Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
Chương 240
Chương 240: Xấu hổ chết đi được
Hà Vân Phi có chút do dự, vẻ mặt như muốn bốc hỏa vậy, có chút bối rối, lại không biết làm thế nào mới tốt: “Mọi người đúng là vui vẻ quá mà làm lố lên rồi.” Cô quở trách mấy người đang la ó ôn ào, Hoắc Minh Dương không quan tâm tới mà tiếp tục uống rượu.
“Tôi không uống được nữa” Nhưng nhiều người thấy như vậy, thì khó mà quịt nợ được, thế là cô cũng uống rượu, cô cầm ly rượu lên uống một hơi với Hoặc Minh Dương, sau khi Hoắc Minh Dương uống cạn, thì ly rượu của cô vẫn không thấy ít đi chút nào.
“Không được, luật sư Phi, tửu lượng của cô kém quá, sếp uống cạn rôi kia” Vài người bắt đầu trêu chọc Hà Vân Phi, bình thường họ đều cảm thấy luật sư Phi rất nghiêm túc, nhưng bây giờ xem ra luật sư Phi cái gì cũng tốt. .
“Thật sự không biết cô nghĩ thế nào, cô như vậy rõ ràng là muốn nhìn thấy mọi người vui vẻ.
Cô hơi lo lắng, cô biết nên làm gì và không nên làm gì.
Cô sợ rằng nếu cứ như vậy thì sẽ rơi vào tầm mắt của Hoắc Minh Dương, trong khoảng thời gian cô rời xa Hoắc Minh Dương thì cô thực sự cảm thấy sống không bằng chết, Hoắc Minh Dương quả thật biết cách dễ dàng lay chuyển sợi dây trong lòng cô.
Để cô như diều đứt dây, cô không biết phải làm gì hay phải làm thế nào mới có thể khiến Hoắc Minh Dương tránh xa cô một chút, người đàn ông này có độc, khiến cô rơi vào vô thức.
“Được rồi, cô đừng nói mấy lời có có không không nữa, ta không quan tâm những cái gì khác, cô thử xem lại bản thân mình hiện tại đi, bất kể cô làm gì cũng đều không có cách để thay đổi những sự thật đã thành” Cô biết có rất nhiều chuyện là những chiếc cửa sổ không có bóng hình, có rất nhiêu thứ đều không thể vượt qua rào cản của quá khứ, trong lòng cô còn cố chấp, còn lạnh lùng, còn bất ngờ, và cả kinh ngạc.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh” Cô đột nhiên mở lời với Hoắc Minh Dương.
‘Sao vậy?” Diệp Thiến Nhi vội vàng kéo tay Diệp Tĩnh Gia, vì cô ta sợ cô sẽ nói ra điều gì đó khủng khiếp, một khi cô uống vào rồi thì sẽ dễ dãi nói ra mấy lời khủng khiếp, vì sợ rằng lát nữa cô sẽ nói ra chuyện đó: “Diệp Thiến Nhi, em cứ để chị nói, chị có chuyện muốn nói” Cô đang khóc, dường như có điều gì đó khó mà chịu đựng được, cô không thể nhịn được nữa, không dám quên đi, cũng không muốn buông bỏ.
Vốn dĩ cô thích Hoắc Minh Dương, loại cảm giác này không thể kiềm chế được, dù ngoài mặt cô tỏ ra rất bình tĩnh.
Nhưng trong lòng cô đã có câu trả lời, những cái tốt hay không tốt mà Hoắc Minh Dương đối với cô, mỗi một ân huệ của anh, và mỗi hành động bất ngờ của anh đều được cô ghi khắc trong lòng.
Người đàn ông như vậy bây giờ đang ở ngay trước mặt cô, nếu không nói ra, thì sau này cô sẽ không còn cơ hội nữa.
