Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-290
Chương 290
Chương 290: Anh lên tiếng bảo muốn kết hôn
Có thể là do cảm thấy quyết định đó quá bất công cho Lữ Hoàng Trung, cô nhanh chóng làm ngay không hề do dự, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều vì nên biết rằng Hoắc Minh Dương không phải là người đàn ông dễ dàng thay đổi suy nghĩ của bản thân mình.
Bây giờ anh đột nhiên nhiệt tình với cô như thế, nói không chừng có nguyên nhân gì đó.
Biết rõ quan hệ của anh và Tô Thanh Anh những vẫn kìm lòng không đặng nói đỡ cho anh, đó là con người bản thân cô còn ghét.
May là cô không cần phải lo lắng những chuyện không đâu đó, chỉ cần nghĩ xem phải làm thế nào Hoắc Minh Dương mới chịu thẳng thắn với mình là được, chuyện năm đó thì Hoắc Minh Dương cũng biết ít nhiều.
Nghĩ tới đó, nỗi oán hận trong lòng với Hoắc Minh Dương lại nhiêu hơn một chút, nếu anh không kiên trì như thế thì có lẽ đã chẳng có Tô Thanh Anh ngang ngược ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ có nói những điêu đó thì cũng muộn rồi, lúc nên nói đã không chịu nói rõ.
“Anh có biết rốt cuộc vợ cũ của mình chết vì nguyên nhân gì không?” Hà Vân Phi cố lấy can đảm nói với anh, cô muốn biết ai là người đã ra tay.
Cô không tin rằng có một đám người xuất hiện và đòi tổn thương cô cùng với Tô Thanh Anh, cuối cùng người được cứu là Tô Thanh Anh, cô không tin chuyện này chẳng liên quan gì tới cô ta.
Hoàn toàn không biết trong đầu mình chỉ có mỗi câu hỏi xem phải làm thế nào để điều tra ra hung thủ, hoàn toàn không biết chuyện này có thể dẫn tới hậu quả gì, Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi, anh không muốn nói một lời nào vê cái chết của Diệp Tĩnh Gia.
Cô am hiểu về tâm lý học, cô biết sơ bộ vê tính cách của người như Hoắc Minh Dương. Nếu anh đã ở bên một người nào đó thì anh cũng như việc dùng người vậy, nghĩ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.
“Bây giờ anh không có nổi một chút tin tưởng nào với em như thế ư?” “Anh không muốn nói chuyện đó với bất kì ai cả, sau này đừng hỏi lại nữa, cứ ngoan ngoãn ở bên anh thôi là được rồi.” Lời anh nói khiến tôi bắt đầu đau đầu, không biết phải làm như thế nào mới tốt, tôi cứ có cảm giác anh ấy đang qua loa lấy lệ với mình nhưng không tìm được một lý do nào để phản bác.
“Mày mai có một buổi lễ khai mạc quan trọng, em theo anh đến cắt băng khánh thành” Dường như cảm nhận được Hà Vân Phi đang mất hứng, Hoắc Minh Dương nói với cô.
Thiên Tình nhớ tới dáng vẻ anh Cẩn Hiên khi còn bé cõng cô, thật giống với tình cảnh hiện tại.
Nhưng mà, cũng sắp một tuần cô chưa gặp anh, có phải bây giờ anh ấy đang ở bên cạnh Âu Tử Di lo lắng, săn sóc cho cô ấy? Cô không dám nghĩ, chỉ cảm thấy uất ức, sâu như vậy sâu như vậy, tràn đầy trời đất .
“Có chuyện gì vậy?” Anh kinh ngạc hỏi cô, đáy lòng chứa một tia lo lắng.
“Anh nói xem, có người cả đời sẽ chỉ yêu một người, không phản bội, không phụ lòng người yêu chờ đợi sao?” Thiên Tình kề mặt trên lưng anh, tựa như nỉ non khẽ giọng hỏi.
“Sẽ có.” An Gia Khải thở dài một tiếng, nhớ tới tình cảnh ngày đó nhìn cô nghe điện thoại.
Cô đã có người trong lòng, lại cầu mà không thể được sao?
Nghe Hoäc Minh Dương nói thế, cô mở to hai mắt. Bình thường anh không bao giờ tham gia những sự kiện thế này, sao bây giờ lại có hứng thú như thế nhỉ? “Có gì hay ho không? Chẳng có gì vui thì em không đi đâu.” Nói là nói như vậy nhưng trong lòng lại có những câu hỏi khác.
Cô biết nhà họ Hoắc có một mảnh đất cực kì tiềm năng nhưng không hề xây trung tâm thương mại, xem như Hoắc Minh Dương đã ném đi mấy trăm tỷ đồng, anh tùy tiện quyết định thế này không phải là phong cách của Hoắc Minh Dương: “Anh đang nói đển mảnh đất trống ở quảng trường đó hả?” Hoắc Minh Dương gật đầu, anh cố gắng lâu như thế, khó lắm mới giành được miếng đất đó đã muốn chia sẻ tin tức với Hà Vân Phi, thấy cô vui vẻ thế anh mới vui theo.
Trong lòng lại bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.
Năm đó khi kết hôn với Diệp Tĩnh Gia, bọn họ không hề tổ chức hôn lễ.
Lần trước anh cầu hôn với Diệp Tĩnh Gia cũng bị cô vô tình từ chối, xem như đây là lần thứ ba, anh muốn kết hôn với Hà Vân Phi ở đây, không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ muốn cho cô có được lễ cưới đẹp nhất trên đời này mà thôi.
“Đến lúc đó có em có thể đến xem coi có thấy hài lòng không, chúng ta sẽ kết hôn ở đó.’ Đó không phải là suy nghĩ bất chợt, anh đã lên kế hoạch cho dự án đó rất lâu rồi nhưng bây giờ mới bắt đầu khánh thành khiến rất nhiêu người kinh ngạc.
Kết quả là nó có tác dụng lớn hơn.
Anh phải là người đầu tiên kết hôn ở nơi này.
Sau đó nó dần được thay đổi thành sân tổ chức hôn lễ, có cả thánh địa để chụp hình cùng với khu trò chơi lớn nhất.
Nó kéo theo sự phát triển của các công ty và trung tâm thương mại xung quanh, trở thành kiến trúc tiêu biểu, nó đã xuất hiện trong lòng anh từ rất lâu rồi nhưng bây giờ mới thực hiện được.
“Tôi không biết có cơ hội chờ đợi hay không, chúng tôi là
Thanh mai trúc mã từ nhỏ, anh ấy nói lớn lên muốn kết hôn với tôi, nhưng sau lại…”
Đối mắt Thiên Tình ngậm đầy nước mắt, “ Khi tôi bảy tuổi thì anh ấy mất tích, bây giờ trở về, lại có vị hôn thê, anh ấy nói anh ấy yêu tôi, quan tâm tôi, nhưng vì trách nhiệm, anh ấy không thể không cưới vị hôn thê của mình…”
ấn đường của An Gia Khải càng chau chặt hơn: “ Như vậy hiện tại, một mặt anh ta qua lại với cô, một mặt lại không thể không cùng ở chung với vị hôn thê của anh ta, có đúng không?”
Cả cô cũng không thể tin vào điều đó, hoàn toàn không ngờ Hoắc Minh Dương lại xem Hà Vân Phi là trò đùa như thế.
Anh thoải mái khoe khoang về cách hay ho mình nghĩ ra được khiến cô bắt đầu nghi ngờ Hoắc Minh Dương đang cố tình làm bậy.
Nhưng trông Hoắc Minh Dương không giống đang nói bừa, dường như anh đã lên kế hoạch này từ rất lâu và cân nhắc không biết bao nhiêu lần rằng mình phải làm thế nào rồi mới quyết tâm.
Điều đó làm cho cô rất khó chịu rồi lại thấy bội phục chỉ số thông minh của anh khi đã khiến mình chìm trong trạng thái hỗn loạn: “Có phải anh chính là người đã tuồn tin ra ngoài rằng em là người thứ ba?” “Không phải, em bình tĩnh lại một chút đã nào, làm thế chẳng có chỗ tốt gì cho anh và chúng ta cả. Anh hoàn toàn không có lý do gì để làm như vậy hết nên em đừng nổi giận” Dường như anh không thể chịu nổi, không biết trogn đầu Hà Vân Phi đang nghĩ gì, anh đã phải đau đầu nhức óc về chuyện này rất nhiều. Chỉ đơn giản rằng kết chính là lựa chọn tốt nhất thôi nhưng cô vẫn nghĩ đâu đâu.
“Nếu em không muốn kết hôn với anh cũng chẳng sao cả, chúng ta không kết hôn, anh có thể tạm thời không cho bất kì người nào tổ chức lễ cưới ở đó.” Anh đã cố gắng sắp xếp những nơi đó như thế nhưng nó có thể thay đổi vì một câu nói của Hà Vân Phi, cô bỗng có cảm giác mình đã hiểu lầm Hoắc Minh Dương, người đàn ông này không hề tệ hại như những gì cô nghĩ.
“Thật không? Không kết hôn cũng được ư?” Cô nói dứt lời lại bình tính suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được, không kết hôn cũng không sao.” Anh có một loại xúc động muốn để Hà Vân Phi ở đây để cô ngoan ngoãn tỉnh táo lại, mỗi lần xảy ra chuyện gì lại bắt đầu thay đổi như một người điên, không nghĩ đến nguyên nhân và kết quả, điều này không hề đúng.
“Anh không muốn nói gì cả, anh đi vệ sinh một lát.” Hoắc Minh Dương vừa mới từ nhà vệ sinh về lại muốn đi thêm một chuyến để trốn tránh.
“ Nếu như anh ta thật sự yêu cô, thì sẽ không bao giờ tìm người phụ nữ khác, mặc kệ là vì lý do gì, mặc kệ có cái gì khó nói nên lời, nếu anh ta tìm người phụ nữ khác, thì không cần luôn mồm nói vẫn yêu cô, như vậy sẽ chỉ làm người khác cảm thấy dối trá, Thân Thiên Tình,cô là một cô gái tốt như vậy, nên được người khác thương yêu, che chở, chứ không phải để người khác tổn thương.”
Anh nói một hơi, nhìn cô khóc sửng sốt, không khỏi mềm lòng thở dài: “ thôi, tôi có tư cách gì can thiệp chuyện của cô?”
Anh cười khổ một tiếng, mở cửa xe: “ Tôi đưa cô trở về.”
Thiên Tình ngoan ngoãn lên xe, nhưng dọc theo đường đi cũng nhớ lại mấy câu nói của anh, phải, anh Cẩn Hiên một bên dành thời gian cho cô, một bên lại không thể bỏ Âu Tử Di, một bên anh nói yêu cô, không thể không có cô, rồi một bên lại mang theo Âu Tử Di đi xã giao với mọi người…
Một người khác nhìn lướt qua cô gái vừa mới nói chuyện rồi lắc đầu.
“Chị là kẻ thứ ba cố ý chen chân vào quan hệ của sếp Dương và Tô Thanh Anh để quyến rũ sếp Dương về tay ư?” Không biết người nào đã nói như thế, Hà Vân Phi nhìn quanh một vòng, đó chính là cô thư ký xinh đẹp nhất trong phòng làm việc của Hoắc Minh Dương, Sở Hàm.
Cô không có mối quan hệ hay tiếp xúc gì với Sở Hàm, trước khi chuyện này xảy ra cũng chẳng để ý gì tới cô ta nhưng quái lạ nhất là Sở Hàm cứ kiếm chuyện với cô hết lần này đến lần khác khiến cô khó chịu rồi lại không biết phải làm thế nào.
Ai trong cái công ty này lại chả biết quan hệ của Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương nhưng chỉ có những nhân viên đủ ô dù trên đầu mới dám nói thẳng ra như thế.
Thật ra mọi người cảm thấy cũng không có gì, chỉ là báo chí viết hơi quá đáng, không biết những chuyện đó có thật không, nếu như đó là thật thì Hà Vân Phi hơi quá đáng.
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Hà Vân Phi không hề khách sáo đáp lại, hoàn toàn biết rốt cuộc người này đang nghĩ như thế nào, những lời chưa uốn lưỡi bảy lần mà cũng dám thốt ra miệng: “Cô là luật sư hả? Cô lấy tư cách gì để đặt câu hỏi với tôi?” “Lấy tư cách gì ư? Chúng tôi là thư lý của công ty này, chúng tôi ra ngoài có rất nhiều người hỏi tôi là chị với sếp Dương có mối quan hệ thế nào, chị cũng phải giải thích rõ ràng cho cũng †ôi còn có cái ăn nói với người ta chứ.” Mọi người nghe Sở Hàm nói thế cũng gật đầu, bọn họ chỉ hỏi vì người trong nhà cứ hóng hớt mãi xem rốt cuộc chân tướng sự thật là gì thôi.
“Tất cả mọi người đều không biết chân tướng sự thật mà cô đã bạo gan đoán già đoán non như thế, đã vậy còn nói cực kì rõ ràng và rành mạch, đó có cách gì hành vi cố tình phỉ báng đâu?” Cô bắt đầu đánh trả, bởi vì cô biết một khi mình yếu thế hơn thì những người khác sẽ giống như Sở Hàm, bắt đầu miệt thị cô. Dù cô biết bản thân mình trong sạch nhưng thứ khó điều khiển nhất trên đời này vẫn là miệng của người khác, nếu không muốn chết trong miệng của người khác thì bản thân cô nhất định phải mạnh mẽ hơn.
“Tôi cảm thấy luật sư Phi đúng là một nhân tài, tôi cực kì ngưỡng mộ chị, người nhà tôi cũng cực kì kính trọng chị nhưng chuyện chị làm kẻ thứ ba được công khai lên các tờ báo lớn như thế rồi tại sao vẫn không chịu nhận? Ít nhất cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích hoặc câu trả lời chứ?” Sở Hàm vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta vẫn dồn Hà Vân Phi vào đường cùng. Bây giờ tất cả mọi người trong công ty chỉ có chút nghi ngờ với Hà Vân Phi đã bắt đầu nghiêm túc đặt câu hỏi.
Trước đó Hà Vân Phi đã nói mình sẽ không đến với Hoắc Minh Dương, sau đó lại đến với nhau rồi khiến người đời bàn ra tán vào.
Bây giờ gây ra chuyện gì nữa thì cũng là chuyện hiển nhiên.
Cô nhận ra rõ ràng những người này không tin mình.
Chẳng làm gì cả lại phải thừa nhận những điêu mình không cần phải thừa nhận: “Tôi biết cô muốn nói gì nhưng trên thực tế tôi chẳng hề làm bất kì điêu gì cả, dù cô tin hay không tin thì cũng vậy thôi, hoặc là cô suy nghĩ gì tôi mặc kệ, cô né tôi càng xa càng tốt.
Từ chối tiếp xúc với cô ta, từ chối liên quan đến những vấn đề phía sau đó, suy cho cùng cô cũng phải nghe theo trái tim mình.
Tuy Hà Vân Phi không muốn đối mặt với những chuyện này nhưng ngoài bản thân mình ra thì chẳng có người nào có thể làm chỗ dựa cho cô cả: “Tôi chính thích giải thích cho mọi người một lần, tôi không phải là kẻ thứ ba, trong tình cảm thì kẻ không có được tình yêu mới là kẻ thứ ba, ai cũng từng có những mối tình, ở với ai, yêu ai đều do bản thân mình thích hay không thích, chẳng có pháp luật nào quy định cả, các người dựa vào đâu để nói rằng tôi là kẻ thứ ba?” Đúng là khi cô đến với Hoắc Minh Dương thì đã có quá nhiều điều tiếng không hay, nó cũng không phải là chuyện đáng để tuyên dương ra ngoài nên Hoắc Minh Dương cũng phải kín tiếng rất nhiều.
Chương 291: Đó không phải là lỗi của cô Đó chỉ là những lời người ngoài nói, rõ ràng chính Hoắc Minh Dương là người chủ động muốn đến với cô, cô không thể bán đứng Hoắc Minh Dương được.
Thế nhưng vì mối quan hệ đó, vì thích anh nên buộc lòng phải bảo vệ.
“Ồ, thế à?” Sở Hàm nghĩ nghĩ gì đó rôi gật đầu, khóe miệng cong cong mỉm cười, nhìn Hà Vân Phi trêu tức: “Luật sư Phi, tôi cảm thấy chị phải hiểu cho rõ rằng nếu như chị thật sự có gì với sếp Dương thật thì nhà họ Hoắc cũng không chấp nhận chị” Sở Hàm trông cực kì ghét cô nhưng cô lại không biết mình đã trêu tới người này từ khi nào.
Còn chưa kịp nói chuyện thì Hoắc Minh Dương đã từ bên trong đi ra: “Sao lại âm ÿ thế này nhỉ, mấy người rảnh rỗi lắm hả?” Anh nói chuyện sắc bén và mạnh mẽ hơn Hà Vân Phi, chẳng mấy chốc mọi người đã lục tục tản ra, Hà Vân Phi thờ phào nhẹ nhõm, lúc nãy cỗ đã mệt chết đi được. Cô tranh thủ có Hoắc Minh Dương ra đây chặn sóng chặn gió, vội vàng đi đến nhà vệ sinh để vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, Sự khó chịu trước đó bị phóng đại lên thật nhiêu lân, dù cô làm gì thì cũng bị mọi người bàn ra tán vào, không cân biết cô cố gắng thế nào thì vẫn không được mọi người công nhận.
Tất cả những điều đó khiến cô rất buồn và cũng cực kì căm tức, thậm chí còn bắt đầu mệt mỏi.
“Sở Hàm, cô theo tôi vào phòng làm việc một lát, Sở Hàm đứng dậy theo anh vào.
Vừa đi vừa dậm chân, sự bất công của Hoắc Minh Dương khiến cô ta càng ngày càng căm ghét người đàn ông này.
“Sếp Dương gọi tôi có chuyện gì không?” Tiếng sếp Dương được nhấn rất mạnh, người đàn ông này đúng là thứ chết tiệt không chịu ngoan ngoãn nghe lời khiến cô ta không biết phải làm gì, cô ta biết rõ mình nên làm thế nào mới có thể khiến cho tất cả đàn ông trên đời này ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ nhưng cuối cùng lại không thể nào làm được bởi vì Hoắc Minh Dương luôn có cách khiến cô ta phải bó tay.
“Tôi không biết phải nói gì với cô mới tốt nữa, trông cô thế này khiến tôi xúc động muốn đánh cả phụ nữ” Anh nói cực kì hung hãn, dù Sở Hàm là một người phụ nữ thì anh vẫn nói như thế vì anh quan hệ của anh và Sở Hàm không giống những người khác.
Anh đang nói tôi với Hà Vân Phi ư?” Cô ta khinh thường, cô gái đó và cô ta không thể đội trời chung.
Dù xét vê mặt nào thì cô ta cũng bỏ Hà Vân Phi đằng sau hàng ngàn dặm.
“Được rồi, tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa, càng nhìn thấy anh thế nat2 tôi lại càng thấy mệt” Cô ta nói xong bèn lờ đi Hoắc Minh Dương, thậm chí còn bắt đầu thất vọng. “Cô nói xem tại sao tôi biết rõ phải làm thế nào mới khiến cô chịu nghe lời nhưng tôi lại không làm thế?” Nói xong lại lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt cô ta: “Một cú điện thoại của tôi thôi cô sẽ phải về nhà, nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì cứ về khóc với anh cô đi” Anh không cho phép bất kì một người nào tổn thương Hà Vân Phi, ở công ty này lại càng không thể: “Cô ra ngoài đi, tiện thể nói với tất cả mọi người rằng nếu như tôi nghe thấy bất kì ai bàn tán về chuyện của tôi và Hà Vân Phi trong công ty thì đừng ở lại cái nơi này nữa, người nào báo cho tôi biết thì sẽ có tiền thượng” “Anh đang dùng quyền công làm việc riêng” Sở Hàm hoảng sợ, đó giờ Hoắc Minh Dương không phải là người có thể làm những chuyện như thế, bây giờ anh lại thành ra thế này.
Đúng là không thể quá đáng hơn được nữa.
“Tôi không biết phải nói gì với cô nhưng dáng vẻ cô bây giờ khiến tôi nhớ tới mẹ cô” Hoắc Minh Dương nhìn Sở Hàm giật mình lại nhớ tới mẹ cô ta, nếu còn sống thì chắc sẽ là một người phụ nữ ngốc nghếch đáng yêu.
“Anh thân thiết với mẹ tôi lắm ư?” Cô ta đang ở nhà họ Sở nhưng còn chưa gặp được mặt mẹ mình lần nào.
Nhà họ Hoắc với nhà họ Sở không có quan hệ gì nhiều nhưng nhà họ Sở có hơi quyền thế nên sau đó cưới thêm vợ nhỏ về, mẹ cô ta hậm hực mà chết, trước đó Hoắc Minh Dương có gặp vài lần.
Dường như bà ấy đã để lại ấn tượng khá sâu trong lòng anh.
“Đúng đó, cô rất giống mẹ mình” Nhiều năm như thế nhưng anh vẫn nhớ rõ mẹ Sở Hàm, cũng là lần đầu tiên anh gặp được một cô gái lôi thôi lếch thếch không suy nghĩ nhiều ở trong một gia đình như thế.
“Tối” “Ra ngoài đi, tôi đã nói hết những lời cần nói rồi, cô cứ ngoan ngoãn làm việc của mình thôi đừng gây chuyện với Hà Vân Phi” Đó chính là yêu cầu cuối cùng của anh với Sở Hàm, nếu chỉ có từng đó cũng không làm được thì đừng làm việc ở công ty này nữa, anh không thiếu một nhân viên.
“Minh Dương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Hà Vân Phi đi về sinh trở lại phòng làm việc, nơm nớp lo Sợ nói với Hoắc Minh Dương, cứ cảm thấy bầu không khí hôm nay là lạ nhưng không thể nói rõ là nguyên nhân gì.
Trước đó khi cô ra ngoài mọi người vẫn còn nghỉ ngờ bàn tán xôn xao, bây giờ quay lại thì ai cũng bận cố gắng làm việc, chẳng có người nào nói năng gì.
“Ừ, anh đã nói rõ ràng với bọn họ rồi nên em không cần phải lo nghĩ nữa” Hoắc Minh Dương nói xong bèn cười cho cô yên tâm.
Cô nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn gật đầu với anh, suy cho cùng có rất nhiều chuyện cô cần biết nhưng cũng phải xem coi Hoắc Minh Dương có nói cho cô hay không.
