Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1199
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi cực kỳ khó chịu. Vừa nghĩ tới những chuyện Chu Vân đã làm, côn còn cảm thấy tức muốn chết, huống chi là chú...
Lăng Vi càng nghĩ càng giận, trong lòng lặng lẽ nói: “Cha mẹ, cha mẹ phải nhìn Chu Vân. Đứa con gái này của chú này đúng là không có tính người! Hung thủ hại chết cha mẹ năm đó chính là người nhà Vương gia, bây giờ bọn họ còn muốn giết chú, nói không chừng, bọn họ còn muốn giết cả con nữa, con sẽ không buông tha cho gia đình này đâu! Cha mẹ ở trên trời nhìn con, con sẽ từng bước từng bước đòi lại tất cả mọi thứ của cha mẹ.”
Hai ngày sau, rạng sáng ngày 9 tháng 4, bọn họ chuyển mộ của cha mẹ Lăng Vi đến chỗ Emily và Bella.
Lăng Tiêu còn trịnh trọng giới thiệu với bọn họ
Bác trai, bác gái, các bác nhìn sang bên cạnh, hàng xóm mới của hai bác là vợ và con gái yêu của cháu... cháu tin, mọi người sẽ sống chung với nhau rất tốt.”
Nước mắt của Lăng Tiêu đột nhiên rơi xuống, anh ta lặng lẽ nghĩ: “Năm đó ai đã hại chết vợ và con gái cháu? Là Sở Minh Y! Bây giờ cô ta bị trùm ma túy ở tam giác vàng bên kia bắt đi, bị bán sang biên giới làm gái mại dâm! Nhưng... vợ và con gái cháu vĩnh viễn đều không về được.”
Lăng Trí đưa tay vuốt ve bức ảnh đen trắng của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược, trong lòng lặng lẽ nói: “Anh, chị dâu... Em đã thiếu anh chị rất nhiều, cả đời này em cũng không trả hết được... sau này, tiểu Vi chính là con gái em. Anh chị nhớ phù hộ bọn nhỏ đều bình an... có tai nạn gì cứ để ông già em đây hứng chịu thay bọn họ.”
Chuyện dời mộ bận rộn đến giữa trưa mới xong. Từ nghĩa trang công cộng trở về, Lăng Vi cảm thấy cả người đều mệt mỏi.
Cố nén nước mắt hai ngày, rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, cô lặng lẽ khóc ở trong thư phòng nhỏ của mình, lúc Diệp Đình tìm được cô, trên bàn sách trước mặt cô, đã chất cả đống khăn giấy.
Diệp Đình đi tới, ôm lấy cô vào ngực.
Lăng Vi kìm nén khóc, vùi mặt vào ngực anh. Diệp Đình ôm cô ngồi vào trên ghế sa lon, anh không nói gì, chỉ ngồi ôm cô, vuốt mái tóc của cô, hết lần này đến lần khác...
Một lúc lâu sau, Diệp Đình đi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nước mắt của cô nhanh chóng thấm ướt khăn giấy.
Diệp Đình cầm từng tờ từng tờ khăn giấy một lau giúp cô, anh vuốt ve khuôn mặt cô, trái tim đau nhói như có người bóp chặt lấy trái tim anh.
Nước mắt của cô, có thể khiến anh nghẹt thở!
Anh đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, dịu dàng hôn lên mi mắt của cô. Anh không nói câu gì, anh biết, bất cứ câu nói gì bây giờ cũng có thể khiến trái tim cô đau khổ hơn bất cứ lúc nao hết.
Diệp Đình không nói “Đừng khóc”, ngược lại, anh càng hy vọng cô khóc to lên. Thật ra thì khóc cũng là một loại phát tiết, anh hy vọng cô có thể phát tiết hết tất cả những cảm xúc tiêu cực trong trái tim cô ra. Bằng không, cô cứ đè nén như vậy, sẽ dễ ảnh hưởng đến sức khỏe. Lăng Vi khóc đến khi mệt lả, cô nằm ở trong ngực Diệp Đình ngủ thiếp đi.
Diệp Đình không nhúc nhích, cứ như vậy ôm cô, thủ thỉ an ủi bên tai cô một lần lại một lần: “Tất cả đều sẽ ổn thôi, bảo bối thân yêu nhất của anh.”
Lại qua hai ngày, hai lão vương bát đản Trịnh Minh và Vương Vinh Diệu kia không nhẫn nại được nữa! Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, đúng lúc lắm!
Trịnh Minh gọi điện thoại cho Lăng Trí. Lăng Trí do do dự dự nói: “Nếu ông anh... có thành ý như vậy, vậy chúng ta gặp mặt rồi từ từ nói chuyện đi.”