Cô mượn rượu để thổ lộ, nhưng bay giờ đã tỉnh rượu, và cô không còn can đảm nữa. Cô cố ngọ ngoạy để Diệp Thiến Nhi buông tay, cô có lời muốn nói với Hoắc Minh Dương: “Em mau buông chị ra, Diệp Thiến Nhi, mau buông chị ra.
Cô muốn nói với Hoắc Minh Dương rằng trong mấy năm qua cô đã nhớ anh rất nhiều, trong khoảnh khắc chết đi sống lại trên bàn phẫu thuật, cô rất nhớ anh. Cô muốn nói rằng năm đó chính Tô Thanh Anh hãm hại cô, cô không hề nói dối.
Muốn nói rằng cô đã thấy rất buồn bã, sốc và đau khổ như thế nào khi nhìn thấy mộ phần mà Hoắc Minh Dương xây cho cô…
Anh không lo lắng về bất cứ điều gì khác, cũng không quan tâm đến việc xây mộ cho cô, mà chỉ quan tâm rằng cô đã chết rồi, và nỗi lo lắng và trăn trở của anh về việc cô không thể quay lại khiến cô cảm thấy đau khổ không nguôi.
Cô không muốn Hoắc Minh Dương coi mình như đã chết, nhưng đây chỉ là những lời cô dám nói trng giấc mộng…
“Chị Phi, chị đừng làm loạn nữa, chị xem có bao nhiêu người đang nhìn chị kìa, hôm nay chị bị làm sao vậy.” Diệp Thiến Nhi vội vàng bảo Hà Vân Phi tỉnh táo lại, vì sợ một khi xúc động lên thì cô lại nói ra mọi chuyện.
Có nhiều lúc, ngay cả việc khiến Diệp Tĩnh Gia quên đi Hoắc Minh Dương cũng không được, thì những chuyện khác cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể nói trước được khi nào Hà Vân Phi sẽ vạch trân chuyện cô chính là Diệp Tĩnh Gia.
“Oa, không phải chị Phi thích sếp Dương đấy chứ, vậy ăn nói với chị Anh sao đây” Bọn họ đều biết tính tình của Tô Thanh Anh, không ai dám chọc cô ta cả, nếu vậy thì quả là kinh khủng, nhưng sau khi dẫm qua xui xẻo, thì trong lòng bọn họ đã hạ quyết tâm sẽ không để cho Tô Thanh Anh biết được chuyện này.
“Mọi người đừng nói bậy nữa, chị tôi uống nhiều rồi, nên nhìn nhầm sếp Dương thành người khác thôi.” Diệp Thiến Nhi vội vàng lên tiếng ngăn mạch suy nghĩ của họ lại, không biết chuyện gì đang xảy ra với người này nữa, cô luôn làm mấy việc không đâu, đã lớn đầu vậy rồi mà mà luôn gây họa cho cô ta.
“Sao vậy? Diệp Thiến Nhi. Chị thế này thì sao nào, ôi đau đầu quá.” Hà Vân Phi phản ứng lại, đột nhiên bị chị Anh đánh thức…
Người đó chính là động lực thúc đẩy để cô ủng hộ mình và tiếp tục trả thù.
“Chị không sao đấy chứ” Diệp Thiến Nhi không biết cô tỉnh táo thế nào, nên cô hỏi lại để xác nhận.
Hà Vân Phi gật đầu: “Không sao, trò tiếp theo nào” Ánh đèn mờ ảo, quán karaoke lại ồn ào, ít người biết chuyện vừa xảy ra, còn những người khác vẫn đang chơi Vui vẻ.
Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương lần lượt nhâm nhi thêm rượu.
Diệp Thiến Nhi cũng được mời đi khiêu vũ, chơi hò dô dô vui vẻ, dường như rất hòa hợp với không khí nơi đây.
“Nghiêm túc mà nói, tôi luôn thấy sếp Dương với luật sư Phi rất xứng đôi” Nhiều người ngồi tụm lại một nhóm và bắt đầu buôn chuyện.
