Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-292
Chương 292
Chương 292: Bị nhốt ở công ty
“Anh đã làm thế nào vậy?” Không ngờ rằng Hoắc Minh Dương tài giỏi như vậy, mới đó đã giải quyết xong xuôi chuyện này.
“Đừng suy nghĩ những chuyện đó nữa” Ngắt ngang những suy nghĩ miên man, Hoắc Minh Dương dùng máy tính của anh kiểm tra tin tức mới.
Xem được một lát thì bỗng nhiên đứng dậy, dọa Hà Vân Phi nhảy dựng: “Anh làm gì thế?” “Đi vệ sinh, à, anh đã biết rồi!” Anh quay đầu hỏi Hà Vân Phi, anh còn dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn cô: “Đừng nói là em ở trong này một mình nên sợ hãi nhé? Sợ hãi thì cứ nói thẳng ra, tôi ở lại với em.” ‘Làm sao có chuyện đó được, anh đừng nói lung tung.’ Cô nói xong bèn quay đầu nhìn Computer không ở để ý tới Hoắc Minh Dương.
Người đàn ông đó không ghẹo cô nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh.
Cũng không lâu lắm điện thoại đã được nghe máy: “Minh Dương, sao trễ như vậy còn gọi điện thoại lại đây?” Giọng cô ta nhảy nhót vui mừng.
Không ngờ rằng tin tức mới lên Hoắc Minh Dương đã bắt đầu tìm nàng “Em có biết chuyện tin tức không? Em đã nói với truyên thông báo chí cái gì?” Giọng nói anh không hề có tí độ ấm và dịu dàng nào, nghe như giải quyết công việc, anh có thể bỏ qua những chuyện khác, nhưng mà bây giờ tất cả mọi người lại đổ mọi chuyện lên người Hà Vân Phi.
Tô Thanh Anh giống như một người bị hại, bị người đàn bà độc ác vô tình hãm hại.
Sai lâm này từ anh mà ra, tất cả mọi người lại chỉ trích Hà Vân Phi là không công bằng.
“Không phải vậy, không phải là ông chủ bảo em từ chức đâu. . .” Coco nói có chút buồn bực.
“Trong lòng ngài ấy đã sớm suy nghĩ như vậy rồi.” Thiên Tình mở miệng nói ra những câu cực kỳ không phân rõ phải trái, lại lau nước mắt: “Chị Coco , mọi người, thực ra em hiểu rất rõ, bản thân em chẳng biết cái gì cả, ông chủ tuyển dụng em, tám phần cũng là do có người nào đó mở cửa sau cho em, bản thân em cũng có thiếu sót, nên không thể đảm nhiệm nổi công việc này, cũng tại em không cố gắng hết sức, cho dù ông chủ không sa thải em, em cũng không có mặt mũi nào ở lại đây nữa rồi. . .”
“Em vẫn nghĩ rằng tôi chỉ cần đi theo bên cạnh anh thì nhất định sẽ có kết quả tốt đẹp, trên thực tế thì thế nào? Cuối cùng em chiếm được cái gì” Cô ta lại càng khóc lớn hơn, không biết làm như thế nào để biểu đạt cảm xúc bây giờ mới tốt.
Dường như đang có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng cô ta, mãi không chịu buông.
“Thật lòng xin lỗi, anh nợ em thì sẽ có một cách khác để bồi thường, em không cân lo lăng nhiêu như vậy, những thứ bố mẹ em muốn tôi đã gật đầu đồng ý” Hoắc Minh Dương tuyệt tình thì sẽ trở nên sắc bén hơn bất kì ai, từ khi quyết định chia tay với Tô Thanh Anh thì anh đã biết mình phải đối mặt với những chuyện thế nào, nhưng mà cuối cùng anh vẫn không chút do dự lựa chọn Hà Vân Phi.
Loại cảm giác này không lừa được chính bản thân mình , đơn giản sẽ không đi rối rắm, cùng Tô Thanh Anh muốn cái kết thúc.
“Lễ ra em nên quyết định trước rằng không nên để Hà Vân Phi ở lại bên cạnh anh dù chỉ là một ngày” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vân Phi cô ta đã biết Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương hơi gì đó kì lạ, nhưng mà cô ta không rõ là gì.
