Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1297
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong đầu Diệp Lương Sơn nghĩ: “Đó không phải là con của con sao? Phải mau chóng ôm hôn nó đi chứ!”
Lăng Vi lại nghĩ: “Đây thật ;à.... trên đời chỉ có mẹ tốt nha.... mẹ nhìn con trai, nhìn cái gì đều thấy tốt. Với tính tình kia của Diệp Đình.... vẫn là lần đầu tiên có người khen anh “tính tình” tốt.... mẹ con liền tâm sao. Mặc dù Diệp Khanh không nhớ nổi chuyện, nhưng mà, ánh mắt bà nhìn Diệp Đình, hoàn toàn khác với người ngoài, cái loại tình yêu của mẹ đối với con đó, thật là đậm đến không tan ra được.”
Diệp Đình tỉ mỉ nhắc nhở bà: “Cháo, có hơi nóng. Ăn từ từ.”
Diệp Khanh gật đầu, từ từ cầm lấy muỗng ăn cháo.
Diệp Lương Sơn đi tới bên cãnh bà, nhìn vào chén cháo kia nói: “Nó thích ăn cháo nếp táo đỏ, lần sau các con nấu cái này cho nó.”
Diệp Khanh cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu, nhìn ông, giống như hỏi: “Sao ông biết?”
“Ách....” Diệp Lương Sơn giả vờ ngẩng đầu, nhìn bóng đèn: “A? Có phải cái đèn này hư rồi không?”
Lăng Vi phối hợp mở chốt điện, ánh đèn lập tức sáng lên, Lăng Vi cười nói: “Không hư.”
Diệp Khanh lại quên chuyện muốn hỏi vừa rồi.
Diệp Lương sơn chán nản: “Bệnh này đã quá nghiêm trọng rồi! Phải mau chóng chữa trị cho nó nha...”
Bọn họ ở cùng Diệp Khanh một buổi chiều, bốn người tán gẫu trong phòng, trời nam biển bắc cái gì cũng nói, Diệp Khanh còn nói rất nhiều lời với bọn họ, bà trò chuyện với bọn họ cực kỳ vui vẻ, mặc dù trò chuyện một hồi, bà lại quên muốn nói cái gì.... cũng may, Diệp Đình và Lăng Vi chuẩn bị rất nhiều tờ giấy....
Bây giờ cơ bàn Diệp Khanh đã có thể nhìn trên tờ giấy chắc chắn mình có một đứa con trai, một đứa con dâu, một người cha... mặc dù luôn quên, nhưng mà lúc cho bà nhìn tờ giấy, đã không còn bối rối như trước. Dường như còn thật hạnh phúc.
Diệp Lương Sơn đau lòng! Một người thật tốt, sao lại dày vó nó như vậy!
Diệp Lương Sơn vội vàng gọi điện thoại cho bạn và bạn học cũ của ông. Bạn của ông có một người là bác sĩ chuyên về khoa não, ông phải hỏi rốt cuộc loại bệnh này phải chữa như thế nào!
Buổi chiều, Diệp Khanh còn có thí nghiệm, Diệp Đình cùng Lăng Vi đi theo bà vào phòng thí nghiệm, chỉ vì muốn ở cùng với bà một hồi.
Lôi Tuấn cũng đi vào theo. Mấy người mặc áo khoác dài trắng, bận trước bận sau. Diệp Đình, Lăng Vi cùng Lôi Tuấn giả vờ làm trợ thủ khoa học... mỗi người đều mang mắt kiếng, giả vờ lịch sự.
Diệp Khanh rất không hài lòng mấy người này! Bà vừa tiến vào trạng thái làm việc liền vô cùng nghiêm nghị!
Bà nhìn ba tên phế vật, giận đến muốn ném họ ra ngoài: “Ngay cả kính hiển vi cũng không biết dùng, các người làm cách nào chui vào tiểu tổ thí nghiệm được vậy?”