Lăng Vi cực kỳ khó chịu. Vừa nghĩ tới những chuyện Chu Vân đã làm, côn còn cảm thấy tức muốn chết, huống chi là chú...
Lăng Vi càng nghĩ càng giận, trong lòng lặng lẽ nói: “Cha mẹ, cha mẹ phải nhìn Chu Vân. Đứa con gái này của chú này đúng là không có tính người! Hung thủ hại chết cha mẹ năm đó chính là người nhà Vương gia, bây giờ bọn họ còn muốn giết chú, nói không chừng, bọn họ còn muốn giết cả con nữa, con sẽ không buông tha cho gia đình này đâu! Cha mẹ ở trên trời nhìn con, con sẽ từng bước từng bước đòi lại tất cả mọi thứ của cha mẹ.”
Hai ngày sau, rạng sáng ngày 9 tháng 4, bọn họ chuyển mộ của cha mẹ Lăng Vi đến chỗ Emily và Bella.
Lăng Tiêu còn trịnh trọng giới thiệu với bọn họ
Bác trai, bác gái, các bác nhìn sang bên cạnh, hàng xóm mới của hai bác là vợ và con gái yêu của cháu... cháu tin, mọi người sẽ sống chung với nhau rất tốt.”
Nước mắt của Lăng Tiêu đột nhiên rơi xuống, anh ta lặng lẽ nghĩ: “Năm đó ai đã hại chết vợ và con gái cháu? Là Sở Minh Y! Bây giờ cô ta bị trùm ma túy ở tam giác vàng bên kia bắt đi, bị bán sang biên giới làm gái mại dâm! Nhưng... vợ và con gái cháu vĩnh viễn đều không về được.”
Lăng Trí đưa tay vuốt ve bức ảnh đen trắng của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược, trong lòng lặng lẽ nói: “Anh, chị dâu... Em đã thiếu anh chị rất nhiều, cả đời này em cũng không trả hết được... sau này, tiểu Vi chính là con gái em. Anh chị nhớ phù hộ bọn nhỏ đều bình an... có tai nạn gì cứ để ông già em đây hứng chịu thay bọn họ.”
Chuyện dời mộ bận rộn đến giữa trưa mới xong. Từ nghĩa trang công cộng trở về, Lăng Vi cảm thấy cả người đều mệt mỏi.
Cố nén nước mắt hai ngày, rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, cô lặng lẽ khóc ở trong thư phòng nhỏ của mình, lúc Diệp Đình tìm được cô, trên bàn sách trước mặt cô, đã chất cả đống khăn giấy.
Diệp Đình đi tới, ôm lấy cô vào ngực.
Lăng Vi kìm nén khóc, vùi mặt vào ngực anh. Diệp Đình ôm cô ngồi vào trên ghế sa lon, anh không nói gì, chỉ ngồi ôm cô, vuốt mái tóc của cô, hết lần này đến lần khác...
Một lúc lâu sau, Diệp Đình đi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nước mắt của cô nhanh chóng thấm ướt khăn giấy.
Diệp Đình cầm từng tờ từng tờ khăn giấy một lau giúp cô, anh vuốt ve khuôn mặt cô, trái tim đau nhói như có người bóp chặt lấy trái tim anh.
Nước mắt của cô, có thể khiến anh nghẹt thở!
Anh đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, dịu dàng hôn lên mi mắt của cô. Anh không nói câu gì, anh biết, bất cứ câu nói gì bây giờ cũng có thể khiến trái tim cô đau khổ hơn bất cứ lúc nao hết.
Diệp Đình không nói “Đừng khóc”, ngược lại, anh càng hy vọng cô khóc to lên. Thật ra thì khóc cũng là một loại phát tiết, anh hy vọng cô có thể phát tiết hết tất cả những cảm xúc tiêu cực trong trái tim cô ra. Bằng không, cô cứ đè nén như vậy, sẽ dễ ảnh hưởng đến sức khỏe. Lăng Vi khóc đến khi mệt lả, cô nằm ở trong ngực Diệp Đình ngủ thiếp đi.
Diệp Đình không nhúc nhích, cứ như vậy ôm cô, thủ thỉ an ủi bên tai cô một lần lại một lần: “Tất cả đều sẽ ổn thôi, bảo bối thân yêu nhất của anh.”
Lại qua hai ngày, hai lão vương bát đản Trịnh Minh và Vương Vinh Diệu kia không nhẫn nại được nữa! Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, đúng lúc lắm!
Trịnh Minh gọi điện thoại cho Lăng Trí. Lăng Trí do do dự dự nói: “Nếu ông anh... có thành ý như vậy, vậy chúng ta gặp mặt rồi từ từ nói chuyện đi.”
Bình luận facebook