Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1250
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ, lượng tiêu thụ vàng ngày càng tăng, thật là một cái tát vào mặt anh! Cả người Lộ Dịch cũng nóng, như, lửa, đốt.
Hanh Lợi không có mang bạn gái, anh xoa xoa tay, nói bên tai Lăng Vi: “Chị dâu, hai người quảng cáo chị mời đến đều rất đẹp, rất mạnh mẽ nha. Giới thiệu hai vị nữ nhân vật chính cho em được không?”
Lăng Vi không lên tiếng.
Hanh Lợi không ngừng nháy mắt với cô: “Chị dâu, cầu xin chị đó....” Thằng nhóc này dáng vẻ rất tốt, một đôi mắt màu lam thâm thúy, không ngừng dùng hết sức lực ném ánh mắt quyến rũ cho Lăng Vi.
Lăng Vi không muốn giới thiệu cho anh đâu, một con ngựa đực, cô cũng không muốn gieo họa Ninh Hạ và Đồng Dao!
Lúc này, có không ít ký giả yêu cầu ba nhân vật chính trong quảng cáo và người làm chủ chụp hình chung.
Giang Quân, Ninh Hạ, và Đồng Dao đi về phía Lăng Vi cùng Diệp Đình.
Hanh Lợi lập tức liền, phát, tình, lên! anh thấy Giang Quân và Ninh Hạ đứng chung một chỗ liền đi tới bên cạnh Đồng Dao: “Nữ sĩ xinh đẹp, hôm nay vừa vặn tôi không có bạn gái.... tôi có thể mặt dày mời cô khiêu vũ sao? Nếu như cô có thể đồng ý làm bạn gái của tôi, vậy thì thật không còn gì tốt hơn.”
Đồng Dao đang đi vào cõi thần tiên, đột nhiên nghe được có người nói tiếng Trung kém chất lượng nói chuyện với mình, cô nhướng mày lên, nhìn anh chăm chú.
Hanh Lợi lễ phép nói lại một lần. Đồng Dao liếc anh, trong đầu nghĩ, người này có bị bệnh không? Lần đầu tiên gặp mặt sẽ cầu người ta làm bạn gái của anh? Đầu óc bị vào nước rồi à?
Đồng Dao trợn mắt nhìn anh nói: “Nhìn hốc mắt anh màu xanh, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là vì tối hôm qua túng, dục, quá, độ phải không?”
“Phốc --- Khụ khụ ----” Hanh Lợi bị sặc đến sắc mặt đỏ bừng.
Lăng Vi, Diệp Đình, Giang Quân và Ninh Hạ bên cạnh cũng không nhịn được muốn cười. Trong lòng Kiệt Sâm lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Đồng Dao, cô gái này thật mạnh mẽ!
Hanh Lợi ủy khuất: “Tối hôm qua tôi không có tìm đàn bà, thật đó.... bởi vì tôi ngồi phi cơ, bị chênh lệch thời gian nên mắt mới thâm quần, cô hiểu lầm tôi.....”
Đồng Dao lạnh lùng liếc anh.
Cô nói: “Cách tôi xa một chút, lão nương là không có nhìn lầm! Tôi hiểu lầm anh? Vậy tôi hỏi anh, nụ hôn đầu tiên của anh còn sao? Đêm, đầu có còn không? Nếu không có thì cút nhanh lên, anh không muốn có một con ngựa đực làm bạn trai!”
“Ngao....” Hanh Lợi thương tâm, bị đả kích không còn lời gì để nói, đêm, đầu mười bốn tuổi đã không còn rồi! Nụ hôn đầu thì càng không nhớ nổi là lúc nào....
Diệp Đình cùng Lăng Vi hiểu Hanh Lợi nhất, hai ngưởi nhìn nhau đều cười phá lên.
Nhìn Hanh Lợi ăn quả đắng, tại sao lại thoải mái như vậy nha? Ha ha ha ---- Lăng Vi vô cùng không phúc hậu cười ra tiếng.
Kiệt Sâm ở bên cạnh yên lặng “giơ ngón tay cái” cho Đồng Dao, đột nhiên tức đến nổ tung: “Tiểu Bạch --- Lão tử muốn giết cậu! Trả nụ hôn đầu cho lão tử! Cái con mẹ nó! Lão tử muốn liều mạng với cậu!”
Đoàn người nhìn sang Kiệt Sâm...
Kết quả, chỉ thấy Kiệt Sâm bay ra ngoài như một ngọn gió, sau đó.... Kiệt Sâm, liền đuổi giết tiểu Bạch toàn bộ hiện trường bữa tiệc -----
Hàn Yến, Hoa Đào, Quân Dương và Chính Hiền cũng tới chúc mừng bọn họ.