Diệp Khanh rất tức giận!
Trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Thì chúng con chính là chui vào mà.....”
Diệp Khanh quá bận rộn, lười mắng bọn họ, nói với Hàn Yến: “Dùng LPS kích thích tế bào mạch máu bên trong da, do lường chỉ tiêu NF - KB...”
“Được.” Hàn Yến trả lời, bận rộn.
Diệp Khanh nói với Quân Dương: “Quan sát đo lường tin tức tế bào gầy dựng, ghi lại toàn bộ biến hóa của tế bào.”
“Dạ.” Quân Dương cũng bận rộn.
Diệp Khanh trợn mắt nhìn ba người bọn họ, Lăng Vi, Diệp Đình, Lôi Tuấn, nháy mắt cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị chê....
Lăng Vi: “...”
Diệp Đình: “...”
Lôi Tuấn: “Hay là chúng ta ra ngoài đi?”
Mặc dù bị mắng thật thảm, nhưng ba người bọn họ vẫn kiên trì ở lại. Cùng với Diệp Khanh vượt qua một giờ “vui vẻ“. Sau đó, thật sự sợ chọc tức Diệp Khanh, bọn họ không thể không đi ra.
Ba người từ phòng thí nghiệm đi ra, Diệp Lương Sơn đang lo lắng đi qua đi lại trước cừa phòng thí nghiệm. Ông vừa thấy bọn họ đi ra lập tức nói: “Ông đã liên lạc với một người bạn cũ, ông ấy bảo chúng ta mang a Khanh qua làm kiểm tra. Kiểm tra xong, ông ấy mới có thể đưa ra phương án trị triệu.”
“Được.” Diệp Đình nói: “Chờ bên này thí nghiệm ra kết quả, chúng ta sẽ mang mẹ qua.”
Dù sao bệnh của mẹ không phải một ngày hai ngày là có thể trị hết, nhưng Hàn Yến lại không chờ được nữa.
Trong đầu Diệp Lương Sơn nghĩ: “Đó không phải là con của con sao? Phải mau chóng ôm hôn nó đi chứ!”
Lăng Vi lại nghĩ: “Đây thật ;à.... trên đời chỉ có mẹ tốt nha.... mẹ nhìn con trai, nhìn cái gì đều thấy tốt. Với tính tình kia của Diệp Đình.... vẫn là lần đầu tiên có người khen anh “tính tình” tốt.... mẹ con liền tâm sao. Mặc dù Diệp Khanh không nhớ nổi chuyện, nhưng mà, ánh mắt bà nhìn Diệp Đình, hoàn toàn khác với người ngoài, cái loại tình yêu của mẹ đối với con đó, thật là đậm đến không tan ra được.”
Diệp Đình tỉ mỉ nhắc nhở bà: “Cháo, có hơi nóng. Ăn từ từ.”
Diệp Khanh gật đầu, từ từ cầm lấy muỗng ăn cháo.
Diệp Lương Sơn đi tới bên cãnh bà, nhìn vào chén cháo kia nói: “Nó thích ăn cháo nếp táo đỏ, lần sau các con nấu cái này cho nó.”
Diệp Khanh cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu, nhìn ông, giống như hỏi: “Sao ông biết?”
“Ách....” Diệp Lương Sơn giả vờ ngẩng đầu, nhìn bóng đèn: “A? Có phải cái đèn này hư rồi không?”
Lăng Vi phối hợp mở chốt điện, ánh đèn lập tức sáng lên, Lăng Vi cười nói: “Không hư.”
Diệp Khanh lại quên chuyện muốn hỏi vừa rồi.
Diệp Lương sơn chán nản: “Bệnh này đã quá nghiêm trọng rồi! Phải mau chóng chữa trị cho nó nha...”
