Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1544
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thiên Mặc nói: “Chắc chắn còn có phía sau, không phải tối hôm nay em sẽ không về ký túc xá sao? Em mà ngủ chung chăn với anh, anh không thể đảm bảo là mình không làm gì cả.”
Lôi Niểu Niểu nhấc chân, đạp lên trên đùi anh ta. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước kia, lúc em ở cùng anh, không phải anh cũng không làm gì sao?”
Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: “Không giống nhau, trước kia hai chúng ta chưa chính thức yêu nhau!”
Lôi Niểu Niểu chớp chớp mắt nói: “Có gì khác nhau sao?”
Lý Thiên Mặc nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên là khác rồi!”
Lôi Niểu Niểu cau mày, muốn bò dậy: “Vậy em muốn trở về...”
Lý Thiên Mặc buồn cườn, anh ta gập người cười như nắc nẻ: “Chọc em thôi, em mau đi ngủ đi. Anh là người như vậy sao?”
Lý Thiên Mặc đi tắt máy vi tính, tắt đèn. Lôi Niểu Niểu bỗng nói: “Đừng tắt máy vi tính —— em còn chưa học cách làm 3D Animation đâu! Ngày mai chắc chắn sẽ không qua được bài kiểm tra! Tối nay em phải học thâu đêm!”
Lý Thiên Mặc ôm lấy cô ấy, ấn cô ấy nằm xuống: “Ngày mai không thi, đổi thành ngày kia thi.”
“...” Lôi Niểu Niểu hừ bằng giọng mũi: “Ngày mai em phải nói cho hiệu trưởng biết, anh lấy việc công làm việc tư!”
Lý Thiên Mặc chợt nghĩ, cái miệng nhỏ của cô nói nhiều quá... anh ta vội vàng dùng miệng của mình chặn cô ấy lại, không để cho cô nói chuyện nữa...
Buổi tối hôm qua thật là thú vị. Lúc Lôi Niểu Niểu tỉnh dậy, thấy Lý Thiên Mặc đang ngủ rewwn ghế sa lon...
Cô ấy cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn mặc chỉnh tề.
Cô ấy còn tưởng rằng tối qua có người nào đó nhúc nhích tà niệm, không ngờ rằng người này... Lại chủ động ngủ trên ghế sa lon?
Lý Thiên Mặc nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra nhìn cô ấy. Trong lòng đau khổ nghĩ... trước kia con nhóc này không đá người như vậy...
Tối hôm qua, anh ta vừa tới gần ôm cô ấy, cô ấy đã bắt đầu đá anh ta, đá anh ta rơi xuống trên đất mấy lần!
Ban thử nói xem, có ai đối mặt với cô gái mình thích, lại không muốn ôm?
ĐM... Ngược tâm... anh ta không muốn ngủ trên ghế sa lon đâu, nhưng anh ta phải thay cái mạng nhỏ của mình mà cân nhắc, cứ để cô đạp trúng mấy lần, chắc anh ta hỏng mất.
Lôi Niểu Niểu nín cười, đi đánh răng rửa mặt, lúc cô ấy đánh răng rửa mặt xong đi ra, bỗng nảy ra một suy nghĩ xấu xa, cô ấy mở điện thoại của Lý Thiên Mặc ra, video với Lăng Vi, sau đó nhờ Lăng Vi gọi tất cả người nhà của cô ấy đi ra.
Sáng sớm, Lôi lão gia đã dậy rồi, Lôi Niểu Niểu nghịch nghịch tóc nói: “Ông nội, tối hôm qua, cháu và Thiên Mặc chơi trò rất là thú vị, đáng tiếc mọi người đều không được thấy! Cháu đã quay lại rồi, mọi người có muốn cháu gửi qua cho mọi người xem không?”
Cô ấy vốn cho rằng ông nội mình sẽ “Xấu hổ”, ai có thể ngờ, hai mắt ông nội cô ấy sáng lên, chỉ còn kém mỗi nước vỗ tay vỗ tay: “Gửi đi! Cháu mau gửi qua đi! Ông sẽ ghi vào đĩa CD, giữ làm kỷ niệm cho các cháu!”
