Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1841
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vinh Phỉ cùng An Hòa dẫn tiểu tổ Ám Ảnh và đội viên chiến đội quốc tế tiến hành lục soát thị trấn A Mật.
Vinh Phỉ cùng Angle đã lên đường đêm hôm qua, bọn họ mới vừa đuổi thới thị trấn A Mật.
Nhưng mà lúc anh tới, Lăng Tiêu, tiểu Cầm và Đỗ Ngạn đã bị bắt.
Mười phút trôi qua, không chút tiến triển nào, không có tìm được ba người bọn họ.
Vinh Phỉ lau mồ hôi, gọi điện thoại cho Diệp Đình, nhưng mà mọi cử động của Diệp Đình đều trong tầm mắt của Lô Khôn.
Lăng Vi biết điện thoại Diệp Đình đang reo, cô cắn bể quai hàm, khiến cho mình chảy đầy mồ hôi, cô giả vờ như đau bụng cong eo, đưa tay cầm điện thoại Diệp Đình ra.
Ánh mắt cô tránh né camera, cúi đầu nhìn lên màn hình điện thoại.
Tin tức Vinh Phỉ gửi tới nói: “Lục soát khắp toàn bộ thị trấn A Mật, không có phát hiện ba người họ!”
Lăng Vi suy nghĩ, ngón tay anh chóng bấm: “Anh tư, em là tiểu Vi, em đoán nhất định bọn họ đã mang ba người rời đi, lúc nãy em nhìn thấy ba người họ bị trói trên ba thân cây to, em nghĩ nhất định bọn họ bị mang vào rừng cây! Bên cạnh mấy cây kia có một câu đa cổ xưa, kế bên còn có chuối tây! Anh chờ một chút, để em suy nghĩ....”
Lăng Vi cố gắng nhớ lại video lúc nãy Lô Khôn cho cô và Diệp Đình xem.
Trí nhớ Lăng Vi cực tốt, trong đầu cô tràn đầy hình ảnh video lúc nãy.
Cô nhớ lại, phía sau gấu quần đầy máu của Lăng Tiêu là một con đường mòn!
Bên cạnh tiểu Cầm cũng có một con đường mòn, sau đó.... bên phải Đỗ Ngạn có một con đường mòn, chỗ này là một ngã ba đường!
Lăng Vi nhanh chóng viết: “Em nhớ ra rồi, đây là một ngã ba đường! Nhất định đây là đường ra thị trấn.”
Cô gửi thư ra ngoài lại viết tiếp: “Anh Tư, anh suy nghĩ, giữa thị trấn A Mật và thành phố nơi nào có ngã ba đường....”
Cô chưa kịp viết xong, Anh tư đã gửi tin nhắn tớiL:Không phải đường ra trấn! Anh có ấn tượng với chỗ này, anh lập tức chạy tới!”
Vinh Phỉ du lịch hết các rừng mưa nhiệt đới trên thế giới, anh có ấn tượng với cái ngã ba đường này!
Ngón tay Lăng Vi dừng lại, anh Tư gửi tin nhắn này tới, nói rõ anh đã biết chỗ này?
A, trời ạ! Đầu của anh Tư mọc kiểu gì vậy? Anh là một bản đồ sống à? Những nơi trước kia từng đến anh đều nhớ hết!
Lăng Vi không dám rời khỏi màn ảnh quá lâu, cô bỏ điện thoại vào trong túi quần, lập tức diển biểu cảm đau khổ cắn răng.
Mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, để tránh Lô Khôn hoài nghi.
Cô cúi đầu như vậy một lúc, Lô Khôn không để ý đến cô.
Ba người lại tiếp tục giám thị lẫn nhau.
*
Trong đầu Vinh Phỉ không ngừng vẽ đường và cảnh vật xung quanh.
Anh dựa vào trí nhớ mang năm người tiểu tổ Ám Ảnh chạy về phía ngã ba đường! Hơn nữa những đội viên khác cũng phát tín hiệu với chiến đội quốc tế.
Ở gần một mảnh rừng chuối tây, Vinh Phỉ phát hiện một doanh tại bí ẩn ---
Quả nhiên ở nơi này!
Ở gần doanh trại có một cây đa cổ xưa! Còn có ba con đường. Nhưng mà gần doanh trại có rất nhiều người canh giữ.