Hoắc Minh Dương đứng dậy đặt một ly nước trước bàn làm việc của Hà Vân Phi, chủ động lấy lòng.
“Em có cần gì hoặc là muốn mua cái gì thì cứ nói với anh, anh chuẩn bị cho em” Anh ân cần thế này khiến Hà Vân Phi hơi xấu hổ, không biết nên nói cái gì nên đành phải gật đầu, không đành lòng từ chối ý tốt của Hoắc Minh Dương: “Không cần đâu, có nước là đủ rồi: “Anh không bận gì hả?” Cô vội vàng làm việc nhưng Hoắc Minh Dương cứ đứng đây mãi vẫn không có ý định đi khiến Hà Vân Phi kiềm lòng không đặng hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn quan tâm công việc của em một chút” Lúc nói chuyện anh còn cố tình xem thử tài liệu trong tay Hà Vân Phi: ‘Được rồi, em làm việc đi.” Trở lại chỗ ngồi, mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho một người lạ.
Người nọ nhận được lệnh lập tức gửi lại biểu tượng OK, sau đó anh chợt nghe thấy Hà Vân Phi reo lên: “Trời ạ” “Làm sao vậy?” Hoắc Minh Dương vội vàng đứng lên đi đến chỗ Hà Vân Phi: “Máy tính em hack mất rồi, trong đó có rất nhiều thứ nhưng không có thứ gì quan trọng” Tại sao lại phải hack máy cô? Hơn nữa vụ án trong tay cô không cần phải dùng máy tính nhiều như vậy mà.
Nếu Hà Vân Phi không ngồi đây làm việc mãi chẳng thèm quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình thì anh đã không tìm người phá máy cô rồi.
Chỉ cần Hà Vân Phi đi ngủ thì anh có thể nhắn người phá máy cô để giấu đi hết tất cả các thông tin bài báo hay bất kì thứ gì có liên quan đến chuyện của hai người trong máy. Đây là một mũi tên trúng hai con chim.
“Em… Em tìm người sửa máy, em có bạn” Cô nói xong bèn lấy điện thoại ra định gọi cho bạn mình nhưng Hoắc Minh Dương lại giành mất: “Em đừng làm loạn nữa, anh không muốn nói cho em nhiều thế này nhưng dù thế nào anh cũng có thể thay đổi được” “Cái gì? Anh nói cái gì thế?” “Em mau đi nghỉ ngơi, anh sẽ nghĩ để chăm sóc cho em và giúp em sửa lại máy tính, ngoan nào” Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, Hà Vân Phi cố chấp.
khiến cho anh đau đầu, dù anh muốn tốt với cô thế nào cũng không thể làm được.
“Rốt cuộc anh đang nói gì thế, em nghỉ ngơi thì công việc phải làm sao?” Cô không yên tâm làm việc, lại càng không thể bình tĩnh.
“Anh mặc kệ, nếu em không nghỉ ngơi thì máy tính sẽ không bao giờ được sửa” Anh nói thế khiến Hà Vân Phi không biết phải làm sao, đành phải nghe lời đi nghỉ ngơi.
Cô nhanh chóng vào phòng nghỉ, nhìn qua khe cửa thấy Hoắc Minh Dương gọi người đến sửa máy đúng như lời anh nói thì mới yên tâm nằm trên giường chờ nó sửa xong.
Mơ mơ màng màng thế nào lại ngủ mất.
Tỉnh lại thì trời đã tối rồi, bây giờ công ty đã tan làm, cô vội vàng ra khỏi phòng nghỉ và nhìn thấy Hoắc Minh Dương vẫn còn làm việc.
Anh chỉ mở đèn làm việc: “Em tỉnh rồi hả? Có đói bụng không, có muốn ăn gì không?” “Không đói bụng.” Không biết là vì nghỉ nhiều hay do nóng trong người mà cổ họng cô cứ khàn khàn, cũng không muốn ăn cái gì, chỉ ngồi trên sô pha uống chút nước ấm: “Tan làm rồi anh vẫn chưa về à?” “Anh đang chờ em đấy” Anh cười cực kì dịu dàng khiến Hà Vân Phi hoa cả mắt.
“Sao miệng lưỡi anh lại ngọt đến thế nhỉ?” “Anh nói thật mà, nếu không tại sao anh vẫn chưa về nhà” Ngoài lý do công việc ra thì thấy cô nằm trong phòng nghỉ ngủ sau quá khiến anh không nỡ đánh thức, sau đó cảm thấy trong người mình nóng ran nên nhanh chóng ra ngoài làm việc, không dám ngồi lâu.
Hoắc Minh Dương cười cười dọn bàn.
Hà Vân Phi cũng đứng dậy hỗ trợ: “Đi thôi, chúng ta về, trên đường về tiện thể mua ít đồ ăn” Cô muốn ăn vặt, không biết Hoắc Minh Dương có thích không.
“Được, em nói gì cũng được.” Lúc xuống nhà, tháng máy vẫn sáng, thế nhưng cửa lầu một lại bị khóa.
Cô lập tức hoảng hốt, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, không biết là chuyện xảy ra, hôm nay ra đường quên xem giờ hay sao ấy.
Thấy Hà Vân Phi sốt ruột, Hoắc Minh Dương an ủi: “Thường thì sẽ có người trực ban, em đừng vội, chúng ta đến phòng trực xem thử.
Hai người tìm một vòng vẫn không thấy người trực đâu, Hoắc Minh Dương cũng không sốt ruột, anh gọi điện thoại tìm người hỏi nhưng tìm mãi vẫn không thấy số của bảo vệ bèn gọi cho Samantha.
Mãi vẫn không có người nghe máy: “Không ổn rồi, không có ai nghe máy ca.
Cô không thề ngu ngốc như vậy nữa, anh Cẩn Niên có thể kiên trì được bao lâu? Anh có thể nghĩ ra sách lược vẹn toàn sao? Âu Tử Di mất đi quyền lợi làm mẹ, nếu như lại bị Mộ Cẩn Niên vứt bỏ, cả đời này phải làm sao? Cô không phải loại người phụ nữ xấu, ngược lại, cô rất thông cảm với Âu Tử Di.
Nhưng cứ thế mà buông tha sao? Thiên Tình tim từng hồi co giật đau thương, mẹ nói rất đúng, cô cố chấp, cô ngu ngốc, cô xác định tình cảm của mình giành cho anh Cẩn Niên nen không nghĩ buông tay ra, nhưng cô lại không biết, người kia trước đã buông tay, người kia trước đã phản bội rồi…
“Thế phải làm sao bây giờ? Tôi nay làm sao chúng ta đi ra ngoài?” Cô bắt đầu ủ rũ, trong phòng nghỉ của Hoắc Minh Dương có một chiếc giường lớn nhưng cô không muốn tối nay ngủ ở đó.
“Em đã biết tối nay phải làm gì rồi mà còn hỏi?” Anh nói xong Hà Vân Phi lại càng uể oải.
Sau đó Hoắc Minh Dương gọi mấy chục cuộc điện thoại vẫn không có số bảo vệ cửa, hình như hôm nay bọn họ tạm nghỉ việc rồi.
Trở lại văn phòng, ủ rũ ngồi ở vị trí của mình, may mắn Hoắc Minh Dương không về trước, nếu không chỉ còn mỗi mình cổ ở đây thì thảm thương quá.
“Máy tính em bình thường lại chưa?” Ngủ quá nhiều nên bây giờ không ngủ được nữa, dứt khoát đi làm việc cho nhanh.
Hoắc Minh Dương không nói gì, cô mở máy tính ra kiểm tra một chút xem sao thì phát hiện nó đã trở lại bình thường, cô bèn thở phào nhẹ nhõm.
Chương 292: Bị nhốt ở công ty “Anh đã làm thế nào vậy?” Không ngờ rằng Hoắc Minh Dương tài giỏi như vậy, mới đó đã giải quyết xong xuôi chuyện này.
“Đừng suy nghĩ những chuyện đó nữa” Ngắt ngang những suy nghĩ miên man, Hoắc Minh Dương dùng máy tính của anh kiểm tra tin tức mới.
Xem được một lát thì bỗng nhiên đứng dậy, dọa Hà Vân Phi nhảy dựng: “Anh làm gì thế?” “Đi vệ sinh, à, anh đã biết rồi!” Anh quay đầu hỏi Hà Vân Phi, anh còn dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn cô: “Đừng nói là em ở trong này một mình nên sợ hãi nhé? Sợ hãi thì cứ nói thẳng ra, tôi ở lại với em.” ‘Làm sao có chuyện đó được, anh đừng nói lung tung.’ Cô nói xong bèn quay đầu nhìn Computer không ở để ý tới Hoắc Minh Dương.
Người đàn ông đó không ghẹo cô nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh.
Cũng không lâu lắm điện thoại đã được nghe máy: “Minh Dương, sao trễ như vậy còn gọi điện thoại lại đây?” Giọng cô ta nhảy nhót vui mừng.
Không ngờ rằng tin tức mới lên Hoắc Minh Dương đã bắt đầu tìm nàng “Em có biết chuyện tin tức không? Em đã nói với truyên thông báo chí cái gì?” Giọng nói anh không hề có tí độ ấm và dịu dàng nào, nghe như giải quyết công việc, anh có thể bỏ qua những chuyện khác, nhưng mà bây giờ tất cả mọi người lại đổ mọi chuyện lên người Hà Vân Phi.
Tô Thanh Anh giống như một người bị hại, bị người đàn bà độc ác vô tình hãm hại.
Sai lâm này từ anh mà ra, tất cả mọi người lại chỉ trích Hà Vân Phi là không công bằng.
“Tôi không biết em đã nói gì cùng với truyền thông báo chí, nhưng mà có một điều em phải hiểu rõ đó là tôi đã lựa chọn Hà Vân Phi, em cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, nếu em có thể thu tay lại thì sau này chúng ta vẫn là bạn bè.” Hoắc Minh Dương cẩn thận nói cho Tô Thanh Anh biết anh giữ gìn Hà Vân Phi đến cỡ nào.
Ban đầu cô ta vẫn chưa có phản ứng gì quá khích nhưng bây giờ tất cả đều bùng phát lên: “Minh Dương, anh có biết không? Vì anh, em có thể bất chấp tất cả mọi thứ…” Nước mắt mất kiểm soát chảy ra, nghĩ đến sự uất ức trong nhiều năm đi theo Hoắc Minh Dương, không chỉ vì cái chết của Diệp Tĩnh Gia mà hơn hết là anh không hề kiên trì trong mối quan hệ này.
“Em vẫn nghĩ rằng tôi chỉ cần đi theo bên cạnh anh thì nhất định sẽ có kết quả tốt đẹp, trên thực tế thì thế nào? Cuối cùng em chiếm được cái gì” Cô ta lại càng khóc lớn hơn, không biết làm như thế nào để biểu đạt cảm xúc bây giờ mới tốt.
Dường như đang có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng cô ta, mãi không chịu buông.
“Thật lòng xin lỗi, anh nợ em thì sẽ có một cách khác để bồi thường, em không cân lo lăng nhiêu như vậy, những thứ bố mẹ em muốn tôi đã gật đầu đồng ý” Hoắc Minh Dương tuyệt tình thì sẽ trở nên sắc bén hơn bất kì ai, từ khi quyết định chia tay với Tô Thanh Anh thì anh đã biết mình phải đối mặt với những chuyện thế nào, nhưng mà cuối cùng anh vẫn không chút do dự lựa chọn Hà Vân Phi.
Loại cảm giác này không lừa được chính bản thân mình , đơn giản sẽ không đi rối rắm, cùng Tô Thanh Anh muốn cái kết thúc.
“Lễ ra em nên quyết định trước rằng không nên để Hà Vân Phi ở lại bên cạnh anh dù chỉ là một ngày” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vân Phi cô ta đã biết Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương hơi gì đó kì lạ, nhưng mà cô ta không rõ là gì.
Nghe Tô Thanh Anh nói, Hoắc Minh Dương bất giác nghĩ lại, nếu như không có trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, có lẽ sẽ như những lời Tô Thanh Anh nói, anh sẽ lựa chọn nghe lời thả Hà Vân Phi đi, nói đến cùng thì Tô Thanh Anh chính là người ma xui quỷ khiến thành toàn cho đoạn tình cảm này.
“Có lẽ thế, em rất hiểu chuyện không để cho tôi phải khó xử, lúc trước đúng là công ty cần cô ấy” Cô ta đang khổ sở là thế mà lại nghe thấy tiếng cười của Hoắc Minh Dương trong điện thoại thì bất giác cảm thấy phiền chán: “Anh thích người phụ đó như vậy ư?” Cứ như tất cả mọi sự khổ sở đau lòng trước đó đều hóa thành một vũng nước, cô ta mềm lòng muốn giúp anh thế mà kết quả lại nhận được sự báo đáp thế này.
“Em có thể từ chối nhận phỏng vấn của truyền thông báo chí, em luôn từ chối họ, anh yên tâm, em sẽ không nói gì cả, không có việc gì thì cúp máy nhé.
“ Cô ta nằm ở trên giường bệnh nhiều ngày như vậy, một câu quan tâm đều không có mà chỉ nhớ là những việc trước kia xem cô ta tốt hay không tốt, người đàn ông này cũng hay ho thật.
Tim lạnh đi, cô ta thể sẽ không làm những việc mình không muốn làm nhất là giúp Hà Vân Phi.
Cúp điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy bây giờ Hà Vân Phi đã được Hoắc Minh Dương bảo vệ lại, thế thì có khác gì đang giúp Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi xúc tiến tình cảm, chỉ là cũng không còn cách nào, cũng không có lựa chọn, bây giờ tất cả hi vọng của cô ta đều đặt trên người bà Hoắc, vẫn là hi vọng bà Hoắc có thể giúp cô ta một phen.
Ngón tay ấn lướt nhanh, vội vàng gửi một tin tức cho người đó: “Ngày mai anh hãy tuyên bố ngày kết hôn và sau đó là ảnh chụp Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi quay về nhà họ Hoắc” Cô ta cũng không tin nhà họ Hoắc có thể đồng ý được cả những chuyện nhục nhã gia phong thế này.
“Được? Người đó trả lời một câu đơn giản và bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, nhanh chóng báo lại, thế nhưng tin tức đó lại không được duyệt.
“Đại ca, anh biết thứ này có giá trị đến mức nào, hơn nữa có người ra giác rồi, làm xong chuyện này thì đi ra nước ngoài nghỉ ngơi, vụ này qua rồi hãng về” Hắn ta bắt đầu nghĩ cách thuyết phục người đàn ông trước mắt nhanh chóng đăng tin tức này lên, chắc chắn sẽ trở thành một tin tức lớn.
Vấn đề là người đó vẫn không có phản ứng.
“Cái này… Cậu cũng biết bây giờ Hoắc Minh Dương đang nhìn chằm chằm công ty chúng ta, tôi cũng hết cách rồi, đến lúc đó lại phải nói với nhà họ Hoắc thế nào?” Có mạng kiếm tiền thì phải có mạng tiêu mới được chứ.
“Em không biết chuyện gì khác nhưng em biết sau này cô Tô Thanh Vận gả vào nhà họ Hoắc rồi thì chúng ta chắc chắn sẽ không thiệt thòi.” Lời hắn nói khiến đại ca nọ bắt đầu lung lay, nếu Tô Thanh Anh thật sự gả đến nhà họ Hoắc thì sau này vì chắc chắn sẽ không thiệt thòi, hắn ta hoàn toàn không cần phải lo nghĩ nhiều, chỉ cần giúp người đó thôi và giữ lại điểm yếu của cô ta là được: “Được rồi, để đó đi để tôi suy nghĩ” Vừa thấy vẻ mặt hắn ta buông lỏng thì người nọ vội vàng ném một tờ chi phiếu ra: “Anh biết mà nhỉ” Hắn ta đã dấn thân vào rồi thì không thể quay đầu được nữa, bây giờ hắn và Tô Thanh Anh chính là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, cho dù hắn ta không đăng thì Hoắc Minh Dương cũng sẽ không cho hắn cái gì hay ho.
Đêm đó hắn đặt vé máy bay sớm nhất bay đi Malaysia, ngày mai là có thể rời đi.
Hoắc Minh Dương trở về thì Hà Vân Phi đang nhìn đồng hồ: “Dạ dày anh không được tốt hả? Đi vệ sinh thôi mà lâu thế?” “Đúng vậy, em không mệt mỏi hả?” Anh ngáp dài rồi tiếp tục làm việc, đây là chuyện trước đây chưa từng có, anh sẽ không để bất kì chuyện gì ngắt ngang kế hoạch của mình, không biết sao lại thế này, gần đây anh vô cùng đau đầu.
“Mệt chết đi được, em thấy anh còn mệt hơn đấy nên nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày kia em phải ra tòa rồi” Hà Vân Phi nói, nhìn máy và căn bản không hề ngẩng đầu lên.
“Nhanh như vậy?” Quên tính ngày, mới đó thôi mà không ngờ nhanh như vậy, cô đã lên tòa rồi.
“Không thể hoãn vài ngày ư?” “Anh tưởng nhà em mở tòa án hả? Không thể thay đổi được, mong là chuyện này mau lắng xuống, nếu không em cũng không biết phải đối mặt như thế nào” Nói thật, bây giờ trong lòng cơ rất loạn, không biết làm như thế nào mới tốt, ngẫm lại tin đồn bên ngoài thì đầu cơ lại đau như muốn nứt ra.
“Hay là lần này đổi luật sư đi” Hoắc Minh Dương mở miệng nói, hắn thật sự lo lắng về chuyện này, bây giờ cô quả thật không thích hợp xuất hiện ở công cộng trường hợp.
“Sắp ra tòa rồi mà bây giờ anh lại bảo với em là đổi luật sư ư? Sao lại đổi? Chẳng sao đâu mà, em sẽ cố gắng” Gắng gượng cách mấy cũng phải chịu đựng, không có cách nào khác, phải biết rằng tình huống bây giờ dù cô có như chọn lựa thế nào thì manh mối vẫn nhắm về phía cô.
“Em nghĩ mình nhất định phải đối mặt, không còn gì để bàn cãi nữa vì mọi thứ đang ép em phải vượt qua bản thân mình” Cô thở dài một hơi, sau đó cầm lấy bút viết này nọ, cô chợt nhớ tới đến những chuyện bất ngờ lần trước.
“Anh đã nói chuyện với Tô Thanh Anh rồi, anh tin tưởng cô ấy là một người thiện lương”Từ nhỏ Hoắc Minh Dương đã cùng cô ta lớn lên, cực kì hiểu biết về Tô Thanh Anh và cô ta không hề xấu xa.
Thấy Hoắc Minh Dương nói như vậy, cô cũng không muốn giải thích: “Được, anh xem rồi làm” Cô không nghĩ ngợi thêm gì đã đồng ý luôn khiến cho Hoắc Minh Dương không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Thật ra anh cũng không có ấn tượng tốt gì với Tô Thanh Anh có ấn tượng: “Nếu có cần cái gì có thể nói cho anh biết” Tuy rằng Hoắc Minh Dương nói như vậy, nhưng Hà Vân Phi hoàn toàn quan tâm tới, nếu không có người đàn ông này, Tô Thanh Anh đã không tìm đến cô.
“Em chẳng cần gì cả, nếu Tô Thanh Anh bớt gây chuyện một chút thì em đã cám ơn trời đất” Cô nói xong thì không nói thêm nữa, biết rõ rất nhiều thứ đều bỗng nhiên xảy ra ở khoảnh khắc con người ta lo lắng nhất, bây giờ chính là khoảnh khắc nó phải xảy ra mà thôi, cho dù nàng không muốn làm, cũng nhất định phải làm.
“Anh thấy khó chịu thế này cũng không thể vui lên nổi” Anh nói xong bèn đóng laptop lại quay về phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại mỗi mình Hà Vân Phi, cô buông xuống bút khép lại sổ ghi chép, gục xuống bạn suy nghĩ về tâm sự trong lòng mình rồi không biết thiếp đi từ lúc nào.
Chẳng mấy chốc Hoắc Minh Dương đi ra uống nước, thấy cô đang ngủ bèn trở về phòng lấy áo khoác ra đắp lên cho cô.
Ngồi ở một bên cùng cô trong một lát mà anh đã thay đổi rất nhiều tư thế, mày lại nhíu chặt, thở dài một hơi, bế lên như một sự chấp nhận nào đó rồi lại đặt cô lên sô pha để cô nghỉ ngơi đàng hoàng.
Bình thường cũng không biết phải làm thế nào mới có được những thứ mình muốn, khi đó cô sẽ thôi không nghĩ nữa và buông mọi chuyện xuống để để tập trung vào công việc của mình.
“Anh thật sự không biết phải làm như thế nào với em” Khi cô ấy mở lời anh đã không lo lắng nhiều như vậy, cuối cùng mới quyết định phải chia tay với Tô Thanh Anh.
Bây giờ lại không biết làm như thế nào để chăm sóc Hà Vân Phi, nghĩ đến cô ở bên cạnh mình bị thương thì lại thấy tự trách.
Sáng hôm sau, Hà Vân Phi tỉnh lại trước, cô duỗi lưng và phát hiện mình đang ở trong phòng một người xa lạ, Hoắc Minh Dương lại đang ở trong căn phòng này.
“Này!” Khẽ đẩy một chút, thấy anh bực bội nhíu mày rồi ôm cô quay về chăm nói: “Ngủ.” Anh không có ý định thức dậy, Hà Vân Phi cũng không nhẫn tâm đánh thức anh, đành phải ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của anh không nhúc nhích, bây giờ cô cẩn thận nhìn quanh một vòng, nhớ xem tại sao mình lại ở đây.
Chờ đến khi xác định Hoắc Minh Dương ngủ rồi, cô mới rón ra rón rén xuống giường.
Tờ báo mới nhất đã được đặt trên bàn làm việc của Hoắc Minh Dương.
Tiêu đề hôm nay còn đáng sợ hơn cả hôm qua, hai tay cô run lên và đánh rơi mất.
Sao nó lại nói quá lên như thể cô đã cướp mất thứ gì đó của Tô Thanh Anh rồi lại khiến cô ta phải thảm hại rút lui? Chuyện buồn: Tô Thanh Anh tự sát trong bệnh viện.