“Phốc ——” Lôi Niểu Niểu hộc máu, đạo hạnh của ông nội cô ấy quá sâu! Cây non mới mọc của cô áy liền héo.
Lý Thiên Mặc đánh răng rửa mặt xong đi ra, anh ta đi tới sau lưng Lôi Niểu Niểu, vòng tay ôm lấy eo cô, tỳ cằm ở hõm vai của cô ấy, cằm lún phút râu cọ tới cọ lui ở cổ cô ấy.
Lôi lão gia nhanh chóng bị làm cho mù mắt...
“Tít ——” Lôi lão gia nhấn kết thúc cuộc gọi.
“Ha ha ha...” Lôi Niểu Niểu vui vẻ tìm được phương pháp đối phó với đám bại hoại này! Cô ấy đột nhiên hiểu ra, thì ra lý do mình không bình thường, đều là... di truyền từ ông nội của cô ấy!
Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu cùng đi đến trường học, trong lớp học ngày hôm nay, Lý Thiên Mặc không nhắc đến chuyện kiểm tra, vẫn để cho mọi người tiếp tục luyện tập.
Ngày hôm sau, kiểm tra!
Có kết quả thiết kế 3D Animation, Lý Thiên Mặc bất ngờ kinh ngạc! Bởi vì, anh ta nhìn thấy nhân vật 3D Animation do Lý Khắc Gia tạo ra!
Nhân vật do Lý Khắc Gia phác họa ra là... một người phụ nữ, cầm một quyển sách, ngồi ở bên ngoài ban công. Ánh nắng chiều chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng vàng lên người phụ nữ này.
Người phụ nữ này nhìn ưu nhã, xinh đẹp, thành thục... mà điều làm Lý Thiên Mặc kinh ngạc là, sợi dây chuyền người phụ nữ này đeo trên cổ...
Mặc dù mặt dây chuyền được cất trong áo, không lộ ra, nhưng sợi dây chuyền này... thật sự giống y chang với sợi dây chuyển mặt đá đen của anh ta!
Lý Thiên Mặc cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ Lý Khắc Gia cũng đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này? Người trong bức họa này là ai? Là mẹ của Lý Khắc Gia hả?
Lý Thiên Mặc nói: “Chắc chắn còn có phía sau, không phải tối hôm nay em sẽ không về ký túc xá sao? Em mà ngủ chung chăn với anh, anh không thể đảm bảo là mình không làm gì cả.”
Lôi Niểu Niểu nhấc chân, đạp lên trên đùi anh ta. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước kia, lúc em ở cùng anh, không phải anh cũng không làm gì sao?”
Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: “Không giống nhau, trước kia hai chúng ta chưa chính thức yêu nhau!”
Lôi Niểu Niểu chớp chớp mắt nói: “Có gì khác nhau sao?”
Lý Thiên Mặc nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên là khác rồi!”
Lôi Niểu Niểu cau mày, muốn bò dậy: “Vậy em muốn trở về...”
Lý Thiên Mặc buồn cườn, anh ta gập người cười như nắc nẻ: “Chọc em thôi, em mau đi ngủ đi. Anh là người như vậy sao?”
Lý Thiên Mặc đi tắt máy vi tính, tắt đèn. Lôi Niểu Niểu bỗng nói: “Đừng tắt máy vi tính —— em còn chưa học cách làm 3D Animation đâu! Ngày mai chắc chắn sẽ không qua được bài kiểm tra! Tối nay em phải học thâu đêm!”
Lý Thiên Mặc ôm lấy cô ấy, ấn cô ấy nằm xuống: “Ngày mai không thi, đổi thành ngày kia thi.”
“...” Lôi Niểu Niểu hừ bằng giọng mũi: “Ngày mai em phải nói cho hiệu trưởng biết, anh lấy việc công làm việc tư!”
Lý Thiên Mặc chợt nghĩ, cái miệng nhỏ của cô nói nhiều quá... anh ta vội vàng dùng miệng của mình chặn cô ấy lại, không để cho cô nói chuyện nữa...
Buổi tối hôm qua thật là thú vị. Lúc Lôi Niểu Niểu tỉnh dậy, thấy Lý Thiên Mặc đang ngủ rewwn ghế sa lon...
Cô ấy cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn mặc chỉnh tề.