Trong tay những người này đều cầm súng trường, tính toán sơ lược trong doanh trại này phải có gần ba mươi người.
Vinh Phỉ theo vị trí tính toán ra nơi Lăng Tiêu, tiểu Cẩm và Đỗ Ngạn bị treo.
Anh nói với thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh: “Tiểu Tam chú ý phía năm giờ, Lăng Tiêu bị treo trên cây kia.”
Rồi nói với một người khác: “Tiểu Tứ chú ý phía bảy giờ, tiểu Cầm bị treo ở đó.”
Anh chỉ chỉ một thân cây bên ngoài: “Tiểu Nhị.” Còn chưa chờ anh nói xong, tên đội viên kia đã cầm súng bắn tỉa lên chuẩn bị thùy thời đánh lén.
Thời gian dư lại còn tám phút, tiểu tổ Ám ảnh và đội viên chiến đội quốc tế đã tụ họp cong! Bọn họ cực kỳ cẩn thận ẩn núp bốn phía, bao vây doanh trại này lại.
“Bắt đầu!” Vinh Phỉ giơ súng “Bành”, đánh ngã một tên lâu la.
“Tạch tạch tạch cộc cộc ---” Một chuỗi đạn dài bắn ra.
“Có đánh lén! A ----”
“Lóc cóc tháp” Đạn bay loạn “vèo vèo”, cây cối chung quanh bị bắn trúng vang dội.
Trước mắt khắp nơi đều là vụn gỗ bị đánh bể, đạn lao qua người “vèo vèo”
“Có người đánh lén ---- giết ba tên kia trước rồi nói sau!” Có người lập tức giơ súng nổ súng về phía Lăng Tiêu, tiểu Cầm và Đỗ Ngạn.
Tiểu Nhị bóp súng bắn tỉa: “Bành” sợi dây treo Đỗ Ngạn đứt.
“Đông”, Đỗ Ngạn ngã xuống đất: “Ngô....” Trên hai chân của Đỗ Ngạn có vết đạn, lúc anh rơi xuống đất đồng thời máu trong lỗ cũng phun ra ngoài.
Vinh Phỉ cùng An Hòa dẫn tiểu tổ Ám Ảnh và đội viên chiến đội quốc tế tiến hành lục soát thị trấn A Mật.
Vinh Phỉ cùng Angle đã lên đường đêm hôm qua, bọn họ mới vừa đuổi thới thị trấn A Mật.
Nhưng mà lúc anh tới, Lăng Tiêu, tiểu Cầm và Đỗ Ngạn đã bị bắt.
Mười phút trôi qua, không chút tiến triển nào, không có tìm được ba người bọn họ.
Vinh Phỉ lau mồ hôi, gọi điện thoại cho Diệp Đình, nhưng mà mọi cử động của Diệp Đình đều trong tầm mắt của Lô Khôn.
Lăng Vi biết điện thoại Diệp Đình đang reo, cô cắn bể quai hàm, khiến cho mình chảy đầy mồ hôi, cô giả vờ như đau bụng cong eo, đưa tay cầm điện thoại Diệp Đình ra.
Ánh mắt cô tránh né camera, cúi đầu nhìn lên màn hình điện thoại.
Tin tức Vinh Phỉ gửi tới nói: “Lục soát khắp toàn bộ thị trấn A Mật, không có phát hiện ba người họ!”
Lăng Vi suy nghĩ, ngón tay anh chóng bấm: “Anh tư, em là tiểu Vi, em đoán nhất định bọn họ đã mang ba người rời đi, lúc nãy em nhìn thấy ba người họ bị trói trên ba thân cây to, em nghĩ nhất định bọn họ bị mang vào rừng cây! Bên cạnh mấy cây kia có một câu đa cổ xưa, kế bên còn có chuối tây! Anh chờ một chút, để em suy nghĩ....”
Lăng Vi cố gắng nhớ lại video lúc nãy Lô Khôn cho cô và Diệp Đình xem.
Trí nhớ Lăng Vi cực tốt, trong đầu cô tràn đầy hình ảnh video lúc nãy.
Cô nhớ lại, phía sau gấu quần đầy máu của Lăng Tiêu là một con đường mòn!
