• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch (64 Viewers)

  • Chap-328

Chương 328





Chương 328: Cô ta đã không còn đường lui rồi







Tối qua xảy ra chuyện gì cũng đều không biết, đầu rất đau, Hà Vân Phi nằm bên cạnh ngủ rất say, cũng không bởi vì anh tỉnh dậy mà bị tỉnh theo.



Anh xuống giường, uống một ngụm nước, luôn cảm thấy mình dường như đã quên ởđi việc gì rồi.



Tối qua uống vài chén rượu, chỉ lưu lại cái đầu đau nhức.



Ra khỏi phòng Lý phu nhân liền cho người đi chuẩn bị canh giải rượu: “Tỉnh rồi sao?” “Vâng, tối qua con làm sao lại quay về phòng của Hà Vân Phi” Anh rõ ràng nhớ rõ mình đã cãi nhau với Hà Vân Phi, không để anh về phòng, kí ức mơ hồ loáng thoáng, anh đã quay về phòng rồi.



Chuyện gì cũng không nhớ rõ, chuyện xảy ra lúc này khiến bà ít nhiều có chút hậm hực.



“Không, cậu vẫn là tới hỏi Vân Phi đi, chuyện vợ chồng son của hai người vẫn phải tự mình giải quyết đi” Anh cảm thấy trong lời nói của Lý phu nhân có ngụ ý gì đó, chỉ là bà không làm rõ, bản thân ít nhiều vẫn biết nên phải làm như thế nào, ban nãy cho rằng không có chuyện gì, bây giờ xem ra lại có rất nhiêu chuyện không biết phải đối mặt như thế nào.



Tất cả đều không đơn giản như trong tưởng tượng.



Hà Vân Phi căn bản không biết tại sao anh lại tức giận không giải thích được, dứt khoát không để ý đến anh nữa, dứt khoát làm cho xong chuyện mình nên làm, cũng không cần suy nghĩ nhiêu như vậy.



“Em cũng không biết nên nói gì nữa, rõ ràng cái gì cũng không làm, làm sao lại có cảm giác giống như là em làm sai vậy.



Cô oán trách một câu, bế đứa trẻ định đi, mới vừa đi xuống lầu liên thấy Hoắc Minh Dương đi cùng cô, “Anh vẫn chưa về nhà sao, đi theo em làm gì.



Nói thật, trong lòng cô không phải rất hoan nghênh Hoáắc Minh Dương đi theo cô, luôn cảm giác người đàn ông này không có ý tốt.



Nhưng cô giống như không có biện pháp gì khiến cho Hoắc Minh Dương nghe lời mà trở vê nhà mình, ngày mai bọn họ phải ra nước ngoài nữa đấy.



Cũng không có nhiều thời gian để thảo luận chuyện ra nước ngoài này rốt cuộc có lợi hay không, hiểu biết của Hà Vân Phi đối với Hoắc Minh Dương, là có thể đoán được anh là tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho Hà Vân Phi đi như vậy.



Cũng may bây giờ người công ty đại khái cũng biết quan hệ hai người bọn họ, còn vê phần cô, ở công ty không tỏ ra lúng túng, nếu không cũng không biết phải thế nào đối mặt người đàn ông này.



Bao nhiêu tính tốt của cô đều dùng để đối xử với Hoắc Minh Dương, không biết mình nghĩ như thế nào, lại bắt đầu cảm khái ở bên cạnh anh có được bao nhiêu hạnh phúc cùng bao nhiêu mất mát.



Anh đưa cô rời đi, mỗi một bước đi đều cảm giác lòng đang rỉ máu, biết rất rõ ràng mình mong muốn cái gì, nhưng không có cách nào lấy được.



Nói không cảm động là giả, một người đàn ông giống như Hoäc Minh Dương, có thể vì cô mà nhượng bộ đã là rất không dễ, cô căn bản không cần nhiều hơn.



Chỉ cân suy nghĩ đơn giản mìnhnên làm gì bây giờ, thậm chí cũng không cần cân nhắc những thứ khác.



Đại khái suy nghĩ Hoắc Minh Dương cùng cô giống nhau, cho nên đến bây giờ cô cũng không nhìn thấy mặt khác của Hoắc Minh Dương, mỗi lần biểu hiện ra cho cô, đều là Hoắc Minh Dương không giống với Diệp Tĩnh Gia biết trước kia.