Cô ấy còn tưởng rằng tối qua có người nào đó nhúc nhích tà niệm, không ngờ rằng người này... Lại chủ động ngủ trên ghế sa lon?
Lý Thiên Mặc nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra nhìn cô ấy. Trong lòng đau khổ nghĩ... trước kia con nhóc này không đá người như vậy...
Tối hôm qua, anh ta vừa tới gần ôm cô ấy, cô ấy đã bắt đầu đá anh ta, đá anh ta rơi xuống trên đất mấy lần!
Ban thử nói xem, có ai đối mặt với cô gái mình thích, lại không muốn ôm?
ĐM... Ngược tâm... anh ta không muốn ngủ trên ghế sa lon đâu, nhưng anh ta phải thay cái mạng nhỏ của mình mà cân nhắc, cứ để cô đạp trúng mấy lần, chắc anh ta hỏng mất.
Lôi Niểu Niểu nín cười, đi đánh răng rửa mặt, lúc cô ấy đánh răng rửa mặt xong đi ra, bỗng nảy ra một suy nghĩ xấu xa, cô ấy mở điện thoại của Lý Thiên Mặc ra, video với Lăng Vi, sau đó nhờ Lăng Vi gọi tất cả người nhà của cô ấy đi ra.
Sáng sớm, Lôi lão gia đã dậy rồi, Lôi Niểu Niểu nghịch nghịch tóc nói: “Ông nội, tối hôm qua, cháu và Thiên Mặc chơi trò rất là thú vị, đáng tiếc mọi người đều không được thấy! Cháu đã quay lại rồi, mọi người có muốn cháu gửi qua cho mọi người xem không?”
Cô ấy vốn cho rằng ông nội mình sẽ “Xấu hổ”, ai có thể ngờ, hai mắt ông nội cô ấy sáng lên, chỉ còn kém mỗi nước vỗ tay vỗ tay: “Gửi đi! Cháu mau gửi qua đi! Ông sẽ ghi vào đĩa CD, giữ làm kỷ niệm cho các cháu!”
“Phốc ——” Lôi Niểu Niểu hộc máu, đạo hạnh của ông nội cô ấy quá sâu! Cây non mới mọc của cô áy liền héo.
Lý Thiên Mặc đánh răng rửa mặt xong đi ra, anh ta đi tới sau lưng Lôi Niểu Niểu, vòng tay ôm lấy eo cô, tỳ cằm ở hõm vai của cô ấy, cằm lún phút râu cọ tới cọ lui ở cổ cô ấy.
Lôi lão gia nhanh chóng bị làm cho mù mắt...
“Tít ——” Lôi lão gia nhấn kết thúc cuộc gọi.
“Ha ha ha...” Lôi Niểu Niểu vui vẻ tìm được phương pháp đối phó với đám bại hoại này! Cô ấy đột nhiên hiểu ra, thì ra lý do mình không bình thường, đều là... di truyền từ ông nội của cô ấy!
Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu cùng đi đến trường học, trong lớp học ngày hôm nay, Lý Thiên Mặc không nhắc đến chuyện kiểm tra, vẫn để cho mọi người tiếp tục luyện tập.
Ngày hôm sau, kiểm tra!
Có kết quả thiết kế 3D Animation, Lý Thiên Mặc bất ngờ kinh ngạc! Bởi vì, anh ta nhìn thấy nhân vật 3D Animation do Lý Khắc Gia tạo ra!
Nhân vật do Lý Khắc Gia phác họa ra là... một người phụ nữ, cầm một quyển sách, ngồi ở bên ngoài ban công. Ánh nắng chiều chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng vàng lên người phụ nữ này.
Người phụ nữ này nhìn ưu nhã, xinh đẹp, thành thục... mà điều làm Lý Thiên Mặc kinh ngạc là, sợi dây chuyền người phụ nữ này đeo trên cổ...
Mặc dù mặt dây chuyền được cất trong áo, không lộ ra, nhưng sợi dây chuyền này... thật sự giống y chang với sợi dây chuyển mặt đá đen của anh ta!
Lý Thiên Mặc cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ Lý Khắc Gia cũng đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này? Người trong bức họa này là ai? Là mẹ của Lý Khắc Gia hả?
Bình luận facebook