Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1861
Cha của cô lại cười sáng lạn.
Ông đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái: “Cha không sao, cha còn có thể làm việc mà!”
Ông chỉ vào dụng cụ hàn điện trong sân, cười phóng khoáng: “Cơ thể cha vẫn cứng cáp lắm. Con đói bụng không? Mau ăn cơm đi, lát nữa đi làm bài tập.”
Mạc Khinh Hàn đau khổ đến tột cùng, nước mắt nặng nề rơi xuống khiến cô không ngẩng đầu lên được.
Rốt cuộc Diệp Thần hiểu rõ, vì sao cô không sợ chết bò lên tầng 25, cầu xin anh...
Lúc này, Mạc Khinh Hàn nói tiếp: “Đi bệnh viện trước đã, ăn cơm không vội.”
Bệnh này của cha cô, một khi ngừng lọc máu, cùng lắm chỉ có thể sống 20 ngày!
Tiền! Cha rất cần tiền! Cô muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cha!
Cô muốn rất nhiều rất nhiều tiền!
Thế nhưng... đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy, làm lọc máu cũng cần tiền, thay thận cũng cần tiền, phải làm sao đây?
Diệp Thần cùng bọn họ đi vào bệnh viện, Mạc Khinh Hàn đi giao tiền, cha của cô vào phòng giải phẫu.
“Cậu không về nhà à?” Mạc Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”
Diệp Thần đang mải nghĩ, anh không chú ý cô đang nói gì. Điện thoại di động trong tay anh lướt đến tên một công ty quảng cáo.
Công ty này anh đã kéo vào sổ đen... bởi vì lúc trước anh vô duyên vô cớ làm trái hợp đồng, khiến đối phương không tìm thấy người thích hợp quay quảng cáo.
Diệp Thần đưa danh thiếp của công ty quảng cáo cho trợ lý, để anh ta liên hệ với công ty quảng cáo, nói anh nguyện ý quay quảng cáo cho bọn họ, anh có thể không cần thù lao, vẫn bồi thường phí vi phạm hợp đồng, điều kiện của anh là: muốn dẫn một người mới.
Mạc Khinh Hàn thấy anh không căn bản không nghe cô nói gì, trong lòng hơi khó chịu ngồi xuống ghế bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, trợ lý gọi điện thoại tới: “Công ty quảng cáo rất vui lòng, lúc nào cũng có thể quay quảng cáo.”
Diệp Thần hỏi anh ta: “Thù lao người mới là bao nhiêu?”
Trợ lý nói: “Mặc dù là người mới, nhưng công ty quảng cáo vẫn đầy thành ý hợp tác với cậu, giá tiền cho người mới là 200 vạn.”
“Vậy được rồi.” Diệp Thần nói: “Ngày kia là cuối tuần, vậy buổi sáng bắt đấu quay đi.”
Diệp Thần làm xong chuyện, lại cưỡi xe đạp đến trường, giờ anh càng ngày càng hưởng thụ trạng thái này.
Lúc đi vào phòng học, trông thấy Mạc Khinh Hàn lại tiếp tục viết, viết, viết.
Diệp Thần cảm thấy kỳ quái, ngày nào cô gái này cũng viết cái gì vậy?
Anh đi từ cửa khác của phòng học đứng sau lưng cô, nhìn thấy trên bàn của cô có một phong thư, trên phong thư viết tên một tạp chí.
Cô dùng cánh tay vòng qua giấy viết, chữ trong giấy viết hơi lộ ra.
Diệp Thần cẩn thận nhìn, cô đang viết “Lời dạo đầu” cho một tạp chí tên là “Hoa chi vũ quý”.
Cô đặt tên cho lời nói đầu này là “Cô độc”.
Chủ yếu là nói, rất nhiều người đều nói mình cô độc, nhưng không ai nghĩ tới, trong cuộc sống của chúng ta bình quên cứ trong vòng trăm mét thì sẽ có người tồn tại, không có khả năng có được cô độc chân chính.
Dĩ nhiên, ngoại trừ cô độc về thể xác, còn có cô độc về tinh thần.
Nhưng, vẫn không ai nghĩ tới, khi bạn cảm giác tinh thần cô độc, bạn vẫn có suy nghĩ làm bạn với mình, không phải cô độc thật sự.
Đã không có cô độc chân chính, vậy chúng ta không thể hối hận, không thể treo cô độc bên miệng, chúng ta phải hòa nhập vào cuộc sống, đối mặt với bóng tối, lạc quan, tích cực.
Diệp Thần nhìn thoáng qua cô, đoạn văn ngắn này mặc dù giọng văn hơi u ám, nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra dũng khí tiến lên tích cực.