Hà Vân Phi say như vậy và bị sếp Dương ôm vào lòng, sếp Dương cứ nhìn cô rồi cứ để cô nằm trong vòng †ay của mình.
Lời giải thích không thể đơn giản hơn.
“Chắc chắn rồi, tôi còn tưởng rằng người họ Tô kia sẽ không dễ dàng kết hôn với sếp Dương, làm bạn gái sếp Dương nhiều năm như vậy đâu, còn sếp Dương cũng chẳng có ý định cưới cô ta” Người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt tự hào nhìn vào cảnh tượng trước mắt, không biết cô ta đang cố ý hay vô ý nói ra câu đó.
“Hả, cô đừng nói là, mà là thật đấy, ngay cả khi bữa tiệc nhất định phải có bạn gái, thì sếp Dương mới dẫn theo Tô Thanh Anh” “Hơn nữa, tính khí Tô Thanh Anh xấu như vậy, là cô không biết đấy thôi, nghe nói trước đây khi vợ sếp Dương còn sống, thì đã có xích mích với Tô Thanh Anh rồi, trước đây Tô Thanh Anh là kẻ thứ ba. Nhưng bởi vì vợ cũ của sếp Dương nên cô ta mới không thể bàn, nhưng nếu như vậy thì sếp Dương cũng không ly hôn đâu. ” “Được rồi, mấy người nói chuyện này ra không sợ bị sếp Dương biết sẽ đuổi việc mấy người sao” Những người này quả nhiên to gan dám nói xấu Hoắc Minh Dương.
Sếp Dương này là một người bình thường sao? Anh biết dù nói thế nào đi nữa, thì Hoắc Minh Dương cũng không dễ dàng xử lý tốt nhiều việc như vậy.
Nhưng mà luôn cảm thấy sếp Dương không hứng thú mấy với Tô Thanh Anh , cũng không biết trực giác của cô ta có đúng hay không, mà luôn cảm thấy Diệp Tĩnh Gia có khả năng hơn, nhưng Tô Thanh Anh dù thế nào cũng không được.
“Cô đừng nói nữa, không biết ngày nào cô cũng suy nghĩ bậy bạ cái gì, cho dù sếp Dương ở cùng ai, thì cũng không phải là chuyện chúng ta có thể quản được.” Cũng đúng, bọn họ có nói gì cũng vô dụng, làm sao bọn họ có thể đoán được suy nghĩ của Hoắc Minh Dương được chứ.
Thà cứ dứt khoát buông bỏ là được rồi, không đoán nữa, càng đoán càng thấy mệt.
Hoắc Minh Dương thấy thời gian không còn sớm nữa, còn Tô Thanh Anh lại có vẻ mệt mỏi.
Anh ôm Hà Vân Phi đứng dậy: “Lát nữa hãy nói với em gái cô ấy một tiếng.
Nhân tiện, mọi người đưa em gái cô ấy về luôn đi, còn tôi sẽ đưa luật sư Phi về trước, mọi người cứ mua thoải mái, đêm nay tôi bao cả” Nhiều người trừng mắt đầy vẻ bất ngờ, sếp Dương làm như vậy có được xem là lượm xác không nhỉ? Trời ơi, rõ ràng đã dẫn đi rồi, nhìn theo bóng hình của Hoắc Minh Dương, cơ thể nhỏ bé của Hà Vân Phi được anh ôm chặt lấy.
Công chúa này thật xinh đẹp, thật là mong muốn quá đi! Hà Vân Phi không biết chuyện gì đang xảy ra, khi đối mặt với Hoắc Minh Dương, cô có nhiều lời rất muốn nói nhưng lại không thể nói ra được.
Cuối cùng thì cô cũng lấy được can đảm, nhưng lại bị người khác chặn mồm không nói được lời nào, một cảm giác mơ hồ, giống như trong vòng tay của Hoắc Minh Dương, giống như ở trong nhà họ Hoắc, cô đang ở trong phòng làm việc của Hoắc Minh Dương…
“Cô tỉnh rồi à?” Anh nói một tiếng mà không cần đáp lại.
