô thì mong cô bỏ qua cho”
Chương 226: Khó chịu
Cô nói vậy là vì cố ý làm cho Tô Thanh Anh khó chịu.
Quả nhiên vừa nói xong thì Hoắc Minh Dương liền nhìn Tô Thanh Anh, trong lòng anh còn nghĩ rằng chỉ là một đứa nhỏ thôi, cô ta ghen tị cái gì cơ chứ? “Không đâu, sao có thể trách cậu bé chứ? Cậu bé đáng yêu như vậy, thoạt nhìn còn rất hợp với Minh Dương nữa” Cô ta nói xong thì tự mình cũng hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cô ta ghét trẻ con, một lũ yêu tỉnh làm nhọc người khác! “Kìa, nhanh cảm ơn đi, người ta khen con dễ thương đấy, chúng ta không thể bất lịch sự được” Hà Vân Phi nói với Đại Bảo.
“Con chào dì” Đại Bảo không quá thích dì này, vừa nhìn đã biết không thích cậu bé, thế mà còn làm ra vẻ.
“Nếu đã trùng hợp như vậy, vậy thì cùng nhau ăn một bữa đi” Hoắc Minh Dương nhìn chung quanh một vòng, thấy Diệp Thiến Nhi có hơi mất tự nhiên, thế nhưng vẫn không nói gì.
Dù sao thì có rất nhiều thứ không thể nói rõ ràng, Hà Vân Phi quen biết Diệp Thiến Nhi, chuyện này cũng không thể nói rõ nguyên nhân là vì sao.
Có điều, anh lại có một loại trực giác, dường như mối liên hệ giữa Hà Vân Phi và Diệp Thiến Nhi cũng không chỉ có ngần này.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Thấy Hoắc Minh Dương ngây người nhìn Diệp Thiến Nhi, bỗng nhiên trong lòng Hà Vân Phi có chút chờ mong, thế nhưng chờ mong điều gì thì cô lại không rõ.
“Không có gì, em quen Diệp Thiến Nhi à?” Hoắc Minh Dương hỏi vậy, trong lòng Tô Thanh Anh bắt đầu sợ hãi.
Cô ta cố ý gọi Hà Vân Phi là chị Vân Phi là vì để Hoắc Minh Dương không liên tưởng hai người lại với nhau.
Dường như trong lòng hơi thư thái: “Đúng rồi, em quên chưa nói cho chị biết, lúc mà em mới sinh bệnh ấy, người đàn ông kia là do cô Thanh Anh giới thiệu cho em đấy” Gọi một bàn lớn đồ ăn, Diệp Thiến Nhi ăn, thuận miệng nói ra một câu.
Câu này dọa Tô Thanh Anh giật nảy mình. Cô ta sao cũng không thể nghĩ tới Diệp Thiến Nhi sẽ ngồi trên bàn ăn dùng dáng vẻ không sao cả mà nói ra điều này trước mặt nhiều người như vậy.
“À, là vậy sao?” Hà Vân Phi còn chưa kịp nói thì Domoto bỗng nhiên mở miệng, sau đó trực tiếp dùng tiếng Nhật nói: “Sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy? Thế mà vẫn có thể mời cô ngồi ăn cùng một bàn, thật là quá đáng sợ.” Mặc dù là tiếng Nhật, thế nhưng Hoắc Minh Dương vẫn hiểu.
Nơi đây ngoại trừ Tô Thanh Anh ra thì những người còn lại đều thông thạo tiếng Nhật.
“Cô đang nói gì đó?” Tô Thanh Anh lộ ra vẻ mặt không chút thiện cảm, bắt đầu chất vấn Domoto.
“Cô ta đang nói gì vậy? Tôi không hiểu tiếng Trung” Domoto cố ý nói như vậy, vừa rồi những lời Diệp Thiến Nhi nói cô đều hiểu, đến lượt Tô Thanh Anh lại làm như không hiểu.
Diệp Thiến Nhi ngược lại có vẻ chẳng sao cả, bất kể là ai, bất kể là tình huống gì thì cô ta đều muốn ăn thì ăn, cũng sẽ chẳng vì ngồi cùng một bàn với Tô Thanh Anh mà mất tự nhiên.
“Được rồi, mọi người đừng kích động, nên ăn đi thôi.” Tính tình Diệp Thiến Nhi cởi mở, khiến cho Hà Vân Phi mỉm cười coi như được an ủi, cô đã đánh giá thấp năng lực chịu đựng của Diệp Thiến Nhi rồi.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, ngày trước Hoắc Minh Dương chướng mắt Diệp Thiến Nhi, thế nhưng hiện tại cũng đã không còn phản cảm như trước đây nữa rồi.
Hơn nữa còn hết sức bao che, Domoto mắng Tô Thanh Anh anh cũng nhịn xuống, điều này khiến cho Hà Vân Phi có hơi đoán không ra.
“Anh rể, bao giờ thì anh kết hôn với người phụ nữ này vậy?” Cô quả thật là nhàn rỗi, vừa ăn còn vừa thuận miệng hỏi hai câu.
Đại Bảo thấy dì nhỏ ăn rất ngon miệng vì vậy cũng bắt đầu ăn.
Hoắc Minh Dương nhìn một lớn một nhỏ ngồi ăn, trong lòng suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.
Vấn đề này không chỉ có Diệp Thiến Nhi quan tâm mà mọi người hiện tại cũng đều để ý đến chuyện rốt cuộc thì khi nào Hoắc Minh Dương sẽ kết hôn.
Ngay đến Hoắc Minh Dương cũng bị vấn đề này đập cho ngây ra: “À, đến lúc kết hôn thì mọi người đều sẽ biết thôi.” Tô Thanh Anh vừa rồi vẫn còn căng thẳng, hiện tại đã thở ra được một hơi rồi. Không biết nên nói sao, thế nhưng cô ta luôn cảm thấy bất luận ra sao thì người đàn ông này nhất định sẽ cưới cô ta. Không có kết quả chính là kết quả tốt nhất, như tình hình hiện nay, cô †a lúc nào cũng sợ hãi một lúc nào đó Hoắc Minh Dương sẽ chia tay với cô ta.
“Minh Dương, anh xem lúc nào không bận thì chúng mình đi đăng ký kết hôn đi” Tay của cô tay nắm lấy bàn tay của người đàn ông, cô ta bỗng dưng rất muốn đi đến bước cuối cùng với Hoắc Minh Dương.
Những ngày tháng bây giờ quá dày vò rồi, cô ta rất sợ sẽ xảy ra biến cố.
“Ừ, anh bây giờ tạm thời chưa có thời gian” Nhiều người như vậy, Hoắc Minh Dương vẫn chừa cho cô ta chút mặt mũi mà nói một chữ ừ, thế nhưng nhìn thấy Hà Vân Phi thì không hiểu sao đầu óc anh lại nóng lên, lại nói tiếp câu sau.
“Được, em chờ anh” Cô ta thoáng thất vọng, thế nhưng đây là Hoắc Minh Dương, cô ta quen rồi, cũng chẳng còn cách nào cả.
Thấy dáng vẻ này của cô ta, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chút thương cảm.
“Được rồi, đừng gục đầu ủ rũ như thế, trông em giống như là đang tủi thân lắm vậy ấy” Đang ăn ở bên ngoài, anh cũng không biết Tô Thanh Anh đầy là đang làm sao, dáng vẻ cô ta vô cùng tủi thân, thế nhưng anh có làm gì đâu? “Không có” Không hiểu sao trong lòng cô ta đột nhiên có chút lo âu.
Thái độ này của Hoäc Minh Dương rõ ràng là không nhất định sẽ kết hôn với cô ta, cứ lần nữa mãi thế này đến khi nào mới kết thúc được đây? Cô ta nên nghĩ cách khác rồi.
“Ăn nhiều một chút” Cũng không biết là nhà họ Tô dạy dô Tô Thanh Anh thế nào, cô ta chẳng có chút dáng vẻ nào của con nhà danh giá cả, trái lại càng ngày càng khiến anh chán ghét.
Hà Vân Phi nhìn cảnh tượng trước mặt, cô không nói gì cả, dù sao thì chuyện của hai người kia cũng chẳng phải do cô quản.
“Mau ăn cơm đi Đại Bảo, đừng bắt chước người lớn.” Diệp Thiến Nhi thấy Đại Bảo sững sờ nhìn Tô Thanh Anh và Hoäc Minh Dương thì không hiểu sao lại muốn cười.
Hai người lớn mà lại để trẻ con chê cười.
“Anh, sao anh lại có một đứa con lớn như vậy?” Lữ Hoàng Tâm hơi bất mãn nhìn Lữ Hoàng Minh, không biết anh cô nghĩ thế nào mà cứ luôn làm ra những chuyện vốn không nên làm như thế này.
“Anh..” Anh chẳng biết nên trả lời Lữ Hoàng Tâm như thế nào: “Chuyện thế này còn cần hỏi anh à2” “Bố mẹ có biết không?” Dáng vẻ cô vô cùng căng thẳng, hình như có hơi sợ, không thế tin được anh trai mình lại có một đứa con lớn như vậy.
Lữ Hoàng Trung thậm chí không biết nên giải thích như thế nào, cũng không nỡ làm tổn thương đứa bé ngay trước mặt nó.
“Đây là con của tôi với chồng tôi, trước đây bác sĩ Trung thường chăm sóc cho tôi vì vậy nên thăng bé mới co anh ấy là bố” Đúng lúc Lữ Hoàng Trung do dự thì Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng lên tiếng, cô không muốn khiến cho lại khó xử vì mình.
Vốn dĩ cô đã thiếu Lữ Hoàng Trung nhiều lãm rồi.
“À, là vậy sao?” Lữ Hoàng Tâm gật gù vẻ đã hiểu, chỉ cần không phải con ruột là được.
Nếu như ngay cả việc kết hôn mà anh cô ấy cũng không nói cho cô ấy, như vậy thì hơi quá đáng “Được rồi, em đừng có suốt ngày nghĩ lung tung nữa” Lữ Hoàng Trung nhanh chóng ngăn Lữ Hoàng Tâm đang định tiếp tục truy vấn lại: “Thế nhưng ngay đến chuyện về nước anh cũng không nói cho bố mẹ, thế này cũng quá đáng quá rồi” Cô ấy hơi không vừa lòng, anh trai mình thế mà biến thành như vậy vì người phụ nữ kia, thế nào thì cô ấy cũng không vui nổi: “Em mặc kệ, anh nhanh theo em về nhà gặp bố đi” “Em ngoan một chút đi, đừng luôn kiếm chuyện cho anh” Lữ Hoàng Trung măng Lữ Hoàng Tâm.
Cô em gái này của anh †a càng ngày càng không hiểu chuyện, cứ luôn làm ra mấy việc chẳng đâu vào đâu sau đó đến khiên chiến sự nhân nại của anh.
Dường như tất mọi chuyện cũng không có đơn giản như cô ấy nghĩ, không biết nên nói sao mới phải, dù sao thì chỉ cần Lữ Hoàng Tâm ở đây thì Lữ Hoàng Trung anh nhất định sẽ đau đầu, chỉ sợ lúc nào đó nói lỡ miệng thì cô ấy sẽ lập tức chạy đi cáo trạng.
“Anh, chừng nào thì anh kết hôn?” Cô thoáng nhìn qua chô Hà Vân Phị, không có tẹo hảo cảm nào với người phụ nữ này, đã có con còn dây dưa với anh trai cô.
“Luật sư Vân Phi, cô ly hôn rồi sao?” Vừa rồi thấy Hoäc Minh Dương gọi người phụ nữ này như vậy, Lữ Hoàng Tâm mới hỏi dò “Đã kết hôn, hơn nữa còn chưa có ly hôn, chồng của tôi khá bận rộn nên còn chưa có về” Cô biết ý nghĩ của Lữ Hoàng Tầm.
Dù sao thì cô cũng không muốn Lữ Hoàng Trung bị liên lụy vì chuyện của mình, nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị nói những lời không nên nói của Lữ Hoàng Trung, cô lập tức lên tiếng đánh gãy.
“Anh thật sự là không biết phải nói gì với em nữa! Em cứ luôn muốn quản xem người ta làm gì, quản mình anh còn chưa đủ hả?” Lữ Hoàng Trung hiện tại càng ngày càng không chịu nổi tính tình của Lữ Hoàng Tâm, điều này khiến cho bữa cơm này không thể nào ăn ngon được.
Bầu không khí bồng trở nên vô cùng lúng túng, Diệp Tính Gia coi như chưa nói gì cả, cô không có cách nào ngăn được sự công kích mà Lữ Hoàng Tâm cứ một mực nhằm về phía mình.
“Không phải chứ, cô quan tâm đến chị Vân Phi của tôi làm gì? Với điều kiện này của Lữ Hoàng Trung thì vân còn phải xếp hàng để trong đội ngũ theo đuổi chị tôi ở phố Wall đấy: Diệp Thiến Nhi thực sự không nhìn nổi cảnh cái cô Lũ Hoàng Tâm này được đà lấn tới, nếu không phải vì cô ta là em gái của Lữ Hoàng Trung thì cô đã sớm không nhịn được.
“Được rồi, Thiến Nhi, đừng tranh cãi nữa” Hà Vân Phi vừa nói xong, quả nhiên Diệp Thiến Nhĩ đã bớt nói một hai câu.
Hoäc Minh Dương ngược lại rất tò mò, Hà Vân Phi này rốt cuộc có thần phận gì mà có thể khiến cho Diệp Thiến Nhi nghe lời như vậy, lại còn ra sức bảo vệ cô nữa.
Cảm giác được cô gái kia không có thiện ý, cô cũng biết tính tình của Diệp Thiến Nhi vì thế cũng không nói thêm gì nữa.
“Hoàng Tâm, ăn xong cơm thì em về nhà đi. Chó nói với bố mẹ là anh đã về” Mấy năm nay một mình Lữ Hoàng Dương sống rất tốt, ngày lẻ ngày tết thì về nhà, thời gian còn lại thì làm việc, chỉ cần anh ta có thời gian nhàn rồi thì bố mẹ lại sắp xếp cho anh ta đi xem mắt, Lữ Hoàng Dương quả thực đã sợ rồi.
“Thật không biết nên nói sao với anh nữa, đã về nước rồi còn không chịu về nhà” Lữ Hoàng Tâm trừng mắt nhìn anh trai mình, luôn cảm giác anh trai có ý gì đó với người phụ nữ kia.
Lại ăn thêm chốc lát thì mấy người liên rời đi, dù sao thì Hà Vân Phi cũng không chịu được cái hoàn cảnh này.
Thấy Tô Thanh Anh khó chịu, Diệp Thiến Nhi thế nào cũng không chịu rời đi, cô quyết định ở lại đây để làm Tô Thanh Anh khó chịu: “Chị Thanh Anh, †ôi vân còn nhớ rõ người đàn ông mà chị giới thiệu cho tôi đấy, dù cho người đấy đã chết nhiều năm như vậy thì tôi vân nhớ được” Tô Thanh Anh chân trước vừa mới bước vào toilet thì Diệp Thiến Nhi cũng chen vào theo.
Chính vì để cố ý nói những lời này bên cạnh Tô Thanh Anh.
Tô Thanh Anh quả nhiên là đã bät đầu buồn nôn: “Trước đây tôi đã từng hỏi cô, chính cô nói muốn” Cô ta cảm thấy Diệp Thiến Nhi bấy giờ đã khác hoàn toàn trước kia, thế nhưng khác ở đâu thì cô ta lại nói không rõ.
“Được rồi, đừng kích động như vậy, tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Tôi cảm thấy bây giờ mình nói cái gì thì chị cũng chẳng thể buông bỏ được, dù sao thì người đàn ông kia đã làm ra những chuyện gì với chị thì trong lòng tôi rất rõ ràng” Thực ra thì Diệp Thiến Nhi chẳng biết gì cả, chỉ là vẻ mặt của người đàn ông kia rất háo sắc, lại là người có địa vị nhất định trong giới dương cầm.
Chương 227: Chột dạ
Tô Thanh Anh không có khả năng bỏ qua cái bậc thang đó mà không làm gì cả.
Quả nhiên vừa nói xong thì sắc mặt Tô Thanh Anh tái xanh giống như là không muốn nhớ lại chuyện gì đó vậy: “Ôi chao, chị cũng không cần căng thẳng như vậy, nói thật, tôi chỉ đang đùa với chị một chút thôi mà” Cô nói xong thì tự mình còn cười cười, dường như dưới cái nhìn của cô, dáng vẻ hiện giờ của Tô Thanh Anh hiện giờ là điều hiển nhiên.
“Tốt nhất là cô ngậm kín miệng vào, đừng có đi nói lung tụng” Nếu quá khứ đen tối của cô ta bị đào ra, Hoắc Minh Dương nhất định sẽ không cưới cô ta.
