Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-367
Chương 367
Chương 367: Bố Tô đến cửa
Mặc dù bà cảm thấy Hoắc Minh Dương làm vậy có chỗ chưa đúng, nhưng bà vẫn còn nhớ lễ cắt băng khai mạc mấy ngày trước.
Nhà họ Hoắc không cần một đứa con dâu có tâm cơ, mà cần một người vợ có thể vào lúc Hoắc Minh Dương gặp khó khăn thì giúp đỡ anh, lúc anh đau lòng buồn bã thì ở bên an ủi.
Bà ghét nhất loại phụ nữ vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào, mặc dù cô ta yêu Hoắc Minh Dương nhưng chỉ dựa vào việc cô lấy cái chết ép buộc. Bà không thể chấp nhận được.
“Ông cũng không phải không biết tâm trạng con gái ông tốt, còn thêm việc tự sát lần trước, cô ta làm như vậy cũng là bình thường” Mẹ Hoắc không một chút để ý đến Tô Thanh Anh, nói thêm: “Cô ta không ăn cơm liên quan gì đến nhà họ Hoắc chúng tôi? Cô ta là người nhà họ Tô các người, không phải con dâu nhà họ Hoắc chúng tôi” Bố Tô không ngờ mẹ Hoắc sẽ nói ra những lời như vậy, nếu là trước đây bà chắc chắn sẽ quan tâm đến Tô Thanh Anh.
Không ngờ Hà Vân Phi tâm cơ sâu như vậy, trong chốc lát đã mê hoặc trên dưới tất cả người nhà họ Hoắc.
Giọng điệu bố Tô đột nhiên lạnh lùng đi, hoàn toàn khác so với vừa rồi: “Bà Hoắc không cần nói đến mức tuyệt tình như vậy, nhà chúng tôi cũng không chỗ nào đắc tội với bà, tôi chỉ muốn để Hoắc Minh Dương đi đến Tô gia xem con gái tôi một chút chẳng lẽ lại quá đáng sao?” Một người đã có vợ con đi thăm hỏi người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này lại đang có thai, việc này mà truyền ra ngoài. Đến lúc đó Hoắc gia liền trở thành đầu đề cho mọi người bàn tán, để mọi người chê cười.
Cho dù không ai truyền ra, thì có một số người tận lực truyền đi.
Rõ ràng mẹ Hoắc vẫn để việc xảy ra tại lễ khai mạc mấy ngày trước trong lòng: “ Qúa đáng? Chẳng lẽ không phải việc các người làm là quá đáng?” Ngày hôm đó Tô gia suýt nữa hại Hoắc Gia mất hết mặt mũi, suýt nữa sấu mặt trước giới truyền thông chỉ vì con gái ông ta Tô Thanh Anh.
Bố Tô hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không đáng: “Nhà họ Tô chúng tôi làm như vậy không phải là vì con trai bà đã làm ra việc đáng hổ thẹn” Việc đáng hổ thẹn? Việc này mẹ Hoắc đương nhiên đã nghe qua. Bà ngược lại hoàn toàn tin tưởng con trai bà sẽ không bao giờ làm như vậy, còn Tô Thanh Anh thì chuyện gì cũng có thể làm ra, huống chỉ loại chuyện như vậy.
Đến cùng mẹ Hoắc có chuyện gì còn chưa gặp, loại người nào còn chưa thấy, làm sao có thể bị hai ba câu của bố Tô đè bẹp được: “Đây còn không phải việc tốt do con gái ông làm, chả trách bây giờ Minh Dương không thích cô ta nữa” Nghe mẹ Hoắc nói vậy, bố Tô tức đến bốc khói.
Tô Thanh Anh từ nhỏ đã xuất sắc nổi bật, đừng nói là bị người khác nói ai cũng khen ngợi, bây giờ lại bị mẹ Hoắc khinh thường như vậy, ông là người tức giận nhất.
Bố Tô tức đến mức nói không ra hơi, cuối cùng không quan tâm đến hình tượng, ở đó lớn giọng gọi Hoắc Minh Dương: “Bà…bà… Hoắc Minh Dương, cậu ra đây cho tôi!” Nghe ông ta ở đó hét gọi tên con trai mình, nét mặt mẹ Hoắc soạt một cái liền biến sắc, lạnh “ha” một tiếng: “Tôi cho ông vào đã là nể mặt ông rồi, ông hiện tại đừng có được đằng chân lân đằng đầu” Không quản được con gái mình, bây giờ còn đến tìm con trai bà.
