Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1750
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không biết xấu hổ!
Lạc Y đẩy anh hai lần, phát hiện tên này càng lúc càng nặng, không đẩy được nữa?
Lạc Y cau mày lại, trong đầu lóe lên, tên này không phải đang giả vờ ngủ chứ? Nếu không sao sức lại lớn vậy?
Lạc Y lặng lẽ đưa tay, gãi eo Tiểu Bạch...
“A ----- mẹ ơi... thật ngứa!” Tiểu Bạch dậy luôn...
“Giả vờ ngủ với tôi, đúng không? Định ăn đậu hũ hả?”
Lạc Y vươn tay muốn đánh anh, Tiểu Bạch lập tức nắm chặt tay cô, mặt anh chợt dí sát vào mặt cô, anh nhìn chằm chằm môi cô, cười: “Không phải, anh sợ em lạnh, anh muốn đem lại ấm áp cho em.”
Lạc Y dựa lưng vào ghế, cô liếc mắt nhìn anh: “Là anh lạnh, hay tôi lạnh? Anh nói rõ cho tôi?”
Tiểu Bạch nói: “Anh lạnh!” Mũi của anh đã đụng đến chóp mũi cô.
Lạc Y liếc nhìn anh, nói: “Anh lạnh, anh liền dựa vào người tôi à? Tôi đâu phải máy sưởi! Nham Tương rất ấm, sao anh không ôm Nham Tương đi?”
Tiểu Bạch nhếch miệng cười: “Anh cũng rất muốn ôm, nhưng xa quá!”
“Cút sang một bên! Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ mặc kệ anh!”
Còn chưa đợi Lạc Y đẩy anh, Tiểu Bạch đã vèo một cái ngồi tít ra xa.
Anh ôm cửa, cách xe cô nửa mét.
Anh quay đầu, cười nói cô: “Trêu em thôi, đừng để ý.”
Buổi tối Lạc Y chưa được ăn gì, giờ bụng sôi ùng ục, cô lười ầm ĩ với anh. Cô nhìn trợ lý đằng trước, hươ tay: “Có thể lái xe đến đường buôn bán không? Tôi muốn ăn chút gì đó.”
Xe dừng trước cửa một tiệm bánh, Lạc Y xuống xe mua bánh. Tiểu Bạch nhìn tuyết trắng bay đầy trời, vô cùng không muốn xuống xe, nhưng lại không muốn để Lạc Y ở ngoài một mình, anh kiên trì mở cửa, từ trong xe bước xuống, đi vào gió tuyết.
Thật lạnh a! Anh thật sự quá tự tin! Vì để thể hiện trước mặt Lạc Y mà suýt mất nửa cái mạng!
Tiểu Bạch dụi dụi mũi, chắc anh đổ thật rồi, theo đuổi cô nương người ta khó khăn như vậy...
Răng Tiểu Bạch va vào nhau cầm cập, đi vào tiệm bánh, vẫn may trong tiệm bánh rất ấm áp. Lúc này trợ lý cũng đã đỗ xe xong, cũng vào theo.
Tiểu Bạch nhìn trái nhìn phải, trông thấy hình như Lạc Y đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Tiểu Bạch đi về phía Lạc Y, anh nghe thấy người phụ nữ kia đang châm chọc Lạc Y: “Ôi, ben học thẩm phán của mình đây mà, vẫn chưa có bạn trai hả? Cậu nhìn mình này.” Cô ta vươn tay trái ra, khoe khoang viên kim cương lớn trên ngón tay của mình.
Người phụ nữ kia nói: “Cậu nhìn nhẫn của mình đi, mười mấy vạn đấy. Cậu nhìn túi xách Lăng Vi của mình đi, còn có quần áo Givenchy của mình nữa, đều là bạn trai mình tặng đấy.”
Người phụ nữ kia che môi cười nói: “Lạc Y, lúc cậu đi học, chẳng phải có rất nhiều người theo đuổi sao? Sao sau khi tốt nghiệp thì lại không có mối tình nào vậy?”
Lạc Y vờ như không nghe thấy, cầm kẹp gắp một miếng bánh gato đặt vào khay của mình.
Người phụ nữ kia lập tức nói: “Cậu không sợ béo sao mà ăn bánh gato? Ai u... Mình phải khuyên cậu thế nào đây? Cậu xem tính cách của cậu đi, mạnh mẽ như đàn ông vậy, ai dám cưới cậu chứ? Cậu không thay đổi tính cách đi thì cả đời này cậu không gả được đâu, thật đấy.”
Sắc mặt Lạc Y rất kém, Tiểu Bạch nhìn ra được, cô lười nói chuyện với người phụ nữ này.
