Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1749
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Y mở to mắt nhìn anh, cô nhìn qua váy mình, quả thật có chút khó chịu, cô nghĩ ngợi, đứng dậy đi thay quần áo.
Đã đi chơi thì phải để cho mình phải thoải mái chứ, cô không phải người thích tự ngược đãi bản thân.
Rất nhanh, Lạc Y đã đổi sang áo choàng tắm, hai người thích ý ngâm chân.
Nhạc lại đổi, Hero.
“Hãy để anh trở thành người hùng của em”
Anh hát theo nhạc, đột nhiên khóe miệng mỉm cười nhìn cô. Lạc Y nhắm mắt lại, nghe thấy anh hát tiếp: Nếu như anh chạm vào môi em, liệu em có mỉm cười không, hãy nói cho anh được không...
Lạc Y mở to mắt nhìn anh, cho anh một cái lườm, cô tiếp tục nhắm mắt lại.
Tiểu Bạch lại hát: “Có phải anh đã lún sâu vào tình yêu, đánh mất lý trí rồi không? Anh không quan tâm bất cứ thứ gì khác, tối nay em đang ở bên cạnh anh. Anh muốn trở thành người hùng của em, bảo bối...”
Lạc Y nhìn sang anh, cảm thấy buồn cười.
Tiểu Bạch đang thâm tình hát: “Anh có thể bầu bạn với em mãi mãi, em có thể cướp đi tính mạng của anh, anh muốn trở thành người hùng của em.”
Lạc Y thầm nghĩ: “Gấu chó* còn tạm được!”
*Gấu chó phiên âm Hán Việt là cẩu hùng, ý chỉ người vô tích sự.
Tiểu Bạch hát rất nhiều bài hát, hết bài này đến bài khác, vô cùng dễ nghe. Hát thêm mấy bài nữa, không hiểu sao âm nhạc lại đổi thành bài Quảng Đông.
Giọng hát tiếng Quảng Đông của Tiểu Bạch êm tai quá! Lạc Y không tự chủ bị anh lây nhiễm, cùng anh hát bài ‘Thích em’.
Hát đến câu: “Mong em biết rằng giây phút này, là lời chân tình của anh...”
Tiểu Bạch đột nhiên không hát nữa, cặp mắt hoa đào nhìn Lạc Y chăm chú, Lạc Y vẫn hát rất say sưa “Thích anh, đôi mắt rung động lòng người kia, tiếng cười đầy mê say....”
Tiểu Bạch vừa cười, vừa gật đầu: “Em Lạc Y, em không biết một thục nữ nên e dè chút sao? Em trực tiếp thổ lộ như vậy với anh, anh sẽ ngại ngùng.”
Vừa nói, vừa che mặt... “Thích anh cái quái gì chứ, quá đáng ghét!”
Lạc Y trợn trắng mắt: “Tôi đang hát đấy, tôi tỏ tình với anh bao giờ?”
Không biết xấu hổ!
Tiểu Bạch ha ha cười to: “Anh đùa em đấy.”
Tiểu Bạch đưa danh sách bài hát cho cô: “Em muốn nghe bài gì, anh gọi cho em.”
Lạc Y còn chưa nghĩ ra muốn nghe gì, lúc này trợ lý của Tiểu Bạch gọi điện đấy, nói: “Quần áo đã được giặt sạch, hong khô, đã sai người đưa tới.”
Khi Lạc Y cầm quần áo, suýt thì tức hộc máu...
Cô chỉ tay vào váy: “Đây là váy sao? Nhìn hai hai mảnh vải ghép vào nhau vậy?”
Hai miếng vải này không lớn hơn một bàn tay là bao!
Bikini cũng không thiếu vải như thế a!
Lạc Y tức muốn chết, váy của cô ướt đẫm, còn đưa tới quần áo như vậy!
Vẻ mặt Tiểu Bạch cũng ngơ ngác, trong lòng anh nghĩ: “Quả nhiên có màu kem trứng, trợ lý không lừa mình!”
Lạc Y tức chết, nhưng dù sao đồ mới đưa tới cũng tốt hơn đồ của cô, đồ của cô đã ướt đến không thể ướt hơn, cô còn có áo khoác, đổi sang bộ này, khoác áo khoác lên không phải không được, dù sao cũng không ai nhìn.
Chịu đựng mặc đi!
Hai người thay xong quần áo đi ra, bởi vì đều rất mệt, cho nên bèn gọi trợ lý đến lái xe.
Tiểu Bạch và Lạc Y ngồi ở sau, mỗi người một bên, hai người đều mặc rất ít, ngồi trên xe càng lạnh...
Tiểu Bạch giả vờ ngủ thiếp đi, nhích lại gần Lạc Y, chỉ chốc lát sau đã đặt đầu lên vai con gái người ta.
Lạc Y duỗi tay đẩy anh, anh ngủ sang một bên khác, kết quả... chỉ chốc lát sau, anh lại nhích lại gần.
Tiểu Bạch gối lên vai Lạc Y, còn ôm cánh tay người ta.
Lạc Y đưa tay nhéo anh: “Tỉnh mau, ngả đầu vào đâu đấy?!”
Tiểu Bạch đâu có bất tỉnh... bởi vì căn bản anh đâu có ngủ! Chưa từng nghe thấy câu này sao? Bạn có thể đánh thức một người đang ngủ, nhưng mãi mãi không thể đánh thức một người vờ ngủ.
Giờ tình huống của Tiểu Bạch chính là như thế. Vừa giả bộ ngủ, lại còn da mặt dày! Cố chấp ngả vào người ta.