Bố Tô mặt đỏ tía tai, quát lớn: “Được đằng chân lân đằng đầu, tôi nói cho bà biết nếu con gái tôi có gì bất trắc, tôi sẽ không để yên cho nhà họ Hoắc các người” Nghe thấy âm thanh từ sảnh phụ, người nhà họ Hoắc đi ra thì vừa hay thấy cảnh bố Tô quát vào mặt mẹ Hoắc.
Nhìn thấy người mình cần tìm đang đứng ở của, bố Tô lên lớn giọng nói với Hoắc Minh Dương: “Hoắc Minh Dương cậu nhanh lên, cùng tôi về Tô gia, đều là vì cậu con gái tôi bây giờ sắp chết xịm rồi Hiện tại chỉ có Hoắc Minh Dương mới ngăn được Tô Thanh Anh không tuyệt thực nữa, nếu còn không ăn gì, bố Tô thật sự sợ Tô Thanh Anh sẽ như vậy mà chết đói.
Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đứng ở của đều cau mày.
Bố con hai người này đúng là xứng đôi, ông ta đã nói như vậy, bây giờ lại đến.
Hà Vân Phi dựa vào vai Hoắc Minh Dương bình thản nói, phảng phất giống như nói thời tiết hôm nay như thế nào: “Ông nói lời này có chút buồn cười, đây là chồng tôi, tôi bây giờ là vợ của anh ấy, đã là chồng của tôi sao anh ấy lại phải đi thăm con gái ông?” Trong lòng Hoắc Minh Dương run lên một trận, đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua Hà Vân Phi chủ động dựa vào anh.
Xem ra anh không nên bực bội nữa.
Vì muốn lấy lòng Hà Vân Phi, Hoắc Minh Dương phụ họa theo: “Tôi thấy vợ tôi nói rất đúng” Bây giờ anh đã kết hôn, cũng đã làm bố rồi, vậy anh không thể không có lý do mà đến nhà người phụ nữ khác.
Cho dù bây giờ chưa kết hôn, anh cũng sẽ không đi thăm Tô Thanh Anh, anh đã không còn thích Tô Thanh Anh nữa rồi.
Mẹ Hoắc từ sô pha đứng lên, chỉnh lại quần áo gọn gàng: “Nhìn thấy chưa vậy, con trai con dâu tôi đã nói rồi, như vậy ông có thể về được rồi!” May mắn Hoắc Minh Dương không làm bà thất vọng, nếu như anh thật sự đi thăm Tô Thanh Anh thì cũng đã có người đến xử lý anh.
Vì bố Tô đã đến, mọi người trong nhà họ Hoắc đều cho Hà Vân Phi sắc mặt tốt , ngoại trừ Đinh Thanh Uyển, Hà Vân Phi nhìn cô kiêu ngạo như vậy, tôi không xử lý cô tự nhiên có người đến tìm cô gây phiền phức.
Bố Tô vẻ mặt bực bội ngồi trên sô pha, dáng vẻ không có ý định rời đi: “Đi về? Vậy con gái tôi phải làm sao, dù sao hôm nay các người cũng phải cho tôi một câu trả lời” Hà Vân Phi vô cùng khó chịu.
Con gái ông, ông còn không biết xấu hổ nhắc đến con gái ông.
Hà Vân Phi đáp, trong lời nói tràn đầy ý đe dọa: “Câu trả lời là. Ông xã tôi sẽ không cùng ông về nhà thăm con gái ông, cho dù ông ở đây không đi, nhà họ Hoắc cũng không thiếu bảo vệ” Đùng vậy, nhà họ Hoắc không thiếu bảo vệ, cho dù bố Tô ở lại đây, đánh không được thì đuổi ra ngoài, nếu như bị phóng viên chụp được thì người mất mặt không phải là nhà họ Hoắc mà là bản thân ông ta.
Câu “ông xã” kiến đáy lòng Hoắc Minh Dương mềm mại, cưới được cô là may mắn của anh.
Mọi người ở đây đều nghe hiểu, bố Tô tự nhiên cũng hiểu được, không ngờ người đàn bà này của Hoắc Minh Dương lại chua ngoa như vậy, chẳng trách người đàn ông con gái ông thích lại bị cô ta cướp mất.
