Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-281
Chương 281
Chương 281: Sóng gió từ hôn
Hôm nay bà Hoắc nhận được điện thoại từ Tô Thanh Anh thì bắt đầu nổi trận lôi đình, bây giờ Hoắc Minh Dương coi trời bằng vung rồi nên chẳng xem người mẹ này ra gì nữa: ‘Con xem người mẹ thành cái gì thế? Rốt cuộc trong mắt con có còn mẹ hay không?” Bà Hoắc nói xong lập tức đập mạnh bàn trà phát ra tiếng vang lớn.
“Mẹ, mong mẹ bớt giận.” Anh vội vàng dỗ dành bà Hoắc nguôi giận, anh biết bà đã chịu một kích thích rất lớn, bà là người thích sĩ diện nên chắc chắn sẽ không cho phép.
“Con bảo mẹ nguôi giận thế nào được? Con nhìn lại những hành động của con xem” Bà nhanh chóng bày ra tất cả mọi chuyện trước mặt Hoắc Minh Dương: “Chúng ta thiếu nhà họ Tô bao nhiêu mà nói, bây giờ con lại muốn hủy hôn lễ để cưới một người từng kết hôn có con riêng, em bảo nhà họ Hoắc này phải để mặt mũi đi đâu” “Con cũng là người từng ly hôn đấy thôi, tại sao con không thể chọn một người phụ nữ từng kết hôn?” Anh không thích bà Hoắc nói về Hà Vân Phi như thể, trong lòng anh là vô vàn sự khó chịu và nhất quyết phải bảo vệ Hà Vân Phi.
Thái độ của Hoắc Minh Dương thế này mà bảo là không cảm động thì chắc là giả, một người đàn ông có thể làm được đến mức này vì mình cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cô đứng ra, kiên định nhìn bà Hoắc nói: “Bác gái, con không biết là bây giờ bác đang nghĩ thế nào vệ con nhưng con có thể nói rõ cho bác biết rằng con thích Hoắc Minh Dương, con muốn được ở bên anh ấy. Chỉ một câu đơn giản như thế thôi, Đại Bảo đã được chị Tiết đưa lên lầu ngủ rồi nên cô có nói gì cũng không sao cả, không cần lo lắng sẽ tạo ảnh hưởng gì đó không tốt với đứa nhỉ.
Luật sư Phi, tôi mời cô vệ công ty để nhờ cô giúp đỡ giải quyết một số vấn đề chứ không có bảo cô tới gả vào nhà họ Hoắc chúng tôi, phá hỏng các mối quan hệ của nhà họ Hoäc này.” Bà Hoắc nói đầy hùng hồn và lý lẽ, bà thật sự hận cái thái độ bây giờ của Hà Vân Phi.
Cô gái này cứ làm luật sư rồi ngoan ngoãn giải quyết công việc cho Hoắc Minh Dương đi, chứ làm con dâu nhà họ Hoắc này thì vẫn còn chưa đủ.
“Anh là đồ vô lại. . .” Thiên Tình bị anh hỏi như vậy, cơ hồ mới chợt tỉnh lại, cô vung tay, tát vào mặt An Gia Khải “bốp” một cái,
Có thể là do cô say rượu không còn sức, một bạt tai này cũng không mạnh lắm, nhưng ngay lập tức làm An Gia Khải ngớ ra, theo bản năng anh sờ sờ lên mặt, có chút hơi đau, không khỏi xoay người muốn đi.
Anh sống đã 28 tuổi, đừng nói một bạt tai, đến một đầu ngón tay cũng chưa từng bị người khác động vào nữa là…!
Thiên Tình làm bộ dáng ầm ĩ một chút như vậy, trong bụng lại bắt đầu trở nên quay cuồng . Cô cúi người, nôn thốc nôn tháo ngay bên ngoài cửa quán ăn đêm. . .
An Gia Khải nhíu mi, sự tức giận khiến anh muốn bỏ đi luôn cho xong. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng cô nôn khó chịu như vậy, anh có chút đau lòng.
Người con gái này là một bộ phận không thể thiếu trong đời anh, đã đưa ra lựa chọn rồi thì không thể chọn lại thêm lần nào nữa.
“Con đừng để người phụ nữ này lừa gạt mình, mẹ không tin nó chẳng có âm mưu gì khi lựa chọn đến với con” Có thể đẩy Tô Thanh Anh đi trong thời gian ngắn và nhanh chóng nhận được sự ưu ái yêu thương từ Hoắc Minh Dương thì chắc hẳn người phụ nữ này cũng không phải là hạng xoàng, không cần phải bàn đến những điều khác, âm mưu thôi là đủ nhiều rồi.