Diệp Thần nhìn cô chăm chú một hồi, mãi đến khi tiếng chuông lớp vang lên. Anh giả vờ không nhìn thấy gì, anh đụng đụng ghế cô, ra hiệu anh muốn đi vào.
Mạc Khinh Hàn quay đầu, nhìn thấy bạn cùng bàn đang đứng bên cạnh, sắc mặt cô đỏ lên úp giấy lại, rồi mới đứng lên nhường anh.
Buổi tự học ban sáng, các bạn khác đều ôn bài tập, chỉ có Mạc Khinh Hàn lại sửa chữa lại lời nói đầu.
Cô sửa thật lâu, cân nhắc câu chữ, mãi đến khi giờ tự học kết thúc cô mới sửa xong bản thảo, nhưng, cô lại không thay chữ nào.
Cô vô cùng coi trọng đoạn văn này, cũng trút xuống rất nhiều tâm huyết. Nếu như đoạn văn này được đăng, cô sẽ được 1000 đồng thù lao.
Độc giả của “Hoa chi vũ quý” cực kỳ nhiều, bạn học tuổi các cô rất thích xem tạp chí này.
Cô rất hi vọng, trên thế giới này có cô gái gặp phải hoàn cảnh giống như cô, có thể đọc được đoạn văn này, có thể như cô, thoát khỏi gông xiềng tâm hồn.
Dũng cảm đối mặt với cuộc sống này.
Viết xong bản thảo, cô nhét giấy vào phong thư, lại bắt đầu viết văn xuôi.
Diệp Thần chống cằm nhìn cô viết. Cô có thói quen khi viết chữ là hay cắn môi dưới, đôi môi đỏ hiện lên dấu răng, nhưng cô không phát hiện ra, vẫn chăm chú viết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô cùng xinh xắn, làn da trắng nõn, mịn màng. Nhưng khuôn mặt hơi gầy, khiến cô có vẻ hơi yếu đuối.
Cô có đôi mắt lấp lánh như nho đen, cái mũi nhỏ thường xuyền vì nghĩ tình tiết mà cau lại, mỗi khi đến lúc này, cô sẽ càng cắn môi cô mạnh hơn.
Ánh mắt Diệp Thần chuyển từ khuôn mặt cô sang giấy viết của cô, anh nhìn thấy mấy dòng mở đầu của cô: “Màn đêm sâu thẳm, khiến ánh đèn bàn trở nên le lói.”
“Nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng. Sầu tư vạn sợi.”
“...”
“Sự tịch mịch có ở khắp nơi, con người chính là như vậy, có tự do vô hạn, lại cô đơn khiến người khác giận sôi. Đau khổ thất vọng thấu xương.”
“Bàn tay chạm đến chén gốm màu đen, khay khẽ run, như sắp trào ra. Muốn nói lại thôi. Trước kia tôi dùng nó xông cà phê, mùi thơ, còn sót lại...”
“...”
Đây là gì vậy? Diệp Thần chua xót đến giật cả mình, giờ con gái thật khó lường a...
Sắp vào tiết học, Diệp Thần hỏi cô: “Cậu viết những thứ này là muốn gửi bản thảo?”
Mạc Khinh Hàn nhưu bị bắt được đang làm việc xấu, vội vàng nhét giấy vào ngăn bàn. Cô kiêu ngạo nhướng mày nhìn về phía ‘bạn cùng bàn không hiểu chuyện’.
Diệp Thần thấy cô như vậy, cảm thấy rất đáng yêu, anh cười khen cô: “Viết không tệ.”
Mạc Khinh Hàn bị anh nói sắc mặt đỏ lên.
Hôm qua anh cũng thấy được tình hình nhà cô, cô thật sự không muốn đến chỗ như quán bar, nhưng tiền thù lao phải cách một tháng mới được cầm...
Tiền lọc máu ba ngày sau của cha cô không biết phải lấy đâu ra...
Bây giờ, cô vô cùng hiểu câu nói: “Anh hùng hảo hán một phân tiền khó chết.” Mặc dù cô không phải anh hùng hảo hán, nhưng không có tiền rất khó xử, khó chịu như dao cắt vậy.
Diệp Thần nhìn cô, nói: “Mình có thể giúp cậu gửi. Trên đường mình về nhà vừa khéo đi ngang qua bưu điện, tiện gửi luôn cho cậu.”
Mạc Khinh Hàn không phản đối, trịnh trọng nói cảm ơn. Máy tính nhà cô đã bán, giờ ngay cả tiền mua tem cũng không có, giờ có người nguyện ý giúp cô, cô cảm thấy bạn ngồi cùng bàn của cô... đẹp trai chưa từng có.