Bọn họ ở cùng Diệp Khanh một buổi chiều, bốn người tán gẫu trong phòng, trời nam biển bắc cái gì cũng nói, Diệp Khanh còn nói rất nhiều lời với bọn họ, bà trò chuyện với bọn họ cực kỳ vui vẻ, mặc dù trò chuyện một hồi, bà lại quên muốn nói cái gì.... cũng may, Diệp Đình và Lăng Vi chuẩn bị rất nhiều tờ giấy....
Bây giờ cơ bàn Diệp Khanh đã có thể nhìn trên tờ giấy chắc chắn mình có một đứa con trai, một đứa con dâu, một người cha... mặc dù luôn quên, nhưng mà lúc cho bà nhìn tờ giấy, đã không còn bối rối như trước. Dường như còn thật hạnh phúc.
Diệp Lương Sơn đau lòng! Một người thật tốt, sao lại dày vó nó như vậy!
Diệp Lương Sơn vội vàng gọi điện thoại cho bạn và bạn học cũ của ông. Bạn của ông có một người là bác sĩ chuyên về khoa não, ông phải hỏi rốt cuộc loại bệnh này phải chữa như thế nào!
Buổi chiều, Diệp Khanh còn có thí nghiệm, Diệp Đình cùng Lăng Vi đi theo bà vào phòng thí nghiệm, chỉ vì muốn ở cùng với bà một hồi.
Lôi Tuấn cũng đi vào theo. Mấy người mặc áo khoác dài trắng, bận trước bận sau. Diệp Đình, Lăng Vi cùng Lôi Tuấn giả vờ làm trợ thủ khoa học... mỗi người đều mang mắt kiếng, giả vờ lịch sự.
Diệp Khanh rất không hài lòng mấy người này! Bà vừa tiến vào trạng thái làm việc liền vô cùng nghiêm nghị!
Bà nhìn ba tên phế vật, giận đến muốn ném họ ra ngoài: “Ngay cả kính hiển vi cũng không biết dùng, các người làm cách nào chui vào tiểu tổ thí nghiệm được vậy?”
Diệp Khanh rất tức giận!
Trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Thì chúng con chính là chui vào mà.....”
Diệp Khanh quá bận rộn, lười mắng bọn họ, nói với Hàn Yến: “Dùng LPS kích thích tế bào mạch máu bên trong da, do lường chỉ tiêu NF - KB...”
“Được.” Hàn Yến trả lời, bận rộn.
Diệp Khanh nói với Quân Dương: “Quan sát đo lường tin tức tế bào gầy dựng, ghi lại toàn bộ biến hóa của tế bào.”
“Dạ.” Quân Dương cũng bận rộn.
Diệp Khanh trợn mắt nhìn ba người bọn họ, Lăng Vi, Diệp Đình, Lôi Tuấn, nháy mắt cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị chê....
Lăng Vi: “...”
Diệp Đình: “...”
Lôi Tuấn: “Hay là chúng ta ra ngoài đi?”
Mặc dù bị mắng thật thảm, nhưng ba người bọn họ vẫn kiên trì ở lại. Cùng với Diệp Khanh vượt qua một giờ “vui vẻ“. Sau đó, thật sự sợ chọc tức Diệp Khanh, bọn họ không thể không đi ra.
Ba người từ phòng thí nghiệm đi ra, Diệp Lương Sơn đang lo lắng đi qua đi lại trước cừa phòng thí nghiệm. Ông vừa thấy bọn họ đi ra lập tức nói: “Ông đã liên lạc với một người bạn cũ, ông ấy bảo chúng ta mang a Khanh qua làm kiểm tra. Kiểm tra xong, ông ấy mới có thể đưa ra phương án trị triệu.”
“Được.” Diệp Đình nói: “Chờ bên này thí nghiệm ra kết quả, chúng ta sẽ mang mẹ qua.”
Dù sao bệnh của mẹ không phải một ngày hai ngày là có thể trị hết, nhưng Hàn Yến lại không chờ được nữa.
Bình luận facebook