Người nhà Chính Hiền vừa lúc tới thăm cô, Chính Hiền giới thiệu với mọi người: “Đây là anh trai em...”
Anh của Chính Hiền đưa tay ra, bắt tay với mọi người, anh tự giới thiệu mình nói: “Mọi người khỏe, tôi là Thái Thái Hiền.”
“Phốc ----” Lôi Tuấn đang đi tới lập tức cười phun, món đồ gì? Thức ăn quá mặn sao?
Lôi Tuấn nắm chặt tay anh nói: “anh Thái Hàm, anh khỏe. Em là Phạn Thái Ngạnh (cơm quá cứng)!” Vừa nói, vừa viết lên tay anh của Chính Hiền viết “Phạm Thái Ngạnh”!
Thái Thái Hiền nghiêm túc gật đầu: “Tên rất hay.”
Lăng Vi nín cười, bắt tay với anh của Chính Hiền nói: “Anh Thái Hàm, anh khỏe. Em là Thang Thái Lương (canh quá lạnh)....”
Nói xong, nháy mắt với Diệp Đình, Diệp Đình không có cách nào, chỉ có thể đưa tay ra với anh: “Cậu khỏe, tôi là Chúc Thái Hi (cháo quá lỏng)--- (Chu Thái Tích)....”
“Phốc ----” Một đám người xấu!
Lăng Vi cười điên rồi!
Giang Quân, Ninh Hạ, Đồng Dao.... không nói..... các người chỉnh người như vậy, thật tốt sao? Tại sao các người không gọi Thỉ Thái Xú (cức quá hôi)? Tại sao không gọi Niệu Thái Hoàng (nước tiểu quá màu vàng)?!
Hiện trường bữa tiệc một mảnh cười nói. Mọi người quậy phá đủ rồi, liền nói xin lỗi với anh của Chính Hiền, nói cho anh, lúc nãy là bọn họ đùa giỡn.
Anh của Chính Hiền không chút ngại nào, trò chuyện với đoàn người vô cùng tốt.
Ninh viễn đi cùng Ninh Hạ, Ninh Hạ giới thiệu anh cho Lăng Vi và Diệp Đình.
Lúc này Ninh Viễn mới biết.... em rễ mà Giang quân nói... thì ra là....
Má ơi! Quá kinh sợ rồi! Mau mau mau---
Ai tới đỡ tôi đi, không có hai trăm ngàn tôi không đứng lên nổi!
Bây giờ, lượng tiêu thụ vàng ngày càng tăng, thật là một cái tát vào mặt anh! Cả người Lộ Dịch cũng nóng, như, lửa, đốt.
Hanh Lợi không có mang bạn gái, anh xoa xoa tay, nói bên tai Lăng Vi: “Chị dâu, hai người quảng cáo chị mời đến đều rất đẹp, rất mạnh mẽ nha. Giới thiệu hai vị nữ nhân vật chính cho em được không?”
Lăng Vi không lên tiếng.
Hanh Lợi không ngừng nháy mắt với cô: “Chị dâu, cầu xin chị đó....” Thằng nhóc này dáng vẻ rất tốt, một đôi mắt màu lam thâm thúy, không ngừng dùng hết sức lực ném ánh mắt quyến rũ cho Lăng Vi.
Lăng Vi không muốn giới thiệu cho anh đâu, một con ngựa đực, cô cũng không muốn gieo họa Ninh Hạ và Đồng Dao!
Lúc này, có không ít ký giả yêu cầu ba nhân vật chính trong quảng cáo và người làm chủ chụp hình chung.
Giang Quân, Ninh Hạ, và Đồng Dao đi về phía Lăng Vi cùng Diệp Đình.
Hanh Lợi lập tức liền, phát, tình, lên! anh thấy Giang Quân và Ninh Hạ đứng chung một chỗ liền đi tới bên cạnh Đồng Dao: “Nữ sĩ xinh đẹp, hôm nay vừa vặn tôi không có bạn gái.... tôi có thể mặt dày mời cô khiêu vũ sao? Nếu như cô có thể đồng ý làm bạn gái của tôi, vậy thì thật không còn gì tốt hơn.”
Đồng Dao đang đi vào cõi thần tiên, đột nhiên nghe được có người nói tiếng Trung kém chất lượng nói chuyện với mình, cô nhướng mày lên, nhìn anh chăm chú.
Hanh Lợi lễ phép nói lại một lần. Đồng Dao liếc anh, trong đầu nghĩ, người này có bị bệnh không? Lần đầu tiên gặp mặt sẽ cầu người ta làm bạn gái của anh? Đầu óc bị vào nước rồi à?
Đồng Dao trợn mắt nhìn anh nói: “Nhìn hốc mắt anh màu xanh, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là vì tối hôm qua túng, dục, quá, độ phải không?”