Chương 293: Tô Thanh Anh tự sát Tại sao tin động trời thế này lại có thể xảy ra được? Cô vội vàng gọi Hoắc Minh Dương: “Dậy thôi, mau dậy đi!” Tối hôm qua Hoắc Minh Dương bận trông chừng cho cô, đến sáng mới chìm vào giấc ngủ thì lại bị Hà Vân Phi gọi tỉnh: “Làm sao vậy?” “Anh có biết là chuyện gì xảy ra không?” Cô cầm tờ báo, vẻ mặt khá là nghiêm túc, khiến cho Hoắc Minh Dương cũng tỉnh táo lại: “Chuyện gì thế?” “Tô Thanh Anh tự sát” Cô vừa nói xong Hoắc Minh Dương lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy: “Làm sao có chuyện đó được? Tại sao cô ấy lại tự sát?” Vội vàng gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh, chậm chạp mãi vẫn không có ai nghe máy, sau đó anh lập tức mặc quân áo tử tế rồi sải bước đi luôn không suy nghĩ: “Em ở đây chờ anh trở về” Hà Vân Phi đã mặc áo khoác: “Cùng đi, chuyện này có liên quan tới em, em phải biết” Cô dùng giọng nói cực kì nghiêm túc nói với Hoắc Minh Dương, bây giờ mặc kệ ai nói cái gì cũng không có cách nào thay đổi những gì đang diễn ra. Không ai biết đây là chuyện gì, nhưng mà cô biết nhất định Tô Thanh Anh cố ý, cô phải tìm cách vạch trân bộ mặt thật của Tô Thanh Anh.
Hoắc Minh Dương không lay chuyển được Hà Vân Phi, nên vội vàng bỏ đi, Hà Vân Phi có thể cảm nhận được dọc theo đường đi mọi người cứ mãi nhìn cô, đủ loại ánh mắt khác nhau…
Cô có xúc động lui bước vì sợ hãi, cô chẳng làm gì sao cả, tại sao lại phải đối mặt với sự chỉ trích này? “Đừng lo lắng.” Bàn tay của anh nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ của Hà Vân Phi, muốn cho cô sự ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Dương hành động thế này ở công ty dọa cô sợ nhảy dựng, nhưng lại cảm thấy thỏa mãn.
“Em không sao.
Hai người nhìn nhau cười cười, không hơi do dự, cũng không có gì khó hiểu, cứ ở bên nhau như thế thôi.
“Lát nữa đến bệnh viện, mặc kệ xảy ra chuyện gì em cũng không được nói lung tung” Mọi chuyện đều để cho anh nghĩ cách giải quyết, nghĩ đến chuyện lát nữa có thể sẽ gặp mặt bố mẹ Tô Thanh Anh thì anh lại hối hận khi dẫn cô đi cùng.
Đi tới cửa thì anh dừng lại: “Có lẽ trong đó sẽ có bố mẹ Tô Thanh Anh” Hà Vân Phi gật đầu, cô biết, nếu chuyện này là thật thì tức là Tô Thanh Anh đang không muốn sống nữa để cho anh phải áy náy cả đời.
Với tính cách của Hoắc Minh Dương thì chẳng thể làm gì được Tô Thanh Anh.
Đến bệnh viện, giường bệnh ban đầu đã không có ai, hỏi bác sĩ mới biết được Tô Thanh Anh đã được đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt cho ca bệnh nặng.
Có vẻ chuyện hôm qua đã xảy ra thật.
Trước khi đi bác sĩ lại nhìn thoáng qua Hà Vân Phi, dường như đang muốn hỏi tại sao cô vẫn còn mặt mũi †ìm tới nơi này.
Hà Vân Phi chỉ cúi đầu không cái gì, cô biết nó không chỉ dừng lại ở đó.
Đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đã có rất nhiêu người có mặt ở đây. Có người nhà họ Tô, nhà họ Hoắc, Đinh Thanh Uyển và bà Hoắc ở đây chờ tin tức của Tô Thanh Anh.
Cô không ngờ nơi này lãi đông đúc thế, đó giờ bà Hoắc vẫn là người cô sợ hãi nhất.
“Cuối cùng con cũng chịu tới đây rồi hả?” Bà Hoắc nói chuyện cực kì khó chịu, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Hà Vân Phi một cái, xem cô thành không khí và chỉ trách móc nói chuyện với Hoắc Minh Dương chỉ trích, trong mắt là vẻ thất vọng.
“Con không biết sẽ xảy ra chuyện thế này” Anh thật lòng xin lỗi, cũng cực kì áy náy khi không thể giải quyết được việc của bản thân mình.
Bà Hoắc thất vọng không lời nào có thể diễn tả được: “Con áy náy? Con áy náy thì có ích lợi gì, tối hôm qua tại sao điện thoại con không có người nghe máy?” Điện thoại vẫn nằm ở văn phòng, phòng nghỉ cách âm quá tốt nên hoàn toàn không có nghe thấy, chỉ là lời giải thích này căn bản không có tác dụng gì, bà Hoắc không hỏi anh tối qua ở với ai, làm những gì là đã nể mặt anh lắm rồi.
“Cô chính là Hà Vân Phi đấy ư?” Một người phụ nữ luống tuổi nước mắt đầy mặt đi tới: “Cô là Hà Vân Phi phải không? Vậy cô có thể giải thích cho tôi một chút rốt cuộc con gái tôi bị cái gì không?” Nói thế thì chắc chắn đây là mẹ Tô Thanh Anh rồi, còn trẻ thế này thì chắc hẳn là mẹ kế.
“Con gái của bà tự sát là chuyện của cô ta, nếu cần thì có thể tìm cho.
cô ta một bác sĩ tâm lý” Không cần biết có bao nhiêu người, cô không phải là người có thể chấp nhận chịu uất ức nên bắt đầu nói lại.
Dù ở đây có mẹ chồng tương lai hay là mẹ kế và đằng sau là chồng chưa cưới cô đều không quan tâm, cô không đến đây để mọi người trút giận.
Cô đã nhận ra tại sao Hoắc Minh Dương không muốn để cho cô cùng đi.
Nhưng mà bây giờ cô thà rằng cá chết lưới rách cũng không muốn để cho mọi người chỉ trích mắng mỏ mình, khiến cho tất cả mọi người nói cô là kẻ thứ ba.
Rõ ràng cô với Hoắc Minh Dương mới có quan hệ vợ chồng.
“Tôi không cần biết tại sao mọi người lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, theo phương diện pháp luật, tôi không có lý do hãm hại cô ta, thứ hai là các người không có bằng chứng, tôi còn chưa gọi điện thoại cho cô ta. Thứ ba, tôi là luật sư và cũng là người có quốc tịch Mỹ, hành vi của các người là vu oan giá họa cho người khác và nó phạm pháp nên tôi có thể kiện các người tội vu khống, phỉ báng, phá hủy quan hệ hữu nghị của hai nước…” Cô nói xong thì nhìn thấy đám người bị chọc tức điên, ai cũng trợn tròn mắt, giơ tay hận không thể đánh co.
Cô có thể nhận ra hận ý trong mắt bố Tô, cô cười cười giả vờ thoải mái nói: “Còn nữa, tôi lên tòa luôn có phần thắng trăm phần trăm, nếu tôi xảy ra bất kì chuyện gì bất ngờ nên chuyện này phải để lại cho cảnh sát quốc tế, trừ khi các người nghĩ mình có thể giải quyết êm xuôi tất cả mọi thứ” “Cô Hà Vân Phi, nói thế nào thì cô cũng đang là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của người khác, một ngày trước Minh Dương mới quyết định kết hôn với Tô Thanh Anh” Bố Tô không phải người bình thường, lập tức che dấu hận ý sau đó thay bằng vẻ đạo mạo nói đạo lý.
“Tại sao lại trách tôi? Theo tôi được biết, trước khi đến với tôi thì anh ấy đã quyết định phải chia tay rất nhiều lần rồi, Tô Thanh Anh cũng biết đấy” Lời cô nói khiến mọi người tròn mắt nhìn nhau, nhất là bà Hoắc, tất nhiên bà biết Hoắc Minh Dương đòi chia tay rất nhiều lần, chỉ là bị bà ngăn cản.
Nếu biết sẽ gây ra chuyện này thì chỉ bằng chia tay sớm có phải tốt rồi không, bây giờ thế này rất khó nói chuyện, giải thích với nhà họ Tô nhưng bà cũng không muốn Hoắc Minh Dương phải gánh vác tội lỗi lần này: “Tại sao cô lại quyến rũ Minh Dương, tôi thích cô vì cô học rộng tài cao và chịu làm việc cho Hoắc Thiên nhưng bây giờ cô lại gây ra chuyện thế này” “Bác nói thế là không đúng rồi, một cây làm chẳng nên non, huống chỉ hai người bọn con là chuyện riêng của người trong cuộc. Bây giờ nói những chuyện đó có tác dụng không?” Cô biết có rất nhiều chuyện không phải một câu hai câu nói có thể nói rõ ràng .
Dù cô khó chịu thì bọn họ cũng không thể sống yên, bọn họ chẳng phải là người tốt lành gì.
Nhìn bộ dáng này là biết bọn họ chỉ muốn đổ trách nhiệm lên đầu cô, hoàn toàn không lo lắng người bên trong chết hay sống: “Cô ta tự sát vào lúc nào? Một bệnh nhân có thể lấy được nhiều thuốc ngủ như thế mà mọi người không biết gì ư?” Chuyển chủ đề, cô bắt đầu đẩy trách nhiệm trở về, từ đầu đến cuối Hoắc Minh Dương không hề ngăn cô.
Muốn gả vào nhà họ Hoặc thì không thể tránh né được những chuyện này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cứ thoải mái nói ra những lời cần nói, thoải mái làm những chuyện cần làm.
“Tôi… Ai mà biết được con bé lại tự sát cơ chứ, một người đã muốn chết thì làm sao cản lại được” Bà Tô khóc lóc, có thể thấy bà ta xem Tô Thanh Anh như con gái ruột của mình nhưng trong chỗ tối quan hệ của họ có tốt thế không thì có trời mới biết.
“Tôi không cần biết, nếu Thanh Anh xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người” Ông ta nói xong bèn quay đi, cô nhận ta bây giờ ông ta đã bắt đầu hoảng loạn, chỉ là cô không muốn cho ông ta thực hiện được những gì mình muốn.
“Không cẩn biết các người nói như thế nào nhưng Hà Vân Phi không phải là kẻ giết người, hơn nữa chuyện này căn bản không liên quan gì tới cô ấy.
Có chăng chỉ là chuyện riêng của tôi với Thanh Anh” Giọng nói của anh cực kì kiên quyết, anh đứng cùng một chiến tuyết với Hà Vân Phi.
Dù bà Hoắc trừng mắt thế nào anh vẫn không chịu dừng lại, rõ ràng đang muốn chống đối bà: “Minh Dương, con nghĩ kỹ lại xem con và Tô Thanh Anh có bao nhiêu năm tình cảm, không cần xúc động nhất thời rồi bị che mờ hai mắt” Đinh Thanh Uyển đứng phía sau võ lưng bà Hoắc hát đệm: “Ngày hôm qua mẹ cứ ho khan mãi, mẹ đừng tức giận vào lúc này.” “À, cô cũng ở đây nhỉ?” Không biết cô đã uống nhầm thuốc nổ gì, bây giờ nhìn ai cũng không thuận mắt, giờ lại nhìn thấy Đinh Thanh Uyển xuất hiện.
Biết Đinh Thanh Uyển không thích mình nên bây giờ cô không thèm khách sáo nữa, trực tiếp mở nói lại: “Cô có biết câu cười người hôm trước hôm sau người cười không? Sau này tôi thành chị dâu cô rồi cô phải đối mặt với tôi thế nào?” Cô nói xong thì mặt Đinh Thanh Uyển tái nhợt, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Hà Vân Phi trở thành chị dâu mình: “Cô đừng làm âm lên ở đây nữa, chị Tô Thanh Anh vẫn còn nằm bên trong mà cô đã bắt đầu xem mình là nữ chủ nhân nhà họ Hoắc rồi á?” Cô ta nói xong lại nhìn Hà Vân Phi với vẻ khinh thường như thể đang ghét cô lắm.
Hoắc Minh Dương đứng bên cạnh nhìn, Hà Vân Phi nói như thế nào anh cũng để mặc cho cô nói, muốn trở thành mợ cả nhà họ Hoắc, muốn bản thân không bị bắt nạt ở trong cái nhà này thì phải đủ cứng, sau này thời gian anh đi công tác khá nhiều, Hà Vân Phi phải tự lập tự cố gắng.
Hà Vân Phi ngước mặt lên, thoải mái nói: “Đừng nói như thể cô biết rồi vậy, cuối cùng ai trở thành chị dâu cô còn chưa chắc được đâu: “ “Tôi trả lời đó lại cho cô đấy” Đinh Thanh Uyển tức giận điên người thế nhưng cô ta không còn cách nào cả.
Bây giờ Hà Vân Phi không có quan hệ nào với nhà họ Hoắc nhưng Hoắc Minh Dương đã bảo vệ đủ đường, chuyện đó lại chẳng liên quan gì tới cô ta, dù bà Hoắc muốn xen vào cũng phải cẩn thận nghĩ lại xem có nên không, suy cho cùng đây cũng là chuyện tình cảm của người ta.
Hoắc Minh Dương đắc ý nhìn Hà Vân Phi, dường như anh cực kì hài lòng với Hà Vân Phi: “Bây giờ cô nói Vân Phi thì được ích lợi gì? Hoặc là có ý nghĩa gì cô nói cho tôi nghe xem? Nói cô ấy có thể cứu được Tô Thanh Anh ư?” Lúc nãy khi đến đây anh vẫn còn cảm thấy áy náy nhưng bây giờ trông có vẻ những người này chỉ muốn cho Hà Vân Phi chịu khổ sở nên mới có chuyện này thôi.
Nói đến cùng Hà Vân Phi vẫn có. lý, vì sao nhà họ Tô gia đại nghiệp đại mà một người hộ lý chăm sóc thôi cũng không mời nổi để cô ta tự sát? Thậm chí bây giờ còn chẳng có một người nào quan tâm lo lắng tới Tô Thanh Anh bên trong.
Bà Hoắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đẩy hết mọi chuyện lên đầu Hoắc Minh Dương, nếu Hoắc Minh Dương không dung túng cô gái đó như thế thì làm sao có thể xuất hiện chuyện thế này: “Suy cho cùng Tô Thanh Anh xảy ra chuyện vẫn là do con” “Được rồi, người nhà bệnh nhân ở đây làm ầm ï cái gì thế? Bệnh nhân vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt kìa, chắc bị mọi người làm phiền chết” Y tá đi ngang qua hoàn toàn không biết bọn họ là ai đã lên tiếng nhắc nhở.
Nói xong bèn quay về chuẩn bị dụng cụ của phẫu thuật tiếp theo.
Không biết có phải là do thái độ của y tá hay thế nào mà đám người này không còn nói gì nữa, im như hến vậy.
Chương 294: Tìm được bằng chứng buộc tội cô ta Hà Vân Phi mừng rỡ thanh nhàn, xem ra Tô Thanh Anh vẫn chưa tỉnh lại, lân này cô đến đây công cốc rồi: “Xem ra lần này tôi đến công cốc rồi.” Cô cười cười, chẳng hề để ý nói: “Tôi định nói chuyện với cô ta một chút nhưng không ngờ vẫn chưa tỉnh dậy, thế thì tôi xin phép đi trước.ˆ Nói xong cô đã nhanh chóng đi mất.
Hoắc Minh Dương hỏi một tiếng, cô cũng không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi.
Vừa rôi, Lữ Hoàng Trung gửi tin nhắn đến cho cô, nói đã tìm được người làm chứng cho chuyện lần đó.
Chỉ cần người này sẵn sàng đứng ra làm chứng thì tất cả mọi thứ sẽ dễ bàn.
Chỉ có thể đặt hi vọng vào người đó thôi, nếu Tô Thanh Anh đã thực hiện những âm mưu đen tối đó thì chắc không sợ bị người ta vạch trân, cô có thể đòi lại công bằng cho những chuyện năm đó.
“Em đến rồi” Chẳng mấy chốc Hà Vân Phi đã đến điểm hẹn với Lữ Hoàng Trung.
Nơi này có hơi hẻo lánh, nhưng căn nhà này lại được trang trí cực kì trang trọng và lộng lẫy.
“Sao anh lại tìm được nơi này thế?” Cô cực kì vui vẻ, chỉ cần tìm được bằng chứng thì cô đã thấy thỏa mãn rồi, hoàn toàn không ngờ lại có chuyện vui thế này.
Người cô vất vả tìm lâu như vậy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
“Em đừng vui vẻ quá sớm, người đó không chịu lấy ra bằng chứng.” Dù đã biết chuyện này có liên quan đến người đó nhưng mãi vẫn không chịu lấy ra bằng chứng, điều này khiến cho Lữ Hoàng Trung cực kì đau đầu, nếu không anh đã chẳng gọi Hà Vân Phi đến đây.
Năm đó trong kho hàng, rõ ràng cô đã có cơ hội để bỏ trốn nhưng Tô Thanh Anh lại giấy dụa rôi còn vạch trần cô, nói cô đã tháo dây thừng ra để bỏ trốn.
Sau đó cô bị trói lại nên mới không thể chạy theo tội phạm lấn trốn.
Cố vẫn mãi nhớ rõ chuyện này trong đâu, không bao giờ quên. Bây giờ còn bắt cô phải trả Hoắc Minh Dương lại cho cô ta và thậm chí không tiếc lấy mạng mình ra để mạo hiểm. Thế thì cô ta cứ đi chết đi, Tô Thanh Anh đừng hòng đạt được những điều mình muốn.
Lúc trước khi trở vê cô vẫn còn mêm lòng, bây giờ cô ta lại gây ra những chuyện này khiến cho cô thân bại danh liệt thì cô hoàn toàn không thể nhịn được nữa, cô nhất định sẽ không để Tô Thanh Anh sống yên.
“Em đang suy nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung bỗng nhiên mở miệng.
“Không có gì, Tô Thanh Anh tự sát, em cảm thấy rất kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ như cô †a mà cũng nghĩ đến chuyện tự sát” Người nào tự sát thì cô không thấy ngạc nhiên nhưng người ích kỉ như Tô Thanh Anh thì làm sao có thể tự sát.
“Cô ta đã chết chưa?” Anh ta cười mở miệng, đã muốn đã biết đáp án, cũng không cần Hà Vân Phi nói, như là Tô Thanh Anh cái loại này nữ nhân là tuyệt đối sẽ không tệ bạc với bản thân mình.
“Chết rồi thì em còn nói với anh để làm gì? Cô ta phải trả giá cho những gì mình làm thôi..” Cô thở dài, tại sao cô ta nốc thuốc rồi vẫn không chết đi nhỉ? Bị tiếng lòng của mình làm cho hoảng sợ: “Trời ạ, em vừa mới nói cái gì thế này?” “Em đã nói ra tiếng lòng của mình rồi nhưng đúng là năm đó cô ta đã làm rất quá đáng, nếu không mẹ em… Thôi quên đi, chúng ta không những chuyện này nữa, chúng ta vào trong xem có thu hoạch được gì không?” Hắn thở dài, dịu dàng nói với Hà Vân Phi.
“Em hận cô ta nhưng cũng không đến nỗi muốn cô ta chết, thật ra vấn đề là bản bản thân cô ta cũng không quý trọng tánh mạng của mình, có rất nhiều người muốn cũng không thể sống được” Lại có thêm một lý do nữa để chướng mắt Tô Thanh Anh.
Cô phát hiện ra mình với Tô Thanh Anh xung khắc với nhau, không muốn nghĩ và cũng chẳng muốn quan tâm đến cô ta tí nào.
“Anh cũng không biết em muốn nói gì nhưng em cứ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định làm, đừng nói với anh” Anh hoàn toàn không nghĩ gì khác và cũng không bao giờ để bất kì ai thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, trong lòng anh biết đâu là đúng và đâu là sai.
Không cần thiết phải nghĩ vẩn vơ mãi, cứ tìm được bằng chứng rồi để người xấu đứng ra rửa sạch vết nhơ cho người chết, đó mới là điều cô nên làm, Diệp Tĩnh Gia không thể đến bệnh viện vì cô ta, đó là lý do mẹ cô bị cứu chữa chậm.
“Em đừng nghĩ nữa.” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngắt ngang mạch suy nghĩ của Hà Vân Phi, sợ cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Bị Lữ Hoàng Trung gọi giật lại cô mới chợt giật mình nhớ ra mình phải làm gì vào giờ phút này: “Chúng ta vào thôi!” Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ bằng đối mặt với nó sớm một chút.
Gõ cửa, người đàn ông bên trong nhìn lướt qua Lữ Hoàng Trung rồi lại nhìn sang Hà Vân Phi, sau đó nói: “Tôi đã nói mấy lần rồi, không có là không có” “Trước đó người cùng quê của chú đã nói chuyện này rồi, bây giờ người đó đã thừa nhận hết, tại sao chú lại không chịu giao bằng chứng ra đây?” Cô tránh nặng tìm nhẹ hỏi trước, bằng chứng này cực kì quan trọng, bản ghi âm độc nhất vô nhị đó chính là chứng cứ mấu chốt để xác định tội lỗi của Tô Thanh Anh.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì nhưng mà bây giờ ta không thể đưa những thứ đó cho cô được, cô đi đi” Thật ra trong lòng ông ta hiểu rõ rốt cuộc chuyện này quan trọng đến mức nào mới khiến bọn họ kéo tới đây hết lần này đến lần khác, thế nhưng muốn ông ta mở miệng thì hơi khó.
“Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không muốn nói bất kì điều gì cả, nếu người cùng quê tôi đã thừa nhận với các người thì các người đi tìm cậu ta để đòi bằng chứng đi, tôi không có gì cả” Người đó giương mắt lên nhìn hai người họ rồi lại cúi đầu xuống, không muốn thừa nhận.
“Thưa chú, chú có biết khi đó chuyện gì đã xảy ra không? Chẳng những tay cô ta bị tổn thương mà còn do tôi bị tai nạn giao thông nên không kịp chạy tới bệnh viện, mẹ tôi không thể có được chữ ký xác nhận phẫu thuật đúng lúc nên đã chết trên bàn phẫu thuật. Bà ấy còn chưa kịp mổ, cứ nằm đó chờ tôi ký tên và chờ đến khi mất mạng” Trước đó vì có Lữ Hoàng Trung nên Hà Thục Mai đã được đẩy vào phòng mổ còn trống để chờ nhưng không ai đứng ra kí tên gánh vác trách nhiệm cho phẫu thuật này nên không dám thực hiện nó, Lữ Hoàng Trung không thể thực hiện phẫu thuật cho Hà Thục Mai nên cuối cùng bà ấy đã chết đi như thế.
