Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1783
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh hôn trán cô, nhẹ giọng cam kết với cô: “Chỉ cần em không thương tâm, bắt anh làm gì cũng được.”
Lạc Y đưa tay ôm anh, tay cô siết chặt lưng anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt gò má cô, nói: “Lần này em đi ra ngoài, mẹ em nhất định rất đau lòng. Cảm thấy mình nuôi không con gái.”
Lạc Y hít mũi: “Mẹ có ba em, anh không có ai. Sao em có thể bỏ mặc anh lẻ loi một mình.”
Ở trong thành phố xa lạ này, sao cô nỡ tâm bỏ anh một mình đứng cả đêm trong gió tuyết?
Tiểu Bạch đau lòng ôm chặt cô. Cô khóc mệt, nằm ngủ trong ngực anh. Tiểu Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cho cô ngủ an ổn.
Điện thoại Tiểu Bạch reo, là Lăng Vi. Anh nhấn từ chối, vì sợ đánh thức Lạc Y, anh mở tin nhắn, gửi tin cho Lăng Vi.
Lăng Vi nói: “Tôi và Diệp Đình, còn có Lôi Tuấn, Lôi Đình cùng tới. Chúng tôi đi khuyên nhủ dì Kỷ Mẫn, cậu chờ tin tức của chúng tôi. Cậu chăm sóc tốt Lạc Y, đừng để cô ấy khổ sở.”
Tiểu Bạch nói: “Cảm ơn.”
Anh muốn viết thêm mấy chữ, nhưng đau lòng không viết được gì.
Lăng Vi, anh Đình, Tiểu Tuấn và Tiểu Đình là anh gọi nói cho bọn họ.
Muốn hóa giải hiểu lầm của mẹ Lạc Y đối với anh, bốn người bạn nàycủa anh đúng là nhân vật quan trọng nhất rửa sạch tội danh cho anh.
Anh không muốn khiến Lạc Y xích mích với người nhà cô, nên anh phải tận lực xóa bỏ hiểu lầm.
Tiểu Bạch rất cảm động, anh không nghĩ tới các bạn bè đều sẽ đích thân tới, anh muốn bọn họ gọi điện thoại cho mẹ Lạc nói rõ tình hình. Anh không ngờ bọn họ sẽ mạo hiểm gió tuyết, cố ý chạy xe mấy giờ tới nơi.
Tuy Tiểu Bạch không nói cảm ơn, nhưng anh ghi nhớ các bạn tốt trong lòng.
Tiểu Bạch đưa tay ôm chặt Lạc Y, hôm nay bảo bối của anh bị ủy khuất rất lớn! Cô ngay cả ngủ mà cũng nhíu chặt chân mày…
Tiểu Bạch thật đau lòng. Nếu mẹ Lạc đánh anh một lúc có thể bớt tức giận, anh cũng tình nguyện chịu đau! Chỉ cần Lạc Y không ủy khuất, muốn anh làm gì cũng được.
Tiểu Bạch ôm cô, đầu óc choáng váng ngủ. Những ngày gần đây chơi đùa quá mệt, vừa rồi lại đứng ngoài trời lạnh thời gian dài như vậy, anh mơ màng trầm trầm, giống như lên cơn sốt.
Tiểu Bạch ngủ cực kỳ không yên ổn, tựa như Lạc Y sẽ rời khỏi anh bất cứ lúc nào. Anh ôm chặt cô, rất sợ vừa buông tay liền không thể gặp nhau nữa.
Ngủ đến nửa đêm, Lạc Y cảm giác không thở nổi.
Cô mở mắt nhìn, Tiểu Bạch siết chặt cô từ trên xuống dưới.
Hai cánh tay dài của Tiểu Bạch vòng qua cổ và eo cô, hai cái chân dài quấn chân cô. Cả người cũng đè lên người cô.
Anh nhíu chặt mày, giữa hai chân mày đầy vẻ phiền muộn.
Toàn thân Lạc Y tê dại, cô muốn nhúc nhích, nhưng đau quá!
Cô vừa giật giật cánh tay, Tiểu Bạch đột nhiên dùng sức ôm chặt cô.
Anh không tỉnh, nhưng anh biết cô đang nhúc nhích. Anh sợ cô đi…
Lạc Y từ từ rút tay ra, nhẹ nhàng vuốt mi tâm anh, cô phát hiện mặt anh rất nóng, có phải vừa rồi chịu lạnh sinh bệnh rồi không? Lạc Y hơi sốt ruột!
Cô muốn ngồi dậy, nhưng bị anh ép tới mức không động đậy được.
Lạc Y từ từ nhích người, vừa muốn đứng lên, Tiểu Bạch đột nhiên ép tới, anh tìm môi cô, động tình hôn cô, hơi thở của anh cực nóng, thanh âm run rẩy vang lên bên tai cô: “Đừng rời xa anh, Tiểu Lạc Y, cầu xin em… Đừng rời xa anh.”
Lạc Y cứng đờ, tim cũng run theo.
Tay anh ôm vô cùng chặt: “Lạc Y… Cầu xin em, đừng rời xa anh, tim anh rất đau. Chúng ta vừa mới bắt đầu, anh không muốn xa cách em…”
Nước mắt Lạc Y rơi xuống.
Cô giơ tay lau nước mắt, nhưng nước mắt càng trào càng nhiều.
Cô vươn tay ôm anh, cô hôn môi anh, ngón tay vuốt mặt anh, nhẹ nhàng hôn anh, nói: “Em sẽ không rời xa anh, em cũng không muốn xa cách anh.”