“Phốc --- Khụ khụ ----” Hanh Lợi bị sặc đến sắc mặt đỏ bừng.
Lăng Vi, Diệp Đình, Giang Quân và Ninh Hạ bên cạnh cũng không nhịn được muốn cười. Trong lòng Kiệt Sâm lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Đồng Dao, cô gái này thật mạnh mẽ!
Hanh Lợi ủy khuất: “Tối hôm qua tôi không có tìm đàn bà, thật đó.... bởi vì tôi ngồi phi cơ, bị chênh lệch thời gian nên mắt mới thâm quần, cô hiểu lầm tôi.....”
Đồng Dao lạnh lùng liếc anh.
Cô nói: “Cách tôi xa một chút, lão nương là không có nhìn lầm! Tôi hiểu lầm anh? Vậy tôi hỏi anh, nụ hôn đầu tiên của anh còn sao? Đêm, đầu có còn không? Nếu không có thì cút nhanh lên, anh không muốn có một con ngựa đực làm bạn trai!”
“Ngao....” Hanh Lợi thương tâm, bị đả kích không còn lời gì để nói, đêm, đầu mười bốn tuổi đã không còn rồi! Nụ hôn đầu thì càng không nhớ nổi là lúc nào....
Diệp Đình cùng Lăng Vi hiểu Hanh Lợi nhất, hai ngưởi nhìn nhau đều cười phá lên.
Nhìn Hanh Lợi ăn quả đắng, tại sao lại thoải mái như vậy nha? Ha ha ha ---- Lăng Vi vô cùng không phúc hậu cười ra tiếng.
Kiệt Sâm ở bên cạnh yên lặng “giơ ngón tay cái” cho Đồng Dao, đột nhiên tức đến nổ tung: “Tiểu Bạch --- Lão tử muốn giết cậu! Trả nụ hôn đầu cho lão tử! Cái con mẹ nó! Lão tử muốn liều mạng với cậu!”
Đoàn người nhìn sang Kiệt Sâm...
Kết quả, chỉ thấy Kiệt Sâm bay ra ngoài như một ngọn gió, sau đó.... Kiệt Sâm, liền đuổi giết tiểu Bạch toàn bộ hiện trường bữa tiệc -----
Hàn Yến, Hoa Đào, Quân Dương và Chính Hiền cũng tới chúc mừng bọn họ.
Người nhà Chính Hiền vừa lúc tới thăm cô, Chính Hiền giới thiệu với mọi người: “Đây là anh trai em...”
Anh của Chính Hiền đưa tay ra, bắt tay với mọi người, anh tự giới thiệu mình nói: “Mọi người khỏe, tôi là Thái Thái Hiền.”
“Phốc ----” Lôi Tuấn đang đi tới lập tức cười phun, món đồ gì? Thức ăn quá mặn sao?
Lôi Tuấn nắm chặt tay anh nói: “anh Thái Hàm, anh khỏe. Em là Phạn Thái Ngạnh (cơm quá cứng)!” Vừa nói, vừa viết lên tay anh của Chính Hiền viết “Phạm Thái Ngạnh”!
Thái Thái Hiền nghiêm túc gật đầu: “Tên rất hay.”
Lăng Vi nín cười, bắt tay với anh của Chính Hiền nói: “Anh Thái Hàm, anh khỏe. Em là Thang Thái Lương (canh quá lạnh)....”
Nói xong, nháy mắt với Diệp Đình, Diệp Đình không có cách nào, chỉ có thể đưa tay ra với anh: “Cậu khỏe, tôi là Chúc Thái Hi (cháo quá lỏng)--- (Chu Thái Tích)....”
“Phốc ----” Một đám người xấu!
Lăng Vi cười điên rồi!
Giang Quân, Ninh Hạ, Đồng Dao.... không nói..... các người chỉnh người như vậy, thật tốt sao? Tại sao các người không gọi Thỉ Thái Xú (cức quá hôi)? Tại sao không gọi Niệu Thái Hoàng (nước tiểu quá màu vàng)?!
Hiện trường bữa tiệc một mảnh cười nói. Mọi người quậy phá đủ rồi, liền nói xin lỗi với anh của Chính Hiền, nói cho anh, lúc nãy là bọn họ đùa giỡn.
Anh của Chính Hiền không chút ngại nào, trò chuyện với đoàn người vô cùng tốt.
Ninh viễn đi cùng Ninh Hạ, Ninh Hạ giới thiệu anh cho Lăng Vi và Diệp Đình.
Lúc này Ninh Viễn mới biết.... em rễ mà Giang quân nói... thì ra là....
Má ơi! Quá kinh sợ rồi! Mau mau mau---
Ai tới đỡ tôi đi, không có hai trăm ngàn tôi không đứng lên nổi!
Bình luận facebook