Bây giờ nhắm mắt lại vẫn nhớ tới gương mặt Hà Thục Mai trước khi chết.
“Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi chẳng biết gì cả, các người đừng tìm tôi đòi nữa” Ông ta vẫn từ chối, không muốn dính líu gì đến chuyện này.
Suy cho cùng thì cũng có rất ít người sẵn sàng đứng ra đối mặt.
“Vì sao chú lại không muốn sửa lại lỗi sai này? Chú biết rõ vì sao nó lại diễn ra như thế cơ mà?” Cô tiếp tục nói cho hết lời, trong lòng cô uất ức và khó chịu nhưng nó có thể khiến cho lương tâm bệnh nhân bất an, cô hiểu tâm lý tội phạm nên liên tục thôi miên ông ta.
Lữ Hoàng Trung đứng bên cạnh bỗng nhiên có cảm giác mình chưa bao giờ hiểu được cô gái này, cô có quá nhiều bí mật không được người khác khai thác, dù là bây giờ hay là ngày xưa thì anh ta cũng không hiểu được cô gái này.
Qua khoảng nửa tiếng, cảm thấy cảm xúc của ông ta đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm thì Hà Vân Phi giơ tay ra cho ông ta thấy vết bỏng trên cổ tay mình.
Bây giờ cô đã biến thành một người hoàn toàn khác, cô chỉ muốn người chết có thể nhắm mắt.
Cô cũng chưa bao giờ quên được việc mình từng bị hãm hại và cũng không cách nào quên được, chỉ mong rằng người này không phải giữ lại để cắn rứt lương tâm suốt đời.
Cuối cùng thái độ của ông ta đã thay đổi, thôi không phản kháng nữa.
Dường như Hà Vân Phi đã biết được điểm yếu của ông ta là gì và bắt đầu dùng lời nói để đâm vào lòng ông 8) Tôi..” Ông ta thở dài, nghĩ xem mình nên nói từ đoạn nào: “Lúc trước tôi cũng thiếu tiền, hơn nửa đời người vất vả kiếm tiền không làm chuyện gì xấu nhưng vẫn nghèo rớt mồng tơi” Ông ta bắt đầu mời Hà Vân Phi cùng Lữ Hoàng Trung vào nhà, rót hai tách trà cho hai người, lúc nãy đứng ngoài nói chuyện cũng khát nước.
“Khó lắm tôi mới nghe mọi người nói có một vụ làm ăn lời lắm, hơn nữa chỉ cần diễn một đoạn khổ nhục kế với người ta mà thôi, tôi đến đường cùng chẳng còn bao nhiêu tiền, cô ta lại bảo cô ta muốn kéo lại trái tim bạn trai mình. Người đó đưa tiền rồi tôi cũng ngại không dám từ chối làm, nghe có vẻ cũng không có gì, tôi mà biết được chuyện đó hại mẹ cô thì có đánh chết tôi cũng không dám làm” Trông ông ta có vẻ không phải là người lớn gan cho lắm, một người lao động giản dị chất phác như thế lại bị Tô Thanh Anh lừa gạt và lợi dụng như vậy, có lẽ sau khi biết chuyện này ông ta sẽ áy náy đến hết đời mất.
Nghĩ nghĩ thế nào cô lại không nói cho ông ta biết mình mới là vợ Hoắc Minh Dương, cô sợ ông ta không chịu nổi.
“Không sao, chú cứ tiếp tục nói, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Cô liếc nhìn Lữ Hoàng Trung, biết anh cũng đang suy nghĩ giống mình nên nhìn anh cười, cuối cùng đã tìm thấy điểm đột phá trong chuyện này.
Lần này cô không ra về với hai bàn tay trắng và đã nắm được một số tình huống.
“Chú đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng cảm thấy cắn rứt lương tâm, chỉ cần chú nói với tôi thì tôi nhất định có thể khiến Tô Thanh Anh trả giá cho những gì cô ta làm” Cô biết bây giờ cái gì mới là chuyện quan trọng nên không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, suy cho cùng người ta cũng hiền lành và bị Tô Thanh Anh hại phải làm chuyện xấu.
“Tôi… Không biết sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như thết Cô ta bảo tôi giả làm tài xế taxi và chặn đường cô đi, sau đó cố tình tạo thành tình huống tai nạn giao thông, sau đó để tránh né trách nhiệm hình sự nên tôi trốn ra nước ngoài vài năm” Đó chính là tất cả mọi chuyện ông ta biết, anh ta kể lại chỉ tiết cho Hà Vân Phi.
Nội dung ông ta nói khiến cô rợn cả người, rốt cuộc cô ta đã hận đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy? “Thế chú có bằng chứng gì không?” Cô biết trong tay người này có bằng chứng, thế nhưng không biết qua bao năm như thế ông ta có giữ lại không hay đã mất đi đâu rồi.
Ông ta thoáng do dự nhìn ngó đủ hướng: “Tôi…” Nhìn vẻ mặt chờ mong của Hà Vân Phi.
“Nếu chú không đưa bằng chứng cho tôi thì sau này chú sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh cái chết của mẹ tôi đến hết đời” Mềm đã dùng rồi thì bây giờ phải cứng rắn lên, suy cho cùng bằng chứng cũng không phải là thứ dễ dàng tìm được, cô đã chắc chắn không còn ai biết chuyện này và đúng là sau lưng có người đang giở trò.
“Tôi không biết, có lẽ là không có” Ông ta nói thế, không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ thốt ra theo bản năng, cô cho anh ta một cơ hội để nhận ra lỗi sai của mình.
“Chú đừng nói lập lờ nước đôi như vậy, chú biết chuyện gì thì phải nói rõ ra cho tôi biết, rốt cuộc là có bằng chứng hay không?” Cô đang vội vã muốn biết rốt cuộc có thứ gì để chứng minh tất cả mọi thứ, cô muốn nhìn thấy gương mặt khi tất cả mọi thứ bị vạch trần của Tô Thanh Anh.
“Tôi có, tôi sợ cô ta sẽ giết người diệt khẩu sau khi chuyện này qua đi nên vợtôi cố tình giữ lại một đoạn ghi âm lén” Nói xong bèn vào nhà lấy một chiếc điện thoại cũ ra, thử vài lần vẫn không mở máy được nên vội vàng vào trong tìm sạch điện thoại, tìm một vòng vẫn không thấy, khi anh ta sắp từ bỏ thì mới thấy sạc ở nơi nào.
Chiếc điện thoại cũ kĩ run lên một lát và màn hình sáng lên, cô cười nhìn Lữ Hoàng Trung, đó là sự sung sướng không nói nên lời.
“Em rất muốn báo thù cho mẹ” Người ta đã cố tình hãm hại người vô tội, dù không thể trừng phạt được Tô Thanh Anh thì cũng sẽ tạo thành một trận động đất ở thành phố này, ít nhất với thân phận của cô ta bây giờ thì chuyện này không thể bị gạt sang một bên.
Lần này cô muốn chống mắt lên xem Tô Thanh Anh rốt cuộc sẽ làm như thế nào .
Chương 295: Thoát khỏi nguy hiểm “Cám ơn điện thoại của chú, chúng tôi cực kì biết ơn vì chú đã sẵn sàng giúp đỡ, đến khi lên tòa chúng tôi sẽ phải nhờ chú làm chứng và tòa án sẽ bảo vệ an toàn cho chú” Cô nói xong bèn lấy một xấp tiên ra.
Tiền là thứ biến mọi thứ dễ dàng hơn, người đó run rẩy nhận xấp tiền rồi lại đẩy vậy: “Không không không, đây là chuyện tôi phải làm, chuyện năm đó đúng là lỗi của tôi” Ông ta sẵn sàng chịu sự truy cứu của pháp luật và sẵn sàng bị người đời phị báng.
“Cầm đi, người bạn già của chú đi đứng không tốt, chú không cân cũng phải nghĩ lại cho người ấy chứ” Mềm lòng, cuối cùng cô vẫn quyết định để tiên lại, dù chỉ có thể giúp ông ấy một phần, mọi người đều là những kẻ đáng thương trong chuyện này.
Ông ta cầm tiền với hai hàng nước mắt, quỳ xuống khiến Hà Vân Phi sợ nhảy dựng.
“Chú làm gì thế này?” Cô vội vàng bảo ông ta đứng dậy, ít nhiều gì ông cũng đâu đó năm mươi tuổi rồi, quỳ xuống với một thanh niên trẻ như cô có ra thể thống gì: “Có chuyện gì chú cứ đứng lên rồi hãng nói” “Tôi… Tôi câm tiên cô rồi sẽ không sống yên được, cô giữ lại đi, tôi nhất định sẽ ra tòa làm chứng cho cô.
Có lẽ là ngộ ra hay là nguyên nhân gì đó khác nhưng hành động của ông ta khiến Hà Vân Phi hơi bất ngờ, hoàn toàn không ngờ ông ta sẽ nói ra những lời như vậy: “Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không biết nên nói cái gì bây giờ nhưng đây là tiên tôi gửi lại cho sự thành thật của chú, mong là chú không hiểu lầm cái gì” Hà Vân Phi nói xong bèn bảo Lữ Hoàng Trung rời đi. Không muốn khiến ông ấy khó xử, thật ra khi tới đây cô đã không thích người bên trong đó nhưng bây giờ thì hết rồi, nhìn ông ta là có thể biết tại sao ngày đó họ lại sai lầm như thế.
Căn nhà trông có vẻ lộng lẫy này thiếu thốn đến mức đáng thương, đồ vật bên trong cũ nát, dường như nó đã nằm đó rất lâu.
Giày của ông ta cũng không hợp với căn nhà này tí nào, trước đó Lữ Hoàng Trung có nói là do vợ ông ta kiên quyết không chịu chuyển nhà bán nó đi, ra ngoài thuê nhà ở cũng tốn tiên, mấy căn nhà ở nông thôn thế này không đáng bao nhiêu nên giữ lại.
Ban đầu cô đã nghĩ mọi thứ cực kì tăm tối, vì tiên làm ra những chuyện như thế. Nhưng bây giờ ông ta lại quá đáng thương, cô hoàn toàn không thể nói được một lời nào tổn thương ông ấy.
“Chú không cần phải băn khoăn nhiều thế, đây là số tiên cảm ơn sự thành thật thẳng thắn của chú, chú đã giúp chúng tôi một chuyện rất lớn, giữa người với người cần có sự giúp đỡ lẫn nhau nhưng chú vẫn phải đối mặt với những chuyện mình đã từng làm. Tới lúc đó chú sẽ bị thẩm vấn cùng với cô ta trên tòa, chú hãy nhìn thẳng vào lương tâm của mình cùng với những lỗi lâm đó” Lữ Hoàng Trung nói chuyện với ông ta xong bèn câm điện thoại dẫn Hà Vân Phi rời đi.
“Luật sư Phi giỏi thật, không ngờ em lại dễ dàng thuyết phục ông ta như thế” Anh ta vừa lái xe vừa khen ngợi cô.
Thế nhưng không biết cô đang suy nghĩ gì.
“Làm luật sư lâu rồi nên vừa thấy người đó lập tức biết vấn đề nằm ở đâu, đương nhiên đa số đều là đoán, em cảm thấy vấn đề tâm lý của mỗi người đều có nét tương đồng. Đó cũng không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là hơi bất ngờ, trước đó nghe Lữ Hoàng Trung nói cô còn chưa tin, ông ta hoàn toàn có thể lấy chuyện này để đòi Tô Thanh Anh càng nhiều tiền hơn nữa.
Thế nhưng ông ta không hề làm thế mà lại giao bằng chứng cho cô, nó đến tay quá dễ dàng khiến cô cảm thấy không thực tế.
“Em đang nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung nhận ra cô đang băn khoăn.
“Em đang nghĩ tại sao ông ấy nghèo như thế lại không bán căn nhà đi” Dù căn nhà đó không đáng giá thì cũng phải cầm được một cọc tiền, đổi sang căn nào khác lại chả được.
Lữ Hoàng Trung nở nụ cười, cứ tưởng rằng cô đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì nghiêm trọng lắm: “Nghe nói vợ ông ấy không muốn ông ta bán nhà ở, có cái cửa hàng đằng trước cũng tiện để ông ta dưỡng già và để lại cho con cháu” Tính ra thì ông ta sống cũng không dễ dàng, làm những chuyện đó xong đã hối hận rất lâu, nhưng mà hối hận có ích lợi gì đâu.
Cuối cùng vẫn cầm tiền đi mất, tuy rằng ông ấy không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà tiền dễ dàng đến tay đều là những thứ không sạch sẽ.
Lựa chọn của ông ta trước đó đã quyết định nửa đời sau.
“Đúng đó, em không phải là đấng cứu thế, em không thể qua tâm được quá nhiều mảnh đời nghèo khổ ngoài kia nên tốt nhất là thôi không suy nghĩ nữa” Hà Vân Phi thở dài một hơi, dù thế nào thì hai bản ghi âm cũng là bằng chứng xác thực cực kì đáng tin cậy.
Bây giờ bọn họ có thể đâm đơn kiện.
Thế thì phải cầu cho Tô Thanh Anh tỉnh lại sớm một chút.
“Tam thời đừng đánh rắn động cỏ, bây giờ Tô Thanh Anh đang là bệnh nhân, nói không chừng biết tin em chuẩn bị kiện cô ta lại không xuất viện ~a” nữa.
Cô suy nghĩ cực kì cẩn thận, cô bây giờ không còn là Diệp Tĩnh Gia không hay không biết bất kì chuyện gì, chỉ là một con cừu nhỏ mặc sói xám ăn thịt nữa.
Bây giờ cô chính là con sói xám có thể ăn thịt người bất kì lúc nào, cô sẽ chống mắt lên coi Tô Thanh Anh sẽ tiếp chiêu thế nào.
“Anh không biết nên nói gì với em nữa, sao em lại suy nghĩ xâu xa thế nhỉ? Trông em thế này chắc sau này anh không dám làm gì chọc em giận nữa quá.” Lữ Hoàng Trung nói giỡn, chuyện này được giải quyết xong thì Hà Vân Phi có thể về nước rồi, không cần phải lo lắng nhiều chuyện như vậy, cũng không cần phải lo nghĩ được mất.
Đó chính là một chuyện vui.
“Em nghĩ mình không thể thực hiện được những chuyện mình đã nói trước đó nữa, nếu có thể thì anh hãy nghĩ giúp em xem em phải làm thế nào, hoặc là giải quyết tin tức ngoài kia thế nào” Quan hệ tam giác của cô và Hoắc Minh Dương đã thu hút sự chú ý của mọi người, đi tới đâu cũng có người quay sang liếc nhìn cô một cái.
Cảm giác đó cực kì khó chịu, lại chẳng biết phải nói với ai.
“Em đừng lo nghĩ nhiều thế, cây ngay thì không sợ chết đứng, sẽ có người trả lại sự trong sạch cho em thôi” Nhắc tới chuyện này thì chân mày Lữ Hoàng Trung lại nhíu chặt, chắc chăn đó không phải là một tin tức tốt lành gì, bây giờ chuyện của Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đã trở thành nội dung bàn tán của tất cả mọi người, chỉ là không biết cô nắm được bao nhiêu thông tin.
“Ngày hôm qua trên báo nói em và Hoắc Minh Dương đi gặp người lớn nhà cậu ta phải không?” Dù thế nào thì anh ta vẫn lo lắng Hà Vân Phi sẽ học những thói hư tật xấu từ Hoắc Minh Dương, hoặc là theo Hoắc Minh Dương đi mất.
Chỉ là trở về xem thử nhưng lại tận mắt nhìn cô và Hoắc Minh Dương quay về với nhau.
“Em cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, em cũng hết cách rồi” Cô phải nhanh chóng kiện Tô Thanh Anh rồi tranh thủ cơ hội này trực tiếp chạy lấy người, điều đó có thể khiến Tô Thanh Anh nếm thử cảm giác bị vứt bỏ rồi lại đâm cho cô ta thêm một dao.
Nhưng mà trước mắt có vẻ kế hoạch này đã thất bại, cô liên tục sai lầm từ quyết định này đến quyết định khác.
“Em cũng không biết, rõ ràng em đã kiên trì lâu như vậy, cuối cùng cái gì cũng không lấy được, đau đớn thật” Dường như mọi thứ đã thành công dã tràng, rõ ràng cô đã không thể hoàn thành tốt những mục tiêu đã đặt ra: “Lần này em đã đẩy cả bản thân mình vào trong đó, cũng may nó vẫn không lên tin tức ở nước ngoài” Nếu không công việc này sẽ đi †ong mất.
“Được, anh sẽ giúp em tìm xem trong đám bạn anh có quen biết ai trong tòa soạn báo không, thế nhưng em đừng hi vọng quá nhiều” Nếu chuyện này không có Tô Thanh Anh thao túng phía sau thì đã không thành ra thế này.
“Em biết chắc chắn là có liên quan đến cô ta, nếu không có ai rảnh đâu mà ngày nào cũng đăng tin về Hoắc Minh Dương? Họ không sợ Hoắc Minh Dương tìm tới tận cửa chắc?” Chuyện rõ rành rành ra đó những cô lại không có cách nào để giải quyết, cô ta tranh thủ sự đồng tình của dư luận, sau đó sẽ dùng họ để giải oan cho mình, biến mình thành một cô gái đáng thương cần sự giúp đỡ nhưng người độc ác nhất chính là cô ta.
“Anh cảm thấy Minh Dương sẽ giải quyết được chuyện này” Với sự hiểu biết của anh ta với Hoắc Minh Dương thì lẽ ra hôm nay sẽ không xuất hiện những tin bài thế này nhưng không hiểu tại sao nó vẫn bị cuốn theo chiều gió, chỉ là Hoắc Minh Dương có rất nhiều mối quan hệ xã hội nên sớm muộn gì chuyện này cũng được giải quyết.
Về đến nhà, tôi dần lấy lại bình tĩnh, tôi có bằng chứng nhưng vẫn chưa có thời cơ tốt để kiện cô ta.
Dường như cô ta luôn nghĩ cách để trốn tránh một chuyện nào đó, cô ta có thể dùng cách tiêu cực nhất là tự sát để Hoắc Minh Dương phải nhớ mình cả đời? “Em còn tính quay về nhà họ Hoắc không?” Lữ Hoàng Trung đau lòng khi thấy Hà Vân Phi bây giờ, cô trở lại nhà họ Hoắc thì chắc chắn bà Hoắc sẽ không tỏ thái độ hòa nhã gì với cô.
“Đã xảy ra chuyện thế này rồi thì làm sao em ở nơi đó được nữa” Cô thở dài, dù thế nào cũng không thể tiếp tục dây dưa ở đó được nữa: “Em phải đi đón Đại Bảo về nhà” Vì sự an toàn của đứa nhỏ, cô nhất quyết không thể để nhà họ Hoắc đưa thằng bé đi: “Em có thể gửi đứa nhỏ cho anh vài ngày được không?” Diệp Thiến Nhi không có ở đây nên cô không thể giao lại cho Diệp Thiến Nhi được.
“Được, em cứ yên tâm, tất cả đã có anh: Nói không cảm động là giả, Lữ Hoàng Trung không phải là một người đàn ông bình thường vì anh ta có thể khiến người khác cảm thấy cực kì yên †âm, nhưng giữa cô và người đàn ông này luôn có một khe rãnh không cách nào vượt qua được nên dứt khoát không nghĩ nữa.
“Em đã biết mình phải làm gì rồi nên anh cứ yên tâm, không cần phải lo lắng cho em” Cô không biết phải nói lời nào khác nữa, Hoắc Minh Dương có làm gì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của cô: “Thù này em nhất định phải báo” Cô không thể lựa chọn cái gì nên làm và cái gì không nên làm nữa rồi, phải nhanh chóng tranh thủ cơ hội này để giải quyết hết mọi việc rồi bỏ của chạy lấy người, không cần phải chịu trách nhiệm với bất kì ai.
“Em biết mình phải làm gì để thực hiện việc đó, anh không cần phải nói gì với em nữa” Cô không thể làm những việc khiến tất cả mọi người cùng vui, cô chỉ có thể giúp bản thân mình sống không thẹn với lương tâm.
“Được, anh tin em, đừng làm khó bản thân mình quá” Bây giờ chuyện gia đình anh đã hỏng bét rồi, anh không thể phân thân ra để quan tâm đến và cũng không thể mặc kệ mọi thứ để nằm xuống nghỉ ngơi cho thoải mái, thôi thì cứ thuyết phục mình rằng mọi thứ chẳng có gì để dùng tâm thái khác đối mặt với những chuyện trước mắt.
Có rất nhiều lúc anh ta luôn thuyết phục mình phải bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện nhưng có những khi anh ta sợ hãi sự thay đổi, sợ đối mặt với những điêu mới lạ: “Anh cũng không biết phải nói gì nhưng bây giờ là lúc anh phải làm một số chuyện” Hà Vân Phi đã tỉnh táo lại và biết chuyện mình cần làm nên không lo đến những chuyện khác nữa.
“Có những lúc bản thân mình bình tĩnh lại thì làm gì cũng dễ dàng hơn” “Em cũng không biết nữa, nhưng em vẫn cảm thấy mình cân một thứ gì đó.” Cô phải bỏ lại rất nhiều thứ vì cô biết mình cần cái gì hơn.
“Sau khi chuyện này kết thúc, em đồng ý với anh em sẽ trở về” Ngoài ra, cô không biết phải nói gì mới khiến Lữ Hoàng Trung yên tâm.
Lữ Hoàng Trung không nói gì, tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy không tin mình khiến tôi hơi nất mát, chẳng ai muốn bị người ta nghi ngờ.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, ăn chút gì đó đi, có chuyện gì em cứ nói với anh ˆ Có lẽ anh ấy cũng chỉ nói thế để tôi yên tâm thôi.
Trong lòng tôi biết quan hệ giữa chúng tôi đã dần có khoảng cách sau lần quay về nước này.
Không thể nói gì với nhau đã khiến tấm màng ngăn cách đó trở nên dày hơn bao giờ hết, cuối cùng đã lựa chọn im lặng đối mặt với nhau.