Nghe Tô Thanh Anh nói, Hoắc Minh Dương bất giác nghĩ lại, nếu như không có trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, có lẽ sẽ như những lời Tô Thanh Anh nói, anh sẽ lựa chọn nghe lời thả Hà Vân Phi đi, nói đến cùng thì Tô Thanh Anh chính là người ma xui quỷ khiến thành toàn cho đoạn tình cảm này.
“Mọi người đi ra ngoài trước một chút.” An Gia Khải lên tiếng, ánh mắt vượt qua mọi người rơi vào nơi có một người ngồi ở đằng kia, nước mắt nước mũi tèm lem, đang thu dọn một đống đồ đạc gì đó dùng cho con gái của mình…
“Lại còn không mau mau đến mà dỗ dành người ta cho tốt đi!” Coco đi qua bên cạnh anh, nhỏ giọng hung hăng buông một câu uy hiếp. Khóe miệng của An Gia Khải hơi hơi giật giật một hồi, Coco cũng đã xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. . .
Mọi người đi ra ngoài, phòng thư ký trở nên im ắng lạ thường. Thiên Tình cầm lấy một con búp bê nhét vào trong chiếc thùng đã đầy chặt, mũi khụt khà khụt khịt, cũng không ngẩng đầu lên.
“ Cô ta nằm ở trên giường bệnh nhiều ngày như vậy, một câu quan tâm đều không có mà chỉ nhớ là những việc trước kia xem cô ta tốt hay không tốt, người đàn ông này cũng hay ho thật.
Tim lạnh đi, cô ta thể sẽ không làm những việc mình không muốn làm nhất là giúp Hà Vân Phi.
Cúp điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy bây giờ Hà Vân Phi đã được Hoắc Minh Dương bảo vệ lại, thế thì có khác gì đang giúp Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi xúc tiến tình cảm, chỉ là cũng không còn cách nào, cũng không có lựa chọn, bây giờ tất cả hi vọng của cô ta đều đặt trên người bà Hoắc, vẫn là hi vọng bà Hoắc có thể giúp cô ta một phen.
Ngón tay ấn lướt nhanh, vội vàng gửi một tin tức cho người đó: “Ngày mai anh hãy tuyên bố ngày kết hôn và sau đó là ảnh chụp Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi quay về nhà họ Hoắc” Cô ta cũng không tin nhà họ Hoắc có thể đồng ý được cả những chuyện nhục nhã gia phong thế này.
“Được? Người đó trả lời một câu đơn giản và bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, nhanh chóng báo lại, thế nhưng tin tức đó lại không được duyệt.
“Đại ca, anh biết thứ này có giá trị đến mức nào, hơn nữa có người ra giác rồi, làm xong chuyện này thì đi ra nước ngoài nghỉ ngơi, vụ này qua rồi hãng về” Hắn ta bắt đầu nghĩ cách thuyết phục người đàn ông trước mắt nhanh chóng đăng tin tức này lên, chắc chắn sẽ trở thành một tin tức lớn.
Vấn đề là người đó vẫn không có phản ứng.
“Cái này… Cậu cũng biết bây giờ Hoắc Minh Dương đang nhìn chằm chằm công ty chúng ta, tôi cũng hết cách rồi, đến lúc đó lại phải nói với nhà họ Hoắc thế nào?” Có mạng kiếm tiền thì phải có mạng tiêu mới được chứ.
“Em không biết chuyện gì khác nhưng em biết sau này cô Tô Thanh Vận gả vào nhà họ Hoắc rồi thì chúng ta chắc chắn sẽ không thiệt thòi.” Lời hắn nói khiến đại ca nọ bắt đầu lung lay, nếu Tô Thanh Anh thật sự gả đến nhà họ Hoắc thì sau này vì chắc chắn sẽ không thiệt thòi, hắn ta hoàn toàn không cần phải lo nghĩ nhiều, chỉ cần giúp người đó thôi và giữ lại điểm yếu của cô ta là được: “Được rồi, để đó đi để tôi suy nghĩ” Vừa thấy vẻ mặt hắn ta buông lỏng thì người nọ vội vàng ném một tờ chi phiếu ra: “Anh biết mà nhỉ” Hắn ta đã dấn thân vào rồi thì không thể quay đầu được nữa, bây giờ hắn và Tô Thanh Anh chính là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, cho dù hắn ta không đăng thì Hoắc Minh Dương cũng sẽ không cho hắn cái gì hay ho.
Đêm đó hắn đặt vé máy bay sớm nhất bay đi Malaysia, ngày mai là có thể rời đi.