Xem ra Hà Vân Phi có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cô không nói gì, mà chỉ cười một cách khó hiểu, dường như điều đó khiến anh có chút bối rối.
Dẫn theo Hà Vân Phi, thì anh không thể quay về nhà họ Hoắc được, anh liền tốc hành tìm một khách sạn gần đó và thuê một phòng hạng sang.
Hoắc Minh Dương vừa tắm rửa xong thì có chút mệt nên sau khi lau mặt cho cô, thì nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Hà Vân Phi ngơ ngác tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy thì đã cảm thấy có chút kỳ lạ, cô có một thứ cảm giác không diễn tả nổi, tóm lại là rất kỳ lạ.
Vừa mở mắt ra thì thấy sửng sốt: “Anh…
Cô bị sốc, cảm thấy sợ hãi không kiểm soát được mà lùi lại: “Anh đang làm gì vậy, sao anh lại ở đây” Trong vô thức, cô né tránh anh, người đàn ông này thật sự khiến cô hoảng hốt một phen..
“Anh làm thế này là sao vậy?” Cô có chút sợ hãi, không khỏi trốn tránh anh, không biết Hoắc Minh Dương đang xảy ra chuyện gì, luôn có cách khiến cô cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh không biết có rất nhiều chuyện cần phải trả lại vị trí cũ mới được sao.” Cô không biết nên nói gì, luôn cảm thấy dù sao một số việc bất luận như thế nào thì cũng cần phải có kết quả: “Nhìn anh thế này, tôi thật sự không biết nói anh như thế nào mới tốt đây: Rõ ràng có rất nhiều điều có thể có được câu trả lời đầy đủ và hài lòng, nhưng lâu ngày vẫn không tìm được câu trả lời phù hợp.
Xấu hổ nhất chính là việc cô nằm trên giường của Hoắc Minh Dương, nhưng hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Cô làm thế này là thế nào, giống như tôi nợ cô cái gì đó không bằng” Hoắc Minh Dương vừa mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Hà Vân Phi, hai tay ôm chặt lấy chiếc chăn bông vào trong ngực.
“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Cô có chút sợ câu trả lời mà Hoắc Minh Dương nói ra sẽ làm cô sợ hãi, nếu không chuẩn bị tâm lý tốt, thì trong lòng đầy lo lắng và khó chịu.
Không biết phải nói gì mới tốt, cô luôn cảm thấy có dự cảm gì đó không lành.
“Cô làm gì mà bối rối thế chứ, kỳ thực không có chuyện gì đâu, cô đừng lo lắng quá, nam nữ trưởng thành khó tránh chuyện lửa gần rơm rồi có ngày cũng cháy.’ Hoắc Minh Dương vừa nói xong, Hà Vân Phi liền sửng sốt, thế này mà còn nói là không có chuyện gì sao? “Việc cô khêu gợi thì tôi bằng lòng, sao lại nhìn tôi thế chứ, như thể tôi đã làm gì đó với cô không bằng” Anh không biết nên nói gì, nhìn vẻ mặt xấu hổ khó coi của Diệp Tĩnh Gia mà anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Tối hôm qua cô uống rất nhiều nên không nhớ được gì cả, cô dùng chân đá Hoắc Minh Dương hai cái khiến anh bật dậy: “Anh thực sự lợi dụng tôi khi tôi uống nhiều phải không?” “Làm ơn đi, cô có cái gì mà lợi dụng chứ, hơn nữa rõ ràng là cô, khi tôi định đi ngủ, thì cô còn lôi lôi kéo kéo tôi đấy chứ” Anh tỏ ý châm chọc mà nhìn cô, như thể đêm qua cô mới chính là người chủ động không bằng.
Lời của người đàn ông ấy khiến cô đỏ cả mặt.
