Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1318
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Khanh đi ở sau cùng đã sắp hôn mê..... thật khó tưởng tượng, làm sao bà có thể làm phẫu thuật thành công.... làm sao bà có thể khắc phục chứng bệnh mau quên?
“Mẹ ----” Đột nhiên Diệp Đình xông lên đỡ lấy bà, Một tiếng “mẹ” này của Diệp Đình như tiếng sét trên đất bằng! Không có bất cứ triệu chứng nào, đột nhiên phát từ tận sâu trong lòng hô lên tiếng này.
Diệp Khanh lảo đảo lắc lư té bất tỉnh.... bốn ngày ba đêm! Tinh thần khẩn trương cao độ quá lâu, đột nhiên buông lỏng, lại kích động, người nào cũng không kiên trì nổi.
Diệp Đình lập tức cõng bà, Lôi Tuấn, Tần Sanh, Vinh Phỉ cũng vội vàng cõng Quân Dương, Chính Hiền và Lý Thiên Mặc. Tạp Nhã cùng mẹ Hàn đỡ Hoa Đào, Tạp Nhã dùng sức hôn lên mặt Hoa Đào: “Em thật giỏi!”
Hoa Đào buồn cười, nhưng mà nước mắt không ngừng rơi xuống. Quá khó khăn....
Gian khổ trên đoạn đường này, không có ai hiểu hơn cô cả. Một ngày trước giải phẫu, đối với cô đều là vui vẻ lại đau khổ.... loại cảm giác vừa vui vừa đau này quá hại người.
Mẹ Hàn nước mắt như mưa, không ngừng vỗ lưng Hoa Đào: “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan. Tiểu Yến của chúng ta có phúc....”
Quân Dương suy yếu dặn dò trợ thủ nói: “Đưa anh sáu vào phòng giám hộ quan trọng trước.” Trong trụ sở của anh có bác sĩ hộ lý chuyên nghiệp, giải phẫu hoàn thành, anh sẽ không còn lo lắng vấn đề sau này nữa.
Giải phẫu thành công, mấy người phụ nữ khóc không ngừng được. Trước kia, vì không muốn để cho Hàn Yến khó chịu. nên cũng phải chịu đựng! Bây giờ giải phẫu thành công, liền không nhịn được nữa.
Lăng Vi cầm khăn giấy lau mũi, hỏi Diệp Đình: “Giải phẫu thành công, thì Hàn Yến sẽ hoàn toàn không sao, đúng không?”
Diệp Đình đang lau mặt cho Diệp Khanh, anh suy nghĩ nói: “Hẳn là không sao, phải nhìn xem tình hình sau khi tiểu Yến khôi phục như thế nào nữa.”
Lăng Vi nói: “Nhất định cậu ấy sẽ tốt hơn. Dáng vẻ của Hàn Yên là người có phúc.”
Diệp Đình đưa tay xoa xoa gò má cô: “Em cũng có tướng phúc.”
Lăng Vi cười nói:“Đúng nha, bởi vì gả cho anh.”
Diệp Đình rất vui vẻ, ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra vẻ đắc ý, bên trong đắc ý lại mang theo ôn nhu.
Lăng Vi đứng lên, nhận lấy khăn lông trong tay anh, lau mặt cho Diệp Khanh, cô nhỏ giọng nói với Diệp Đình: “Em mới vừa nghe anh kêu "mẹ" nha...”
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi nói: “Lúc nãy biểu tình của mẹ, anh không nhìn thấy..... vô cùng kinh ngạc, lại rất kích động. Kích động đến hôn mê bất tỉnh.”
Diệp Đình nói: “Đó là mệt....”
Lăng Vi nói: “Mới không phải, trước kia mẹ rất mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì ra ngoài,một tiếng kêu kia của anh mới làm cho mẹ ngất đi.”
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi nhướng mày nhìn anh, chỉ thấy gò má anh hơi đỏ, Ai nha.... dáng vẻ ngạo kiều này! Có cái gì mà không dám thừa nhận, nhìn thấy mẹ mệt mỏi tê liệt, còn có thể thờ ơ mới là kỳ quái đâu.
Chồn cô có máu có thịt, có tình có nghĩa, đây mới là biểu hiện bình thường nha!
