Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1151
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi vừa muốn nổi điên, đột nhiên nhìn thấy Diệp Đình mang vẻ mặt bình tĩnh...
Diệp Đình trấn an cô nói: “Đừng nóng vội, đây là đối phương tung hỏa mù, Thiên Mặc cũng không bị bắt.”
Lăng Vi lập tức hiểu ra, Thiên Ma được Diệp Đình đưa đến tổng bộ Ám Ảnh... Nơi đó cực kỳ bí mật. Sao có thể bị lão quỷ Hoắc Ân dễ dàng tìm ra như vậy? Hơn nữa tổng bộ Ám Ảnh nếu bị đánh lén, vậy nhất định là một hồi đại chiến!
Hiện tại bên tổng bộ Ám Ảnh không truyền tới tin tức gì, hiển nhiên... Là một âm mưu.
Diệp Đình lập tức liên lạc với tổng bộ Ám Ảnh, tổng bộ bên kia báo lại nói: “Thiên Mặc thiếu gia an toàn, tổng bộ không đánh lén.”
Lăng Vi âm thầm cắn răng, Hoắc Ân cái lão già chết tiệt này giảo hoạt như vậy?! Thật đúng là lắm trò!
Diệp Đình lập tức liên hệ với Ám Ảnh tổ C, số 5 báo lại nói: “Đối phương phái không ít người đến bao vây tiễu trừ chúng ta, số 3, số 4 đã bị thương.”
Diệp Đình lập tức hạ lệnh: “Không cần cứng đối cứng với đối phương, mang tư liệu quan trọng đi trước, giữ mạng quan trọng hơn! Bọn họ có thể bao vây mọi người chứng minh xung quanh đó nhất định có rất nhiều mai phục. Mọi sự cẩn thận.”
“Vâng! Lão Đại!”
Hai tiếng sau, 7 thành viên Ám Ảnh tổ C thành công thoát hiểm. Lúc Diệp Đình đến phòng khám bí mật thăm bọn họ, nhìn thấy số 3, số 4 cả người đều là máu... Phía sau lưng là mấy vết đạn! Máu chảy ròng ròng, da thịt gần như nát hết, Diệp Đình cũng không dám nhìn nữa.
Số 5 băng lại cánh tay đang chảy máu đầm đìa, nói: “Tam ca Tứ ca vì yểm trợ cho bọn em nên trúng đạn... Lão Đại, tư liệu bọn em mang ra cả rồi. Còn cả con chip...” Cậu ta lấy từ trong lòng ra một con chip cháy đen đưa cho Diệp Đình.
Diệp Đình đưa tay nhận lấy con chip. Nhìn thấy anh em mình trên người máu tươi đầm đìa... Anh phẫn nộ! Anh hận!
Tất cả thành viên của Ám Ảnh tiểu tổ đều từng huấn luyện đặc thù, khi chiến đấu tuyệt đối sẽ không quay lưng lại với kẻ địch của mình! Nhưng, số 3, số 4 đều là trúng đạn sau lưng, chứng minh lúc đó bọn họ nhất định là không để ý đến an nguy của bản thân, dùng lưng mình chống lại kẻ địch, đổi lấy cơ hội sống sót của chiến hữu mình.
Diệp Đình cực lực ẩn nhẫn, nói với bác sĩ: “Bằng tất cả mọi giá, nhất định phải cứu được bọn họ!”
Diệp Đình xoay người nói với số 5: “Anh sẽ phái người tới đây chăm sóc các cậu, các cậu không cần nghĩ nhiều, ở trong này dưỡng thương đi.”
“Cảm ơn lão Đại.”
Lăng Vi nắm chặt tay: “Chồng ơi, Hoắc Ân cái lão già khốn kiếp đó rất hèn hạ, anh nhất định phải giết chết lão!”
Diệp Đình cầm tay cô: “Em nói giết chết thì chết! Không cho thương lượng!”
Diệp Đình và Lăng Vi từ phòng khám bước ra đã gần 12 giờ đêm. Bọn họ vì không muốn mang lại nguy hiểm cho Ám Ảnh tiểu tổ, chỉ lái một chiếc xe bánh mì.
Lăng Vi tựa vào lòng Diệp Đình, cảm nhận cơ thể anh căng cứng, cả người đều nhiễm lệ khí!
Lăng Vi cầm chặt tay anh, Diệp Đình cũng cầm tay cô. Về đến nhà, Diệp Đình đưa cô quay về phòng ngủ.
Anh gắt gao ôm cô nói: “Vợ, anh sắp bước vào một hồi đại chiến. Anh cần sự ủng hộ của em.”
“Vâng.”
Thanh âm của cô đặc biệt bình tĩnh, cũng vô cùng kiên nghị, không có biểu cảm nào, không có ngôn từ nào có thể khiến Diệp Đình cảm nhận được lực lượng nội tâm lớn mạnh từ cô như vậy cả!
Diệp Đình vội cầm chặt tay cô, ở bên tai cô nói: “Anh muốn xâm nhập vào hang ổ của Hoắc Ân, trực tiếp bắt lão!”