“Anh thay đổi thật nhiều.” Cô bật thốt lên, nói xong cũng khá là hối hận, rất sợ Hoắc Minh Dương hoài nghỉ, nhưng nghĩ có thể là mình quá lo lắng, giống như là người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, tuyệt đối không thể nào có bất kỳ suy nghĩ gì đối với cô.



“Anh luôn cảm thấy bất kể anh tự nhủ sau này sẽ đối xử tệ với em làm sao, hoặc là không nên đối tốt với em như vậy, anh cũng không làm được.” Đối mặt vấn đề của Hà Vân Phị, anh nghĩ một đằng đáp một nẻo, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình tốt tính, nhiều năm qua chưa bao giờ biểu hiện tính khí tốt như vậy, cũng chưa từng tùy tiện tha thứ một người, càng không nghĩ tới sẽ chấp nhận một người đàn bà có con nhỏ.



Nhưng hết thảy những điều này vì Hà Vân Phi, cái gì anh cũng làm, hơn nữa cam tâm tình nguyện làm.



“Chú đẹp trai, sao chú lại vừa ý mẹ cháu.” Đại Bảo bỗng nhiên hỏi một câu, hôm nay ở trong nhà trẻ, cô cũng hỏi như vậy.



Bé trở về đem những lời này hỏi một lần, trong lòng rất là tò mò.



Lời này khiến cho Hà Vân Phi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ lời này lại từ miệng đứa bé, “Con nói cái gì vậy.” “Cô nói mẹ đẹp, ba đẹp trai.” Đại Bảo không có nói gì không tốt đối với Hà Vân Phi, bé mặc dù nhỏ, nhưng biết có những lời có thể nói có những lời không thể nói.



Bé sợ mẹ nổi giận, căn bản không dám nói gì khác.



“Đúng, chú thích mẹ con đẹp. Nói xong Hoắc Minh Dương cười, tiếng cười kia dường như tố cáo anh đang đùa giốn.



Dĩ nhiên điều này cũng không thể cản trở Hà Vân Phi có bất kỳ thay đổi nào, anh trong lòng đã có cân nhắc, bất kể là chuyện gì, cũng không có cách nào thay đổi ý nghĩ trong lòng cô, thậm chí không thể thay đổi hết thảy những gì cô theo đuổi.



“Tôi thật không biết nên nói hai người cái gì được rồi, Đại Bảo sau này không được nói bậy bạ.” Cô dạy dỗ đứa trẻ, phát tiết bực dọc lên người thằng nhóc, nếu đổi lại là Hoắc Minh Dương, cô cũng không dám nói một câu.



Nghĩ tới Đại Bảo vì sao lại nói ra như vậy, đương nhiên cô giáo cũng nói vài thứ không nên nói ở sau lưng.



Cô không biết nên làm cái gì, giải thích, cũng không có ai nghe, còn không bằng yên lặng.



“Chúng tôi đưa thằng bé cùng đi chơi à?” Đại Bảo còn nhỏ, mang theo bên cạnh hay không mang cũng không yên tâm, cô không bỏ được đứa trẻ, cũng không bằng lòng để anh áy náy.



“Dĩ nhiên mang cùng đi, anh sợ em không yên tâm” Anh rất ân cần nói, bất kể như thế nào, anh đều lo lắng cho đứa trẻ, nhưng lo lắng hơn là tình trạng của Hà Vân Phi, luôn cảm giác cô gần đây không yên lòng, không biết đang suy nghĩ gì.



“Mang theo chắc là không thể thoải mái rồi” Cô muốn cùng Hoắc Minh Dương có một kỳ nghỉ viên mãn, không muốn mang đứa trẻ theo.










“Vậy thì không mang theo, chúng ta †ìm một người gởi gắm con rồi đi” Nói xong đầu xe Hoắc Minh Dương chuyển một cái, đi tới chỗ ở của Lữ Hoàng Trung.