“Thật là lợi hại, người khác tôi đều không phục, chỉ phục mỗi chị” Dường như Diệp Thiến Nhi bắt đầu nổi lên hứng thú, Tô Thanh Anh này luôn có cách để cho cô nổi lên lòng độc ác.
“Cái tinh thần không biết xấu hổ này của chị, tôi quả thực phục rồi. Chị biết tôi phải chịu bao nhiêu khổ sở không? Hiện giờ bệnh gì tôi cũng khỏi rồi, chúng ta cứ đợi xem, kịch hay còn ở phía sau cơ” Chỉ cần Diệp Thiến Nhi còn sống thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lâm Thanh Anh. Diệp Tĩnh Gia bây giờ trở về chính là vì chứng minh sự trong sạch của cô năm đó.
Cho nên chuyện này của Tô Thanh Anh sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ thôi, Diệp Thiến Nhi cô chỉ cần ngồi chờ là được.
“Hoàng Tâm, em đừng sợ, chị không phải cố ý nói như vậy đâu, em tuyệt đối đừng để ý tới” Tô Thanh Anh vội vàng võ về Lữ Hoàng Tâm vừa bị dọa sợ.
Cô ta một dĩ nhiên hiểu rõ mình có hình tượng như thế nào trong lòng Lữ Hoàng Hoàng Tâm, đều tại Diệp Thiến Nhi này: “Cô cút đi cho tôi, cút đi!” Cô ta mắng chửi Diệp Thiến Nhị, rồi lại nhìn Lữ Hoàng Tâm giống như một chú chim sẻ nhỏ, không biết phải làm thế nào mới phải.
“Được rồi được rồi, người chị tốt của cô đang ở đây, Lữ Hoàng Tâm người ta vui vẻ đến tột độ rồi, phải không Hoàng Tâm?” Diệp Thiến Nhi nói xong thì dùng giấy lau khô tay, sau đó quăng giấy vào thùng rác.
“Tôi quả thực vô cùng bội phục diễn xuất xuất sắc của chị, xem dáng vẻ hiện tại này của chị, giống như là tôi đang bắt nạt chị vậy” Diệp Thiến Nhi không biết phải nói gì cho phải, luôn cảm giác hiện tại bất kể là mình làm cái gì thì cũng không thể thay đổi hình tượng của Tô Thanh Anh trong lòng Lữ Hoàng Tâm được.
Lữ Hoàng Tâm không khỏi hoài nghỉ chị Thanh Anh có đúng là hoàn mỹ như dáng vẻ của cô ta hay không.
“Em đừng nghĩ linh tinh, chị thực sự không có ý gì khác đâu” Cô ta nói xong thì vẫn còn lo lắng Lữ Hoàng Tâm không thể tha thứ cho mình.
“Không sao, chị Thanh Anh, chị yên †âm đi, bất kể là ai nói xấu chị thì em cũng sẽ không tin đâu.” Lữ Hoàng Tâm đơn thuần vẫn cứ tin Tô Thanh Anh.
Vừa rồi nhất định là ngoài ý muốn, Diệp Thiến Nhi kia cố ý hãm hại chị Thanh Anh, khiến cho cô ấy hiểu nhầm chị Thanh Anh.
Dù sao thì Lữ Hoàng Tâm cô nói thế nào cũng không tin chị Thanh Anh là người xấu.
“Đúng rồi, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với em” Lữ Hoàng Trung vừa nãy quên nói với Hà Vân Phi, chỉ chú ý đến Lữ Hoàng Tâm.
“Có chuyện gì vậy?” Cô nhìn Lữ Hoàng Trung, có hơi buồn bực.
Nếu hiện tại muốn giữ Diệp Tĩnh Gia ở lại đây thì cái giá mà Hoắc Minh Dương đưa ra quá thấp.
“Vừa rồi tôi thương lượng với Minh Dương một chút, cậu ấy nói với tôi về giá cả để giữ em ở lại, tôi cảm thấy không hợp lý lắm” Lữ Hoàng Trung vừa nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia đã hiểu ý của anh: “Không tốt lắm đâu, em cũng không thể khiến tổng giám đốc Dương hố như vậy, dù sao sau này còn phải gặp mặt nhau nữa” Cô bắt đầu tâng bốc.
“Đúng vậy, Lữ Hoàng Trung, cậu không thể này là không được rồi, tôi vất vả lắm mới giữ được người lại, nói xong điều kiện rồi thì cậu lại bắt đầu đổi ý” Hoắc Minh Dương nghe ra ý của Lữ Hoàng Trung, anh ta không muốn để Hà Vân Phi ở lại Tập đoàn Hoắc Thiên.
Bản thân Hà Vân Phi cũng hiểu ý của Lữ Hoàng Trung. Rời xa Hoắc Minh Dương quả thật sẽ làm những kí ức đau khổ trước đây cách xa cô một chút, thế nhưng rời đi rồi thì trước sau gì đều sẽ có khúc mắc, cô không thể nào hoàn toàn quên đi chuyện quá khứ, cho dù bắt đầu lại thì cũng không có cách nào thực sự đối mặt với tình cảm trong quá khứ, cũng không có cách nào chấp nhận được khởi đầu mới.
Cái cô muốn chính là bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy.
Như vậy mọi thứ đều có thể một lần nói hết, mọi chuyện cũng được giải quyết rõ ràng, cô cũng không cần tiếp tục chịu hàm oan giá vì những chuyện trong quá khứ nữa.
“Được rồi, em muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi, chỉ cần em cảm thấy ổn thì tôi cũng không có ý kiến gì nữa” Sự tin tưởng vô điều kiện của Lữ Hoàng Trung khiến cho Diệp Tĩnh Gia cũng không biết phải nói cái gì cho phải, có nghĩ thế nào cô cũng không thể ngờ tới việc anh sẽ dễ dàng thay đổi chủ ý vì cô như vậy.
“Tôi hiểu ý của cậu, nhưng tôi đã cầm chắc sẽ giữ lại người này rồi” Hoắc Minh Dương nói, căn bản là không thèm suy nghĩ thê những vấn đề khác: “Tôi đưa ra thêm một chiếc Maserati.” Hà Vân Phi cho Lữ Hoàng Trung một ánh mắt làm anh an tâm: “Vậy thì cảm ơn Tổng Giám đốc Dương” Cô mới trở về, vừa lúc không có xe đi, xe đang đi là của Lữ Hoàng Trung, một nhà chỉ có một chiếc xe thì không tiện lắm.
“Thật hiếm thấy, xem ra cậu rất coi trọng Vân Phi” Lữ Hoàng Trung cũng liền theo bậc thang này mà leo xuống.
Diệp Vân Phi mang theo vẻ mặt đắc ý trở về, sắc mặt của hai người đi đẳng sau đều rất khó coi, Diệp Tĩnh Gia có chút không hiểu được đã xảy ra chuyện gì: “Thiến Nhi, sao vậy?” Cô có chút buồn bực nhìn Diệp Thiến Nhị, không biết nên làm gì.
“Không có gì, chị Vân Phi, em cảm thấy chị thật đẹp” Xem dáng vẻ này, Diệp Thiến Nhi tám phần mười là đang vui, bằng không cũng sẽ không nói ra những lời xuôi tai như thế, Hà Vân Phi thấy vậy thì trong lòng cũng có chút ngọt ngào.
“Chị ơi, có người đe dọa em” Tô Thanh Anh vừa ngồi xuống thì Diệp Thiến Nhi lập tức nói ra câu này.
“Sao vậy?” Hà Vân Phi phối hợp nói.
“Có người muốn giết em” Diệp Thiến Nhi vội vàng cáo trạng, cô vừa nói xong thì mặt Tô Thanh Anh liền tái nhợt.
“Anh rể anh nói xem, người khác muốn giết em, nói thế nào thì chị em cũng đã mất rồi, anh phải làm chủ cho eml” Quả thật tất cả hy vọng lúc này của Diệp Thiến Nhi là Hoắc Minh Dương, chỉ có lợi dụng Hoắc Minh Dương mới có thể đem lại hiệu quả là làm cho Tô Thanh Anh tức chết.
Hoắc Minh Dương vừa nghe thì liền biết tám phần mười là có liên quan đến Tô Thanh Anh: “Nếu như Thanh Anh có làm gì không đúng thì anh thay mặt cô ấy xin lỗi em” “Chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc” Diệp Thiến Nhi dùng vẻ mặt đau lòng nhìn Hoắc Minh Dương, phảng phất như là Hoắc Minh Dương đã làm ra chuyên tội ác tày trời gì vậy.
“Được rồi, em đừng càn quấy nữa, này còn ra thể thống gì, muốn để cho người khác chê cười sao?” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngăn lại, không muốn để cho Diệp Thiến Nhi tiếp tục nói thêm gì nữa, ngay lập tức vẻ mặt của Diệp Thiến Nhi bỗng chốc xụ xuống.
“Thiến Nhi, nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với chị, nếu quả thật là đe dọa nghiêm trọng thì chúng ta có thể xin sự bảo vệ của pháp luật, nhờ nhân viên có liên quan tiến hành điều tra giam giữ. Đã đến mức làm bản thân sợ hãi, nếu như em thực sự xảy ra chuyện gì thì pháp luật nhất định sẽ truy cứu người đe dọa em đầu tiên” Từng câu từng chữ Hà Vân Phi nói ra, cô đều cố ý nhìn về phía Tô Thanh Anh.
Trên mặt người phụ nữ này viết đầy không cam lòng cùng không vui.
“Được rồi, ngừng cái chủ đề này tại đây thôi” Hoắc Minh Dương nhìn sắc mặt không mấy đẹp đẽ của Tô Thanh Anh, nhanh chóng lên tiếng ngăn lại.
Tô Thanh Anh có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, không chịu nổi kích thích.
“Ăn no rồi, cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã chiêu đãi, chúng tôi xin phép đi trước” Cô cũng không biết tại sao, chỉ là cảm giác trong lòng bị thứ gì đó làm cho không vui.
Có rất nhiều lúc, rất nhiều việc đều không có cách nào truy cứu một cách rõ ràng là đúng hay là sai, đến một thời điểm nào đó, hoặc là bùng nổ hai là nhãn nhịn, hôm nay cô xả giận xong rồi vì vậy sẽ không nhất thiết phải ở lại chỗ này đợi Tô Thanh Anh nghĩ ra cách phản kích.
“Minh Dương, em không biết nên làm gì mới phải, bọn họ cố ý làm vậy” Tô Thanh Anh tủi thân ôm Hoắc Minh Dương, tất cả mọi chuyện diễn ra khá hơn một chút so với tưởng tượng của Cô ta.
Có lẽ thái độ vừa rồi của Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương cảm thấy không vi, cũng hoặc là dáng vẻ ngày hôm nay của Hà Vân Phi khiến anh thất vọng, trên đường về nhà đến một câu anh cũng không nói.
Diệp Tĩnh Gia về đến nhà, cô ngã người lên ghế sofa, đầu rất đau, không biết nên làm sao mới tốt.
“Chị không cần dùng vẻ mặt này để nhìn em, em cũng không có cách nào khống chế bản thân mình, vừa thấy gương mặt kia của Tô Thanh Anh em liền không kiềm chế nổi” Diệp Thiến Nhi biết Hà Vân Phi đang suy nghĩ gì vì vậy nhanh chóng áy náy nói.
Biết rất nhiều chuyện cũng không thể khiến cho Diệp Thiến Nhi thỏa mãn.
“Thật ra chị không có ý trách em” Chỉ là hiện tại cô có hơi khó chịu, cũng không có ý gì khác: “Chị nhìn dáng vẻ vừa rồi của Hoắc Minh Dương, hẳn là vẫn rất trân trọng Tô Thanh Anh, về sau đừng bắt nạt cô ta như vậy nữa” Hoắc Minh Dương cho nhà họ Diệp cũng không ít, ít nhiều cũng coi như là hòa nhau rồi.
Về sau cô không muốn nhấc lên bất cứ quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa.
Thấy thái độ kiên quyết của Diệp Tĩnh Gia, Diệp Thiến Nhi nhanh chóng gật đầu.
“Chị, nếu quả thật trong lòng khó chịu vậy thì cứ nói với em đi, đừng giữ ở trong lòng” Diệp Thiến Nhi hiểu chuyện nói với Diệp Tĩnh Gia, cô ta biết bất kể ra sao thì hiện tại trong lòng Diệp Tĩnh Gia cũng không thể nhẹ nhàng thoải mái như cách cô đang biểu hiện.
“Không có việc gì đâu” Thấy dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của Đại Bảo, cậu bé rất thích Hoắc Minh Dương.
Cô không biết cứ như vậy mà làm cho Đại Bảo không nhìn thấy cha ruột của mình hoặc là cho dù ở cùng một chỗ cũng không thể nhận nhau, làm như vậy rốt cuộc là có đúng hay không? Thế nhưng đã không còn đường để thoát lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Thời gian cứ thế trôi qua đâu vào đấy, chuyện đêm qua giống như chưa từng xảy ra vậy, Diệp Tĩnh Gia coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không để bụng cũng không suy xét những việc kia nữa.
Xe mà Hoắc Minh Dương hứa hẹn cũng đã được đưa đến rồi, ngoại trừ lúc làm việc thì cô đều nhàn nhã mà ăn chơi hưởng lạc.
Không cần suy nghĩ những chuyện khác, cũng không cần lo lắng bất cứ điều gì, tất cả mọi thứ đều đơn giản hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.
Dường như tất cả thời gian đều do cô nắm giữ, có thể vui vẻ tùy ý mà đi qua, chỉ có một chuyện kỳ quái đó là cô không gặp lại Tô Thanh Anh ở văn phòng thêm lần nào nữa, cũng có thể là do Hoắc Minh Dương lo lắng có cô ở đây sẽ khiến Tô Thanh Anh khó chịu chẳng hạn.
Mặc kệ đứng trên phương diện nào mà nói thì Hoắc Minh Dương vẫn đối xử khá tốt với Tô Thanh Anh, điểm này thì cô phải công nhận. Xử lý xong công việc, nộp văn kiện, cô coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trực tiếp tan làm.
Thấy bộ dáng mất kiểm soát như vậy của Diệp Tĩnh Gia, cô cũng không khóc, nhanh lên tiếng an ủi: “Chị, được rồi, chị đừng khóc nữa, em xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, chị đừng lo” Diệp Tĩnh Gia hiện tại vẫn đang bị sốc, chuyện đứa bé khiến cô không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Sáng sớm hôm sau, cô nhanh chóng gọi điện để tìm hiểu địa chỉ, đồng thời đến gặp Hoắc Minh Dương.
Lẽ ra cô có thể trực tiếp đến đó, nhưng sau khi do dự trên đường đi, cô vẫn gọi điện để tránh sự nghi ngờ của Hoắc Minh Dương.
Đến nhà họ Hoắc, vừa vào cửa cô đã thấy bà Hoắc dắt theo bé Hiền, hai người vừa nói vừa cười khiến Diệp Tĩnh Gia thở dài một hơi.
Thấy Hà Vân Phi tiến đến, bà Hoắc hơi hiếu kỳ quan sát cô, bà luôn có cảm giác người phụ nữ này hơi quen mắt.
“Xin chào, tôi là mẹ của đứa bé này” Hà Vân Phi vẫn thân thiện lên tiếng chào hỏi bà cụ.
“Đừng nói như vậy, nếu không phải tôi gọi cô trở về, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nếu đứa bé có chuyện gì, lương tâm tôi cũng bất an” Hoắc Minh Dương rất thích rất thích nói chuyện với Hà Vân Phi, anh có cảm giác người phụ nữ này rất thú vị, làm cho anh không nhịn được muốn tìm tòi kết quả.
“Thực ra cũng không giống nhau, trở về là quyết định cuối cùng của tôi, nhưng có cảm giác hơi, tôi không biết nên diễn đạt ra sao” Nói xong, trong lòng cô bắt đầu nói thầm.
Cô là Hà Vân Phi, không phải Diệp Tĩnh Gia, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, thì cũng không có cách nào kết nối với hiện tại.
Hiện tại cô đã không còn là cậu bé ngày xưa nữa, cô là một người mẹ, biết mình nên mình nên làm gì và không nên làm gì, không có đạo lý vì đứa bé người phụ trách, không phải suy nghĩ cái khác bất luận cái gì biến cố.
“Cô Phi, thứ cô muốn tôi đã chuẩn bị xong, cô sẽ đi xem chứ?” Hoắc Minh Dương trực tiếp ném đồ lên bàn.
Hà Vân Phi cầm lên nhìn một chút, quả nhiên, Hoắc Minh Dương vẫn có biện pháp. “Thành, có vật này, tất cả sẽ vạn sự đại cát” Cô bỗng nhiên thở dài một hơi, rất nhiều thứ ngay từ đầu cô không thể nào tiếp thu được, nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng tiếp thu, điều này đối với cô mà nói, cũng không phải là chuyện “Cô Phi, tôi có việc muốn cùng cô đàm luận” Hoắc Minh Dương bỗng nhiên nói với Diệp Tĩnh Gia khiến cô hơi sửng sốt một chút, không biết Hoắc Minh Dương muốn nói với cô cái gì.