Hoắc Minh Dương trở về thì Hà Vân Phi đang nhìn đồng hồ: “Dạ dày anh không được tốt hả? Đi vệ sinh thôi mà lâu thế?” “Đúng vậy, em không mệt mỏi hả?” Anh ngáp dài rồi tiếp tục làm việc, đây là chuyện trước đây chưa từng có, anh sẽ không để bất kì chuyện gì ngắt ngang kế hoạch của mình, không biết sao lại thế này, gần đây anh vô cùng đau đầu.
“Cô đang làm cái gì đấy?” An Gia Khải đi qua bên người cô, biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi thu dọn đồ đạc.” Thiên Tình trả lời rất ngoan ngoãn, lôi cái ngăn kéo ra…Wow, một túi đồ ăn vặt đầy căng, cô đỏ mặt cuống quít đẩy ngăn kéo trở lại.
An Gia Khải lôi ra từ trong chiếc thùng đồ của cô một con khỉ đuôi dài bằng nhung, kinh ngạc hỏi cô: “Cô đi làm mà còn mang theo đồ chơi sao?”
Thiên Tình nuốt nước miếng, dè dặt liếc anh một cái: “”Tôi… tôi rất ít khi chơi…”
“Hay là lần này đổi luật sư đi” Hoắc Minh Dương mở miệng nói, hắn thật sự lo lắng về chuyện này, bây giờ cô quả thật không thích hợp xuất hiện ở công cộng trường hợp.
“Sắp ra tòa rồi mà bây giờ anh lại bảo với em là đổi luật sư ư? Sao lại đổi? Chẳng sao đâu mà, em sẽ cố gắng” Gắng gượng cách mấy cũng phải chịu đựng, không có cách nào khác, phải biết rằng tình huống bây giờ dù cô có như chọn lựa thế nào thì manh mối vẫn nhắm về phía cô.
“Em nghĩ mình nhất định phải đối mặt, không còn gì để bàn cãi nữa vì mọi thứ đang ép em phải vượt qua bản thân mình” Cô thở dài một hơi, sau đó cầm lấy bút viết này nọ, cô chợt nhớ tới đến những chuyện bất ngờ lần trước.
“Anh đã nói chuyện với Tô Thanh Anh rồi, anh tin tưởng cô ấy là một người thiện lương”Từ nhỏ Hoắc Minh Dương đã cùng cô ta lớn lên, cực kì hiểu biết về Tô Thanh Anh và cô ta không hề xấu xa.
Thấy Hoắc Minh Dương nói như vậy, cô cũng không muốn giải thích: “Được, anh xem rồi làm” Cô không nghĩ ngợi thêm gì đã đồng ý luôn khiến cho Hoắc Minh Dương không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Thật ra anh cũng không có ấn tượng tốt gì với Tô Thanh Anh có ấn tượng: “Nếu có cần cái gì có thể nói cho anh biết” Tuy rằng Hoắc Minh Dương nói như vậy, nhưng Hà Vân Phi hoàn toàn quan tâm tới, nếu không có người đàn ông này, Tô Thanh Anh đã không tìm đến cô.
“Em chẳng cần gì cả, nếu Tô Thanh Anh bớt gây chuyện một chút thì em đã cám ơn trời đất” Cô nói xong thì không nói thêm nữa, biết rõ rất nhiều thứ đều bỗng nhiên xảy ra ở khoảnh khắc con người ta lo lắng nhất, bây giờ chính là khoảnh khắc nó phải xảy ra mà thôi, cho dù nàng không muốn làm, cũng nhất định phải làm.
“Anh thấy khó chịu thế này cũng không thể vui lên nổi” Anh nói xong bèn đóng laptop lại quay về phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại mỗi mình Hà Vân Phi, cô buông xuống bút khép lại sổ ghi chép, gục xuống bạn suy nghĩ về tâm sự trong lòng mình rồi không biết thiếp đi từ lúc nào.
Chẳng mấy chốc Hoắc Minh Dương đi ra uống nước, thấy cô đang ngủ bèn trở về phòng lấy áo khoác ra đắp lên cho cô.
Ngồi ở một bên cùng cô trong một lát mà anh đã thay đổi rất nhiều tư thế, mày lại nhíu chặt, thở dài một hơi, bế lên như một sự chấp nhận nào đó rồi lại đặt cô lên sô pha để cô nghỉ ngơi đàng hoàng.