Ba mẹ Hàn Yến đứng bên ngoài phòng giám hộ quan trọng trông nom. Hàn Linh Tê vẫn luôn bĩu môi, cô rất lo âu, mặc dù anh luôn rất nghiêm khắc với cô, nhưng cô vẫn lo lắng, sợ anh không tỉnh lại nữa.
Quân Dương bọn họ ngủ cả ngày.
NGày thứ hai, lúc chạng vạng tối, bọn họ mới từ từ tỉnh lại.
Hàn Yến cũng từ trong phòng giám hộ quan trọng đi ra. Anh vô cùng thanh tỉnh, còn có thể xuống đất tự tắm, anh lắc đầu, cảm giác vô cùng không thể tưởng tượng nổi: “Cảm giác mình trẻ lại thật nhiều, thật giống như mới mười tám tuổi vậy, rất có sức lực.”
Hoa Đào cười to: “Ha ha, vậy không phải là em chiếm tiện nghi sao! Trâu già gặm cỏ non!”
Hàn Yến lau tóc, đưa tay ôm cô, đột nhiên Hoa Đào cởi quần áo của anh: “Em phải kiểm ra những phương diện khác, có còn sức lực hay không.”
Hàn Yến: “...”
Bên ngoài có nhiều người chờ anh ăn mừng như vậy.... thôi, vợ đại nhân có nhu cầu, cho dù là người đàn ông tốt cũng kiên quyết không thể từ chối!
Anh gửi một tin nhắn cho Diệp Đình: “Em và vợ bận rộn một hồi, các anh đừng chờ em.”
Diệp Đình: “...”
“Sao vậy?” Lăng Vi lại gần nhìn tin nhắn của anh. Diệp Đình đưa qua cho cô xem, Lăng Vi “phốc” cười phun ra, mau chóng cướp lấy điện thoại ấn bàn phím: “Bận đi bận đi, đừng gấp gáp. Chưa bận xong ba năm ngày đừng đi ra.”
Hàn Yến: “...”
Một lúc lâu, truyền tin nhắn tới: “Được.....”
Ha ha ha, Lăng Vi muốn cười bò, sao Hàn Yến lại nghe lời như vậy nha? Thật là đáng yêu.
Diệp Khanh đi ở sau cùng đã sắp hôn mê..... thật khó tưởng tượng, làm sao bà có thể làm phẫu thuật thành công.... làm sao bà có thể khắc phục chứng bệnh mau quên?
“Mẹ ----” Đột nhiên Diệp Đình xông lên đỡ lấy bà, Một tiếng “mẹ” này của Diệp Đình như tiếng sét trên đất bằng! Không có bất cứ triệu chứng nào, đột nhiên phát từ tận sâu trong lòng hô lên tiếng này.
Diệp Khanh lảo đảo lắc lư té bất tỉnh.... bốn ngày ba đêm! Tinh thần khẩn trương cao độ quá lâu, đột nhiên buông lỏng, lại kích động, người nào cũng không kiên trì nổi.
Diệp Đình lập tức cõng bà, Lôi Tuấn, Tần Sanh, Vinh Phỉ cũng vội vàng cõng Quân Dương, Chính Hiền và Lý Thiên Mặc. Tạp Nhã cùng mẹ Hàn đỡ Hoa Đào, Tạp Nhã dùng sức hôn lên mặt Hoa Đào: “Em thật giỏi!”
Hoa Đào buồn cười, nhưng mà nước mắt không ngừng rơi xuống. Quá khó khăn....
Gian khổ trên đoạn đường này, không có ai hiểu hơn cô cả. Một ngày trước giải phẫu, đối với cô đều là vui vẻ lại đau khổ.... loại cảm giác vừa vui vừa đau này quá hại người.
Mẹ Hàn nước mắt như mưa, không ngừng vỗ lưng Hoa Đào: “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan. Tiểu Yến của chúng ta có phúc....”
Quân Dương suy yếu dặn dò trợ thủ nói: “Đưa anh sáu vào phòng giám hộ quan trọng trước.” Trong trụ sở của anh có bác sĩ hộ lý chuyên nghiệp, giải phẫu hoàn thành, anh sẽ không còn lo lắng vấn đề sau này nữa.
Giải phẫu thành công, mấy người phụ nữ khóc không ngừng được. Trước kia, vì không muốn để cho Hàn Yến khó chịu. nên cũng phải chịu đựng! Bây giờ giải phẫu thành công, liền không nhịn được nữa.
