Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1877
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Lữ Tâm Tâm mở cửa đi ra, bạn học vây xem bên ngoài cười gần chết.
Một bạn học nữ, học dáng vẻ Lữ Tâm Tâm, vênh váo đắc ý nói: “Ban nãy khi Lữ Tâm Tâm được chọn, nói gì với bọn mình ấy nhỏ? Có phải bảo bọn mình là rác rưởi, không xác đứng cạnh cậu ta không?”
“Đúng vậy nha, Lữ Tâm Tâm người ta tương lai phải làm đại minh tinh, những người vớ vẩn như chúng ta, ngay cả tư cách xách giày cho cậu ta cũng không đủ --------“
“Cũng đúng, vậy sau này tuyệt đối không được để cậu ta trở nên nổi tiếng. Nếu cậu ta nổi tiếng, chẳng phải chúng ta sẽ bất hạnh sao...”
Lữ Tâm Tâm tức giận muốn đau tim, lúc này, cô ta chợt nhìn thấy một người trong đám người! Lục Vũ Hiên ------- sao cậu ta cũng tới?!
Lục Vũ Hiên xưa nay không thích nhiều chuyện, sao cũng tới đây tham gia náo nhiệt?
Ban nãy cả quá trình cô ta bị nhục nhã, cậu ta cũng nhìn thấy? Trong nháy mắt lửa hận của Lữ Tâm Tâm dấy lên, cô ta bị bắt nạt như thế, cậu ta là bạn, sao không bảo vệ cô ta chút nào?
Lục Vũ Hiên mà cô ta cho là bạn, con mắt chưa hề liếc nhìn cô ta. Mắt đen sau mắt kính gọng vàng luôn nhìn chằm chằm Mạc Khinh Hàn trong phòng chụp ảnh.
Ánh sáng của cô gái này quá chói mắt khiến cậu không mở mắt nổi...
Sao trước kia cậu lại không chú ý đến cô nhỉ? Thành tích học tập kém nhất lớp, lại cũng có mặt kiều diễm, động lòng người như thế.
Cô luôn điệu thấp hết mức, không có cảm giác tồn tại, lại có thể đốt cháy người khác bất cứ lúc nào, ánh sáng ấy ------- khiến cậu không dám nhìn thẳng.
Sức mạnh tâm linh ấy, khiến cậu không nhịn được khâm phục! Cậu chợt muốn phụ đạo chương trình học cho cô, hi vọng thành tích của cô có thể cao lên, trở nên nổi bật!
Hoàn toàn không có ý riêng, chỉ muốn giúp cô, không liên quan đến tình yêu, không cần hồi báo, chỉ đơn thuần muốn cô gái càng ngày càng tốt lên.
Trong phòng chụp ảnh, đạo diễn để Đô Đô lên biểu diễn, Đô Đô không chịu. Dưới sự nhì nhèo của ông chủ, Đô Đô mềm lòng, đi lên. Cô bĩu môi, vẻ mặt ‘tôi đây đã đói đến chóng mặt, ông còn bắt tôi lên sân khấu! Chẳng phải tôi nhìn ống kính sẽ càng thêm choáng sao?”
Dáng vẻ của Đô Đô, khiến mọi người vui vẻ.
Đạo diễn lắc đầu: “Trạng thái này không được.”
Lúc này, Mạc Khinh Hàn đi lên, kéo tay Đô Đô, làm bộ cùng cô đi dạo phố.
Mạc Khinh Hàn giả vờ nhìn thấy đồ ăn ngon, nói: “Đô Đô, em nhìn xem, ở đây có hàu nướng!”
“Oa --------“ Mắt Đô Đô bỗng sáng lên.
“...” Trong nháy mắt đạo diễn và ông chủ cảm thấy ngạc nhiên, như này cũng được? Thợ quay phim nhanh chóng quay chụp.
Thảo luận đến đồ ăn, hai cô gái rất nhập tâm.
Nhìn dáng vẻ chuyên chú của Mạc Khinh Hàn, các bạn học của cô sợ ngây người! Người đứng thứ hai từ dưới lên này... cũng có lúc chói sáng như thế!
Cô đứng dưới ánh đèn huỳnh quang, như thể ngàn hoa tụ vào một thân, sự thong dong, bình tĩnh, hòa nhập kia, tự nhiên mà thành! Như thể cô sinh ra là vì sân khấu này.
Các bạn học đều kinh hãi nhìn Mạc Khinh Hàn.
Trong đó, ánh mắt của hotboy Lục Vũ Hiên là nóng rực nhất!
Ánh mắt Lục Vũ Hiên, khiến Lữ Tâm Tâm càng thêm ghen ghét, không ở lại nơi này nổi nữa, cô ta chạy ào ra ngoài, không cẩn thận va vào một người, may mắn người này đi vững, nếu không đã bị đụng bay.
Tony phủi phủi áo sơ-mi trắng, như đang phủi bụi, chọc nước mắt Lữ Tâm Tâm chảy ra.
Trong phòng chụp ảnh, Đô Đô, Mạc Khinh Hàn và Diệp Thần đều nhìn thấy một màn này.
Mạc Khinh Hàn không khách khí cho Lữ Tâm Tâm một câu đánh giá: “Trái tim thủy tinh!”
Đô Đô vẫy tay với Tony: “Anh Tony! Khoai tây chiên của em đâu?”
Tony giơ túi trong tay lên, Đô Đô nhảy cẫng lên hoan hô, chạy đến, đưa tay gỡ túi anh ra: “Oa! Nhiều đồ ăn ngon vậy!” Tất cả đều là đồ cô thích ăn a!
“A a...” Đô Đô ước lượng sức nặng, dùng sức hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh Tony.
Trong nháy mắt Tony đỏ mặt, ngay cả mang tai cũng đỏ bừng. Đô Đô hoàn toàn không để ý, lấy một bọc khoai tây chiên ra, đi đến một góc nhai rôm rốp.
Đạo diễn chợt nói với ông chủ: “Ông chủ, tôi có một ý tưởng mới. Chúng ta có thể để Đô Đô tiểu thư quay một quảng cáo thực phẩm... chờ cô ấy quen rồi, để cô ấy quay quảng cáo kính râm.”
Ông chủ nhướng mày: “Ý kiến hay!”
Đô Đô và Khinh Hàn, hai người mới này, ông ta thật sự không nỡ buông tha cho bất cứ ai!
Ông chỉ vội bảo người thay cảnh, tiếp đó có người nói với Mạc Khinh Hàn thử quảng cáo mới. Thù lao tính hết!
Mạc Khinh Hàn không biết có bao nhiêu vạn, cô cho rằng như lần trước cầm mấy vạn về nhà, nên nhanh chóng đồng ý.
Không hỏi gì nữa, thử quay quảng cáo mới.
Lần này, là quảng cáo sữa chua.
Ông chủ cầm một hộp sữa chua đi dụ Đô Đô: “Bạn học Đô Đô, nhìn xem đây là gì nè? Ăn khoai tây chiên khát nước không? Đến đây, uống cái này đi.”
Đô Đô lập tức nhận lấy, mắt cong lên cười: “Cảm ơn! Ông chủ, ông thật tốt a!”
Trái tim ông chủ được bơm phồng, trong lòng cực kỳ ngọt.
Vội vàng kéo tay cô, đẩy cô đến dưới tia sáng huỳnh quang, để Mạc Khinh Hàn diễn với cô.
Mạc Khinh Hàn nói: “Đô Đô, sữa chua uống ngon không? Cho chị thử với!” vừa nói vừa liếm môi, có vẻ rất thèm. Trong tay Đô Đô, trái một hộp, phải một hộp, đều không nỡ cho!
“...”
Nhân viên công tác hóa đá tập thể, trên trán vạch đen rơi xuống ào ào.
Dựa theo kịch bản, hẳn là Đô Đô không nỡ, nhưng, cuối cùng vẫn cho Mạc Khinh Hàn một hộp, lời kịch là “Đồ ngon, phải cùng chia sẻ a --------“
Sau đó, thợ quay phim chĩa ống kính về phía hộp sữa chua, Mạc Khinh Hàn nói: “Sữa chua XX, thật ngon a!”
Kết quả Đô Đô ôm khư khư hai hộp sữa chua, sợ Mạc Khinh Hàn cướp đi, quay người đi...
Cô dùng cơ thể ngăn cản, không ai ai nhìn.
“...”
“Ha ha...” Tất cả mọi người ở đây không kìm được nở nụ cười. Có thể keo kiệt hơn nữa không? Quá đáng yêu!
Ai nha, cô gái này... thật sự đáng phục!
Diệp Thần cũng mệt mỏi. Vì để quay xong quảng cáo này, Diệp Thần đi đến, đưa tay về phía sữa chua của Đô Đô, anh cũng làm như một nhân vật, diễn với Đô Đô.
Đô Đô hừ một tiếng, quay người về phía khác...
Anh ruột cũng không được!
Không cho là không cho!
Lúc này, không biết là ai, đột nhiên đẩy Tony lên sân khấu.
Tony còn chưa kịp phản ứng, đã va vào lưng Đô Đô.
Đô Đô quay đầu nhìn anh, thấy anh cũng muốn sữa chua, lập tức méo miệng muốn tức giận.
Tony vội vàng giơ túi trong tay lên, hai tay mở túi ra, để Đô Đô nhìn.
Đô Đô vừa nhìn thoáng qua, lập tức đặt sữa chua lên tay Tony, sau đó, từ trong túi lấy ra một đống đồ ăn ngon!
“Ha ha ha... đều là của em!” Đô Đô cười đắc ý.
Đạo diễn thầm nghĩ, vẫn là cậu nhóc ngoại quốc này có chiêu a, cầm túi đồ ăn vặt lớn thế, đổi lấy sữa chua...
Kết quả, khiến mọi người rớt tròng mắt là... Đô Đô người ta, căn bản không phải đổi với Tony...
Cô đặt sữa chua vào tay Tony, là để nhờ anh cầm hộ.
Cô lấy đống đồ vặt khỏi túi ra xong, lại lấy lại sữa chua.
Cuối cùng, không quên nhìn ống kính, nghịch ngợm nheo mắt: “Hì hì, độ giảo hoạt của chị đây không thể tưởng được đâu...”
Khi Lữ Tâm Tâm mở cửa đi ra, bạn học vây xem bên ngoài cười gần chết.
Một bạn học nữ, học dáng vẻ Lữ Tâm Tâm, vênh váo đắc ý nói: “Ban nãy khi Lữ Tâm Tâm được chọn, nói gì với bọn mình ấy nhỏ? Có phải bảo bọn mình là rác rưởi, không xác đứng cạnh cậu ta không?”
“Đúng vậy nha, Lữ Tâm Tâm người ta tương lai phải làm đại minh tinh, những người vớ vẩn như chúng ta, ngay cả tư cách xách giày cho cậu ta cũng không đủ --------“
“Cũng đúng, vậy sau này tuyệt đối không được để cậu ta trở nên nổi tiếng. Nếu cậu ta nổi tiếng, chẳng phải chúng ta sẽ bất hạnh sao...”
Lữ Tâm Tâm tức giận muốn đau tim, lúc này, cô ta chợt nhìn thấy một người trong đám người! Lục Vũ Hiên ------- sao cậu ta cũng tới?!
Lục Vũ Hiên xưa nay không thích nhiều chuyện, sao cũng tới đây tham gia náo nhiệt?
Ban nãy cả quá trình cô ta bị nhục nhã, cậu ta cũng nhìn thấy? Trong nháy mắt lửa hận của Lữ Tâm Tâm dấy lên, cô ta bị bắt nạt như thế, cậu ta là bạn, sao không bảo vệ cô ta chút nào?
Lục Vũ Hiên mà cô ta cho là bạn, con mắt chưa hề liếc nhìn cô ta. Mắt đen sau mắt kính gọng vàng luôn nhìn chằm chằm Mạc Khinh Hàn trong phòng chụp ảnh.
Ánh sáng của cô gái này quá chói mắt khiến cậu không mở mắt nổi...
Sao trước kia cậu lại không chú ý đến cô nhỉ? Thành tích học tập kém nhất lớp, lại cũng có mặt kiều diễm, động lòng người như thế.
Cô luôn điệu thấp hết mức, không có cảm giác tồn tại, lại có thể đốt cháy người khác bất cứ lúc nào, ánh sáng ấy ------- khiến cậu không dám nhìn thẳng.
Sức mạnh tâm linh ấy, khiến cậu không nhịn được khâm phục! Cậu chợt muốn phụ đạo chương trình học cho cô, hi vọng thành tích của cô có thể cao lên, trở nên nổi bật!
Hoàn toàn không có ý riêng, chỉ muốn giúp cô, không liên quan đến tình yêu, không cần hồi báo, chỉ đơn thuần muốn cô gái càng ngày càng tốt lên.
Trong phòng chụp ảnh, đạo diễn để Đô Đô lên biểu diễn, Đô Đô không chịu. Dưới sự nhì nhèo của ông chủ, Đô Đô mềm lòng, đi lên. Cô bĩu môi, vẻ mặt ‘tôi đây đã đói đến chóng mặt, ông còn bắt tôi lên sân khấu! Chẳng phải tôi nhìn ống kính sẽ càng thêm choáng sao?”
Dáng vẻ của Đô Đô, khiến mọi người vui vẻ.
Đạo diễn lắc đầu: “Trạng thái này không được.”
Lúc này, Mạc Khinh Hàn đi lên, kéo tay Đô Đô, làm bộ cùng cô đi dạo phố.
Mạc Khinh Hàn giả vờ nhìn thấy đồ ăn ngon, nói: “Đô Đô, em nhìn xem, ở đây có hàu nướng!”
“Oa --------“ Mắt Đô Đô bỗng sáng lên.
“...” Trong nháy mắt đạo diễn và ông chủ cảm thấy ngạc nhiên, như này cũng được? Thợ quay phim nhanh chóng quay chụp.
Thảo luận đến đồ ăn, hai cô gái rất nhập tâm.
Nhìn dáng vẻ chuyên chú của Mạc Khinh Hàn, các bạn học của cô sợ ngây người! Người đứng thứ hai từ dưới lên này... cũng có lúc chói sáng như thế!
Cô đứng dưới ánh đèn huỳnh quang, như thể ngàn hoa tụ vào một thân, sự thong dong, bình tĩnh, hòa nhập kia, tự nhiên mà thành! Như thể cô sinh ra là vì sân khấu này.
Các bạn học đều kinh hãi nhìn Mạc Khinh Hàn.
Trong đó, ánh mắt của hotboy Lục Vũ Hiên là nóng rực nhất!
Ánh mắt Lục Vũ Hiên, khiến Lữ Tâm Tâm càng thêm ghen ghét, không ở lại nơi này nổi nữa, cô ta chạy ào ra ngoài, không cẩn thận va vào một người, may mắn người này đi vững, nếu không đã bị đụng bay.
Tony phủi phủi áo sơ-mi trắng, như đang phủi bụi, chọc nước mắt Lữ Tâm Tâm chảy ra.
Trong phòng chụp ảnh, Đô Đô, Mạc Khinh Hàn và Diệp Thần đều nhìn thấy một màn này.
Mạc Khinh Hàn không khách khí cho Lữ Tâm Tâm một câu đánh giá: “Trái tim thủy tinh!”
Đô Đô vẫy tay với Tony: “Anh Tony! Khoai tây chiên của em đâu?”
Tony giơ túi trong tay lên, Đô Đô nhảy cẫng lên hoan hô, chạy đến, đưa tay gỡ túi anh ra: “Oa! Nhiều đồ ăn ngon vậy!” Tất cả đều là đồ cô thích ăn a!
“A a...” Đô Đô ước lượng sức nặng, dùng sức hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh Tony.
Trong nháy mắt Tony đỏ mặt, ngay cả mang tai cũng đỏ bừng. Đô Đô hoàn toàn không để ý, lấy một bọc khoai tây chiên ra, đi đến một góc nhai rôm rốp.
Đạo diễn chợt nói với ông chủ: “Ông chủ, tôi có một ý tưởng mới. Chúng ta có thể để Đô Đô tiểu thư quay một quảng cáo thực phẩm... chờ cô ấy quen rồi, để cô ấy quay quảng cáo kính râm.”
