Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình nhíu mày, khoác áo lên người. Anh mở cửa xe, vệ sĩ ở trong bóng tối xông lên muốn chế ngự Hứa Tử Huân, Diệp Đình như con sư tử đực nhấc chân đáp Hứa Tử Huân bay hơn 2m.
“Báo cảnh sát, dám đập hỏng xe của tôi để cho cậu ta táng gia bại sản luôn đi.”
……
“Ầm…” Diệp Đình lên xe, đóng cửa cái sầm, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Lăng Vi mặc áo sơ mi vào, phòng bị nhìn anh.
Diệp Đình thật muốn giết người, tuy giải quyết tên quỷ chán ghét bên ngoài rồi nhưng lúc này chẳng còn cảm giác gì nữa, uổng công tạo ra không khí tốt như vậy.
...
Buổi tối 10h hơn, Hứa Tử Huân bị ba mình kéo từ cục cảnh sát tới giải thích với Diệp Đình và Lăng Vi.
Hứa Tử Huân ngạnh ở cổ, bị ông già nhà mình không ngừng đánh một trận.
Diệp Đình thờ ơ nhìn anh ta, lại nắm tay Lăng Vi nghênh ngang rời đi.
Nhục nhã bạn trai trước bà xã nhà mình, chuyện thấp kém như vậy anh khinh làm.
...
Sau buổi lễ tốt nghiệp.
Lăng Vi sửa sang hành lý chuẩn bị đến tổng bộ Laroe ghi danh.
Cuộc sống trở về bình thường, Lăng Vi cố gắng tiến tới cuộc sống mới.
“Diệp Đình, ngày mai em muốn tới tổng bộ Laroe, có thể phải lỡ hẹn một thời gian.” Cô và anh kí hợp đồng… chưa nói tới chuyện từng giây từng phút ở bên cạnh nhau.
Diệp Đình đang phê duyệt văn kiện ngẩng đầu nhìn cô ừ một tiếng.
Sau đó thông báo cho trợ lý Jayson: “Chuẩn bị máy bay tới quần đảo Aili.”
“Sao cơ… không cần anh tiễn, em tự đặt vé máy bay.”
Diệp Đình nhướn mắt sau đó bước lại gần cô: “Anh có nói đưa em đi sao? Anh đi công tác.”
“…”
Lăng Vi quẫn bách xoay người rời khỏi thư phòng của anh.
Kết quả hai ngày sau Lăng Vi bị kéo lên máy bay tư nhân của Diệp Đình.
Sau tiếng nổ vang, máy bay tư nhân dần bay lên trời…
Vẻ mặt Diệp Đình bình tĩnh ngồi trên hàng ghế xa hoa làm việc.
Lăng Vi như lọt trong sương mù… vẫn chưa hiểu ra chuyện gì….
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ném công ty… thật sự không sao chứ?”
Diệp Đình không thèm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình máy tính tiếp tục phê văn kiện. Một lúc lâu sau anh mới nói một câu: “Chỗ nào có internet chỗ đó có thể làm việc.”
Anh ngước mắt nhìn cô, thấy cô câu nệ ngồi đó liền đưa cho cô hòm thuốc.
Lăng Vi thấy anh cầm hòm thuốc qua liền chú ý tới vết bỏng trên tay anh.
Đã một tuần rồi mà vết bỏng trên tay anh vẫn chưa khỏi, da thịt vẫn chưa lành.
Có thể thấy nếu thức ăn đó mà dán trên mặt mình thì thế nào đây?
Hủy dung còn nhẹ đấy.
...
Nhìn cánh tay của anh, trong lòng Lăng Vi áy náy, càng… có thêm sự đau lòng.
Tiếp xúc với Diệp Đình nhiều ngày từ từ cảm nhận con ngườ ianh… thật sự quá tốt, hơn nữa còn có mị lực… dần dần có chút thích anh… mặc dù thích chọc giận cô nhưng mỗi hành động của anh luôn cực kì chiếu cố cô.
Lăng Vi không phải ngốc, tâm tư còn mẫn cảm như thế làm sao có thể không cảm nhận được… nếu thích anh phải tìm cơ hội nói với anh, cho anh biết tâm ý của cô. Cô cũng không muốn như các cô gái khác có sai sót trong tình yêu.