“Xin lỗi mẹ, con đã khiến mẹ phải thất vọng rồi, không cần biết mọi chuyện thế nào con cũng phải thực hiện cho bằng được lựa chọn của mình” Anh nói cho hết lời, hoàn toàn không hề sợ hãi nói với bà Hoắc, không một người nào có thể nói xấu về Hà Vân Phi, điều đó khiến bà Hoắc choáng váng.
Hà Vân Phi này đúng là cao tay, bình thường bà đã thấy cô gái này giống với Diệp Tĩnh Gia, bây giờ cô lại bỏ bùa mê thuốc lý gì đó khiến Hoắc Minh Dương điên đảo tâm hồn thế này, bà muốn biết rõ người phụ nữ này rốt cuộc là ai.
“Cô là người Diệp Tĩnh Gia đưa tới để hại nhà họ Hoắc chúng tôi đúng không? Cô đúng là thứ hồ ly tinh hại người.” Lời bà Hoắc nói đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng Hà Vân Phi, chuyện năm đó không thể nào trôi qua dễ dàng như vậy được, dù có chết cô cũng không bao giờ quên mình đã từng trải qua những gì, nếu không có bà Hoắc nhắc nhở thì cô đã quên mất mục đích mình trở về đây sau những ngày cố gắng kiên trì như thế, đó là trả thù! “Được rồi, nếu bà Hoắc đã không tin tôi như thế thì tôi cũng không thể nói gì hơn, tôi có thể hiểu được không một người mẹ nào sẽ đồng ý với chuyện này.” Cô nói cực kì lý lẽ.
Thế nhưng cô lại khá tò mò, người nhà họ Hoắc thích đứng trên sân khấu nói như thế ư, sao không làm ầm lên cho mọi người cùng biết luôn đi.
Để bầu không khí bây giờ trở nên xấu hổ hơn chút nữa? “Con lên lầu đây. Nói xong bèn đi tới kéo Hà Vân Phi để lên lầu nhưng vừa chạm tay tới đã bị Hà Vân Phi gạt ra: “Thật lòng xin lỗi, chúng ta không hợp với nhau lắm đâu.” Thích nhưng vẫn chối đây đẩy, cô từ chối Hoắc Minh Dương trước mặt bà Hoắc thế này khiến mọi thứ lại càng trở nên gượng chịu như vậy, anh có chút đau lòng.
Cầm khăn tay bịt mũi mũi, anh đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô: “Nhìn xem, tại em uống rượu nhiều như thế nên bây giờ mới nổi lên sự khó chịu này đấy.”
Thiên Tình nôn xong liền cảm thấy dễ chịu rất nhiều, cô lấy khăn tay lau miệng. An Gia Khải đi mua nước quay trở về đưa cho cô một chai nước nhỏ.
Thu dọn xong xuôi, sự yếu đuối của Thiên Tình đã hết sạch, cô lại bắt đầu hùng hổ lườm anh: “Tôi uống rượu của tôi, ai cần anh lo… Chưa nghe ai nói ông chủ không cho thư ký uống rượu nhé!”
“Thân Thiên Tình, em lại muốn tranh luận với tôi hả, cứ thử xem!” An Gia Khải cũng có chút giận, cô nhóc kia thật sự bướng bỉnh qua sức tưởng tượng. Thân Tống Hạo nuông chiều cô thành như vậy, anh cũng không nên chiều theo cô như thế mới đúng. Cho dù có cưng chiều cô thế nào đi chăng nữa cũng không đáng kể gì. Nhưng mà từ bây giờ, chính xác là anh muốn cô từ bỏ việc uống rượu, sau này cũng không được quay trở lại tới quán ăn đêm!
“Hà Vân Phi, anh đã nói đến vậy rồi mà em lại muốn đổi ý vì lời nói của người khác ư?” Cả bà Hoắc cũng trở thành người khác trong miệng anh, Hà Vân Phi không biết có nên tin miệng người đàn ông này nói không nữa.
Cô thoáng do dự rồi cuối cùng tránh né môi anh: “Xin lỗi, em cũng không biết nên tin ai mới đúng, đáp án mọi người nói cho em biết hoàn toàn khác nhau” Đó chính là vấn đề khó khăn nhất, cô không còn lập trường riêng của mình nữa rồi. Lữ Hoàng Trung cũng không thể cho cô một lời khuyên nào, bây giờ có vẻ anh ta cũng đang lao đầu vào cái vực sâu nào đó không cách nào thoát ra được.