“Hừ, cô đồ đàn bà ngang ngược, tôi lại muốn xem xem, lúc tôi bị đuổi ra ngoài mất mặt không chỉ có nhà họ Tô chúng tôi, còn có nhà họ Hoắc mấy người.” Bố Tô đã quyết tâm, bất động không di chuyển.
Hà Vân Phi cười lạnh: “Ông cho rằng nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ mất mặt sao, đến lúc đó chúng tôi chỉ cần nói với phóng viên vài câu, kiến nhà họ Tô các người mất sạch thể diện. Ông cảm thấy với thế lực nhà họ Hoắc còn có việc gì chúng tôi không làm được saol” Lời này gián tiếp trả lời không có gì là không làm được, chỉ cần có tiền là có thể sai khiến quỷ thần, huống chỉ là người, mà nhà họ Hoắc không thiếu nhất là tiền.
Người trong sảnh phụ nghe thấy lời Hà Vân Phi nói đều không nhịn được thầm khen ngợi khí chất mạnh mẽ của co.
“Cô…cô…” bố Tô không ngờ mình lần này đến bớt lông tìm vết, lại bị ăn một bụng tức giận, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng không vứt được mặt mũi: “Tôi không đi.” Ông không tin, bọn họ dám đuổi chủ tịch thành phố đi.
Hoắc Minh Dương chỉ một người làm đứng tại hiện trường, phân phó: “Cậu, đi gọi vài người đến, kéo ông ta ra ngoài.” Dám mắng bà xã của anh, tuyệt đối không bỏ qua, chủ tịch thành phố thì làm sao, không ai thoát được.
Rất nhanh liền có mấy người bảo vệ cao to lượng lưỡng đi vào,bốn người mỗi người một tay một chân đem ông nhấc ra ngoài.
Bố Tô đến cùng vẫn là chủ tịch thành phố, làm sao có thể là đối thủ của mấy bảo vệ đã luyện qua võ được! Chỉ có thể vùng vẫy một chút rồi mặc họ mang ra ngoài.
Bốn bảo tiêu không chút lưu tình đem bố Tô đuổi ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa lớn.
Bố Tô giấy giụa từ mặt đất bò lên, ông bị đẩy không nhẹ, xương cốt trên người giống như sắp gãy.
Nghĩ đến bây giờ Hoắc Minh Dương thế mà không nể mặt ông, tình nguyện trở mặt cũng không đi thăm Tô Thanh Anh.
Còn có Hà Vân Phi giờ làm con dâu nhà họ Hoắc cũng bắt đầu kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Một người không có gia thế gì cũng có thể gả vào nhà họ Hoắc, cục tức này làm sao ông nuốt trôi được.
Rõ ràng người nên được gả vào nhà họ Hoắc phải là con gái ông chứ không phải người đàn bà kia, giờ người đàn bà kia lại ngồi ở vị trí đáng lẽ phải thuộc về con gái ông ta.
Còn thêm việc mấy ngày trước Hà Vân Phi kiện con gái ông ra tòa, chỉ riêng việc này ông liền không thể nhịn xuống. Nếu không phải ông dùng thân phận chủ tịch thành phố đề xuống, thì việc này nhất định đã truyền khắp thành phố Giang Ninh.
Bố Tô nói gì cũng vô cùng tức giận.
Trừng mắt nhìn của lớn nhà họ Hoắc, phất tay không thèm quay đầu, đi lên xe mình đậu trước cửa.
Rồi sẽ có một ngày ông kiến bọn họ hối hận.
Mẹ Hoắc đứng trước mặt trên dưới tất cả người làm nhà họ Hoắc nói: “Việc hôm nay, ai cũng không được truyền ra ngoài, kẻ nào truyền ra chính là đối đầu với nhà họ Hoắc. Lúc đó tôi không chỉ kiến kẻ đó không tồn tại được ở nhà họ Hoắc, mà còn biến mất ở thành phố Giang Ninh này” Người làm và bảo vệ trong phòng khách đồng thanh đáp:“Vâng. Bà chủ.” Tiền lương nhà họ Hoắc trả so với phổ thông những người ở tầng lớp thượng lưu cao hơn rất nhiều, bọn họ đương nhiên không muốn đánh mất cơ hội kiếm tiền tốt như vậy.
