Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong phòng trang điểm, trợ lý của Jenny đẩy mô hình người mẫu tới.
Mô hình mặc đầm dài màu xanh nước biển.
Nhưng phía trên trùm vải, không thấy được kiểu đầm.
Chỉ có thể nhìn thấy màu sắc.
Lăng Vi kinh ngạc vạn phần: “Sáng vừa đo, tối liền làm xong?”
Trợ lý gật đầu: “Đúng vậy.”
“Còn chưa tới 12 giờ….”
Trợ lý cười đắc ý: “Cái này chưa là gì đâu. Nếu cô nhìn thấy đội siêu cấp của chúng tôi, sẽ không kinh ngạc như vậy nữa.”
“…”
Trợ lý nhẹ chân nhẹ tay lấy miếng vải ra.
Nhẹ nhàng tháo áo đầm, ôn nhu cười nói: “Chúng tôi đã thiết kế phụ kiện và kiểu tóc cho cô xong. Dạ tiệc hôm nay, cô nhất định hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp!”
Lăng Vi ngược lại không muốn nói phách lối như vậy, trong lòng càng không hiểu suy nghĩ của Diệp Đình. Không phải đầm nàyy có thể đặt làm sao? Làm gì còn muốn đi trung tâm thương mại để mua? Còn mua nhiều đồ như vậy?
Hình dạng bộ não người này và người bình thường không giống nhau, nên cô thường xuyên không rõ suy nghĩ của anh.
Tiểu Khiết chọn áo khoác lửng màu xanh gợi cảm phối hợp.
Hai cái mặc cùng nhau không có gì chênh lệch… mà rất có khuôn mẫu, cài móc lại, ngực Lăng Vi liền bị ôm lấy, đẹp đến mức ngay cả phụ nữ cũng phải chảy nước miếng.
Lăng Vi vội mặc vào.
Từ trong phòng thử đồ đi ra, Lăng Vi nghe tiếng hít hơi.
Đây là một cái đầm dài màu xanh hoạt bát.
Thật ra, màu sắc này cực kỳ kén người, da không trắng mặc rất khó coi, vóc dáng không cao mặc khó coi, dáng vẻ không có phong cách tây mặc khó coi.
Mà Lăng Vi mặc vào, thánh thiện như nữ thần Artemis, vóc người thon dài, đều dặn, dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý.
Thợ trang điểm Lâm Đạt không ngừng khen ngợi: “Tôi trang điểm nhiều năm, chưa từng thấy ai… mặc màu xanh nước biển đẹp như vậy!”
Cô ta kích động nhìn chằm chằm vào Lăng Vi trong gương: “Thật quá bá đạo rồi! Người khác mặc đồ tôn lên gương mặt, còn cô, khuôn măt tươi cười lại tôn lên trang phục…”
Lăng Vi bá đạo như vậy, mặc áo đầm màu xanh vô cùng tươi đẹp, như nữ thần!
“Phối hợp giày này sẽ đẹp, mau thử đi.” Lâm Đạt xách đôi giày cao gót khảm kim cương tới, nhẹ nhàng đặt bên chân ngọc của Lăng Vi.
Lăng Vi mang vào, rất vừa chân.
Lại có một thợ trang điểm đeo bông tai kim cương quý giá lên cho Lăng Vi, làm nổi bật da thịt trắng nõn và mái tóc đen huyền mượt mà của cô.
Buổi tối, 7 giờ 20 phút.
Diệp Đình đi tới.
Anh mặc âu phục màu đen, cả người cao ngất thon dài, hăng hái, vô cùng tiêu sái.
Anh đi tới sau lưng cô, mặt đầy nghiêm túc nhìn cô trong gương.
Sắc mặt anh không tốt lắm, khẽ cau mày.
Tim Lăng Vi đập thình thịch: “Thế nào?”
Anh cau chặt mày: “Tiệc rượu sẽ hủy bỏ.”
“…”
Lòng Lăng Vi… lạnh thấu.
Đáy mắt lướt qua vẻ thất vọng. Cơ hội khó có như vậy, nếu bỏ lỡ, vơí số tiền trong tay cô, muốn liên lạc với nhà thiết kế cũng không phải không được, chẳng qua sẽ gặp khó khăn.
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên đưa tay nâng mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh. Trong đôi mắt đen trầm của anh lướt qua tia trêu chọc: “Đùa em thôi, tới thời gian rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Vi dùng ánh mắt hung hăng khoét anh: “Ngây thơ!”
Mấy người thợ trang điểm không ngừng cười trộm.
Nam thần luôn cao ngạo lạnh lùng lại bá đạo, hai ngày nay sao bỗng nhiên biến thành người khác, còn biết nói đùa.
Mặc dù anh bắt đầu đùa giỡn, nhưng có lúc rất chọc tức người…
Song, quả thật thân thiệt hơn trước kia rất nhiều.
Lăng Vi trang điểm xong, ưu nhã đứng lên.
Ánh mắt Diệp Đình nóng bỏng quan sát cô.
Gương mặt xuất trần thoát tục, da thịt trắng nõn không tỳ vết.
Con ngươi trong suốt lóe sáng như hắc diệu thạch.
Trong mắt lộ ra tia quật cường, trong quật cường chứa thanh thuần, trong thanh thuần chứa tiên khí.
Lâm Đạt giành công hỏi: “Thế nào?”
Diệp Đình bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Thích hợp.”
Lăng Vi thưởng anh ánh mắt xem thường, miệng người này, đúng là… làm người ta chán ghét như thường lệ!
