Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình ngồi xuống nắm lấy tay cô: “Nhàm chán sao? Đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”
Diệp Đình kéo tay cô đi một vòng ở đại sảnh sau đó lên lầu hai. Vốn cho là anh mang cô đi tìm thức ăn lại không nghĩ tới anh lại kéo cô đến trước cửa một căn phòng.
Ánh mắt Lăng Vi hung hăng trừng anh.
Chọc không ít hoa đào thối, phiền muốn chết.
Diệp Đình nhìn biểu tình của cô rất muốn bật cười. Anh áp cô lên tường, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô nói: “Chịu ủy khuất hả? Về nhà động phòng anh không phản kháng mặc cho em thu thập anh…”
Lăng Vi trừng anh, anh nhéo lỗ mũi cô: “Đi giới thiệu một người với em.”
Diệp Đình mang cô đến một căn phòng khác, gõ cửa một cái, bên trong truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh cửa phòng được mở ra.
Bên trong xuất hiện một người đàn ông hơn 30 tuổi đang đeo kính cọng vàng.
Nhìn rất văn nhân lịch sự, ôn hòa nho nhã.
Anh ta đứng ngoài cửa, âm thanh có vẻ kinh ngạc: “Là con gái của anh Phong sao? Chào cháu, chú là Lý Hoa Bân.”
Rốt cuộc Lăng Vi cũng được gặp Lý Hoa Bân… nhà thiết kế xe hơi của Long Đằng.
Lăng Vi vội vàng bắt tay ông ta: “Lý tiên sinh, xin chào, tôi là con gái của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược, Lăng Vi ạ.”
“Thoáng một cái đã nhiều năm như vậy...” Ông ta hoảng hốt chốc lát, mới tỉnh hồn nói: “Mau mời vào, vào rồi lại nói.”
Bên trong là một gian phòng trà u tĩnh.
Diệp Đình cầm bình trà đi pha trà, anh tráng ly, châm trà đưa tới trước mặt Lý Hoa Bân và Lăng Vi.
Hai người nói cảm ơn, Lý Hoa Bân nhìn Lăng Vi, không ngừng gật đầu: “Qủa nhiên có phong thái của anh Phong và chị Nhược.”
Lăng Vi nói chuyện một hồi với ông mới lễ phép nói: “Có thể thuận tiện trò chuyện một chút với chú về ba mẹ cháu không?”
Lý Hoa Bân liền vội vàng gật đầu.
Lăng Vi châm trà cho Lý Hoa Bân châm, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ cháu xảy ra ngoài ý muốn... Cháu phát hiện rất nhiều điểm khả nghi, xin Lý tiên sinh giải thích nghi hoặc.”
Lý Hoa Bân gật đầu: “Năm đó, chú là trợ lý đắc lực của ba mẹ cháu, chúng ta làm Long Đằng phát triển lớn mạnh, cháu không cần khách khí với chú, gọi một tiếng Chú Lý chú đã không nhận nổi rồi.”
Lý Hoa Bân chỉ mới 39 tuổi, khó mà tưởng tượng mười mấy năm trước ông đã là nhà thiết kế hàng đầu trong nước.
“Chú Lý.” Lăng Vi lộ vẻ xúc động, hít một hơi nói: “Nguyên nhân ba mẹ cháu xảy ra tai nạn là vì động cơ tự bốc cháy… nhưng mà những năm gần đây cháu nghiên cứu cấu tạo xe hơi phát hiện nhiều chỗ không hiểu được.”
Lý Hoa Bân nghe rất nghiêm túc.
Ông không trả lời mà nhìn cô chờ cô nói tiếp.
Lăng Vi nói: “Động cơ tự bốc cháy phần lớn vì mạch điện, dầu rò rĩ mới hư hỏng… hoặc là động cơ vận hành ở nhiệt độ cao trong thời gian dài…”
“Mà xe của ba mẹ cháu vừa từ xưởng ra, kiểm tra hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, cho nên không thể là vấn đề hao mòn…”
Cô như nhớ lại chuyện ngày xưa: “Thứ hai là nhiệt độ… nhưng mà lúc bọn họ xảy ra tai nạn là tháng tư, không hề nóng bức, xe vừa chạy mười mấy phút, động cơ càng không thể nào nóng lên… chú nói cháu nói có lý không?”
Lý Hoa Bân gật đầu: “Cháu có thể nghĩ tới những thứ này, chú thấy hợp lý.”
Lăng Vi còn nói: “Nếu như hai trường hợp này đều không phù hợp, thì nhất định là có người cố ý phá hư!”
“Cháu nói đúng, vừa bắt đầu lập án, nhận định cũng là mưu sát.” Lý Hoa Bân tựa như đang nhớ lại: “Nhưng là, vụ án này của ba mẹ cháu vô cùng phức tạp. Lúc ấy, động cơ bốc cháy, bên trong toát ra cuồn cuộn khói đen, ba mẹ từ trong xe đi ra cũng không bị thương. Chúng ta cũng làm rất nhiều thí nghiệm, đều nói rõ, động cơ bốc cháy cũng sẽ không nổ, người trong xe thấy khói dầy đặc tuồn ra, không thể nào không xuống xe rời đi.”
