Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1551
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Thục nói: “Lúc ấy tôi cảm thấy cô ấy hơi kỳ lạ, muốn kéo cô ấy qua hỏi. Nhưng cô ấy lập tức xoay người rời đi. Dáng vẻ như không thể nào đợi được nữa, tôi muốn đuổi theo cô ấy hỏi! Ngay cả áo khoác dài tôi cũng không mặc, chạy đuổi theo cô ấy tới tận cửa thôn. Nhưng chỉ thấy cô ấy lên một chiếc xe ở phía xa xa.”
Trần Thục nhìn về phía ngoài cửa sổ, như đang nhìn thấy lại cảnh tượng lúc ấy, bà ấy nói tiếp: “Lúc đó, trời đã vào đông, Ngoài trời cực kỳ lạnh, trời đông giá rét, lúc đó tôi còn chưa hết tháng ở cữ, bệnh phong thấp ở chân của tôi bây giờ, là di chứng lúc đó để lại...”
Bà ấy nâng lên tay, xoa xoa chân trái của mình.
Lý Khắc Gia vội vàng đưa tay đấm bóp giúp bà ấy. Trần Thục rất vui vẻ, bà ấy vỗ vào tay của con trai mình, rồi nhìn về phía Vương Dần, bà ấy nói: “Những gì tôi biết… đại khái là như vậy...”
Vương Dần gật đầu nói cám ơn, mặc dù lượng thông tin Trần Thục nói ra không được nhiều, nhưng với ông ấy mà nói, tất cả đều là tin tức hữu dụng!
Bây giờ ông ấy đã biết, có lẽ vợ ông ấy không tự nguyện rời nhà đi! Có lẽ bà ấy là bị người nào đó theo dõi... Nói không chừng, là nhóm người của Hạ Bạch Mai ép bà ấy, không đi không được!
Lúc bà ấy rời đi, là dưới tình thế cấp bách, còn mang theo tín vật của ông ấy... Nói rõ bà ấy không nỡ bỏ!
Vương Dần cảm thấy trong lòng quặn đau! Rất đau... Bạch Bình chạy đi! Nửa đường bà ấy bị choáng váng ngã ở ven đường, được người nhà Trần gia cứu giúp, ai có thể ngờ... Hạ Bạch Mai có thể tìm được bà ấy...
Rốt cuộc… Hạ Bạch Mai này… là ai? Là nhằm vào ông ấy mà đến, hay là nhằm vào Bạch Bình mà đến?
Vương Dần nhắm mắt lại cẩn thận ngẫm nghĩ, ông ngẫm nghĩ đến tiền nhân hậu quả một lần...
Chắn chắn Hạ Bạch Mai này không nhằm vào ông ta mà đến, những kẻ thù ông ấy phải đối mặt đều là những tội phạm cấp quóc tế cực kỳ húng ác! Những kẻ thù biết thân phận của ông ấy, đều sẽ tấn công và trả thù ông ấy, chắc chắn sẽ giết chết người thân, đặc biệt là con ông ấy!
Mà, bây giờ... ông nghe ý của Trần Thục là, Bạch Bình là bị Hạ Bạch Mai mang đi. Thậm chí, Hạ Bạch Mai không tiếc đóng giả thành dáng vẻ của Bạch Bình, bắt Bạch Bình đi... phương pháp tốn sức như vậy, chắc chắn không phải là kẻ thù của ông ấy...
Vậy là ai? Vương Dần lập tức gọi điện thoại về đội, xin điều tra cái tên Hạ Bạch Mai này.
Rất nhanh, người trong đội gửi một tập tài liệu tất cả những gì liên quan đến cái tên “Hạ Bạch Mai” này.
Vương Dần cẩn thận đọc, gần như là tuổi tác không giống... Có người khoảng 70, có người khoảng 20, còn có người khoảng ba mươi tuổi nữa, duy chỉ có không có người hơn bốn mươi tuổi xấp xỉ tuổi của Bạch Bình. Mở rộng phạm vị điều tra hơn nữa, ngay cả lớn hơn vài tuổi, nhỏ hơn mấy tuổi cũng không có... những người còn lại cũng đều là người chênh lệch tuổi rất lớn.
Vương Dần chắc chắn, cái tên Hạ Bạch Mai này cũng không phải là tên thật. Là ai? Có hận thù lớn với Bạch Bình? Không tiếc lấy Bạch Bình để đổi lấy sự tự do cho mình?