“Được rồi, đi xuống đi!” Mẹ Hoắc dứt lời, bọn họ đều đi xuống, ai bận việc người đó.
Mẹ Hoắc ngồi trên sô pha, tay gác lên tay ghế sô pha, thuận thế ngẩng đầu, phất tay với Hoắc Minh Dương:“Các con nên làm gì thì cứ làm đi! Cứ coi như việc này chưa từng xảy ra.
Mọi người còn đang do dự, Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi nhìn nhau rồi cùng dẫn bé Hiền đi lên tầng. Bé Hiền mấy ngày nay không về cùng Lữ Hoàng Trung và bà Charlie, bé nói muốn ở đây với Hà Vân Phi mấy ngày.
Mẹ Hoắc đương nhiên gật đầu đồng ý.
Hà Vân Phi nói lại chuyện vừa rồi bố Tô đến nhà họ Hoắc tìm Hoắc Minh Dương: “Tô Thanh Anh tuyệt thực rồi” Hoắc Minh Dương nhẹ đáp: “Ừ” Anh nâng mông bé Hiền, sợ bé ngã khỏi tay anh.
Không biết làm sao, từ vừa nãy bé Hiền bắt đầu dính lấy anh, chuyện này chắc chắn kiến Hà Vân Phi ngạc nhiên, đương nhiên Hoắc Minh Dương sẽ không nói cho cô biết.
Chính là vừa nãy ở dưới phòng khách, Hoắc Minh Dương nói với bé Hiền ngồi bên cạnh mình sẽ dẫn bé đi công viên giải trí chơi, nhưng điều kiện là bé Hiền phải đối xử với anh tốt hơn, thậm chí phải tốt hơn so với Lữ Hoàng Trung.
Từ đầu bé Hiền không muốn đồng ý, nhưng phần thưởng Hoắc Minh Dương đưa ra quá hấp dẫn, bé nghĩ bản thân đã phản bội Lữ Hoàng Trung một lần rồi, cũng không sợ phản bội thêm lần nữa.
Dù sao đây cũng là bí mật nhỏ giữa bé và Hoắc Minh Dương.
Chương 367: Bố Tô đến cửa
Mặc dù bà cảm thấy Hoắc Minh Dương làm vậy có chỗ chưa đúng, nhưng bà vẫn còn nhớ lễ cắt băng khai mạc mấy ngày trước.
Nhà họ Hoắc không cần một đứa con dâu có tâm cơ, mà cần một người vợ có thể vào lúc Hoắc Minh Dương gặp khó khăn thì giúp đỡ anh, lúc anh đau lòng buồn bã thì ở bên an ủi.
Bà ghét nhất loại phụ nữ vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào, mặc dù cô ta yêu Hoắc Minh Dương nhưng chỉ dựa vào việc cô lấy cái chết ép buộc. Bà không thể chấp nhận được.
“Ông cũng không phải không biết tâm trạng con gái ông tốt, còn thêm việc tự sát lần trước, cô ta làm như vậy cũng là bình thường” Mẹ Hoắc không một chút để ý đến Tô Thanh Anh, nói thêm: “Cô ta không ăn cơm liên quan gì đến nhà họ Hoắc chúng tôi? Cô ta là người nhà họ Tô các người, không phải con dâu nhà họ Hoắc chúng tôi” Bố Tô không ngờ mẹ Hoắc sẽ nói ra những lời như vậy, nếu là trước đây bà chắc chắn sẽ quan tâm đến Tô Thanh Anh.
Không ngờ Hà Vân Phi tâm cơ sâu như vậy, trong chốc lát đã mê hoặc trên dưới tất cả người nhà họ Hoắc.
Giọng điệu bố Tô đột nhiên lạnh lùng đi, hoàn toàn khác so với vừa rồi: “Bà Hoắc không cần nói đến mức tuyệt tình như vậy, nhà chúng tôi cũng không chỗ nào đắc tội với bà, tôi chỉ muốn để Hoắc Minh Dương đi đến Tô gia xem con gái tôi một chút chẳng lẽ lại quá đáng sao?” Một người đã có vợ con đi thăm hỏi người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này lại đang có thai, việc này mà truyền ra ngoài. Đến lúc đó Hoắc gia liền trở thành đầu đề cho mọi người bàn tán, để mọi người chê cười.