Hà Vân Phi để con chơi với bà Hoắc, còn mình đi lên một chuyến.
Bà Hoắc nhìn bóng lưng biến mất của hai người mà hơi buồn bực, bà hỏi bé Hiền” Mẹ cháu tên là gì?” “Mẹ tên Hà Vân Phi” Bé Hiền vừa nói xong, bà Hoắc suy nghĩ một chút, cái tên này quả thực không phải lần thứ nhất nghe thấy, nhưng nếu có ấn tượng thì đó là một luật sư. “À, mẹ cháu cùng chú Hoắc có quan hệ gì?” Câu này bé Hiền không biết, cậu bé nhìn bà Hoắc, con mắt chuyển động, sau đó lại nhìn bà Hoắc, không nói gì.
“Được rồi, được rồi, vừa nhìn đã thấy cháu cũng không biết” Nhìn bộ dạng của Hoắc Minh Dương có vẻ rất quen thuộc với cô gái này, bà là lần đầu tiên nhìn thấy cô, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy cô hơi quen thuộc, nói không nên lời, không thể biết người phụ nữ này là ai, nhưng bà cảm thấy mình nên nhận ra.
“Thưa anh, không biết anh gọi tôi lên có chuyện gì” Diệp Tĩnh Gia hơi buồn bực nhìn Hoắc Minh Dương.
Cô tin không có bất luận ai nói cho Hoắc Minh Dương cô là ai.
“Là như vậy, tôi muốn hỏi một chút, cô và Lữ Hoàng Trung là quan hệ như thế nào?” Từ sau khi Lữ Hoàng Trung trở về, anh ta không hẹn anh, ngay cả hẹn ăn bữa cơm cũng chưa từng.
Anh điều tra Lữ Hoàng Trung, thì phát hiện anh ta cũng không kết hôn.
“Tôi rất ngạc nhiên, nhiều năm như vậy, anh em tốt của tôi xảy ra chuyện gì, mà về nước cũng không có tới tìm tôi?” Anh biết Lữ Hoàng Trung có cảm giác khác với Diệp Tĩnh Gia, từ sau khi Diệp Tĩnh Gia xảy ra chuyện, Lữ Hoàng Trung không về nước, mà một mực bên ngoài không biết bận chuyện gì.
Bây giờ xem ra không ai muốn nhắc tới chuyện quá khứ, hiện tại không biết nói sao về quan hệ giữa Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trung.
“Được rồi, anh đừng nói lung tung, hiện tại tôi đang đau đầu, cái gì cũng không muốn nói.” Hà Vân Phi không biết Hoắc Minh Dương mạc danh kỳ diệu cái gì tinh thần, hỏi cô chuyện của Lữ Hoàng Trung để làm gì. “Tôi và Lữ Hoàng Trung có quan hệ là rất tốt, nhưng sau khi trở về anh ấy vẫn xử lý chuyện bên ngoài, có thời gian nhất định sẽ tìm đến anh” Cô là một luật sư, nên dựa vào miệng mình để kiếm sống.
Hà Vân Phi đã không còn là Diệp Tĩnh Gia năm đó rồi, nên tự nhiên cô cũng sẽ không mắc phải sai lầm của năm nào.
Nhìn thấy Hoắc Minh Dương ngay cả lời đều sẽ không nói thời gian đã qua.
“Tốt, cô Phi, cô rất tài giỏi” Anh đang chân thành khen một người phụ nữ như cô, một người phụ nữ xinh đẹp lại thông minh, lại rất có tài hoa, chắc chăn là người phụ nữ mà tất cả đàn ông đều mơ ước “Tôi bông nhiên rất muốn hỏi cô, bố bé Hiên là ai, tôi còn tò mò, là ai có năng lực chinh phục một người phụ nữ như cô như vậy” Hoắc Minh Dương bông nhiên mở miệng hỏi.
Câu hỏi đột ngột này khiến Hà Vân Phi có cảm giác được thăm dò, người đàn ông này là cố ý, chỉ cần làm cho anh phát hiện ra một kế hở, anh sẽ hoài nghỉ “Tôi nhớ một câu nói trong Thám †ử lừng danh Conan, bí mật thành phụ nữ là phụ nữ” Cô nói xong, thì mỉm cười với Hoäc Minh Dương, nụ cười này nhất thời làm cho trong lòng Hoäc Minh Dương rung động.
“Tôi bông nhiên rất có hứng thú với cô” Lời này từ trong miệng Hoặc Minh Dương phát ra, có làm sao Hà Vân Phi cũng không tin.
Nhưng thực sự, đây là những gì người đàn ông này nói.
Không nghĩ tới bốn năm không gặp, Hoäc Minh Dương lại hơi giống như Hoäc Minh Vũ.
“Hơi quá đột ngột khi anh nói chuyện với một người phụ nữ như thế này” Cô biết, hiện tại tất cả mọi thứ đều không thể làm cho anh hoàn toàn tỉnh ngộ.
Anh ta làm mọi việc nên làm, không làm mọi việc không nên làm, không muốn chạm vào người phụ nữ có thể chạm vào, người phụ nữ muốn chạm vào cũng không thể chạm vào, đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của Hoặc Minh Dương.
Hiện tại anh có sự rung động không thể giải thích được đối với người phụ nữ trước mặt mình.
Cảm giác này đối với anh không tệ chút nào.
“Cái gì đột ngột, nam nữ không phải chỉ là một chút vấn đề nhỏ như vậy, tôi cảm thấy chúng ta đều không cần phải… phân loại vấn đề này quá rõ ràng” Hoäc Minh Dương nói xong, cũng cảm giác được khuôn mặt Hà Vân Phi đỏ ửng, một người phụ nữ có con lớn mà lại dễ dàng xấu hổ như vậy.
“Lưu manh, anh còn đùa giỡn như vậy tôi không nhận nữa” Cô nói xong thì đứng dậy mở cửa đi.
“Đùa chút thôi, tôi chỉ muốn biết quan hệ giữa cô và Lữ Hoàng Trung, đừng hấp tấp như vậy, ngồi xuống” Hoặc Minh Dương nói giống như ra mệnh lệnh.
Cho dù cô đã không còn là Diệp Tĩnh Gia rồi, nhưng vân nghe lời ngồi xuống “Cô gái ngoan, thực ra cô rất tài giỏi” Anh đang khen ngợi, không thể không nói Diệp Tĩnh Gia quả thực là một người tốt, tất cả mọi chuyện đều làm ngay ngăn rõ ràng, không cần lo lãng những chuyện nên lo lăng.
Nghe Hoäc Minh Dương nói cô gái ngoan, cô nhịn không được lại hồi tưởng lại những năm kia, cô coi người đàn ông này là duy nhất trong một khoảng thời gian dài như vậy Môi lần anh nói cô là cỏ gái ngoan, cô coi mình như một cô gái bé bỏng, cứ như vậy mà ở cùng người đàn ông cô thích, ở phía sau anh, dường như mọi chuyện đều không quá khó chấp nhận.
Chỉ là khi đổi thành hiện tại, cô cảm thấy hơi chua xót. “Tôi không biết phải hình dung tôi và Lữ Hoàng Trung như thế nào, dù sao cũng không phải như anh nghĩ” Cô lấy thân phận Hà Vân Phi, cũng lấy thân phận Diệp Tĩnh Gia, cô không có bất cứ quan hệ gì với Lữ Hoàng Trung, cô không muốn làm cho Hoäc Minh Dương hiểu lầm.
“Được rồi, cái khác tôi đều không nói, cô đi ra ngoài đi.” Anh vận muốn ở một mình một lát, dường như chỉ có chính anh mới có thể cảm nhận được tim của mình chua xót thế nào.
Môi lần thấy Hà Vân Phi, anh đều có cảm giác Diệp Tĩnh Gia đã trở về.
Hà Vân Phi đi tới đầu câu thang, nhìn thấy căn phòng cô từng ở, cô không kiềm được vặn cửa.
Cảnh tượng bền trong khiến cô giật mình.
Trong đó có một linh đường, Hoäc Minh Dương lại mở linh đường trong nhà họ Hoäc, mà còn không bị bà Hoặc đập cho trận.
Hoäc Minh Dương đi tới, anh nhìn vẻ mặt đờ đẫn nhìn trong phòng của Hà Vân Phi, biểu tình rất nghiêm túc.
“Sao? Ai cho cô tùy tiện đi khấp nơi nhìn loạn ở nhà họ Hoặc” Giọng anh lạnh lùng, như thể từ địa ngục bay ra.
Diệp Tĩnh Gia cũng không biết nên nói cái gì cho phải: “Tôi… Tôi đi ngang qua nhìn” Cô hoàn toàn không nghĩ tới Hoäc Minh Dương sẽ ra.
“Yên tâm, cái gì tôi cũng sẽ không nói” Cô nhanh chóng cam đoan, trong lòng vân đang băn khoăn không biết sao Hoäc Minh Dương lại xây linh đường ở nhà họ Hoặc Điều này khiến cô sinh ra chút chờ mong mà từ trước đến nay không có, ngay cả chính cô cũng không tự biết.
“Tốt nhất cô không nền có cái ý tưởng gì không nên có, đây là nhà họ Hoäc, rất nhiều thứ, cô không thể đụng vào, cô có thể đơn giản tiếp xúc” Anh nói xong, cũng không để ý tới Hà Vân Phi nữa, đi xuống lầu trước.
Người phụ nữ này thực sự khác biệt, người bình thường thấy linh đường không phải sẽ bị dọa cho giật mình sao, kết quả cô dường như không sợ hãi chút nào.
Làm cho anh hơi không đoán ra “Bé Hiền, đi thôi, bà đưa cháu về nhà” Hiếm thấy bà Hoäc có thái độ tốt như vậy, nhất là đối với một đứa trẻ, làm cho Diệp Tĩnh Gia hơi được sủng ái mà lo sợ, bất kể nói thế nào, chi cần bà Hoäc đối với đứa bé tốt hơn một chút, những chuyện khác cô đều có thể nhân nại.
Bé Hiền rất vui, được chơi vui vẻ, nên cậu bé không còn gì để nói nữa.
“Được rồi, cô đi về trước đi, quản gia sẽ phái người tặng cô.” Hoặc Minh Dương nói xong cũng trực tiếp ra cửa.
Chương 222: Thái độ của bà Hoắc
“Cô Phi, nghe nói cô là luật sư?” Bà Hoắc nhìn thấy Hoắc Minh Dương đi, thì gọi Hà Vân Phi lại.
“Tôi nhớ cô là là luật sư rất có uy tín ở nước ngoài, tôi có mấy lời tôi không nói, chắc cô cũng biết, nhà họ Hoắc chúng tôi là gia đình gì, trong lòng cô cũng rõ ràng, cho nên tôi khuyên cô một câu, đừng đến gần Minh Dương quá, nếu không đối ai cũng không tốt” Mặc dù là Hà Vân Phi giỏi về mọi mặt, người nhìn cũng xinh đẹp.
Chỉ là cô lại mang theo đứa bé lớn như vậy, thì sống cùng Hoắc Minh Dương vốn không có khả năng.
Nhà họ Hoäc thế nào cũng phải có một đứa cháu, nếu như đứa bé này là của Hoắc Minh Dương thì bà sẽ rất vui vẻ hài lòng, nhưng lại không phải, bà không thể để Hoắc Minh Dương tìm một người phụ nữ không minh bạch.
“Vâng, tôi hiểu ý của bà, bà yên tâm đi, tôi sẽ không tới quấy rây.” Nhà họ Hoắc gì đó, cô không có hứng thú một chút nào.
Nếu không phải vì đứa bé, thì ngày hôm nay cô sẽ không tới.
Nhìn ý của bà Hoắc, tám phân mười trong lòng nghĩ như thế nào.
“Đi thôi, mau tạm biệt bà.” Diệp Tĩnh Gia đẩy đứa bé một cái, để cậu bé tạm biệt bà Hoắc.
“Mẹ, con không thích cái bà kia.” Bé Hiên bỗng nhiên nói với Diệp Tĩnh Gia.
“Làm sao vậy? Nói cho mẹ con biết tại sao con không thích bà.” Nghe đứa bé nói như vậy, dù Diệp Tĩnh Gia không có ý nghĩ gì khác, nhưng khó tránh khỏi vẫn hơi chua xót, dù sao bà Hoắc là bà nội của nó.
Đứa bé không biết nói dối, nó không thích chính là không thích.
“Bà bắt nạt mẹ” Không biết làm sao mà đứa nhỏ lại cảm thấy bà Hoắc khi dễ mẹ, nhìn con trai hiểu chuyện, Hà Vân Phi hơi không nỡ, “Ngoan, đều do mẹ không tốt, để cho con lo lắng” “Mẹ không khóc, bé Hiền bảo vệ mẹ” Vẻ ngoài đơn giản và đáng yêu của đứa bé làm cho Diệp Tĩnh Gia nín khóc mà cười.
“Ngoan, cám ơn con bảo vệ mẹ” Cô chân thành cảm ơn con trai, thân thể nhỏ bé bộc phát ra sức mạnh to lớn, nếu không phải là đứa bé, thì hiện tại nói không chừng cô… “Sau này đừng chạy lung tung, con nói một chút con đã đi đâu” Cậu bé náo loạn với dì, cuối cùng thấy dì giận thật, thì vội chạy đi chứ không có suy nghĩ nhiều như vậy, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
“Được rồi, lần sau không được chạy nữa, con xem dì cũng sợ kìa” Diệp Tĩnh Gia hiện tại đau lòng muốn chết Diệp Thiến Nhi, bất kể nói thế nào thì đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì người hiện tại tự trách nhất là cô ta, Domoto thì càng không cần phải nói.
“Mẹ. Xin lỗi, do con đã chạy mất” Nhìn dáng vẻ oan ức của đứa bé, Diệp Tĩnh Gia không nói gì, cô đau lòng ôm cái đầu nhỏ, đứa bé vô cùng đáng thương.
“Ngoan, con của mẹ là ngoan ngoãn nhất, sau này mẹ sẽ không quát con, ngoan, không sợ” Nói xong, đứa bé ngẩng đầu nhìn Diệp Tĩnh Gia, phát hiện ra cô có vẻ thực sự không tức giận, nên liền ngừng nói.
Trải qua chuyện lần này, Diệp Tĩnh Gia coi như là dài quá cái trí nhớ, tiết kiệm về sau đang đối mặt đứa bé vấn đề, cô không biết nên làm sao bây giờ.
Cô cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, luôn là dáng vẻ bất cẩn như thế, dù không suy tính cho mình, thì cũng nên suy nghĩ cho đứa bé, ném con vào trong tay một thằng bé lớn, cô yên tâm sao được.
“Này, đứa bé chị tìm được rồi, được rồi, em không cần lo lắng” Diệp Tĩnh Gia nói vài câu với người trong điện thoại, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng đứa bé này là toàn bộ tâm huyết của cô, người khác không lay chuyển được vị trí của đứa trẻ trong lòng cô.
“Em thật sự là phục chị rồi, xem bộ dáng này của chị là muốn treo đứa con ở bên người, em cũng không biết nói gì, đều là em không tốt, hại chị suýt chút nữa làm con mất tích” Diệp Thiến Nhi tự trách nói, ngay cả một đứa bé xấu xa cô ta cũng không giải quyết được, thực sự không biết phải làm gì khác.
“Em đừng có coi thường bản thân, bất kể thế nào thì lần này Hoắc Minh Dương đã giúp chị một đại ân, chị phải cám ơn anh” Diệp Tĩnh Gia bây giờ chỉ coi một người là quan trọng nhất, đó chính là Hoắc Minh Dương, trừ anh ra thì không có một ai có thể dễ dàng trêu chọc tiếng lòng của cô.
“Chị, em xem Hoắc Minh Dương rất tốt, sau này hiện tại cũng kết hôn, nếu không chị suy tính một chút đi” Nghe Lữ Hoàng Tâm nói như vậy, khuôn mặt Diệp Tĩnh Gia lập tức đỏ bừng.
“Em nói bậy bạ gì đấy, đừng có lộn xộn những chuyện này, chị và Hoắc Minh Dương là không thể” Cô không muốn ở cùng Hoắc Minh Dương một chỗ, người đàn ông đó dính vào không tốt, cô còn chưa làm gì cả mà đã đắc tội với bà Hoắc rồi, vậy nếu mà làm một chút gì thì.
“Thật là không biết chị nghĩ như thế nào, Hoắc Minh Dương cũng không được, Lữ Hoàng Trung cũng không cần, ôi chao, không phải biết làm sao nữa, em phát hiện ra Domoto và Lữ Hoàng Trung có chỗ không đúng lắm” Cô ta có cảm giác giữa hai người lúc này có nồng nặc sát khí, đã nằm ngoài †ầm kiểm soát của cô ta.
