Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 409
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Gặp Diệp Đình? Lục Thiên Minh không có bất kỳ hy vọng nào.
Nhưng không nghĩ đến, xế chiều, Lục Thiên Minh đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Diệp Đình, nói Diệp tiên sinh bằng lòng gặp anh ta.
Lục Thiên Minh đặc biệt hưng phấn!
Diệp Đình bằng lòng gặp anh ta! Chuyện này thật sự quá ngạc nhiên!
Trong giới, mặc dù anh ta cũng rất nổi danh, nhưng đối với Diệp Đình, anh ta bất quá chỉ là một hạt đậu nhỏ mà thôi!
Hơn nữa, Diệp tiên sinh bằng lòng gặp anh ta, nói rõ chuyện của Chu Chỉ Vân này… còn có cơ hội chuyển biến.
Lục Thiên Minh cố ý mặc âu phục màu đen trang trọng, thắt cà vạt, cài kẹp cà vạt, lại cố ý bảo thợ trang điểm thiết kế cho một kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái.
Tóc chải không một chút cẩu thả, giày da lau đến mức không một hạt bụi.
Lục Thiên Minh bận rộn cả giờ trước gương mới xử lý ổn thỏa tất cả, anh ta nhìn thời gian một chút, cách thời gian gặp mặt còn một giờ.
Vốn không cần đi sớm như vậy, nhưng anh ta lo lắng bị tắc đường.
Ở nhà cũng không ngồi yên được, vì vậy liền ra khỏi cửa thật sớm.
Khi đi đến sân golf Diệp Đình chọn, Lục Thiên Minh đi đến quầy phục vụ hỏi. Nhân viên phục vụ nói: “Diệp tiên sinh vẫn chưa đến, ngài đến phòng nghỉ ngơi chờ một lát.”
Lục Thiên Minh lo lắng bất an ngồi ở phòng nghỉ ngơi chờ.
Nửa giờ sau, theo thời gian đã ước định, Lục Thiên Minh nhìn thấy Diệp Đình xuất hiện! Diệp Đình thật sự chói mắt hơn nhiều so với trên tạp chí. Anh ta tràng khí mạnh mẽ, ánh mắt sáng chói! Cái loại tự tin đó, không cần dùng ngôn ngữ, không cần dùng biểu tình, chỉ cần đứng yên như vậy liền có thể ép người khác thở không thông.
Người quen biết Diệp Đình đều biết, Diệp Đình làm người khiêm tốn, tin tức đặc biệt ít.
Nhưng người trong ngành, cơ hồ không có ai không biết Diệp Đình.
Diệp Đình xuất sắc, không chỉ ở điểm anh ta đẹp trai bao nhiêu.
Coi như là một người ái mộ, Lục Hiểu Minh hiểu rõ nhất lịch sự phấn đấu của Diệp Đình. Diệp Đình làm người bền bỉ, cố gắng, tài hoa và vô cùng trí tuệ! Tất cả chiến tích trong sự nghiệp của Diệp Đình, anh ta có thể đọc thuộc lòng trôi chảy.
Lúc này, Diệp Đình mặc một chiếc sơ mi màu trắng quần dài màu kem bình thường. Cả người nhìn trong vô cùng hưu nhàn, tùy ý và khoan khoái. Lục Thiên Minh đột nhiên cảm thấy trang phục của mình quá cẩn trọng…
Lục Thiên Minh khẩn trương đứng lên, bước đến tiếp đón Diệp Đình, anh ta chủ động đưa tay, cung kính nói: “Diệp tiên sinh…vô cùng vinh hạnh có thể gặp được ngài, tôi là Lục Thiên Minh!”
Diệp Đình đứng yên nhìn anh ta, bắt tay với anh ta.
Lục Thiên Minh quá khẩn trương ngay cả tốc độ nói chuyện cũng không tự chủ chậm lại.
Diệp Đình dùng động tác tay “Mời.”