Cho dù không ai truyền ra, thì có một số người tận lực truyền đi.
Rõ ràng mẹ Hoắc vẫn để việc xảy ra tại lễ khai mạc mấy ngày trước trong lòng: “ Qúa đáng? Chẳng lẽ không phải việc các người làm là quá đáng?” Ngày hôm đó Tô gia suýt nữa hại Hoắc Gia mất hết mặt mũi, suýt nữa sấu mặt trước giới truyền thông chỉ vì con gái ông ta Tô Thanh Anh.
Bố Tô hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không đáng: “Nhà họ Tô chúng tôi làm như vậy không phải là vì con trai bà đã làm ra việc đáng hổ thẹn” Việc đáng hổ thẹn? Việc này mẹ Hoắc đương nhiên đã nghe qua. Bà ngược lại hoàn toàn tin tưởng con trai bà sẽ không bao giờ làm như vậy, còn Tô Thanh Anh thì chuyện gì cũng có thể làm ra, huống chỉ loại chuyện như vậy.
Đến cùng mẹ Hoắc có chuyện gì còn chưa gặp, loại người nào còn chưa thấy, làm sao có thể bị hai ba câu của bố Tô đè bẹp được: “Đây còn không phải việc tốt do con gái ông làm, chả trách bây giờ Minh Dương không thích cô ta nữa” Nghe mẹ Hoắc nói vậy, bố Tô tức đến bốc khói.
Tô Thanh Anh từ nhỏ đã xuất sắc nổi bật, đừng nói là bị người khác nói ai cũng khen ngợi, bây giờ lại bị mẹ Hoắc khinh thường như vậy, ông là người tức giận nhất.
Bố Tô tức đến mức nói không ra hơi, cuối cùng không quan tâm đến hình tượng, ở đó lớn giọng gọi Hoắc Minh Dương: “Bà…bà… Hoắc Minh Dương, cậu ra đây cho tôi!” Nghe ông ta ở đó hét gọi tên con trai mình, nét mặt mẹ Hoắc soạt một cái liền biến sắc, lạnh “ha” một tiếng: “Tôi cho ông vào đã là nể mặt ông rồi, ông hiện tại đừng có được đằng chân lân đằng đầu” Không quản được con gái mình, bây giờ còn đến tìm con trai bà.
Bố Tô mặt đỏ tía tai, quát lớn: “Được đằng chân lân đằng đầu, tôi nói cho bà biết nếu con gái tôi có gì bất trắc, tôi sẽ không để yên cho nhà họ Hoắc các người” Nghe thấy âm thanh từ sảnh phụ, người nhà họ Hoắc đi ra thì vừa hay thấy cảnh bố Tô quát vào mặt mẹ Hoắc.
Nhìn thấy người mình cần tìm đang đứng ở của, bố Tô lên lớn giọng nói với Hoắc Minh Dương: “Hoắc Minh Dương cậu nhanh lên, cùng tôi về Tô gia, đều là vì cậu con gái tôi bây giờ sắp chết xịm rồi Hiện tại chỉ có Hoắc Minh Dương mới ngăn được Tô Thanh Anh không tuyệt thực nữa, nếu còn không ăn gì, bố Tô thật sự sợ Tô Thanh Anh sẽ như vậy mà chết đói.
Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đứng ở của đều cau mày.
Bố con hai người này đúng là xứng đôi, ông ta đã nói như vậy, bây giờ lại đến.
Hà Vân Phi dựa vào vai Hoắc Minh Dương bình thản nói, phảng phất giống như nói thời tiết hôm nay như thế nào: “Ông nói lời này có chút buồn cười, đây là chồng tôi, tôi bây giờ là vợ của anh ấy, đã là chồng của tôi sao anh ấy lại phải đi thăm con gái ông?” Trong lòng Hoắc Minh Dương run lên một trận, đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua Hà Vân Phi chủ động dựa vào anh.
Xem ra anh không nên bực bội nữa.
Vì muốn lấy lòng Hà Vân Phi, Hoắc Minh Dương phụ họa theo: “Tôi thấy vợ tôi nói rất đúng” Bây giờ anh đã kết hôn, cũng đã làm bố rồi, vậy anh không thể không có lý do mà đến nhà người phụ nữ khác.