Lăng Vi cầm khăn giấy lau mũi, hỏi Diệp Đình: “Giải phẫu thành công, thì Hàn Yến sẽ hoàn toàn không sao, đúng không?”
Diệp Đình đang lau mặt cho Diệp Khanh, anh suy nghĩ nói: “Hẳn là không sao, phải nhìn xem tình hình sau khi tiểu Yến khôi phục như thế nào nữa.”
Lăng Vi nói: “Nhất định cậu ấy sẽ tốt hơn. Dáng vẻ của Hàn Yên là người có phúc.”
Diệp Đình đưa tay xoa xoa gò má cô: “Em cũng có tướng phúc.”
Lăng Vi cười nói:“Đúng nha, bởi vì gả cho anh.”
Diệp Đình rất vui vẻ, ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra vẻ đắc ý, bên trong đắc ý lại mang theo ôn nhu.
Lăng Vi đứng lên, nhận lấy khăn lông trong tay anh, lau mặt cho Diệp Khanh, cô nhỏ giọng nói với Diệp Đình: “Em mới vừa nghe anh kêu "mẹ" nha...”
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi nói: “Lúc nãy biểu tình của mẹ, anh không nhìn thấy..... vô cùng kinh ngạc, lại rất kích động. Kích động đến hôn mê bất tỉnh.”
Diệp Đình nói: “Đó là mệt....”
Lăng Vi nói: “Mới không phải, trước kia mẹ rất mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì ra ngoài,một tiếng kêu kia của anh mới làm cho mẹ ngất đi.”
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi nhướng mày nhìn anh, chỉ thấy gò má anh hơi đỏ, Ai nha.... dáng vẻ ngạo kiều này! Có cái gì mà không dám thừa nhận, nhìn thấy mẹ mệt mỏi tê liệt, còn có thể thờ ơ mới là kỳ quái đâu.
Chồn cô có máu có thịt, có tình có nghĩa, đây mới là biểu hiện bình thường nha!
Ba mẹ Hàn Yến đứng bên ngoài phòng giám hộ quan trọng trông nom. Hàn Linh Tê vẫn luôn bĩu môi, cô rất lo âu, mặc dù anh luôn rất nghiêm khắc với cô, nhưng cô vẫn lo lắng, sợ anh không tỉnh lại nữa.
Quân Dương bọn họ ngủ cả ngày.
NGày thứ hai, lúc chạng vạng tối, bọn họ mới từ từ tỉnh lại.
Hàn Yến cũng từ trong phòng giám hộ quan trọng đi ra. Anh vô cùng thanh tỉnh, còn có thể xuống đất tự tắm, anh lắc đầu, cảm giác vô cùng không thể tưởng tượng nổi: “Cảm giác mình trẻ lại thật nhiều, thật giống như mới mười tám tuổi vậy, rất có sức lực.”
Hoa Đào cười to: “Ha ha, vậy không phải là em chiếm tiện nghi sao! Trâu già gặm cỏ non!”
Hàn Yến lau tóc, đưa tay ôm cô, đột nhiên Hoa Đào cởi quần áo của anh: “Em phải kiểm ra những phương diện khác, có còn sức lực hay không.”
Hàn Yến: “...”
Bên ngoài có nhiều người chờ anh ăn mừng như vậy.... thôi, vợ đại nhân có nhu cầu, cho dù là người đàn ông tốt cũng kiên quyết không thể từ chối!
Anh gửi một tin nhắn cho Diệp Đình: “Em và vợ bận rộn một hồi, các anh đừng chờ em.”
Diệp Đình: “...”
“Sao vậy?” Lăng Vi lại gần nhìn tin nhắn của anh. Diệp Đình đưa qua cho cô xem, Lăng Vi “phốc” cười phun ra, mau chóng cướp lấy điện thoại ấn bàn phím: “Bận đi bận đi, đừng gấp gáp. Chưa bận xong ba năm ngày đừng đi ra.”
Hàn Yến: “...”
Một lúc lâu, truyền tin nhắn tới: “Được.....”
Ha ha ha, Lăng Vi muốn cười bò, sao Hàn Yến lại nghe lời như vậy nha? Thật là đáng yêu.
Bình luận facebook