Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đảo mắt liền tới lễ trừ tịch. Tuy rằng đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, lại có Ngô nữ quan tương trợ, nhưng tổ chức loại thịnh yến như yến trừ tịch, thì cũng cực kỳ bận rộn, Diêu Yến Yến mấy ngày nay đều thức khuya dậy sớm, vội đến nỗi chân không chạm đất, hận không thể sinh ra thêm vài cái đầu, để hoạt động cùng một lúc.Nơi tổ chức yến hội trong cung luôn luôn tại giữa lân đức điện, mặt sau dựa vào một ngọn núi nhỏ, phía trước là một mảnh hồ nước, ở yến tiệc, cho dù muốn lên núi cao ca hát làm thơ, hay mệt mỏi muốn ra hồ phía trước đi dạo một chút đều được.
Nhưng mà Diêu Yến Yến cảm thấy, bệ hạ và mình cũng không yêu thích đọc sách, cho dù phi tần trong cung ngâm thơ thổ lộ với hắn thì hắn cũng không hiểu, hắn càng không thể nào mang theo văn thần lên núi làm thơ gì đó, huống chi hiện tại thời tiết lạnh như vậy, nếu như bệ hạ chạy ra ngoài đó mà bị đông lạnh thì không tốt, vì thế dứt khoát đem phân đoạn mà tiên đế phi thường yêu thích này hủy bỏ.
Dư lại các loại an bài vụn vặt, như chỗ ngồi của các văn võ bá quan, trang trí như thế nào, món nào mang ra trước, món nào mang ra sau, loại rượu phải dùng là loại nào, chén uống rượu dùng kiểu dáng nào...Ngay cả vải đỏ trang trí trong cung dùng loại nhiên liệu nào, lụa kết thành loại hoa nào,... vân vân đều muốn để nàng xem qua, xem đến nỗi nàng đau cả đầu.
Nhìn người phía dưới lại đệ lên một loạt danh sách, Diêu Yến Yến đau đầu tới nỗi muốn đánh người.
Không không không, bổn cung nhất định phải nhẫn nại, thái hậu hiện tại nhất định còn chú ý đến động tác của bổn cung, chờ bổn cung hoàn toàn lấy được hảo cảm từ bà, đem quyền thống lĩnh Vũ Lâm Quân về tay, liền không cần phải xem sắc mặt thái hậu.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, nàng một lần nữa lại tràn ngập ý chí chiến đấu.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua danh sách kia, phát hiện là danh mục quà tặng, là những phần thưởng sẽ được ban thưởng cho các quan viên trong triều, xếp hạng đầu tiên đương nhiên là lão cáo già Chương tể tướng, nàng nhìn thấy trong danh sách là trăm tấm lụa tốt, còn có rất nhiều trân châu vàng bạc, còn có cả nhân sâm, linh chi,.. toàn dược liệu tốt.
Ở trong mắt của Diêu Yến Yến, quốc khố này chính là của nàng và bệ hạ, từ trong quốc khố móc ra mà ban thưởng cho người ta nàng liền cảm thấy đau lòng, huống chi là đưa cho cái lão thất phu kia, cái này tuyệt đối không được!
Nàng hỏi: " Việc ban thưởng này là do ai định ra?"
Đáp lời chính là Ngô nữ quan, nàng ta nói: " Những thứ này là do thái hậu nương nương cùng với bệ hạ năm đầu tiên đăng cơ mà định ra, về sau, mỗi năm ban thưởng cứ thế tăng thêm một ít cho đến bây giờ ạ."
Nhiêu đó còn chưa đủ, còn muốn tăng thêm? Một bên mày Diêu Yến Yến nhướng lên, không chút do dự nói: " Tất cả đều cắt giảm hai phần đi."
Ngô nữ quan có chút do dự nói: " Trực tiếp cắt giảm hai phần có phải hơi nhiều hay không?"
Diêu Yến Yến liền nói: " Không phải Chương tể tướng đã nói quốc khố trống rỗng sao? Chắc chắn là giảm bớt ban thưởng sẽ có thể giúp bệ hạ gánh một phần trách nhiệm, giảm bớt âu lo cho bệ hạ, cũng không để bệ hạ phải khó xử." Vốn theo ý nàng là trực tiếp cắt giảm bảy phần, nhưng mà danh mục ban thưởng này tốt xấu gì cũng liên quan đến mặt mũi của bệ hạ, vẫn không nên làm quá tàn nhẫn, miễn cho những triều thần đó sinh lòng bất mãn.
Vẫn luôn bận rộn đến tận trưa, nàng mới có thể nghĩ ngơi được một lát, yến trừ tịch bắt đầu vào giờ thân canh ba, còn khoảng chừng hai canh giờ nữa, nhưng trong lân đức điện lúc này đã bắt đầu bố trí. Lại qua hơn một canh giờ nữa đã có triều thần mang theo gia quyến tiến cung, đến lúc đó lại càng thêm vội.
Uống vội một ngụm nước, nàng liền nghĩ: Nếu tương lai bổn cung trở thành hoàng hậu, nhất định phải đào tạo vài nữ quan chuyên môn phụ trách những việc vặt này, thật sự là mệt cả người, không dám tưởng tượng nổi mấy năm trước, thái hậu làm thế nào chống lại đống xương cốt đã già kia để xử lý những việc này, nếu nàng cũng làm như vậy, thật sự là cũng không hưởng thụ nổi. Đúng lúc này, Thanh Hồ vội vàng bước vào lân đức điện, nhìn xung quanh một vòng phát hiện Diêu Yến Yến đang ngồi ở góc sau đại điện, lập tức tiến lại phía nàng.