Anh hôn trán cô, nhẹ giọng cam kết với cô: “Chỉ cần em không thương tâm, bắt anh làm gì cũng được.”
Lạc Y đưa tay ôm anh, tay cô siết chặt lưng anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt gò má cô, nói: “Lần này em đi ra ngoài, mẹ em nhất định rất đau lòng. Cảm thấy mình nuôi không con gái.”
Lạc Y hít mũi: “Mẹ có ba em, anh không có ai. Sao em có thể bỏ mặc anh lẻ loi một mình.”
Ở trong thành phố xa lạ này, sao cô nỡ tâm bỏ anh một mình đứng cả đêm trong gió tuyết?
Tiểu Bạch đau lòng ôm chặt cô. Cô khóc mệt, nằm ngủ trong ngực anh. Tiểu Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cho cô ngủ an ổn.
Điện thoại Tiểu Bạch reo, là Lăng Vi. Anh nhấn từ chối, vì sợ đánh thức Lạc Y, anh mở tin nhắn, gửi tin cho Lăng Vi.
Lăng Vi nói: “Tôi và Diệp Đình, còn có Lôi Tuấn, Lôi Đình cùng tới. Chúng tôi đi khuyên nhủ dì Kỷ Mẫn, cậu chờ tin tức của chúng tôi. Cậu chăm sóc tốt Lạc Y, đừng để cô ấy khổ sở.”
Tiểu Bạch nói: “Cảm ơn.”
Anh muốn viết thêm mấy chữ, nhưng đau lòng không viết được gì.
Lăng Vi, anh Đình, Tiểu Tuấn và Tiểu Đình là anh gọi nói cho bọn họ.
Muốn hóa giải hiểu lầm của mẹ Lạc Y đối với anh, bốn người bạn nàycủa anh đúng là nhân vật quan trọng nhất rửa sạch tội danh cho anh.
Anh không muốn khiến Lạc Y xích mích với người nhà cô, nên anh phải tận lực xóa bỏ hiểu lầm.
Tiểu Bạch rất cảm động, anh không nghĩ tới các bạn bè đều sẽ đích thân tới, anh muốn bọn họ gọi điện thoại cho mẹ Lạc nói rõ tình hình. Anh không ngờ bọn họ sẽ mạo hiểm gió tuyết, cố ý chạy xe mấy giờ tới nơi.
Tuy Tiểu Bạch không nói cảm ơn, nhưng anh ghi nhớ các bạn tốt trong lòng.
Tiểu Bạch đưa tay ôm chặt Lạc Y, hôm nay bảo bối của anh bị ủy khuất rất lớn! Cô ngay cả ngủ mà cũng nhíu chặt chân mày…
Tiểu Bạch thật đau lòng. Nếu mẹ Lạc đánh anh một lúc có thể bớt tức giận, anh cũng tình nguyện chịu đau! Chỉ cần Lạc Y không ủy khuất, muốn anh làm gì cũng được.
Tiểu Bạch ôm cô, đầu óc choáng váng ngủ. Những ngày gần đây chơi đùa quá mệt, vừa rồi lại đứng ngoài trời lạnh thời gian dài như vậy, anh mơ màng trầm trầm, giống như lên cơn sốt.
Tiểu Bạch ngủ cực kỳ không yên ổn, tựa như Lạc Y sẽ rời khỏi anh bất cứ lúc nào. Anh ôm chặt cô, rất sợ vừa buông tay liền không thể gặp nhau nữa.
Ngủ đến nửa đêm, Lạc Y cảm giác không thở nổi.
Cô mở mắt nhìn, Tiểu Bạch siết chặt cô từ trên xuống dưới.
Hai cánh tay dài của Tiểu Bạch vòng qua cổ và eo cô, hai cái chân dài quấn chân cô. Cả người cũng đè lên người cô.
Anh nhíu chặt mày, giữa hai chân mày đầy vẻ phiền muộn.
Toàn thân Lạc Y tê dại, cô muốn nhúc nhích, nhưng đau quá!
Cô vừa giật giật cánh tay, Tiểu Bạch đột nhiên dùng sức ôm chặt cô.
Anh không tỉnh, nhưng anh biết cô đang nhúc nhích. Anh sợ cô đi…
Lạc Y từ từ rút tay ra, nhẹ nhàng vuốt mi tâm anh, cô phát hiện mặt anh rất nóng, có phải vừa rồi chịu lạnh sinh bệnh rồi không? Lạc Y hơi sốt ruột!
Cô muốn ngồi dậy, nhưng bị anh ép tới mức không động đậy được.
Lạc Y từ từ nhích người, vừa muốn đứng lên, Tiểu Bạch đột nhiên ép tới, anh tìm môi cô, động tình hôn cô, hơi thở của anh cực nóng, thanh âm run rẩy vang lên bên tai cô: “Đừng rời xa anh, Tiểu Lạc Y, cầu xin em… Đừng rời xa anh.”
Lạc Y cứng đờ, tim cũng run theo.
Tay anh ôm vô cùng chặt: “Lạc Y… Cầu xin em, đừng rời xa anh, tim anh rất đau. Chúng ta vừa mới bắt đầu, anh không muốn xa cách em…”
Nước mắt Lạc Y rơi xuống.
Cô giơ tay lau nước mắt, nhưng nước mắt càng trào càng nhiều.
Cô vươn tay ôm anh, cô hôn môi anh, ngón tay vuốt mặt anh, nhẹ nhàng hôn anh, nói: “Em sẽ không rời xa anh, em cũng không muốn xa cách anh.”
Bình luận facebook