Bình thường cũng không biết phải làm thế nào mới có được những thứ mình muốn, khi đó cô sẽ thôi không nghĩ nữa và buông mọi chuyện xuống để để tập trung vào công việc của mình.
“Anh thật sự không biết phải làm như thế nào với em” Khi cô ấy mở lời anh đã không lo lắng nhiều như vậy, cuối cùng mới quyết định phải chia tay với Tô Thanh Anh.
Bây giờ lại không biết làm như thế nào để chăm sóc Hà Vân Phi, nghĩ đến cô ở bên cạnh mình bị thương thì lại thấy tự trách.
“Còn cái này nữa để làm cái gì?” Anh chỉ vào một đôi dép lê màu hồng nhạt cực kỳ xinh đẹp ở trong thùng…
“Tôi… tôi ở văn phòng rất ít khi đi tới nó…” A a a a a… hàng ngày cô vừa vào phòng làm việc liền cởi luôn đôi giày cao gót ngồi ru rú trên chiếc ghế tựa nhỏ của mình rồi lên mạng, ăn đồ ăn vặt…
Ý cười trong đáy mắt của An Gia Khải phát ra càng thêm đậm, anh dứt khoát kéo một cái ghế tới ngồi ở bên cạnh cô, mang những đồ ở trong thùng của cô, từng cái, từng cái một lấy ra bằng hết, liên tục hỏi từng thứ, từng thứ một.
Truyện tranh có đến nửa thùng, tạp chí hơn mười bản, còn lại tất cả đều là đồ chơi và đồ ăn vặt. An Gia Khải dựa lưng về phía sau, nhìn cô: “Cô thật sự muốn từ chức sao?”
Tờ báo mới nhất đã được đặt trên bàn làm việc của Hoắc Minh Dương.
Tiêu đề hôm nay còn đáng sợ hơn cả hôm qua, hai tay cô run lên và đánh rơi mất.
Sao nó lại nói quá lên như thể cô đã cướp mất thứ gì đó của Tô Thanh Anh rồi lại khiến cô ta phải thảm hại rút lui? Chuyện buồn: Tô Thanh Anh tự sát trong bệnh viện.
Chương 292: Bị nhốt ở công ty
“Anh đã làm thế nào vậy?” Không ngờ rằng Hoắc Minh Dương tài giỏi như vậy, mới đó đã giải quyết xong xuôi chuyện này.
“Đừng suy nghĩ những chuyện đó nữa” Ngắt ngang những suy nghĩ miên man, Hoắc Minh Dương dùng máy tính của anh kiểm tra tin tức mới.
Xem được một lát thì bỗng nhiên đứng dậy, dọa Hà Vân Phi nhảy dựng: “Anh làm gì thế?” “Đi vệ sinh, à, anh đã biết rồi!” Anh quay đầu hỏi Hà Vân Phi, anh còn dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn cô: “Đừng nói là em ở trong này một mình nên sợ hãi nhé? Sợ hãi thì cứ nói thẳng ra, tôi ở lại với em.” ‘Làm sao có chuyện đó được, anh đừng nói lung tung.’ Cô nói xong bèn quay đầu nhìn Computer không ở để ý tới Hoắc Minh Dương.
Người đàn ông đó không ghẹo cô nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh.
Cũng không lâu lắm điện thoại đã được nghe máy: “Minh Dương, sao trễ như vậy còn gọi điện thoại lại đây?” Giọng cô ta nhảy nhót vui mừng.
Không ngờ rằng tin tức mới lên Hoắc Minh Dương đã bắt đầu tìm nàng “Em có biết chuyện tin tức không? Em đã nói với truyên thông báo chí cái gì?” Giọng nói anh không hề có tí độ ấm và dịu dàng nào, nghe như giải quyết công việc, anh có thể bỏ qua những chuyện khác, nhưng mà bây giờ tất cả mọi người lại đổ mọi chuyện lên người Hà Vân Phi.
Tô Thanh Anh giống như một người bị hại, bị người đàn bà độc ác vô tình hãm hại.
Sai lâm này từ anh mà ra, tất cả mọi người lại chỉ trích Hà Vân Phi là không công bằng.
“Không phải vậy, không phải là ông chủ bảo em từ chức đâu. . .” Coco nói có chút buồn bực.