Cho dù bây giờ chưa kết hôn, anh cũng sẽ không đi thăm Tô Thanh Anh, anh đã không còn thích Tô Thanh Anh nữa rồi.
Mẹ Hoắc từ sô pha đứng lên, chỉnh lại quần áo gọn gàng: “Nhìn thấy chưa vậy, con trai con dâu tôi đã nói rồi, như vậy ông có thể về được rồi!” May mắn Hoắc Minh Dương không làm bà thất vọng, nếu như anh thật sự đi thăm Tô Thanh Anh thì cũng đã có người đến xử lý anh.
Vì bố Tô đã đến, mọi người trong nhà họ Hoắc đều cho Hà Vân Phi sắc mặt tốt , ngoại trừ Đinh Thanh Uyển, Hà Vân Phi nhìn cô kiêu ngạo như vậy, tôi không xử lý cô tự nhiên có người đến tìm cô gây phiền phức.
Bố Tô vẻ mặt bực bội ngồi trên sô pha, dáng vẻ không có ý định rời đi: “Đi về? Vậy con gái tôi phải làm sao, dù sao hôm nay các người cũng phải cho tôi một câu trả lời” Hà Vân Phi vô cùng khó chịu.
Con gái ông, ông còn không biết xấu hổ nhắc đến con gái ông.
Hà Vân Phi đáp, trong lời nói tràn đầy ý đe dọa: “Câu trả lời là. Ông xã tôi sẽ không cùng ông về nhà thăm con gái ông, cho dù ông ở đây không đi, nhà họ Hoắc cũng không thiếu bảo vệ” Đùng vậy, nhà họ Hoắc không thiếu bảo vệ, cho dù bố Tô ở lại đây, đánh không được thì đuổi ra ngoài, nếu như bị phóng viên chụp được thì người mất mặt không phải là nhà họ Hoắc mà là bản thân ông ta.
Câu “ông xã” kiến đáy lòng Hoắc Minh Dương mềm mại, cưới được cô là may mắn của anh.
Mọi người ở đây đều nghe hiểu, bố Tô tự nhiên cũng hiểu được, không ngờ người đàn bà này của Hoắc Minh Dương lại chua ngoa như vậy, chẳng trách người đàn ông con gái ông thích lại bị cô ta cướp mất.
“Hừ, cô đồ đàn bà ngang ngược, tôi lại muốn xem xem, lúc tôi bị đuổi ra ngoài mất mặt không chỉ có nhà họ Tô chúng tôi, còn có nhà họ Hoắc mấy người.” Bố Tô đã quyết tâm, bất động không di chuyển.
Hà Vân Phi cười lạnh: “Ông cho rằng nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ mất mặt sao, đến lúc đó chúng tôi chỉ cần nói với phóng viên vài câu, kiến nhà họ Tô các người mất sạch thể diện. Ông cảm thấy với thế lực nhà họ Hoắc còn có việc gì chúng tôi không làm được saol” Lời này gián tiếp trả lời không có gì là không làm được, chỉ cần có tiền là có thể sai khiến quỷ thần, huống chỉ là người, mà nhà họ Hoắc không thiếu nhất là tiền.
Người trong sảnh phụ nghe thấy lời Hà Vân Phi nói đều không nhịn được thầm khen ngợi khí chất mạnh mẽ của co.
“Cô…cô…” bố Tô không ngờ mình lần này đến bớt lông tìm vết, lại bị ăn một bụng tức giận, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng không vứt được mặt mũi: “Tôi không đi.” Ông không tin, bọn họ dám đuổi chủ tịch thành phố đi.
Hoắc Minh Dương chỉ một người làm đứng tại hiện trường, phân phó: “Cậu, đi gọi vài người đến, kéo ông ta ra ngoài.” Dám mắng bà xã của anh, tuyệt đối không bỏ qua, chủ tịch thành phố thì làm sao, không ai thoát được.
Rất nhanh liền có mấy người bảo vệ cao to lượng lưỡng đi vào,bốn người mỗi người một tay một chân đem ông nhấc ra ngoài.
Bố Tô đến cùng vẫn là chủ tịch thành phố, làm sao có thể là đối thủ của mấy bảo vệ đã luyện qua võ được! Chỉ có thể vùng vẫy một chút rồi mặc họ mang ra ngoài.
Bốn bảo tiêu không chút lưu tình đem bố Tô đuổi ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa lớn.