Trong lòng bây giờ vẫn còn hơi sợ, cô ta cảm giác đợi ở nhà tràn ngập mùi thuốc súng.
“Làm sao vậy? Khoa trương như em nói vậy sao” Cô cười cười, cảm thấy Diệp Thiến Nhi hơi không bình thường.
“Cái khác em không nói, nhưng lời nói của em, đều là chuẩn” Cô ta rất có tự giác, biết nên làm gì và không nên làm gì, nên nói gì và không nên nói gì, trong lòng có một ngàn chỗ hoài nghỉ đều từ từ đè xuống.
“Em chớ loạn tưởng, đều là bạn tốt, có thể có chuyện gì chứ?” Diệp Tĩnh Gia lơ đễnh, cô chỉ cảm thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Điều này khiến Diệp Thiến Nhi lo lắng: “Chị, chị thì biết cái gì, chị không phát giác ra cảm giác không giống nhau sao.” Cô ta cùng Domoto có quan hệ tốt, cho nên phát hiện ra dễ như trở bàn tay, Diệp Tĩnh Gia cùng Domoto thì không có quan hệ tốt như vậy, cho nên cô cũng không phát hiện được.
“Em nói đây là cái gì cùng cái gì” Cô đang lái xe thì bị Diệp Thiến Nhi chọc cho nhịn không được cười lên.
Đứa bé này lúc nào cũng nói lung tung. “Chị hãy chờ xem, buổi tối em làm chút món ăn ngon, sau đó sẽ từ từ hòa hoãn hai người, chị nhìn đi, khẳng định giữa bọn họ nhất định phải có cái gì đó” Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng không nói lời nào.
Mặc cho Diệp Thiến Nhi đang làm một số việc.
Về đến nhà, quả nhiên là bầu không khí hơi xấu hổ, Domoto và Lữ Hoàng Trung đều không bước ra trong phòng, chỉ có Diệp Thiến Nhi một mình ngồi trên ghế sa lon xem tỉ vi.
Vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia trở về, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn còn.
Thực ra em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, rất nhiều chuyện chị cũng không nói rõ với em, phải biết rằng mọi nghi ngờ trước tòa đều cần có bằng chứng.
Diệp Thiến Nhi nói mũi là mũi mắt là mắt, bé Hiền nhanh chân chạy vào phòng tìm Lữ Hoàng Trung.
“Thật không phải là em nói chị, chị cũng không suy tính một chút, bé Hiền đối với Lữ Hoàng Trung tốt như vậy, chị đổi một người bố cho bé Hiền” Cô ta hơi bận tâm nói với Diệp Tĩnh Gia.
Dù sao rất nhiều chuyện đều không thể nói rõ ràng, bất kể là ai cùng ai cùng một chỗ đều phải từ từ.
Diệp Tĩnh Gia hiểu rõ hơn tất cả mọi người đâu là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô vẫn không thể quyết định, cô không thể bởi vì Lữ Hoàng Trung cũng yêu cô, nên tự ý ra quyết định, làm cho Lữ Hoàng Trung vì đối yêu cô mà ở cùng một người không thương anh.
Đây cũng là lý do tại sao cô không muốn dây dưa với Lữ Hoàng Trung.
Diệp Tĩnh Gia trở về phòng ngồi trước cửa sổ, nhìn vết hôn trên cổ tay, giờ nào phút nào cô cũng tự nhắc nhở bản thân không được đi lại đường cũ.
Cô không chỉ một lần khuyên bản thân, cứ như vậy mà ở bên Lữ Hoàng Trung, nhưng vẫn không có cách nào làm được.
Bởi vì tình yêu không thể bao dung những thứ khác.
“Chị, ăn gì” Diệp Thiến Nhi nấu xong rồi lấy ra định cho Diệp Tĩnh Gia ăn.
Giờ cô mới phản ứng được, vội vàng thu dọn rồi đi ra khỏi phòng: “Làm sao, buổi tối ăn gì?” “Ăn lẩu, náo nhiệt, Domoto không để ý tới Lữ Hoàng Trung rồi, Lữ Hoàng Trung cũng không để ý Domoto, chị nói hai người bọn họ đến cùng có chuyện gì xảy ra vậy” Diệp Thiến Nhi hỏi Diệp Tĩnh Gia, nhưng cô ta cảm giác cũng là hỏi cũng như không, xem nét mặt của cô là biết cái gì cũng không biết.
“Chị, chị thật là, phục chị rồi” Cô ta còn là bội phục bản lĩnh của Diệp Tĩnh Gia, thật sự cái gì cũng đều có thể không thèm để ý, xem như không có gì xảy ra.
“Chuyện giữa nam nữ chị vẫn luôn không hiểu nhiều, em hỏi chị cũng như không” Cô vẫn biết khả năng của bản thân, cho nên cô cũng không để ý. Diệp Thiến Nhi muốn làm sao thì làm vậy đi, mình cứ ngoan ngoãn nghe là được.
Buổi tối lúc ăn cơm, Diệp Thiến Nhi cố ý chuẩn bị. “Chị muốn ăn cái gì?” “Nào bé Hiền, ngoan chút, đừng làm rộn bố” Diệp Tĩnh Gia đều không có hứng thú lắm với cái gì, vội vàng ôm bé Hiền từ trên người Lữ Hoàng Trung xuống, bầu không khí thật kỳ quái. “Cái kia, hôm nay là Diệp Thiến Nhi đặc biệt chuẩn bị, mọi người cũng nhanh nếm thử đi, nhìn ăn có ngon hay không” Cô hơi xấu hổ, Domoto và Lữ Hoàng Trung ngồi ở vị trí xa nhất, bình thường Domoto đã sớm nói chuyện với Lữ Hoàng Trung rồi, nhưng ngày hôm nay hai người một câu cũng không nói, điều này càng làm cho Diệp Tĩnh Gia lo lắng.
“Hai người nếu như có vấn đề gì thì nói nhanh lên đi.” Diệp Tĩnh Gia có vẻ xấu hổ, nên nói một câu như vậy.
Diệp Thiến Nhi tức giận đấm ngực: “Chị, chị có thể không nói lung lung ” không: Thật là, cô đối với chuyện tình cảm thật giống như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết.
Rõ ràng Domoto và Lữ Hoàng Trung đàm phán không thành rồi. “Mọi người ăn nhiều vào, hai người nhìn xem những món ăn hôm nay tôi nấu có ngon hay không, đều nếm thử đi” Hôm nay cô ta làm nồi lẩu, nói xong cũng thấy Lữ Hoàng Trung và Domoto lặng lẽ nhìn mình.
“Được, tôi im miệng, im miệng”
Chương 223: Không quan tâm
Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi không thể không bắt đầu đút cho Đại Bảo ăn, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Đại Bảo.
“Mẹ ơi, sao dì và ba lại không ăn vậy” Chỉ có một mình cậu phải ăn, thật là không công bằng.
“Ngoan, dì và ba sẽ ăn cơm ngay đây” Nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Lữ Hoàng Trung.
Cho dù nói như thế nào, bây giờ cũng đã không có cách nào để đưa ra quyết định khác tốt hơn.
Ngay cả Diệp Thiến Nhi và Domoto cũng đều phì cười: “Ngoan nào, bọn họ đều bắt nạt Đại Bảo, qua đây ngồi bên cạnh dì, để dì đút cho Đại Bảo ăn” Nghe thấy lời của dì, Đại Bảo nhanh chóng chạy qua, lấy lòng hôn hôn Domoto. ‘Dì thật xinh đẹp, sau này con muốn kết hôn với dì”
Bên ngoài cửa sổ, trên chiếc Maybach màu đen, người đàn ông đang theo dõi mọi động tĩnh bên trong, nhìn thần sắc của Lữ Hoàng Trung một chút cũng không khác thường, liền nói một câu. “Đi thôi.” “Vâng, Tổng giám đốc Dương.” Đột nhiên anh tâm huyết dâng trào, điều tra thông tin của Hà Vân Phi.
Kết quả phát hiện, ngoại trừ việc cô đột ngột xuất hiện bộc lộ tài năng trong giới luật sư, một số nội dung của vài năm trước và quá khứ khác đã bị xóa sạch.
Điều này không tránh khỏi khiến anh có chút tò mò.
Người phụ nữ này rốt cuộc là người như thế nào mà lại có bản lĩnh lớn như vậy, che giấu bản thân đến mức thần không biết quỷ không hay.
“Tổng giám đốc, theo yêu cầu của anh, tôi đã tìm kiếm tất cả thông tin về cô gái kia, nhưng đều nói là cô ta đột ngột xuất hiện” Đánh giá này dường như có vẻ hơi bất hợp lý, anh ta không biết phải nên nói thế nào mới tốt, suy cho cùng có nhiều lúc, đều không thể xác định được một người phụ nữ đã có quá khứ như thế nào.
Nhưng để có thể có được tất cả những gì cô ta có được như ngày hôm nay chắc chắn không phải chỉ có một chút bản lĩnh như vậy.
Người có bản lĩnh kiện tụng thì rất nhiều, nhưng có thể ngồi lên được vị trí đó, chẳng qua chỉ có vài người.
“Nếu có tin tức gì khác, tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra” Anh ta vội vàng đảm bảo để tránh cho Hoắc Minh Dương không cao hứng.
“Quên đi, không cần điều tra nữa, tôi đã đánh giá thấp cô ấy” Người phụ nữ này không bình thường, anh sớm đã cảm nhận được điều này, chỉ là chưa từng nói ra, tuy nhiên, luôn mang đến cho anh cảm giác dường như đã từng quen biết.
Lữ Hoàng Trung ăn xong, liền gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương, nếu không phải nhà họ Diệp nói cho anh ta biết, anh ta đều quên mất Hoắc Minh Dương cái người này.
“Sao, quý nhân bận rộn nhiều việc, về nước ngay cả người bạn cũ này cũng không cần liên lạc nhỉ” Hoắc Minh Dương nói với người đàn ông qua điện thoại.
“Nào có, tôi còn có chút việc phải làm, luôn không có thời gian rảnh, bây giờ có thời gian, tôi liền vội vàng gọi điện cho cậu đây” Anh ta và Hoắc Minh Dương là hai người bạn tương đối tốt, cũng không cần phải nói đến cái gì có hoặc không .
“Lúc nào có thời gian ra ngoài uống vài ly, tôi cũng tính làm tiệc đón gió tẩy trần cho cậu.” “Không cần đâu, tôi hiện tại có rất nhiều việc bận, có thời gian liền mời cậu đi uống rượu coi như tạ tội nhé” Lữ Hoàng Trung bây giờ có rất nhiều việc phải giải quyết, cũng không có thời gian cùng anh hàn huyên.
“Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy rồi thì tôi cũng không cần lấy lòng cậu làm gì nữa” Cảm thấy tất cả mọi thứ đều không còn giống như lúc ban đầu tưởng tượng tốt đẹp như vậy.
Mối quan hệ giữa họ dường như cũng trở nên xa lạ rất nhiều, kể từ sau khi Diệp Tĩnh Gia qua đời, Lữ Hoàng Trung rất ít khi để ý đến anh.
“Minh Dương, cái khác tôi đều sẽ không nói, chỉ nói rằng quan hệ giữa cậu và tôi bây giờ, đều đã cần phải thảo luận về những điều này hay sao?” Dường như mối quan hệ đã biến chất, anh ta biết rằng không có gì có thể đo lường được, anh ta không thể tha thứ cho tất cả những gì mà Hoắc Minh Dương đã làm với Diệp Tĩnh Gia, nếu không phải vì Diệp Tĩnh Gia còn sống, bây giờ anh ta khó chấp nhận tất cả những chuyện này.
May mắn thay, Diệp Tĩnh Gia hiện †ại vẫn sống, mà cuộc sống cũng rất tốt.
“Tôi không biết phải nên nói như thế nào với cậu, liên quan đến những việc trong quá khứ, tôi trong một đoạn thời gian dài luôn tự trách bản thân cũng rất thống khổ, nhưng không giải quyết được vấn đề gì. Hoắc Minh Dương đã từng cự tuyệt rất nhiều, nhưng không có cách nào khiến Diệp Tĩnh Gia sống lại.
Hoắc Minh Dương hiện đang tận hưởng cuộc sống tốt đẹp thuận buồm xuôi gió, lại sắp kết hôn.
Nhưng mà anh bây giờ vẫn chậm chạp không có sắp xếp.
Bốn năm trước, Diệp Tĩnh Gia chết rồi, Hoắc Minh Dương về cơ bản cũng là đã mất đi nửa cái mạng, nhưng cuối cùng vẫn sống sót.
Nhiều lần anh tự nhủ với bản thân cho dù có lựa chọn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không thẹn với lòng là được rồi, ngay từ đầu anh cũng đã nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi mất đi Diệp Tĩnh Gia, anh luôn cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó, cho dù là cái gì cũng không thể bù đắp thay thế được.
Hoắc Minh Dương không thể chịu đựng được nữa, nói với anh rằng người đã chết rồi, thứ còn lưu lại cuối cùng cũng chỉ là ký ức, nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì Diệp Tĩnh Gia ngay cả ký ức cũng không còn, thật là quá đáng thương rồi, cứ như vậy mặc cho ngày tháng trôi qua không quá như ý, anh cũng vẫn còn sống.
Dùng sinh mệnh để tưởng nhớ những ngày tháng đã qua của anh và Diệp Tĩnh Gia.
Không lâu nữa, Hoắc Minh Vũ sẽ đính hôn với Đinh Thanh Uyển và anh không thể chấp nhận được việc Từ Thanh Lam đã làm tất cả những điều này.
Mặc dù chứng minh thực sự Từ Thanh Lam không làm nhiều chuyện vô cùng hung ác như vậy nhưng sau một năm mới được thả.
Nhưng Hoắc Minh Dương đã chặn hết tất cả đường đi của cô ta, đồng thời khiến cô ta luôn sống không bằng chết. Tất cả các đơn vị công tác sẽ không muốn nhận cô ta. Bố mẹ và những người thân trong gia đình đầu của cô ta đều bởi vì cô ta mà bị liên lụy.
Sau tất cả chuyện này, Hoắc Minh Dương vẫn không có cách nào có thể tha thứ, tiếp nhận tất cả mọi việc đã qua.
Đây dường như là một nút thăt trong lòng mà anh không thể tháo gỡ.
Cho đến sau này, Tô Thanh Anh bị trầm cảm nặng, không thể sống như một người bình thường, suốt ngày bị giam trong phòng và từng giây từng phút đều phải có người trông chừng vì Sợ cô †a tự tử.
Sau đó, nhà họ Tô cầu cứu Hoäc Minh Dương, nồi nhớ nhung của anh với Diệp Tĩnh Gia chưa từng giảm đi một chút nào, cũng không cảm thấy bất cứ khác biệt gì.
Nhưng cũng là vì để cứu một mạng người, vì vậy anh mới đồng ý định hôn với Tô Thanh Anh.
Những ngày sau đó chỉ đơn giản chính là địa ngục, sự tùy hứng của Tô Thanh Anh, một chút tâm cơ của cô ta, mọi thứ anh đều nhìn thấy trong mät.
Nhưng có gì cũng không nói.
Những ngày như vậy, Hoäc Minh Dương không thể chịu đựng được nữa, dù nói thế nào đi nữa, người phụ nữ này vân làm tất cả những gì cô ta nên làm.
Ít nhất, cũng không nên bảo anh đập phá linh đường của Diệp Tĩnh Gia, anh muốn chia tay, cuối cùng Tô Thanh Anh vừa khóc vừa thỏa hiệp.
Có lẽ tình yêu chân thật nhất chính là khi không thể nhìn thấy hay chạm vào nhau, nhưng lúc nào cũng hy vọng răng đối phương vân sẽ tốt đẹp.
Sở dĩ Tô Thanh Anh cảm thấy không vui là bởi vì Hoäc Minh Dương luôn làm những chuyện khiến cô ta không vui, nhưng người đàn ông này từ trước đến giờ đã là như vậy rồi, cô ta không thể thay đổi được, chỉ có thể nhượng bộ “Anh đang nghĩ gì vậy?” Tô Thanh Anh bước vào.
Kể từ khi hai người hòa giải, Tô Thanh Anh trở nên cực kỳ đeo bám, khiến Hoäc Minh Dương không thể chịu đựng được.
“Sao vậy, anh có phải hay không cảm thấy em là gánh nặng của anh” Cô ta bất mãn nhìn Hoäc Minh Dương, luôn cảm thấy người đàn ông này có chuyện muốn giấu cô.