Hoắc Minh Dương chính là người đã tạo ra cái hầm để cô ngoan ngoãn nhảy vào, chờ cô được anh cứu ra.
“Anh không cần biết em nghĩ thế nào nhưng bây giờ đã không còn đường lui dành cho em nữa rồi” Chuyện đã đến nước này thì không có lý do gì phải làm thêm những chuyện vớ vẩn gì để gây rối suy nghĩ trong lòng anh nữa: “Nói cho anh biết em có muốn ở bên anh không?” Cả Hoắc Minh Dương cũng cảm thấy do dự, thật ra anh muốn hỏi là em có yêu anh hay không thế nhưng cuối cùng lại thành em có muốn ở bên anh hay không.
Có lẽ , ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra rằng trong tiềm thức, hắn đã là kẻ yếu.
“Được rồi, em muốn về nghỉ ngơi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi” Hà Vân Phi nói xong lập tức vùng vấy ra khỏi trói buộc của Hoắc Minh Dương, trước khi ra khỏi cửa, cô nắm chặt tay nắm cửa và do dự mãi vẫn không đi.
Giống như đêm nay, nếu như anh không ngẫu nhiên gặp được cô, chẳng phải cô sẽ bị người khác chiếm tiện nghi, ăn sạch sành sanh hay sao?
Càng nghĩ anh càng cảm thấy tình hình xảy ra càng trở nên nghiêm trọng, anh tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng cho cô gái nhỏ như vậy được nữa.
“Nếu anh thích tranh luận thì tôi sẽ tranh luận với anh, người nào quy định thư ký không thể tranh luận với ông chủ đây !” Thiên Tình hung hăng trừng mắt nhìn anh rồi quay mặt đi. Đi được vài bước, cô lại quay sang vừa bực vừa hận lườm nguýt anh: “An Gia Khải, vừa rồi anh lại dám bất lịch sự với tôi, tôi sẽ mách với ba tôi, để ba đập cho anh một trận tơi bời cho bõ ghét!
Không cần biết nó là thật hay là giả thì cô cũng đã cố gắng thừa nhận một chuyện mà ban đầu còn chẳng dám chấp nhận nó.
Đó là điều Hoắc Minh Dương cảm thấy khá trận trọng.
“Được rồi, em về nghe ngơi đi” Hôm nay anh quá mệt mỏi rồi nên cũng không có bao nhiêu sức lực để quan tâm tới cảm xúc của Hà Vân Phi, không nói đến những chuyện khác, chỉ xét đến Tô Thanh Anh thôi thì biểu hiện của cô ta hôm nay đã khiến anh cảm thấy áp lực.
Bây giờ anh là người có lỗi với nhà họ Tô nên phải nghĩ ra cách gì đó để bồi thường cho họ, nếu không sẽ chẳng ra thể thống gì.
Tranh thủ lúc Hà Vân Phi đi rồi, anh đi thẳng xuống lầu tìm mẹ mình.
Bà Hoắc vẫn ngồi đó, bố Hoắc thì liên tục an ủi bên cạnh. Nhìn cảnh tượng trước trước, Hoắc Minh Dương không bước tới.
“Bà cũng biết tính tình thằng Minh Dương rồi mà, bà nói chuyện với nó có tác dụng gì không? Đừng nói là bà, cái tính của nó thì ai nói cũng như không thôi, lần trước nó nghe lời bà cưới Diệp Tĩnh Gia là biết ơn trời đất dữ lắm rồi” Ông vội vàng an ủi vợ mình, không muốn nhìn bà khó chịu như thế. Ông thở dài, dỗ một người phụ nữ năm mươi tuổi có độ khó khá cao, so với công việc ông từng làm thì khó hơn gấp trăm lần.
“Sao ông cũng che chở cái con Hà Vân Phi đó thế nhỉ? Ông bảo tôi phải đối mặt với nhà họ Tô thế nào bây giờ?” Bây giờ Tô Thanh Anh đang bệnh nặng trên giường vì Hoắc Minh Dương, bây giờ lại gây ra thêm chuyện này nữa.
“Con bé Thanh Anh đó hiểu chuyện lắm mà, nó sẽ biết phân biệt đúng sao và tốt xấu trong đó thôi. Nếu Minh Dương đồng ý thì tôi cũng cho nó cưới con bé nhưng bây giờ vấn đề là Hoắc Minh Dương không muốn cưới mà” Ông là bố người ta mà phải lo sứt đầu mẻ trán, nói cỡ nào cũng không có tác dụng, Hoắc Minh Dương sẽ không nghe lời.