Diêu Yến Yến đang lật xem danh sách thực đơn mà ngự thiện phòng tiến cử, nghe thấy tiếng Thanh Hồ hành lễ ở phía sau, mắt cũng không nâng liền hỏi: " Bệ hạ đang làm gì?"
Thanh Hồ nói: " Hồi bẩm nương nương, bệ hạ sáng sớm nay, liền đi tới ấm tuyền các, đến bây giờ cũng chưa có ra ngoài."
Diêu Yến Yến:???
Nàng nhịn không được ngẩng đầu lên, một lời khó nói hết mà nhìn Thanh Hồ: " Ý của ngươi là, bệ hạ đã ngây người ở ấm tuyền các cả buổi sáng?"
Thanh Hồ gật đầu, biểu tình cũng mang theo một lời khó nói hết: " Hồi nương nương, đúng là vậy, sau khi bệ hạ tự vào ấm tuyền các, một khắc cũng không có ra ngoài, cơm trưa cũng gọi người đưa vào bên trong."
Ấm tuyền các là nơi duy nhất trong cung có suối nước nóng chảy qua, nghe nói năm đó Thái Tổ lập đô tại nơi này, chính là vì nhìn trúng suối nước nóng thiên nhiên kia. Vào mùa đông, Diêu Yến Yến cũng thích đến đó ngâm nước nóng, nhưng mà mấy ngày nay bận quá nên cũng không có đi, mà mỗi lần ăn tết, triều đình sẽ cho nghỉ vài ngày, khi tiên đế còn sống, từ lễ trừ tịch xong thì được nghỉ khoảng chừng bảy tám ngày, từ khi bệ hạ đăng cơ về sau, thì sau lễ trừ tịch đổi thành mười lăm ngày, tổng cộng là mười sáu ngày nghỉ.
Diêu Yến Yến vốn còn tưởng rằng, bệ hạ có nửa tháng kỳ nghỉ, cũng sẽ dành thời gian phụ giúp công việc của nàng, đương nhiên, cho dù bệ hạ không làm gì, chỉ cần đứng một bên bồi nàng cũng tốt, ai ngờ sáng sớm đã không thấy bóng dáng bệ hạ đâu, nàng còn tưởng rằng bệ hạ cần cù đến ngự thư phòng đọc sách, ai biết lại đến ấm tuyền các ngây người ban ngày.
Diêu Yến Yến hỏi: " Cũng chỉ có mình bệ hạ, không còn ai khác?"
Thanh Hồ trả lời: " Có, còn có hai gã nội thị hầu hạ cuộc sống hằng ngày của bệ hạ."
Diêu Yến Yến cảm thấy kì quái, cho dù có kỳ cọ sạch sẽ từ đầu tới chân một lần cũng chỉ cần một canh giờ là đủ đi! Bệ hạ lại ở ấm tuyền các cả buổi rốt cuộc là vì lý do gì?
Ngô nữ quan lúc này cũng đã tiến đến cạnh nàng, nói: " Nương nương, ở đây là lễ vật mà quan lại tiến cử cho bệ hạ, nương nương, ngài xem qua thử."
Thật sự là quá bận, nàng cũng lười quản đến bệ hạ làm cái gì, lập tức liền tiếp nhận đơn xem xét.
~~~
Giờ Thân còn chưa tới, đã có không ít quan lại quyền quý tiến vào cung.
Xe ngựa của Viên gia cũng đã tiến vào cửa cung, liền có cung nhân tiến đến nâng rèm kiệu, đưa các quý nhân vào chiếc kiệu ở phụ cận nâng đến lân đức điện ở phụ cận.
Viên gia Hộ quốc tướng quân lần này mang vào cung, ngoại trừ chính thê, cũng chỉ có nhi tử duy nhất là Viên Hạo.
Viên Hạo qua năm liền nhược quán, mấy năm trước hắn vẫn đi theo sư phụ ở bên ngoài rèn luyện, luôn bỏ qua yến trừ tịch trong cung những năm này, lần này trong nhà vì chuẩn bị làm lễ nhược quán cho hắn, cũng muốn giúp hắn nghị thân, liền gọi hắn trở về.
Bởi vậy, đây là lần đầu tiên Viên Hạo tiến vào cung dự tiệc, hắn ngồi bên trong kiệu nhịn không được liền vén rèm lên, xem chút cảnh tượng bên ngoài.
Chỉ thấy trong cung khắp nơi giăng đèn kết hoa, có rất nhiều cung nữ bưng bê đồ vật không ngừng qua lại, cỗ kiệu nâng hắn vẫn đi không ngừng qua vài cổng vòm tráng lệ, những cung điện nguy nga, rực rỡ trước ánh hoàng hôn, tầng tầng lớp lớp ánh vào đôi mắt hắn.
Viên Hạo thầm nghĩ, không hổ là hoàng thành, quả thực rất khí phái. Tới lân đức điện, bên trong lại bố trí càng xa hoa, đám quan to hiển quý trò chuyện vui vẻ.
Viên Hạo rốt cuộc tuổi còn trẻ, lại là người tập võ, không kiên nhẫn ở lân đức điện cùng với những quan viên kia giả giả tạo tạo mà nói chuyện, vì thế cũng chẳng quan tâm tới giá rét, tự mình đi đến hồ nước phía trước lân đức điện tản bộ.
Giờ phút này, đa số mọi người đều tập trung ở trong lân đức điện, bên ngoài hồ nước lại hết sức quạnh quẽ, Viên Hạo đi đến bên hồ, liền nhìn thấy một chiếc đèn hoa sen từ thượng du trôi lại đây, hắn tùy ý nhìn qua, liền thấy trên chiếc đèn viết một dòng chữ nhỏ, tuy nhỏ nhưng lại không hề mất đi khí khái trong nét chữ.
