Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình cũng không nói gì thêm. Anh nằm bên cạnh cô. Bàn tay ấm áp vuốt lưng cô, cầm tay cô, phủ lên bụng cô.
Lăng Vi nhắm mắt, ngửi được mùi mồ hôi trên người anh, vừa rồi anh chạy rất gấp, nhất định bị dọa sợ…
Cô nhịn đau, cắn chặt răng.
Nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng chua xót. Mắt ê ẩm phát đau.
Cô ủy khuất, một bụng khuất nhục!
Cả người như bỏng, đau buốt chua chua cay cay. Như lên cơn sốt, không có sức lực, da như kim đâm.
Anh ôm cô, nhận ra cô bất an và co rúm lại.
Anh nhỏm dậy, từ trên nhìn xuống cô, cảm nhận được cô run sợ. Dưới ánh trăng mông lung, thấy một giọt nước mắng từ từ trượt xuống trên gò má cô.
“Sao lại khóc?”
Tay anh vuốt ve khóe mắt cô, lau mồ hôi trên trán cô, anh kề sát cô, nhẹ giọng nói: “Anh sai rồi…”
Lăng Vi giương mắt nhìn anh, chỉ thấy tròng mắt đen của anh nhìn cô chăm chú, mặt đầy chân thành.
Diệp Đình nắm bàn tay lạnh như băng của cô, vô cùng hối hận! Lòng đau như sắp nứt ra. Trước đó Lôi Tuấn đến tìm anh, nói Lăng Vi vì chuẩn bị lần biểu diễn vẽ cát này mà dùng hết tiền để dành của cô!
Vì gia tộc Luis không phối hợp, Lăng Vi tự bỏ tiền mua bộ dụng cụ này, còn cố ý năn nỉ hai anh em bọn họ mang bộ dụng cụ này từ trong nước tới đây.
Lúc cô tập luyện, còn cố ý chạy đi hỏi Lôi Tuấn, muốn bố trí kết cục thế nào. Khi ấy Lôi Tuấn không biết bọn họ có quan hệ này, đương nhiên nói: “Dĩ nhiên là bi kịch mới có thể làm người khác nhớ.”
Kết quả… Lôi Tuấn không nghĩ tới một câu nói của mình khiến hai người bọn họ cãi nhau đến rạn nứt!
Ruột gan Lôi Tuấn đều hối hận, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Đình, trên đường tìm Lăng Vi, anh ta hối hận vạn phần thẳng thắn với Diệp Đình: “Hôm trước cô ấy đột nhiên nói muốn đổi bài hát… Em nói, bài hát này rất dễ nghe, cô cũng luyện nhiều ngày, đổi sợ không kịp…”
Sắc mặt Diệp Đình tái xanh! Khó coi như nuốt cái cân!
Anh bóp cổ Lôi Tuấn! Hận không thể một quyền đánh chết anh ta!
“Anh, em sai rồi, em không biết hai người còn có hợp đồng gì đó…”
Nếu không phải Lôi Tuấn ở trên xe, đã trực tiếp quỳ xuống dập đầu Diệp Đình.
Diệp Đình phất tay, biểu thị rất đau đầu. Anh xoa huyệt Thái dương, hạ cửa kính xuống, gió đêm lạnh băng làm anh tỉnh táo không ít. Anh mở laptop, mở đi mở lại video vẽ cát mấy lần, trừ đoạn cuối hợp đồng bay xuống ra, tất cả chi tiết đầu, đều rất động lòng người…
Trên màn hình, cô và anh, thâm tình nhìn nhau… Chân thành… lại tốt đẹp…
Mười ngón tay của Diệp Đình vùi sâu vào tóc đen, anh biết rõ, một thoáng kia, lòng anh cũng tan chảy…
Mà khi ấy, hợp đồng đột nhiên bay xuống, đánh tan tất cả tốt đẹp! Anh liền điên cuồng!
Anh chỉ muốn bóp chết cô!
Khi biết cô rời khỏi biệt thự, lòng anh nát tan.
Đau đớn này… không cách nào hình dung.
Tựa như linh hồn bị người khác rút đi.
“Anh sai rồi…” Diệp Đình nhìn Lăng Vi, nhận sai lần nữa, giọng anh hơi run rẩy, điều này khiến Lăng Vi hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới lần đầu anh xông vào nhà cô, anh khinh thường tất cả nói: “Tôi chưa bao giờ nói xin lỗi.”
Còn cô, hung hăng trừng anh: “Đó là vì anh chưa gặp tôi!”
Cô buồn cười, nhưng bụng rất đau… ngay cả sức lực để cười cũng không có. Mắt lại ê ẩm, muốn khóc. Cô hít mũi, đè nén chua xót. Cho tới bây giờ, cô cũng không hiểu rõ, anh bị cái gì kích thích mới có dáng vẻ muốn giết chết cô, lúc này… sao lại đi nói xin lỗi?