“Ông đừng có ở đây nói suông với tôi, nhìn lại xem con bé Tô Thanh Anh đó thành ra thế nào rồi, làm sao tôi nỡ nhẫn tâm nói với nhà họ Tô? Ông không biết là tối nay con bé Tô Thanh Anh đó gọi cho tôi khóc lóc thảm thương thế nào đâu, ôi tim tôi…” Bà Hoắc tựa đầu lên vai chồng mình bắt đầu khóc nấc lên, bất lực biết nhường nào.
Thấy Hoắc Minh Dương đi sai đường nhưng không thể dẫn anh về lại cho đúng.
“Tô Thanh Anh có thể ở bên cạnh Hoắc Minh Dương lâu như thế và vẫn giữ được vị trí đó cũng là người không hề đơn giản, sao bà lại nặng bên này nhẹ bên kia thế?” Cuối cùng vẫn phải thiên vị con trai mình hơn, ông cảm thấy Hoắc Minh Dương ở bên người nào cũng được cả, vấn đề là Hoắc Minh Dương lựa chọn thế nào thôi.
“Tô Thanh Anh có thể ở bên Minh Dương nhiều năm như thế vì nó thích Minh Dương, thế nhưng cái con bé Hà Vân Phi đó thì sao? Tôi không biết gì về nó cả, nó chẳng có một tí thông tin gốc gác nào, điều tra biết bao nhiêu lâu mà vẫn không tra được gì thì làm sao tôi yên tâm được.” Từ khoảnh khắc nhận ra Hoắc Minh Dương có suy nghĩ lệch lạc thì bà đã bắt tay vào việc điều tra Hà Vân Phỉ nhưng kết quả là chẳng có gì.
Bây giờ Hoắc Minh Dương lại đột ngột đòi kết hôn, sau đó lại đòi từ hôn vì một người phụ nữ như Hà Vân Phi.
“Ông đừng nói với tôi là cái gì cũng để cho Hoắc Minh Dương tự giải quyết, tính tình con trai ông thế nào chẳng lẽ ông lại không biết? Chắc chắn là nó bị người ta ăn tươi nuốt sống rồi” Bà hiểu rất rõ Hoắc Minh Dương, bây giờ anh bị Hà Vân Phi bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi: “Tôi không bao giờ đồng ý đâu, ôi tim tôi, khó chịu chết đi được.” “Tôi cũng không biết phải nói gì với bà bây giờ nữa, bà cũng hiểu rõ tính thằng Minh Dương rồi, ngày nào cũng cãi nhau tới lui với nó có được cái gì đâu” Lớn từng này tuổi đầu rồi mà thấy vợ vẫn còn lo lắng cho con như thế khiến ông cũng bắt đầu lo cho Hoắc Minh Dương.
Có rất nhiều chuyện đã không đến lượt ông với vợ ông phải quan tâm nữa, cứ để anh tự giải quyết là xong.
“Làm sao mà để mặc cho nó giải quyết được? Chắc nó chết mất thôi. Nó xử lý được đống công việc chất chồng ở công ty nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ.” Ngàn lẻ một lý do lo lắng cho con trai, sợ Hoắc Minh Dương bị lừa dối tình cảm nên dù chồng bà có nói thế nào bà cũng không yên tâm: “Minh Dương có thể giải quyết được rất nhiều thứ nhưng chuyện tình cảm thì không?”
Ông vươn tay đẩy đẩy, đến lúc phải về nghỉ ngơi rồi, ngồi ở đây mãi cũng chẳng được tích sự gì: “Đi về nghỉ ngơi thôi” “Được rồi, bà không cần phải tự trách mình như thế nữa. Có những chuyện bà muốn thế nào là được thế đó, cả mọi người đều không trách bà” Thấy hai người sắp lên lầu ngủ, Hoắc Minh Dương đứng ra ngăn cản.
“Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ” Anh nói xong thì bà Hoắc cũng giật mình nhìn anh: “Tại sao con lại…: “Thật lòng xin lỗi, con xuống để báo với mẹ thôi.” Lần này anh đã quyết định mình phải làm những gì khi xuống đây, nếu không anh đã chẳng kiên quyết như thế. Anh biết rõ tất cả mọi thứ đều rất khó thay đổi vào giờ phút này nhưng anh lại muốn kiên trì thêm một chút.