Cô nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Có đau nữa không?”
Âm thanh mềm mại ngay cả cô cũng sửng sốt.
“???” Diệp Đình hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Cô nhíu mà, ngón tay lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương vẫn còn sưng đỏ của anh.
Cô nắm lấy tay anh, bàn tay anh rất nóng, cảm giác nóng truyền tới đầu ngón tay của cô truyền vào lòng cô khiến cho lòng cô thêm ấm áp.
“Cảm ơn anh…” Cô nhẹ nhàng nói.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, bên trong đôi mắt lóe sáng kỳ dị: “Em cảm ơn anh chuyện kia sao?”
Lăng Vi ngước mặt nhìn anh, còn có thể là chuyện khác nữa sao?
“Cảm ơn anh đã đẩy em ra, nếu không hiện tại em… chắc bị bỏng nặng lắm rồi.”
Anh hừ một tiếng: “Em chẳng biết bắt trọng điểm.”
“...” Lăng Vi nhíu mày: “Cái gì mà không bắt được trọng điểm?”
Anh thu lại ngón tay: “Em là vợ anh, bảo vệ em là trách nhiệm của anh, em cảm ơn chỉ có dư thừa.”
“…” Lăng Vi gật đầu: “Ồ … vậy xem như em uổng công cảm ơn rồi.”
“Hừ…” anh nhìn cô: “Em muốn cảm ơn thì có thể cảm ơn anh thu mua tập đoàn Cầu Mộc, làm cho bọn họ biết chữ ‘dạy dỗ’ được viết như thế nào. Nếu không em cho là sau này cuộc sống của em còn thanh tĩnh được sao?”
“…” Lăng Vi bĩu môi, chuyện này đúng là cô không nghĩ tới.
“Hừ!” đột nhiên anh hắng giọng một tiếng: “Nhanh dùng hành động bày tỏ cảm ơn một phen đi.”
Thấy cô trố mắt, anh mấp máy môi: “Nếu có người muốn hôn anh, anh sẽ không để ý đâu.”
“...” Lăng Vi trợn mắt, lại bắt đầu rồi…
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của anh, Lăng Vi rất muốn nặn anh thành viên tròn rồi bắn như bắn bi.
“Nhanh lên đi! Thời gian của anh rất quý báu.”
Ngón tay anh lại gõ lên bàn phím, thúc giục như bùa đòi mạng vậy.
Đột nhiên Lăng Vi cười xấu xa, đưa tay kéo cổ áo anh, hôn lên.
Anh liếm liếm môi, quá nhanh chẳng có hương vị gì… giống như trư bát giới ăn nhân sâm… quá nhanh.
Chỉ cảm thấy mỗi cái miệng của cô mềm mại mát mẻ.
Đôi mắt anh giảo hoạt lóe lóe, đột nhiên hỏi: “Truyện tranh của em phát triển sao rồi?”
“Hả? Cái gì phát triển?”
“Nam nữ chính phát triển đến bước kia rồi hả?”
“Hả…” Lăng Vi mở máy tính cho anh xem: “Nam sinh đang theo đuổi nữa sinh, nữ sinh vẫn chưa đồng ý.”
“Chậm như vậy? “ Diệp Đình bất mãn: “Hiện tại đã là thời đại nào rồi hả? Tất cả đều phát triển tốc độ cao, hiện tại là trí năng hóa, hiện tại hóa, thời đại tự động hóa, nam nữ chính của em thế mà còn xoắn xuýt theo đuổi mãi, căn bản không phù hợp với thời đại phát triển.”
“…” Lăng Vi mở to hai mắt, trời ạ, cô chỉ là tác giả truyện tranh, sao lại biến thành trí năng hóa, hiện tại đáo, tự động hóa tốc độ cao rồi hả?
Diệp Đình cực kì căm thù tới tận xương tủy cái biểu hiện của cô, lập tức bày ra vẻ mặt hèn mọn: “Phải nhanh chóng thay đổi phương thúc ở chung của bọn họ đi.”
“Thay đổi thế nào?”
“Thay đổi thế nào còn cần anh phải dạy sao?” đột nhiên Diệp Đình cười tà kí: “Được, hôm nay tâm trạng của bổn thiếu gia rất tốt, anh tới dạy em phải thay đổi thế nào.”