Hai người thay quần áo đi đến sân đánh golf.
Lục Thiên Minh cầm gậy đánh golf, từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện, anh ta nhìn bãi cỏ xanh biếc, nhìn chân trời xanh thăm thẳm, chỉ cảm thấy dường như bầu trời đủ thấp đè ép anh ta không nói ra lời.
Diệp Đình cũng không có ý định nói chuyện. ‘Bạch’ một tiếng vô cùng có khí chất vung tay, đánh quả cầu màu trắng ra ngoài.
Hai người đánh mười mấy gậy, dần dần loại trừ cảm giác xa lạ, Lục Thiên Minh mới để lộ rõ ý đồ.
“Diệp tiên sinh, thứ lỗi cho tôi lỗ mãng… tôi lần này hẹn gặp ngài chủ yếu là vì chuyện của Chu Chỉ Vân.”
“Ừ” Diệp Đình nhàn nhạt đáp một tiếng, ‘Bạch…’ đánh một quả cầu bay ra.
Lục Thiên Minh không biết nên làm sao để tiếp tục đề tài, nhưng hôm nay là cơ hội duy nhất của anh ta, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Chu Chỉ Vân là vị hôn thê của tôi, xin Diệp tiên sinh cùng phu nhân có thể nương tay… cho cô ấy một con đường.”
“A…” Diệp Đình chậm rãi đi trên sườn núi, đi đến đỉnh sườn núi, đón gió, ung dung nói: “Chu Chỉ Vân là vị hôn thê của anh sao?”
“Đúng vậy!” Lục Thiên Minh ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đình, đáy mắt dâng lên một tia hy vọng.
Nhưng mà, Diệp Đình cười một chút nói: “Lăng Vi là vợ tôi.”
“…” Lục Thiên Minh á khẩu không trả lời được. Cái này… ý anh ta là…
Diệp Đình không nói thêm lời nào nữa.
Trái tim Lục Thiên Minh đông đông như đánh trống.
Gặp Diệp Đình? Lục Thiên Minh không có bất kỳ hy vọng nào.
Nhưng không nghĩ đến, xế chiều, Lục Thiên Minh đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Diệp Đình, nói Diệp tiên sinh bằng lòng gặp anh ta.
Lục Thiên Minh đặc biệt hưng phấn!
Diệp Đình bằng lòng gặp anh ta! Chuyện này thật sự quá ngạc nhiên!
Trong giới, mặc dù anh ta cũng rất nổi danh, nhưng đối với Diệp Đình, anh ta bất quá chỉ là một hạt đậu nhỏ mà thôi!
Hơn nữa, Diệp tiên sinh bằng lòng gặp anh ta, nói rõ chuyện của Chu Chỉ Vân này… còn có cơ hội chuyển biến.
Lục Thiên Minh cố ý mặc âu phục màu đen trang trọng, thắt cà vạt, cài kẹp cà vạt, lại cố ý bảo thợ trang điểm thiết kế cho một kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái.
Tóc chải không một chút cẩu thả, giày da lau đến mức không một hạt bụi.
Lục Thiên Minh bận rộn cả giờ trước gương mới xử lý ổn thỏa tất cả, anh ta nhìn thời gian một chút, cách thời gian gặp mặt còn một giờ.
Vốn không cần đi sớm như vậy, nhưng anh ta lo lắng bị tắc đường.
Ở nhà cũng không ngồi yên được, vì vậy liền ra khỏi cửa thật sớm.
Khi đi đến sân golf Diệp Đình chọn, Lục Thiên Minh đi đến quầy phục vụ hỏi. Nhân viên phục vụ nói: “Diệp tiên sinh vẫn chưa đến, ngài đến phòng nghỉ ngơi chờ một lát.”
Lục Thiên Minh lo lắng bất an ngồi ở phòng nghỉ ngơi chờ.