Diệp Đình cũng không nói gì thêm. Anh nằm bên cạnh cô. Bàn tay ấm áp vuốt lưng cô, cầm tay cô, phủ lên bụng cô.
Lăng Vi nhắm mắt, ngửi được mùi mồ hôi trên người anh, vừa rồi anh chạy rất gấp, nhất định bị dọa sợ…
Cô nhịn đau, cắn chặt răng.
Nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng chua xót. Mắt ê ẩm phát đau.
Cô ủy khuất, một bụng khuất nhục!
Cả người như bỏng, đau buốt chua chua cay cay. Như lên cơn sốt, không có sức lực, da như kim đâm.
Anh ôm cô, nhận ra cô bất an và co rúm lại.
Anh nhỏm dậy, từ trên nhìn xuống cô, cảm nhận được cô run sợ. Dưới ánh trăng mông lung, thấy một giọt nước mắng từ từ trượt xuống trên gò má cô.
“Sao lại khóc?”
Tay anh vuốt ve khóe mắt cô, lau mồ hôi trên trán cô, anh kề sát cô, nhẹ giọng nói: “Anh sai rồi…”
Lăng Vi giương mắt nhìn anh, chỉ thấy tròng mắt đen của anh nhìn cô chăm chú, mặt đầy chân thành.
Diệp Đình nắm bàn tay lạnh như băng của cô, vô cùng hối hận! Lòng đau như sắp nứt ra. Trước đó Lôi Tuấn đến tìm anh, nói Lăng Vi vì chuẩn bị lần biểu diễn vẽ cát này mà dùng hết tiền để dành của cô!
Vì gia tộc Luis không phối hợp, Lăng Vi tự bỏ tiền mua bộ dụng cụ này, còn cố ý năn nỉ hai anh em bọn họ mang bộ dụng cụ này từ trong nước tới đây.
Lúc cô tập luyện, còn cố ý chạy đi hỏi Lôi Tuấn, muốn bố trí kết cục thế nào. Khi ấy Lôi Tuấn không biết bọn họ có quan hệ này, đương nhiên nói: “Dĩ nhiên là bi kịch mới có thể làm người khác nhớ.”
Kết quả… Lôi Tuấn không nghĩ tới một câu nói của mình khiến hai người bọn họ cãi nhau đến rạn nứt!
Ruột gan Lôi Tuấn đều hối hận, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Đình, trên đường tìm Lăng Vi, anh ta hối hận vạn phần thẳng thắn với Diệp Đình: “Hôm trước cô ấy đột nhiên nói muốn đổi bài hát… Em nói, bài hát này rất dễ nghe, cô cũng luyện nhiều ngày, đổi sợ không kịp…”
Sắc mặt Diệp Đình tái xanh! Khó coi như nuốt cái cân!
Anh bóp cổ Lôi Tuấn! Hận không thể một quyền đánh chết anh ta!
“Anh, em sai rồi, em không biết hai người còn có hợp đồng gì đó…”
Nếu không phải Lôi Tuấn ở trên xe, đã trực tiếp quỳ xuống dập đầu Diệp Đình.
Diệp Đình phất tay, biểu thị rất đau đầu. Anh xoa huyệt Thái dương, hạ cửa kính xuống, gió đêm lạnh băng làm anh tỉnh táo không ít. Anh mở laptop, mở đi mở lại video vẽ cát mấy lần, trừ đoạn cuối hợp đồng bay xuống ra, tất cả chi tiết đầu, đều rất động lòng người…
Trên màn hình, cô và anh, thâm tình nhìn nhau… Chân thành… lại tốt đẹp…
Mười ngón tay của Diệp Đình vùi sâu vào tóc đen, anh biết rõ, một thoáng kia, lòng anh cũng tan chảy…
Mà khi ấy, hợp đồng đột nhiên bay xuống, đánh tan tất cả tốt đẹp! Anh liền điên cuồng!
Anh chỉ muốn bóp chết cô!
Khi biết cô rời khỏi biệt thự, lòng anh nát tan.
Đau đớn này… không cách nào hình dung.
Tựa như linh hồn bị người khác rút đi.
“Anh sai rồi…” Diệp Đình nhìn Lăng Vi, nhận sai lần nữa, giọng anh hơi run rẩy, điều này khiến Lăng Vi hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới lần đầu anh xông vào nhà cô, anh khinh thường tất cả nói: “Tôi chưa bao giờ nói xin lỗi.”
Còn cô, hung hăng trừng anh: “Đó là vì anh chưa gặp tôi!”
Cô buồn cười, nhưng bụng rất đau… ngay cả sức lực để cười cũng không có. Mắt lại ê ẩm, muốn khóc. Cô hít mũi, đè nén chua xót. Cho tới bây giờ, cô cũng không hiểu rõ, anh bị cái gì kích thích mới có dáng vẻ muốn giết chết cô, lúc này… sao lại đi nói xin lỗi?
Bình luận facebook