“Trong lòng ngài ấy đã sớm suy nghĩ như vậy rồi.” Thiên Tình mở miệng nói ra những câu cực kỳ không phân rõ phải trái, lại lau nước mắt: “Chị Coco , mọi người, thực ra em hiểu rất rõ, bản thân em chẳng biết cái gì cả, ông chủ tuyển dụng em, tám phần cũng là do có người nào đó mở cửa sau cho em, bản thân em cũng có thiếu sót, nên không thể đảm nhiệm nổi công việc này, cũng tại em không cố gắng hết sức, cho dù ông chủ không sa thải em, em cũng không có mặt mũi nào ở lại đây nữa rồi. . .”
“Em vẫn nghĩ rằng tôi chỉ cần đi theo bên cạnh anh thì nhất định sẽ có kết quả tốt đẹp, trên thực tế thì thế nào? Cuối cùng em chiếm được cái gì” Cô ta lại càng khóc lớn hơn, không biết làm như thế nào để biểu đạt cảm xúc bây giờ mới tốt.
Dường như đang có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng cô ta, mãi không chịu buông.
“Thật lòng xin lỗi, anh nợ em thì sẽ có một cách khác để bồi thường, em không cân lo lăng nhiêu như vậy, những thứ bố mẹ em muốn tôi đã gật đầu đồng ý” Hoắc Minh Dương tuyệt tình thì sẽ trở nên sắc bén hơn bất kì ai, từ khi quyết định chia tay với Tô Thanh Anh thì anh đã biết mình phải đối mặt với những chuyện thế nào, nhưng mà cuối cùng anh vẫn không chút do dự lựa chọn Hà Vân Phi.
Loại cảm giác này không lừa được chính bản thân mình , đơn giản sẽ không đi rối rắm, cùng Tô Thanh Anh muốn cái kết thúc.
“Lễ ra em nên quyết định trước rằng không nên để Hà Vân Phi ở lại bên cạnh anh dù chỉ là một ngày” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vân Phi cô ta đã biết Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương hơi gì đó kì lạ, nhưng mà cô ta không rõ là gì.
Nghe Tô Thanh Anh nói, Hoắc Minh Dương bất giác nghĩ lại, nếu như không có trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, có lẽ sẽ như những lời Tô Thanh Anh nói, anh sẽ lựa chọn nghe lời thả Hà Vân Phi đi, nói đến cùng thì Tô Thanh Anh chính là người ma xui quỷ khiến thành toàn cho đoạn tình cảm này.
“Mọi người đi ra ngoài trước một chút.” An Gia Khải lên tiếng, ánh mắt vượt qua mọi người rơi vào nơi có một người ngồi ở đằng kia, nước mắt nước mũi tèm lem, đang thu dọn một đống đồ đạc gì đó dùng cho con gái của mình…
“Lại còn không mau mau đến mà dỗ dành người ta cho tốt đi!” Coco đi qua bên cạnh anh, nhỏ giọng hung hăng buông một câu uy hiếp. Khóe miệng của An Gia Khải hơi hơi giật giật một hồi, Coco cũng đã xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. . .
Mọi người đi ra ngoài, phòng thư ký trở nên im ắng lạ thường. Thiên Tình cầm lấy một con búp bê nhét vào trong chiếc thùng đã đầy chặt, mũi khụt khà khụt khịt, cũng không ngẩng đầu lên.
“ Cô ta nằm ở trên giường bệnh nhiều ngày như vậy, một câu quan tâm đều không có mà chỉ nhớ là những việc trước kia xem cô ta tốt hay không tốt, người đàn ông này cũng hay ho thật.
Tim lạnh đi, cô ta thể sẽ không làm những việc mình không muốn làm nhất là giúp Hà Vân Phi.
Cúp điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy bây giờ Hà Vân Phi đã được Hoắc Minh Dương bảo vệ lại, thế thì có khác gì đang giúp Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi xúc tiến tình cảm, chỉ là cũng không còn cách nào, cũng không có lựa chọn, bây giờ tất cả hi vọng của cô ta đều đặt trên người bà Hoắc, vẫn là hi vọng bà Hoắc có thể giúp cô ta một phen.
Ngón tay ấn lướt nhanh, vội vàng gửi một tin tức cho người đó: “Ngày mai anh hãy tuyên bố ngày kết hôn và sau đó là ảnh chụp Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi quay về nhà họ Hoắc” Cô ta cũng không tin nhà họ Hoắc có thể đồng ý được cả những chuyện nhục nhã gia phong thế này.