Nửa giờ sau, theo thời gian đã ước định, Lục Thiên Minh nhìn thấy Diệp Đình xuất hiện! Diệp Đình thật sự chói mắt hơn nhiều so với trên tạp chí. Anh ta tràng khí mạnh mẽ, ánh mắt sáng chói! Cái loại tự tin đó, không cần dùng ngôn ngữ, không cần dùng biểu tình, chỉ cần đứng yên như vậy liền có thể ép người khác thở không thông.
Người quen biết Diệp Đình đều biết, Diệp Đình làm người khiêm tốn, tin tức đặc biệt ít.
Nhưng người trong ngành, cơ hồ không có ai không biết Diệp Đình.
Diệp Đình xuất sắc, không chỉ ở điểm anh ta đẹp trai bao nhiêu.
Coi như là một người ái mộ, Lục Hiểu Minh hiểu rõ nhất lịch sự phấn đấu của Diệp Đình. Diệp Đình làm người bền bỉ, cố gắng, tài hoa và vô cùng trí tuệ! Tất cả chiến tích trong sự nghiệp của Diệp Đình, anh ta có thể đọc thuộc lòng trôi chảy.
Lúc này, Diệp Đình mặc một chiếc sơ mi màu trắng quần dài màu kem bình thường. Cả người nhìn trong vô cùng hưu nhàn, tùy ý và khoan khoái. Lục Thiên Minh đột nhiên cảm thấy trang phục của mình quá cẩn trọng…
Lục Thiên Minh khẩn trương đứng lên, bước đến tiếp đón Diệp Đình, anh ta chủ động đưa tay, cung kính nói: “Diệp tiên sinh…vô cùng vinh hạnh có thể gặp được ngài, tôi là Lục Thiên Minh!”
Diệp Đình đứng yên nhìn anh ta, bắt tay với anh ta.
Lục Thiên Minh quá khẩn trương ngay cả tốc độ nói chuyện cũng không tự chủ chậm lại.
Diệp Đình dùng động tác tay “Mời.”
Hai người thay quần áo đi đến sân đánh golf.
Lục Thiên Minh cầm gậy đánh golf, từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện, anh ta nhìn bãi cỏ xanh biếc, nhìn chân trời xanh thăm thẳm, chỉ cảm thấy dường như bầu trời đủ thấp đè ép anh ta không nói ra lời.
Diệp Đình cũng không có ý định nói chuyện. ‘Bạch’ một tiếng vô cùng có khí chất vung tay, đánh quả cầu màu trắng ra ngoài.
Hai người đánh mười mấy gậy, dần dần loại trừ cảm giác xa lạ, Lục Thiên Minh mới để lộ rõ ý đồ.
“Diệp tiên sinh, thứ lỗi cho tôi lỗ mãng… tôi lần này hẹn gặp ngài chủ yếu là vì chuyện của Chu Chỉ Vân.”
“Ừ” Diệp Đình nhàn nhạt đáp một tiếng, ‘Bạch…’ đánh một quả cầu bay ra.
Lục Thiên Minh không biết nên làm sao để tiếp tục đề tài, nhưng hôm nay là cơ hội duy nhất của anh ta, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Chu Chỉ Vân là vị hôn thê của tôi, xin Diệp tiên sinh cùng phu nhân có thể nương tay… cho cô ấy một con đường.”
“A…” Diệp Đình chậm rãi đi trên sườn núi, đi đến đỉnh sườn núi, đón gió, ung dung nói: “Chu Chỉ Vân là vị hôn thê của anh sao?”
“Đúng vậy!” Lục Thiên Minh ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đình, đáy mắt dâng lên một tia hy vọng.
Nhưng mà, Diệp Đình cười một chút nói: “Lăng Vi là vợ tôi.”
“…” Lục Thiên Minh á khẩu không trả lời được. Cái này… ý anh ta là…
Diệp Đình không nói thêm lời nào nữa.
Trái tim Lục Thiên Minh đông đông như đánh trống.
Bình luận facebook