Không giống với những con cháu của võ tướng thế gia khác, Viên Hạo ngoại trừ luyện võ, cũng rất thích viết chữ, hắn còn có cả một bộ sưu tập danh thiếp, cất chứa đầy cả một căn phòng lớn, giờ phút này thấy kiểu chữ xinh đẹp như vậy, tự nhiên nhịn không được mà ngồi xổm xuống ngắm nhìn.
Những chữ trên đèn hoa sen viết là: Nguyện năm sau quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, cầu một...
Viên Hạo chưa nhìn thấy rõ, trước mặt bỗng nhiên thổi qua một trận gió, mắt thấy đèn hoa sắp bị thổi đi, hắn vội vàng duỗi tay chặn lại, đem đèn hoa sen vớt từ dưới sông lên.
Cũng không biết đèn này là do ai thả, nếu có thể kết bạn với chủ nhân chiếc đèn này thật tốt. Hắn nghĩ như vậy, vừa muốn nhìn kỹ những chữ còn lại trên chiếc đèn, ở thượng du hồ nước bỗng vang lên một giọng nói thanh lạnh của nữ tử: " Ngươi cầm đèn của ta làm gì?"
Viên Hạo chỉ cảm thấy như có một phiến băng lạnh dí sát vào ấn đường, lạnh đến làm hắn giật mình. Hắn lập tức ngẩng đầu, liền thấy cách hắn hơn chục bước là một nữ tử màu da trắng tuyết khoác trên mình chiếc áo lông chồn cũng trắng muốt, mặt mày như họa, tuy khuôn mặt có ba phần tiều tùy nhưng không che lấp nổi vẻ thanh tú, xinh đẹp của nàng, nàng bước những bước chân nhỏ, chậm rãi đi đến phảng phất như mây đen bao phủ ánh sáng mặt trăng.
Viên Hạo ngơ ngác mà nhìn nàng, chờ đến khi nàng đi đến bên cạnh, dùng đôi mắt đẹp hàm chứa nghi hoặc mà nhìn hắn, hắn mới hồi phục tinh thần, mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu.
Lần cúi đầu này, vừa lúc thấy rõ những chữ còn lại ở phía sau: Cầu một mảnh tri tâm.
Viên Hạo nhìn những chữ này, tim đập như trống nổi, hoảng hốt như ngực bị đánh đến phát đau.
" Còn không mau trả lại cho ta?"
Viên Hạo vội vàng đem đèn hoa sen trả lại cho đối phương, thấy nàng cúi người đem đèn hoa sen để lại vào trong hồ, lúc đứng dậy thân mình hơi loạng choạng, theo bản năng hắn muốn duỗi tay đỡ lấy nàng, nhưng lại cố kỵ lễ nghĩa, bàn tay đưa ra nửa đường liền rụt lại.
Cũng may nàng ổn định lại thân mình, sau khi thả đèn hoa sen xong, cũng chưa liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, liền xoay người rời đi. Mắt thấy nàng đã cất bước, Viên Hạo lấy hết can đảm hỏi: " Cô nương, có thể cho ta biết danh tính của nàng không?" Lời vừa ra khỏi miệng, Viên Hạo thật muốn tự mình tát cho hắn một phát, sao hắn có thể lỗ mãng như vậy?
Giai nhân quay đầu lại nhìn hắn một cái, bên môi hiện lên chút ý cười.
Viên Hạo si ngốc mà nhìn, mãi cho đến khi thân ảnh của giai nhân biến mất ở chỗ ngoặt của hành lang trong cung, mới lưu luyến mà thu hồi tầm mắt.
Người nọ quả nhiên không chịu để hắn biết thân phận.
Nghĩ đến nó, Viên Hạo vẫn thất hồn lạc phách, ngay cả lân đức điện triển khai yến tiệc cũng không nhớ tới, cứ luôn đứng ở bên bờ hồ chờ đợi, chờ đợi giai nhân kia, biết đâu nàng lại vẫn tiếp tục thả đèn. Mãi cho đến khi bạn bè của hắn rời tiệc tìm hắn, hắn mới một bụng ưu sầu mà nói cho bọn họ phiền não của mình.
Kể xong chuyện tình cờ gặp gỡ mới vừa rồi, Viên Hạo thở dài: " Cũng không biết vị cô nương kia là khuê nữ nhà ai?"
Có thể vào cung dự tiệc, thân phận những bạn bè này của hắn đều phú quý song toàn, nghe được bạn tốt tâm sự, hắn liền cười nói: " Vậy thì có gì khó, đêm nay, nữ quyến các phủ đều ở bên trong điện dự tiệc, ngươi chỉ cần hỏi thăm một chút, chẳng phải sẽ biết sao? Có gì khó..." Bạn tốt này trộm đưa ra chủ ý cho Viên Hạo: " Ngươi lén lút một chút, trộm đến nội điện nhìn một cái, chẳng phải sẽ biết nàng là ai?"
Viên Hạo nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lân đức điện chia làm nội điện cùng ngoại điện, chỉ ngăn cách nhau bởi một bức tường, hai sườn đều có cửa nhỏ để qua lại.
Ngoại điện là nơi hoàng đế bệ hạ chiêu đãi quần thần, ca vũ yến tiệc, rất là náo nhiệt, nội điện là nơi hoàng hậu chiêu đãi nữ quyến, cũng là nơi các vị phu nhân cùng nữ nhi thưởng thức thịnh yến.