“Được? Người đó trả lời một câu đơn giản và bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, nhanh chóng báo lại, thế nhưng tin tức đó lại không được duyệt.
“Đại ca, anh biết thứ này có giá trị đến mức nào, hơn nữa có người ra giác rồi, làm xong chuyện này thì đi ra nước ngoài nghỉ ngơi, vụ này qua rồi hãng về” Hắn ta bắt đầu nghĩ cách thuyết phục người đàn ông trước mắt nhanh chóng đăng tin tức này lên, chắc chắn sẽ trở thành một tin tức lớn.
Vấn đề là người đó vẫn không có phản ứng.
“Cái này… Cậu cũng biết bây giờ Hoắc Minh Dương đang nhìn chằm chằm công ty chúng ta, tôi cũng hết cách rồi, đến lúc đó lại phải nói với nhà họ Hoắc thế nào?” Có mạng kiếm tiền thì phải có mạng tiêu mới được chứ.
“Em không biết chuyện gì khác nhưng em biết sau này cô Tô Thanh Vận gả vào nhà họ Hoắc rồi thì chúng ta chắc chắn sẽ không thiệt thòi.” Lời hắn nói khiến đại ca nọ bắt đầu lung lay, nếu Tô Thanh Anh thật sự gả đến nhà họ Hoắc thì sau này vì chắc chắn sẽ không thiệt thòi, hắn ta hoàn toàn không cần phải lo nghĩ nhiều, chỉ cần giúp người đó thôi và giữ lại điểm yếu của cô ta là được: “Được rồi, để đó đi để tôi suy nghĩ” Vừa thấy vẻ mặt hắn ta buông lỏng thì người nọ vội vàng ném một tờ chi phiếu ra: “Anh biết mà nhỉ” Hắn ta đã dấn thân vào rồi thì không thể quay đầu được nữa, bây giờ hắn và Tô Thanh Anh chính là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, cho dù hắn ta không đăng thì Hoắc Minh Dương cũng sẽ không cho hắn cái gì hay ho.
Đêm đó hắn đặt vé máy bay sớm nhất bay đi Malaysia, ngày mai là có thể rời đi.
Hoắc Minh Dương trở về thì Hà Vân Phi đang nhìn đồng hồ: “Dạ dày anh không được tốt hả? Đi vệ sinh thôi mà lâu thế?” “Đúng vậy, em không mệt mỏi hả?” Anh ngáp dài rồi tiếp tục làm việc, đây là chuyện trước đây chưa từng có, anh sẽ không để bất kì chuyện gì ngắt ngang kế hoạch của mình, không biết sao lại thế này, gần đây anh vô cùng đau đầu.
“Cô đang làm cái gì đấy?” An Gia Khải đi qua bên người cô, biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi thu dọn đồ đạc.” Thiên Tình trả lời rất ngoan ngoãn, lôi cái ngăn kéo ra…Wow, một túi đồ ăn vặt đầy căng, cô đỏ mặt cuống quít đẩy ngăn kéo trở lại.
An Gia Khải lôi ra từ trong chiếc thùng đồ của cô một con khỉ đuôi dài bằng nhung, kinh ngạc hỏi cô: “Cô đi làm mà còn mang theo đồ chơi sao?”
Thiên Tình nuốt nước miếng, dè dặt liếc anh một cái: “”Tôi… tôi rất ít khi chơi…”
“Hay là lần này đổi luật sư đi” Hoắc Minh Dương mở miệng nói, hắn thật sự lo lắng về chuyện này, bây giờ cô quả thật không thích hợp xuất hiện ở công cộng trường hợp.
“Sắp ra tòa rồi mà bây giờ anh lại bảo với em là đổi luật sư ư? Sao lại đổi? Chẳng sao đâu mà, em sẽ cố gắng” Gắng gượng cách mấy cũng phải chịu đựng, không có cách nào khác, phải biết rằng tình huống bây giờ dù cô có như chọn lựa thế nào thì manh mối vẫn nhắm về phía cô.
“Em nghĩ mình nhất định phải đối mặt, không còn gì để bàn cãi nữa vì mọi thứ đang ép em phải vượt qua bản thân mình” Cô thở dài một hơi, sau đó cầm lấy bút viết này nọ, cô chợt nhớ tới đến những chuyện bất ngờ lần trước.
