Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1152
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi nhìn ngắm gương mặt anh, nhìn biểu cảm ác liệt của anh, ánh mắt cứng cỏi mang theo lạnh lùng mà kiên nghị.
Anh cúi đầu hôn cô: “Đừng lo lắng, chờ anh trở về, chúng ta cùng nhau khánh công.”
Khóe môi Diệp Đình gợi lên một nụ cười, nụ cười đó tràn đầy tự tin. Lăng Vi ôm anh, dường như ngửi thấy một mùi máu tươi rất nồng, khiến cô có loại cảm giác trước cơn bão.
Mà Diệp Đình ở ngay trung tâm cơn bão kia!
Cô nhớ trong bộ truyện tranh của mình, nam nhân vật chính xâm nhập vào đó có khả năng khống chế lôi điện, hô mưa gọi gió.
Gương mặt cô dán vào ngực anh, thanh âm trong trẻo điềm đạm nói với anh: “Chồng ơi, đi bình an vô sự.”
Diệp Đình nở nụ cười, nâng tay nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Nam chính luôn luôn có vầng sáng nhân vật chính, yên tâm. Trên người có trúng một trăm viên đạn cũng không chết được. Ngủ đi... Anh ôm em.”
Tay anh đặt trên lưng cô khẽ xoa.
Lăng Vi sao ngủ nổi... Bọn họ hàn huyên hơn nửa đêm, Diệp Đình đem kế hoạch tỉ mỉ nói cho cô nghe.
Rạng sáng hơn ba giờ, Lăng Vi mới mơ mơ màng màng ngủ. Diệp Đình chờ cô ngủ say, mới đứng dậy đến thư phòng.
Hiện tại tình thế càng ngày càng ác liệt, ba mặt giáp công, bốn bề thụ địch! Anh bây giờ chuyện quan trọng nhất là xử Hoắc Ân trước! Tuy đó gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Anh lúc trước tuy luôn chuẩn bị đối phó với Paul - Louis, nhưng muốn hạ gục Paul, nhất định phải chuẩn bị tác chiến trường kỳ, anh từng chút từng chút phân tán sản nghiệp của Paul.
Mà xử lý Hoắc Ân, anh có thể mưu lợi.
Đi vào thư phòng, Lôi Tuấn đã tới rồi. Diệp Đình bỏ con chip vào thiết bị đọc, con chip trong người Lý Ân bị đốt cháy, không biết còn có thể đọc được số liệu hay không. Theo lý thuyết, Hoắc Ân chế tác những con chip này đều dùng vật chất đặc thù, trải qua xử lý đặc thù, hẳn là vấn đề không lớn.
Quả nhiên, trên màn hình máy tính xuất hiện một loạt số liệu.
Diệp Đình phá giải mật mã, Lôi Tuấn pha cho mình một ly cà phê.
Lúc Lôi Tuấn trở về, chỉ thấy Diệp Đình đem màn hình quay lại, Lôi Tuấn giương mắt nhìn: “Má nó ——”
Anh thiếu chút nữa đánh rơi cốc cà phê xuống đất.
Lão già Lý Ân này cũng không hổ là em ruột Hoắc Ân! Con chip của ông ta chi chít điểm đánh dấu kho hàng giấu súng ống đạn dược!
Còn có, cứ điểm của tổ chức sát thủ nằm trong tay Lý Ân!
Lôi Tuấn đặt chén cà phê xuống trước, lúc này mới hưng phấn nhảy lên: “Anh, không ngờ lần này nổ chết lão quỷ Lý Ân vậy mà khiến chúng ta làm ít công to. Chúng ta cứ dựa vào bản đồ này hạ từng điểm một, lão quỷ Hoắc Ân không có vũ khí trợ giúp, lão ta còn khác gì gà rừng không lông, xong đời lão!”
Lôi Tuấn còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng của Lăng Vi.
Lôi Tuấn vội ra mở cửa: “Chị dâu, chị còn chưa ngủ à?”
“Ngủ không nổi...” Lăng Vi vốn đang ngủ, nhưng cô lại lo lắng, đột nhiên liền tỉnh.
Trong lòng loạn như ma, cô trằn trọc, ngồi cũng không yên. Nói gì cũng không nằm ngủ nổi, chỉ có thể chạy tới thư phòng tìm Diệp Đình, nói không chừng cô có thể giúp đỡ gì đó.
Chồng cô bốn bề thọ địch, sao cô có thể an tâm ngủ nổi?!
Lăng Vi chỉ khoác hờ một chiếc áo lông màu xám, Diệp Đình vội đứng lên, kéo cô vào lòng.
Lăng Vi theo anh ngồi vào trước bàn làm việc, cô ngồi lên đùi anh, Lôi Tuấn đi đến phòng để đồ cầm áo khoác cho cô.
Lăng Vi vội mặc áo khoác của Diệp Đình vào, tầm mắt cô nhìn vào màn hình máy tính, thấy rất nhiều điểm đỏ.
Lôi Tuấn giải thích cho cô: “Mấy chấm đỏ này là nơi Lý Ân tư tàng súng ống đạn dược. Chúng ta chỉ cần bất ngờ tập kích có thể quét sạch mấy cứ điểm này.”
Diệp Đình đột nhiên giương mắt nhìn về phía Lôi Tuấn, anh hỏi Lôi Tuấn: “Cậu ngẫm lại cho kỹ, đơn giản như vậy sao? Không thấy gì kỳ lạ à?”
