Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1459
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi vẫn luôn ghi tạc trong lòng lời của Diệp Đình.
Cũng may nhớ lời anh nói mới có thể cứu cô một mạng. Lúc anh rảnh rỗi sẽ huấn luyện cùng cô, các động tác khó cô đều học cùng anh, không nghĩ tới phản ứng của cơ thể nhanh hơn đầu não, lúc cô ngã xuống não còn chưa ra mệnh lệnh thì người đã bắt đầu nhào lộn.
Đột nhiên Lăng Vi lăn sang bên cạnh, động tác nhanh chóng khiến ai cũng kinh ngạc sửng sốt, nhất là tay súng bắn tỉa trên nóc nhà.
Rõ ràng hắn có thể một kích trí mạng lại không nghĩ… bị tránh được? Thân thủ người đàn bà này lợi hại như thế? Vì sao không giống tư liệu hắn nhận được?
Tay súng bắn tỉa bị bại lộ, Conan lập tức nổ súng hướng nóc nhà, tay súng bắn tỉa chạy trốn, 7 người trên cây đại thụ điên cuồng bắn về phía Lăng Vi và Diệp Khanh.
“…” viên đạn phá không bay về phía bọn họ, Lăng Vi ra sức lăn, mà mấy người khác bị bắn trúng tay, chân, dưới đất đều là máu.
Chân Dũng che chở cho Diệp Khanh trốn sau vách tường công viên, tiểu Khải yểm trợ cho bọn họ, có ba vách tường che chắn nên tạm thời an toàn.
Kim Trạch đá một thùng lớn, hai người mới ôm trọn.
Lăng Vi, Kim Trạch và Conan trốn đằng sau, đạn bụp bụp dính vào thùng.
Kim Trạch trốn đằng sau cầm súng bắn.
Chân Dũng và tiểu Khải tránh sau bức tường, duỗi tay bắn rớt hai người đang ngồi trên cây nổ súng.
Bang, bang… Kim Trạch và Conan cũng bắn trúng hai người, kĩ năng bắn súng của bốn người Phong Bạo vô cùng thần kì, đạn dưới tay bọn họ gần như không ai có thể chạy trốn.
“… Không được nhúc nhích, giơ tay lên.” Sau lưng đột nhiên có tiếng súng và âm thanh của cảnh sát, nháy mắt còi cảnh sát vang khắp nơi, Lăng Vi vội nói: “Là Giang Quân mang cảnh sát tới, bốn người đi trước di, bị anh ấy bắt các anh cũng không thể chạy.”
Tuy bọn họ là phòng vệ chính đáng nhưng mà cầm súng cũng là phạm pháp!
Lăng Vi được bọn họ bảo vệ nên không thể để bọn họ bị bắt.
Chân Dũng nhìn thực lực hai bên, nhìn đoàn người cảnh sát xông tới, đối phó đám râu ria vẫn là dư thừa nên hạ lệnh: “Chúng tôi đi trước sẽ âm thầm bảo vệ.”
“Ừ.”
Kim Trạch, Conan lập tức xoay người nhảy lên, hai người như con mèo nhảy lên chiếc thùng sau đó vèo vèo nhảy lên đầu tường.
Bốn người nháy mắt nhảy vào công viên ra ngoài từ cửa hông.
Giang Quân nhìn thấy có một người chỗ tiểu Vi chạy trốn liền ra lệnh bốn cấp dưới đuổi theo, còn một đội để lại vây công ba người kia.
Bắn nhau kịch liệt kết thúc, đám người kia bị bắt, Giang Quân chạy tới chỗ cô, nôn nóng hỏi: “Có bị thương không?”
Lăng Vi cúi đầu nhìn mình mới phát hiện cánh tay, chân đều bị súng bắn qua, may mắn chỉ xước da, không bị đạn bắn vào người.
Thế mà lúc nãy cô không hề cảm thấy đau đớn… có lẽ là quá khẩn trương, cô chịu đựng lắc đầu: “Không sao, mau đi bảo vệ mẹ em.”
Diệp Khanh lâm vào hồi ức đau đớn, không cách nào kiếm chế… bà ngồi dưới đất, trong đầu đều là hình ảnh Lôi Thiếu Dục trúng đạn..
Tất cả đều là máu… đầu của ông trúng đạn.
Ông đã chết.
Diệp Khanh như phát điên cấu tóc mình, Lăng Vi chạy tới: “Mẹ...” Lăng Vi đau lòng ôm lấy bà: “Không sao, ba không sao hết, ông ấy không sao hết, ông ấy vẫn còn sống, mẹ đừng sợ.”
Diệp Khanh hoàn toàn không nghe thấy cô nói, chỉ ra sức lắc đầu, duỗi tay cào mặt Lăng Vi: “Là các người, là các người giết ông ấy.”
Đầu tóc Lăng Vi bị bà cào rối loạn.