Hiện giờ trong cung không có hoàng hậu, người đứng ra chiêu đãi các nữ quyến vẫn là thái hậu, phi tần có phân vị cao nhất trong hậu cung hiện giờ là Diêu Yến Yến, tự nhiên nàng sẽ ngồi ngay bên dưới thái hậu.
Lúc này, tiệc tối đã bắt đầu trong lân đức điện.
Diêu Yến Yến vừa mới nhìn lướt qua những nữ quyến ngồi ở phía dưới, liền nghe thấy Thanh Hồ tiến lại ghé vào tai nàng nói: " Nương nương, bệ hạ đã ra khỏi ấm tuyền các, đã ngồi ở ngoại điện."
Diêu Yến Yến nhẹ nhàng thở ra, ra ngoài là tốt rồi, nàng cả buổi chiều nay đều lo lắng không biết bệ hạ làm cái gì bên trong suối nước nóng cả ngày. " Chỉ là..." Thanh Hồ muốn nó lại thôi.
Diêu Yến Yến không kiên nhẫn nói: " Có chuyện gì thì nói thẳng."
Thanh Hồ thấp giọng nói: "Ngoại điện có triệu vũ cơ đến trợ hứng, bệ hạ... tựa hồ thập phần ưu ái vũ cơ dẫn đầu kia, vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ta."
Diêu Yến Yến bán tín bán nghi mà nhìn Thanh Hồ.
Thanh Hồ lại nói: " Vũ cơ kia nhìn giống như người Hồ, dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp."
Diêu Yến Yến chợt có chút thấp thỏm không yên. Nàng không phải là không tin bệ hạ, nàng chỉ là cảm thấy bệ hạ là con người cực kỳ đơn thuần, sợ hắn sẽ bị lừa bịp.
Vì thế nàng tìm lấy cái cớ, từ trong nội điện đi ra, trộm ở bên ngoài nhìn lén một chút.
Chỉ thấy hôm nay hoàng đế bệ hạ mặc một bộ trường bào màu trắng, viền vàng, thêu ngũ trảo kim long, đầu đội kim quan nạm ngọc, hông đeo ngọc bội hoa văn hình lan,tay mang nhẫn phỉ thúy, cực kỳ phong tao, đang ngồi ở ghế chủ vị, hai mắt sắc sảo, mị mị mà nhìn chằm chằm trung tâm sân nhảy, mà ở giữa sân nhảy kia, là một vũ công mặc váy áo mát mẻ, lộ ra chiếc bụng cũng cảnh tay mảnh khảnh õng ẹo tạo dáng.
Diêu Yến Yến tức giận, nếu không phải bị Thanh Hồ giữ chặt, nàng đỡ sớm xông lên đem vũ cơ kia một chân đá bay nàng ta, sau đó lại kéo lỗ tai bệ hạ xách về phi loan cung.
Thanh Hồ kéo nàng, nhỏ giọng nói: " Nương nương, chớ xúc động, chúng ta nên trở về trước đi!"
Diêu Yến Yến nhìn đám triều thần quyền quý ngồi ở mãn điện, cùng với người hầu, cung nhân đứng đầy, nghĩ, cũng không thể làm bệ hạ mất thể diện được. Nàng phải nhẫn nhịn, nàng dậm một chân, thở phì phì mà xoay người rời đi.
Lúc này, bên ngoài lân đức điện, Chương tể tướng mỉm cười vuốt râu, vừa lòng mà nhìn thoáng qua trung tâm sân nhảy, vũ cơ kia bộ dáng phong tình vạn chủng, lại nhìn qua tiểu hoàng đế đang nhìn chằm chằm vũ cơ, ánh mắt không chút xê dịch, trong lòng đắc ý: Quả nhiên vẫn là tên tiểu tử háo sắc, ăn chơi trác táng, chỉ là một vũ cơ, liền khiến ngươi lộ rõ nguyên hình.
Chương tể tướng trong lòng âm thầm lên kế hoạch: Chờ tiều hoàng đế chơi chán nữ nhân này, lão lại chọn lựa thêm vài mỹ nữ nữa, chờ hắn lại chơi chán đám mỹ nữ kia, lão lại đưa lên những tiểu mỹ nhân dân gian tinh xảo, nhất định sẽ không cho tiểu hoàng đế có cơ hội tham gia vào triều chính lần nữa.
Mà hoàng đế bệ hạ, không hề hay biết mình đang bị tể tướng tính kế, cũng không biết bản thân chọc cho ái phi tức giận bỏ đi.
Hai mắt hắn cũng không thèm chớp, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vũ cơ kia... nhìn chằm chằm vào xiêm y... trên người nàng ta.
Xiêm y của nàng ta thật đẹp, nếu ái phi cũng mặc cái này vào...
Hoàng đế bệ hạ tưởng tượng đến cảnh ái phi của hắn mặc xiêm y này vào, ở trước mặt hắn mà khiêu vũ, chỉ cảm thấy có một cổ nhiệt khí chạy thẳng xuống bụng dưới.
Hắn ở trong lòng một mảnh nhộn nhạo, lập tức phân phó Lý công công bên người, sai sử hắn phân xuống cho người dưới làm ngay một bộ xiêm y giống vũ cơ kia, làm xong lập tức đưa tới chỗ hắn.
Phân phó xong, bệ hạ lại tiếp tục nhìn chằm chằm xiêm y trên người vũ cơ, trong lòng cũng đã bắt đầu ảo tưởng đến việc buổi tối ân ái cùng ái phi sẽ ngọt ngào như thế nào ( hí hí).