Chương 240: Xấu hổ chết đi được
Hà Vân Phi có chút do dự, vẻ mặt như muốn bốc hỏa vậy, có chút bối rối, lại không biết làm thế nào mới tốt: “Mọi người đúng là vui vẻ quá mà làm lố lên rồi.” Cô quở trách mấy người đang la ó ôn ào, Hoắc Minh Dương không quan tâm tới mà tiếp tục uống rượu.
“Tôi không uống được nữa” Nhưng nhiều người thấy như vậy, thì khó mà quịt nợ được, thế là cô cũng uống rượu, cô cầm ly rượu lên uống một hơi với Hoặc Minh Dương, sau khi Hoắc Minh Dương uống cạn, thì ly rượu của cô vẫn không thấy ít đi chút nào.
“Không được, luật sư Phi, tửu lượng của cô kém quá, sếp uống cạn rôi kia” Vài người bắt đầu trêu chọc Hà Vân Phi, bình thường họ đều cảm thấy luật sư Phi rất nghiêm túc, nhưng bây giờ xem ra luật sư Phi cái gì cũng tốt. .
“Thật sự không biết cô nghĩ thế nào, cô như vậy rõ ràng là muốn nhìn thấy mọi người vui vẻ.
Cô hơi lo lắng, cô biết nên làm gì và không nên làm gì.
Cô sợ rằng nếu cứ như vậy thì sẽ rơi vào tầm mắt của Hoắc Minh Dương, trong khoảng thời gian cô rời xa Hoắc Minh Dương thì cô thực sự cảm thấy sống không bằng chết, Hoắc Minh Dương quả thật biết cách dễ dàng lay chuyển sợi dây trong lòng cô.
Để cô như diều đứt dây, cô không biết phải làm gì hay phải làm thế nào mới có thể khiến Hoắc Minh Dương tránh xa cô một chút, người đàn ông này có độc, khiến cô rơi vào vô thức.
“Được rồi, cô đừng nói mấy lời có có không không nữa, ta không quan tâm những cái gì khác, cô thử xem lại bản thân mình hiện tại đi, bất kể cô làm gì cũng đều không có cách để thay đổi những sự thật đã thành” Cô biết có rất nhiều chuyện là những chiếc cửa sổ không có bóng hình, có rất nhiêu thứ đều không thể vượt qua rào cản của quá khứ, trong lòng cô còn cố chấp, còn lạnh lùng, còn bất ngờ, và cả kinh ngạc.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh” Cô đột nhiên mở lời với Hoắc Minh Dương.
‘Sao vậy?” Diệp Thiến Nhi vội vàng kéo tay Diệp Tĩnh Gia, vì cô ta sợ cô sẽ nói ra điều gì đó khủng khiếp, một khi cô uống vào rồi thì sẽ dễ dãi nói ra mấy lời khủng khiếp, vì sợ rằng lát nữa cô sẽ nói ra chuyện đó: “Diệp Thiến Nhi, em cứ để chị nói, chị có chuyện muốn nói” Cô đang khóc, dường như có điều gì đó khó mà chịu đựng được, cô không thể nhịn được nữa, không dám quên đi, cũng không muốn buông bỏ.
Vốn dĩ cô thích Hoắc Minh Dương, loại cảm giác này không thể kiềm chế được, dù ngoài mặt cô tỏ ra rất bình tĩnh.
Nhưng trong lòng cô đã có câu trả lời, những cái tốt hay không tốt mà Hoắc Minh Dương đối với cô, mỗi một ân huệ của anh, và mỗi hành động bất ngờ của anh đều được cô ghi khắc trong lòng.
Người đàn ông như vậy bây giờ đang ở ngay trước mặt cô, nếu không nói ra, thì sau này cô sẽ không còn cơ hội nữa.
