Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1779
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Bạch cầm ngón tay cô, anh và cô mười ngón tay đan vào nhau.
Ngón giữa tay trái anh đeo một chiếc nhẫn, là một đôi với cái trên tay cô.
Chiếc nhẫn của anh không có kim cương, nhưng có khắc trái tim phía trên.
Lạc Y cười ngọt ngào, cô hôn lên đầu ngón tay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cả người giống như có dòng điện chạy loạn. Một nữ thần cao ngạo lạnh lùng ở trước mặt anh lại hoàn toàn tựa như một cô gái mới biết yêu, sao anh có thể không kích động!
Tiểu Bạch nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của cô, không kiềm được đến gần cô, khẽ hôn lên môi cô: “Được, vậy chúng ta là một đôi.”
“Ừ.” Lạc Y kiên định gật đầu, trong lòng lặng lẽ nói: “Đến chết không thay đổi, mãi là một đôi.”
Cô kéo anh từ trong tiệm châu báu ra ngoài, bọn họ cùng lái xe về thành phố Dung, đi gặp ba mẹ Lạc Y.
Tiêu Bạch chạy xe mấy giờ mới đến thành phố Dung, vì bên ngoài tuyết rơi nhiều, đường rất trơn, nên anh lại thật chậm.
Lúc về đến nhà đã mất hơn bốn giờ.
Nhà Lạc Y ở đại viện chánh pháp*, ba cô là một quan tòa, mẹ là Trưởng ban hành chính.
(*) Khu dân cư dành cho giới chính trị và pháp luật.
Lạc Y dẫn anh lên lầu ba. Hai người xách một đống đồ, Tiểu Bạch ôm bó hoa bách hợp đứng ở cửa.
Lạc Y gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Cửa vừa mở ra, Lạc Y đột nhiên thấy mẹ cô xụ mặt, nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn cô.
“Sao thế?” Lạc Y ngớ ra không nhúc nhích: “Tại sao mẹ tức giận như vậy?”
“Con còn có mặt mũi về cái nhà này?” Mẹ Lạc Y giơ tay tát mặt Lạc Y: “Chát ——”
Mặt Lạc Y bị tát nghiêng qua một bên.
Má trái cực đau! Lạc Y nhắm mắt, khóe miệng muốn nứt ra như dao cắt. Túi đồ trong tay cô rơi xuống đất.
Tiểu Bạch đứng sau cô, lúc này còn chưa đi vào. Anh chợt nghe tiếng chát vang dội, sắc mặt liền biến đổi, anh đẩy cửa ló đầu vào trong.
Còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, nghe thấy có người trách mắng: “Dì Lương của con tố cáo mẹ, nói con ở chung với đàn ông, có chuyện này hay không? Tin con ở tiểu khu kia đã lan truyền khắp nơi! Còn chưa kết hôn đã ngủ chung với đàn ông! Mẹ dạy con thế nào?”
Kỷ Mẫn giận đến cắn răng nghiến lợi, Lạc Y vểnh môi không lên tiếng.
Kỷ Mẫn chất vấn cô: “Cô và cậu ta mới quen biết mấy ngày? Con nói đi!”
Lạc Y không nói nên lời, Kỷ Mẫn giơ tay muốn tát cô, Tiểu Bạch bỗng vươn tay kéo Lạc Y ra sau, anh cản thay Lạc Y, cái tát này của Kỷ Mẫn trúng cánh tay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch che chở Lạc Y, nghiêm nghị đứng đấy, anh nói với mẹ Lạc Y: “Bất kể vì nguyên nhân gì, nếu dì thật sự muốn đánh cô ấy, xin đánh cháu.”
Kỷ Mẫn nhìn lướt qua anh, dáng dấp tên nhóc này giống như một hoa hoa công tử! Còn ôm một bó hoa? Khẳng định không phải người tốt! Kỷ Mẫn đưa tay ném hoa xuống đất, nổi giận: “Cậu cũng không phải do tôi sinh, tôi có lý do dì đánh cậu?”
Tiểu Bạch nhìn bách hợp rải đầy đất, không khỏi nhíu chặt mày.
“Tiểu Mẫn! Em đánh đứa nhỏ làm gì?” Nghe giọng Kỷ Nhu cả kinh chạy ra.
Ba Lạc Y cũng vội từ trong phòng khách chạy ra.
Kỷ Nhu là chị Kỷ Mẫn, cũng là dì cả của Lạc Y.
Kỷ Nhu cau mày, quát khẽ: “Lạc Y cũng bao lớn rồi! Hơn 20 tuổi, em nói đánh là đánh?”
Kỷ Mẫn cắn răng, tức giận nói: “Em đánh nó là nhẹ! Không thì sao, làm bậy với đàn ông! Em đánh lầm sao?”