Chương 281: Sóng gió từ hôn
Hôm nay bà Hoắc nhận được điện thoại từ Tô Thanh Anh thì bắt đầu nổi trận lôi đình, bây giờ Hoắc Minh Dương coi trời bằng vung rồi nên chẳng xem người mẹ này ra gì nữa: ‘Con xem người mẹ thành cái gì thế? Rốt cuộc trong mắt con có còn mẹ hay không?” Bà Hoắc nói xong lập tức đập mạnh bàn trà phát ra tiếng vang lớn.
“Mẹ, mong mẹ bớt giận.” Anh vội vàng dỗ dành bà Hoắc nguôi giận, anh biết bà đã chịu một kích thích rất lớn, bà là người thích sĩ diện nên chắc chắn sẽ không cho phép.
“Con bảo mẹ nguôi giận thế nào được? Con nhìn lại những hành động của con xem” Bà nhanh chóng bày ra tất cả mọi chuyện trước mặt Hoắc Minh Dương: “Chúng ta thiếu nhà họ Tô bao nhiêu mà nói, bây giờ con lại muốn hủy hôn lễ để cưới một người từng kết hôn có con riêng, em bảo nhà họ Hoắc này phải để mặt mũi đi đâu” “Con cũng là người từng ly hôn đấy thôi, tại sao con không thể chọn một người phụ nữ từng kết hôn?” Anh không thích bà Hoắc nói về Hà Vân Phi như thể, trong lòng anh là vô vàn sự khó chịu và nhất quyết phải bảo vệ Hà Vân Phi.
Thái độ của Hoắc Minh Dương thế này mà bảo là không cảm động thì chắc là giả, một người đàn ông có thể làm được đến mức này vì mình cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cô đứng ra, kiên định nhìn bà Hoắc nói: “Bác gái, con không biết là bây giờ bác đang nghĩ thế nào vệ con nhưng con có thể nói rõ cho bác biết rằng con thích Hoắc Minh Dương, con muốn được ở bên anh ấy. Chỉ một câu đơn giản như thế thôi, Đại Bảo đã được chị Tiết đưa lên lầu ngủ rồi nên cô có nói gì cũng không sao cả, không cần lo lắng sẽ tạo ảnh hưởng gì đó không tốt với đứa nhỉ.
Luật sư Phi, tôi mời cô vệ công ty để nhờ cô giúp đỡ giải quyết một số vấn đề chứ không có bảo cô tới gả vào nhà họ Hoắc chúng tôi, phá hỏng các mối quan hệ của nhà họ Hoäc này.” Bà Hoắc nói đầy hùng hồn và lý lẽ, bà thật sự hận cái thái độ bây giờ của Hà Vân Phi.
Cô gái này cứ làm luật sư rồi ngoan ngoãn giải quyết công việc cho Hoắc Minh Dương đi, chứ làm con dâu nhà họ Hoắc này thì vẫn còn chưa đủ.
“Anh là đồ vô lại. . .” Thiên Tình bị anh hỏi như vậy, cơ hồ mới chợt tỉnh lại, cô vung tay, tát vào mặt An Gia Khải “bốp” một cái,
Có thể là do cô say rượu không còn sức, một bạt tai này cũng không mạnh lắm, nhưng ngay lập tức làm An Gia Khải ngớ ra, theo bản năng anh sờ sờ lên mặt, có chút hơi đau, không khỏi xoay người muốn đi.
Anh sống đã 28 tuổi, đừng nói một bạt tai, đến một đầu ngón tay cũng chưa từng bị người khác động vào nữa là…!
Thiên Tình làm bộ dáng ầm ĩ một chút như vậy, trong bụng lại bắt đầu trở nên quay cuồng . Cô cúi người, nôn thốc nôn tháo ngay bên ngoài cửa quán ăn đêm. . .
An Gia Khải nhíu mi, sự tức giận khiến anh muốn bỏ đi luôn cho xong. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng cô nôn khó chịu như vậy, anh có chút đau lòng.
Người con gái này là một bộ phận không thể thiếu trong đời anh, đã đưa ra lựa chọn rồi thì không thể chọn lại thêm lần nào nữa.
“Con đừng để người phụ nữ này lừa gạt mình, mẹ không tin nó chẳng có âm mưu gì khi lựa chọn đến với con” Có thể đẩy Tô Thanh Anh đi trong thời gian ngắn và nhanh chóng nhận được sự ưu ái yêu thương từ Hoắc Minh Dương thì chắc hẳn người phụ nữ này cũng không phải là hạng xoàng, không cần phải bàn đến những điều khác, âm mưu thôi là đủ nhiều rồi.