Cô mượn rượu để thổ lộ, nhưng bay giờ đã tỉnh rượu, và cô không còn can đảm nữa. Cô cố ngọ ngoạy để Diệp Thiến Nhi buông tay, cô có lời muốn nói với Hoắc Minh Dương: “Em mau buông chị ra, Diệp Thiến Nhi, mau buông chị ra.
Cô muốn nói với Hoắc Minh Dương rằng trong mấy năm qua cô đã nhớ anh rất nhiều, trong khoảnh khắc chết đi sống lại trên bàn phẫu thuật, cô rất nhớ anh. Cô muốn nói rằng năm đó chính Tô Thanh Anh hãm hại cô, cô không hề nói dối.
Muốn nói rằng cô đã thấy rất buồn bã, sốc và đau khổ như thế nào khi nhìn thấy mộ phần mà Hoắc Minh Dương xây cho cô…
Anh không lo lắng về bất cứ điều gì khác, cũng không quan tâm đến việc xây mộ cho cô, mà chỉ quan tâm rằng cô đã chết rồi, và nỗi lo lắng và trăn trở của anh về việc cô không thể quay lại khiến cô cảm thấy đau khổ không nguôi.
Cô không muốn Hoắc Minh Dương coi mình như đã chết, nhưng đây chỉ là những lời cô dám nói trng giấc mộng…
“Chị Phi, chị đừng làm loạn nữa, chị xem có bao nhiêu người đang nhìn chị kìa, hôm nay chị bị làm sao vậy.” Diệp Thiến Nhi vội vàng bảo Hà Vân Phi tỉnh táo lại, vì sợ một khi xúc động lên thì cô lại nói ra mọi chuyện.
Có nhiều lúc, ngay cả việc khiến Diệp Tĩnh Gia quên đi Hoắc Minh Dương cũng không được, thì những chuyện khác cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể nói trước được khi nào Hà Vân Phi sẽ vạch trân chuyện cô chính là Diệp Tĩnh Gia.
“Oa, không phải chị Phi thích sếp Dương đấy chứ, vậy ăn nói với chị Anh sao đây” Bọn họ đều biết tính tình của Tô Thanh Anh, không ai dám chọc cô ta cả, nếu vậy thì quả là kinh khủng, nhưng sau khi dẫm qua xui xẻo, thì trong lòng bọn họ đã hạ quyết tâm sẽ không để cho Tô Thanh Anh biết được chuyện này.
“Mọi người đừng nói bậy nữa, chị tôi uống nhiều rồi, nên nhìn nhầm sếp Dương thành người khác thôi.” Diệp Thiến Nhi vội vàng lên tiếng ngăn mạch suy nghĩ của họ lại, không biết chuyện gì đang xảy ra với người này nữa, cô luôn làm mấy việc không đâu, đã lớn đầu vậy rồi mà mà luôn gây họa cho cô ta.
“Sao vậy? Diệp Thiến Nhi. Chị thế này thì sao nào, ôi đau đầu quá.” Hà Vân Phi phản ứng lại, đột nhiên bị chị Anh đánh thức…
Người đó chính là động lực thúc đẩy để cô ủng hộ mình và tiếp tục trả thù.
“Chị không sao đấy chứ” Diệp Thiến Nhi không biết cô tỉnh táo thế nào, nên cô hỏi lại để xác nhận.
Hà Vân Phi gật đầu: “Không sao, trò tiếp theo nào” Ánh đèn mờ ảo, quán karaoke lại ồn ào, ít người biết chuyện vừa xảy ra, còn những người khác vẫn đang chơi Vui vẻ.
Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương lần lượt nhâm nhi thêm rượu.
Diệp Thiến Nhi cũng được mời đi khiêu vũ, chơi hò dô dô vui vẻ, dường như rất hòa hợp với không khí nơi đây.
“Nghiêm túc mà nói, tôi luôn thấy sếp Dương với luật sư Phi rất xứng đôi” Nhiều người ngồi tụm lại một nhóm và bắt đầu buôn chuyện.