“Không, anh chỉ nghĩ nên dân em ra ngoài đi dạo” Gần đây anh luôn nghĩ ngợi lung tung. “Sau khi xử lý xong vụ án trong tay, anh sẽ đưa em đến Bali” Lời mời đột ngột của Hoäc Minh Dương khiến cô ta có chút choáng ngợp. “Anh… hôm nay anh bị sao vậy?” “Người chết cũng đã chết rồi, những người còn sống phải sống cho tốt” Anh đột nhiên nói với Tô Thanh Anh.
Tô Thanh Anh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nói ra được không đúng ở chỗ nào.
“Nếu anh có chuyện gì thì nhất định phải nói cho em biết, đúng rồi, em đặc biệt nấu súp gà cho anh đấy” Cô đột nhiên không biết nên đối mặt với Hoäc Minh Dương như thế nào, trong lòng luôn cảm thấy có chút gánh nặng.
“Nghĩ loạn cái gì vậy? Không có gì việc đâu.’ Anh trái lại một chút cũng không quan tâm, hiện tại anh đã nghĩ thông rồi. Hãy để quá khứ trôi qua, anh cần phải đối mặt với một cuộc sống mới, bây giờ ngay cả Lữ Hoàng Trung cũng đã có một khởi đầu mới.
“Thật là, anh làm em sợ muốn chết, em rất lo lăng đấy. Cô sợ Hoäc Minh Dương lại gây ra chuyện gì đó, hiện tại chỉ cần Hoäc Minh Dương đối tốt với cô ta thì sẽ không có vấn đề gì.
Bộ dạng của Tô Thanh Anh hiển nhiên rất lo lăng, không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đơn thuần cảm thấy có một số việc, cho dù là thứ cô ta không phải cô ta cực kỳ muốn lấy, thứ cô ta muốn lấy đều cũng sẽ lấy được dê dàng.
“Là như vậy, gân đây anh có chút không thoải mái nên, muốn đưa em đi ra ngoài cho khuây khỏa.” Anh chủ yếu là vì những chuyện gần đây của Hà Vân Phi khiến anh sức đầu mẻ trán “Ừ, em đi ra ngoài dạo một vòng đi, anh xử lý công việc xong sẽ tới đón em” Anh bây giờ không muốn nói chuyện với Tô Thanh Anh, có chút mệt mỏi.
Công việc của công ty gần như đã xử lý xong, lại chuẩn bị bät đầu bận rộn xử lý việc khác Hà Vân Phi đến công ty đúng giờ, quả thực năm ngoài dự đoán của anh.
“Sao vậy, không ngờ cô đến sớm như thế?” Hoặc Minh Dương tự mình đến gặp Hà Vân Phi: “Cô làm việc ở văn phòng thư ký?” Những việc cô phải giải quyết trong khoảng thời gian này đều là việc nội bộ của Tập đoàn Hoäc Thiên, vì vậy Hà Vân Phi cần phải đến Tập đoàn Hoặc Thiên, lúc nào có vấn đề gì thì hỏi ngay.
“Hay là đến văn phòng tôi đi” Hoäc Minh Dương đột nhiên nói với Hà Vân Phi.
Cô ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy ánh mắt ghen tị trong mắt những người xung quanh. “Chuyện này, không ổn lắm đâu” “Có gì mà không ổn? Cô đến văn phòng tôi làm việc tôi cảm thấy rất ổn” Anh nói xong, cười cười với Hà Vân Phi.
“Không có chuyện gì không ốn cả, Tổng giám đốc Dương nói một không nói hai, chị Vân Phi mau dọn vào đi” Đây là điều rất nhiều người mong muốn nhưng đều không đạt được. Bây giờ lại đặt ở trước mặt Hà Vân Phi, cũng không biết cô ta đã tu được bao nhiêu phúc khí, chẳng qua là nếu để cho vị hôn thê của Tổng giám đốc Dương biết … thì sẽ không có chuyện tốt rồi.
Diệp Tĩnh Gia không biết suy nghĩ của bọn họ, văn phòng của Hoäc Minh Dương còn có một cái bàn làm việc, cô chỉ đơn giản là hỏi khách sáo, liên chuyển đồ vào.
Hoäc Minh Dương nhìn thấy Hà Vân Phi quan sát xung quanh một vòng, nói ‘Sao vậy? Cô không hài lòng với điều kiện ở đây sao?” “Được, ở đây cũng như vậy thôi” Cô chỉ là thỉnh thoảng mới đến làm việc một lát, không phải lúc nào cũng ở đây làm việc, cho nên không cần phải lo lắng làm gì.
Chương 224: Làm việc
Hoắc Minh Dương đang ngồi ở đằng kia làm việc, nhưng như thế nào cũng không thể tập trung được, hết lần này đến lần khác liếc mắt nhìn về phía Hà Vân Phi, dáng vẻ cô khi làm việc rất nghiêm túc.
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của cô, anh không nỡ lòng mở miệng lên tiếng làm phiền.
“Sao vậy? Công việc của tôi có vấn đề gì sao?” Cảm nhận được ánh mắt của anh cứ luôn nhìn vào cô, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi ngại.
Không biết Hoắc Minh Dương như vậy là có ý gì.
“Anh như vậy là có ý gì? Tôi không hiểu” Cô nói xong, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.
Sau khi nói xong, cô cũng không tính tới chuyện khác, dù sao bây giờ trong lòng Hoắc Minh Dương nhất định phải có kế hoạch gì đó. “Anh cảm thấy, anh đưa ra điều kiện gì để tôi có thể cân nhắc ở lại Tập đoàn Hoắc Thiên một thời gian?” Cô không có dự định ở lại trong nước, những chuyện không muốn nghĩ tới cũng sẽ không muốn nhắc tới nữa.
“Muốn mời được luật sư Vân Phi đây thì chắc chắn điều kiện sẽ không thấp rồi” Hoắc Minh Dương nói xong liền dựa lưng vào sau ghế tựa, tư thế muốn thương lượng: “Nói đi, Cô muốn thế nào? Vốn dĩ Hà Vân Phi không muốn nhìn thấy Hoắc Minh Dương, người đàn ông này sao lại chắc chắn rằng cô sẽ ở lại? “Tổng giám đốc Dương, làm người không nên quá tự tin thì tốt hơn” Cô nhìn người đàn ông trước mặt, luôn cảm thấy người đàn ông này chính là cố ý, khiến cho cô không có cách nào đưa ra quyết định đúng đắn.
“Đứa trẻ có thể đi học ở trường học tốt nhất, tất cả mọi chỉ phí ra nước ngoài du học khi lớn lên đều là tôi bỏ ra, nhưng cô làm việc ở đây sẽ không nhận được đồng lương nào, tôi nghĩ là cô là người biết cân nhắc thiệt hơn” Hoắc Minh Dương quyết tâm giữ Hà Vân Phi ở lại, người phụ nữ này chính là trợ thủ đắc lực mà anh đang cần.
Làm mọi việc đều ngay ngắn rõ ràng, nếu để mất một nhân tài như vậy, thật là đáng tiếc.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã cất nhắc như vậy, tôi cùng con vẫn cần phải sinh sống, lương một năm 3 tỷ, mỗi tháng được nghỉ 15 ngày. Tôi sẽ hoàn thành tất cả công việc trong giờ làm việc” Cô đối với Hoắc Minh Dương hoàn toàn không cần khách khí. Dù sao anh ta cũng là cha ruột của con cô, mọi chỉ phí sinh hoạt đều phải dùng tiền của Hoắc Minh Dương chỉ trả.
“Không sao, chỉ cần cô có giá trị” Anh cười, dường như không quan tâm đến điều kiện của Diệp Tĩnh Gia, chỉ cần cô có thể làm anh hài lòng, giá cả đều không thành vấn đề.
Hà Vân Phi đã xem qua tất cả các án kiến của Tập đoàn Hoắc Thiên trong vài năm qua, cô đột nhiên đối với điều kiện mà Hoắc Minh Dương đưa ra có chút hối hận: “Tôi có thể suy nghĩ lại một chút hay không?” “Sao vậy?” Hoắc Minh Dương nhìn cô, không biết cô đang suy nghĩ gì.
“Quá nhiều việc như vậy, lại quá phức tạp, vốn dĩ không thích hợp với tôi chút nào” Cô có chút buồn bực, tất cả đều là tích lũy từ nhiều năm trước: “Công ty của các anh không có bộ phận pháp vụ sao?” Thực ra, cơ bản vẫn là không có vấn đề gì, nhưng là cô rất nóng lòng muốn về nhà chăm sóc Đại Bảo, một lát nhìn thấy con thì chính là đã không nỡ rồi.
“Tôi có thể đem công việc về nhà làm được không?” “Như vậy hình như không được.” Hoắc Minh Dương nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy vui mừng không giải thích được.
“Giá cả mà tôi định ra là dựa vào năng lực của cô, tôi tin tưởng cô, sẽ không có vấn đề gì” Nhiệm vụ mới này khăn biết bao nhiêu, Diệp Tĩnh Gia hung ác liếc nhìn anh một cái.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã ưu ái tôi như vậy” Cô còn chưa có văn phòng nên chỉ có thể tạm ở lại chỗ của Hoắc Minh Dương, lúc đầu cô còn thận trọng lo lắng, nhưng bây giờ hoàn toàn không có, chỉ là bây giờ trong lòng có chút nhớ Đại Bảo, cô bắt đầu nỗ lực làm việc không cố nghĩ đến những chuyện đó nữa.
“Sao vậy? Công việc khó khăn như vậy sao?” Hoắc Minh Dương cau mày nhìn cô.
“Này, tôi nói này một ông chủ lớn như anh, anh rảnh rỗi như vậy sao? Sao lại đi quản việc tôi cau mày hay không cau mày làm gì vậy.’ Cô có chút tức giận và trong lòng rất là bực bội.
“Tổng giám đốc Dương, tôi đi ra ngoài trước, tôi đã xem đại khái rồi, sáng mai tôi sẽ đến sớm, chỉ cần còn cần viết kết luận nữa là được, anh có thể tìm người làm nhân viên toàn chức đi làm đúng giờ, đó là cố vấn, tôi là chuyên gia” Nói xong cô xách túi lên rời đi đầu cũng không thèm ngoảnh lại, như sợ anh lại kiếm chuyện đến làm khó cô.
Hành động của Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương bật cười.
Hoắc Minh Vũ vừa đúng lúc này đi tới tìm Hoắc Minh Dương, liền nhìn thấy một người phụ nữ khí thế mạnh mẽ cầm túi xách đi ra.
Hai người thiếu chút nữa là đụng nhau, tiềm thức mách bảo Hà Vân Phi phải né tránh, cô bước đi mà không thèm chào một câu.
“Anh, anh vừa trêu ghẹo cô ấy ư, vừa làm loạn một trận ở đây đấy à?” Mùi nước hoa trên người người phụ nữ kia là Diệp Tĩnh Gia quen sử dụng, nhìn từ sau lưng cô ta cũng có vài phần tương tự.
“Há, không có, anh cũng không biết là có chuyện gì, chắc là án kiện của công ty chúng ta dọa sợ cô ấy rồi” Hoắc Minh Dương viết tài liệu mà không thèm liếc nhìn em trai mình.
Hoắc Minh Vũ trong nháy mắt có thể biết được cái bàn nhỏ trong góc có người đã sử dụng: “Anh lại đặc biệt sắp xếp người vào đó ư”” Hoắc Minh Dương đang viết, đột ngột ngừng bút.
Anh luôn cảm thấy người phụ nữ này có chút quen thuộc: “Không cần em quan tâm, anh tự có chừng mực.” Công và tư không thể lẫn lộn, anh bây giờ không muốn nói gì khác, chỉ là trong lòng có ý nghĩ, phải biết rằng nhiều khi đối diện với Hà Vân Phi anh đều không thể làm mọi việc như bình thường được. Anh không thể phủ nhận việc rằng anh thiện cảm tốt với cô, nhưng đó chẳng qua chỉ là thiện cảm mà thôi, hơn nữa là do mức độ cô nghiêm túc với công việc của mình như thế.
“Được rồi, tùy anh vậy, hiếm có người khiến anh cảm thấy ưng ý” Từ khi Diệp Tĩnh Gia đi rồi, Hoắc Minh Dương hoàn toàn không còn giống như trước đây, nếu có thể thay đổi tốt hơn một chút thì quá tốt rồi.
Chỉ cần nghĩ đến Tô Thanh Anh, anh đã cảm thấy cần phải giúp đỡ Hoắc Minh Dương một tay.
“Em đến gặp anh có chuyện gì vậy?” Hoắc Hoắc Minh Dương bắt đầu bàn bạc với Hoắc Minh Vũ về công việc.
Hai người nói chuyện một lúc, Hoắc Minh Vũ nói rõ ràng xong liền rời đi.
Chỉ còn lại một mình Hoắc Minh Dương, anh không nhịn được lại nghĩ tới Hà Vân Phi.
Vì vậy đã bảo thư ký sắp xếp để tối nay hẹn gặp Lữ Hoàng Trung ăn cơm.
Có một số việc anh không biết, nhưng Lữ hoàng Trung nhất định biết điều đó.
Trong lòng nghĩ vậy, cũng liền làm như vậy.
Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoại của Hoắc Minh Dương, cũng liền đồng ý.
“Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm nhé, anh có hẹn với Minh Dương rồi” Lữ Hoàng Trung nói xong, Diệp Thiến Nhi nghiêm túc gật đầu: “Ừm, đúng vậy, chắc là người đàn ông kia lại tới tìm anh nói chuyện, đại khái là muốn giữ chị ở lại, nếu trong lúc ăn cơm mà nói đến chuyện chị của em với anh thì tám phần mười chính là như vậy rồi anh cẩn thận một chút”.
Diệp Thiến Nhi nói xong, Diệp Tĩnh Gia liền trừng mắt nhìn cô: “Em đang nói bậy bạ cái gì vậy? Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, chị mời.” “Thật sao?” Diệp Thiến Nhi lộ vẻ phấn khích, có một nhà hàng cô đã muốn đến từ lâu, nhưng luôn không có cơ hội đến.
“Tất nhiên là thật rồi, hôm nay chị kiếm được một món hời như vậy, tất nhiên là phải khao mọi người đi ăn rồi” Tài năng nấu nướng của cả ba người bọn họ thật là không dám kể đến, kể từ sau khi xảy ra vụ cháy đó, cô đối với lửa cũng rất là sợ hãi, thêm nữa Lữ Hoàng Trung luôn chăm sóc cô, chưa bao giờ để cô nấu ăn.
“Được, vậy mọi người cũng ra ngoài ăn cơm đi, chăm sóc cho Đại Bảo thật tốt nhé” Lữ Hoàng Trung cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, lúc đầu còn băn khoăn không biết có nên gọi đồ ăn bên ngoài mang về cho bọn họ không.
“Ừm, tôi biết rồi, anh yên tâm đi” Sau khi nói xong Domoto liền đi ra khỏi phòng, trông có vẻ tâm trạng rất không vui.
Diệp Thiến Nhi lo lắng chết đi được: “Làm sao, là ai đã đem Đại Bảo của chúng tôi dạy thành cái đức hạnh như vậy” Nói xong còn trừng mắt nhìn chằm chằm Lữ Hoàng Trung.
Lữ Hoàng trung không biết là áy náy hay sao, cũng mang theo vẻ mặt lo lắng nói: “Được rồi, cô yêu cầu gì?” Anh thừa nhận mình đối xử với Domoto thật sự có chút không tốt, khiến cho cô gái nhỏ buồn bực.
“Anh đừng nói nữa, tất cả đều là do anh, thật sự không biết anh nghĩ như thế nào, em và Domoto có chỗ nào không tốt chứ” Nói xong, giận dỗi nhìn Diệp Tĩnh Gia, lại không biết phải làm thế nào, nói rõ chuyện này thì một lát lại không đi ra ngoài được, mặc dù không có ai trực tiếp nói ra, nhưng mọi người ai cũng có thể nhìn ra được, Diệp Tĩnh Gia chắc chắn vẫn còn rất yêu Hoắc Minh Dương.
Đơn giản chỉ là một cuộc chiến không có kết quả mà thôi.
Cho dù Diệp Tĩnh Gia lựa chọn như thế nào, cô cũng có lý do của riêng mình, không ai có thể ép buộc bản thân ở bên người mà mình không yêu được.
“Tôi, tôi đưa Đại Bảo vào phòng, Thiến Nhi, chúng ta đi vào chăm sóc cho Đại Bảo” Diệp Tĩnh Gia nhìn ra rằng Lữ Hoàng Trung có chuyện muốn nói với Domoto, cho dù thế nào đi nữa, giữa hai người họ có rất nhiều chuyện mà người ngoài không thể xen vào được.
Sau khi Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi đưa Đại Bảo vào nhà, Diệp Thiến Nhi liền áp tai vào cửa nghe lén.