Tiểu Bạch cầm ngón tay cô, anh và cô mười ngón tay đan vào nhau.
Ngón giữa tay trái anh đeo một chiếc nhẫn, là một đôi với cái trên tay cô.
Chiếc nhẫn của anh không có kim cương, nhưng có khắc trái tim phía trên.
Lạc Y cười ngọt ngào, cô hôn lên đầu ngón tay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cả người giống như có dòng điện chạy loạn. Một nữ thần cao ngạo lạnh lùng ở trước mặt anh lại hoàn toàn tựa như một cô gái mới biết yêu, sao anh có thể không kích động!
Tiểu Bạch nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của cô, không kiềm được đến gần cô, khẽ hôn lên môi cô: “Được, vậy chúng ta là một đôi.”
“Ừ.” Lạc Y kiên định gật đầu, trong lòng lặng lẽ nói: “Đến chết không thay đổi, mãi là một đôi.”
Cô kéo anh từ trong tiệm châu báu ra ngoài, bọn họ cùng lái xe về thành phố Dung, đi gặp ba mẹ Lạc Y.
Tiêu Bạch chạy xe mấy giờ mới đến thành phố Dung, vì bên ngoài tuyết rơi nhiều, đường rất trơn, nên anh lại thật chậm.
Lúc về đến nhà đã mất hơn bốn giờ.
Nhà Lạc Y ở đại viện chánh pháp*, ba cô là một quan tòa, mẹ là Trưởng ban hành chính.
(*) Khu dân cư dành cho giới chính trị và pháp luật.
Lạc Y dẫn anh lên lầu ba. Hai người xách một đống đồ, Tiểu Bạch ôm bó hoa bách hợp đứng ở cửa.
Lạc Y gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Cửa vừa mở ra, Lạc Y đột nhiên thấy mẹ cô xụ mặt, nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn cô.
“Sao thế?” Lạc Y ngớ ra không nhúc nhích: “Tại sao mẹ tức giận như vậy?”
“Con còn có mặt mũi về cái nhà này?” Mẹ Lạc Y giơ tay tát mặt Lạc Y: “Chát ——”
Mặt Lạc Y bị tát nghiêng qua một bên.
Má trái cực đau! Lạc Y nhắm mắt, khóe miệng muốn nứt ra như dao cắt. Túi đồ trong tay cô rơi xuống đất.
Tiểu Bạch đứng sau cô, lúc này còn chưa đi vào. Anh chợt nghe tiếng chát vang dội, sắc mặt liền biến đổi, anh đẩy cửa ló đầu vào trong.
Còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, nghe thấy có người trách mắng: “Dì Lương của con tố cáo mẹ, nói con ở chung với đàn ông, có chuyện này hay không? Tin con ở tiểu khu kia đã lan truyền khắp nơi! Còn chưa kết hôn đã ngủ chung với đàn ông! Mẹ dạy con thế nào?”
Kỷ Mẫn giận đến cắn răng nghiến lợi, Lạc Y vểnh môi không lên tiếng.
Kỷ Mẫn chất vấn cô: “Cô và cậu ta mới quen biết mấy ngày? Con nói đi!”
Lạc Y không nói nên lời, Kỷ Mẫn giơ tay muốn tát cô, Tiểu Bạch bỗng vươn tay kéo Lạc Y ra sau, anh cản thay Lạc Y, cái tát này của Kỷ Mẫn trúng cánh tay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch che chở Lạc Y, nghiêm nghị đứng đấy, anh nói với mẹ Lạc Y: “Bất kể vì nguyên nhân gì, nếu dì thật sự muốn đánh cô ấy, xin đánh cháu.”
Kỷ Mẫn nhìn lướt qua anh, dáng dấp tên nhóc này giống như một hoa hoa công tử! Còn ôm một bó hoa? Khẳng định không phải người tốt! Kỷ Mẫn đưa tay ném hoa xuống đất, nổi giận: “Cậu cũng không phải do tôi sinh, tôi có lý do dì đánh cậu?”
Tiểu Bạch nhìn bách hợp rải đầy đất, không khỏi nhíu chặt mày.
“Tiểu Mẫn! Em đánh đứa nhỏ làm gì?” Nghe giọng Kỷ Nhu cả kinh chạy ra.
Ba Lạc Y cũng vội từ trong phòng khách chạy ra.
Kỷ Nhu là chị Kỷ Mẫn, cũng là dì cả của Lạc Y.
Kỷ Nhu cau mày, quát khẽ: “Lạc Y cũng bao lớn rồi! Hơn 20 tuổi, em nói đánh là đánh?”
Kỷ Mẫn cắn răng, tức giận nói: “Em đánh nó là nhẹ! Không thì sao, làm bậy với đàn ông! Em đánh lầm sao?”
Bình luận facebook