Vì chuẩn bị thật tốt cho đêm nay, sáng sớm hắn liền đi ấm tuyền các thu thập bản thân, từ đầu đến móng chân đều tẩy rửa thật sạch sẽ.
Tối nay, qua giờ Tý, trẫm liền mười tám tuổi rồi. Liền có thể cùng ái phi...
" Hắc hắc hắc..." Hoàng đế bệ hạ nghĩ nghĩ, nhịn không được liền bật cười.
Nhưng mà Diêu Yến Yến cảm thấy, bệ hạ và mình cũng không yêu thích đọc sách, cho dù phi tần trong cung ngâm thơ thổ lộ với hắn thì hắn cũng không hiểu, hắn càng không thể nào mang theo văn thần lên núi làm thơ gì đó, huống chi hiện tại thời tiết lạnh như vậy, nếu như bệ hạ chạy ra ngoài đó mà bị đông lạnh thì không tốt, vì thế dứt khoát đem phân đoạn mà tiên đế phi thường yêu thích này hủy bỏ.
Dư lại các loại an bài vụn vặt, như chỗ ngồi của các văn võ bá quan, trang trí như thế nào, món nào mang ra trước, món nào mang ra sau, loại rượu phải dùng là loại nào, chén uống rượu dùng kiểu dáng nào...Ngay cả vải đỏ trang trí trong cung dùng loại nhiên liệu nào, lụa kết thành loại hoa nào,... vân vân đều muốn để nàng xem qua, xem đến nỗi nàng đau cả đầu.
Nhìn người phía dưới lại đệ lên một loạt danh sách, Diêu Yến Yến đau đầu tới nỗi muốn đánh người.
Không không không, bổn cung nhất định phải nhẫn nại, thái hậu hiện tại nhất định còn chú ý đến động tác của bổn cung, chờ bổn cung hoàn toàn lấy được hảo cảm từ bà, đem quyền thống lĩnh Vũ Lâm Quân về tay, liền không cần phải xem sắc mặt thái hậu.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, nàng một lần nữa lại tràn ngập ý chí chiến đấu.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua danh sách kia, phát hiện là danh mục quà tặng, là những phần thưởng sẽ được ban thưởng cho các quan viên trong triều, xếp hạng đầu tiên đương nhiên là lão cáo già Chương tể tướng, nàng nhìn thấy trong danh sách là trăm tấm lụa tốt, còn có rất nhiều trân châu vàng bạc, còn có cả nhân sâm, linh chi,.. toàn dược liệu tốt.
Ở trong mắt của Diêu Yến Yến, quốc khố này chính là của nàng và bệ hạ, từ trong quốc khố móc ra mà ban thưởng cho người ta nàng liền cảm thấy đau lòng, huống chi là đưa cho cái lão thất phu kia, cái này tuyệt đối không được!
Nàng hỏi: " Việc ban thưởng này là do ai định ra?"
Đáp lời chính là Ngô nữ quan, nàng ta nói: " Những thứ này là do thái hậu nương nương cùng với bệ hạ năm đầu tiên đăng cơ mà định ra, về sau, mỗi năm ban thưởng cứ thế tăng thêm một ít cho đến bây giờ ạ."
Nhiêu đó còn chưa đủ, còn muốn tăng thêm? Một bên mày Diêu Yến Yến nhướng lên, không chút do dự nói: " Tất cả đều cắt giảm hai phần đi."
Ngô nữ quan có chút do dự nói: " Trực tiếp cắt giảm hai phần có phải hơi nhiều hay không?"
Diêu Yến Yến liền nói: " Không phải Chương tể tướng đã nói quốc khố trống rỗng sao? Chắc chắn là giảm bớt ban thưởng sẽ có thể giúp bệ hạ gánh một phần trách nhiệm, giảm bớt âu lo cho bệ hạ, cũng không để bệ hạ phải khó xử." Vốn theo ý nàng là trực tiếp cắt giảm bảy phần, nhưng mà danh mục ban thưởng này tốt xấu gì cũng liên quan đến mặt mũi của bệ hạ, vẫn không nên làm quá tàn nhẫn, miễn cho những triều thần đó sinh lòng bất mãn.
Vẫn luôn bận rộn đến tận trưa, nàng mới có thể nghĩ ngơi được một lát, yến trừ tịch bắt đầu vào giờ thân canh ba, còn khoảng chừng hai canh giờ nữa, nhưng trong lân đức điện lúc này đã bắt đầu bố trí. Lại qua hơn một canh giờ nữa đã có triều thần mang theo gia quyến tiến cung, đến lúc đó lại càng thêm vội.
Uống vội một ngụm nước, nàng liền nghĩ: Nếu tương lai bổn cung trở thành hoàng hậu, nhất định phải đào tạo vài nữ quan chuyên môn phụ trách những việc vặt này, thật sự là mệt cả người, không dám tưởng tượng nổi mấy năm trước, thái hậu làm thế nào chống lại đống xương cốt đã già kia để xử lý những việc này, nếu nàng cũng làm như vậy, thật sự là cũng không hưởng thụ nổi. Đúng lúc này, Thanh Hồ vội vàng bước vào lân đức điện, nhìn xung quanh một vòng phát hiện Diêu Yến Yến đang ngồi ở góc sau đại điện, lập tức tiến lại phía nàng.
Diêu Yến Yến đang lật xem danh sách thực đơn mà ngự thiện phòng tiến cử, nghe thấy tiếng Thanh Hồ hành lễ ở phía sau, mắt cũng không nâng liền hỏi: " Bệ hạ đang làm gì?"
Thanh Hồ nói: " Hồi bẩm nương nương, bệ hạ sáng sớm nay, liền đi tới ấm tuyền các, đến bây giờ cũng chưa có ra ngoài."