Đại Bảo nhìn thấy, cau mày lại giống y hệt Hoắc Minh Dương: “Dì nghe lén người khác nói chuyện thế này là vô đạo đức đấy” Một lớn một nhỏ khiến Diệp Tĩnh Gia bật cười, đẩy cậu một cái: “Đi, con nít đừng quan tâm đến chuyện của người lớn.” Nghe mẹ nói như vậy, Đại bảo vẫn rất là oan ức, cậu không thể quan tâm chuyện này, nhưng cậu cảm thấy điều này không đúng: “Mẹ, quên đi, chúng ta chơi đồ chơi đi” Vốn dĩ cậu muốn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ cậu liền vội vàng thay đổi giọng điệu.
Diệp Thiến Nhi vẫn đang nghe trộm rất căng thẳng, ra hiệu cho hai mẹ con nhỏ giọng một chút.
Lucky sủa lên mấy tiếng, Diệp Thiến Nhi tức giận cởi giày ném về phía Lucky, con chó bắt đầu gặm giày không ngừng sủa.
Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy cười cười, một lớn một nhỏ này chính là kẻ dở hơi đây mà.
Trong phòng khách, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi đều đã đi mất, Domoto cũng đứng dậy rời đi, Lữ Hoàng Trung vội vàng đứng dậy, kéo Domoto lại.
“Xin lỗi, tôi thừa nhận đó thực sự đều là lỗi của tôi” Người đàn ông đột nhiên lại nói như vậy khiến cho Domoto giật mình.
Thấy người đàn ông này không phải là đang đùa. “Anh sai cái gì, sau khi tôi nói rồi thì đừng nói nữa, cứ coi như không biết gì” Cô thật sự đã từ bỏ người đàn ông này, cô không có được, cũng không muốn có nữa.
“Chúng ta vẫn là bạn bè, cho dù nói như thế nào, anh cũng không có cách nào để giải quyết, nhưng tôi thật tâm là vì tốt cho Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi, cho nên không nghĩ nhiều như vậy, nếu anh cảm thấy có vấn đề, cứ nói cho nói biết.” Anh chủ yếu là sợ Diệp Tĩnh Gia lo lắng nên mới đem việc này nói cho rõ ràng, anh biết kết cục tốt nhất là Domoto không nên ở bên anh, điều này sẽ khiến cho tất cả mọi người thoải mái.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi thật sự không biết phải nên nói cái gì” Cô từ chối nói chuyện với người đàn ông này, anh ta cố ý làm cho cô không vui. Bất kể bây giờ cô quyết định thế nào, đều sẽ không còn liên quan gì đến người đàn ông này.
Chương 225: Chớ để ý
“Tôi không biết nên nói sao với em, thế nhưng tôi hi vọng em có thể hiểu và thông cảm cho, dù sao thì có rất nhiêu việc chúng ta đều không mong muốn nó trở thành việc mọi người đều khó có thể tiếp thu” Những lời này của Lữ Hoàng Trung đã nói đến mức vô cùng khéo lời rồi.
Anh ta cũng chẳng lo lắng Domoto sẽ ra sao, sớm chút cắt đứt tơ tưởng có lẽ cũng là một lựa chọn tốt. Thế nhưng anh ta cứ luôn không kìm lòng được mà đưa ra những quyết định đến chính bản thân cũng không thể nào hiểu được.
“Về sau anh nhất định sẽ hối hận, sẽ không có người nào có thể yêu anh hơn em” Domoto bỗng dưng lên tiếng, giọng nói khẽ đến mức gân như là không nghe thấy, thế nhưng cô ta quả thật đã nói như vậy.
“Tôi biết, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ hối hận vì đã bỏ qua em, thế nhưng tôi cũng có người mà tôi yêu nhất” Nếu như bọn họ đều không có người mà mình thích, vậy thì càng dễ dàng ở bên nhau hơn.
Lữ Hoàng Tâm biết được tin Lữ Hoàng Trung về nước là do Hoắc Minh Dương nói cho cô ấy.
“Anh Minh Dương, sao anh biết anh trai em đã về nước?” Lữ Hoàng Tâm vừa nhận được tin báo buổi tối Hoắc Minh Dương hẹn cô ăn cơm thì lập tức nổi cơn tam bành.
Được lắm, anh trai chạy đến nước Mỹ bốn năm, nay vất vả lắm mới trở về, thế mà cũng không thèm nói cho cô ấy một tiếng.
Rốt cuộc trong mắt anh ấy còn người em gái là cô ấy hay không? “Được rồi, em đừng làm khó anh trai em nữa, em nhìn em xem, còn có dáng vẻ của một thiếu nữ không cơ chứ?” Hoäc Minh Dương chỉ cân nghe giọng cũng biết cô ấy có bao nhiêu tức giận.
Lữ Hoàng Tâm cụt hứng bĩu môi, dù sao thì Hoắc Minh Dương cũng đâu có nhìn thấy.
“Anh không biết đó thôi, nếu anh ấy đồng ý về nước thì em đã kết hôn lâu rồi. Thế nhưng mà anh ấy cứ không về, nói không chừng ảnh đã có người phụ nữ ở bên ngoài rôi” Lữ Hoàng Tâm thuận miệng nói mấy câu, mấy câu này khiến cho Hoắc Minh Dương không khỏi nhíu mày, cũng không biết cái kiểu này của Lữ Hoàng Trung hiện giờ có tính là có người phụ nữ bên ngoài hay không.
“Em nghĩ anh trai em như vậy thật à?” Hoắc Minh Dương cảm thấy có chút mơ hồ, luôn cảm thấy lời của Lữ Hoàng Tâm ít nhiêu cũng có chút đạo lý.
“Đừng! Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, em cũng chẳng muốn anh trai mình thực sự có đối tượng rôi đâu” Không có nguyên do nào khác, chỉ là cô ấy chưa kết hôn thì anh trai của cô ấy càng không có khả năng, hơn nữa dù cho là kiểu phụ nữ như thế nào thì cô cũng cảm thấy không xứng với anh trai mình.
“Được rồi, đừng nói linh tinh cái gì có với không có nữa. Buổi tối em đuổi sang bên đó nhìn thử xem chẳng phải là sẽ biết sao?” Lữ Hoàng Tâm biết, có rất nhiều chuyện không có khả năng nói rõ bằng một hai câu.
“Ừ, buổi tối gặp nhau ở Nhà hàng Phương Đông” Hoắc Minh Dương cúp điện thoại. Nghe chừng thì ngay cả Lữ Hoàng Tâm cũng không biết Lữ Hoàng Trung mấy năm nay trải qua như thế nào.
Anh bỗng nhiên nhận ra hình như bản thân dạo gần đây rất quan tâm đến người con gái kia, ngay đến cả việc của Lữ Hoàng Trung cũng là bởi vì quan tâm đến cô gái kia nên mới thuận tiện để ý đến, không biết để Lữ Hoàng Trung biết được thì anh ta có đau lòng chút nào không.
Sau khi Lữ Hoàng Trung cúp điện thoại thì vội vàng chỉnh đốn lại, sợ rằng mình có chỗ nào không đủ tốt.
Đến buổi tối thì dường như Domoto đã hơi hòa hoãn với Lữ Hoàng Trung, ít nhất thì lúc gặp nhau cũng hơi gật đầu chào hỏi.
Thấy vậy thì Diệp Tĩnh Gia cũng đã rất hài lòng, cứ từ từ rồi cũng sẽ ổn thôi. Ngược lại thì Diệp Thiến Nhi có vẻ lo lắng.
Lữ Hoàng Trung vừa đến Nhà hàng Phương Đông liền thấy Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh đang chờ anh ta ở đấy rồi: “Sao đến sớm vậy?” “Đều tại cô ấy nói muốn đến sớm một chút, cho cậu đỡ phải đợi lâu, dù sao thì vất vả lắm cậu mới về một chuyến” Hoắc Minh Dương nói xong, Tô Thanh Anh cười với Lữ Hoàng Trung: “Đi đường vất vả rồi, mau ngồi xuống dùng bữa đi” Không lâu sau thì Lữ Hoàng Tâm cũng hùng hổ đi đến.
“Anh, anh đúng là đồ không có lương tâm! Trở về cũng không thèm nói với em một tiếng” Cô ấy dùng dáng vẻ hơi bất mãn nói với Lữ Hoàng Trung.
“Cậu còn gọi cả con bé đến à?” Từ ngày trước Lữ Hoàng Trung đã sợ sự càn quấy tùy hứng này của Lữ Hoàng Tâm thế nên mới không nói chuyện của Diệp Tĩnh Gia cho cô biết, đến trở về cũng không nói cho cô ấy, sợ cô ấy lo nghĩ, ấy thế mà tên Hoắc Minh Dương này lại gọi cô ấy đến rồi.
“Không phải ý của Minh Dương đâu. Quan hệ giữa tôi với Hoàng Tâm rất tốt thế nên tối nay mới đề nghị Minh Dương gọi em ấy đến đây” Mắt thấy Lữ Hoàng Trung đã hơi mất hứng, Tô Thanh Anh vội vàng nói với Lữ Hoàng Trung.
Cô ta đã nói đến vậy rồi thì Lữ Hoàng Trung cũng không còn lý gì để nói nữa: “Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi” Lữ Hoàng Tâm trừng mắt với anh trai nhà mình, đây rõ ràng là đang giấu cô làm chuyện xấu: “Anh, anh là đồ vô lương tâm, đến chuyện như thế này mà cũng giấu em” Nói xong lập tứ trừng mắt nhìn Lữ Hoàng Trung.
“Không có, ngoan ngoãn ăn cơm đi” Qua một lúc Hoắc Minh Dương mới khẽ lau miệng nói: “Thật ra lần này tôi có chuyện muốn hỏi cậu” Nghe Hoắc Minh Dương nói vậy, lòng Lữ Hoàng Trung rơi đánh bộp một cái: “Chuyện gì? Tôi đại khái đã có thể đoán ra là chuyện gì rồi. Sao nào? Có liên quan đến Hà Vân Phi phải không?” “Nữ luật sư Vân Phi kia sao?” “Anh, Hà Vân Phi là ai?” “Ừ. Tôi đã tiêu tốn một khoản lớn cậu cũng biết đấy, cậu nói xem tôi bỏ ra số tiền lớn vậy có đáng giá hay không?” Hoắc Minh Dương cũng không thèm để ý đến ánh mắt đầy nghi vấn của hai cô gái còn lại.
“Sao cơ? Anh còn tiêu một đống tiền á?” Người con gái kia vừa nhìn đã biết chính là hồ ly tinh. Hiện tại Tô Thanh Anh không thể đánh đàn, Hoắc Minh Dương lại vẫn cứ nhớ mãi không quên Diệp Tĩnh Gia. Hơi có chút gió thổi cỏ lay thôi cô ta đã không chịu được, càng huống chi là Hoắc Minh Dương đột nhiên lại nhắc đến người con gái kia.
“Em căng thắn như vậy làm gì?” Hoắc Minh Dương có thể cảm thấy sự ghen tị của Tô Thanh Anh đối với Hà Vân Phi.
“Không phải, anh nghe em nói, em cảm thấy người phụ nữ kia cũng chẳng có bao nhiêu năng lực, chỉ là một cái bình hoa di động thôi, bỏ ra nhiều tiền như vậy quả thực là không đáng” Dưới tình thế cấp bách Tô Thanh Anh lập tức lỡ lời, chẳng có chút dáng vẻ nào của cô chủ nhà họ Tô cả.
“Cậu tiêu số tiền này cũng không oan, cô ấy không phải có mỗi một chút giá trị tí tẹo này đâu, có thể giữ lại đã coi như rất tốt rồi” Lữ Hoàng Trung nói đỡ cho Hà Vân Phi. Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc Đại Bảo là con trai Hoắc Minh Dương cũng đã đủ để Hoắc Minh Dương tốn bao nhiêu tiền vì cậu bé cũng không thiệt rồi.
Có điều nếu như Hà Vân Phi không muốn thì Hoắc Minh Dương mãi mãi cũng không có khả năng biết được Đại Bảo là con của anh.
“Nghe thấy cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Tôi cũng hiểu được cô ấy thật sự là một người xuất sắc” Hoắc Minh Dương cười cười, cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sắp phun ra lửa của Tô Thanh Anh.
Hà Vân Phi mang theo Diệp Thiến Nhi và Domoto về nhà, lại chơi thêm một lát thì cũng chuẩn bị sửa soạn để ra ngoài ăn.
Diệp Thiến Nhi kêu gào đòi đến Nhà hàng Phương Đông, nơi này cần phải đặt trước, hôm này cô ta nghe thấy vì Diệp Tĩnh Gia muốn mời khách nên đã đặt bàn trước rồi.
Diệp Tĩnh Gia nhìn Diệp Thiến Nhi cứ giống như một đứa trẻ vậy, cũng chỉ có thể thuận theo: “Được, vậy thì đến Nhà hàng Phương Đông đi. Mặc cho Đại Bảo ấm chút, bên ngoài có hơi lạnh” Mấy người vừa nói vừa cười ăn cơm, chợt Đại Bảo nhìn thấy Lữ Hoàng Trung vì thế cậu bé liền nhảy xuống đất, mấy người lớn đang vừa ăn vừa nói chuyện nên không có chú ý đến Đại Bảo.
Lữ Hoàng Trung vừa mới khép cửa không lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Lữ Hoàng Tâm đứng dậy mở cửa, nhìn quanh thì không thấy ai.
“Ai vậy?” “Không có ai cả, có lẽ là tiếng gió thổi thôi” Cô ấy vừa nói xong liền nhìn thấy một cậu bé đầu đinh chạy thẳng đến chỗ Lữ Hoàng Trung: “Bố ơi” Vừa nghe thấy có người gọi Lữ Hoàng Trung là bố, Lữ Hoàng Tâm lập tức bị dọa cho giật nảy mình: “Anh, chuyện gì đang xảy ra vậy?” “Đại Bảo, sao con lại đến đây? Mẹ con có biết không? Mẹ con nhất định đang rất lo lắng đấy” Lữ Hoàng Trung ôm lấy Đại Bảo lập tức nhìn quanh, khuôn mặt cậu bé rất là vô tội, hiện lên vẻ con chẳng làm sai cái gì sao bố lại nói con như vậy.
“Mẹ ăn cơm ở bên ngoài, con thấy bố nên con chạy qua đây” Cậu bé nói chuyện vẫn chưa được rõ ràng lắm.
Lữ Hoàng Trung nghe rất rõ ràng, thế nhưng vẻ mặt của Lữ Hoàng Tâm lại vô cùng ngơ ngác.
“Xin lỗi anh có việc một lát” Lữ Hoàng Trung nói xong liền muốn ôm cậu bé ra ngoài, thế nhưng Đại Bảo lại không chịu phối hợp, cậu bé nhìn thấy Hoắc Minh Dương liền muốn giãy ra: “Chú ơi” Sau đó giơ tay ra muốn anh ôm một cái.
Thấy một màn này Lữ Hoàng Trung không tránh được khó chịu, dù sao thì phụ tử đồng tâm, đứa nhỏ có thể cảm nhận được đâu mới là bố ruột.
Bình thường cậu bé đều rất kén chọn thế nhưng mới gặp Hoắc Minh Dương mấy lần mà đã thích như vậy rồi.
Thấy đứa nhỏ giơ tay ra muốn ôm một cái, Hoắc Minh Dương lập tứ đi tới ôm lấy cậu bé: “Không phải cậu muốn đi sao? Cùng đi thôi” Hoắc Minh Dương bỗng nói với Lữ Hoàng Trung.
Lữ Hoàng Trung gật đầu, Hoắc Minh Dương bế Đại Bảo đi đằng sau, cả ba cùng đi tìm mẹ cậu bé.
Bên này Hà Vân Phi cũng đang vô cùng lo lắng: “Tôi đúng là không đủ tư cách làm mẹ” Lúc ở nước ngoài, là Lữ Hoàng Trung đã giúp cô thuê bảo mẫu, đối với việc chăm trẻ nhỏ cô không hiểu lắm, lần này về nước có một chuyến mà đã để lạc con đến hai lần.
“Chị đừng lo lắng, Nhà hàng Phương Đông này lớn như vậy, Đại Bảo cũng chưa từng chạy ra ngoài, nói không chừng là chạy đi đâu đấy chơi thôi” Có kinh nghiệm lần trước nên Diệp Thiến Nhi cũng biết nên xử lý như thế nào, cô ta vội vàng chạy đến trước cửa hỏi một lượt.
Từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hà Vân Phi: “Được rồi, đừng tìm nữa, Đại Bảo ở đấy” Lữ Hoàng Trung nhanh chóng hô lớn.
Quay qua nhìn thì thấy Đại Bảo vẫn bình an, cậu bé được Hoắc Minh Dương ôm vào trong ngực.
