Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
(*) Phim hoạt hình Thomas và những người bạn.
Diệp đại boss, anh còn có cái hố nào không?
Tự mò! Là cái quỷ gì?
Diệp Đình cực kỳ trịnh trọng chỉ chỉ biển khơi: “Tự mò, cơm no áo ấm.”
“Tiên sinh, phu nhân, chào buổi chiều.”
Lăng Vi quay đầu, thấy một soái ca mặc đồ thủy thủ đi tới, anh ta cầm hai bộ đồ lặn trong tay, còn có hai ống dưỡng khí.
Đồ lặn? Ống dưỡng khí?
Lăng Vi sợ ngây người, đây là phải lặn xuống biển, tự mò sao?
Cô chính là một con vịt ở đất gò*, lấy mười ngán lá gan, cô cũng không dám xuống biển…
(*) Người không biết bơi.
“Đi thay đồ.” Diệp Đình kéo tay cô đi vào một căn phòng.
Căn phòng này vô cùng sang trọng, là phòng nghỉ ngơi của Diệp Đình.
Anh khóa cửa, kéo rèm màu xanh da trời. Anh lấy bikini màu xanh nhạt từ trong tủ quần áo màu trắng ném cho cô: “Mau thay, còn mè nheo nữa tới lúc thủy triều rút.”
Anh không hề cố kỵ… Thản nhiên cởi nút áo sơ mi ngay trước mặt cô.
Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, lại thấy được cơ ngực đẹp mắt, làn da màu lúa mạch…. Và cơ ngực bền chắc có lực của anh.
Dưới cơ bụng tám múi là tuyến nhân ngư làm người ta muốn thét chói tai!
Diệp Đình cười, đi từng bước về phía cô, tới khi cách cô không tới 20cm thì dừng lại. Anh cúi người xuống, mặt kề sát cô, trêu ghẹo: “Cứ nhìn thẳng như vậy giúp em mở mang tầm mắt sao?”
Lăng Vi nuốt nước miếng, cố ý hừ một tiếng, lườm anh: “Trên thế giới này không có ai tự luyến hơn anh!”
Anh nhẹ giọng cười.
Thật ra Lăng Vi… rất tò mò… tại sao vóc người anh đẹp như vậy?
Cô chọc chọc cơ ngực anh, hỏi: “Bình thường cũng không thấy anh rèn luyện, cơ ngực và cơ bụng của anh từ đâu ra?” Chẳng lẽ là định luật của Tổng giám đốc? Không cần rèn luyện cũng có một vóc người siêu đẹp?
Anh giơ tay bóp mặt cô: “Ai nói anh không rèn luyện, mỗi ngày anh đều dưỡng khí vận động nửa giờ, em không nhìn thấy mà thôi.”
Lăng Vi gật mạnh đầu: “Anh thật lợi hại!”
“Đi thôi, đi lặn biển.” Anh thẳng người, chỉ mặc một quần bơi bó sát người, eo hẹp và lưng rộng càng hiện rõ.
Lăng Vi đi theo anh.
Nhìn bắp thịt chắc nịch có lực của anh, cô không khống chế được, tiếp tục giơ tay chọc anh: “Em thật bội phục anh, mỗi ngày anh bận rộn như vậy, không có thời gian ngủ, lại có thời gian rèn luyện.”
Diệp Đình cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: “Không rèn luyện không được mà, sợ vợ khiếu nại.”
“…” Lăng Vi cau mày, không hiểu không rèn luyện và vợ khiếu nại có liên quan gì nhau?
Anh bật cười, cười ý vị sâu xa.
Đôi mắt đen như kẻ gian lướt trên người cô: “Đến lúc đó em sẽ biết chỗ tốt.”
Lăng Vị bị anh nhìn, mặt đỏ bừng, ngốc đi nữa cũng biết là ý gì… Người này nhất định là xe lửa nhỏ của Thomas… “xình xịch xình xịch…”
Lăng Vi thưởng anh cái liếc mắt: “Thích vận động cũng không chắn chắn mạnh về phương diện kia được chưa?”
“…” Khóe miệng Diệp Đình co rút, học dáng vẻ nói chuyện của cô, nói: “Phương diện kia có mạnh hay không, không đích thân thực hành, không có quyền lên tiếng được chưa?”
Lăng Vi đỏ mặt, tay nhỏ bé đẩy cơ ngực anh: “Anh đi ra ngoài trước, em muốn thay đồ.”
Tay cô mềm nhũn, chạm vào da thịt anh, Diệp Đình chỉ cảm thấy một dòng điện vọt lên.
Lồng ngực cũng nóng lên.
“Đi mau, đi mau!” Lăng Vi đẩy anh ra ngoài, mình ở lại trong phòng thay quần áo.
Cô thay bikini, khoác áo sơ mi đi ra ngoài. Áo sơ mi của anh vừa dài vừa lớn, khoác lên người tung bay. Hai chân thon dài thẳng tắp.