Trong phòng trang điểm, trợ lý của Jenny đẩy mô hình người mẫu tới.
Mô hình mặc đầm dài màu xanh nước biển.
Nhưng phía trên trùm vải, không thấy được kiểu đầm.
Chỉ có thể nhìn thấy màu sắc.
Lăng Vi kinh ngạc vạn phần: “Sáng vừa đo, tối liền làm xong?”
Trợ lý gật đầu: “Đúng vậy.”
“Còn chưa tới 12 giờ….”
Trợ lý cười đắc ý: “Cái này chưa là gì đâu. Nếu cô nhìn thấy đội siêu cấp của chúng tôi, sẽ không kinh ngạc như vậy nữa.”
“…”
Trợ lý nhẹ chân nhẹ tay lấy miếng vải ra.
Nhẹ nhàng tháo áo đầm, ôn nhu cười nói: “Chúng tôi đã thiết kế phụ kiện và kiểu tóc cho cô xong. Dạ tiệc hôm nay, cô nhất định hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp!”
Lăng Vi ngược lại không muốn nói phách lối như vậy, trong lòng càng không hiểu suy nghĩ của Diệp Đình. Không phải đầm nàyy có thể đặt làm sao? Làm gì còn muốn đi trung tâm thương mại để mua? Còn mua nhiều đồ như vậy?
Hình dạng bộ não người này và người bình thường không giống nhau, nên cô thường xuyên không rõ suy nghĩ của anh.
Tiểu Khiết chọn áo khoác lửng màu xanh gợi cảm phối hợp.
Hai cái mặc cùng nhau không có gì chênh lệch… mà rất có khuôn mẫu, cài móc lại, ngực Lăng Vi liền bị ôm lấy, đẹp đến mức ngay cả phụ nữ cũng phải chảy nước miếng.
Lăng Vi vội mặc vào.
Từ trong phòng thử đồ đi ra, Lăng Vi nghe tiếng hít hơi.
Đây là một cái đầm dài màu xanh hoạt bát.
Thật ra, màu sắc này cực kỳ kén người, da không trắng mặc rất khó coi, vóc dáng không cao mặc khó coi, dáng vẻ không có phong cách tây mặc khó coi.
Mà Lăng Vi mặc vào, thánh thiện như nữ thần Artemis, vóc người thon dài, đều dặn, dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý.
Thợ trang điểm Lâm Đạt không ngừng khen ngợi: “Tôi trang điểm nhiều năm, chưa từng thấy ai… mặc màu xanh nước biển đẹp như vậy!”
Cô ta kích động nhìn chằm chằm vào Lăng Vi trong gương: “Thật quá bá đạo rồi! Người khác mặc đồ tôn lên gương mặt, còn cô, khuôn măt tươi cười lại tôn lên trang phục…”
Lăng Vi bá đạo như vậy, mặc áo đầm màu xanh vô cùng tươi đẹp, như nữ thần!
“Phối hợp giày này sẽ đẹp, mau thử đi.” Lâm Đạt xách đôi giày cao gót khảm kim cương tới, nhẹ nhàng đặt bên chân ngọc của Lăng Vi.
Lăng Vi mang vào, rất vừa chân.
Lại có một thợ trang điểm đeo bông tai kim cương quý giá lên cho Lăng Vi, làm nổi bật da thịt trắng nõn và mái tóc đen huyền mượt mà của cô.
Buổi tối, 7 giờ 20 phút.
Diệp Đình đi tới.
Anh mặc âu phục màu đen, cả người cao ngất thon dài, hăng hái, vô cùng tiêu sái.
Anh đi tới sau lưng cô, mặt đầy nghiêm túc nhìn cô trong gương.
Sắc mặt anh không tốt lắm, khẽ cau mày.
Tim Lăng Vi đập thình thịch: “Thế nào?”
Anh cau chặt mày: “Tiệc rượu sẽ hủy bỏ.”
“…”
Lòng Lăng Vi… lạnh thấu.
Đáy mắt lướt qua vẻ thất vọng. Cơ hội khó có như vậy, nếu bỏ lỡ, vơí số tiền trong tay cô, muốn liên lạc với nhà thiết kế cũng không phải không được, chẳng qua sẽ gặp khó khăn.
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên đưa tay nâng mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh. Trong đôi mắt đen trầm của anh lướt qua tia trêu chọc: “Đùa em thôi, tới thời gian rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Vi dùng ánh mắt hung hăng khoét anh: “Ngây thơ!”
Mấy người thợ trang điểm không ngừng cười trộm.
Nam thần luôn cao ngạo lạnh lùng lại bá đạo, hai ngày nay sao bỗng nhiên biến thành người khác, còn biết nói đùa.
Mặc dù anh bắt đầu đùa giỡn, nhưng có lúc rất chọc tức người…
Song, quả thật thân thiệt hơn trước kia rất nhiều.
Lăng Vi trang điểm xong, ưu nhã đứng lên.
Ánh mắt Diệp Đình nóng bỏng quan sát cô.
Gương mặt xuất trần thoát tục, da thịt trắng nõn không tỳ vết.
Con ngươi trong suốt lóe sáng như hắc diệu thạch.
Trong mắt lộ ra tia quật cường, trong quật cường chứa thanh thuần, trong thanh thuần chứa tiên khí.
Lâm Đạt giành công hỏi: “Thế nào?”
Diệp Đình bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Thích hợp.”
Lăng Vi thưởng anh ánh mắt xem thường, miệng người này, đúng là… làm người ta chán ghét như thường lệ!
Bình luận facebook