Diêu Yến Yến:???
Nàng nhịn không được ngẩng đầu lên, một lời khó nói hết mà nhìn Thanh Hồ: " Ý của ngươi là, bệ hạ đã ngây người ở ấm tuyền các cả buổi sáng?"
Thanh Hồ gật đầu, biểu tình cũng mang theo một lời khó nói hết: " Hồi nương nương, đúng là vậy, sau khi bệ hạ tự vào ấm tuyền các, một khắc cũng không có ra ngoài, cơm trưa cũng gọi người đưa vào bên trong."
Ấm tuyền các là nơi duy nhất trong cung có suối nước nóng chảy qua, nghe nói năm đó Thái Tổ lập đô tại nơi này, chính là vì nhìn trúng suối nước nóng thiên nhiên kia. Vào mùa đông, Diêu Yến Yến cũng thích đến đó ngâm nước nóng, nhưng mà mấy ngày nay bận quá nên cũng không có đi, mà mỗi lần ăn tết, triều đình sẽ cho nghỉ vài ngày, khi tiên đế còn sống, từ lễ trừ tịch xong thì được nghỉ khoảng chừng bảy tám ngày, từ khi bệ hạ đăng cơ về sau, thì sau lễ trừ tịch đổi thành mười lăm ngày, tổng cộng là mười sáu ngày nghỉ.
Diêu Yến Yến vốn còn tưởng rằng, bệ hạ có nửa tháng kỳ nghỉ, cũng sẽ dành thời gian phụ giúp công việc của nàng, đương nhiên, cho dù bệ hạ không làm gì, chỉ cần đứng một bên bồi nàng cũng tốt, ai ngờ sáng sớm đã không thấy bóng dáng bệ hạ đâu, nàng còn tưởng rằng bệ hạ cần cù đến ngự thư phòng đọc sách, ai biết lại đến ấm tuyền các ngây người ban ngày.
Diêu Yến Yến hỏi: " Cũng chỉ có mình bệ hạ, không còn ai khác?"
Thanh Hồ trả lời: " Có, còn có hai gã nội thị hầu hạ cuộc sống hằng ngày của bệ hạ."
Diêu Yến Yến cảm thấy kì quái, cho dù có kỳ cọ sạch sẽ từ đầu tới chân một lần cũng chỉ cần một canh giờ là đủ đi! Bệ hạ lại ở ấm tuyền các cả buổi rốt cuộc là vì lý do gì?
Ngô nữ quan lúc này cũng đã tiến đến cạnh nàng, nói: " Nương nương, ở đây là lễ vật mà quan lại tiến cử cho bệ hạ, nương nương, ngài xem qua thử."
Thật sự là quá bận, nàng cũng lười quản đến bệ hạ làm cái gì, lập tức liền tiếp nhận đơn xem xét.
~~~
Giờ Thân còn chưa tới, đã có không ít quan lại quyền quý tiến vào cung.
Xe ngựa của Viên gia cũng đã tiến vào cửa cung, liền có cung nhân tiến đến nâng rèm kiệu, đưa các quý nhân vào chiếc kiệu ở phụ cận nâng đến lân đức điện ở phụ cận.
Viên gia Hộ quốc tướng quân lần này mang vào cung, ngoại trừ chính thê, cũng chỉ có nhi tử duy nhất là Viên Hạo.
Viên Hạo qua năm liền nhược quán, mấy năm trước hắn vẫn đi theo sư phụ ở bên ngoài rèn luyện, luôn bỏ qua yến trừ tịch trong cung những năm này, lần này trong nhà vì chuẩn bị làm lễ nhược quán cho hắn, cũng muốn giúp hắn nghị thân, liền gọi hắn trở về.
Bởi vậy, đây là lần đầu tiên Viên Hạo tiến vào cung dự tiệc, hắn ngồi bên trong kiệu nhịn không được liền vén rèm lên, xem chút cảnh tượng bên ngoài.
Chỉ thấy trong cung khắp nơi giăng đèn kết hoa, có rất nhiều cung nữ bưng bê đồ vật không ngừng qua lại, cỗ kiệu nâng hắn vẫn đi không ngừng qua vài cổng vòm tráng lệ, những cung điện nguy nga, rực rỡ trước ánh hoàng hôn, tầng tầng lớp lớp ánh vào đôi mắt hắn.
Viên Hạo thầm nghĩ, không hổ là hoàng thành, quả thực rất khí phái. Tới lân đức điện, bên trong lại bố trí càng xa hoa, đám quan to hiển quý trò chuyện vui vẻ.
Viên Hạo rốt cuộc tuổi còn trẻ, lại là người tập võ, không kiên nhẫn ở lân đức điện cùng với những quan viên kia giả giả tạo tạo mà nói chuyện, vì thế cũng chẳng quan tâm tới giá rét, tự mình đi đến hồ nước phía trước lân đức điện tản bộ.
Giờ phút này, đa số mọi người đều tập trung ở trong lân đức điện, bên ngoài hồ nước lại hết sức quạnh quẽ, Viên Hạo đi đến bên hồ, liền nhìn thấy một chiếc đèn hoa sen từ thượng du trôi lại đây, hắn tùy ý nhìn qua, liền thấy trên chiếc đèn viết một dòng chữ nhỏ, tuy nhỏ nhưng lại không hề mất đi khí khái trong nét chữ.
Không giống với những con cháu của võ tướng thế gia khác, Viên Hạo ngoại trừ luyện võ, cũng rất thích viết chữ, hắn còn có cả một bộ sưu tập danh thiếp, cất chứa đầy cả một căn phòng lớn, giờ phút này thấy kiểu chữ xinh đẹp như vậy, tự nhiên nhịn không được mà ngồi xổm xuống ngắm nhìn.