Bên cạnh tiểu Cầm cũng có một con đường mòn, sau đó.... bên phải Đỗ Ngạn có một con đường mòn, chỗ này là một ngã ba đường!
Lăng Vi nhanh chóng viết: “Em nhớ ra rồi, đây là một ngã ba đường! Nhất định đây là đường ra thị trấn.”
Cô gửi thư ra ngoài lại viết tiếp: “Anh Tư, anh suy nghĩ, giữa thị trấn A Mật và thành phố nơi nào có ngã ba đường....”
Cô chưa kịp viết xong, Anh tư đã gửi tin nhắn tớiL:Không phải đường ra trấn! Anh có ấn tượng với chỗ này, anh lập tức chạy tới!”
Vinh Phỉ du lịch hết các rừng mưa nhiệt đới trên thế giới, anh có ấn tượng với cái ngã ba đường này!
Ngón tay Lăng Vi dừng lại, anh Tư gửi tin nhắn này tới, nói rõ anh đã biết chỗ này?
A, trời ạ! Đầu của anh Tư mọc kiểu gì vậy? Anh là một bản đồ sống à? Những nơi trước kia từng đến anh đều nhớ hết!
Lăng Vi không dám rời khỏi màn ảnh quá lâu, cô bỏ điện thoại vào trong túi quần, lập tức diển biểu cảm đau khổ cắn răng.
Mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, để tránh Lô Khôn hoài nghi.
Cô cúi đầu như vậy một lúc, Lô Khôn không để ý đến cô.
Ba người lại tiếp tục giám thị lẫn nhau.
*
Trong đầu Vinh Phỉ không ngừng vẽ đường và cảnh vật xung quanh.
Anh dựa vào trí nhớ mang năm người tiểu tổ Ám Ảnh chạy về phía ngã ba đường! Hơn nữa những đội viên khác cũng phát tín hiệu với chiến đội quốc tế.
Ở gần một mảnh rừng chuối tây, Vinh Phỉ phát hiện một doanh tại bí ẩn ---
Quả nhiên ở nơi này!
Ở gần doanh trại có một cây đa cổ xưa! Còn có ba con đường. Nhưng mà gần doanh trại có rất nhiều người canh giữ.
Trong tay những người này đều cầm súng trường, tính toán sơ lược trong doanh trại này phải có gần ba mươi người.
Vinh Phỉ theo vị trí tính toán ra nơi Lăng Tiêu, tiểu Cẩm và Đỗ Ngạn bị treo.
Anh nói với thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh: “Tiểu Tam chú ý phía năm giờ, Lăng Tiêu bị treo trên cây kia.”
Rồi nói với một người khác: “Tiểu Tứ chú ý phía bảy giờ, tiểu Cầm bị treo ở đó.”
Anh chỉ chỉ một thân cây bên ngoài: “Tiểu Nhị.” Còn chưa chờ anh nói xong, tên đội viên kia đã cầm súng bắn tỉa lên chuẩn bị thùy thời đánh lén.
Thời gian dư lại còn tám phút, tiểu tổ Ám ảnh và đội viên chiến đội quốc tế đã tụ họp cong! Bọn họ cực kỳ cẩn thận ẩn núp bốn phía, bao vây doanh trại này lại.
“Bắt đầu!” Vinh Phỉ giơ súng “Bành”, đánh ngã một tên lâu la.
“Tạch tạch tạch cộc cộc ---” Một chuỗi đạn dài bắn ra.
“Có đánh lén! A ----”
“Lóc cóc tháp” Đạn bay loạn “vèo vèo”, cây cối chung quanh bị bắn trúng vang dội.
Trước mắt khắp nơi đều là vụn gỗ bị đánh bể, đạn lao qua người “vèo vèo”
“Có người đánh lén ---- giết ba tên kia trước rồi nói sau!” Có người lập tức giơ súng nổ súng về phía Lăng Tiêu, tiểu Cầm và Đỗ Ngạn.
Tiểu Nhị bóp súng bắn tỉa: “Bành” sợi dây treo Đỗ Ngạn đứt.
“Đông”, Đỗ Ngạn ngã xuống đất: “Ngô....” Trên hai chân của Đỗ Ngạn có vết đạn, lúc anh rơi xuống đất đồng thời máu trong lỗ cũng phun ra ngoài.
Bình luận facebook