Diệp Đình ngồi xuống nắm lấy tay cô: “Nhàm chán sao? Đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”
Diệp Đình kéo tay cô đi một vòng ở đại sảnh sau đó lên lầu hai. Vốn cho là anh mang cô đi tìm thức ăn lại không nghĩ tới anh lại kéo cô đến trước cửa một căn phòng.
Ánh mắt Lăng Vi hung hăng trừng anh.
Chọc không ít hoa đào thối, phiền muốn chết.
Diệp Đình nhìn biểu tình của cô rất muốn bật cười. Anh áp cô lên tường, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô nói: “Chịu ủy khuất hả? Về nhà động phòng anh không phản kháng mặc cho em thu thập anh…”
Lăng Vi trừng anh, anh nhéo lỗ mũi cô: “Đi giới thiệu một người với em.”
Diệp Đình mang cô đến một căn phòng khác, gõ cửa một cái, bên trong truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh cửa phòng được mở ra.
Bên trong xuất hiện một người đàn ông hơn 30 tuổi đang đeo kính cọng vàng.
Nhìn rất văn nhân lịch sự, ôn hòa nho nhã.
Anh ta đứng ngoài cửa, âm thanh có vẻ kinh ngạc: “Là con gái của anh Phong sao? Chào cháu, chú là Lý Hoa Bân.”
Rốt cuộc Lăng Vi cũng được gặp Lý Hoa Bân… nhà thiết kế xe hơi của Long Đằng.
Lăng Vi vội vàng bắt tay ông ta: “Lý tiên sinh, xin chào, tôi là con gái của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược, Lăng Vi ạ.”
“Thoáng một cái đã nhiều năm như vậy...” Ông ta hoảng hốt chốc lát, mới tỉnh hồn nói: “Mau mời vào, vào rồi lại nói.”
Bên trong là một gian phòng trà u tĩnh.
Diệp Đình cầm bình trà đi pha trà, anh tráng ly, châm trà đưa tới trước mặt Lý Hoa Bân và Lăng Vi.
Hai người nói cảm ơn, Lý Hoa Bân nhìn Lăng Vi, không ngừng gật đầu: “Qủa nhiên có phong thái của anh Phong và chị Nhược.”
Lăng Vi nói chuyện một hồi với ông mới lễ phép nói: “Có thể thuận tiện trò chuyện một chút với chú về ba mẹ cháu không?”
Lý Hoa Bân liền vội vàng gật đầu.
Lăng Vi châm trà cho Lý Hoa Bân châm, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ cháu xảy ra ngoài ý muốn... Cháu phát hiện rất nhiều điểm khả nghi, xin Lý tiên sinh giải thích nghi hoặc.”
Lý Hoa Bân gật đầu: “Năm đó, chú là trợ lý đắc lực của ba mẹ cháu, chúng ta làm Long Đằng phát triển lớn mạnh, cháu không cần khách khí với chú, gọi một tiếng Chú Lý chú đã không nhận nổi rồi.”
Lý Hoa Bân chỉ mới 39 tuổi, khó mà tưởng tượng mười mấy năm trước ông đã là nhà thiết kế hàng đầu trong nước.
“Chú Lý.” Lăng Vi lộ vẻ xúc động, hít một hơi nói: “Nguyên nhân ba mẹ cháu xảy ra tai nạn là vì động cơ tự bốc cháy… nhưng mà những năm gần đây cháu nghiên cứu cấu tạo xe hơi phát hiện nhiều chỗ không hiểu được.”
Lý Hoa Bân nghe rất nghiêm túc.
Ông không trả lời mà nhìn cô chờ cô nói tiếp.
Lăng Vi nói: “Động cơ tự bốc cháy phần lớn vì mạch điện, dầu rò rĩ mới hư hỏng… hoặc là động cơ vận hành ở nhiệt độ cao trong thời gian dài…”
“Mà xe của ba mẹ cháu vừa từ xưởng ra, kiểm tra hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, cho nên không thể là vấn đề hao mòn…”
Cô như nhớ lại chuyện ngày xưa: “Thứ hai là nhiệt độ… nhưng mà lúc bọn họ xảy ra tai nạn là tháng tư, không hề nóng bức, xe vừa chạy mười mấy phút, động cơ càng không thể nào nóng lên… chú nói cháu nói có lý không?”
Lý Hoa Bân gật đầu: “Cháu có thể nghĩ tới những thứ này, chú thấy hợp lý.”
Lăng Vi còn nói: “Nếu như hai trường hợp này đều không phù hợp, thì nhất định là có người cố ý phá hư!”
“Cháu nói đúng, vừa bắt đầu lập án, nhận định cũng là mưu sát.” Lý Hoa Bân tựa như đang nhớ lại: “Nhưng là, vụ án này của ba mẹ cháu vô cùng phức tạp. Lúc ấy, động cơ bốc cháy, bên trong toát ra cuồn cuộn khói đen, ba mẹ từ trong xe đi ra cũng không bị thương. Chúng ta cũng làm rất nhiều thí nghiệm, đều nói rõ, động cơ bốc cháy cũng sẽ không nổ, người trong xe thấy khói dầy đặc tuồn ra, không thể nào không xuống xe rời đi.”
Bình luận facebook