(*) Phim hoạt hình Thomas và những người bạn.
Diệp đại boss, anh còn có cái hố nào không?
Tự mò! Là cái quỷ gì?
Diệp Đình cực kỳ trịnh trọng chỉ chỉ biển khơi: “Tự mò, cơm no áo ấm.”
“Tiên sinh, phu nhân, chào buổi chiều.”
Lăng Vi quay đầu, thấy một soái ca mặc đồ thủy thủ đi tới, anh ta cầm hai bộ đồ lặn trong tay, còn có hai ống dưỡng khí.
Đồ lặn? Ống dưỡng khí?
Lăng Vi sợ ngây người, đây là phải lặn xuống biển, tự mò sao?
Cô chính là một con vịt ở đất gò*, lấy mười ngán lá gan, cô cũng không dám xuống biển…
(*) Người không biết bơi.
“Đi thay đồ.” Diệp Đình kéo tay cô đi vào một căn phòng.
Căn phòng này vô cùng sang trọng, là phòng nghỉ ngơi của Diệp Đình.
Anh khóa cửa, kéo rèm màu xanh da trời. Anh lấy bikini màu xanh nhạt từ trong tủ quần áo màu trắng ném cho cô: “Mau thay, còn mè nheo nữa tới lúc thủy triều rút.”
Anh không hề cố kỵ… Thản nhiên cởi nút áo sơ mi ngay trước mặt cô.
Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, lại thấy được cơ ngực đẹp mắt, làn da màu lúa mạch…. Và cơ ngực bền chắc có lực của anh.
Dưới cơ bụng tám múi là tuyến nhân ngư làm người ta muốn thét chói tai!
Diệp Đình cười, đi từng bước về phía cô, tới khi cách cô không tới 20cm thì dừng lại. Anh cúi người xuống, mặt kề sát cô, trêu ghẹo: “Cứ nhìn thẳng như vậy giúp em mở mang tầm mắt sao?”
Lăng Vi nuốt nước miếng, cố ý hừ một tiếng, lườm anh: “Trên thế giới này không có ai tự luyến hơn anh!”
Anh nhẹ giọng cười.
Thật ra Lăng Vi… rất tò mò… tại sao vóc người anh đẹp như vậy?
Cô chọc chọc cơ ngực anh, hỏi: “Bình thường cũng không thấy anh rèn luyện, cơ ngực và cơ bụng của anh từ đâu ra?” Chẳng lẽ là định luật của Tổng giám đốc? Không cần rèn luyện cũng có một vóc người siêu đẹp?
Anh giơ tay bóp mặt cô: “Ai nói anh không rèn luyện, mỗi ngày anh đều dưỡng khí vận động nửa giờ, em không nhìn thấy mà thôi.”
Lăng Vi gật mạnh đầu: “Anh thật lợi hại!”
“Đi thôi, đi lặn biển.” Anh thẳng người, chỉ mặc một quần bơi bó sát người, eo hẹp và lưng rộng càng hiện rõ.
Lăng Vi đi theo anh.
Nhìn bắp thịt chắc nịch có lực của anh, cô không khống chế được, tiếp tục giơ tay chọc anh: “Em thật bội phục anh, mỗi ngày anh bận rộn như vậy, không có thời gian ngủ, lại có thời gian rèn luyện.”
Diệp Đình cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: “Không rèn luyện không được mà, sợ vợ khiếu nại.”
“…” Lăng Vi cau mày, không hiểu không rèn luyện và vợ khiếu nại có liên quan gì nhau?
Anh bật cười, cười ý vị sâu xa.
Đôi mắt đen như kẻ gian lướt trên người cô: “Đến lúc đó em sẽ biết chỗ tốt.”
Lăng Vị bị anh nhìn, mặt đỏ bừng, ngốc đi nữa cũng biết là ý gì… Người này nhất định là xe lửa nhỏ của Thomas… “xình xịch xình xịch…”
Lăng Vi thưởng anh cái liếc mắt: “Thích vận động cũng không chắn chắn mạnh về phương diện kia được chưa?”
“…” Khóe miệng Diệp Đình co rút, học dáng vẻ nói chuyện của cô, nói: “Phương diện kia có mạnh hay không, không đích thân thực hành, không có quyền lên tiếng được chưa?”
Lăng Vi đỏ mặt, tay nhỏ bé đẩy cơ ngực anh: “Anh đi ra ngoài trước, em muốn thay đồ.”
Tay cô mềm nhũn, chạm vào da thịt anh, Diệp Đình chỉ cảm thấy một dòng điện vọt lên.
Lồng ngực cũng nóng lên.
“Đi mau, đi mau!” Lăng Vi đẩy anh ra ngoài, mình ở lại trong phòng thay quần áo.
Cô thay bikini, khoác áo sơ mi đi ra ngoài. Áo sơ mi của anh vừa dài vừa lớn, khoác lên người tung bay. Hai chân thon dài thẳng tắp.
Bình luận facebook