Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1826
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc ấy, thiết bị cảm biến này được tiểu Bát thiết kế.
Tiểu Bát nói bên trong thiết bị cảm biến này đã cài đặt hệ thống thu tín hiệu vệ tinh. Mặc kệ ở bên kia có bao nhiêu tháp che giấu tín hiệu, nó đều có thể tự động tìm tín hiệu và nhận chúng.
Diệp Đình vốn muốn nhờ tiểu Bát làm nhiều thiết bị cảm biến này, nhưng là tiểu Bát nói làm thiết bị này cực kỳ phức tạp, hơn nữa, bình thường bọn Diệp Đình đều rất ít khi đến những nơi như thế này, vì vậy không cần phải thay đổi thiết bị theo dõi.
Diệp Đình ấn nút thiết bị cảm ứng, thiết bị cảm ứng được cài ở vai trái của độc nhãn chấn động.
Lúc này, độc nhãn đang kiểm tra trên cánh đồng anh túc, vai trái của anh ta chấn động làm cả người anh ta chấn động mạnh! Anh ta biết anh Đình đang tìm mình!
Anh ta ẩn núp ở đây đã mấy năm, anh Đình chưa bao giờ liên lạc với anh ta. Bây giờ thiết bị cảm ứng đột nhiên chấn động, nói rõ anh Đình ca đang gặp phải rắc rối nào đó hoặc muốn biết tin tức quan trọng nào đó.
Độc nhãn không rời đi luôn, anh ta vẫn ra vẻ nghiêm túc kiểm tra cánh đồng anh túc, chờ sau khi kiểm tra xong một vòng, anh ta còn ra lệnh cho mấy tên cấp dưới theo thủ tục bình thường.
Đến khi anh ta làm xong tất cả những chuyện cần làm như bình thường, anh ta mới trở về chỗ ở của mình.
Chỗ ở của anh ta là một căn nhà gỗ được dựng cao, trong phòng có một tấm ván làm giường, đầu giường có một chiếc gương vỡ nhìn có vẻ như là hình lục giác. Ngoài những thứ này ra, gần như không còn thứ gì khác.
Độc nhãn vốn tên là Đỗ Ngạn. Bản thân anh ta không “Độc” như biệt danh của mình, sau khi anh ta lấy mảng sẹo giả trên mặt mình xuống, để lộ ra một gương mặt tuấn tú, da cũng không đen như vừa rồi. Cao một mét bảy lăm, nếu so sánh với những người ở vùng rừng rậm nhiệt đới này, thì anh ta cũng được coi là người có thân hình cao lớn.
Anh ta lấy lớp răng hỏng xuống, để lộ ra hàm răng trắng, sau khi anh ta rửa mặt, đánh răng, lại đeo lớp răng giả lên lần nữa, tránh cho có người ta đột nhiên xông vào, phát hiện ra anh ta đang hóa trang thì phiền phức.
Sau khi nhanh chóng hóa trang lại lần nữa, anh ta thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn bên ngoài không có ai tới, anh ta mới lui về phía mép giường, lật miếng ván giường lên, lấy ra một chiếc máy phát tín hiệu.
Anh ta nhân mấy cái ở trên máy phát tín hiệu, gửi tín hiệu của cho anh Đình: “Nhận được.”
Tín hiệu ngắn ngủi được phát đi, đầu kia lập tức gửi lại tin nhắn: “ Gần đây Lô Khôn có hành động gì không? Tôi nhận được tin tức nói, Lô Khôn đang lợi dụng Sở Minh Y đóng giả thành chị dâu cậu để đối phó với chúng tôi.”
Lúc ấy, thiết bị cảm biến này được tiểu Bát thiết kế.
Tiểu Bát nói bên trong thiết bị cảm biến này đã cài đặt hệ thống thu tín hiệu vệ tinh. Mặc kệ ở bên kia có bao nhiêu tháp che giấu tín hiệu, nó đều có thể tự động tìm tín hiệu và nhận chúng.
Diệp Đình vốn muốn nhờ tiểu Bát làm nhiều thiết bị cảm biến này, nhưng là tiểu Bát nói làm thiết bị này cực kỳ phức tạp, hơn nữa, bình thường bọn Diệp Đình đều rất ít khi đến những nơi như thế này, vì vậy không cần phải thay đổi thiết bị theo dõi.
Diệp Đình ấn nút thiết bị cảm ứng, thiết bị cảm ứng được cài ở vai trái của độc nhãn chấn động.
Lúc này, độc nhãn đang kiểm tra trên cánh đồng anh túc, vai trái của anh ta chấn động làm cả người anh ta chấn động mạnh! Anh ta biết anh Đình đang tìm mình!
Anh ta ẩn núp ở đây đã mấy năm, anh Đình chưa bao giờ liên lạc với anh ta. Bây giờ thiết bị cảm ứng đột nhiên chấn động, nói rõ anh Đình ca đang gặp phải rắc rối nào đó hoặc muốn biết tin tức quan trọng nào đó.
Độc nhãn không rời đi luôn, anh ta vẫn ra vẻ nghiêm túc kiểm tra cánh đồng anh túc, chờ sau khi kiểm tra xong một vòng, anh ta còn ra lệnh cho mấy tên cấp dưới theo thủ tục bình thường.
Đến khi anh ta làm xong tất cả những chuyện cần làm như bình thường, anh ta mới trở về chỗ ở của mình.
Chỗ ở của anh ta là một căn nhà gỗ được dựng cao, trong phòng có một tấm ván làm giường, đầu giường có một chiếc gương vỡ nhìn có vẻ như là hình lục giác. Ngoài những thứ này ra, gần như không còn thứ gì khác.
Độc nhãn vốn tên là Đỗ Ngạn. Bản thân anh ta không “Độc” như biệt danh của mình, sau khi anh ta lấy mảng sẹo giả trên mặt mình xuống, để lộ ra một gương mặt tuấn tú, da cũng không đen như vừa rồi. Cao một mét bảy lăm, nếu so sánh với những người ở vùng rừng rậm nhiệt đới này, thì anh ta cũng được coi là người có thân hình cao lớn.
Anh ta lấy lớp răng hỏng xuống, để lộ ra hàm răng trắng, sau khi anh ta rửa mặt, đánh răng, lại đeo lớp răng giả lên lần nữa, tránh cho có người ta đột nhiên xông vào, phát hiện ra anh ta đang hóa trang thì phiền phức.
Sau khi nhanh chóng hóa trang lại lần nữa, anh ta thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn bên ngoài không có ai tới, anh ta mới lui về phía mép giường, lật miếng ván giường lên, lấy ra một chiếc máy phát tín hiệu.
Anh ta nhân mấy cái ở trên máy phát tín hiệu, gửi tín hiệu của cho anh Đình: “Nhận được.”
Tín hiệu ngắn ngủi được phát đi, đầu kia lập tức gửi lại tin nhắn: “ Gần đây Lô Khôn có hành động gì không? Tôi nhận được tin tức nói, Lô Khôn đang lợi dụng Sở Minh Y đóng giả thành chị dâu cậu để đối phó với chúng tôi.”
Bình luận facebook