Lạc Y mở to mắt nhìn anh, cô nhìn qua váy mình, quả thật có chút khó chịu, cô nghĩ ngợi, đứng dậy đi thay quần áo.
Đã đi chơi thì phải để cho mình phải thoải mái chứ, cô không phải người thích tự ngược đãi bản thân.
Rất nhanh, Lạc Y đã đổi sang áo choàng tắm, hai người thích ý ngâm chân.
Nhạc lại đổi, Hero.
“Hãy để anh trở thành người hùng của em”
Anh hát theo nhạc, đột nhiên khóe miệng mỉm cười nhìn cô. Lạc Y nhắm mắt lại, nghe thấy anh hát tiếp: Nếu như anh chạm vào môi em, liệu em có mỉm cười không, hãy nói cho anh được không...
Lạc Y mở to mắt nhìn anh, cho anh một cái lườm, cô tiếp tục nhắm mắt lại.
Tiểu Bạch lại hát: “Có phải anh đã lún sâu vào tình yêu, đánh mất lý trí rồi không? Anh không quan tâm bất cứ thứ gì khác, tối nay em đang ở bên cạnh anh. Anh muốn trở thành người hùng của em, bảo bối...”
Lạc Y nhìn sang anh, cảm thấy buồn cười.
Tiểu Bạch đang thâm tình hát: “Anh có thể bầu bạn với em mãi mãi, em có thể cướp đi tính mạng của anh, anh muốn trở thành người hùng của em.”
Lạc Y thầm nghĩ: “Gấu chó* còn tạm được!”
*Gấu chó phiên âm Hán Việt là cẩu hùng, ý chỉ người vô tích sự.
Tiểu Bạch hát rất nhiều bài hát, hết bài này đến bài khác, vô cùng dễ nghe. Hát thêm mấy bài nữa, không hiểu sao âm nhạc lại đổi thành bài Quảng Đông.
Giọng hát tiếng Quảng Đông của Tiểu Bạch êm tai quá! Lạc Y không tự chủ bị anh lây nhiễm, cùng anh hát bài ‘Thích em’.
Hát đến câu: “Mong em biết rằng giây phút này, là lời chân tình của anh...”
Tiểu Bạch đột nhiên không hát nữa, cặp mắt hoa đào nhìn Lạc Y chăm chú, Lạc Y vẫn hát rất say sưa “Thích anh, đôi mắt rung động lòng người kia, tiếng cười đầy mê say....”
Tiểu Bạch vừa cười, vừa gật đầu: “Em Lạc Y, em không biết một thục nữ nên e dè chút sao? Em trực tiếp thổ lộ như vậy với anh, anh sẽ ngại ngùng.”
Vừa nói, vừa che mặt... “Thích anh cái quái gì chứ, quá đáng ghét!”
Lạc Y trợn trắng mắt: “Tôi đang hát đấy, tôi tỏ tình với anh bao giờ?”
Không biết xấu hổ!
Tiểu Bạch ha ha cười to: “Anh đùa em đấy.”
Tiểu Bạch đưa danh sách bài hát cho cô: “Em muốn nghe bài gì, anh gọi cho em.”
Lạc Y còn chưa nghĩ ra muốn nghe gì, lúc này trợ lý của Tiểu Bạch gọi điện đấy, nói: “Quần áo đã được giặt sạch, hong khô, đã sai người đưa tới.”
Khi Lạc Y cầm quần áo, suýt thì tức hộc máu...
Cô chỉ tay vào váy: “Đây là váy sao? Nhìn hai hai mảnh vải ghép vào nhau vậy?”
Hai miếng vải này không lớn hơn một bàn tay là bao!
Bikini cũng không thiếu vải như thế a!
Lạc Y tức muốn chết, váy của cô ướt đẫm, còn đưa tới quần áo như vậy!
Vẻ mặt Tiểu Bạch cũng ngơ ngác, trong lòng anh nghĩ: “Quả nhiên có màu kem trứng, trợ lý không lừa mình!”
Lạc Y tức chết, nhưng dù sao đồ mới đưa tới cũng tốt hơn đồ của cô, đồ của cô đã ướt đến không thể ướt hơn, cô còn có áo khoác, đổi sang bộ này, khoác áo khoác lên không phải không được, dù sao cũng không ai nhìn.
Chịu đựng mặc đi!
Hai người thay xong quần áo đi ra, bởi vì đều rất mệt, cho nên bèn gọi trợ lý đến lái xe.
Tiểu Bạch và Lạc Y ngồi ở sau, mỗi người một bên, hai người đều mặc rất ít, ngồi trên xe càng lạnh...
Tiểu Bạch giả vờ ngủ thiếp đi, nhích lại gần Lạc Y, chỉ chốc lát sau đã đặt đầu lên vai con gái người ta.
Lạc Y duỗi tay đẩy anh, anh ngủ sang một bên khác, kết quả... chỉ chốc lát sau, anh lại nhích lại gần.
Tiểu Bạch gối lên vai Lạc Y, còn ôm cánh tay người ta.
Lạc Y đưa tay nhéo anh: “Tỉnh mau, ngả đầu vào đâu đấy?!”
Tiểu Bạch đâu có bất tỉnh... bởi vì căn bản anh đâu có ngủ! Chưa từng nghe thấy câu này sao? Bạn có thể đánh thức một người đang ngủ, nhưng mãi mãi không thể đánh thức một người vờ ngủ.
Giờ tình huống của Tiểu Bạch chính là như thế. Vừa giả bộ ngủ, lại còn da mặt dày! Cố chấp ngả vào người ta.