Ông đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái: “Cha không sao, cha còn có thể làm việc mà!”
Ông chỉ vào dụng cụ hàn điện trong sân, cười phóng khoáng: “Cơ thể cha vẫn cứng cáp lắm. Con đói bụng không? Mau ăn cơm đi, lát nữa đi làm bài tập.”
Mạc Khinh Hàn đau khổ đến tột cùng, nước mắt nặng nề rơi xuống khiến cô không ngẩng đầu lên được.
Rốt cuộc Diệp Thần hiểu rõ, vì sao cô không sợ chết bò lên tầng 25, cầu xin anh...
Lúc này, Mạc Khinh Hàn nói tiếp: “Đi bệnh viện trước đã, ăn cơm không vội.”
Bệnh này của cha cô, một khi ngừng lọc máu, cùng lắm chỉ có thể sống 20 ngày!
Tiền! Cha rất cần tiền! Cô muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cha!
Cô muốn rất nhiều rất nhiều tiền!
Thế nhưng... đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy, làm lọc máu cũng cần tiền, thay thận cũng cần tiền, phải làm sao đây?
Diệp Thần cùng bọn họ đi vào bệnh viện, Mạc Khinh Hàn đi giao tiền, cha của cô vào phòng giải phẫu.
“Cậu không về nhà à?” Mạc Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”
Diệp Thần đang mải nghĩ, anh không chú ý cô đang nói gì. Điện thoại di động trong tay anh lướt đến tên một công ty quảng cáo.
Công ty này anh đã kéo vào sổ đen... bởi vì lúc trước anh vô duyên vô cớ làm trái hợp đồng, khiến đối phương không tìm thấy người thích hợp quay quảng cáo.
Diệp Thần đưa danh thiếp của công ty quảng cáo cho trợ lý, để anh ta liên hệ với công ty quảng cáo, nói anh nguyện ý quay quảng cáo cho bọn họ, anh có thể không cần thù lao, vẫn bồi thường phí vi phạm hợp đồng, điều kiện của anh là: muốn dẫn một người mới.
Mạc Khinh Hàn thấy anh không căn bản không nghe cô nói gì, trong lòng hơi khó chịu ngồi xuống ghế bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, trợ lý gọi điện thoại tới: “Công ty quảng cáo rất vui lòng, lúc nào cũng có thể quay quảng cáo.”
Diệp Thần hỏi anh ta: “Thù lao người mới là bao nhiêu?”
Trợ lý nói: “Mặc dù là người mới, nhưng công ty quảng cáo vẫn đầy thành ý hợp tác với cậu, giá tiền cho người mới là 200 vạn.”
“Vậy được rồi.” Diệp Thần nói: “Ngày kia là cuối tuần, vậy buổi sáng bắt đấu quay đi.”
Diệp Thần làm xong chuyện, lại cưỡi xe đạp đến trường, giờ anh càng ngày càng hưởng thụ trạng thái này.
Lúc đi vào phòng học, trông thấy Mạc Khinh Hàn lại tiếp tục viết, viết, viết.
Diệp Thần cảm thấy kỳ quái, ngày nào cô gái này cũng viết cái gì vậy?
Anh đi từ cửa khác của phòng học đứng sau lưng cô, nhìn thấy trên bàn của cô có một phong thư, trên phong thư viết tên một tạp chí.
Cô dùng cánh tay vòng qua giấy viết, chữ trong giấy viết hơi lộ ra.
Diệp Thần cẩn thận nhìn, cô đang viết “Lời dạo đầu” cho một tạp chí tên là “Hoa chi vũ quý”.
Cô đặt tên cho lời nói đầu này là “Cô độc”.
Chủ yếu là nói, rất nhiều người đều nói mình cô độc, nhưng không ai nghĩ tới, trong cuộc sống của chúng ta bình quên cứ trong vòng trăm mét thì sẽ có người tồn tại, không có khả năng có được cô độc chân chính.
Dĩ nhiên, ngoại trừ cô độc về thể xác, còn có cô độc về tinh thần.
Nhưng, vẫn không ai nghĩ tới, khi bạn cảm giác tinh thần cô độc, bạn vẫn có suy nghĩ làm bạn với mình, không phải cô độc thật sự.
Đã không có cô độc chân chính, vậy chúng ta không thể hối hận, không thể treo cô độc bên miệng, chúng ta phải hòa nhập vào cuộc sống, đối mặt với bóng tối, lạc quan, tích cực.
Diệp Thần nhìn thoáng qua cô, đoạn văn ngắn này mặc dù giọng văn hơi u ám, nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra dũng khí tiến lên tích cực.