Ấn chuông cửa một cái, cửa mở ra từ bên trong, Lữ Hoàng Trung mới vừa tắm xong, để nguyên áo choàng tắm ra mở cửa, Hà Vân Phi đi vào một cách tự nhiên, cũng không bởi vì anh mặc áo choàng tắm mà lúng túng, càng giống như đã thành thói quen, cô căn bản không để ý những thứ này.



“Anh không biết nên nói cái gì cho phải, em đến nhà một người đàn ông, mà lại tự nhiên như vậy sao?” Hoắc Minh Dương rõ ràng là không tin vào mắt mình, không ngờ Hà Vân Phi lại chẳng biết xấu hổ nhìn một người đàn ông như vậy.



Cô ngược lại không để ý chút nào, còn Hoắc Minh Dương mặt đầy lúng túng-Anh không biết nên nói gì nữa, nhìn dáng vẻ em bây giờ, anh thật hoài nghi em và Lữ Hoàng Trung chơi với nhau lâu như vậy rốt cuộc… Anh bỏ lửng, Hà Vân Phi cẩn thận suy nghĩ, mới hiểu được ý trong lời nói của anh.



Nhiều năm qua quan hệ với Lữ Hoàng Trung không có gì quá thân thiết như vậy, nhưng hoàn toàn không coi là hời hợt, vô cùng tốt đẹp, “Anh không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Lữ Hoàng Trung bưng trà ra, anh ngược lại thật bất ngờ hôm nay Hoắc Minh Dương sẽ đến, Đại Bảo đến gần Lữ Hoàng Trung muốn anh ôm một cái.



Như vậy quả thực khiến cho Hoắc Minh Dương hâm mộ, Đại Bảo mặc dù nhìn rất thích Hoắc Minh Dương, nhưng từ đầu đến cuối không thân thiết bằng Lữ Hoàng Trung.



Cô cảm thấy đây là nhân chỉ thường tình, đổi lại là người khác, đương nhiên cũng sẽ thân cận Lữ Hoàng Trung, mà không phải là Hoắc Minh Dương.



“Thật ra tôi hôm nay tìm cậu là có chuyện nhờ” Hoắc Minh Dương trực tiếp giải thích ngắn gọn, anh nhìn ra Hà Vân Phi không muốn đưa Đại Bảo cùng đi, đem con để ở đâu anh cũng không yên tâm, còn không bằng đi theo Lữ Hoàng Trung.



“Hai người muốn làm gì?” Anh quan tâm tới Hà Vân Phi, bất kể Hà Vân Phi đi đâu, anh cũng phải biết.



“Anh nói muốn đưa tôi ra ngoài tránh xì căng đan, giải sầu” Đối với Lữ Hoàng Trung cô không có bất kỳ giấu giếm nào, có sao nói vậy, trực tiếp thẳng thắn cùng anh.



Lữ Hoàng Trung gật đầu một cái, “Đứa trẻ có thể gửi chỗ tôi, nhưng cậu phải chăm sóc Vân Phi kỹ lưỡng.” Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Hà Vân Phi đi du lịch, có suy nghĩ muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi cũng tốt.



Chẳng qua là, không muốn theo Hoắc Minh Dương cùng đi.



Cô không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lữ Hoàng Trung, sợ gặp biểu cảm thất vọng của Lữ Hoàng Trung.



Mình giống như làm chuyện phản bội anh, nếu như không phải có Lữ Hoàng Trung, bây giờ nói không chừng cô sớm đã chết, đừng nói cái gì có hay không.



“Làm sao có thể không có chuyện gì được chứ, tính cách của Tô Thanh Anh mẹ hiểu rõ nhất, nếu con bé mà làm ra chuyện gì con không chịu nổi, con nhất định phải nhanh chóng nói ra, mẹ đã ám chỉ khắp nơi để người nhà con bé đón nó quay về, đừng liên lụy đến con nữa” Rốt cuộc vẫn là con trai ruột, bà không nỡ để Hoắc Minh Dương phải gặp những chuyện không quá tốt, cũng không đồng ý để anh và Tô Thanh Anh tiếp tục dây dưa không rõ như vậy.



Rõ ràng là Tô Thanh Anh có rất nhiều ý nghĩ với Hoắc Minh Dương, bà lại đã qua cái tuổi mà cả ngày đi quản chuyện của Hoắc Minh Dương, cũng không có tâm tư đi chăm lo cho tâm tình của Hoắc Minh Dương.