“Xin lỗi mẹ, con đã khiến mẹ phải thất vọng rồi, không cần biết mọi chuyện thế nào con cũng phải thực hiện cho bằng được lựa chọn của mình” Anh nói cho hết lời, hoàn toàn không hề sợ hãi nói với bà Hoắc, không một người nào có thể nói xấu về Hà Vân Phi, điều đó khiến bà Hoắc choáng váng.
Hà Vân Phi này đúng là cao tay, bình thường bà đã thấy cô gái này giống với Diệp Tĩnh Gia, bây giờ cô lại bỏ bùa mê thuốc lý gì đó khiến Hoắc Minh Dương điên đảo tâm hồn thế này, bà muốn biết rõ người phụ nữ này rốt cuộc là ai.
“Cô là người Diệp Tĩnh Gia đưa tới để hại nhà họ Hoắc chúng tôi đúng không? Cô đúng là thứ hồ ly tinh hại người.” Lời bà Hoắc nói đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng Hà Vân Phi, chuyện năm đó không thể nào trôi qua dễ dàng như vậy được, dù có chết cô cũng không bao giờ quên mình đã từng trải qua những gì, nếu không có bà Hoắc nhắc nhở thì cô đã quên mất mục đích mình trở về đây sau những ngày cố gắng kiên trì như thế, đó là trả thù! “Được rồi, nếu bà Hoắc đã không tin tôi như thế thì tôi cũng không thể nói gì hơn, tôi có thể hiểu được không một người mẹ nào sẽ đồng ý với chuyện này.” Cô nói cực kì lý lẽ.
Thế nhưng cô lại khá tò mò, người nhà họ Hoắc thích đứng trên sân khấu nói như thế ư, sao không làm ầm lên cho mọi người cùng biết luôn đi.
Để bầu không khí bây giờ trở nên xấu hổ hơn chút nữa? “Con lên lầu đây. Nói xong bèn đi tới kéo Hà Vân Phi để lên lầu nhưng vừa chạm tay tới đã bị Hà Vân Phi gạt ra: “Thật lòng xin lỗi, chúng ta không hợp với nhau lắm đâu.” Thích nhưng vẫn chối đây đẩy, cô từ chối Hoắc Minh Dương trước mặt bà Hoắc thế này khiến mọi thứ lại càng trở nên gượng chịu như vậy, anh có chút đau lòng.
Cầm khăn tay bịt mũi mũi, anh đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô: “Nhìn xem, tại em uống rượu nhiều như thế nên bây giờ mới nổi lên sự khó chịu này đấy.”
Thiên Tình nôn xong liền cảm thấy dễ chịu rất nhiều, cô lấy khăn tay lau miệng. An Gia Khải đi mua nước quay trở về đưa cho cô một chai nước nhỏ.
Thu dọn xong xuôi, sự yếu đuối của Thiên Tình đã hết sạch, cô lại bắt đầu hùng hổ lườm anh: “Tôi uống rượu của tôi, ai cần anh lo… Chưa nghe ai nói ông chủ không cho thư ký uống rượu nhé!”
“Thân Thiên Tình, em lại muốn tranh luận với tôi hả, cứ thử xem!” An Gia Khải cũng có chút giận, cô nhóc kia thật sự bướng bỉnh qua sức tưởng tượng. Thân Tống Hạo nuông chiều cô thành như vậy, anh cũng không nên chiều theo cô như thế mới đúng. Cho dù có cưng chiều cô thế nào đi chăng nữa cũng không đáng kể gì. Nhưng mà từ bây giờ, chính xác là anh muốn cô từ bỏ việc uống rượu, sau này cũng không được quay trở lại tới quán ăn đêm!
“Hà Vân Phi, anh đã nói đến vậy rồi mà em lại muốn đổi ý vì lời nói của người khác ư?” Cả bà Hoắc cũng trở thành người khác trong miệng anh, Hà Vân Phi không biết có nên tin miệng người đàn ông này nói không nữa.
Cô thoáng do dự rồi cuối cùng tránh né môi anh: “Xin lỗi, em cũng không biết nên tin ai mới đúng, đáp án mọi người nói cho em biết hoàn toàn khác nhau” Đó chính là vấn đề khó khăn nhất, cô không còn lập trường riêng của mình nữa rồi. Lữ Hoàng Trung cũng không thể cho cô một lời khuyên nào, bây giờ có vẻ anh ta cũng đang lao đầu vào cái vực sâu nào đó không cách nào thoát ra được.