Những chữ trên đèn hoa sen viết là: Nguyện năm sau quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, cầu một...
Viên Hạo chưa nhìn thấy rõ, trước mặt bỗng nhiên thổi qua một trận gió, mắt thấy đèn hoa sắp bị thổi đi, hắn vội vàng duỗi tay chặn lại, đem đèn hoa sen vớt từ dưới sông lên.
Cũng không biết đèn này là do ai thả, nếu có thể kết bạn với chủ nhân chiếc đèn này thật tốt. Hắn nghĩ như vậy, vừa muốn nhìn kỹ những chữ còn lại trên chiếc đèn, ở thượng du hồ nước bỗng vang lên một giọng nói thanh lạnh của nữ tử: " Ngươi cầm đèn của ta làm gì?"
Viên Hạo chỉ cảm thấy như có một phiến băng lạnh dí sát vào ấn đường, lạnh đến làm hắn giật mình. Hắn lập tức ngẩng đầu, liền thấy cách hắn hơn chục bước là một nữ tử màu da trắng tuyết khoác trên mình chiếc áo lông chồn cũng trắng muốt, mặt mày như họa, tuy khuôn mặt có ba phần tiều tùy nhưng không che lấp nổi vẻ thanh tú, xinh đẹp của nàng, nàng bước những bước chân nhỏ, chậm rãi đi đến phảng phất như mây đen bao phủ ánh sáng mặt trăng.
Viên Hạo ngơ ngác mà nhìn nàng, chờ đến khi nàng đi đến bên cạnh, dùng đôi mắt đẹp hàm chứa nghi hoặc mà nhìn hắn, hắn mới hồi phục tinh thần, mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu.
Lần cúi đầu này, vừa lúc thấy rõ những chữ còn lại ở phía sau: Cầu một mảnh tri tâm.
Viên Hạo nhìn những chữ này, tim đập như trống nổi, hoảng hốt như ngực bị đánh đến phát đau.
" Còn không mau trả lại cho ta?"
Viên Hạo vội vàng đem đèn hoa sen trả lại cho đối phương, thấy nàng cúi người đem đèn hoa sen để lại vào trong hồ, lúc đứng dậy thân mình hơi loạng choạng, theo bản năng hắn muốn duỗi tay đỡ lấy nàng, nhưng lại cố kỵ lễ nghĩa, bàn tay đưa ra nửa đường liền rụt lại.
Cũng may nàng ổn định lại thân mình, sau khi thả đèn hoa sen xong, cũng chưa liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, liền xoay người rời đi. Mắt thấy nàng đã cất bước, Viên Hạo lấy hết can đảm hỏi: " Cô nương, có thể cho ta biết danh tính của nàng không?" Lời vừa ra khỏi miệng, Viên Hạo thật muốn tự mình tát cho hắn một phát, sao hắn có thể lỗ mãng như vậy?
Giai nhân quay đầu lại nhìn hắn một cái, bên môi hiện lên chút ý cười.
Viên Hạo si ngốc mà nhìn, mãi cho đến khi thân ảnh của giai nhân biến mất ở chỗ ngoặt của hành lang trong cung, mới lưu luyến mà thu hồi tầm mắt.
Người nọ quả nhiên không chịu để hắn biết thân phận.
Nghĩ đến nó, Viên Hạo vẫn thất hồn lạc phách, ngay cả lân đức điện triển khai yến tiệc cũng không nhớ tới, cứ luôn đứng ở bên bờ hồ chờ đợi, chờ đợi giai nhân kia, biết đâu nàng lại vẫn tiếp tục thả đèn. Mãi cho đến khi bạn bè của hắn rời tiệc tìm hắn, hắn mới một bụng ưu sầu mà nói cho bọn họ phiền não của mình.
Kể xong chuyện tình cờ gặp gỡ mới vừa rồi, Viên Hạo thở dài: " Cũng không biết vị cô nương kia là khuê nữ nhà ai?"
Có thể vào cung dự tiệc, thân phận những bạn bè này của hắn đều phú quý song toàn, nghe được bạn tốt tâm sự, hắn liền cười nói: " Vậy thì có gì khó, đêm nay, nữ quyến các phủ đều ở bên trong điện dự tiệc, ngươi chỉ cần hỏi thăm một chút, chẳng phải sẽ biết sao? Có gì khó..." Bạn tốt này trộm đưa ra chủ ý cho Viên Hạo: " Ngươi lén lút một chút, trộm đến nội điện nhìn một cái, chẳng phải sẽ biết nàng là ai?"
Viên Hạo nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lân đức điện chia làm nội điện cùng ngoại điện, chỉ ngăn cách nhau bởi một bức tường, hai sườn đều có cửa nhỏ để qua lại.
Ngoại điện là nơi hoàng đế bệ hạ chiêu đãi quần thần, ca vũ yến tiệc, rất là náo nhiệt, nội điện là nơi hoàng hậu chiêu đãi nữ quyến, cũng là nơi các vị phu nhân cùng nữ nhi thưởng thức thịnh yến.
Hiện giờ trong cung không có hoàng hậu, người đứng ra chiêu đãi các nữ quyến vẫn là thái hậu, phi tần có phân vị cao nhất trong hậu cung hiện giờ là Diêu Yến Yến, tự nhiên nàng sẽ ngồi ngay bên dưới thái hậu.
Lúc này, tiệc tối đã bắt đầu trong lân đức điện.
