Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đỏ mặt liếc nhìn anh một cái.
Anh nhéo tay cô giống như đang thưởng thức món đồ chơi vậy. Lăng Vi chỉ cảm thấy dòng nhiệt từ đầu ngón tay truyền tới lòng bàn tay cô. Chỉ trong chốc lát cả bàn tay đều là hơi ấm từ tay anh.
Anh nắm tay cô đi trên bờ cát, đứng đối diện với Quân Dương và Chính Hiền.
“Haha…” Quân Dương mỉm cười: “Lão đại à… anh thủ hạ lưu tình nha…”
Diệp Đình vốn có tiếng xuống tay tàn nhẫn! Sở Minh Y lén lút nói với Lăng Vi: “Trước kia chúng tôi đặt biệt danh cho lão đại… tay pháo nặng.”
Có thể nghĩ được Diệp Đình lợi hại thế nào!
Tay pháo nặng... Lăng Vi nháy mắt...
Lăng Vi nén cười, nhìn biểu tình sợ hãi của Sở Minh Y, lại nhìn Diệp Đình kiêu ngạo hất cằm, nháy mắt có một loại bàng thượng thế vận hội Olympic quán quân cảm zác.
“Bắt đầu đi!” Quân Dương cầm bóng ném lên trời”…” bóng nện đi nhưng trúng lưới không bay sang nổi.
“Trượt tay, trượt tay...” Quân Dương vò đầu, nhảy nhót đi nhặt bóng.
Chính Hiền làm mặt quỷ phun trào: “Nhìn cậu bị dọa kìa...” Đối diện chính là Đình ca đó, ai mà không sợ chứ...
Quân Dương nhặt bóng về muốn ném cho Diệp Đình, Diệp Đình ý bảo anh ta tiếp tục phát bóng, Quân Dương lại phát, bóng lại dính lưới không qua...
“Haha..”
Người xem náo nhiệt đều cười phì, ôi mẹ ơi... trình độ này...
Lăng Vi cười tít mắt nhìn anh ta: “Quân Dương, anh làm vậy chúng tôi không thích đâu…” Cô lắc đầu, không nên không nên.
Chính Hiền chống nạnh, bất mãn hỏi Quân Dương: “Cậu run tay cái gì chứ?”
Quân Dương thối mặt: “Đối diện cậu là Đình ca, cậu không run sao?...”
Lăng Vi nghĩ thầm, Diệp Đình thực sự khủng bố như vậy sao?
Diệp Đình không cho Quân Dương phát bóng nữa, anh nhặt bóng lên ước lượng trong tay “…” mạnh mẽ phát bóng qua “Oa!” Lăng Vi tán thưởng một tiếng: “Qúa uy lực mà! Quả thực vênh váo tận trời mà! Nhìn đường cong mà xem!”
Quân Dương cùng Chính Hiền nghe cô nói, nhất thời choáng váng... “Chị dâu có ý gì vậy? Điên quá... Miệng toàn nói phét...”
Quân Dương ngơ ngác nhìn Lăng Vi.
“Đón bóng…”
“Ui chao...” Hai người vừa phân tâm, quên đón bóng, mắt nhìn thấy bóng bay lại đây, Quân Dương bay lên đón lấy “…” bóng nện trên đầu anh ta.
Lăng Vi che đầu... Nhìn mà thấy đau...
Quân Dương đau đến nỗi nói tục.
Lăng Vi không nhịn được cười nhạo bọn họ: “Còn chưa bắt đầu đánh đã như vậy… thực lực cách nhau quá xa… không được hai người liền ra đi, nhanh đổi cặp giỏi hơn đi.”
Quân Dương dậm chân: “Không phải đội tôi quá yếu... Mà là quân địch quá mạnh mẽ...”
“A Đình... anh có biết em tìm anh vất vả thế nào không?!” Đúng lúc này, âm thanh của một người đàn bà mảnh mai từ sau lưng truyền đến.
Lăng Vi vừa nghe chẳng hiểu sao mà nổi lên một tầng da gà.
Không cần quay đầu lại cũng biết người đàn bà kia là ai… Sở Minh Y, thấy ai phiền người đó tới, đáng ghét muốn chết.
Quân Dương và Chính Hiền nhìn Diệp Đình, gương mặt Diệp Đình không có biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt, như không nghe được gì, còn ý bảo Sở Minh Y phát bóng.
“A Đình, vì sao anh phải đối với em như vậy? Em gọi điện thoại anh cũng không nghe!” Trước khi Quân Dương phát bóng Sở Minh Y bước nhanh vọt lên, ánh mắt tràn đầy lửa giận, muốn duỗi tay kéo tay Diệp Đình lại bị Lăng Vi lập tức ngăn cản.
Lăng Vi lạnh mặt nhìn cô ta một cái: “Nói chuyện thì nói, động tay cái gì?”
Sở Minh Y ngừng lại một chút, thu hồi tay, điềm đạm đáng yêu nhìn Diệp Đình: “A Đình... anh thua mua MB còn chưa tính, vì sao còn phải ra tay với gia tộc của em?”
Không biết cô ta còn tưởng cô ta là tiểu thư nhà giàu, thật ra… nhà cô ta làm ăn không lớn, chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
Lăng Vi đỏ mặt liếc nhìn anh một cái.