Lăng Vi vẫn luôn ghi tạc trong lòng lời của Diệp Đình.
Cũng may nhớ lời anh nói mới có thể cứu cô một mạng. Lúc anh rảnh rỗi sẽ huấn luyện cùng cô, các động tác khó cô đều học cùng anh, không nghĩ tới phản ứng của cơ thể nhanh hơn đầu não, lúc cô ngã xuống não còn chưa ra mệnh lệnh thì người đã bắt đầu nhào lộn.
Đột nhiên Lăng Vi lăn sang bên cạnh, động tác nhanh chóng khiến ai cũng kinh ngạc sửng sốt, nhất là tay súng bắn tỉa trên nóc nhà.
Rõ ràng hắn có thể một kích trí mạng lại không nghĩ… bị tránh được? Thân thủ người đàn bà này lợi hại như thế? Vì sao không giống tư liệu hắn nhận được?
Tay súng bắn tỉa bị bại lộ, Conan lập tức nổ súng hướng nóc nhà, tay súng bắn tỉa chạy trốn, 7 người trên cây đại thụ điên cuồng bắn về phía Lăng Vi và Diệp Khanh.
“…” viên đạn phá không bay về phía bọn họ, Lăng Vi ra sức lăn, mà mấy người khác bị bắn trúng tay, chân, dưới đất đều là máu.
Chân Dũng che chở cho Diệp Khanh trốn sau vách tường công viên, tiểu Khải yểm trợ cho bọn họ, có ba vách tường che chắn nên tạm thời an toàn.
Kim Trạch đá một thùng lớn, hai người mới ôm trọn.
Lăng Vi, Kim Trạch và Conan trốn đằng sau, đạn bụp bụp dính vào thùng.
Kim Trạch trốn đằng sau cầm súng bắn.
Chân Dũng và tiểu Khải tránh sau bức tường, duỗi tay bắn rớt hai người đang ngồi trên cây nổ súng.
Bang, bang… Kim Trạch và Conan cũng bắn trúng hai người, kĩ năng bắn súng của bốn người Phong Bạo vô cùng thần kì, đạn dưới tay bọn họ gần như không ai có thể chạy trốn.
“… Không được nhúc nhích, giơ tay lên.” Sau lưng đột nhiên có tiếng súng và âm thanh của cảnh sát, nháy mắt còi cảnh sát vang khắp nơi, Lăng Vi vội nói: “Là Giang Quân mang cảnh sát tới, bốn người đi trước di, bị anh ấy bắt các anh cũng không thể chạy.”
Tuy bọn họ là phòng vệ chính đáng nhưng mà cầm súng cũng là phạm pháp!
Lăng Vi được bọn họ bảo vệ nên không thể để bọn họ bị bắt.
Chân Dũng nhìn thực lực hai bên, nhìn đoàn người cảnh sát xông tới, đối phó đám râu ria vẫn là dư thừa nên hạ lệnh: “Chúng tôi đi trước sẽ âm thầm bảo vệ.”
“Ừ.”
Kim Trạch, Conan lập tức xoay người nhảy lên, hai người như con mèo nhảy lên chiếc thùng sau đó vèo vèo nhảy lên đầu tường.
Bốn người nháy mắt nhảy vào công viên ra ngoài từ cửa hông.
Giang Quân nhìn thấy có một người chỗ tiểu Vi chạy trốn liền ra lệnh bốn cấp dưới đuổi theo, còn một đội để lại vây công ba người kia.
Bắn nhau kịch liệt kết thúc, đám người kia bị bắt, Giang Quân chạy tới chỗ cô, nôn nóng hỏi: “Có bị thương không?”
Lăng Vi cúi đầu nhìn mình mới phát hiện cánh tay, chân đều bị súng bắn qua, may mắn chỉ xước da, không bị đạn bắn vào người.
Thế mà lúc nãy cô không hề cảm thấy đau đớn… có lẽ là quá khẩn trương, cô chịu đựng lắc đầu: “Không sao, mau đi bảo vệ mẹ em.”
Diệp Khanh lâm vào hồi ức đau đớn, không cách nào kiếm chế… bà ngồi dưới đất, trong đầu đều là hình ảnh Lôi Thiếu Dục trúng đạn..
Tất cả đều là máu… đầu của ông trúng đạn.
Ông đã chết.
Diệp Khanh như phát điên cấu tóc mình, Lăng Vi chạy tới: “Mẹ...” Lăng Vi đau lòng ôm lấy bà: “Không sao, ba không sao hết, ông ấy không sao hết, ông ấy vẫn còn sống, mẹ đừng sợ.”
Diệp Khanh hoàn toàn không nghe thấy cô nói, chỉ ra sức lắc đầu, duỗi tay cào mặt Lăng Vi: “Là các người, là các người giết ông ấy.”
Đầu tóc Lăng Vi bị bà cào rối loạn.
Bình luận facebook