Diêu Yến Yến vừa mới nhìn lướt qua những nữ quyến ngồi ở phía dưới, liền nghe thấy Thanh Hồ tiến lại ghé vào tai nàng nói: " Nương nương, bệ hạ đã ra khỏi ấm tuyền các, đã ngồi ở ngoại điện."
Diêu Yến Yến nhẹ nhàng thở ra, ra ngoài là tốt rồi, nàng cả buổi chiều nay đều lo lắng không biết bệ hạ làm cái gì bên trong suối nước nóng cả ngày. " Chỉ là..." Thanh Hồ muốn nó lại thôi.
Diêu Yến Yến không kiên nhẫn nói: " Có chuyện gì thì nói thẳng."
Thanh Hồ thấp giọng nói: "Ngoại điện có triệu vũ cơ đến trợ hứng, bệ hạ... tựa hồ thập phần ưu ái vũ cơ dẫn đầu kia, vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ta."
Diêu Yến Yến bán tín bán nghi mà nhìn Thanh Hồ.
Thanh Hồ lại nói: " Vũ cơ kia nhìn giống như người Hồ, dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp."
Diêu Yến Yến chợt có chút thấp thỏm không yên. Nàng không phải là không tin bệ hạ, nàng chỉ là cảm thấy bệ hạ là con người cực kỳ đơn thuần, sợ hắn sẽ bị lừa bịp.
Vì thế nàng tìm lấy cái cớ, từ trong nội điện đi ra, trộm ở bên ngoài nhìn lén một chút.
Chỉ thấy hôm nay hoàng đế bệ hạ mặc một bộ trường bào màu trắng, viền vàng, thêu ngũ trảo kim long, đầu đội kim quan nạm ngọc, hông đeo ngọc bội hoa văn hình lan,tay mang nhẫn phỉ thúy, cực kỳ phong tao, đang ngồi ở ghế chủ vị, hai mắt sắc sảo, mị mị mà nhìn chằm chằm trung tâm sân nhảy, mà ở giữa sân nhảy kia, là một vũ công mặc váy áo mát mẻ, lộ ra chiếc bụng cũng cảnh tay mảnh khảnh õng ẹo tạo dáng.
Diêu Yến Yến tức giận, nếu không phải bị Thanh Hồ giữ chặt, nàng đỡ sớm xông lên đem vũ cơ kia một chân đá bay nàng ta, sau đó lại kéo lỗ tai bệ hạ xách về phi loan cung.
Thanh Hồ kéo nàng, nhỏ giọng nói: " Nương nương, chớ xúc động, chúng ta nên trở về trước đi!"
Diêu Yến Yến nhìn đám triều thần quyền quý ngồi ở mãn điện, cùng với người hầu, cung nhân đứng đầy, nghĩ, cũng không thể làm bệ hạ mất thể diện được. Nàng phải nhẫn nhịn, nàng dậm một chân, thở phì phì mà xoay người rời đi.
Lúc này, bên ngoài lân đức điện, Chương tể tướng mỉm cười vuốt râu, vừa lòng mà nhìn thoáng qua trung tâm sân nhảy, vũ cơ kia bộ dáng phong tình vạn chủng, lại nhìn qua tiểu hoàng đế đang nhìn chằm chằm vũ cơ, ánh mắt không chút xê dịch, trong lòng đắc ý: Quả nhiên vẫn là tên tiểu tử háo sắc, ăn chơi trác táng, chỉ là một vũ cơ, liền khiến ngươi lộ rõ nguyên hình.
Chương tể tướng trong lòng âm thầm lên kế hoạch: Chờ tiều hoàng đế chơi chán nữ nhân này, lão lại chọn lựa thêm vài mỹ nữ nữa, chờ hắn lại chơi chán đám mỹ nữ kia, lão lại đưa lên những tiểu mỹ nhân dân gian tinh xảo, nhất định sẽ không cho tiểu hoàng đế có cơ hội tham gia vào triều chính lần nữa.
Mà hoàng đế bệ hạ, không hề hay biết mình đang bị tể tướng tính kế, cũng không biết bản thân chọc cho ái phi tức giận bỏ đi.
Hai mắt hắn cũng không thèm chớp, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vũ cơ kia... nhìn chằm chằm vào xiêm y... trên người nàng ta.
Xiêm y của nàng ta thật đẹp, nếu ái phi cũng mặc cái này vào...
Hoàng đế bệ hạ tưởng tượng đến cảnh ái phi của hắn mặc xiêm y này vào, ở trước mặt hắn mà khiêu vũ, chỉ cảm thấy có một cổ nhiệt khí chạy thẳng xuống bụng dưới.
Hắn ở trong lòng một mảnh nhộn nhạo, lập tức phân phó Lý công công bên người, sai sử hắn phân xuống cho người dưới làm ngay một bộ xiêm y giống vũ cơ kia, làm xong lập tức đưa tới chỗ hắn.
Phân phó xong, bệ hạ lại tiếp tục nhìn chằm chằm xiêm y trên người vũ cơ, trong lòng cũng đã bắt đầu ảo tưởng đến việc buổi tối ân ái cùng ái phi sẽ ngọt ngào như thế nào ( hí hí).
Vì chuẩn bị thật tốt cho đêm nay, sáng sớm hắn liền đi ấm tuyền các thu thập bản thân, từ đầu đến móng chân đều tẩy rửa thật sạch sẽ.
Tối nay, qua giờ Tý, trẫm liền mười tám tuổi rồi. Liền có thể cùng ái phi...
" Hắc hắc hắc..." Hoàng đế bệ hạ nghĩ nghĩ, nhịn không được liền bật cười.
Bình luận facebook