Diệp Đình nhíu mày, khoác áo lên người. Anh mở cửa xe, vệ sĩ ở trong bóng tối xông lên muốn chế ngự Hứa Tử Huân, Diệp Đình như con sư tử đực nhấc chân đáp Hứa Tử Huân bay hơn 2m.
“Báo cảnh sát, dám đập hỏng xe của tôi để cho cậu ta táng gia bại sản luôn đi.”
……
“Ầm…” Diệp Đình lên xe, đóng cửa cái sầm, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Lăng Vi mặc áo sơ mi vào, phòng bị nhìn anh.
Diệp Đình thật muốn giết người, tuy giải quyết tên quỷ chán ghét bên ngoài rồi nhưng lúc này chẳng còn cảm giác gì nữa, uổng công tạo ra không khí tốt như vậy.
...
Buổi tối 10h hơn, Hứa Tử Huân bị ba mình kéo từ cục cảnh sát tới giải thích với Diệp Đình và Lăng Vi.
Hứa Tử Huân ngạnh ở cổ, bị ông già nhà mình không ngừng đánh một trận.
Diệp Đình thờ ơ nhìn anh ta, lại nắm tay Lăng Vi nghênh ngang rời đi.
Nhục nhã bạn trai trước bà xã nhà mình, chuyện thấp kém như vậy anh khinh làm.
...
Sau buổi lễ tốt nghiệp.
Lăng Vi sửa sang hành lý chuẩn bị đến tổng bộ Laroe ghi danh.
Cuộc sống trở về bình thường, Lăng Vi cố gắng tiến tới cuộc sống mới.
“Diệp Đình, ngày mai em muốn tới tổng bộ Laroe, có thể phải lỡ hẹn một thời gian.” Cô và anh kí hợp đồng… chưa nói tới chuyện từng giây từng phút ở bên cạnh nhau.
Diệp Đình đang phê duyệt văn kiện ngẩng đầu nhìn cô ừ một tiếng.
Sau đó thông báo cho trợ lý Jayson: “Chuẩn bị máy bay tới quần đảo Aili.”
“Sao cơ… không cần anh tiễn, em tự đặt vé máy bay.”
Diệp Đình nhướn mắt sau đó bước lại gần cô: “Anh có nói đưa em đi sao? Anh đi công tác.”
“…”
Lăng Vi quẫn bách xoay người rời khỏi thư phòng của anh.
Kết quả hai ngày sau Lăng Vi bị kéo lên máy bay tư nhân của Diệp Đình.
Sau tiếng nổ vang, máy bay tư nhân dần bay lên trời…
Vẻ mặt Diệp Đình bình tĩnh ngồi trên hàng ghế xa hoa làm việc.
Lăng Vi như lọt trong sương mù… vẫn chưa hiểu ra chuyện gì….
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ném công ty… thật sự không sao chứ?”
Diệp Đình không thèm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình máy tính tiếp tục phê văn kiện. Một lúc lâu sau anh mới nói một câu: “Chỗ nào có internet chỗ đó có thể làm việc.”
Anh ngước mắt nhìn cô, thấy cô câu nệ ngồi đó liền đưa cho cô hòm thuốc.
Lăng Vi thấy anh cầm hòm thuốc qua liền chú ý tới vết bỏng trên tay anh.
Đã một tuần rồi mà vết bỏng trên tay anh vẫn chưa khỏi, da thịt vẫn chưa lành.
Có thể thấy nếu thức ăn đó mà dán trên mặt mình thì thế nào đây?
Hủy dung còn nhẹ đấy.
...
Nhìn cánh tay của anh, trong lòng Lăng Vi áy náy, càng… có thêm sự đau lòng.
Tiếp xúc với Diệp Đình nhiều ngày từ từ cảm nhận con ngườ ianh… thật sự quá tốt, hơn nữa còn có mị lực… dần dần có chút thích anh… mặc dù thích chọc giận cô nhưng mỗi hành động của anh luôn cực kì chiếu cố cô.
Lăng Vi không phải ngốc, tâm tư còn mẫn cảm như thế làm sao có thể không cảm nhận được… nếu thích anh phải tìm cơ hội nói với anh, cho anh biết tâm ý của cô. Cô cũng không muốn như các cô gái khác có sai sót trong tình yêu.