Bố Tô giấy giụa từ mặt đất bò lên, ông bị đẩy không nhẹ, xương cốt trên người giống như sắp gãy.
Nghĩ đến bây giờ Hoắc Minh Dương thế mà không nể mặt ông, tình nguyện trở mặt cũng không đi thăm Tô Thanh Anh.
Còn có Hà Vân Phi giờ làm con dâu nhà họ Hoắc cũng bắt đầu kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Một người không có gia thế gì cũng có thể gả vào nhà họ Hoắc, cục tức này làm sao ông nuốt trôi được.
Rõ ràng người nên được gả vào nhà họ Hoắc phải là con gái ông chứ không phải người đàn bà kia, giờ người đàn bà kia lại ngồi ở vị trí đáng lẽ phải thuộc về con gái ông ta.
Còn thêm việc mấy ngày trước Hà Vân Phi kiện con gái ông ra tòa, chỉ riêng việc này ông liền không thể nhịn xuống. Nếu không phải ông dùng thân phận chủ tịch thành phố đề xuống, thì việc này nhất định đã truyền khắp thành phố Giang Ninh.
Bố Tô nói gì cũng vô cùng tức giận.
Trừng mắt nhìn của lớn nhà họ Hoắc, phất tay không thèm quay đầu, đi lên xe mình đậu trước cửa.
Rồi sẽ có một ngày ông kiến bọn họ hối hận.
Mẹ Hoắc đứng trước mặt trên dưới tất cả người làm nhà họ Hoắc nói: “Việc hôm nay, ai cũng không được truyền ra ngoài, kẻ nào truyền ra chính là đối đầu với nhà họ Hoắc. Lúc đó tôi không chỉ kiến kẻ đó không tồn tại được ở nhà họ Hoắc, mà còn biến mất ở thành phố Giang Ninh này” Người làm và bảo vệ trong phòng khách đồng thanh đáp:“Vâng. Bà chủ.” Tiền lương nhà họ Hoắc trả so với phổ thông những người ở tầng lớp thượng lưu cao hơn rất nhiều, bọn họ đương nhiên không muốn đánh mất cơ hội kiếm tiền tốt như vậy.
“Được rồi, đi xuống đi!” Mẹ Hoắc dứt lời, bọn họ đều đi xuống, ai bận việc người đó.
Mẹ Hoắc ngồi trên sô pha, tay gác lên tay ghế sô pha, thuận thế ngẩng đầu, phất tay với Hoắc Minh Dương:“Các con nên làm gì thì cứ làm đi! Cứ coi như việc này chưa từng xảy ra.
Mọi người còn đang do dự, Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi nhìn nhau rồi cùng dẫn bé Hiền đi lên tầng. Bé Hiền mấy ngày nay không về cùng Lữ Hoàng Trung và bà Charlie, bé nói muốn ở đây với Hà Vân Phi mấy ngày.
Mẹ Hoắc đương nhiên gật đầu đồng ý.
Hà Vân Phi nói lại chuyện vừa rồi bố Tô đến nhà họ Hoắc tìm Hoắc Minh Dương: “Tô Thanh Anh tuyệt thực rồi” Hoắc Minh Dương nhẹ đáp: “Ừ” Anh nâng mông bé Hiền, sợ bé ngã khỏi tay anh.
Không biết làm sao, từ vừa nãy bé Hiền bắt đầu dính lấy anh, chuyện này chắc chắn kiến Hà Vân Phi ngạc nhiên, đương nhiên Hoắc Minh Dương sẽ không nói cho cô biết.
Chính là vừa nãy ở dưới phòng khách, Hoắc Minh Dương nói với bé Hiền ngồi bên cạnh mình sẽ dẫn bé đi công viên giải trí chơi, nhưng điều kiện là bé Hiền phải đối xử với anh tốt hơn, thậm chí phải tốt hơn so với Lữ Hoàng Trung.
Từ đầu bé Hiền không muốn đồng ý, nhưng phần thưởng Hoắc Minh Dương đưa ra quá hấp dẫn, bé nghĩ bản thân đã phản bội Lữ Hoàng Trung một lần rồi, cũng không sợ phản bội thêm lần nữa.
Dù sao đây cũng là bí mật nhỏ giữa bé và Hoắc Minh Dương.
Bình luận facebook