Anh nhéo tay cô giống như đang thưởng thức món đồ chơi vậy. Lăng Vi chỉ cảm thấy dòng nhiệt từ đầu ngón tay truyền tới lòng bàn tay cô. Chỉ trong chốc lát cả bàn tay đều là hơi ấm từ tay anh.
Anh nắm tay cô đi trên bờ cát, đứng đối diện với Quân Dương và Chính Hiền.
“Haha…” Quân Dương mỉm cười: “Lão đại à… anh thủ hạ lưu tình nha…”
Diệp Đình vốn có tiếng xuống tay tàn nhẫn! Sở Minh Y lén lút nói với Lăng Vi: “Trước kia chúng tôi đặt biệt danh cho lão đại… tay pháo nặng.”
Có thể nghĩ được Diệp Đình lợi hại thế nào!
Tay pháo nặng... Lăng Vi nháy mắt...
Lăng Vi nén cười, nhìn biểu tình sợ hãi của Sở Minh Y, lại nhìn Diệp Đình kiêu ngạo hất cằm, nháy mắt có một loại bàng thượng thế vận hội Olympic quán quân cảm zác.
“Bắt đầu đi!” Quân Dương cầm bóng ném lên trời”…” bóng nện đi nhưng trúng lưới không bay sang nổi.
“Trượt tay, trượt tay...” Quân Dương vò đầu, nhảy nhót đi nhặt bóng.
Chính Hiền làm mặt quỷ phun trào: “Nhìn cậu bị dọa kìa...” Đối diện chính là Đình ca đó, ai mà không sợ chứ...
Quân Dương nhặt bóng về muốn ném cho Diệp Đình, Diệp Đình ý bảo anh ta tiếp tục phát bóng, Quân Dương lại phát, bóng lại dính lưới không qua...
“Haha..”
Người xem náo nhiệt đều cười phì, ôi mẹ ơi... trình độ này...
Lăng Vi cười tít mắt nhìn anh ta: “Quân Dương, anh làm vậy chúng tôi không thích đâu…” Cô lắc đầu, không nên không nên.
Chính Hiền chống nạnh, bất mãn hỏi Quân Dương: “Cậu run tay cái gì chứ?”
Quân Dương thối mặt: “Đối diện cậu là Đình ca, cậu không run sao?...”
Lăng Vi nghĩ thầm, Diệp Đình thực sự khủng bố như vậy sao?
Diệp Đình không cho Quân Dương phát bóng nữa, anh nhặt bóng lên ước lượng trong tay “…” mạnh mẽ phát bóng qua “Oa!” Lăng Vi tán thưởng một tiếng: “Qúa uy lực mà! Quả thực vênh váo tận trời mà! Nhìn đường cong mà xem!”
Quân Dương cùng Chính Hiền nghe cô nói, nhất thời choáng váng... “Chị dâu có ý gì vậy? Điên quá... Miệng toàn nói phét...”
Quân Dương ngơ ngác nhìn Lăng Vi.
“Đón bóng…”
“Ui chao...” Hai người vừa phân tâm, quên đón bóng, mắt nhìn thấy bóng bay lại đây, Quân Dương bay lên đón lấy “…” bóng nện trên đầu anh ta.
Lăng Vi che đầu... Nhìn mà thấy đau...
Quân Dương đau đến nỗi nói tục.
Lăng Vi không nhịn được cười nhạo bọn họ: “Còn chưa bắt đầu đánh đã như vậy… thực lực cách nhau quá xa… không được hai người liền ra đi, nhanh đổi cặp giỏi hơn đi.”
Quân Dương dậm chân: “Không phải đội tôi quá yếu... Mà là quân địch quá mạnh mẽ...”
“A Đình... anh có biết em tìm anh vất vả thế nào không?!” Đúng lúc này, âm thanh của một người đàn bà mảnh mai từ sau lưng truyền đến.
Lăng Vi vừa nghe chẳng hiểu sao mà nổi lên một tầng da gà.
Không cần quay đầu lại cũng biết người đàn bà kia là ai… Sở Minh Y, thấy ai phiền người đó tới, đáng ghét muốn chết.
Quân Dương và Chính Hiền nhìn Diệp Đình, gương mặt Diệp Đình không có biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt, như không nghe được gì, còn ý bảo Sở Minh Y phát bóng.
“A Đình, vì sao anh phải đối với em như vậy? Em gọi điện thoại anh cũng không nghe!” Trước khi Quân Dương phát bóng Sở Minh Y bước nhanh vọt lên, ánh mắt tràn đầy lửa giận, muốn duỗi tay kéo tay Diệp Đình lại bị Lăng Vi lập tức ngăn cản.
Lăng Vi lạnh mặt nhìn cô ta một cái: “Nói chuyện thì nói, động tay cái gì?”
Sở Minh Y ngừng lại một chút, thu hồi tay, điềm đạm đáng yêu nhìn Diệp Đình: “A Đình... anh thua mua MB còn chưa tính, vì sao còn phải ra tay với gia tộc của em?”
Không biết cô ta còn tưởng cô ta là tiểu thư nhà giàu, thật ra… nhà cô ta làm ăn không lớn, chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
Bình luận facebook