Không biết xấu hổ!
Lạc Y đẩy anh hai lần, phát hiện tên này càng lúc càng nặng, không đẩy được nữa?
Lạc Y cau mày lại, trong đầu lóe lên, tên này không phải đang giả vờ ngủ chứ? Nếu không sao sức lại lớn vậy?
Lạc Y lặng lẽ đưa tay, gãi eo Tiểu Bạch...
“A ----- mẹ ơi... thật ngứa!” Tiểu Bạch dậy luôn...
“Giả vờ ngủ với tôi, đúng không? Định ăn đậu hũ hả?”
Lạc Y vươn tay muốn đánh anh, Tiểu Bạch lập tức nắm chặt tay cô, mặt anh chợt dí sát vào mặt cô, anh nhìn chằm chằm môi cô, cười: “Không phải, anh sợ em lạnh, anh muốn đem lại ấm áp cho em.”
Lạc Y dựa lưng vào ghế, cô liếc mắt nhìn anh: “Là anh lạnh, hay tôi lạnh? Anh nói rõ cho tôi?”
Tiểu Bạch nói: “Anh lạnh!” Mũi của anh đã đụng đến chóp mũi cô.
Lạc Y liếc nhìn anh, nói: “Anh lạnh, anh liền dựa vào người tôi à? Tôi đâu phải máy sưởi! Nham Tương rất ấm, sao anh không ôm Nham Tương đi?”
Tiểu Bạch nhếch miệng cười: “Anh cũng rất muốn ôm, nhưng xa quá!”
“Cút sang một bên! Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ mặc kệ anh!”
Còn chưa đợi Lạc Y đẩy anh, Tiểu Bạch đã vèo một cái ngồi tít ra xa.
Anh ôm cửa, cách xe cô nửa mét.
Anh quay đầu, cười nói cô: “Trêu em thôi, đừng để ý.”
Buổi tối Lạc Y chưa được ăn gì, giờ bụng sôi ùng ục, cô lười ầm ĩ với anh. Cô nhìn trợ lý đằng trước, hươ tay: “Có thể lái xe đến đường buôn bán không? Tôi muốn ăn chút gì đó.”
Xe dừng trước cửa một tiệm bánh, Lạc Y xuống xe mua bánh. Tiểu Bạch nhìn tuyết trắng bay đầy trời, vô cùng không muốn xuống xe, nhưng lại không muốn để Lạc Y ở ngoài một mình, anh kiên trì mở cửa, từ trong xe bước xuống, đi vào gió tuyết.
Thật lạnh a! Anh thật sự quá tự tin! Vì để thể hiện trước mặt Lạc Y mà suýt mất nửa cái mạng!
Tiểu Bạch dụi dụi mũi, chắc anh đổ thật rồi, theo đuổi cô nương người ta khó khăn như vậy...
Răng Tiểu Bạch va vào nhau cầm cập, đi vào tiệm bánh, vẫn may trong tiệm bánh rất ấm áp. Lúc này trợ lý cũng đã đỗ xe xong, cũng vào theo.
Tiểu Bạch nhìn trái nhìn phải, trông thấy hình như Lạc Y đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Tiểu Bạch đi về phía Lạc Y, anh nghe thấy người phụ nữ kia đang châm chọc Lạc Y: “Ôi, ben học thẩm phán của mình đây mà, vẫn chưa có bạn trai hả? Cậu nhìn mình này.” Cô ta vươn tay trái ra, khoe khoang viên kim cương lớn trên ngón tay của mình.
Người phụ nữ kia nói: “Cậu nhìn nhẫn của mình đi, mười mấy vạn đấy. Cậu nhìn túi xách Lăng Vi của mình đi, còn có quần áo Givenchy của mình nữa, đều là bạn trai mình tặng đấy.”
Người phụ nữ kia che môi cười nói: “Lạc Y, lúc cậu đi học, chẳng phải có rất nhiều người theo đuổi sao? Sao sau khi tốt nghiệp thì lại không có mối tình nào vậy?”
Lạc Y vờ như không nghe thấy, cầm kẹp gắp một miếng bánh gato đặt vào khay của mình.
Người phụ nữ kia lập tức nói: “Cậu không sợ béo sao mà ăn bánh gato? Ai u... Mình phải khuyên cậu thế nào đây? Cậu xem tính cách của cậu đi, mạnh mẽ như đàn ông vậy, ai dám cưới cậu chứ? Cậu không thay đổi tính cách đi thì cả đời này cậu không gả được đâu, thật đấy.”
Sắc mặt Lạc Y rất kém, Tiểu Bạch nhìn ra được, cô lười nói chuyện với người phụ nữ này.
Bình luận facebook