Lăng Vi vừa muốn nổi điên, đột nhiên nhìn thấy Diệp Đình mang vẻ mặt bình tĩnh...
Diệp Đình trấn an cô nói: “Đừng nóng vội, đây là đối phương tung hỏa mù, Thiên Mặc cũng không bị bắt.”
Lăng Vi lập tức hiểu ra, Thiên Ma được Diệp Đình đưa đến tổng bộ Ám Ảnh... Nơi đó cực kỳ bí mật. Sao có thể bị lão quỷ Hoắc Ân dễ dàng tìm ra như vậy? Hơn nữa tổng bộ Ám Ảnh nếu bị đánh lén, vậy nhất định là một hồi đại chiến!
Hiện tại bên tổng bộ Ám Ảnh không truyền tới tin tức gì, hiển nhiên... Là một âm mưu.
Diệp Đình lập tức liên lạc với tổng bộ Ám Ảnh, tổng bộ bên kia báo lại nói: “Thiên Mặc thiếu gia an toàn, tổng bộ không đánh lén.”
Lăng Vi âm thầm cắn răng, Hoắc Ân cái lão già chết tiệt này giảo hoạt như vậy?! Thật đúng là lắm trò!
Diệp Đình lập tức liên hệ với Ám Ảnh tổ C, số 5 báo lại nói: “Đối phương phái không ít người đến bao vây tiễu trừ chúng ta, số 3, số 4 đã bị thương.”
Diệp Đình lập tức hạ lệnh: “Không cần cứng đối cứng với đối phương, mang tư liệu quan trọng đi trước, giữ mạng quan trọng hơn! Bọn họ có thể bao vây mọi người chứng minh xung quanh đó nhất định có rất nhiều mai phục. Mọi sự cẩn thận.”
“Vâng! Lão Đại!”
Hai tiếng sau, 7 thành viên Ám Ảnh tổ C thành công thoát hiểm. Lúc Diệp Đình đến phòng khám bí mật thăm bọn họ, nhìn thấy số 3, số 4 cả người đều là máu... Phía sau lưng là mấy vết đạn! Máu chảy ròng ròng, da thịt gần như nát hết, Diệp Đình cũng không dám nhìn nữa.
Số 5 băng lại cánh tay đang chảy máu đầm đìa, nói: “Tam ca Tứ ca vì yểm trợ cho bọn em nên trúng đạn... Lão Đại, tư liệu bọn em mang ra cả rồi. Còn cả con chip...” Cậu ta lấy từ trong lòng ra một con chip cháy đen đưa cho Diệp Đình.
Diệp Đình đưa tay nhận lấy con chip. Nhìn thấy anh em mình trên người máu tươi đầm đìa... Anh phẫn nộ! Anh hận!
Tất cả thành viên của Ám Ảnh tiểu tổ đều từng huấn luyện đặc thù, khi chiến đấu tuyệt đối sẽ không quay lưng lại với kẻ địch của mình! Nhưng, số 3, số 4 đều là trúng đạn sau lưng, chứng minh lúc đó bọn họ nhất định là không để ý đến an nguy của bản thân, dùng lưng mình chống lại kẻ địch, đổi lấy cơ hội sống sót của chiến hữu mình.
Diệp Đình cực lực ẩn nhẫn, nói với bác sĩ: “Bằng tất cả mọi giá, nhất định phải cứu được bọn họ!”
Diệp Đình xoay người nói với số 5: “Anh sẽ phái người tới đây chăm sóc các cậu, các cậu không cần nghĩ nhiều, ở trong này dưỡng thương đi.”
“Cảm ơn lão Đại.”
Lăng Vi nắm chặt tay: “Chồng ơi, Hoắc Ân cái lão già khốn kiếp đó rất hèn hạ, anh nhất định phải giết chết lão!”
Diệp Đình cầm tay cô: “Em nói giết chết thì chết! Không cho thương lượng!”
Diệp Đình và Lăng Vi từ phòng khám bước ra đã gần 12 giờ đêm. Bọn họ vì không muốn mang lại nguy hiểm cho Ám Ảnh tiểu tổ, chỉ lái một chiếc xe bánh mì.
Lăng Vi tựa vào lòng Diệp Đình, cảm nhận cơ thể anh căng cứng, cả người đều nhiễm lệ khí!
Lăng Vi cầm chặt tay anh, Diệp Đình cũng cầm tay cô. Về đến nhà, Diệp Đình đưa cô quay về phòng ngủ.
Anh gắt gao ôm cô nói: “Vợ, anh sắp bước vào một hồi đại chiến. Anh cần sự ủng hộ của em.”
“Vâng.”
Thanh âm của cô đặc biệt bình tĩnh, cũng vô cùng kiên nghị, không có biểu cảm nào, không có ngôn từ nào có thể khiến Diệp Đình cảm nhận được lực lượng nội tâm lớn mạnh từ cô như vậy cả!
Diệp Đình vội cầm chặt tay cô, ở bên tai cô nói: “Anh muốn xâm nhập vào hang ổ của Hoắc Ân, trực tiếp bắt lão!”