Diệp Thần nhìn cô chăm chú một hồi, mãi đến khi tiếng chuông lớp vang lên. Anh giả vờ không nhìn thấy gì, anh đụng đụng ghế cô, ra hiệu anh muốn đi vào.
Mạc Khinh Hàn quay đầu, nhìn thấy bạn cùng bàn đang đứng bên cạnh, sắc mặt cô đỏ lên úp giấy lại, rồi mới đứng lên nhường anh.
Buổi tự học ban sáng, các bạn khác đều ôn bài tập, chỉ có Mạc Khinh Hàn lại sửa chữa lại lời nói đầu.
Cô sửa thật lâu, cân nhắc câu chữ, mãi đến khi giờ tự học kết thúc cô mới sửa xong bản thảo, nhưng, cô lại không thay chữ nào.
Cô vô cùng coi trọng đoạn văn này, cũng trút xuống rất nhiều tâm huyết. Nếu như đoạn văn này được đăng, cô sẽ được 1000 đồng thù lao.
Độc giả của “Hoa chi vũ quý” cực kỳ nhiều, bạn học tuổi các cô rất thích xem tạp chí này.
Cô rất hi vọng, trên thế giới này có cô gái gặp phải hoàn cảnh giống như cô, có thể đọc được đoạn văn này, có thể như cô, thoát khỏi gông xiềng tâm hồn.
Dũng cảm đối mặt với cuộc sống này.
Viết xong bản thảo, cô nhét giấy vào phong thư, lại bắt đầu viết văn xuôi.
Diệp Thần chống cằm nhìn cô viết. Cô có thói quen khi viết chữ là hay cắn môi dưới, đôi môi đỏ hiện lên dấu răng, nhưng cô không phát hiện ra, vẫn chăm chú viết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô cùng xinh xắn, làn da trắng nõn, mịn màng. Nhưng khuôn mặt hơi gầy, khiến cô có vẻ hơi yếu đuối.
Cô có đôi mắt lấp lánh như nho đen, cái mũi nhỏ thường xuyền vì nghĩ tình tiết mà cau lại, mỗi khi đến lúc này, cô sẽ càng cắn môi cô mạnh hơn.
Ánh mắt Diệp Thần chuyển từ khuôn mặt cô sang giấy viết của cô, anh nhìn thấy mấy dòng mở đầu của cô: “Màn đêm sâu thẳm, khiến ánh đèn bàn trở nên le lói.”
“Nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng. Sầu tư vạn sợi.”
“...”
“Sự tịch mịch có ở khắp nơi, con người chính là như vậy, có tự do vô hạn, lại cô đơn khiến người khác giận sôi. Đau khổ thất vọng thấu xương.”
“Bàn tay chạm đến chén gốm màu đen, khay khẽ run, như sắp trào ra. Muốn nói lại thôi. Trước kia tôi dùng nó xông cà phê, mùi thơ, còn sót lại...”
“...”
Đây là gì vậy? Diệp Thần chua xót đến giật cả mình, giờ con gái thật khó lường a...
Sắp vào tiết học, Diệp Thần hỏi cô: “Cậu viết những thứ này là muốn gửi bản thảo?”
Mạc Khinh Hàn nhưu bị bắt được đang làm việc xấu, vội vàng nhét giấy vào ngăn bàn. Cô kiêu ngạo nhướng mày nhìn về phía ‘bạn cùng bàn không hiểu chuyện’.
Diệp Thần thấy cô như vậy, cảm thấy rất đáng yêu, anh cười khen cô: “Viết không tệ.”
Mạc Khinh Hàn bị anh nói sắc mặt đỏ lên.
Hôm qua anh cũng thấy được tình hình nhà cô, cô thật sự không muốn đến chỗ như quán bar, nhưng tiền thù lao phải cách một tháng mới được cầm...
Tiền lọc máu ba ngày sau của cha cô không biết phải lấy đâu ra...
Bây giờ, cô vô cùng hiểu câu nói: “Anh hùng hảo hán một phân tiền khó chết.” Mặc dù cô không phải anh hùng hảo hán, nhưng không có tiền rất khó xử, khó chịu như dao cắt vậy.
Diệp Thần nhìn cô, nói: “Mình có thể giúp cậu gửi. Trên đường mình về nhà vừa khéo đi ngang qua bưu điện, tiện gửi luôn cho cậu.”
Mạc Khinh Hàn không phản đối, trịnh trọng nói cảm ơn. Máy tính nhà cô đã bán, giờ ngay cả tiền mua tem cũng không có, giờ có người nguyện ý giúp cô, cô cảm thấy bạn ngồi cùng bàn của cô... đẹp trai chưa từng có.
Bình luận facebook