“Anh đã nói chuyện với Tô Thanh Anh rồi, anh tin tưởng cô ấy là một người thiện lương”Từ nhỏ Hoắc Minh Dương đã cùng cô ta lớn lên, cực kì hiểu biết về Tô Thanh Anh và cô ta không hề xấu xa.
Thấy Hoắc Minh Dương nói như vậy, cô cũng không muốn giải thích: “Được, anh xem rồi làm” Cô không nghĩ ngợi thêm gì đã đồng ý luôn khiến cho Hoắc Minh Dương không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Thật ra anh cũng không có ấn tượng tốt gì với Tô Thanh Anh có ấn tượng: “Nếu có cần cái gì có thể nói cho anh biết” Tuy rằng Hoắc Minh Dương nói như vậy, nhưng Hà Vân Phi hoàn toàn quan tâm tới, nếu không có người đàn ông này, Tô Thanh Anh đã không tìm đến cô.
“Em chẳng cần gì cả, nếu Tô Thanh Anh bớt gây chuyện một chút thì em đã cám ơn trời đất” Cô nói xong thì không nói thêm nữa, biết rõ rất nhiều thứ đều bỗng nhiên xảy ra ở khoảnh khắc con người ta lo lắng nhất, bây giờ chính là khoảnh khắc nó phải xảy ra mà thôi, cho dù nàng không muốn làm, cũng nhất định phải làm.
“Anh thấy khó chịu thế này cũng không thể vui lên nổi” Anh nói xong bèn đóng laptop lại quay về phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại mỗi mình Hà Vân Phi, cô buông xuống bút khép lại sổ ghi chép, gục xuống bạn suy nghĩ về tâm sự trong lòng mình rồi không biết thiếp đi từ lúc nào.
Chẳng mấy chốc Hoắc Minh Dương đi ra uống nước, thấy cô đang ngủ bèn trở về phòng lấy áo khoác ra đắp lên cho cô.
Ngồi ở một bên cùng cô trong một lát mà anh đã thay đổi rất nhiều tư thế, mày lại nhíu chặt, thở dài một hơi, bế lên như một sự chấp nhận nào đó rồi lại đặt cô lên sô pha để cô nghỉ ngơi đàng hoàng.
Bình thường cũng không biết phải làm thế nào mới có được những thứ mình muốn, khi đó cô sẽ thôi không nghĩ nữa và buông mọi chuyện xuống để để tập trung vào công việc của mình.
“Anh thật sự không biết phải làm như thế nào với em” Khi cô ấy mở lời anh đã không lo lắng nhiều như vậy, cuối cùng mới quyết định phải chia tay với Tô Thanh Anh.
Bây giờ lại không biết làm như thế nào để chăm sóc Hà Vân Phi, nghĩ đến cô ở bên cạnh mình bị thương thì lại thấy tự trách.
“Còn cái này nữa để làm cái gì?” Anh chỉ vào một đôi dép lê màu hồng nhạt cực kỳ xinh đẹp ở trong thùng…
“Tôi… tôi ở văn phòng rất ít khi đi tới nó…” A a a a a… hàng ngày cô vừa vào phòng làm việc liền cởi luôn đôi giày cao gót ngồi ru rú trên chiếc ghế tựa nhỏ của mình rồi lên mạng, ăn đồ ăn vặt…
Ý cười trong đáy mắt của An Gia Khải phát ra càng thêm đậm, anh dứt khoát kéo một cái ghế tới ngồi ở bên cạnh cô, mang những đồ ở trong thùng của cô, từng cái, từng cái một lấy ra bằng hết, liên tục hỏi từng thứ, từng thứ một.
Truyện tranh có đến nửa thùng, tạp chí hơn mười bản, còn lại tất cả đều là đồ chơi và đồ ăn vặt. An Gia Khải dựa lưng về phía sau, nhìn cô: “Cô thật sự muốn từ chức sao?”
Tờ báo mới nhất đã được đặt trên bàn làm việc của Hoắc Minh Dương.
Tiêu đề hôm nay còn đáng sợ hơn cả hôm qua, hai tay cô run lên và đánh rơi mất.
Sao nó lại nói quá lên như thể cô đã cướp mất thứ gì đó của Tô Thanh Anh rồi lại khiến cô ta phải thảm hại rút lui? Chuyện buồn: Tô Thanh Anh tự sát trong bệnh viện.