Trần Thục nói: “Lúc ấy tôi cảm thấy cô ấy hơi kỳ lạ, muốn kéo cô ấy qua hỏi. Nhưng cô ấy lập tức xoay người rời đi. Dáng vẻ như không thể nào đợi được nữa, tôi muốn đuổi theo cô ấy hỏi! Ngay cả áo khoác dài tôi cũng không mặc, chạy đuổi theo cô ấy tới tận cửa thôn. Nhưng chỉ thấy cô ấy lên một chiếc xe ở phía xa xa.”
Trần Thục nhìn về phía ngoài cửa sổ, như đang nhìn thấy lại cảnh tượng lúc ấy, bà ấy nói tiếp: “Lúc đó, trời đã vào đông, Ngoài trời cực kỳ lạnh, trời đông giá rét, lúc đó tôi còn chưa hết tháng ở cữ, bệnh phong thấp ở chân của tôi bây giờ, là di chứng lúc đó để lại...”
Bà ấy nâng lên tay, xoa xoa chân trái của mình.
Lý Khắc Gia vội vàng đưa tay đấm bóp giúp bà ấy. Trần Thục rất vui vẻ, bà ấy vỗ vào tay của con trai mình, rồi nhìn về phía Vương Dần, bà ấy nói: “Những gì tôi biết… đại khái là như vậy...”
Vương Dần gật đầu nói cám ơn, mặc dù lượng thông tin Trần Thục nói ra không được nhiều, nhưng với ông ấy mà nói, tất cả đều là tin tức hữu dụng!
Bây giờ ông ấy đã biết, có lẽ vợ ông ấy không tự nguyện rời nhà đi! Có lẽ bà ấy là bị người nào đó theo dõi... Nói không chừng, là nhóm người của Hạ Bạch Mai ép bà ấy, không đi không được!
Lúc bà ấy rời đi, là dưới tình thế cấp bách, còn mang theo tín vật của ông ấy... Nói rõ bà ấy không nỡ bỏ!
Vương Dần cảm thấy trong lòng quặn đau! Rất đau... Bạch Bình chạy đi! Nửa đường bà ấy bị choáng váng ngã ở ven đường, được người nhà Trần gia cứu giúp, ai có thể ngờ... Hạ Bạch Mai có thể tìm được bà ấy...
Rốt cuộc… Hạ Bạch Mai này… là ai? Là nhằm vào ông ấy mà đến, hay là nhằm vào Bạch Bình mà đến?
Vương Dần nhắm mắt lại cẩn thận ngẫm nghĩ, ông ngẫm nghĩ đến tiền nhân hậu quả một lần...
Chắn chắn Hạ Bạch Mai này không nhằm vào ông ta mà đến, những kẻ thù ông ấy phải đối mặt đều là những tội phạm cấp quóc tế cực kỳ húng ác! Những kẻ thù biết thân phận của ông ấy, đều sẽ tấn công và trả thù ông ấy, chắc chắn sẽ giết chết người thân, đặc biệt là con ông ấy!
Mà, bây giờ... ông nghe ý của Trần Thục là, Bạch Bình là bị Hạ Bạch Mai mang đi. Thậm chí, Hạ Bạch Mai không tiếc đóng giả thành dáng vẻ của Bạch Bình, bắt Bạch Bình đi... phương pháp tốn sức như vậy, chắc chắn không phải là kẻ thù của ông ấy...
Vậy là ai? Vương Dần lập tức gọi điện thoại về đội, xin điều tra cái tên Hạ Bạch Mai này.
Rất nhanh, người trong đội gửi một tập tài liệu tất cả những gì liên quan đến cái tên “Hạ Bạch Mai” này.
Vương Dần cẩn thận đọc, gần như là tuổi tác không giống... Có người khoảng 70, có người khoảng 20, còn có người khoảng ba mươi tuổi nữa, duy chỉ có không có người hơn bốn mươi tuổi xấp xỉ tuổi của Bạch Bình. Mở rộng phạm vị điều tra hơn nữa, ngay cả lớn hơn vài tuổi, nhỏ hơn mấy tuổi cũng không có... những người còn lại cũng đều là người chênh lệch tuổi rất lớn.
Vương Dần chắc chắn, cái tên Hạ Bạch Mai này cũng không phải là tên thật. Là ai? Có hận thù lớn với Bạch Bình? Không tiếc lấy Bạch Bình để đổi lấy sự tự do cho mình?
Bình luận facebook