Không khóc cũng không làm loạn, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Có bài học lần trước, Đại Bảo cũng không dám chạy loạn nữa, nếu không phải vì do nhìn thấy Lữ Hoàng Trung thì cậu bé cũng sẽ không chạy tới: “Đại Bảo trông thấy tôi nên mới chạy đến tìm tôi, nó không nói cho em, tôi cũng vừa mới thấy nó thôi” Nghe Lữ Hoàng Trung nói vậy thì cô cũng yên tâm không ít: “Lần sau không được dọa mẹ như vậy nữa nghe ” không: Hiện tại cô vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, nếu Đại Bảo xảy ra chuyện gì thì cô là người đầu tiên không chịu nổi.
“Mẹ ơi, ôm con” Đại Bảo biết mẹ lo lắng, vội vàng vươn đôi tay nhỏ bé ra sờ đầu cô.
“Thật là sắp bị con làm cho tức chết rồi. Con có biết mẹ rất lo lắng không?” Cô nói xong thì Đại Bảo tủi thân bĩu môi muốn khóc: “Mẹ, mẹ bắt nạt con” Hoắc Minh Dương ôm đứa nhỏ, thế nhưng lạ ở chỗ đứa bé thấy mẹ cũng không đòi mẹ ôm, cậu bé nằm trong vòng tay của Hoắc Minh Dương, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, điều này khiến Hà Vân Phi bỗng thấy có chút giận dữ.
“Qua đây, để mẹ ôm” Hà Vân Phi vươn tay, thế nhưng Đại Bảo lại rúc vào lòng Hoắc Minh Dương, không có ý để cô ôm mình.
Tô Thanh Anh đứng một bên nhìn, khuôn mặt cô ta hết trắng lại chuyển sang xanh.
“Cậu bé này thật là đáng yêu, thoạt nhìn rất là thích anh” Cô ta thấy Hoắc Minh Dương cũng rất thích đứa nhỏ này vì vậy vội vàng nói.
Quả nhiên trên mặt Hoắc Minh Dương lộ ra nụ cười lơ đãng.
Thấy Tô Thanh Anh, bao nhiêu tâm tình tốt đẹp vừa nấy của Hà Vân Phi lập tức bay sạch: “Nào, Đại Bảo ngoan, đừng làm mất thời gian của chú nữa.” Cô nói xong thì muốn ôm Đại Bảo, cô không muốn con mình có bất cứ liên hệ nào với người phụ nữ kia cả.
Nếu không trong lòng cô sẽ vô cùng không thoải mái.
Cô rất sợ Tô Thanh Anh làm hại cậu bé. Hà Vân Phi không để ý sự phản kháng của Đại Bảo, một tay ôm cậu bé qua.
“Sao con lại không biết ý như vậy? Sau này chú ấy còn có đứa nhỏ của riêng mình, con không thể cứ quấn quít lấy chú ấy mãi vậy” Hà Vân Phi nói xong thì dùng giọng điệu áy náy nói với Tô Thanh Anh: “Cô Thanh Anh, thật là ngại quá, trẻ nhỏ không biết điều, nếu có chỗ nào đắc tội cô thì mong cô bỏ qua cho”
Chương 226: Khó chịu
Cô nói vậy là vì cố ý làm cho Tô Thanh Anh khó chịu.
Quả nhiên vừa nói xong thì Hoắc Minh Dương liền nhìn Tô Thanh Anh, trong lòng anh còn nghĩ rằng chỉ là một đứa nhỏ thôi, cô ta ghen tị cái gì cơ chứ? “Không đâu, sao có thể trách cậu bé chứ? Cậu bé đáng yêu như vậy, thoạt nhìn còn rất hợp với Minh Dương nữa” Cô ta nói xong thì tự mình cũng hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cô ta ghét trẻ con, một lũ yêu tỉnh làm nhọc người khác! “Kìa, nhanh cảm ơn đi, người ta khen con dễ thương đấy, chúng ta không thể bất lịch sự được” Hà Vân Phi nói với Đại Bảo.
“Con chào dì” Đại Bảo không quá thích dì này, vừa nhìn đã biết không thích cậu bé, thế mà còn làm ra vẻ.
“Nếu đã trùng hợp như vậy, vậy thì cùng nhau ăn một bữa đi” Hoắc Minh Dương nhìn chung quanh một vòng, thấy Diệp Thiến Nhi có hơi mất tự nhiên, thế nhưng vẫn không nói gì.
Dù sao thì có rất nhiều thứ không thể nói rõ ràng, Hà Vân Phi quen biết Diệp Thiến Nhi, chuyện này cũng không thể nói rõ nguyên nhân là vì sao.
Có điều, anh lại có một loại trực giác, dường như mối liên hệ giữa Hà Vân Phi và Diệp Thiến Nhi cũng không chỉ có ngần này.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Thấy Hoắc Minh Dương ngây người nhìn Diệp Thiến Nhi, bỗng nhiên trong lòng Hà Vân Phi có chút chờ mong, thế nhưng chờ mong điều gì thì cô lại không rõ.
“Không có gì, em quen Diệp Thiến Nhi à?” Hoắc Minh Dương hỏi vậy, trong lòng Tô Thanh Anh bắt đầu sợ hãi.
Cô ta cố ý gọi Hà Vân Phi là chị Vân Phi là vì để Hoắc Minh Dương không liên tưởng hai người lại với nhau.
Dường như trong lòng hơi thư thái: “Đúng rồi, em quên chưa nói cho chị biết, lúc mà em mới sinh bệnh ấy, người đàn ông kia là do cô Thanh Anh giới thiệu cho em đấy” Gọi một bàn lớn đồ ăn, Diệp Thiến Nhi ăn, thuận miệng nói ra một câu.
Câu này dọa Tô Thanh Anh giật nảy mình. Cô ta sao cũng không thể nghĩ tới Diệp Thiến Nhi sẽ ngồi trên bàn ăn dùng dáng vẻ không sao cả mà nói ra điều này trước mặt nhiều người như vậy.
“À, là vậy sao?” Hà Vân Phi còn chưa kịp nói thì Domoto bỗng nhiên mở miệng, sau đó trực tiếp dùng tiếng Nhật nói: “Sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy? Thế mà vẫn có thể mời cô ngồi ăn cùng một bàn, thật là quá đáng sợ.” Mặc dù là tiếng Nhật, thế nhưng Hoắc Minh Dương vẫn hiểu.
Nơi đây ngoại trừ Tô Thanh Anh ra thì những người còn lại đều thông thạo tiếng Nhật.
“Cô đang nói gì đó?” Tô Thanh Anh lộ ra vẻ mặt không chút thiện cảm, bắt đầu chất vấn Domoto.
“Cô ta đang nói gì vậy? Tôi không hiểu tiếng Trung” Domoto cố ý nói như vậy, vừa rồi những lời Diệp Thiến Nhi nói cô đều hiểu, đến lượt Tô Thanh Anh lại làm như không hiểu.
Diệp Thiến Nhi ngược lại có vẻ chẳng sao cả, bất kể là ai, bất kể là tình huống gì thì cô ta đều muốn ăn thì ăn, cũng sẽ chẳng vì ngồi cùng một bàn với Tô Thanh Anh mà mất tự nhiên.
“Được rồi, mọi người đừng kích động, nên ăn đi thôi.” Tính tình Diệp Thiến Nhi cởi mở, khiến cho Hà Vân Phi mỉm cười coi như được an ủi, cô đã đánh giá thấp năng lực chịu đựng của Diệp Thiến Nhi rồi.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, ngày trước Hoắc Minh Dương chướng mắt Diệp Thiến Nhi, thế nhưng hiện tại cũng đã không còn phản cảm như trước đây nữa rồi.
Hơn nữa còn hết sức bao che, Domoto mắng Tô Thanh Anh anh cũng nhịn xuống, điều này khiến cho Hà Vân Phi có hơi đoán không ra.
“Anh rể, bao giờ thì anh kết hôn với người phụ nữ này vậy?” Cô quả thật là nhàn rỗi, vừa ăn còn vừa thuận miệng hỏi hai câu.
Đại Bảo thấy dì nhỏ ăn rất ngon miệng vì vậy cũng bắt đầu ăn.
Hoắc Minh Dương nhìn một lớn một nhỏ ngồi ăn, trong lòng suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.
Vấn đề này không chỉ có Diệp Thiến Nhi quan tâm mà mọi người hiện tại cũng đều để ý đến chuyện rốt cuộc thì khi nào Hoắc Minh Dương sẽ kết hôn.
Ngay đến Hoắc Minh Dương cũng bị vấn đề này đập cho ngây ra: “À, đến lúc kết hôn thì mọi người đều sẽ biết thôi.” Tô Thanh Anh vừa rồi vẫn còn căng thẳng, hiện tại đã thở ra được một hơi rồi. Không biết nên nói sao, thế nhưng cô ta luôn cảm thấy bất luận ra sao thì người đàn ông này nhất định sẽ cưới cô ta. Không có kết quả chính là kết quả tốt nhất, như tình hình hiện nay, cô †a lúc nào cũng sợ hãi một lúc nào đó Hoắc Minh Dương sẽ chia tay với cô ta.
“Minh Dương, anh xem lúc nào không bận thì chúng mình đi đăng ký kết hôn đi” Tay của cô tay nắm lấy bàn tay của người đàn ông, cô ta bỗng dưng rất muốn đi đến bước cuối cùng với Hoắc Minh Dương.
Những ngày tháng bây giờ quá dày vò rồi, cô ta rất sợ sẽ xảy ra biến cố.
“Ừ, anh bây giờ tạm thời chưa có thời gian” Nhiều người như vậy, Hoắc Minh Dương vẫn chừa cho cô ta chút mặt mũi mà nói một chữ ừ, thế nhưng nhìn thấy Hà Vân Phi thì không hiểu sao đầu óc anh lại nóng lên, lại nói tiếp câu sau.
“Được, em chờ anh” Cô ta thoáng thất vọng, thế nhưng đây là Hoắc Minh Dương, cô ta quen rồi, cũng chẳng còn cách nào cả.
Thấy dáng vẻ này của cô ta, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chút thương cảm.
“Được rồi, đừng gục đầu ủ rũ như thế, trông em giống như là đang tủi thân lắm vậy ấy” Đang ăn ở bên ngoài, anh cũng không biết Tô Thanh Anh đầy là đang làm sao, dáng vẻ cô ta vô cùng tủi thân, thế nhưng anh có làm gì đâu? “Không có” Không hiểu sao trong lòng cô ta đột nhiên có chút lo âu.
Thái độ này của Hoäc Minh Dương rõ ràng là không nhất định sẽ kết hôn với cô ta, cứ lần nữa mãi thế này đến khi nào mới kết thúc được đây? Cô ta nên nghĩ cách khác rồi.
“Ăn nhiều một chút” Cũng không biết là nhà họ Tô dạy dô Tô Thanh Anh thế nào, cô ta chẳng có chút dáng vẻ nào của con nhà danh giá cả, trái lại càng ngày càng khiến anh chán ghét.
Hà Vân Phi nhìn cảnh tượng trước mặt, cô không nói gì cả, dù sao thì chuyện của hai người kia cũng chẳng phải do cô quản.
“Mau ăn cơm đi Đại Bảo, đừng bắt chước người lớn.” Diệp Thiến Nhi thấy Đại Bảo sững sờ nhìn Tô Thanh Anh và Hoäc Minh Dương thì không hiểu sao lại muốn cười.
Hai người lớn mà lại để trẻ con chê cười.
“Anh, sao anh lại có một đứa con lớn như vậy?” Lữ Hoàng Tâm hơi bất mãn nhìn Lữ Hoàng Minh, không biết anh cô nghĩ thế nào mà cứ luôn làm ra những chuyện vốn không nên làm như thế này.
“Anh..” Anh chẳng biết nên trả lời Lữ Hoàng Tâm như thế nào: “Chuyện thế này còn cần hỏi anh à2” “Bố mẹ có biết không?” Dáng vẻ cô vô cùng căng thẳng, hình như có hơi sợ, không thế tin được anh trai mình lại có một đứa con lớn như vậy.
Lữ Hoàng Trung thậm chí không biết nên giải thích như thế nào, cũng không nỡ làm tổn thương đứa bé ngay trước mặt nó.
“Đây là con của tôi với chồng tôi, trước đây bác sĩ Trung thường chăm sóc cho tôi vì vậy nên thăng bé mới co anh ấy là bố” Đúng lúc Lữ Hoàng Trung do dự thì Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng lên tiếng, cô không muốn khiến cho lại khó xử vì mình.
Vốn dĩ cô đã thiếu Lữ Hoàng Trung nhiều lãm rồi.
“À, là vậy sao?” Lữ Hoàng Tâm gật gù vẻ đã hiểu, chỉ cần không phải con ruột là được.
Nếu như ngay cả việc kết hôn mà anh cô ấy cũng không nói cho cô ấy, như vậy thì hơi quá đáng “Được rồi, em đừng có suốt ngày nghĩ lung tung nữa” Lữ Hoàng Trung nhanh chóng ngăn Lữ Hoàng Tâm đang định tiếp tục truy vấn lại: “Thế nhưng ngay đến chuyện về nước anh cũng không nói cho bố mẹ, thế này cũng quá đáng quá rồi” Cô ấy hơi không vừa lòng, anh trai mình thế mà biến thành như vậy vì người phụ nữ kia, thế nào thì cô ấy cũng không vui nổi: “Em mặc kệ, anh nhanh theo em về nhà gặp bố đi” “Em ngoan một chút đi, đừng luôn kiếm chuyện cho anh” Lữ Hoàng Trung măng Lữ Hoàng Tâm.
Cô em gái này của anh †a càng ngày càng không hiểu chuyện, cứ luôn làm ra mấy việc chẳng đâu vào đâu sau đó đến khiên chiến sự nhân nại của anh.
Dường như tất mọi chuyện cũng không có đơn giản như cô ấy nghĩ, không biết nên nói sao mới phải, dù sao thì chỉ cần Lữ Hoàng Tâm ở đây thì Lữ Hoàng Trung anh nhất định sẽ đau đầu, chỉ sợ lúc nào đó nói lỡ miệng thì cô ấy sẽ lập tức chạy đi cáo trạng.
“Anh, chừng nào thì anh kết hôn?” Cô thoáng nhìn qua chô Hà Vân Phị, không có tẹo hảo cảm nào với người phụ nữ này, đã có con còn dây dưa với anh trai cô.
“Luật sư Vân Phi, cô ly hôn rồi sao?” Vừa rồi thấy Hoäc Minh Dương gọi người phụ nữ này như vậy, Lữ Hoàng Tâm mới hỏi dò “Đã kết hôn, hơn nữa còn chưa có ly hôn, chồng của tôi khá bận rộn nên còn chưa có về” Cô biết ý nghĩ của Lữ Hoàng Tầm.
Dù sao thì cô cũng không muốn Lữ Hoàng Trung bị liên lụy vì chuyện của mình, nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị nói những lời không nên nói của Lữ Hoàng Trung, cô lập tức lên tiếng đánh gãy.
“Anh thật sự là không biết phải nói gì với em nữa! Em cứ luôn muốn quản xem người ta làm gì, quản mình anh còn chưa đủ hả?” Lữ Hoàng Trung hiện tại càng ngày càng không chịu nổi tính tình của Lữ Hoàng Tâm, điều này khiến cho bữa cơm này không thể nào ăn ngon được.
Bầu không khí bồng trở nên vô cùng lúng túng, Diệp Tính Gia coi như chưa nói gì cả, cô không có cách nào ngăn được sự công kích mà Lữ Hoàng Tâm cứ một mực nhằm về phía mình.
“Không phải chứ, cô quan tâm đến chị Vân Phi của tôi làm gì? Với điều kiện này của Lữ Hoàng Trung thì vân còn phải xếp hàng để trong đội ngũ theo đuổi chị tôi ở phố Wall đấy: Diệp Thiến Nhi thực sự không nhìn nổi cảnh cái cô Lũ Hoàng Tâm này được đà lấn tới, nếu không phải vì cô ta là em gái của Lữ Hoàng Trung thì cô đã sớm không nhịn được.
“Được rồi, Thiến Nhi, đừng tranh cãi nữa” Hà Vân Phi vừa nói xong, quả nhiên Diệp Thiến Nhĩ đã bớt nói một hai câu.
Hoäc Minh Dương ngược lại rất tò mò, Hà Vân Phi này rốt cuộc có thần phận gì mà có thể khiến cho Diệp Thiến Nhi nghe lời như vậy, lại còn ra sức bảo vệ cô nữa.
Cảm giác được cô gái kia không có thiện ý, cô cũng biết tính tình của Diệp Thiến Nhi vì thế cũng không nói thêm gì nữa.
“Hoàng Tâm, ăn xong cơm thì em về nhà đi. Chó nói với bố mẹ là anh đã về” Mấy năm nay một mình Lữ Hoàng Dương sống rất tốt, ngày lẻ ngày tết thì về nhà, thời gian còn lại thì làm việc, chỉ cần anh ta có thời gian nhàn rồi thì bố mẹ lại sắp xếp cho anh ta đi xem mắt, Lữ Hoàng Dương quả thực đã sợ rồi.