Chỉ có thể nói là cố gắng hết sức đối xử tốt với Tô Thanh Anh một chút.



“Vâng, con biết rồi, nếu có thể, con sẽ nhĩ cách để cô ấy nhanh chóng quay về” Tô Thanh Anh tiếp tục ở lại đây, quả thật rất ảnh hưởng tới anh, càng khiến cho Hà Vân Phi không vui.



Cuối cùng vẫn phải cần một kết quả.



“Được rồi, con cũng nhanh chóng quay về đi, chuyện công ty mẹ sẽ nghĩ cách giải quyết.” Bà Hoắc dặn dò, bà chỉ lo lắng sức khỏe của Hoắc Minh Dương, những chuyện khác đều không để ý.



“Vâng” Anh nói xong rất lâu sau cũng không nói thêm gì.



Chính vào lúc bà Hoắc tưởng Hoắc Minh Dương xảy ra chuyện gì, anh lại mở miệng nói: “Hôm nay con sẽ phải cùng với Hà Vân Phi kết hôn”” Đây là hành động điên cuồng nhất của anh, nói xong câu này, bà Hoắc nửa ngày sau cũng không nói lại gì cả.



Anh ý thức được đây là chuyện mà bà Hoắc tuyệt đối không chấp nhận được.



“Con… Vậy là kết hôn rồi?” Bà hiển nhiên là không dám tin, ai mà biết được tại sao Hoắc Minh Dương lại đột nhiên lại quyết định kết hôn như vậy chứ.



“Vâng, con đã không lo lắng, nhất định phải kết hôn” Cưới được Hà Vân Phi, cho dù bây giờ anh không có được hạnh phúc, thì sau khi trở về cũng nhất định có được.



Hà Vân Phi từ bên trong bước ra, cần lấy túi xách theo sau Hoắc Minh Dương lên xe.



Đến cục dân chính Lý phu nhân cũng đã chờ ở đó lâu rồi: “Hai người không cần căng thẳng như vậy, chuyện kết hôn ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.” Nói không căng thẳng là giả, Hà Vân Phi bắt mình bình tĩnh lại một chút, cũng chỉ là kết hôn thôi có chuyện gì to tát chứ, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, không biết chuyện kết hôn này sẽ ảnh hưởng tới việc gì nữa.



Những thứ ban đầu cô không hề để tâm, bây giờ cũng bắt đầu lo lắng rồi.



Hết sức lo lắng quyết định này của bản thân rốt cuộc là có đúng hay không.



Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ lại rất lo lắng: “Em sao vậy, nhìn vẻ mặt này giống như rất không muốn kết hôn?” “Không phải, em lo lắng Đại Bảo, sớm biết thì mang nó quay về.” Không biết có thể chấp nhận Hoắc Minh Dương được không, trong lòng Đại Bảo, Lữ Hoàng Trung chính là bố của nó, muốn nó chấp nhận Hoắc Minh Dương không dễ dàng như vậy.



“Không sao, chúng ta kết hôn xong em muốn quay về chúng ta liền quay về mang dẫn Đại Bảo theo sau đó lại tới nơi khác hưởng tuần trăng mật.” Biết được lo lắng của cô, có thể là dừng xe cũng đã giúp cô suy nghĩ kỹ nơi dừng và biện pháp.



Nói không cảm động là giả, Hoắc Minh Dương có thể vì cô mà làm được như vậy: “Kỷ nghỉ của anh dài như vậy sao?” Ở đây kéo dài lâu như vậy rồi, không biết làm sao anh vẫn có thời gian.



“Đương nhiên rồi, đây là việc đơn giản, ngoan, nói thật đi em đang nghĩ gì vậy?” Anh mở lời nói, cảm thấy trạng thái của Hà Vân Phi không phải rất tốt, không biết là đang nghĩ gì, phiền muộn trong đáy mắt cô quá rõ ràng.



“Không có, không cam tâm cứ như vậy mà gả bản thân đi.” Hà Vân Phi cười nói, có chút ngượng ngùng.



Bóng ma lần kết hôn trước quá lớn, lần này trong lòng cô còn sợ hãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom