Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1856
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thần nói: “Tôi không sợ hiểu lầm, cô mau xuống!”
Cô bé kia kiên quyết không chịu, cô dùng sức vung tay cậu ra nhanh chóng bò ra ngoài, theo đường ống leo lên ân thượng nhỏ bên cạnh.
Tóc của Diệp Thần cũng dựng lên, cậu sợ cô gái kia trượt tay té xuống, vội vàng leo lên bệ cửa sổ, cậu vừa muốn leo lên bệ cửa sổ đi ra ngoài, cửa chính mở ra.
Cậu lại ngẩng đầu, chỉ thấy cô gái kia đã leo đến lầu cuối, cô phất phất tay áy náy cúi chào anh: “Quấy rầy anh, xin lỗi....”
Nói xong, cô dần dần biến mất torng màn đêm.
Diệp Thần tiếp nhận phỏng vấn xong, dạy dỗ người phụ tá một lúc! Đây là biện pháp an ninh gì! Một học sinh trung học cũng có thể bò vào, lỡ như là người xấu thì sao?
Đương nhiên, cho tới bây giờ cậu cũng không biết cô gái này bò vào là để làm gì.
Cậu đuổi phụ tá đi, mở tờ giấy cô gái kia đưa cho cậu ra, nhờ đèn tường hoàng hôn, cậu thấy cô gái kia viết xốc xếch chữ to “Mượn”!
Diệp Thần sững sốt: “....” Đây là ý gì?
Lại không phải thư tỏ tình... Mượn, mẹ nó là có ý gì?
Cậu theo ánh đèn nhìn xuống, dưới đáy chữ mượn có một hàng chữ nhỏ: “Trân trọng mượn ba trăm ngàn từ Diệp Thần tiên sinh, trong vòng ba năm nhất định sẽ trả. Dưới đáy ký tên: Mạc Khinh Hàn“....
Nháy mắt Diệp Thần cảm thấy máu toàn thân đều đông lại!
Cậu sững sốt, là cô ấy!
Lúc nãy cậu không có nhận ra cô, chỉ là cảm thấy quen thuộc khó hiểu, thì ra, thật là cô....
Thật lâu sau, Diệp Thần mới hồi phục lại, cô gái này còn nhớ anh! Nhưng mà, tại sao cô phải mượn tiền của anh?
Còn ngốc đến đẩy tờ giấy cho anh, chưa lấy tiền đã đi mất!
Diệp Thần ngồi trên ghế, nhìn đi nhìn lại lá thư này. Cô là gặp được chuyện gì khó xử sao?
Hơn nửa đêm leo lầu tới tìm cậu, là ôm chút hy vọng gì với cậu chứ?
Đột nhiên, Diệp Thần ra một quyết định ---
Anh cầm lấy điện thoại gọi cho phụ tá: “hủy bỏ tất cả hành trình sau này.”
“À” Phụ tá đáp, giật mình cảm thấy không đúng, đột nhiên --- anh kêu lớn “A?”
Diệp Thần lặp lại một lần: “Lập tức hủy bỏ tất cả hành trình sau này! Làm minh tinh quá nhàm chán, tôi phải trở về đi học!”
Phụ tá: “...” Trong lòng mười ngàn chữ “mẹ nó” gào thét chạy qua.
Diệp đại gia, biết ngài có tiền, tự do phóng khoáng, nhưng mà..... ngài có biết những thương hội quảng cáo ký hiệp ước với chúng ta sẽ nổ không? Ngài có biết những đạo diễn tìm ngài đóng phim sẽ đuổi giết ngài sao?
Diệp Thần mở cửa cho phụ tá đi vào. Phụ tá run run rẩy rẩy đi tới.
Diệp Thần cầm một xấp chi phiếu ra “rào rào rào” viết mười mấy tấm chi phiếu.
Cậu đưa chi phiếu cho phụ tá nói: “Còn có những thứ tiền bội ước kia, anh cũng thống kê ra cho tôi. Bất đầu từ ngày mai tôi không phải là minh tinh.”
Diệp Thần phất tay, bảo anh đi ra ngoài. Phụ tá đứng trước cửa mặt đầy ngây ngẩn.
Diệp Thần mở máy tính ra, điều tra danh sách học sinh của tất cả trường học cấp 2 trong Lãnh thành.
Thời gian mấy giây, cậu đã phong tỏa ---- Tên của Mạc Khinh Hàn, lớp mười một trường thí nghiệm trung học đệ nhị Lãnh thành.
Đây là một khu trường học cấp hai nổi tiếng.
Diệp Thần nói: “Tôi không sợ hiểu lầm, cô mau xuống!”
Cô bé kia kiên quyết không chịu, cô dùng sức vung tay cậu ra nhanh chóng bò ra ngoài, theo đường ống leo lên ân thượng nhỏ bên cạnh.
Tóc của Diệp Thần cũng dựng lên, cậu sợ cô gái kia trượt tay té xuống, vội vàng leo lên bệ cửa sổ, cậu vừa muốn leo lên bệ cửa sổ đi ra ngoài, cửa chính mở ra.
Cậu lại ngẩng đầu, chỉ thấy cô gái kia đã leo đến lầu cuối, cô phất phất tay áy náy cúi chào anh: “Quấy rầy anh, xin lỗi....”
Nói xong, cô dần dần biến mất torng màn đêm.
Diệp Thần tiếp nhận phỏng vấn xong, dạy dỗ người phụ tá một lúc! Đây là biện pháp an ninh gì! Một học sinh trung học cũng có thể bò vào, lỡ như là người xấu thì sao?
Đương nhiên, cho tới bây giờ cậu cũng không biết cô gái này bò vào là để làm gì.
Cậu đuổi phụ tá đi, mở tờ giấy cô gái kia đưa cho cậu ra, nhờ đèn tường hoàng hôn, cậu thấy cô gái kia viết xốc xếch chữ to “Mượn”!
Diệp Thần sững sốt: “....” Đây là ý gì?
Lại không phải thư tỏ tình... Mượn, mẹ nó là có ý gì?
Cậu theo ánh đèn nhìn xuống, dưới đáy chữ mượn có một hàng chữ nhỏ: “Trân trọng mượn ba trăm ngàn từ Diệp Thần tiên sinh, trong vòng ba năm nhất định sẽ trả. Dưới đáy ký tên: Mạc Khinh Hàn“....
Nháy mắt Diệp Thần cảm thấy máu toàn thân đều đông lại!
Cậu sững sốt, là cô ấy!
Lúc nãy cậu không có nhận ra cô, chỉ là cảm thấy quen thuộc khó hiểu, thì ra, thật là cô....
Thật lâu sau, Diệp Thần mới hồi phục lại, cô gái này còn nhớ anh! Nhưng mà, tại sao cô phải mượn tiền của anh?
Còn ngốc đến đẩy tờ giấy cho anh, chưa lấy tiền đã đi mất!
Diệp Thần ngồi trên ghế, nhìn đi nhìn lại lá thư này. Cô là gặp được chuyện gì khó xử sao?
Hơn nửa đêm leo lầu tới tìm cậu, là ôm chút hy vọng gì với cậu chứ?
Đột nhiên, Diệp Thần ra một quyết định ---
Anh cầm lấy điện thoại gọi cho phụ tá: “hủy bỏ tất cả hành trình sau này.”
“À” Phụ tá đáp, giật mình cảm thấy không đúng, đột nhiên --- anh kêu lớn “A?”
Diệp Thần lặp lại một lần: “Lập tức hủy bỏ tất cả hành trình sau này! Làm minh tinh quá nhàm chán, tôi phải trở về đi học!”
Phụ tá: “...” Trong lòng mười ngàn chữ “mẹ nó” gào thét chạy qua.
Diệp đại gia, biết ngài có tiền, tự do phóng khoáng, nhưng mà..... ngài có biết những thương hội quảng cáo ký hiệp ước với chúng ta sẽ nổ không? Ngài có biết những đạo diễn tìm ngài đóng phim sẽ đuổi giết ngài sao?
Diệp Thần mở cửa cho phụ tá đi vào. Phụ tá run run rẩy rẩy đi tới.
Diệp Thần cầm một xấp chi phiếu ra “rào rào rào” viết mười mấy tấm chi phiếu.
Cậu đưa chi phiếu cho phụ tá nói: “Còn có những thứ tiền bội ước kia, anh cũng thống kê ra cho tôi. Bất đầu từ ngày mai tôi không phải là minh tinh.”
Diệp Thần phất tay, bảo anh đi ra ngoài. Phụ tá đứng trước cửa mặt đầy ngây ngẩn.
Diệp Thần mở máy tính ra, điều tra danh sách học sinh của tất cả trường học cấp 2 trong Lãnh thành.
Thời gian mấy giây, cậu đã phong tỏa ---- Tên của Mạc Khinh Hàn, lớp mười một trường thí nghiệm trung học đệ nhị Lãnh thành.
Đây là một khu trường học cấp hai nổi tiếng.
Bình luận facebook