Hoắc Minh Dương chính là người đã tạo ra cái hầm để cô ngoan ngoãn nhảy vào, chờ cô được anh cứu ra.
“Anh không cần biết em nghĩ thế nào nhưng bây giờ đã không còn đường lui dành cho em nữa rồi” Chuyện đã đến nước này thì không có lý do gì phải làm thêm những chuyện vớ vẩn gì để gây rối suy nghĩ trong lòng anh nữa: “Nói cho anh biết em có muốn ở bên anh không?” Cả Hoắc Minh Dương cũng cảm thấy do dự, thật ra anh muốn hỏi là em có yêu anh hay không thế nhưng cuối cùng lại thành em có muốn ở bên anh hay không.
Có lẽ , ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra rằng trong tiềm thức, hắn đã là kẻ yếu.
“Được rồi, em muốn về nghỉ ngơi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi” Hà Vân Phi nói xong lập tức vùng vấy ra khỏi trói buộc của Hoắc Minh Dương, trước khi ra khỏi cửa, cô nắm chặt tay nắm cửa và do dự mãi vẫn không đi.
Giống như đêm nay, nếu như anh không ngẫu nhiên gặp được cô, chẳng phải cô sẽ bị người khác chiếm tiện nghi, ăn sạch sành sanh hay sao?
Càng nghĩ anh càng cảm thấy tình hình xảy ra càng trở nên nghiêm trọng, anh tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng cho cô gái nhỏ như vậy được nữa.
“Nếu anh thích tranh luận thì tôi sẽ tranh luận với anh, người nào quy định thư ký không thể tranh luận với ông chủ đây !” Thiên Tình hung hăng trừng mắt nhìn anh rồi quay mặt đi. Đi được vài bước, cô lại quay sang vừa bực vừa hận lườm nguýt anh: “An Gia Khải, vừa rồi anh lại dám bất lịch sự với tôi, tôi sẽ mách với ba tôi, để ba đập cho anh một trận tơi bời cho bõ ghét!
Không cần biết nó là thật hay là giả thì cô cũng đã cố gắng thừa nhận một chuyện mà ban đầu còn chẳng dám chấp nhận nó.
Đó là điều Hoắc Minh Dương cảm thấy khá trận trọng.
“Được rồi, em về nghe ngơi đi” Hôm nay anh quá mệt mỏi rồi nên cũng không có bao nhiêu sức lực để quan tâm tới cảm xúc của Hà Vân Phi, không nói đến những chuyện khác, chỉ xét đến Tô Thanh Anh thôi thì biểu hiện của cô ta hôm nay đã khiến anh cảm thấy áp lực.
Bây giờ anh là người có lỗi với nhà họ Tô nên phải nghĩ ra cách gì đó để bồi thường cho họ, nếu không sẽ chẳng ra thể thống gì.
Tranh thủ lúc Hà Vân Phi đi rồi, anh đi thẳng xuống lầu tìm mẹ mình.
Bà Hoắc vẫn ngồi đó, bố Hoắc thì liên tục an ủi bên cạnh. Nhìn cảnh tượng trước trước, Hoắc Minh Dương không bước tới.
“Bà cũng biết tính tình thằng Minh Dương rồi mà, bà nói chuyện với nó có tác dụng gì không? Đừng nói là bà, cái tính của nó thì ai nói cũng như không thôi, lần trước nó nghe lời bà cưới Diệp Tĩnh Gia là biết ơn trời đất dữ lắm rồi” Ông vội vàng an ủi vợ mình, không muốn nhìn bà khó chịu như thế. Ông thở dài, dỗ một người phụ nữ năm mươi tuổi có độ khó khá cao, so với công việc ông từng làm thì khó hơn gấp trăm lần.
“Sao ông cũng che chở cái con Hà Vân Phi đó thế nhỉ? Ông bảo tôi phải đối mặt với nhà họ Tô thế nào bây giờ?” Bây giờ Tô Thanh Anh đang bệnh nặng trên giường vì Hoắc Minh Dương, bây giờ lại gây ra thêm chuyện này nữa.
“Con bé Thanh Anh đó hiểu chuyện lắm mà, nó sẽ biết phân biệt đúng sao và tốt xấu trong đó thôi. Nếu Minh Dương đồng ý thì tôi cũng cho nó cưới con bé nhưng bây giờ vấn đề là Hoắc Minh Dương không muốn cưới mà” Ông là bố người ta mà phải lo sứt đầu mẻ trán, nói cỡ nào cũng không có tác dụng, Hoắc Minh Dương sẽ không nghe lời.