Ông chủ nhướng mày: “Ý kiến hay!”
Đô Đô và Khinh Hàn, hai người mới này, ông ta thật sự không nỡ buông tha cho bất cứ ai!
Ông chỉ vội bảo người thay cảnh, tiếp đó có người nói với Mạc Khinh Hàn thử quảng cáo mới. Thù lao tính hết!
Mạc Khinh Hàn không biết có bao nhiêu vạn, cô cho rằng như lần trước cầm mấy vạn về nhà, nên nhanh chóng đồng ý.
Không hỏi gì nữa, thử quay quảng cáo mới.
Lần này, là quảng cáo sữa chua.
Ông chủ cầm một hộp sữa chua đi dụ Đô Đô: “Bạn học Đô Đô, nhìn xem đây là gì nè? Ăn khoai tây chiên khát nước không? Đến đây, uống cái này đi.”
Đô Đô lập tức nhận lấy, mắt cong lên cười: “Cảm ơn! Ông chủ, ông thật tốt a!”
Trái tim ông chủ được bơm phồng, trong lòng cực kỳ ngọt.
Vội vàng kéo tay cô, đẩy cô đến dưới tia sáng huỳnh quang, để Mạc Khinh Hàn diễn với cô.
Mạc Khinh Hàn nói: “Đô Đô, sữa chua uống ngon không? Cho chị thử với!” vừa nói vừa liếm môi, có vẻ rất thèm. Trong tay Đô Đô, trái một hộp, phải một hộp, đều không nỡ cho!
“...”
Nhân viên công tác hóa đá tập thể, trên trán vạch đen rơi xuống ào ào.
Dựa theo kịch bản, hẳn là Đô Đô không nỡ, nhưng, cuối cùng vẫn cho Mạc Khinh Hàn một hộp, lời kịch là “Đồ ngon, phải cùng chia sẻ a --------“
Sau đó, thợ quay phim chĩa ống kính về phía hộp sữa chua, Mạc Khinh Hàn nói: “Sữa chua XX, thật ngon a!”
Kết quả Đô Đô ôm khư khư hai hộp sữa chua, sợ Mạc Khinh Hàn cướp đi, quay người đi...
Cô dùng cơ thể ngăn cản, không ai ai nhìn.
“...”
“Ha ha...” Tất cả mọi người ở đây không kìm được nở nụ cười. Có thể keo kiệt hơn nữa không? Quá đáng yêu!
Ai nha, cô gái này... thật sự đáng phục!
Diệp Thần cũng mệt mỏi. Vì để quay xong quảng cáo này, Diệp Thần đi đến, đưa tay về phía sữa chua của Đô Đô, anh cũng làm như một nhân vật, diễn với Đô Đô.
Đô Đô hừ một tiếng, quay người về phía khác...
Anh ruột cũng không được!
Không cho là không cho!
Lúc này, không biết là ai, đột nhiên đẩy Tony lên sân khấu.
Tony còn chưa kịp phản ứng, đã va vào lưng Đô Đô.
Đô Đô quay đầu nhìn anh, thấy anh cũng muốn sữa chua, lập tức méo miệng muốn tức giận.
Tony vội vàng giơ túi trong tay lên, hai tay mở túi ra, để Đô Đô nhìn.
Đô Đô vừa nhìn thoáng qua, lập tức đặt sữa chua lên tay Tony, sau đó, từ trong túi lấy ra một đống đồ ăn ngon!
“Ha ha ha... đều là của em!” Đô Đô cười đắc ý.
Đạo diễn thầm nghĩ, vẫn là cậu nhóc ngoại quốc này có chiêu a, cầm túi đồ ăn vặt lớn thế, đổi lấy sữa chua...
Kết quả, khiến mọi người rớt tròng mắt là... Đô Đô người ta, căn bản không phải đổi với Tony...
Cô đặt sữa chua vào tay Tony, là để nhờ anh cầm hộ.
Cô lấy đống đồ vặt khỏi túi ra xong, lại lấy lại sữa chua.
Cuối cùng, không quên nhìn ống kính, nghịch ngợm nheo mắt: “Hì hì, độ giảo hoạt của chị đây không thể tưởng được đâu...”
Bình luận facebook