“Thật không biết nên nói sao với anh nữa, đã về nước rồi còn không chịu về nhà” Lữ Hoàng Tâm trừng mắt nhìn anh trai mình, luôn cảm giác anh trai có ý gì đó với người phụ nữ kia.
Lại ăn thêm chốc lát thì mấy người liên rời đi, dù sao thì Hà Vân Phi cũng không chịu được cái hoàn cảnh này.
Thấy Tô Thanh Anh khó chịu, Diệp Thiến Nhi thế nào cũng không chịu rời đi, cô quyết định ở lại đây để làm Tô Thanh Anh khó chịu: “Chị Thanh Anh, †ôi vân còn nhớ rõ người đàn ông mà chị giới thiệu cho tôi đấy, dù cho người đấy đã chết nhiều năm như vậy thì tôi vân nhớ được” Tô Thanh Anh chân trước vừa mới bước vào toilet thì Diệp Thiến Nhi cũng chen vào theo.
Chính vì để cố ý nói những lời này bên cạnh Tô Thanh Anh.
Tô Thanh Anh quả nhiên là đã bät đầu buồn nôn: “Trước đây tôi đã từng hỏi cô, chính cô nói muốn” Cô ta cảm thấy Diệp Thiến Nhi bấy giờ đã khác hoàn toàn trước kia, thế nhưng khác ở đâu thì cô ta lại nói không rõ.
“Được rồi, đừng kích động như vậy, tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Tôi cảm thấy bây giờ mình nói cái gì thì chị cũng chẳng thể buông bỏ được, dù sao thì người đàn ông kia đã làm ra những chuyện gì với chị thì trong lòng tôi rất rõ ràng” Thực ra thì Diệp Thiến Nhi chẳng biết gì cả, chỉ là vẻ mặt của người đàn ông kia rất háo sắc, lại là người có địa vị nhất định trong giới dương cầm.
Chương 227: Chột dạ
Tô Thanh Anh không có khả năng bỏ qua cái bậc thang đó mà không làm gì cả.
Quả nhiên vừa nói xong thì sắc mặt Tô Thanh Anh tái xanh giống như là không muốn nhớ lại chuyện gì đó vậy: “Ôi chao, chị cũng không cần căng thẳng như vậy, nói thật, tôi chỉ đang đùa với chị một chút thôi mà” Cô nói xong thì tự mình còn cười cười, dường như dưới cái nhìn của cô, dáng vẻ hiện giờ của Tô Thanh Anh hiện giờ là điều hiển nhiên.
“Tốt nhất là cô ngậm kín miệng vào, đừng có đi nói lung tụng” Nếu quá khứ đen tối của cô ta bị đào ra, Hoắc Minh Dương nhất định sẽ không cưới cô ta.
“Thật là lợi hại, người khác tôi đều không phục, chỉ phục mỗi chị” Dường như Diệp Thiến Nhi bắt đầu nổi lên hứng thú, Tô Thanh Anh này luôn có cách để cho cô nổi lên lòng độc ác.
“Cái tinh thần không biết xấu hổ này của chị, tôi quả thực phục rồi. Chị biết tôi phải chịu bao nhiêu khổ sở không? Hiện giờ bệnh gì tôi cũng khỏi rồi, chúng ta cứ đợi xem, kịch hay còn ở phía sau cơ” Chỉ cần Diệp Thiến Nhi còn sống thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lâm Thanh Anh. Diệp Tĩnh Gia bây giờ trở về chính là vì chứng minh sự trong sạch của cô năm đó.
Cho nên chuyện này của Tô Thanh Anh sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ thôi, Diệp Thiến Nhi cô chỉ cần ngồi chờ là được.
“Hoàng Tâm, em đừng sợ, chị không phải cố ý nói như vậy đâu, em tuyệt đối đừng để ý tới” Tô Thanh Anh vội vàng võ về Lữ Hoàng Tâm vừa bị dọa sợ.
Cô ta một dĩ nhiên hiểu rõ mình có hình tượng như thế nào trong lòng Lữ Hoàng Hoàng Tâm, đều tại Diệp Thiến Nhi này: “Cô cút đi cho tôi, cút đi!” Cô ta mắng chửi Diệp Thiến Nhị, rồi lại nhìn Lữ Hoàng Tâm giống như một chú chim sẻ nhỏ, không biết phải làm thế nào mới phải.
“Được rồi được rồi, người chị tốt của cô đang ở đây, Lữ Hoàng Tâm người ta vui vẻ đến tột độ rồi, phải không Hoàng Tâm?” Diệp Thiến Nhi nói xong thì dùng giấy lau khô tay, sau đó quăng giấy vào thùng rác.
“Tôi quả thực vô cùng bội phục diễn xuất xuất sắc của chị, xem dáng vẻ hiện tại này của chị, giống như là tôi đang bắt nạt chị vậy” Diệp Thiến Nhi không biết phải nói gì cho phải, luôn cảm giác hiện tại bất kể là mình làm cái gì thì cũng không thể thay đổi hình tượng của Tô Thanh Anh trong lòng Lữ Hoàng Tâm được.
Lữ Hoàng Tâm không khỏi hoài nghỉ chị Thanh Anh có đúng là hoàn mỹ như dáng vẻ của cô ta hay không.
“Em đừng nghĩ linh tinh, chị thực sự không có ý gì khác đâu” Cô ta nói xong thì vẫn còn lo lắng Lữ Hoàng Tâm không thể tha thứ cho mình.
“Không sao, chị Thanh Anh, chị yên †âm đi, bất kể là ai nói xấu chị thì em cũng sẽ không tin đâu.” Lữ Hoàng Tâm đơn thuần vẫn cứ tin Tô Thanh Anh.
Vừa rồi nhất định là ngoài ý muốn, Diệp Thiến Nhi kia cố ý hãm hại chị Thanh Anh, khiến cho cô ấy hiểu nhầm chị Thanh Anh.
Dù sao thì Lữ Hoàng Tâm cô nói thế nào cũng không tin chị Thanh Anh là người xấu.
“Đúng rồi, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với em” Lữ Hoàng Trung vừa nãy quên nói với Hà Vân Phi, chỉ chú ý đến Lữ Hoàng Tâm.
“Có chuyện gì vậy?” Cô nhìn Lữ Hoàng Trung, có hơi buồn bực.
Nếu hiện tại muốn giữ Diệp Tĩnh Gia ở lại đây thì cái giá mà Hoắc Minh Dương đưa ra quá thấp.
“Vừa rồi tôi thương lượng với Minh Dương một chút, cậu ấy nói với tôi về giá cả để giữ em ở lại, tôi cảm thấy không hợp lý lắm” Lữ Hoàng Trung vừa nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia đã hiểu ý của anh: “Không tốt lắm đâu, em cũng không thể khiến tổng giám đốc Dương hố như vậy, dù sao sau này còn phải gặp mặt nhau nữa” Cô bắt đầu tâng bốc.
“Đúng vậy, Lữ Hoàng Trung, cậu không thể này là không được rồi, tôi vất vả lắm mới giữ được người lại, nói xong điều kiện rồi thì cậu lại bắt đầu đổi ý” Hoắc Minh Dương nghe ra ý của Lữ Hoàng Trung, anh ta không muốn để Hà Vân Phi ở lại Tập đoàn Hoắc Thiên.
Bản thân Hà Vân Phi cũng hiểu ý của Lữ Hoàng Trung. Rời xa Hoắc Minh Dương quả thật sẽ làm những kí ức đau khổ trước đây cách xa cô một chút, thế nhưng rời đi rồi thì trước sau gì đều sẽ có khúc mắc, cô không thể nào hoàn toàn quên đi chuyện quá khứ, cho dù bắt đầu lại thì cũng không có cách nào thực sự đối mặt với tình cảm trong quá khứ, cũng không có cách nào chấp nhận được khởi đầu mới.
Cái cô muốn chính là bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy.
Như vậy mọi thứ đều có thể một lần nói hết, mọi chuyện cũng được giải quyết rõ ràng, cô cũng không cần tiếp tục chịu hàm oan giá vì những chuyện trong quá khứ nữa.
“Được rồi, em muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi, chỉ cần em cảm thấy ổn thì tôi cũng không có ý kiến gì nữa” Sự tin tưởng vô điều kiện của Lữ Hoàng Trung khiến cho Diệp Tĩnh Gia cũng không biết phải nói cái gì cho phải, có nghĩ thế nào cô cũng không thể ngờ tới việc anh sẽ dễ dàng thay đổi chủ ý vì cô như vậy.
“Tôi hiểu ý của cậu, nhưng tôi đã cầm chắc sẽ giữ lại người này rồi” Hoắc Minh Dương nói, căn bản là không thèm suy nghĩ thê những vấn đề khác: “Tôi đưa ra thêm một chiếc Maserati.” Hà Vân Phi cho Lữ Hoàng Trung một ánh mắt làm anh an tâm: “Vậy thì cảm ơn Tổng Giám đốc Dương” Cô mới trở về, vừa lúc không có xe đi, xe đang đi là của Lữ Hoàng Trung, một nhà chỉ có một chiếc xe thì không tiện lắm.
“Thật hiếm thấy, xem ra cậu rất coi trọng Vân Phi” Lữ Hoàng Trung cũng liền theo bậc thang này mà leo xuống.
Diệp Vân Phi mang theo vẻ mặt đắc ý trở về, sắc mặt của hai người đi đẳng sau đều rất khó coi, Diệp Tĩnh Gia có chút không hiểu được đã xảy ra chuyện gì: “Thiến Nhi, sao vậy?” Cô có chút buồn bực nhìn Diệp Thiến Nhị, không biết nên làm gì.
“Không có gì, chị Vân Phi, em cảm thấy chị thật đẹp” Xem dáng vẻ này, Diệp Thiến Nhi tám phần mười là đang vui, bằng không cũng sẽ không nói ra những lời xuôi tai như thế, Hà Vân Phi thấy vậy thì trong lòng cũng có chút ngọt ngào.
“Chị ơi, có người đe dọa em” Tô Thanh Anh vừa ngồi xuống thì Diệp Thiến Nhi lập tức nói ra câu này.
“Sao vậy?” Hà Vân Phi phối hợp nói.
“Có người muốn giết em” Diệp Thiến Nhi vội vàng cáo trạng, cô vừa nói xong thì mặt Tô Thanh Anh liền tái nhợt.
“Anh rể anh nói xem, người khác muốn giết em, nói thế nào thì chị em cũng đã mất rồi, anh phải làm chủ cho eml” Quả thật tất cả hy vọng lúc này của Diệp Thiến Nhi là Hoắc Minh Dương, chỉ có lợi dụng Hoắc Minh Dương mới có thể đem lại hiệu quả là làm cho Tô Thanh Anh tức chết.
Hoắc Minh Dương vừa nghe thì liền biết tám phần mười là có liên quan đến Tô Thanh Anh: “Nếu như Thanh Anh có làm gì không đúng thì anh thay mặt cô ấy xin lỗi em” “Chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc” Diệp Thiến Nhi dùng vẻ mặt đau lòng nhìn Hoắc Minh Dương, phảng phất như là Hoắc Minh Dương đã làm ra chuyên tội ác tày trời gì vậy.
“Được rồi, em đừng càn quấy nữa, này còn ra thể thống gì, muốn để cho người khác chê cười sao?” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngăn lại, không muốn để cho Diệp Thiến Nhi tiếp tục nói thêm gì nữa, ngay lập tức vẻ mặt của Diệp Thiến Nhi bỗng chốc xụ xuống.
“Thiến Nhi, nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với chị, nếu quả thật là đe dọa nghiêm trọng thì chúng ta có thể xin sự bảo vệ của pháp luật, nhờ nhân viên có liên quan tiến hành điều tra giam giữ. Đã đến mức làm bản thân sợ hãi, nếu như em thực sự xảy ra chuyện gì thì pháp luật nhất định sẽ truy cứu người đe dọa em đầu tiên” Từng câu từng chữ Hà Vân Phi nói ra, cô đều cố ý nhìn về phía Tô Thanh Anh.
Trên mặt người phụ nữ này viết đầy không cam lòng cùng không vui.
“Được rồi, ngừng cái chủ đề này tại đây thôi” Hoắc Minh Dương nhìn sắc mặt không mấy đẹp đẽ của Tô Thanh Anh, nhanh chóng lên tiếng ngăn lại.
Tô Thanh Anh có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, không chịu nổi kích thích.
“Ăn no rồi, cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã chiêu đãi, chúng tôi xin phép đi trước” Cô cũng không biết tại sao, chỉ là cảm giác trong lòng bị thứ gì đó làm cho không vui.
Có rất nhiều lúc, rất nhiều việc đều không có cách nào truy cứu một cách rõ ràng là đúng hay là sai, đến một thời điểm nào đó, hoặc là bùng nổ hai là nhãn nhịn, hôm nay cô xả giận xong rồi vì vậy sẽ không nhất thiết phải ở lại chỗ này đợi Tô Thanh Anh nghĩ ra cách phản kích.
“Minh Dương, em không biết nên làm gì mới phải, bọn họ cố ý làm vậy” Tô Thanh Anh tủi thân ôm Hoắc Minh Dương, tất cả mọi chuyện diễn ra khá hơn một chút so với tưởng tượng của Cô ta.
Có lẽ thái độ vừa rồi của Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương cảm thấy không vi, cũng hoặc là dáng vẻ ngày hôm nay của Hà Vân Phi khiến anh thất vọng, trên đường về nhà đến một câu anh cũng không nói.
Diệp Tĩnh Gia về đến nhà, cô ngã người lên ghế sofa, đầu rất đau, không biết nên làm sao mới tốt.
“Chị không cần dùng vẻ mặt này để nhìn em, em cũng không có cách nào khống chế bản thân mình, vừa thấy gương mặt kia của Tô Thanh Anh em liền không kiềm chế nổi” Diệp Thiến Nhi biết Hà Vân Phi đang suy nghĩ gì vì vậy nhanh chóng áy náy nói.
Biết rất nhiều chuyện cũng không thể khiến cho Diệp Thiến Nhi thỏa mãn.
“Thật ra chị không có ý trách em” Chỉ là hiện tại cô có hơi khó chịu, cũng không có ý gì khác: “Chị nhìn dáng vẻ vừa rồi của Hoắc Minh Dương, hẳn là vẫn rất trân trọng Tô Thanh Anh, về sau đừng bắt nạt cô ta như vậy nữa” Hoắc Minh Dương cho nhà họ Diệp cũng không ít, ít nhiều cũng coi như là hòa nhau rồi.
Về sau cô không muốn nhấc lên bất cứ quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa.
Thấy thái độ kiên quyết của Diệp Tĩnh Gia, Diệp Thiến Nhi nhanh chóng gật đầu.
“Chị, nếu quả thật trong lòng khó chịu vậy thì cứ nói với em đi, đừng giữ ở trong lòng” Diệp Thiến Nhi hiểu chuyện nói với Diệp Tĩnh Gia, cô ta biết bất kể ra sao thì hiện tại trong lòng Diệp Tĩnh Gia cũng không thể nhẹ nhàng thoải mái như cách cô đang biểu hiện.
“Không có việc gì đâu” Thấy dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của Đại Bảo, cậu bé rất thích Hoắc Minh Dương.
Cô không biết cứ như vậy mà làm cho Đại Bảo không nhìn thấy cha ruột của mình hoặc là cho dù ở cùng một chỗ cũng không thể nhận nhau, làm như vậy rốt cuộc là có đúng hay không? Thế nhưng đã không còn đường để thoát lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Thời gian cứ thế trôi qua đâu vào đấy, chuyện đêm qua giống như chưa từng xảy ra vậy, Diệp Tĩnh Gia coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không để bụng cũng không suy xét những việc kia nữa.
Xe mà Hoắc Minh Dương hứa hẹn cũng đã được đưa đến rồi, ngoại trừ lúc làm việc thì cô đều nhàn nhã mà ăn chơi hưởng lạc.
Không cần suy nghĩ những chuyện khác, cũng không cần lo lắng bất cứ điều gì, tất cả mọi thứ đều đơn giản hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.
Dường như tất cả thời gian đều do cô nắm giữ, có thể vui vẻ tùy ý mà đi qua, chỉ có một chuyện kỳ quái đó là cô không gặp lại Tô Thanh Anh ở văn phòng thêm lần nào nữa, cũng có thể là do Hoắc Minh Dương lo lắng có cô ở đây sẽ khiến Tô Thanh Anh khó chịu chẳng hạn.
Mặc kệ đứng trên phương diện nào mà nói thì Hoắc Minh Dương vẫn đối xử khá tốt với Tô Thanh Anh, điểm này thì cô phải công nhận. Xử lý xong công việc, nộp văn kiện, cô coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trực tiếp tan làm.
Bình luận facebook