Hà Vân Phi say như vậy và bị sếp Dương ôm vào lòng, sếp Dương cứ nhìn cô rồi cứ để cô nằm trong vòng †ay của mình.
Lời giải thích không thể đơn giản hơn.
“Chắc chắn rồi, tôi còn tưởng rằng người họ Tô kia sẽ không dễ dàng kết hôn với sếp Dương, làm bạn gái sếp Dương nhiều năm như vậy đâu, còn sếp Dương cũng chẳng có ý định cưới cô ta” Người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt tự hào nhìn vào cảnh tượng trước mắt, không biết cô ta đang cố ý hay vô ý nói ra câu đó.
“Hả, cô đừng nói là, mà là thật đấy, ngay cả khi bữa tiệc nhất định phải có bạn gái, thì sếp Dương mới dẫn theo Tô Thanh Anh” “Hơn nữa, tính khí Tô Thanh Anh xấu như vậy, là cô không biết đấy thôi, nghe nói trước đây khi vợ sếp Dương còn sống, thì đã có xích mích với Tô Thanh Anh rồi, trước đây Tô Thanh Anh là kẻ thứ ba. Nhưng bởi vì vợ cũ của sếp Dương nên cô ta mới không thể bàn, nhưng nếu như vậy thì sếp Dương cũng không ly hôn đâu. ” “Được rồi, mấy người nói chuyện này ra không sợ bị sếp Dương biết sẽ đuổi việc mấy người sao” Những người này quả nhiên to gan dám nói xấu Hoắc Minh Dương.
Sếp Dương này là một người bình thường sao? Anh biết dù nói thế nào đi nữa, thì Hoắc Minh Dương cũng không dễ dàng xử lý tốt nhiều việc như vậy.
Nhưng mà luôn cảm thấy sếp Dương không hứng thú mấy với Tô Thanh Anh , cũng không biết trực giác của cô ta có đúng hay không, mà luôn cảm thấy Diệp Tĩnh Gia có khả năng hơn, nhưng Tô Thanh Anh dù thế nào cũng không được.
“Cô đừng nói nữa, không biết ngày nào cô cũng suy nghĩ bậy bạ cái gì, cho dù sếp Dương ở cùng ai, thì cũng không phải là chuyện chúng ta có thể quản được.” Cũng đúng, bọn họ có nói gì cũng vô dụng, làm sao bọn họ có thể đoán được suy nghĩ của Hoắc Minh Dương được chứ.
Thà cứ dứt khoát buông bỏ là được rồi, không đoán nữa, càng đoán càng thấy mệt.
Hoắc Minh Dương thấy thời gian không còn sớm nữa, còn Tô Thanh Anh lại có vẻ mệt mỏi.
Anh ôm Hà Vân Phi đứng dậy: “Lát nữa hãy nói với em gái cô ấy một tiếng.
Nhân tiện, mọi người đưa em gái cô ấy về luôn đi, còn tôi sẽ đưa luật sư Phi về trước, mọi người cứ mua thoải mái, đêm nay tôi bao cả” Nhiều người trừng mắt đầy vẻ bất ngờ, sếp Dương làm như vậy có được xem là lượm xác không nhỉ? Trời ơi, rõ ràng đã dẫn đi rồi, nhìn theo bóng hình của Hoắc Minh Dương, cơ thể nhỏ bé của Hà Vân Phi được anh ôm chặt lấy.
Công chúa này thật xinh đẹp, thật là mong muốn quá đi! Hà Vân Phi không biết chuyện gì đang xảy ra, khi đối mặt với Hoắc Minh Dương, cô có nhiều lời rất muốn nói nhưng lại không thể nói ra được.
Cuối cùng thì cô cũng lấy được can đảm, nhưng lại bị người khác chặn mồm không nói được lời nào, một cảm giác mơ hồ, giống như trong vòng tay của Hoắc Minh Dương, giống như ở trong nhà họ Hoắc, cô đang ở trong phòng làm việc của Hoắc Minh Dương…
“Cô tỉnh rồi à?” Anh nói một tiếng mà không cần đáp lại.