Cô nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Có đau nữa không?”
Âm thanh mềm mại ngay cả cô cũng sửng sốt.
“???” Diệp Đình hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Cô nhíu mà, ngón tay lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương vẫn còn sưng đỏ của anh.
Cô nắm lấy tay anh, bàn tay anh rất nóng, cảm giác nóng truyền tới đầu ngón tay của cô truyền vào lòng cô khiến cho lòng cô thêm ấm áp.
“Cảm ơn anh…” Cô nhẹ nhàng nói.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, bên trong đôi mắt lóe sáng kỳ dị: “Em cảm ơn anh chuyện kia sao?”
Lăng Vi ngước mặt nhìn anh, còn có thể là chuyện khác nữa sao?
“Cảm ơn anh đã đẩy em ra, nếu không hiện tại em… chắc bị bỏng nặng lắm rồi.”
Anh hừ một tiếng: “Em chẳng biết bắt trọng điểm.”
“...” Lăng Vi nhíu mày: “Cái gì mà không bắt được trọng điểm?”
Anh thu lại ngón tay: “Em là vợ anh, bảo vệ em là trách nhiệm của anh, em cảm ơn chỉ có dư thừa.”
“…” Lăng Vi gật đầu: “Ồ … vậy xem như em uổng công cảm ơn rồi.”
“Hừ…” anh nhìn cô: “Em muốn cảm ơn thì có thể cảm ơn anh thu mua tập đoàn Cầu Mộc, làm cho bọn họ biết chữ ‘dạy dỗ’ được viết như thế nào. Nếu không em cho là sau này cuộc sống của em còn thanh tĩnh được sao?”
“…” Lăng Vi bĩu môi, chuyện này đúng là cô không nghĩ tới.
“Hừ!” đột nhiên anh hắng giọng một tiếng: “Nhanh dùng hành động bày tỏ cảm ơn một phen đi.”
Thấy cô trố mắt, anh mấp máy môi: “Nếu có người muốn hôn anh, anh sẽ không để ý đâu.”
“...” Lăng Vi trợn mắt, lại bắt đầu rồi…
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của anh, Lăng Vi rất muốn nặn anh thành viên tròn rồi bắn như bắn bi.
“Nhanh lên đi! Thời gian của anh rất quý báu.”
Ngón tay anh lại gõ lên bàn phím, thúc giục như bùa đòi mạng vậy.
Đột nhiên Lăng Vi cười xấu xa, đưa tay kéo cổ áo anh, hôn lên.
Anh liếm liếm môi, quá nhanh chẳng có hương vị gì… giống như trư bát giới ăn nhân sâm… quá nhanh.
Chỉ cảm thấy mỗi cái miệng của cô mềm mại mát mẻ.
Đôi mắt anh giảo hoạt lóe lóe, đột nhiên hỏi: “Truyện tranh của em phát triển sao rồi?”
“Hả? Cái gì phát triển?”
“Nam nữ chính phát triển đến bước kia rồi hả?”
“Hả…” Lăng Vi mở máy tính cho anh xem: “Nam sinh đang theo đuổi nữa sinh, nữ sinh vẫn chưa đồng ý.”
“Chậm như vậy? “ Diệp Đình bất mãn: “Hiện tại đã là thời đại nào rồi hả? Tất cả đều phát triển tốc độ cao, hiện tại là trí năng hóa, hiện tại hóa, thời đại tự động hóa, nam nữ chính của em thế mà còn xoắn xuýt theo đuổi mãi, căn bản không phù hợp với thời đại phát triển.”
“…” Lăng Vi mở to hai mắt, trời ạ, cô chỉ là tác giả truyện tranh, sao lại biến thành trí năng hóa, hiện tại đáo, tự động hóa tốc độ cao rồi hả?
Diệp Đình cực kì căm thù tới tận xương tủy cái biểu hiện của cô, lập tức bày ra vẻ mặt hèn mọn: “Phải nhanh chóng thay đổi phương thúc ở chung của bọn họ đi.”
“Thay đổi thế nào?”
“Thay đổi thế nào còn cần anh phải dạy sao?” đột nhiên Diệp Đình cười tà kí: “Được, hôm nay tâm trạng của bổn thiếu gia rất tốt, anh tới dạy em phải thay đổi thế nào.”
Bình luận facebook