Lăng Vi nhìn ngắm gương mặt anh, nhìn biểu cảm ác liệt của anh, ánh mắt cứng cỏi mang theo lạnh lùng mà kiên nghị.
Anh cúi đầu hôn cô: “Đừng lo lắng, chờ anh trở về, chúng ta cùng nhau khánh công.”
Khóe môi Diệp Đình gợi lên một nụ cười, nụ cười đó tràn đầy tự tin. Lăng Vi ôm anh, dường như ngửi thấy một mùi máu tươi rất nồng, khiến cô có loại cảm giác trước cơn bão.
Mà Diệp Đình ở ngay trung tâm cơn bão kia!
Cô nhớ trong bộ truyện tranh của mình, nam nhân vật chính xâm nhập vào đó có khả năng khống chế lôi điện, hô mưa gọi gió.
Gương mặt cô dán vào ngực anh, thanh âm trong trẻo điềm đạm nói với anh: “Chồng ơi, đi bình an vô sự.”
Diệp Đình nở nụ cười, nâng tay nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Nam chính luôn luôn có vầng sáng nhân vật chính, yên tâm. Trên người có trúng một trăm viên đạn cũng không chết được. Ngủ đi... Anh ôm em.”
Tay anh đặt trên lưng cô khẽ xoa.
Lăng Vi sao ngủ nổi... Bọn họ hàn huyên hơn nửa đêm, Diệp Đình đem kế hoạch tỉ mỉ nói cho cô nghe.
Rạng sáng hơn ba giờ, Lăng Vi mới mơ mơ màng màng ngủ. Diệp Đình chờ cô ngủ say, mới đứng dậy đến thư phòng.
Hiện tại tình thế càng ngày càng ác liệt, ba mặt giáp công, bốn bề thụ địch! Anh bây giờ chuyện quan trọng nhất là xử Hoắc Ân trước! Tuy đó gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Anh lúc trước tuy luôn chuẩn bị đối phó với Paul - Louis, nhưng muốn hạ gục Paul, nhất định phải chuẩn bị tác chiến trường kỳ, anh từng chút từng chút phân tán sản nghiệp của Paul.
Mà xử lý Hoắc Ân, anh có thể mưu lợi.
Đi vào thư phòng, Lôi Tuấn đã tới rồi. Diệp Đình bỏ con chip vào thiết bị đọc, con chip trong người Lý Ân bị đốt cháy, không biết còn có thể đọc được số liệu hay không. Theo lý thuyết, Hoắc Ân chế tác những con chip này đều dùng vật chất đặc thù, trải qua xử lý đặc thù, hẳn là vấn đề không lớn.
Quả nhiên, trên màn hình máy tính xuất hiện một loạt số liệu.
Diệp Đình phá giải mật mã, Lôi Tuấn pha cho mình một ly cà phê.
Lúc Lôi Tuấn trở về, chỉ thấy Diệp Đình đem màn hình quay lại, Lôi Tuấn giương mắt nhìn: “Má nó ——”
Anh thiếu chút nữa đánh rơi cốc cà phê xuống đất.
Lão già Lý Ân này cũng không hổ là em ruột Hoắc Ân! Con chip của ông ta chi chít điểm đánh dấu kho hàng giấu súng ống đạn dược!
Còn có, cứ điểm của tổ chức sát thủ nằm trong tay Lý Ân!
Lôi Tuấn đặt chén cà phê xuống trước, lúc này mới hưng phấn nhảy lên: “Anh, không ngờ lần này nổ chết lão quỷ Lý Ân vậy mà khiến chúng ta làm ít công to. Chúng ta cứ dựa vào bản đồ này hạ từng điểm một, lão quỷ Hoắc Ân không có vũ khí trợ giúp, lão ta còn khác gì gà rừng không lông, xong đời lão!”
Lôi Tuấn còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng của Lăng Vi.
Lôi Tuấn vội ra mở cửa: “Chị dâu, chị còn chưa ngủ à?”
“Ngủ không nổi...” Lăng Vi vốn đang ngủ, nhưng cô lại lo lắng, đột nhiên liền tỉnh.
Trong lòng loạn như ma, cô trằn trọc, ngồi cũng không yên. Nói gì cũng không nằm ngủ nổi, chỉ có thể chạy tới thư phòng tìm Diệp Đình, nói không chừng cô có thể giúp đỡ gì đó.
Chồng cô bốn bề thọ địch, sao cô có thể an tâm ngủ nổi?!
Lăng Vi chỉ khoác hờ một chiếc áo lông màu xám, Diệp Đình vội đứng lên, kéo cô vào lòng.
Lăng Vi theo anh ngồi vào trước bàn làm việc, cô ngồi lên đùi anh, Lôi Tuấn đi đến phòng để đồ cầm áo khoác cho cô.
Lăng Vi vội mặc áo khoác của Diệp Đình vào, tầm mắt cô nhìn vào màn hình máy tính, thấy rất nhiều điểm đỏ.
Lôi Tuấn giải thích cho cô: “Mấy chấm đỏ này là nơi Lý Ân tư tàng súng ống đạn dược. Chúng ta chỉ cần bất ngờ tập kích có thể quét sạch mấy cứ điểm này.”
Diệp Đình đột nhiên giương mắt nhìn về phía Lôi Tuấn, anh hỏi Lôi Tuấn: “Cậu ngẫm lại cho kỹ, đơn giản như vậy sao? Không thấy gì kỳ lạ à?”
Bình luận facebook