Xem ra Hà Vân Phi có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cô không nói gì, mà chỉ cười một cách khó hiểu, dường như điều đó khiến anh có chút bối rối.
Dẫn theo Hà Vân Phi, thì anh không thể quay về nhà họ Hoắc được, anh liền tốc hành tìm một khách sạn gần đó và thuê một phòng hạng sang.
Hoắc Minh Dương vừa tắm rửa xong thì có chút mệt nên sau khi lau mặt cho cô, thì nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Hà Vân Phi ngơ ngác tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy thì đã cảm thấy có chút kỳ lạ, cô có một thứ cảm giác không diễn tả nổi, tóm lại là rất kỳ lạ.
Vừa mở mắt ra thì thấy sửng sốt: “Anh…
Cô bị sốc, cảm thấy sợ hãi không kiểm soát được mà lùi lại: “Anh đang làm gì vậy, sao anh lại ở đây” Trong vô thức, cô né tránh anh, người đàn ông này thật sự khiến cô hoảng hốt một phen..
“Anh làm thế này là sao vậy?” Cô có chút sợ hãi, không khỏi trốn tránh anh, không biết Hoắc Minh Dương đang xảy ra chuyện gì, luôn có cách khiến cô cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh không biết có rất nhiều chuyện cần phải trả lại vị trí cũ mới được sao.” Cô không biết nên nói gì, luôn cảm thấy dù sao một số việc bất luận như thế nào thì cũng cần phải có kết quả: “Nhìn anh thế này, tôi thật sự không biết nói anh như thế nào mới tốt đây: Rõ ràng có rất nhiều điều có thể có được câu trả lời đầy đủ và hài lòng, nhưng lâu ngày vẫn không tìm được câu trả lời phù hợp.
Xấu hổ nhất chính là việc cô nằm trên giường của Hoắc Minh Dương, nhưng hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Cô làm thế này là thế nào, giống như tôi nợ cô cái gì đó không bằng” Hoắc Minh Dương vừa mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Hà Vân Phi, hai tay ôm chặt lấy chiếc chăn bông vào trong ngực.
“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Cô có chút sợ câu trả lời mà Hoắc Minh Dương nói ra sẽ làm cô sợ hãi, nếu không chuẩn bị tâm lý tốt, thì trong lòng đầy lo lắng và khó chịu.
Không biết phải nói gì mới tốt, cô luôn cảm thấy có dự cảm gì đó không lành.
“Cô làm gì mà bối rối thế chứ, kỳ thực không có chuyện gì đâu, cô đừng lo lắng quá, nam nữ trưởng thành khó tránh chuyện lửa gần rơm rồi có ngày cũng cháy.’ Hoắc Minh Dương vừa nói xong, Hà Vân Phi liền sửng sốt, thế này mà còn nói là không có chuyện gì sao? “Việc cô khêu gợi thì tôi bằng lòng, sao lại nhìn tôi thế chứ, như thể tôi đã làm gì đó với cô không bằng” Anh không biết nên nói gì, nhìn vẻ mặt xấu hổ khó coi của Diệp Tĩnh Gia mà anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Tối hôm qua cô uống rất nhiều nên không nhớ được gì cả, cô dùng chân đá Hoắc Minh Dương hai cái khiến anh bật dậy: “Anh thực sự lợi dụng tôi khi tôi uống nhiều phải không?” “Làm ơn đi, cô có cái gì mà lợi dụng chứ, hơn nữa rõ ràng là cô, khi tôi định đi ngủ, thì cô còn lôi lôi kéo kéo tôi đấy chứ” Anh tỏ ý châm chọc mà nhìn cô, như thể đêm qua cô mới chính là người chủ động không bằng.
Lời của người đàn ông ấy khiến cô đỏ cả mặt.
Bình luận facebook