“Ông đừng có ở đây nói suông với tôi, nhìn lại xem con bé Tô Thanh Anh đó thành ra thế nào rồi, làm sao tôi nỡ nhẫn tâm nói với nhà họ Tô? Ông không biết là tối nay con bé Tô Thanh Anh đó gọi cho tôi khóc lóc thảm thương thế nào đâu, ôi tim tôi…” Bà Hoắc tựa đầu lên vai chồng mình bắt đầu khóc nấc lên, bất lực biết nhường nào.
Thấy Hoắc Minh Dương đi sai đường nhưng không thể dẫn anh về lại cho đúng.
“Tô Thanh Anh có thể ở bên cạnh Hoắc Minh Dương lâu như thế và vẫn giữ được vị trí đó cũng là người không hề đơn giản, sao bà lại nặng bên này nhẹ bên kia thế?” Cuối cùng vẫn phải thiên vị con trai mình hơn, ông cảm thấy Hoắc Minh Dương ở bên người nào cũng được cả, vấn đề là Hoắc Minh Dương lựa chọn thế nào thôi.
“Tô Thanh Anh có thể ở bên Minh Dương nhiều năm như thế vì nó thích Minh Dương, thế nhưng cái con bé Hà Vân Phi đó thì sao? Tôi không biết gì về nó cả, nó chẳng có một tí thông tin gốc gác nào, điều tra biết bao nhiêu lâu mà vẫn không tra được gì thì làm sao tôi yên tâm được.” Từ khoảnh khắc nhận ra Hoắc Minh Dương có suy nghĩ lệch lạc thì bà đã bắt tay vào việc điều tra Hà Vân Phỉ nhưng kết quả là chẳng có gì.
Bây giờ Hoắc Minh Dương lại đột ngột đòi kết hôn, sau đó lại đòi từ hôn vì một người phụ nữ như Hà Vân Phi.
“Ông đừng nói với tôi là cái gì cũng để cho Hoắc Minh Dương tự giải quyết, tính tình con trai ông thế nào chẳng lẽ ông lại không biết? Chắc chắn là nó bị người ta ăn tươi nuốt sống rồi” Bà hiểu rất rõ Hoắc Minh Dương, bây giờ anh bị Hà Vân Phi bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi: “Tôi không bao giờ đồng ý đâu, ôi tim tôi, khó chịu chết đi được.” “Tôi cũng không biết phải nói gì với bà bây giờ nữa, bà cũng hiểu rõ tính thằng Minh Dương rồi, ngày nào cũng cãi nhau tới lui với nó có được cái gì đâu” Lớn từng này tuổi đầu rồi mà thấy vợ vẫn còn lo lắng cho con như thế khiến ông cũng bắt đầu lo cho Hoắc Minh Dương.
Có rất nhiều chuyện đã không đến lượt ông với vợ ông phải quan tâm nữa, cứ để anh tự giải quyết là xong.
“Làm sao mà để mặc cho nó giải quyết được? Chắc nó chết mất thôi. Nó xử lý được đống công việc chất chồng ở công ty nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ.” Ngàn lẻ một lý do lo lắng cho con trai, sợ Hoắc Minh Dương bị lừa dối tình cảm nên dù chồng bà có nói thế nào bà cũng không yên tâm: “Minh Dương có thể giải quyết được rất nhiều thứ nhưng chuyện tình cảm thì không?”
Ông vươn tay đẩy đẩy, đến lúc phải về nghỉ ngơi rồi, ngồi ở đây mãi cũng chẳng được tích sự gì: “Đi về nghỉ ngơi thôi” “Được rồi, bà không cần phải tự trách mình như thế nữa. Có những chuyện bà muốn thế nào là được thế đó, cả mọi người đều không trách bà” Thấy hai người sắp lên lầu ngủ, Hoắc Minh Dương đứng ra ngăn cản.
“Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ” Anh nói xong thì bà Hoắc cũng giật mình nhìn anh: “Tại sao con lại…: “Thật lòng xin lỗi, con xuống để báo với mẹ thôi.” Lần này anh đã quyết định mình phải làm những gì khi xuống đây, nếu không anh đã chẳng kiên quyết như thế. Anh biết rõ tất cả mọi thứ đều rất khó thay đổi vào giờ phút này nhưng anh lại muốn kiên trì thêm một chút.
Bình luận facebook