Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Chương 27: Anh ghen tị
"Cô đồng ý với Lữ Hoàng Trung chuyện
gì rồi?" Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia,
giọng nói lạnh lùng mang theo chút ý tứ chất
vấn.
Dường như thể cô làm chuyện gì có lỗi
với anh không bằng.
Ban nãy rõ ràng cô đã chuẩn bị tốt rồi,
bây giờ bị anh hỏi như vậy lại thành ra trở tay
không kịp, lời nói ra vô cùng quan trọng, nếu
như cô trả lời không đúng ý anh thì có phải
anh sẽ tức giận hơn cả bây giờ không?
Diệp Tĩnh Gia tiến tới gân, bước chân
chân chừ: "Không có... không có gì hết”.
Thấy ánh mắt né tránh của cô, Hoắc
Minh Dương càng chắc chắn là có gì đó, từ
sâu trong đôi mắt càng toả ra ý giận ngút
trời, đường nét trên gương mặt bắt đầu căng
thẳng, toàn thân toả ra hơi lạnh.
Thấy anh đang tức giận rồi, Diệp Tĩnh Gia
mỉm cười thay đổi chủ đề: "Chị Tiết nấu cháo
cho tôi, tôi còn chưa ăn đâu. Anh có muốn
ăn một chút không?”
Không nghe được câu trả lời, cô lại hỏi
tiếp: "Tôi xuống tầng ăn đây, rồi tôi lại lên”.
Rõ ràng là đang lảng tránh, Hoắc Minh
Dương chắc chắn cô đã đồng ý chuyện gì
không nên đồng ý rồi.
Dưới ánh đèn mập mờ, Diệp Tĩnh Gia
không nhìn thấy rõ sự tức giận trong đôi mắt
anh, trong lòng cũng đang dao động không
biết có nên nói cho anh biết ha không.
Nếu Hoắc Minh Dương không mở miệng
đáp lời, cô cũng chỉ đứng đó, không dám
xuống dưới nhà ăn.
Một lúc lâu sau, Diệp Tĩnh Gia cắn môi,
cố gắng nói: "Bác sĩ Lữ bảo tôi khuyên anh
đồng ý trị liệu. Tôi cũng muốn anh có thể
đứng dậy, có thể bước đi, có thể ra ngoài. Tôi
biết anh sẽ tức giận, nhưng mà có thể đứng
dậy thì có điểm gì không tốt?"
Bão tố cứ đến không theo ý muốn, Hoäc
Minh Dương vẫn không hé nửa lời.
Không khí vô cùng yên tĩnh, như thể bị
đóng băng vậy, Diệp Tĩnh Gia ngay cả thở
cũng không dám thở mạnh.
Anh không tức giận cũng coi như phúc
phần lắm rồi, anh không nói lời nào, cô cũng
không dám chuyển động, đứng cũng mỏi rồi,
đành ra chỗ góc nhà dựa vào tường.
"Đi ra ngoài!"
"Cô đồng ý với Lữ Hoàng Trung chuyện
gì rồi?" Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia,
giọng nói lạnh lùng mang theo chút ý tứ chất
vấn.
Dường như thể cô làm chuyện gì có lỗi
với anh không bằng.
Ban nãy rõ ràng cô đã chuẩn bị tốt rồi,
bây giờ bị anh hỏi như vậy lại thành ra trở tay
không kịp, lời nói ra vô cùng quan trọng, nếu
như cô trả lời không đúng ý anh thì có phải
anh sẽ tức giận hơn cả bây giờ không?
Diệp Tĩnh Gia tiến tới gân, bước chân
chân chừ: "Không có... không có gì hết”.
Thấy ánh mắt né tránh của cô, Hoắc
Minh Dương càng chắc chắn là có gì đó, từ
sâu trong đôi mắt càng toả ra ý giận ngút
trời, đường nét trên gương mặt bắt đầu căng
thẳng, toàn thân toả ra hơi lạnh.
Thấy anh đang tức giận rồi, Diệp Tĩnh Gia
mỉm cười thay đổi chủ đề: "Chị Tiết nấu cháo
cho tôi, tôi còn chưa ăn đâu. Anh có muốn
ăn một chút không?”
Không nghe được câu trả lời, cô lại hỏi
tiếp: "Tôi xuống tầng ăn đây, rồi tôi lại lên”.
Rõ ràng là đang lảng tránh, Hoắc Minh
Dương chắc chắn cô đã đồng ý chuyện gì
không nên đồng ý rồi.
Dưới ánh đèn mập mờ, Diệp Tĩnh Gia
không nhìn thấy rõ sự tức giận trong đôi mắt
anh, trong lòng cũng đang dao động không
biết có nên nói cho anh biết ha không.
Nếu Hoắc Minh Dương không mở miệng
đáp lời, cô cũng chỉ đứng đó, không dám
xuống dưới nhà ăn.
Một lúc lâu sau, Diệp Tĩnh Gia cắn môi,
cố gắng nói: "Bác sĩ Lữ bảo tôi khuyên anh
đồng ý trị liệu. Tôi cũng muốn anh có thể
đứng dậy, có thể bước đi, có thể ra ngoài. Tôi
biết anh sẽ tức giận, nhưng mà có thể đứng
dậy thì có điểm gì không tốt?"
Bão tố cứ đến không theo ý muốn, Hoäc
Minh Dương vẫn không hé nửa lời.
Không khí vô cùng yên tĩnh, như thể bị
đóng băng vậy, Diệp Tĩnh Gia ngay cả thở
cũng không dám thở mạnh.
Anh không tức giận cũng coi như phúc
phần lắm rồi, anh không nói lời nào, cô cũng
không dám chuyển động, đứng cũng mỏi rồi,
đành ra chỗ góc nhà dựa vào tường.
"Đi ra ngoài!"
Bình luận facebook