Chương 290: Anh lên tiếng bảo muốn kết hôn
Có thể là do cảm thấy quyết định đó quá bất công cho Lữ Hoàng Trung, cô nhanh chóng làm ngay không hề do dự, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều vì nên biết rằng Hoắc Minh Dương không phải là người đàn ông dễ dàng thay đổi suy nghĩ của bản thân mình.
Bây giờ anh đột nhiên nhiệt tình với cô như thế, nói không chừng có nguyên nhân gì đó.
Biết rõ quan hệ của anh và Tô Thanh Anh những vẫn kìm lòng không đặng nói đỡ cho anh, đó là con người bản thân cô còn ghét.
May là cô không cần phải lo lắng những chuyện không đâu đó, chỉ cần nghĩ xem phải làm thế nào Hoắc Minh Dương mới chịu thẳng thắn với mình là được, chuyện năm đó thì Hoắc Minh Dương cũng biết ít nhiều.
Nghĩ tới đó, nỗi oán hận trong lòng với Hoắc Minh Dương lại nhiêu hơn một chút, nếu anh không kiên trì như thế thì có lẽ đã chẳng có Tô Thanh Anh ngang ngược ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ có nói những điêu đó thì cũng muộn rồi, lúc nên nói đã không chịu nói rõ.
“Anh có biết rốt cuộc vợ cũ của mình chết vì nguyên nhân gì không?” Hà Vân Phi cố lấy can đảm nói với anh, cô muốn biết ai là người đã ra tay.
Cô không tin rằng có một đám người xuất hiện và đòi tổn thương cô cùng với Tô Thanh Anh, cuối cùng người được cứu là Tô Thanh Anh, cô không tin chuyện này chẳng liên quan gì tới cô ta.
Hoàn toàn không biết trong đầu mình chỉ có mỗi câu hỏi xem phải làm thế nào để điều tra ra hung thủ, hoàn toàn không biết chuyện này có thể dẫn tới hậu quả gì, Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi, anh không muốn nói một lời nào vê cái chết của Diệp Tĩnh Gia.
Cô am hiểu về tâm lý học, cô biết sơ bộ vê tính cách của người như Hoắc Minh Dương. Nếu anh đã ở bên một người nào đó thì anh cũng như việc dùng người vậy, nghĩ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.
“Bây giờ anh không có nổi một chút tin tưởng nào với em như thế ư?” “Anh không muốn nói chuyện đó với bất kì ai cả, sau này đừng hỏi lại nữa, cứ ngoan ngoãn ở bên anh thôi là được rồi.” Lời anh nói khiến tôi bắt đầu đau đầu, không biết phải làm như thế nào mới tốt, tôi cứ có cảm giác anh ấy đang qua loa lấy lệ với mình nhưng không tìm được một lý do nào để phản bác.
“Mày mai có một buổi lễ khai mạc quan trọng, em theo anh đến cắt băng khánh thành” Dường như cảm nhận được Hà Vân Phi đang mất hứng, Hoắc Minh Dương nói với cô.
Thiên Tình nhớ tới dáng vẻ anh Cẩn Hiên khi còn bé cõng cô, thật giống với tình cảnh hiện tại.
Nhưng mà, cũng sắp một tuần cô chưa gặp anh, có phải bây giờ anh ấy đang ở bên cạnh Âu Tử Di lo lắng, săn sóc cho cô ấy? Cô không dám nghĩ, chỉ cảm thấy uất ức, sâu như vậy sâu như vậy, tràn đầy trời đất .
“Có chuyện gì vậy?” Anh kinh ngạc hỏi cô, đáy lòng chứa một tia lo lắng.
“Anh nói xem, có người cả đời sẽ chỉ yêu một người, không phản bội, không phụ lòng người yêu chờ đợi sao?” Thiên Tình kề mặt trên lưng anh, tựa như nỉ non khẽ giọng hỏi.
“Sẽ có.” An Gia Khải thở dài một tiếng, nhớ tới tình cảnh ngày đó nhìn cô nghe điện thoại.
Cô đã có người trong lòng, lại cầu mà không thể được sao?
Nghe Hoäc Minh Dương nói thế, cô mở to hai mắt. Bình thường anh không bao giờ tham gia những sự kiện thế này, sao bây giờ lại có hứng thú như thế nhỉ? “Có gì hay ho không? Chẳng có gì vui thì em không đi đâu.” Nói là nói như vậy nhưng trong lòng lại có những câu hỏi khác.
Cô biết nhà họ Hoắc có một mảnh đất cực kì tiềm năng nhưng không hề xây trung tâm thương mại, xem như Hoắc Minh Dương đã ném đi mấy trăm tỷ đồng, anh tùy tiện quyết định thế này không phải là phong cách của Hoắc Minh Dương: “Anh đang nói đển mảnh đất trống ở quảng trường đó hả?” Hoắc Minh Dương gật đầu, anh cố gắng lâu như thế, khó lắm mới giành được miếng đất đó đã muốn chia sẻ tin tức với Hà Vân Phi, thấy cô vui vẻ thế anh mới vui theo.
Trong lòng lại bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.
Năm đó khi kết hôn với Diệp Tĩnh Gia, bọn họ không hề tổ chức hôn lễ.
Lần trước anh cầu hôn với Diệp Tĩnh Gia cũng bị cô vô tình từ chối, xem như đây là lần thứ ba, anh muốn kết hôn với Hà Vân Phi ở đây, không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ muốn cho cô có được lễ cưới đẹp nhất trên đời này mà thôi.
“Đến lúc đó có em có thể đến xem coi có thấy hài lòng không, chúng ta sẽ kết hôn ở đó.’ Đó không phải là suy nghĩ bất chợt, anh đã lên kế hoạch cho dự án đó rất lâu rồi nhưng bây giờ mới bắt đầu khánh thành khiến rất nhiêu người kinh ngạc.
Kết quả là nó có tác dụng lớn hơn.
Anh phải là người đầu tiên kết hôn ở nơi này.
Sau đó nó dần được thay đổi thành sân tổ chức hôn lễ, có cả thánh địa để chụp hình cùng với khu trò chơi lớn nhất.
Nó kéo theo sự phát triển của các công ty và trung tâm thương mại xung quanh, trở thành kiến trúc tiêu biểu, nó đã xuất hiện trong lòng anh từ rất lâu rồi nhưng bây giờ mới thực hiện được.
“Tôi không biết có cơ hội chờ đợi hay không, chúng tôi là
Thanh mai trúc mã từ nhỏ, anh ấy nói lớn lên muốn kết hôn với tôi, nhưng sau lại…”
Đối mắt Thiên Tình ngậm đầy nước mắt, “ Khi tôi bảy tuổi thì anh ấy mất tích, bây giờ trở về, lại có vị hôn thê, anh ấy nói anh ấy yêu tôi, quan tâm tôi, nhưng vì trách nhiệm, anh ấy không thể không cưới vị hôn thê của mình…”
ấn đường của An Gia Khải càng chau chặt hơn: “ Như vậy hiện tại, một mặt anh ta qua lại với cô, một mặt lại không thể không cùng ở chung với vị hôn thê của anh ta, có đúng không?”
Cả cô cũng không thể tin vào điều đó, hoàn toàn không ngờ Hoắc Minh Dương lại xem Hà Vân Phi là trò đùa như thế.
Anh thoải mái khoe khoang về cách hay ho mình nghĩ ra được khiến cô bắt đầu nghi ngờ Hoắc Minh Dương đang cố tình làm bậy.
Nhưng trông Hoắc Minh Dương không giống đang nói bừa, dường như anh đã lên kế hoạch này từ rất lâu và cân nhắc không biết bao nhiêu lần rằng mình phải làm thế nào rồi mới quyết tâm.
Điều đó làm cho cô rất khó chịu rồi lại thấy bội phục chỉ số thông minh của anh khi đã khiến mình chìm trong trạng thái hỗn loạn: “Có phải anh chính là người đã tuồn tin ra ngoài rằng em là người thứ ba?” “Không phải, em bình tĩnh lại một chút đã nào, làm thế chẳng có chỗ tốt gì cho anh và chúng ta cả. Anh hoàn toàn không có lý do gì để làm như vậy hết nên em đừng nổi giận” Dường như anh không thể chịu nổi, không biết trogn đầu Hà Vân Phi đang nghĩ gì, anh đã phải đau đầu nhức óc về chuyện này rất nhiều. Chỉ đơn giản rằng kết chính là lựa chọn tốt nhất thôi nhưng cô vẫn nghĩ đâu đâu.
“Nếu em không muốn kết hôn với anh cũng chẳng sao cả, chúng ta không kết hôn, anh có thể tạm thời không cho bất kì người nào tổ chức lễ cưới ở đó.” Anh đã cố gắng sắp xếp những nơi đó như thế nhưng nó có thể thay đổi vì một câu nói của Hà Vân Phi, cô bỗng có cảm giác mình đã hiểu lầm Hoắc Minh Dương, người đàn ông này không hề tệ hại như những gì cô nghĩ.
“Thật không? Không kết hôn cũng được ư?” Cô nói dứt lời lại bình tính suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được, không kết hôn cũng không sao.” Anh có một loại xúc động muốn để Hà Vân Phi ở đây để cô ngoan ngoãn tỉnh táo lại, mỗi lần xảy ra chuyện gì lại bắt đầu thay đổi như một người điên, không nghĩ đến nguyên nhân và kết quả, điều này không hề đúng.
“Anh không muốn nói gì cả, anh đi vệ sinh một lát.” Hoắc Minh Dương vừa mới từ nhà vệ sinh về lại muốn đi thêm một chuyến để trốn tránh.
“ Nếu như anh ta thật sự yêu cô, thì sẽ không bao giờ tìm người phụ nữ khác, mặc kệ là vì lý do gì, mặc kệ có cái gì khó nói nên lời, nếu anh ta tìm người phụ nữ khác, thì không cần luôn mồm nói vẫn yêu cô, như vậy sẽ chỉ làm người khác cảm thấy dối trá, Thân Thiên Tình,cô là một cô gái tốt như vậy, nên được người khác thương yêu, che chở, chứ không phải để người khác tổn thương.”
Anh nói một hơi, nhìn cô khóc sửng sốt, không khỏi mềm lòng thở dài: “ thôi, tôi có tư cách gì can thiệp chuyện của cô?”
Anh cười khổ một tiếng, mở cửa xe: “ Tôi đưa cô trở về.”
Thiên Tình ngoan ngoãn lên xe, nhưng dọc theo đường đi cũng nhớ lại mấy câu nói của anh, phải, anh Cẩn Hiên một bên dành thời gian cho cô, một bên lại không thể bỏ Âu Tử Di, một bên anh nói yêu cô, không thể không có cô, rồi một bên lại mang theo Âu Tử Di đi xã giao với mọi người…
Một người khác nhìn lướt qua cô gái vừa mới nói chuyện rồi lắc đầu.
“Chị là kẻ thứ ba cố ý chen chân vào quan hệ của sếp Dương và Tô Thanh Anh để quyến rũ sếp Dương về tay ư?” Không biết người nào đã nói như thế, Hà Vân Phi nhìn quanh một vòng, đó chính là cô thư ký xinh đẹp nhất trong phòng làm việc của Hoắc Minh Dương, Sở Hàm.
Cô không có mối quan hệ hay tiếp xúc gì với Sở Hàm, trước khi chuyện này xảy ra cũng chẳng để ý gì tới cô ta nhưng quái lạ nhất là Sở Hàm cứ kiếm chuyện với cô hết lần này đến lần khác khiến cô khó chịu rồi lại không biết phải làm thế nào.
Ai trong cái công ty này lại chả biết quan hệ của Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương nhưng chỉ có những nhân viên đủ ô dù trên đầu mới dám nói thẳng ra như thế.
Thật ra mọi người cảm thấy cũng không có gì, chỉ là báo chí viết hơi quá đáng, không biết những chuyện đó có thật không, nếu như đó là thật thì Hà Vân Phi hơi quá đáng.
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Hà Vân Phi không hề khách sáo đáp lại, hoàn toàn biết rốt cuộc người này đang nghĩ như thế nào, những lời chưa uốn lưỡi bảy lần mà cũng dám thốt ra miệng: “Cô là luật sư hả? Cô lấy tư cách gì để đặt câu hỏi với tôi?” “Lấy tư cách gì ư? Chúng tôi là thư lý của công ty này, chúng tôi ra ngoài có rất nhiều người hỏi tôi là chị với sếp Dương có mối quan hệ thế nào, chị cũng phải giải thích rõ ràng cho cũng †ôi còn có cái ăn nói với người ta chứ.” Mọi người nghe Sở Hàm nói thế cũng gật đầu, bọn họ chỉ hỏi vì người trong nhà cứ hóng hớt mãi xem rốt cuộc chân tướng sự thật là gì thôi.
“Tất cả mọi người đều không biết chân tướng sự thật mà cô đã bạo gan đoán già đoán non như thế, đã vậy còn nói cực kì rõ ràng và rành mạch, đó có cách gì hành vi cố tình phỉ báng đâu?” Cô bắt đầu đánh trả, bởi vì cô biết một khi mình yếu thế hơn thì những người khác sẽ giống như Sở Hàm, bắt đầu miệt thị cô. Dù cô biết bản thân mình trong sạch nhưng thứ khó điều khiển nhất trên đời này vẫn là miệng của người khác, nếu không muốn chết trong miệng của người khác thì bản thân cô nhất định phải mạnh mẽ hơn.
“Tôi cảm thấy luật sư Phi đúng là một nhân tài, tôi cực kì ngưỡng mộ chị, người nhà tôi cũng cực kì kính trọng chị nhưng chuyện chị làm kẻ thứ ba được công khai lên các tờ báo lớn như thế rồi tại sao vẫn không chịu nhận? Ít nhất cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích hoặc câu trả lời chứ?” Sở Hàm vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta vẫn dồn Hà Vân Phi vào đường cùng. Bây giờ tất cả mọi người trong công ty chỉ có chút nghi ngờ với Hà Vân Phi đã bắt đầu nghiêm túc đặt câu hỏi.
Trước đó Hà Vân Phi đã nói mình sẽ không đến với Hoắc Minh Dương, sau đó lại đến với nhau rồi khiến người đời bàn ra tán vào.
Bây giờ gây ra chuyện gì nữa thì cũng là chuyện hiển nhiên.
Cô nhận ra rõ ràng những người này không tin mình.
Chẳng làm gì cả lại phải thừa nhận những điêu mình không cần phải thừa nhận: “Tôi biết cô muốn nói gì nhưng trên thực tế tôi chẳng hề làm bất kì điêu gì cả, dù cô tin hay không tin thì cũng vậy thôi, hoặc là cô suy nghĩ gì tôi mặc kệ, cô né tôi càng xa càng tốt.
Từ chối tiếp xúc với cô ta, từ chối liên quan đến những vấn đề phía sau đó, suy cho cùng cô cũng phải nghe theo trái tim mình.
Tuy Hà Vân Phi không muốn đối mặt với những chuyện này nhưng ngoài bản thân mình ra thì chẳng có người nào có thể làm chỗ dựa cho cô cả: “Tôi chính thích giải thích cho mọi người một lần, tôi không phải là kẻ thứ ba, trong tình cảm thì kẻ không có được tình yêu mới là kẻ thứ ba, ai cũng từng có những mối tình, ở với ai, yêu ai đều do bản thân mình thích hay không thích, chẳng có pháp luật nào quy định cả, các người dựa vào đâu để nói rằng tôi là kẻ thứ ba?” Đúng là khi cô đến với Hoắc Minh Dương thì đã có quá nhiều điều tiếng không hay, nó cũng không phải là chuyện đáng để tuyên dương ra ngoài nên Hoắc Minh Dương cũng phải kín tiếng rất nhiều.
Chương 291: Đó không phải là lỗi của cô Đó chỉ là những lời người ngoài nói, rõ ràng chính Hoắc Minh Dương là người chủ động muốn đến với cô, cô không thể bán đứng Hoắc Minh Dương được.
Thế nhưng vì mối quan hệ đó, vì thích anh nên buộc lòng phải bảo vệ.
“Ồ, thế à?” Sở Hàm nghĩ nghĩ gì đó rôi gật đầu, khóe miệng cong cong mỉm cười, nhìn Hà Vân Phi trêu tức: “Luật sư Phi, tôi cảm thấy chị phải hiểu cho rõ rằng nếu như chị thật sự có gì với sếp Dương thật thì nhà họ Hoắc cũng không chấp nhận chị” Sở Hàm trông cực kì ghét cô nhưng cô lại không biết mình đã trêu tới người này từ khi nào.
Còn chưa kịp nói chuyện thì Hoắc Minh Dương đã từ bên trong đi ra: “Sao lại âm ÿ thế này nhỉ, mấy người rảnh rỗi lắm hả?” Anh nói chuyện sắc bén và mạnh mẽ hơn Hà Vân Phi, chẳng mấy chốc mọi người đã lục tục tản ra, Hà Vân Phi thờ phào nhẹ nhõm, lúc nãy cỗ đã mệt chết đi được. Cô tranh thủ có Hoắc Minh Dương ra đây chặn sóng chặn gió, vội vàng đi đến nhà vệ sinh để vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, Sự khó chịu trước đó bị phóng đại lên thật nhiêu lân, dù cô làm gì thì cũng bị mọi người bàn ra tán vào, không cân biết cô cố gắng thế nào thì vẫn không được mọi người công nhận.
Tất cả những điều đó khiến cô rất buồn và cũng cực kì căm tức, thậm chí còn bắt đầu mệt mỏi.
“Sở Hàm, cô theo tôi vào phòng làm việc một lát, Sở Hàm đứng dậy theo anh vào.
Vừa đi vừa dậm chân, sự bất công của Hoắc Minh Dương khiến cô ta càng ngày càng căm ghét người đàn ông này.
“Sếp Dương gọi tôi có chuyện gì không?” Tiếng sếp Dương được nhấn rất mạnh, người đàn ông này đúng là thứ chết tiệt không chịu ngoan ngoãn nghe lời khiến cô ta không biết phải làm gì, cô ta biết rõ mình nên làm thế nào mới có thể khiến cho tất cả đàn ông trên đời này ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ nhưng cuối cùng lại không thể nào làm được bởi vì Hoắc Minh Dương luôn có cách khiến cô ta phải bó tay.
“Tôi không biết phải nói gì với cô mới tốt nữa, trông cô thế này khiến tôi xúc động muốn đánh cả phụ nữ” Anh nói cực kì hung hãn, dù Sở Hàm là một người phụ nữ thì anh vẫn nói như thế vì anh quan hệ của anh và Sở Hàm không giống những người khác.
Anh đang nói tôi với Hà Vân Phi ư?” Cô ta khinh thường, cô gái đó và cô ta không thể đội trời chung.
Dù xét vê mặt nào thì cô ta cũng bỏ Hà Vân Phi đằng sau hàng ngàn dặm.
“Được rồi, tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa, càng nhìn thấy anh thế nat2 tôi lại càng thấy mệt” Cô ta nói xong bèn lờ đi Hoắc Minh Dương, thậm chí còn bắt đầu thất vọng. “Cô nói xem tại sao tôi biết rõ phải làm thế nào mới khiến cô chịu nghe lời nhưng tôi lại không làm thế?” Nói xong lại lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt cô ta: “Một cú điện thoại của tôi thôi cô sẽ phải về nhà, nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì cứ về khóc với anh cô đi” Anh không cho phép bất kì một người nào tổn thương Hà Vân Phi, ở công ty này lại càng không thể: “Cô ra ngoài đi, tiện thể nói với tất cả mọi người rằng nếu như tôi nghe thấy bất kì ai bàn tán về chuyện của tôi và Hà Vân Phi trong công ty thì đừng ở lại cái nơi này nữa, người nào báo cho tôi biết thì sẽ có tiền thượng” “Anh đang dùng quyền công làm việc riêng” Sở Hàm hoảng sợ, đó giờ Hoắc Minh Dương không phải là người có thể làm những chuyện như thế, bây giờ anh lại thành ra thế này.
Đúng là không thể quá đáng hơn được nữa.
“Tôi không biết phải nói gì với cô nhưng dáng vẻ cô bây giờ khiến tôi nhớ tới mẹ cô” Hoắc Minh Dương nhìn Sở Hàm giật mình lại nhớ tới mẹ cô ta, nếu còn sống thì chắc sẽ là một người phụ nữ ngốc nghếch đáng yêu.
“Anh thân thiết với mẹ tôi lắm ư?” Cô ta đang ở nhà họ Sở nhưng còn chưa gặp được mặt mẹ mình lần nào.
Nhà họ Hoắc với nhà họ Sở không có quan hệ gì nhiều nhưng nhà họ Sở có hơi quyền thế nên sau đó cưới thêm vợ nhỏ về, mẹ cô ta hậm hực mà chết, trước đó Hoắc Minh Dương có gặp vài lần.
Dường như bà ấy đã để lại ấn tượng khá sâu trong lòng anh.
“Đúng đó, cô rất giống mẹ mình” Nhiều năm như thế nhưng anh vẫn nhớ rõ mẹ Sở Hàm, cũng là lần đầu tiên anh gặp được một cô gái lôi thôi lếch thếch không suy nghĩ nhiều ở trong một gia đình như thế.
“Tối” “Ra ngoài đi, tôi đã nói hết những lời cần nói rồi, cô cứ ngoan ngoãn làm việc của mình thôi đừng gây chuyện với Hà Vân Phi” Đó chính là yêu cầu cuối cùng của anh với Sở Hàm, nếu chỉ có từng đó cũng không làm được thì đừng làm việc ở công ty này nữa, anh không thiếu một nhân viên.
“Minh Dương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Hà Vân Phi đi về sinh trở lại phòng làm việc, nơm nớp lo Sợ nói với Hoắc Minh Dương, cứ cảm thấy bầu không khí hôm nay là lạ nhưng không thể nói rõ là nguyên nhân gì.
Trước đó khi cô ra ngoài mọi người vẫn còn nghỉ ngờ bàn tán xôn xao, bây giờ quay lại thì ai cũng bận cố gắng làm việc, chẳng có người nào nói năng gì.
“Ừ, anh đã nói rõ ràng với bọn họ rồi nên em không cần phải lo nghĩ nữa” Hoắc Minh Dương nói xong bèn cười cho cô yên tâm.
Cô nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn gật đầu với anh, suy cho cùng có rất nhiều chuyện cô cần biết nhưng cũng phải xem coi Hoắc Minh Dương có nói cho cô hay không.
Hoắc Minh Dương đứng dậy đặt một ly nước trước bàn làm việc của Hà Vân Phi, chủ động lấy lòng.
“Em có cần gì hoặc là muốn mua cái gì thì cứ nói với anh, anh chuẩn bị cho em” Anh ân cần thế này khiến Hà Vân Phi hơi xấu hổ, không biết nên nói cái gì nên đành phải gật đầu, không đành lòng từ chối ý tốt của Hoắc Minh Dương: “Không cần đâu, có nước là đủ rồi: “Anh không bận gì hả?” Cô vội vàng làm việc nhưng Hoắc Minh Dương cứ đứng đây mãi vẫn không có ý định đi khiến Hà Vân Phi kiềm lòng không đặng hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn quan tâm công việc của em một chút” Lúc nói chuyện anh còn cố tình xem thử tài liệu trong tay Hà Vân Phi: ‘Được rồi, em làm việc đi.” Trở lại chỗ ngồi, mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho một người lạ.
Người nọ nhận được lệnh lập tức gửi lại biểu tượng OK, sau đó anh chợt nghe thấy Hà Vân Phi reo lên: “Trời ạ” “Làm sao vậy?” Hoắc Minh Dương vội vàng đứng lên đi đến chỗ Hà Vân Phi: “Máy tính em hack mất rồi, trong đó có rất nhiều thứ nhưng không có thứ gì quan trọng” Tại sao lại phải hack máy cô? Hơn nữa vụ án trong tay cô không cần phải dùng máy tính nhiều như vậy mà.
Nếu Hà Vân Phi không ngồi đây làm việc mãi chẳng thèm quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình thì anh đã không tìm người phá máy cô rồi.
Chỉ cần Hà Vân Phi đi ngủ thì anh có thể nhắn người phá máy cô để giấu đi hết tất cả các thông tin bài báo hay bất kì thứ gì có liên quan đến chuyện của hai người trong máy. Đây là một mũi tên trúng hai con chim.
“Em… Em tìm người sửa máy, em có bạn” Cô nói xong bèn lấy điện thoại ra định gọi cho bạn mình nhưng Hoắc Minh Dương lại giành mất: “Em đừng làm loạn nữa, anh không muốn nói cho em nhiều thế này nhưng dù thế nào anh cũng có thể thay đổi được” “Cái gì? Anh nói cái gì thế?” “Em mau đi nghỉ ngơi, anh sẽ nghĩ để chăm sóc cho em và giúp em sửa lại máy tính, ngoan nào” Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, Hà Vân Phi cố chấp.
khiến cho anh đau đầu, dù anh muốn tốt với cô thế nào cũng không thể làm được.
“Rốt cuộc anh đang nói gì thế, em nghỉ ngơi thì công việc phải làm sao?” Cô không yên tâm làm việc, lại càng không thể bình tĩnh.
“Anh mặc kệ, nếu em không nghỉ ngơi thì máy tính sẽ không bao giờ được sửa” Anh nói thế khiến Hà Vân Phi không biết phải làm sao, đành phải nghe lời đi nghỉ ngơi.
Cô nhanh chóng vào phòng nghỉ, nhìn qua khe cửa thấy Hoắc Minh Dương gọi người đến sửa máy đúng như lời anh nói thì mới yên tâm nằm trên giường chờ nó sửa xong.
Mơ mơ màng màng thế nào lại ngủ mất.
Tỉnh lại thì trời đã tối rồi, bây giờ công ty đã tan làm, cô vội vàng ra khỏi phòng nghỉ và nhìn thấy Hoắc Minh Dương vẫn còn làm việc.
Anh chỉ mở đèn làm việc: “Em tỉnh rồi hả? Có đói bụng không, có muốn ăn gì không?” “Không đói bụng.” Không biết là vì nghỉ nhiều hay do nóng trong người mà cổ họng cô cứ khàn khàn, cũng không muốn ăn cái gì, chỉ ngồi trên sô pha uống chút nước ấm: “Tan làm rồi anh vẫn chưa về à?” “Anh đang chờ em đấy” Anh cười cực kì dịu dàng khiến Hà Vân Phi hoa cả mắt.
“Sao miệng lưỡi anh lại ngọt đến thế nhỉ?” “Anh nói thật mà, nếu không tại sao anh vẫn chưa về nhà” Ngoài lý do công việc ra thì thấy cô nằm trong phòng nghỉ ngủ sau quá khiến anh không nỡ đánh thức, sau đó cảm thấy trong người mình nóng ran nên nhanh chóng ra ngoài làm việc, không dám ngồi lâu.
Hoắc Minh Dương cười cười dọn bàn.
Hà Vân Phi cũng đứng dậy hỗ trợ: “Đi thôi, chúng ta về, trên đường về tiện thể mua ít đồ ăn” Cô muốn ăn vặt, không biết Hoắc Minh Dương có thích không.
“Được, em nói gì cũng được.” Lúc xuống nhà, tháng máy vẫn sáng, thế nhưng cửa lầu một lại bị khóa.
Cô lập tức hoảng hốt, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, không biết là chuyện xảy ra, hôm nay ra đường quên xem giờ hay sao ấy.
Thấy Hà Vân Phi sốt ruột, Hoắc Minh Dương an ủi: “Thường thì sẽ có người trực ban, em đừng vội, chúng ta đến phòng trực xem thử.
Hai người tìm một vòng vẫn không thấy người trực đâu, Hoắc Minh Dương cũng không sốt ruột, anh gọi điện thoại tìm người hỏi nhưng tìm mãi vẫn không thấy số của bảo vệ bèn gọi cho Samantha.
Mãi vẫn không có người nghe máy: “Không ổn rồi, không có ai nghe máy ca.
Cô không thề ngu ngốc như vậy nữa, anh Cẩn Niên có thể kiên trì được bao lâu? Anh có thể nghĩ ra sách lược vẹn toàn sao? Âu Tử Di mất đi quyền lợi làm mẹ, nếu như lại bị Mộ Cẩn Niên vứt bỏ, cả đời này phải làm sao? Cô không phải loại người phụ nữ xấu, ngược lại, cô rất thông cảm với Âu Tử Di.
Nhưng cứ thế mà buông tha sao? Thiên Tình tim từng hồi co giật đau thương, mẹ nói rất đúng, cô cố chấp, cô ngu ngốc, cô xác định tình cảm của mình giành cho anh Cẩn Niên nen không nghĩ buông tay ra, nhưng cô lại không biết, người kia trước đã buông tay, người kia trước đã phản bội rồi…
“Thế phải làm sao bây giờ? Tôi nay làm sao chúng ta đi ra ngoài?” Cô bắt đầu ủ rũ, trong phòng nghỉ của Hoắc Minh Dương có một chiếc giường lớn nhưng cô không muốn tối nay ngủ ở đó.
“Em đã biết tối nay phải làm gì rồi mà còn hỏi?” Anh nói xong Hà Vân Phi lại càng uể oải.
Sau đó Hoắc Minh Dương gọi mấy chục cuộc điện thoại vẫn không có số bảo vệ cửa, hình như hôm nay bọn họ tạm nghỉ việc rồi.
Trở lại văn phòng, ủ rũ ngồi ở vị trí của mình, may mắn Hoắc Minh Dương không về trước, nếu không chỉ còn mỗi mình cổ ở đây thì thảm thương quá.
“Máy tính em bình thường lại chưa?” Ngủ quá nhiều nên bây giờ không ngủ được nữa, dứt khoát đi làm việc cho nhanh.
Hoắc Minh Dương không nói gì, cô mở máy tính ra kiểm tra một chút xem sao thì phát hiện nó đã trở lại bình thường, cô bèn thở phào nhẹ nhõm.
Chương 292: Bị nhốt ở công ty “Anh đã làm thế nào vậy?” Không ngờ rằng Hoắc Minh Dương tài giỏi như vậy, mới đó đã giải quyết xong xuôi chuyện này.
“Đừng suy nghĩ những chuyện đó nữa” Ngắt ngang những suy nghĩ miên man, Hoắc Minh Dương dùng máy tính của anh kiểm tra tin tức mới.
Xem được một lát thì bỗng nhiên đứng dậy, dọa Hà Vân Phi nhảy dựng: “Anh làm gì thế?” “Đi vệ sinh, à, anh đã biết rồi!” Anh quay đầu hỏi Hà Vân Phi, anh còn dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn cô: “Đừng nói là em ở trong này một mình nên sợ hãi nhé? Sợ hãi thì cứ nói thẳng ra, tôi ở lại với em.” ‘Làm sao có chuyện đó được, anh đừng nói lung tung.’ Cô nói xong bèn quay đầu nhìn Computer không ở để ý tới Hoắc Minh Dương.
Người đàn ông đó không ghẹo cô nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh.
Cũng không lâu lắm điện thoại đã được nghe máy: “Minh Dương, sao trễ như vậy còn gọi điện thoại lại đây?” Giọng cô ta nhảy nhót vui mừng.
Không ngờ rằng tin tức mới lên Hoắc Minh Dương đã bắt đầu tìm nàng “Em có biết chuyện tin tức không? Em đã nói với truyên thông báo chí cái gì?” Giọng nói anh không hề có tí độ ấm và dịu dàng nào, nghe như giải quyết công việc, anh có thể bỏ qua những chuyện khác, nhưng mà bây giờ tất cả mọi người lại đổ mọi chuyện lên người Hà Vân Phi.
Tô Thanh Anh giống như một người bị hại, bị người đàn bà độc ác vô tình hãm hại.
Sai lâm này từ anh mà ra, tất cả mọi người lại chỉ trích Hà Vân Phi là không công bằng.
“Tôi không biết em đã nói gì cùng với truyền thông báo chí, nhưng mà có một điều em phải hiểu rõ đó là tôi đã lựa chọn Hà Vân Phi, em cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, nếu em có thể thu tay lại thì sau này chúng ta vẫn là bạn bè.” Hoắc Minh Dương cẩn thận nói cho Tô Thanh Anh biết anh giữ gìn Hà Vân Phi đến cỡ nào.
Ban đầu cô ta vẫn chưa có phản ứng gì quá khích nhưng bây giờ tất cả đều bùng phát lên: “Minh Dương, anh có biết không? Vì anh, em có thể bất chấp tất cả mọi thứ…” Nước mắt mất kiểm soát chảy ra, nghĩ đến sự uất ức trong nhiều năm đi theo Hoắc Minh Dương, không chỉ vì cái chết của Diệp Tĩnh Gia mà hơn hết là anh không hề kiên trì trong mối quan hệ này.
“Em vẫn nghĩ rằng tôi chỉ cần đi theo bên cạnh anh thì nhất định sẽ có kết quả tốt đẹp, trên thực tế thì thế nào? Cuối cùng em chiếm được cái gì” Cô ta lại càng khóc lớn hơn, không biết làm như thế nào để biểu đạt cảm xúc bây giờ mới tốt.
Dường như đang có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng cô ta, mãi không chịu buông.
“Thật lòng xin lỗi, anh nợ em thì sẽ có một cách khác để bồi thường, em không cân lo lăng nhiêu như vậy, những thứ bố mẹ em muốn tôi đã gật đầu đồng ý” Hoắc Minh Dương tuyệt tình thì sẽ trở nên sắc bén hơn bất kì ai, từ khi quyết định chia tay với Tô Thanh Anh thì anh đã biết mình phải đối mặt với những chuyện thế nào, nhưng mà cuối cùng anh vẫn không chút do dự lựa chọn Hà Vân Phi.
Loại cảm giác này không lừa được chính bản thân mình , đơn giản sẽ không đi rối rắm, cùng Tô Thanh Anh muốn cái kết thúc.
“Lễ ra em nên quyết định trước rằng không nên để Hà Vân Phi ở lại bên cạnh anh dù chỉ là một ngày” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vân Phi cô ta đã biết Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương hơi gì đó kì lạ, nhưng mà cô ta không rõ là gì.
Nghe Tô Thanh Anh nói, Hoắc Minh Dương bất giác nghĩ lại, nếu như không có trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, có lẽ sẽ như những lời Tô Thanh Anh nói, anh sẽ lựa chọn nghe lời thả Hà Vân Phi đi, nói đến cùng thì Tô Thanh Anh chính là người ma xui quỷ khiến thành toàn cho đoạn tình cảm này.
“Có lẽ thế, em rất hiểu chuyện không để cho tôi phải khó xử, lúc trước đúng là công ty cần cô ấy” Cô ta đang khổ sở là thế mà lại nghe thấy tiếng cười của Hoắc Minh Dương trong điện thoại thì bất giác cảm thấy phiền chán: “Anh thích người phụ đó như vậy ư?” Cứ như tất cả mọi sự khổ sở đau lòng trước đó đều hóa thành một vũng nước, cô ta mềm lòng muốn giúp anh thế mà kết quả lại nhận được sự báo đáp thế này.
“Em có thể từ chối nhận phỏng vấn của truyền thông báo chí, em luôn từ chối họ, anh yên tâm, em sẽ không nói gì cả, không có việc gì thì cúp máy nhé.
“ Cô ta nằm ở trên giường bệnh nhiều ngày như vậy, một câu quan tâm đều không có mà chỉ nhớ là những việc trước kia xem cô ta tốt hay không tốt, người đàn ông này cũng hay ho thật.
Tim lạnh đi, cô ta thể sẽ không làm những việc mình không muốn làm nhất là giúp Hà Vân Phi.
Cúp điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy bây giờ Hà Vân Phi đã được Hoắc Minh Dương bảo vệ lại, thế thì có khác gì đang giúp Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi xúc tiến tình cảm, chỉ là cũng không còn cách nào, cũng không có lựa chọn, bây giờ tất cả hi vọng của cô ta đều đặt trên người bà Hoắc, vẫn là hi vọng bà Hoắc có thể giúp cô ta một phen.
Ngón tay ấn lướt nhanh, vội vàng gửi một tin tức cho người đó: “Ngày mai anh hãy tuyên bố ngày kết hôn và sau đó là ảnh chụp Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi quay về nhà họ Hoắc” Cô ta cũng không tin nhà họ Hoắc có thể đồng ý được cả những chuyện nhục nhã gia phong thế này.
“Được? Người đó trả lời một câu đơn giản và bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, nhanh chóng báo lại, thế nhưng tin tức đó lại không được duyệt.
“Đại ca, anh biết thứ này có giá trị đến mức nào, hơn nữa có người ra giác rồi, làm xong chuyện này thì đi ra nước ngoài nghỉ ngơi, vụ này qua rồi hãng về” Hắn ta bắt đầu nghĩ cách thuyết phục người đàn ông trước mắt nhanh chóng đăng tin tức này lên, chắc chắn sẽ trở thành một tin tức lớn.
Vấn đề là người đó vẫn không có phản ứng.
“Cái này… Cậu cũng biết bây giờ Hoắc Minh Dương đang nhìn chằm chằm công ty chúng ta, tôi cũng hết cách rồi, đến lúc đó lại phải nói với nhà họ Hoắc thế nào?” Có mạng kiếm tiền thì phải có mạng tiêu mới được chứ.
“Em không biết chuyện gì khác nhưng em biết sau này cô Tô Thanh Vận gả vào nhà họ Hoắc rồi thì chúng ta chắc chắn sẽ không thiệt thòi.” Lời hắn nói khiến đại ca nọ bắt đầu lung lay, nếu Tô Thanh Anh thật sự gả đến nhà họ Hoắc thì sau này vì chắc chắn sẽ không thiệt thòi, hắn ta hoàn toàn không cần phải lo nghĩ nhiều, chỉ cần giúp người đó thôi và giữ lại điểm yếu của cô ta là được: “Được rồi, để đó đi để tôi suy nghĩ” Vừa thấy vẻ mặt hắn ta buông lỏng thì người nọ vội vàng ném một tờ chi phiếu ra: “Anh biết mà nhỉ” Hắn ta đã dấn thân vào rồi thì không thể quay đầu được nữa, bây giờ hắn và Tô Thanh Anh chính là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, cho dù hắn ta không đăng thì Hoắc Minh Dương cũng sẽ không cho hắn cái gì hay ho.
Đêm đó hắn đặt vé máy bay sớm nhất bay đi Malaysia, ngày mai là có thể rời đi.
Hoắc Minh Dương trở về thì Hà Vân Phi đang nhìn đồng hồ: “Dạ dày anh không được tốt hả? Đi vệ sinh thôi mà lâu thế?” “Đúng vậy, em không mệt mỏi hả?” Anh ngáp dài rồi tiếp tục làm việc, đây là chuyện trước đây chưa từng có, anh sẽ không để bất kì chuyện gì ngắt ngang kế hoạch của mình, không biết sao lại thế này, gần đây anh vô cùng đau đầu.
“Mệt chết đi được, em thấy anh còn mệt hơn đấy nên nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày kia em phải ra tòa rồi” Hà Vân Phi nói, nhìn máy và căn bản không hề ngẩng đầu lên.
“Nhanh như vậy?” Quên tính ngày, mới đó thôi mà không ngờ nhanh như vậy, cô đã lên tòa rồi.
“Không thể hoãn vài ngày ư?” “Anh tưởng nhà em mở tòa án hả? Không thể thay đổi được, mong là chuyện này mau lắng xuống, nếu không em cũng không biết phải đối mặt như thế nào” Nói thật, bây giờ trong lòng cơ rất loạn, không biết làm như thế nào mới tốt, ngẫm lại tin đồn bên ngoài thì đầu cơ lại đau như muốn nứt ra.
“Hay là lần này đổi luật sư đi” Hoắc Minh Dương mở miệng nói, hắn thật sự lo lắng về chuyện này, bây giờ cô quả thật không thích hợp xuất hiện ở công cộng trường hợp.
“Sắp ra tòa rồi mà bây giờ anh lại bảo với em là đổi luật sư ư? Sao lại đổi? Chẳng sao đâu mà, em sẽ cố gắng” Gắng gượng cách mấy cũng phải chịu đựng, không có cách nào khác, phải biết rằng tình huống bây giờ dù cô có như chọn lựa thế nào thì manh mối vẫn nhắm về phía cô.
“Em nghĩ mình nhất định phải đối mặt, không còn gì để bàn cãi nữa vì mọi thứ đang ép em phải vượt qua bản thân mình” Cô thở dài một hơi, sau đó cầm lấy bút viết này nọ, cô chợt nhớ tới đến những chuyện bất ngờ lần trước.
“Anh đã nói chuyện với Tô Thanh Anh rồi, anh tin tưởng cô ấy là một người thiện lương”Từ nhỏ Hoắc Minh Dương đã cùng cô ta lớn lên, cực kì hiểu biết về Tô Thanh Anh và cô ta không hề xấu xa.
Thấy Hoắc Minh Dương nói như vậy, cô cũng không muốn giải thích: “Được, anh xem rồi làm” Cô không nghĩ ngợi thêm gì đã đồng ý luôn khiến cho Hoắc Minh Dương không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Thật ra anh cũng không có ấn tượng tốt gì với Tô Thanh Anh có ấn tượng: “Nếu có cần cái gì có thể nói cho anh biết” Tuy rằng Hoắc Minh Dương nói như vậy, nhưng Hà Vân Phi hoàn toàn quan tâm tới, nếu không có người đàn ông này, Tô Thanh Anh đã không tìm đến cô.
“Em chẳng cần gì cả, nếu Tô Thanh Anh bớt gây chuyện một chút thì em đã cám ơn trời đất” Cô nói xong thì không nói thêm nữa, biết rõ rất nhiều thứ đều bỗng nhiên xảy ra ở khoảnh khắc con người ta lo lắng nhất, bây giờ chính là khoảnh khắc nó phải xảy ra mà thôi, cho dù nàng không muốn làm, cũng nhất định phải làm.
“Anh thấy khó chịu thế này cũng không thể vui lên nổi” Anh nói xong bèn đóng laptop lại quay về phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại mỗi mình Hà Vân Phi, cô buông xuống bút khép lại sổ ghi chép, gục xuống bạn suy nghĩ về tâm sự trong lòng mình rồi không biết thiếp đi từ lúc nào.
Chẳng mấy chốc Hoắc Minh Dương đi ra uống nước, thấy cô đang ngủ bèn trở về phòng lấy áo khoác ra đắp lên cho cô.
Ngồi ở một bên cùng cô trong một lát mà anh đã thay đổi rất nhiều tư thế, mày lại nhíu chặt, thở dài một hơi, bế lên như một sự chấp nhận nào đó rồi lại đặt cô lên sô pha để cô nghỉ ngơi đàng hoàng.
Bình thường cũng không biết phải làm thế nào mới có được những thứ mình muốn, khi đó cô sẽ thôi không nghĩ nữa và buông mọi chuyện xuống để để tập trung vào công việc của mình.
“Anh thật sự không biết phải làm như thế nào với em” Khi cô ấy mở lời anh đã không lo lắng nhiều như vậy, cuối cùng mới quyết định phải chia tay với Tô Thanh Anh.
Bây giờ lại không biết làm như thế nào để chăm sóc Hà Vân Phi, nghĩ đến cô ở bên cạnh mình bị thương thì lại thấy tự trách.
Sáng hôm sau, Hà Vân Phi tỉnh lại trước, cô duỗi lưng và phát hiện mình đang ở trong phòng một người xa lạ, Hoắc Minh Dương lại đang ở trong căn phòng này.
“Này!” Khẽ đẩy một chút, thấy anh bực bội nhíu mày rồi ôm cô quay về chăm nói: “Ngủ.” Anh không có ý định thức dậy, Hà Vân Phi cũng không nhẫn tâm đánh thức anh, đành phải ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của anh không nhúc nhích, bây giờ cô cẩn thận nhìn quanh một vòng, nhớ xem tại sao mình lại ở đây.
Chờ đến khi xác định Hoắc Minh Dương ngủ rồi, cô mới rón ra rón rén xuống giường.
Tờ báo mới nhất đã được đặt trên bàn làm việc của Hoắc Minh Dương.
Tiêu đề hôm nay còn đáng sợ hơn cả hôm qua, hai tay cô run lên và đánh rơi mất.
Sao nó lại nói quá lên như thể cô đã cướp mất thứ gì đó của Tô Thanh Anh rồi lại khiến cô ta phải thảm hại rút lui? Chuyện buồn: Tô Thanh Anh tự sát trong bệnh viện.
Chương 293: Tô Thanh Anh tự sát Tại sao tin động trời thế này lại có thể xảy ra được? Cô vội vàng gọi Hoắc Minh Dương: “Dậy thôi, mau dậy đi!” Tối hôm qua Hoắc Minh Dương bận trông chừng cho cô, đến sáng mới chìm vào giấc ngủ thì lại bị Hà Vân Phi gọi tỉnh: “Làm sao vậy?” “Anh có biết là chuyện gì xảy ra không?” Cô cầm tờ báo, vẻ mặt khá là nghiêm túc, khiến cho Hoắc Minh Dương cũng tỉnh táo lại: “Chuyện gì thế?” “Tô Thanh Anh tự sát” Cô vừa nói xong Hoắc Minh Dương lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy: “Làm sao có chuyện đó được? Tại sao cô ấy lại tự sát?” Vội vàng gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh, chậm chạp mãi vẫn không có ai nghe máy, sau đó anh lập tức mặc quân áo tử tế rồi sải bước đi luôn không suy nghĩ: “Em ở đây chờ anh trở về” Hà Vân Phi đã mặc áo khoác: “Cùng đi, chuyện này có liên quan tới em, em phải biết” Cô dùng giọng nói cực kì nghiêm túc nói với Hoắc Minh Dương, bây giờ mặc kệ ai nói cái gì cũng không có cách nào thay đổi những gì đang diễn ra. Không ai biết đây là chuyện gì, nhưng mà cô biết nhất định Tô Thanh Anh cố ý, cô phải tìm cách vạch trân bộ mặt thật của Tô Thanh Anh.
Hoắc Minh Dương không lay chuyển được Hà Vân Phi, nên vội vàng bỏ đi, Hà Vân Phi có thể cảm nhận được dọc theo đường đi mọi người cứ mãi nhìn cô, đủ loại ánh mắt khác nhau…
Cô có xúc động lui bước vì sợ hãi, cô chẳng làm gì sao cả, tại sao lại phải đối mặt với sự chỉ trích này? “Đừng lo lắng.” Bàn tay của anh nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ của Hà Vân Phi, muốn cho cô sự ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Dương hành động thế này ở công ty dọa cô sợ nhảy dựng, nhưng lại cảm thấy thỏa mãn.
“Em không sao.
Hai người nhìn nhau cười cười, không hơi do dự, cũng không có gì khó hiểu, cứ ở bên nhau như thế thôi.
“Lát nữa đến bệnh viện, mặc kệ xảy ra chuyện gì em cũng không được nói lung tung” Mọi chuyện đều để cho anh nghĩ cách giải quyết, nghĩ đến chuyện lát nữa có thể sẽ gặp mặt bố mẹ Tô Thanh Anh thì anh lại hối hận khi dẫn cô đi cùng.
Đi tới cửa thì anh dừng lại: “Có lẽ trong đó sẽ có bố mẹ Tô Thanh Anh” Hà Vân Phi gật đầu, cô biết, nếu chuyện này là thật thì tức là Tô Thanh Anh đang không muốn sống nữa để cho anh phải áy náy cả đời.
Với tính cách của Hoắc Minh Dương thì chẳng thể làm gì được Tô Thanh Anh.
Đến bệnh viện, giường bệnh ban đầu đã không có ai, hỏi bác sĩ mới biết được Tô Thanh Anh đã được đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt cho ca bệnh nặng.
Có vẻ chuyện hôm qua đã xảy ra thật.
Trước khi đi bác sĩ lại nhìn thoáng qua Hà Vân Phi, dường như đang muốn hỏi tại sao cô vẫn còn mặt mũi †ìm tới nơi này.
Hà Vân Phi chỉ cúi đầu không cái gì, cô biết nó không chỉ dừng lại ở đó.
Đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đã có rất nhiêu người có mặt ở đây. Có người nhà họ Tô, nhà họ Hoắc, Đinh Thanh Uyển và bà Hoắc ở đây chờ tin tức của Tô Thanh Anh.
Cô không ngờ nơi này lãi đông đúc thế, đó giờ bà Hoắc vẫn là người cô sợ hãi nhất.
“Cuối cùng con cũng chịu tới đây rồi hả?” Bà Hoắc nói chuyện cực kì khó chịu, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Hà Vân Phi một cái, xem cô thành không khí và chỉ trách móc nói chuyện với Hoắc Minh Dương chỉ trích, trong mắt là vẻ thất vọng.
“Con không biết sẽ xảy ra chuyện thế này” Anh thật lòng xin lỗi, cũng cực kì áy náy khi không thể giải quyết được việc của bản thân mình.
Bà Hoắc thất vọng không lời nào có thể diễn tả được: “Con áy náy? Con áy náy thì có ích lợi gì, tối hôm qua tại sao điện thoại con không có người nghe máy?” Điện thoại vẫn nằm ở văn phòng, phòng nghỉ cách âm quá tốt nên hoàn toàn không có nghe thấy, chỉ là lời giải thích này căn bản không có tác dụng gì, bà Hoắc không hỏi anh tối qua ở với ai, làm những gì là đã nể mặt anh lắm rồi.
“Cô chính là Hà Vân Phi đấy ư?” Một người phụ nữ luống tuổi nước mắt đầy mặt đi tới: “Cô là Hà Vân Phi phải không? Vậy cô có thể giải thích cho tôi một chút rốt cuộc con gái tôi bị cái gì không?” Nói thế thì chắc chắn đây là mẹ Tô Thanh Anh rồi, còn trẻ thế này thì chắc hẳn là mẹ kế.
“Con gái của bà tự sát là chuyện của cô ta, nếu cần thì có thể tìm cho.
cô ta một bác sĩ tâm lý” Không cần biết có bao nhiêu người, cô không phải là người có thể chấp nhận chịu uất ức nên bắt đầu nói lại.
Dù ở đây có mẹ chồng tương lai hay là mẹ kế và đằng sau là chồng chưa cưới cô đều không quan tâm, cô không đến đây để mọi người trút giận.
Cô đã nhận ra tại sao Hoắc Minh Dương không muốn để cho cô cùng đi.
Nhưng mà bây giờ cô thà rằng cá chết lưới rách cũng không muốn để cho mọi người chỉ trích mắng mỏ mình, khiến cho tất cả mọi người nói cô là kẻ thứ ba.
Rõ ràng cô với Hoắc Minh Dương mới có quan hệ vợ chồng.
“Tôi không cần biết tại sao mọi người lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, theo phương diện pháp luật, tôi không có lý do hãm hại cô ta, thứ hai là các người không có bằng chứng, tôi còn chưa gọi điện thoại cho cô ta. Thứ ba, tôi là luật sư và cũng là người có quốc tịch Mỹ, hành vi của các người là vu oan giá họa cho người khác và nó phạm pháp nên tôi có thể kiện các người tội vu khống, phỉ báng, phá hủy quan hệ hữu nghị của hai nước…” Cô nói xong thì nhìn thấy đám người bị chọc tức điên, ai cũng trợn tròn mắt, giơ tay hận không thể đánh co.
Cô có thể nhận ra hận ý trong mắt bố Tô, cô cười cười giả vờ thoải mái nói: “Còn nữa, tôi lên tòa luôn có phần thắng trăm phần trăm, nếu tôi xảy ra bất kì chuyện gì bất ngờ nên chuyện này phải để lại cho cảnh sát quốc tế, trừ khi các người nghĩ mình có thể giải quyết êm xuôi tất cả mọi thứ” “Cô Hà Vân Phi, nói thế nào thì cô cũng đang là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của người khác, một ngày trước Minh Dương mới quyết định kết hôn với Tô Thanh Anh” Bố Tô không phải người bình thường, lập tức che dấu hận ý sau đó thay bằng vẻ đạo mạo nói đạo lý.
“Tại sao lại trách tôi? Theo tôi được biết, trước khi đến với tôi thì anh ấy đã quyết định phải chia tay rất nhiều lần rồi, Tô Thanh Anh cũng biết đấy” Lời cô nói khiến mọi người tròn mắt nhìn nhau, nhất là bà Hoắc, tất nhiên bà biết Hoắc Minh Dương đòi chia tay rất nhiều lần, chỉ là bị bà ngăn cản.
Nếu biết sẽ gây ra chuyện này thì chỉ bằng chia tay sớm có phải tốt rồi không, bây giờ thế này rất khó nói chuyện, giải thích với nhà họ Tô nhưng bà cũng không muốn Hoắc Minh Dương phải gánh vác tội lỗi lần này: “Tại sao cô lại quyến rũ Minh Dương, tôi thích cô vì cô học rộng tài cao và chịu làm việc cho Hoắc Thiên nhưng bây giờ cô lại gây ra chuyện thế này” “Bác nói thế là không đúng rồi, một cây làm chẳng nên non, huống chỉ hai người bọn con là chuyện riêng của người trong cuộc. Bây giờ nói những chuyện đó có tác dụng không?” Cô biết có rất nhiều chuyện không phải một câu hai câu nói có thể nói rõ ràng .
Dù cô khó chịu thì bọn họ cũng không thể sống yên, bọn họ chẳng phải là người tốt lành gì.
Nhìn bộ dáng này là biết bọn họ chỉ muốn đổ trách nhiệm lên đầu cô, hoàn toàn không lo lắng người bên trong chết hay sống: “Cô ta tự sát vào lúc nào? Một bệnh nhân có thể lấy được nhiều thuốc ngủ như thế mà mọi người không biết gì ư?” Chuyển chủ đề, cô bắt đầu đẩy trách nhiệm trở về, từ đầu đến cuối Hoắc Minh Dương không hề ngăn cô.
Muốn gả vào nhà họ Hoặc thì không thể tránh né được những chuyện này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cứ thoải mái nói ra những lời cần nói, thoải mái làm những chuyện cần làm.
“Tôi… Ai mà biết được con bé lại tự sát cơ chứ, một người đã muốn chết thì làm sao cản lại được” Bà Tô khóc lóc, có thể thấy bà ta xem Tô Thanh Anh như con gái ruột của mình nhưng trong chỗ tối quan hệ của họ có tốt thế không thì có trời mới biết.
“Tôi không cần biết, nếu Thanh Anh xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người” Ông ta nói xong bèn quay đi, cô nhận ta bây giờ ông ta đã bắt đầu hoảng loạn, chỉ là cô không muốn cho ông ta thực hiện được những gì mình muốn.
“Không cẩn biết các người nói như thế nào nhưng Hà Vân Phi không phải là kẻ giết người, hơn nữa chuyện này căn bản không liên quan gì tới cô ấy.
Có chăng chỉ là chuyện riêng của tôi với Thanh Anh” Giọng nói của anh cực kì kiên quyết, anh đứng cùng một chiến tuyết với Hà Vân Phi.
Dù bà Hoắc trừng mắt thế nào anh vẫn không chịu dừng lại, rõ ràng đang muốn chống đối bà: “Minh Dương, con nghĩ kỹ lại xem con và Tô Thanh Anh có bao nhiêu năm tình cảm, không cần xúc động nhất thời rồi bị che mờ hai mắt” Đinh Thanh Uyển đứng phía sau võ lưng bà Hoắc hát đệm: “Ngày hôm qua mẹ cứ ho khan mãi, mẹ đừng tức giận vào lúc này.” “À, cô cũng ở đây nhỉ?” Không biết cô đã uống nhầm thuốc nổ gì, bây giờ nhìn ai cũng không thuận mắt, giờ lại nhìn thấy Đinh Thanh Uyển xuất hiện.
Biết Đinh Thanh Uyển không thích mình nên bây giờ cô không thèm khách sáo nữa, trực tiếp mở nói lại: “Cô có biết câu cười người hôm trước hôm sau người cười không? Sau này tôi thành chị dâu cô rồi cô phải đối mặt với tôi thế nào?” Cô nói xong thì mặt Đinh Thanh Uyển tái nhợt, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Hà Vân Phi trở thành chị dâu mình: “Cô đừng làm âm lên ở đây nữa, chị Tô Thanh Anh vẫn còn nằm bên trong mà cô đã bắt đầu xem mình là nữ chủ nhân nhà họ Hoắc rồi á?” Cô ta nói xong lại nhìn Hà Vân Phi với vẻ khinh thường như thể đang ghét cô lắm.
Hoắc Minh Dương đứng bên cạnh nhìn, Hà Vân Phi nói như thế nào anh cũng để mặc cho cô nói, muốn trở thành mợ cả nhà họ Hoắc, muốn bản thân không bị bắt nạt ở trong cái nhà này thì phải đủ cứng, sau này thời gian anh đi công tác khá nhiều, Hà Vân Phi phải tự lập tự cố gắng.
Hà Vân Phi ngước mặt lên, thoải mái nói: “Đừng nói như thể cô biết rồi vậy, cuối cùng ai trở thành chị dâu cô còn chưa chắc được đâu: “ “Tôi trả lời đó lại cho cô đấy” Đinh Thanh Uyển tức giận điên người thế nhưng cô ta không còn cách nào cả.
Bây giờ Hà Vân Phi không có quan hệ nào với nhà họ Hoắc nhưng Hoắc Minh Dương đã bảo vệ đủ đường, chuyện đó lại chẳng liên quan gì tới cô ta, dù bà Hoắc muốn xen vào cũng phải cẩn thận nghĩ lại xem có nên không, suy cho cùng đây cũng là chuyện tình cảm của người ta.
Hoắc Minh Dương đắc ý nhìn Hà Vân Phi, dường như anh cực kì hài lòng với Hà Vân Phi: “Bây giờ cô nói Vân Phi thì được ích lợi gì? Hoặc là có ý nghĩa gì cô nói cho tôi nghe xem? Nói cô ấy có thể cứu được Tô Thanh Anh ư?” Lúc nãy khi đến đây anh vẫn còn cảm thấy áy náy nhưng bây giờ trông có vẻ những người này chỉ muốn cho Hà Vân Phi chịu khổ sở nên mới có chuyện này thôi.
Nói đến cùng Hà Vân Phi vẫn có. lý, vì sao nhà họ Tô gia đại nghiệp đại mà một người hộ lý chăm sóc thôi cũng không mời nổi để cô ta tự sát? Thậm chí bây giờ còn chẳng có một người nào quan tâm lo lắng tới Tô Thanh Anh bên trong.
Bà Hoắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đẩy hết mọi chuyện lên đầu Hoắc Minh Dương, nếu Hoắc Minh Dương không dung túng cô gái đó như thế thì làm sao có thể xuất hiện chuyện thế này: “Suy cho cùng Tô Thanh Anh xảy ra chuyện vẫn là do con” “Được rồi, người nhà bệnh nhân ở đây làm ầm ï cái gì thế? Bệnh nhân vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt kìa, chắc bị mọi người làm phiền chết” Y tá đi ngang qua hoàn toàn không biết bọn họ là ai đã lên tiếng nhắc nhở.
Nói xong bèn quay về chuẩn bị dụng cụ của phẫu thuật tiếp theo.
Không biết có phải là do thái độ của y tá hay thế nào mà đám người này không còn nói gì nữa, im như hến vậy.
Chương 294: Tìm được bằng chứng buộc tội cô ta Hà Vân Phi mừng rỡ thanh nhàn, xem ra Tô Thanh Anh vẫn chưa tỉnh lại, lân này cô đến đây công cốc rồi: “Xem ra lần này tôi đến công cốc rồi.” Cô cười cười, chẳng hề để ý nói: “Tôi định nói chuyện với cô ta một chút nhưng không ngờ vẫn chưa tỉnh dậy, thế thì tôi xin phép đi trước.ˆ Nói xong cô đã nhanh chóng đi mất.
Hoắc Minh Dương hỏi một tiếng, cô cũng không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi.
Vừa rôi, Lữ Hoàng Trung gửi tin nhắn đến cho cô, nói đã tìm được người làm chứng cho chuyện lần đó.
Chỉ cần người này sẵn sàng đứng ra làm chứng thì tất cả mọi thứ sẽ dễ bàn.
Chỉ có thể đặt hi vọng vào người đó thôi, nếu Tô Thanh Anh đã thực hiện những âm mưu đen tối đó thì chắc không sợ bị người ta vạch trân, cô có thể đòi lại công bằng cho những chuyện năm đó.
“Em đến rồi” Chẳng mấy chốc Hà Vân Phi đã đến điểm hẹn với Lữ Hoàng Trung.
Nơi này có hơi hẻo lánh, nhưng căn nhà này lại được trang trí cực kì trang trọng và lộng lẫy.
“Sao anh lại tìm được nơi này thế?” Cô cực kì vui vẻ, chỉ cần tìm được bằng chứng thì cô đã thấy thỏa mãn rồi, hoàn toàn không ngờ lại có chuyện vui thế này.
Người cô vất vả tìm lâu như vậy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
“Em đừng vui vẻ quá sớm, người đó không chịu lấy ra bằng chứng.” Dù đã biết chuyện này có liên quan đến người đó nhưng mãi vẫn không chịu lấy ra bằng chứng, điều này khiến cho Lữ Hoàng Trung cực kì đau đầu, nếu không anh đã chẳng gọi Hà Vân Phi đến đây.
Năm đó trong kho hàng, rõ ràng cô đã có cơ hội để bỏ trốn nhưng Tô Thanh Anh lại giấy dụa rôi còn vạch trần cô, nói cô đã tháo dây thừng ra để bỏ trốn.
Sau đó cô bị trói lại nên mới không thể chạy theo tội phạm lấn trốn.
Cố vẫn mãi nhớ rõ chuyện này trong đâu, không bao giờ quên. Bây giờ còn bắt cô phải trả Hoắc Minh Dương lại cho cô ta và thậm chí không tiếc lấy mạng mình ra để mạo hiểm. Thế thì cô ta cứ đi chết đi, Tô Thanh Anh đừng hòng đạt được những điều mình muốn.
Lúc trước khi trở vê cô vẫn còn mêm lòng, bây giờ cô ta lại gây ra những chuyện này khiến cho cô thân bại danh liệt thì cô hoàn toàn không thể nhịn được nữa, cô nhất định sẽ không để Tô Thanh Anh sống yên.
“Em đang suy nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung bỗng nhiên mở miệng.
“Không có gì, Tô Thanh Anh tự sát, em cảm thấy rất kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ như cô †a mà cũng nghĩ đến chuyện tự sát” Người nào tự sát thì cô không thấy ngạc nhiên nhưng người ích kỉ như Tô Thanh Anh thì làm sao có thể tự sát.
“Cô ta đã chết chưa?” Anh ta cười mở miệng, đã muốn đã biết đáp án, cũng không cần Hà Vân Phi nói, như là Tô Thanh Anh cái loại này nữ nhân là tuyệt đối sẽ không tệ bạc với bản thân mình.
“Chết rồi thì em còn nói với anh để làm gì? Cô ta phải trả giá cho những gì mình làm thôi..” Cô thở dài, tại sao cô ta nốc thuốc rồi vẫn không chết đi nhỉ? Bị tiếng lòng của mình làm cho hoảng sợ: “Trời ạ, em vừa mới nói cái gì thế này?” “Em đã nói ra tiếng lòng của mình rồi nhưng đúng là năm đó cô ta đã làm rất quá đáng, nếu không mẹ em… Thôi quên đi, chúng ta không những chuyện này nữa, chúng ta vào trong xem có thu hoạch được gì không?” Hắn thở dài, dịu dàng nói với Hà Vân Phi.
“Em hận cô ta nhưng cũng không đến nỗi muốn cô ta chết, thật ra vấn đề là bản bản thân cô ta cũng không quý trọng tánh mạng của mình, có rất nhiều người muốn cũng không thể sống được” Lại có thêm một lý do nữa để chướng mắt Tô Thanh Anh.
Cô phát hiện ra mình với Tô Thanh Anh xung khắc với nhau, không muốn nghĩ và cũng chẳng muốn quan tâm đến cô ta tí nào.
“Anh cũng không biết em muốn nói gì nhưng em cứ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định làm, đừng nói với anh” Anh hoàn toàn không nghĩ gì khác và cũng không bao giờ để bất kì ai thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, trong lòng anh biết đâu là đúng và đâu là sai.
Không cần thiết phải nghĩ vẩn vơ mãi, cứ tìm được bằng chứng rồi để người xấu đứng ra rửa sạch vết nhơ cho người chết, đó mới là điều cô nên làm, Diệp Tĩnh Gia không thể đến bệnh viện vì cô ta, đó là lý do mẹ cô bị cứu chữa chậm.
“Em đừng nghĩ nữa.” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngắt ngang mạch suy nghĩ của Hà Vân Phi, sợ cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Bị Lữ Hoàng Trung gọi giật lại cô mới chợt giật mình nhớ ra mình phải làm gì vào giờ phút này: “Chúng ta vào thôi!” Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ bằng đối mặt với nó sớm một chút.
Gõ cửa, người đàn ông bên trong nhìn lướt qua Lữ Hoàng Trung rồi lại nhìn sang Hà Vân Phi, sau đó nói: “Tôi đã nói mấy lần rồi, không có là không có” “Trước đó người cùng quê của chú đã nói chuyện này rồi, bây giờ người đó đã thừa nhận hết, tại sao chú lại không chịu giao bằng chứng ra đây?” Cô tránh nặng tìm nhẹ hỏi trước, bằng chứng này cực kì quan trọng, bản ghi âm độc nhất vô nhị đó chính là chứng cứ mấu chốt để xác định tội lỗi của Tô Thanh Anh.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì nhưng mà bây giờ ta không thể đưa những thứ đó cho cô được, cô đi đi” Thật ra trong lòng ông ta hiểu rõ rốt cuộc chuyện này quan trọng đến mức nào mới khiến bọn họ kéo tới đây hết lần này đến lần khác, thế nhưng muốn ông ta mở miệng thì hơi khó.
“Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không muốn nói bất kì điều gì cả, nếu người cùng quê tôi đã thừa nhận với các người thì các người đi tìm cậu ta để đòi bằng chứng đi, tôi không có gì cả” Người đó giương mắt lên nhìn hai người họ rồi lại cúi đầu xuống, không muốn thừa nhận.
“Thưa chú, chú có biết khi đó chuyện gì đã xảy ra không? Chẳng những tay cô ta bị tổn thương mà còn do tôi bị tai nạn giao thông nên không kịp chạy tới bệnh viện, mẹ tôi không thể có được chữ ký xác nhận phẫu thuật đúng lúc nên đã chết trên bàn phẫu thuật. Bà ấy còn chưa kịp mổ, cứ nằm đó chờ tôi ký tên và chờ đến khi mất mạng” Trước đó vì có Lữ Hoàng Trung nên Hà Thục Mai đã được đẩy vào phòng mổ còn trống để chờ nhưng không ai đứng ra kí tên gánh vác trách nhiệm cho phẫu thuật này nên không dám thực hiện nó, Lữ Hoàng Trung không thể thực hiện phẫu thuật cho Hà Thục Mai nên cuối cùng bà ấy đã chết đi như thế.
Bây giờ nhắm mắt lại vẫn nhớ tới gương mặt Hà Thục Mai trước khi chết.
“Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi chẳng biết gì cả, các người đừng tìm tôi đòi nữa” Ông ta vẫn từ chối, không muốn dính líu gì đến chuyện này.
Suy cho cùng thì cũng có rất ít người sẵn sàng đứng ra đối mặt.
“Vì sao chú lại không muốn sửa lại lỗi sai này? Chú biết rõ vì sao nó lại diễn ra như thế cơ mà?” Cô tiếp tục nói cho hết lời, trong lòng cô uất ức và khó chịu nhưng nó có thể khiến cho lương tâm bệnh nhân bất an, cô hiểu tâm lý tội phạm nên liên tục thôi miên ông ta.
Lữ Hoàng Trung đứng bên cạnh bỗng nhiên có cảm giác mình chưa bao giờ hiểu được cô gái này, cô có quá nhiều bí mật không được người khác khai thác, dù là bây giờ hay là ngày xưa thì anh ta cũng không hiểu được cô gái này.
Qua khoảng nửa tiếng, cảm thấy cảm xúc của ông ta đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm thì Hà Vân Phi giơ tay ra cho ông ta thấy vết bỏng trên cổ tay mình.
Bây giờ cô đã biến thành một người hoàn toàn khác, cô chỉ muốn người chết có thể nhắm mắt.
Cô cũng chưa bao giờ quên được việc mình từng bị hãm hại và cũng không cách nào quên được, chỉ mong rằng người này không phải giữ lại để cắn rứt lương tâm suốt đời.
Cuối cùng thái độ của ông ta đã thay đổi, thôi không phản kháng nữa.
Dường như Hà Vân Phi đã biết được điểm yếu của ông ta là gì và bắt đầu dùng lời nói để đâm vào lòng ông 8) Tôi..” Ông ta thở dài, nghĩ xem mình nên nói từ đoạn nào: “Lúc trước tôi cũng thiếu tiền, hơn nửa đời người vất vả kiếm tiền không làm chuyện gì xấu nhưng vẫn nghèo rớt mồng tơi” Ông ta bắt đầu mời Hà Vân Phi cùng Lữ Hoàng Trung vào nhà, rót hai tách trà cho hai người, lúc nãy đứng ngoài nói chuyện cũng khát nước.
“Khó lắm tôi mới nghe mọi người nói có một vụ làm ăn lời lắm, hơn nữa chỉ cần diễn một đoạn khổ nhục kế với người ta mà thôi, tôi đến đường cùng chẳng còn bao nhiêu tiền, cô ta lại bảo cô ta muốn kéo lại trái tim bạn trai mình. Người đó đưa tiền rồi tôi cũng ngại không dám từ chối làm, nghe có vẻ cũng không có gì, tôi mà biết được chuyện đó hại mẹ cô thì có đánh chết tôi cũng không dám làm” Trông ông ta có vẻ không phải là người lớn gan cho lắm, một người lao động giản dị chất phác như thế lại bị Tô Thanh Anh lừa gạt và lợi dụng như vậy, có lẽ sau khi biết chuyện này ông ta sẽ áy náy đến hết đời mất.
Nghĩ nghĩ thế nào cô lại không nói cho ông ta biết mình mới là vợ Hoắc Minh Dương, cô sợ ông ta không chịu nổi.
“Không sao, chú cứ tiếp tục nói, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Cô liếc nhìn Lữ Hoàng Trung, biết anh cũng đang suy nghĩ giống mình nên nhìn anh cười, cuối cùng đã tìm thấy điểm đột phá trong chuyện này.
Lần này cô không ra về với hai bàn tay trắng và đã nắm được một số tình huống.
“Chú đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng cảm thấy cắn rứt lương tâm, chỉ cần chú nói với tôi thì tôi nhất định có thể khiến Tô Thanh Anh trả giá cho những gì cô ta làm” Cô biết bây giờ cái gì mới là chuyện quan trọng nên không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, suy cho cùng người ta cũng hiền lành và bị Tô Thanh Anh hại phải làm chuyện xấu.
“Tôi… Không biết sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như thết Cô ta bảo tôi giả làm tài xế taxi và chặn đường cô đi, sau đó cố tình tạo thành tình huống tai nạn giao thông, sau đó để tránh né trách nhiệm hình sự nên tôi trốn ra nước ngoài vài năm” Đó chính là tất cả mọi chuyện ông ta biết, anh ta kể lại chỉ tiết cho Hà Vân Phi.
Nội dung ông ta nói khiến cô rợn cả người, rốt cuộc cô ta đã hận đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy? “Thế chú có bằng chứng gì không?” Cô biết trong tay người này có bằng chứng, thế nhưng không biết qua bao năm như thế ông ta có giữ lại không hay đã mất đi đâu rồi.
Ông ta thoáng do dự nhìn ngó đủ hướng: “Tôi…” Nhìn vẻ mặt chờ mong của Hà Vân Phi.
“Nếu chú không đưa bằng chứng cho tôi thì sau này chú sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh cái chết của mẹ tôi đến hết đời” Mềm đã dùng rồi thì bây giờ phải cứng rắn lên, suy cho cùng bằng chứng cũng không phải là thứ dễ dàng tìm được, cô đã chắc chắn không còn ai biết chuyện này và đúng là sau lưng có người đang giở trò.
“Tôi không biết, có lẽ là không có” Ông ta nói thế, không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ thốt ra theo bản năng, cô cho anh ta một cơ hội để nhận ra lỗi sai của mình.
“Chú đừng nói lập lờ nước đôi như vậy, chú biết chuyện gì thì phải nói rõ ra cho tôi biết, rốt cuộc là có bằng chứng hay không?” Cô đang vội vã muốn biết rốt cuộc có thứ gì để chứng minh tất cả mọi thứ, cô muốn nhìn thấy gương mặt khi tất cả mọi thứ bị vạch trần của Tô Thanh Anh.
“Tôi có, tôi sợ cô ta sẽ giết người diệt khẩu sau khi chuyện này qua đi nên vợtôi cố tình giữ lại một đoạn ghi âm lén” Nói xong bèn vào nhà lấy một chiếc điện thoại cũ ra, thử vài lần vẫn không mở máy được nên vội vàng vào trong tìm sạch điện thoại, tìm một vòng vẫn không thấy, khi anh ta sắp từ bỏ thì mới thấy sạc ở nơi nào.
Chiếc điện thoại cũ kĩ run lên một lát và màn hình sáng lên, cô cười nhìn Lữ Hoàng Trung, đó là sự sung sướng không nói nên lời.
“Em rất muốn báo thù cho mẹ” Người ta đã cố tình hãm hại người vô tội, dù không thể trừng phạt được Tô Thanh Anh thì cũng sẽ tạo thành một trận động đất ở thành phố này, ít nhất với thân phận của cô ta bây giờ thì chuyện này không thể bị gạt sang một bên.
Lần này cô muốn chống mắt lên xem Tô Thanh Anh rốt cuộc sẽ làm như thế nào .
Chương 295: Thoát khỏi nguy hiểm “Cám ơn điện thoại của chú, chúng tôi cực kì biết ơn vì chú đã sẵn sàng giúp đỡ, đến khi lên tòa chúng tôi sẽ phải nhờ chú làm chứng và tòa án sẽ bảo vệ an toàn cho chú” Cô nói xong bèn lấy một xấp tiên ra.
Tiền là thứ biến mọi thứ dễ dàng hơn, người đó run rẩy nhận xấp tiền rồi lại đẩy vậy: “Không không không, đây là chuyện tôi phải làm, chuyện năm đó đúng là lỗi của tôi” Ông ta sẵn sàng chịu sự truy cứu của pháp luật và sẵn sàng bị người đời phị báng.
“Cầm đi, người bạn già của chú đi đứng không tốt, chú không cân cũng phải nghĩ lại cho người ấy chứ” Mềm lòng, cuối cùng cô vẫn quyết định để tiên lại, dù chỉ có thể giúp ông ấy một phần, mọi người đều là những kẻ đáng thương trong chuyện này.
Ông ta cầm tiền với hai hàng nước mắt, quỳ xuống khiến Hà Vân Phi sợ nhảy dựng.
“Chú làm gì thế này?” Cô vội vàng bảo ông ta đứng dậy, ít nhiều gì ông cũng đâu đó năm mươi tuổi rồi, quỳ xuống với một thanh niên trẻ như cô có ra thể thống gì: “Có chuyện gì chú cứ đứng lên rồi hãng nói” “Tôi… Tôi câm tiên cô rồi sẽ không sống yên được, cô giữ lại đi, tôi nhất định sẽ ra tòa làm chứng cho cô.
Có lẽ là ngộ ra hay là nguyên nhân gì đó khác nhưng hành động của ông ta khiến Hà Vân Phi hơi bất ngờ, hoàn toàn không ngờ ông ta sẽ nói ra những lời như vậy: “Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không biết nên nói cái gì bây giờ nhưng đây là tiên tôi gửi lại cho sự thành thật của chú, mong là chú không hiểu lầm cái gì” Hà Vân Phi nói xong bèn bảo Lữ Hoàng Trung rời đi. Không muốn khiến ông ấy khó xử, thật ra khi tới đây cô đã không thích người bên trong đó nhưng bây giờ thì hết rồi, nhìn ông ta là có thể biết tại sao ngày đó họ lại sai lầm như thế.
Căn nhà trông có vẻ lộng lẫy này thiếu thốn đến mức đáng thương, đồ vật bên trong cũ nát, dường như nó đã nằm đó rất lâu.
Giày của ông ta cũng không hợp với căn nhà này tí nào, trước đó Lữ Hoàng Trung có nói là do vợ ông ta kiên quyết không chịu chuyển nhà bán nó đi, ra ngoài thuê nhà ở cũng tốn tiên, mấy căn nhà ở nông thôn thế này không đáng bao nhiêu nên giữ lại.
Ban đầu cô đã nghĩ mọi thứ cực kì tăm tối, vì tiên làm ra những chuyện như thế. Nhưng bây giờ ông ta lại quá đáng thương, cô hoàn toàn không thể nói được một lời nào tổn thương ông ấy.
“Chú không cần phải băn khoăn nhiều thế, đây là số tiên cảm ơn sự thành thật thẳng thắn của chú, chú đã giúp chúng tôi một chuyện rất lớn, giữa người với người cần có sự giúp đỡ lẫn nhau nhưng chú vẫn phải đối mặt với những chuyện mình đã từng làm. Tới lúc đó chú sẽ bị thẩm vấn cùng với cô ta trên tòa, chú hãy nhìn thẳng vào lương tâm của mình cùng với những lỗi lâm đó” Lữ Hoàng Trung nói chuyện với ông ta xong bèn câm điện thoại dẫn Hà Vân Phi rời đi.
“Luật sư Phi giỏi thật, không ngờ em lại dễ dàng thuyết phục ông ta như thế” Anh ta vừa lái xe vừa khen ngợi cô.
Thế nhưng không biết cô đang suy nghĩ gì.
“Làm luật sư lâu rồi nên vừa thấy người đó lập tức biết vấn đề nằm ở đâu, đương nhiên đa số đều là đoán, em cảm thấy vấn đề tâm lý của mỗi người đều có nét tương đồng. Đó cũng không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là hơi bất ngờ, trước đó nghe Lữ Hoàng Trung nói cô còn chưa tin, ông ta hoàn toàn có thể lấy chuyện này để đòi Tô Thanh Anh càng nhiều tiền hơn nữa.
Thế nhưng ông ta không hề làm thế mà lại giao bằng chứng cho cô, nó đến tay quá dễ dàng khiến cô cảm thấy không thực tế.
“Em đang nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung nhận ra cô đang băn khoăn.
“Em đang nghĩ tại sao ông ấy nghèo như thế lại không bán căn nhà đi” Dù căn nhà đó không đáng giá thì cũng phải cầm được một cọc tiền, đổi sang căn nào khác lại chả được.
Lữ Hoàng Trung nở nụ cười, cứ tưởng rằng cô đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì nghiêm trọng lắm: “Nghe nói vợ ông ấy không muốn ông ta bán nhà ở, có cái cửa hàng đằng trước cũng tiện để ông ta dưỡng già và để lại cho con cháu” Tính ra thì ông ta sống cũng không dễ dàng, làm những chuyện đó xong đã hối hận rất lâu, nhưng mà hối hận có ích lợi gì đâu.
Cuối cùng vẫn cầm tiền đi mất, tuy rằng ông ấy không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà tiền dễ dàng đến tay đều là những thứ không sạch sẽ.
Lựa chọn của ông ta trước đó đã quyết định nửa đời sau.
“Đúng đó, em không phải là đấng cứu thế, em không thể qua tâm được quá nhiều mảnh đời nghèo khổ ngoài kia nên tốt nhất là thôi không suy nghĩ nữa” Hà Vân Phi thở dài một hơi, dù thế nào thì hai bản ghi âm cũng là bằng chứng xác thực cực kì đáng tin cậy.
Bây giờ bọn họ có thể đâm đơn kiện.
Thế thì phải cầu cho Tô Thanh Anh tỉnh lại sớm một chút.
“Tam thời đừng đánh rắn động cỏ, bây giờ Tô Thanh Anh đang là bệnh nhân, nói không chừng biết tin em chuẩn bị kiện cô ta lại không xuất viện ~a” nữa.
Cô suy nghĩ cực kì cẩn thận, cô bây giờ không còn là Diệp Tĩnh Gia không hay không biết bất kì chuyện gì, chỉ là một con cừu nhỏ mặc sói xám ăn thịt nữa.
Bây giờ cô chính là con sói xám có thể ăn thịt người bất kì lúc nào, cô sẽ chống mắt lên coi Tô Thanh Anh sẽ tiếp chiêu thế nào.
“Anh không biết nên nói gì với em nữa, sao em lại suy nghĩ xâu xa thế nhỉ? Trông em thế này chắc sau này anh không dám làm gì chọc em giận nữa quá.” Lữ Hoàng Trung nói giỡn, chuyện này được giải quyết xong thì Hà Vân Phi có thể về nước rồi, không cần phải lo lắng nhiều chuyện như vậy, cũng không cần phải lo nghĩ được mất.
Đó chính là một chuyện vui.
“Em nghĩ mình không thể thực hiện được những chuyện mình đã nói trước đó nữa, nếu có thể thì anh hãy nghĩ giúp em xem em phải làm thế nào, hoặc là giải quyết tin tức ngoài kia thế nào” Quan hệ tam giác của cô và Hoắc Minh Dương đã thu hút sự chú ý của mọi người, đi tới đâu cũng có người quay sang liếc nhìn cô một cái.
Cảm giác đó cực kì khó chịu, lại chẳng biết phải nói với ai.
“Em đừng lo nghĩ nhiều thế, cây ngay thì không sợ chết đứng, sẽ có người trả lại sự trong sạch cho em thôi” Nhắc tới chuyện này thì chân mày Lữ Hoàng Trung lại nhíu chặt, chắc chăn đó không phải là một tin tức tốt lành gì, bây giờ chuyện của Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đã trở thành nội dung bàn tán của tất cả mọi người, chỉ là không biết cô nắm được bao nhiêu thông tin.
“Ngày hôm qua trên báo nói em và Hoắc Minh Dương đi gặp người lớn nhà cậu ta phải không?” Dù thế nào thì anh ta vẫn lo lắng Hà Vân Phi sẽ học những thói hư tật xấu từ Hoắc Minh Dương, hoặc là theo Hoắc Minh Dương đi mất.
Chỉ là trở về xem thử nhưng lại tận mắt nhìn cô và Hoắc Minh Dương quay về với nhau.
“Em cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, em cũng hết cách rồi” Cô phải nhanh chóng kiện Tô Thanh Anh rồi tranh thủ cơ hội này trực tiếp chạy lấy người, điều đó có thể khiến Tô Thanh Anh nếm thử cảm giác bị vứt bỏ rồi lại đâm cho cô ta thêm một dao.
Nhưng mà trước mắt có vẻ kế hoạch này đã thất bại, cô liên tục sai lầm từ quyết định này đến quyết định khác.
“Em cũng không biết, rõ ràng em đã kiên trì lâu như vậy, cuối cùng cái gì cũng không lấy được, đau đớn thật” Dường như mọi thứ đã thành công dã tràng, rõ ràng cô đã không thể hoàn thành tốt những mục tiêu đã đặt ra: “Lần này em đã đẩy cả bản thân mình vào trong đó, cũng may nó vẫn không lên tin tức ở nước ngoài” Nếu không công việc này sẽ đi †ong mất.
“Được, anh sẽ giúp em tìm xem trong đám bạn anh có quen biết ai trong tòa soạn báo không, thế nhưng em đừng hi vọng quá nhiều” Nếu chuyện này không có Tô Thanh Anh thao túng phía sau thì đã không thành ra thế này.
“Em biết chắc chắn là có liên quan đến cô ta, nếu không có ai rảnh đâu mà ngày nào cũng đăng tin về Hoắc Minh Dương? Họ không sợ Hoắc Minh Dương tìm tới tận cửa chắc?” Chuyện rõ rành rành ra đó những cô lại không có cách nào để giải quyết, cô ta tranh thủ sự đồng tình của dư luận, sau đó sẽ dùng họ để giải oan cho mình, biến mình thành một cô gái đáng thương cần sự giúp đỡ nhưng người độc ác nhất chính là cô ta.
“Anh cảm thấy Minh Dương sẽ giải quyết được chuyện này” Với sự hiểu biết của anh ta với Hoắc Minh Dương thì lẽ ra hôm nay sẽ không xuất hiện những tin bài thế này nhưng không hiểu tại sao nó vẫn bị cuốn theo chiều gió, chỉ là Hoắc Minh Dương có rất nhiều mối quan hệ xã hội nên sớm muộn gì chuyện này cũng được giải quyết.
Về đến nhà, tôi dần lấy lại bình tĩnh, tôi có bằng chứng nhưng vẫn chưa có thời cơ tốt để kiện cô ta.
Dường như cô ta luôn nghĩ cách để trốn tránh một chuyện nào đó, cô ta có thể dùng cách tiêu cực nhất là tự sát để Hoắc Minh Dương phải nhớ mình cả đời? “Em còn tính quay về nhà họ Hoắc không?” Lữ Hoàng Trung đau lòng khi thấy Hà Vân Phi bây giờ, cô trở lại nhà họ Hoắc thì chắc chắn bà Hoắc sẽ không tỏ thái độ hòa nhã gì với cô.
“Đã xảy ra chuyện thế này rồi thì làm sao em ở nơi đó được nữa” Cô thở dài, dù thế nào cũng không thể tiếp tục dây dưa ở đó được nữa: “Em phải đi đón Đại Bảo về nhà” Vì sự an toàn của đứa nhỏ, cô nhất quyết không thể để nhà họ Hoắc đưa thằng bé đi: “Em có thể gửi đứa nhỏ cho anh vài ngày được không?” Diệp Thiến Nhi không có ở đây nên cô không thể giao lại cho Diệp Thiến Nhi được.
“Được, em cứ yên tâm, tất cả đã có anh: Nói không cảm động là giả, Lữ Hoàng Trung không phải là một người đàn ông bình thường vì anh ta có thể khiến người khác cảm thấy cực kì yên †âm, nhưng giữa cô và người đàn ông này luôn có một khe rãnh không cách nào vượt qua được nên dứt khoát không nghĩ nữa.
“Em đã biết mình phải làm gì rồi nên anh cứ yên tâm, không cần phải lo lắng cho em” Cô không biết phải nói lời nào khác nữa, Hoắc Minh Dương có làm gì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của cô: “Thù này em nhất định phải báo” Cô không thể lựa chọn cái gì nên làm và cái gì không nên làm nữa rồi, phải nhanh chóng tranh thủ cơ hội này để giải quyết hết mọi việc rồi bỏ của chạy lấy người, không cần phải chịu trách nhiệm với bất kì ai.
“Em biết mình phải làm gì để thực hiện việc đó, anh không cần phải nói gì với em nữa” Cô không thể làm những việc khiến tất cả mọi người cùng vui, cô chỉ có thể giúp bản thân mình sống không thẹn với lương tâm.
“Được, anh tin em, đừng làm khó bản thân mình quá” Bây giờ chuyện gia đình anh đã hỏng bét rồi, anh không thể phân thân ra để quan tâm đến và cũng không thể mặc kệ mọi thứ để nằm xuống nghỉ ngơi cho thoải mái, thôi thì cứ thuyết phục mình rằng mọi thứ chẳng có gì để dùng tâm thái khác đối mặt với những chuyện trước mắt.
Có rất nhiều lúc anh ta luôn thuyết phục mình phải bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện nhưng có những khi anh ta sợ hãi sự thay đổi, sợ đối mặt với những điêu mới lạ: “Anh cũng không biết phải nói gì nhưng bây giờ là lúc anh phải làm một số chuyện” Hà Vân Phi đã tỉnh táo lại và biết chuyện mình cần làm nên không lo đến những chuyện khác nữa.
“Có những lúc bản thân mình bình tĩnh lại thì làm gì cũng dễ dàng hơn” “Em cũng không biết nữa, nhưng em vẫn cảm thấy mình cân một thứ gì đó.” Cô phải bỏ lại rất nhiều thứ vì cô biết mình cần cái gì hơn.
“Sau khi chuyện này kết thúc, em đồng ý với anh em sẽ trở về” Ngoài ra, cô không biết phải nói gì mới khiến Lữ Hoàng Trung yên tâm.
Lữ Hoàng Trung không nói gì, tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy không tin mình khiến tôi hơi nất mát, chẳng ai muốn bị người ta nghi ngờ.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, ăn chút gì đó đi, có chuyện gì em cứ nói với anh ˆ Có lẽ anh ấy cũng chỉ nói thế để tôi yên tâm thôi.
Trong lòng tôi biết quan hệ giữa chúng tôi đã dần có khoảng cách sau lần quay về nước này.
Không thể nói gì với nhau đã khiến tấm màng ngăn cách đó trở nên dày hơn bao giờ hết, cuối cùng đã lựa chọn im lặng đối mặt với nhau.
Bình luận facebook